Chương 8

Tôi nói muốn đào một con kênh thật dài, vươn xa về phía Bắc.


“Trong con kênh ấy, có nước không?” em hỏi.


“Khi em ra đi, con kênh tự nhiên sẽ chở đầy nước mắt” tôi đáp.


“Con kênh ấy đào tới tận đâu?” em lại hỏi.


“Em đến đâu, kênh sẽ chạy theo đến đó.”


“Vậy em sẽ không đi xa quá, bằng không anh đào kênh chắc sẽ rất mệt.”


available on google playdownload on app store


“Đào kênh không hề mệt, chỉ có con kênh mới mệt thôi. Vì nó phải chở đầy bao nỗi nhớ nhung.”


Tôi nhìn về phương Bắc, tưởng tượng trong đầu xem con kênh ấy nên dài chừng nào.


Nhưng vươn tầm mắt ra điểm tận cùng của con kênh ấy, vẫn không sao nhìn thấy nó ở nơi đâu.


Một thoáng ngẩn ngơ, nước mắt đã rơi. 


-‘๑’-•:*´¨* •ღ ܓܨܓ


Người đẹp số 6 nhất định rất thích ngắm cảnh hoa chuông nở rộ, vì sau ngày đầu tiên của mùa xuân, buổi chiều ngày thứ hai và thứ ba của mùa xuân, tôi và nàng vẫn đi ngắm hoa chuông cùng nhau.


Chúng tôi thả bộ chầm chậm giữa biển hoa vàng trên đường dành cho người đi bộ, mệt thì ngồi xuống gốc cây. Sang đến ngày thứ ba của mùa xuân, hoa chuông trên đường Đông Phong đã rụng gần hết, dưới đất phủ đầy hoa vàng, như thể những cơn sóng ngày xuân.


“Hoa sắp rụng hết rồi.” giọng Người đẹp số 6 thoáng lộ vẻ lưu luyến.


“Ừ. Nhưng vẫn còn một nơi có thể ngắm được, nếu bạn không ngại, mình có thể đưa bạn đến đó.”


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6”


“Mình ngại lắm. Mình thật sự rất ngại ấy.”


“Thế…”


“Mau mau đưa mình đến đó đi.” Người đẹp số 6 đứng dậy.


Đó là một vườn hoa hình tam giác hẹp dài trên đường Lâm Thâm, bên trong gần như chỉ trồng toàn một loại cây phong linh hoa vàng.


Vì mật độ trồng cây rất dày, thoạt nhìn trông lại có một vẻ đẹp đoàn tụ.


Cây phong linh ở đây khá cao, cành cây vươn thẳng, tuy mùa hoa sắp hết, nhưng hoa chuông trên cây vẫn nguyên một sắc vàng rực rỡ, chỉ có điều chốc chốc lại bị gió lay rụng lả tả mà thôi.


Tôi và Người đẹp số 6 đi băng qua những cành cây, dưới chân là lớp đất mềm mại phủ một tấm thảm hoa màu vàng kim.


Một đóa hoa chuông rơi từ trên tán cây xuống, Người đẹp số 6 lao bắn về phía trước, đón trúng vào tay.


“Giỏi quá!” Tôi lấy làm khâm phục.


“Mình có thể ước một điều rồi.” Người đẹp số 6 cười rất tươi.


“Nhìn thấy sao băng mới ước được chứ nhỉ.”


“Bạn chưa từng nghe nói rằng bắt được một đóa hoa chuông rơi xuống cũng có thể ước à?”


“Có chuyện này sao?” tôi thắc mắc. “Mình chưa nghe bao giờ.”


“Vậy giờ bạn nghe rồi đấy.”


v


Người đẹp số 6 nâng đóa hoa chuông bằng cả hai tay, cúi đầu, nhắm mắt lại.


“Ước xong rồi.” Nàng mở mắt.


“Bạn ước gì vậy?”


“Ước rằng bạn sống lâu trăm tuổi.”


Đôi mắt nàng trong veo sáng rỡ, tôi nghe tim mình đập tựa những tiếng sấm trầm đục đì đùng.


Mùa xuân đã đến thật rồi, tấm chăn và những cái áo dầy sụ đều được tôi nhét hết vào tủ quần áo.


Đến cả triển lãm điện ảnh của Câu lạc bộ nghe nhìn cũng được đặt tên là Triển lãm điện ảnh Mùa Xuân.


Hoạt động này kéo dài trong một tuần, ngoài việc chiếu phim ra, còn mời cả những người làm nghề chuyên nghiệp như nhiếp ảnh gia, biên kịch, hoặc phối nhạc đến diễn thuyết, thậm chí còn có cả đạo diễn nữa.


Xuất phát từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi lối về, hoạt động nào tôi cũng tham gia hết. Nhưng dù là đến nghe thuyết trình hay xem phim, tôi thường đều chỉ náu mình trong góc, không muốn làm phiền đến nàng đang bận rộn.


Hoạt động cuối cùng là một buổi thuyết trình, khoảng chín rưỡi tối thì kết thúc.


Tôi rời khỏi hội trường, vừa khéo lại gặp đúng cô bé bạo dạn lần trước ở văn phòng Câu lạc bộ nghe nhìn.


“Chào anh,” cô cười cười nói, “lại đến mượn chị Huệ Đình của bọn em à?”


“Lần trước thật xin lỗi em quá, mượn chị Huệ Đình của em những hơn một tiếng đồng hồ,” tôi nói, “bởi vì…”


Nhất thời không nghĩ ra được cái cớ nào, mặt tôi cơ hồ đỏ bừng lên.


“Chà chà, chuyện nhỏ thôi mà. Anh chớ để trong lòng.” Cô lại cười khúc khích. “Anh với chị Huệ Đình giống nhau thật, chị ấy cũng vừa xin lỗi bởi vì bởi vì… mãi.”


“Thế à?”


“Vâng,” cô nói, “Em bảo với chị ấy, sau này nếu không nghĩ ra lý do gì, hoặc không thể nói ra lý do, thì cứ nói vì ăn no quá, vì con còn nhỏ, vì trời rất đẹp ánh nắng chan hòa…”


“Thực đúng là những lý do rất hay.” Tôi bật cười, gật đầu chào cô rồi quay người đi.


“Tú Cầu.”


Tôi dừng chân ngoảnh đầu lại, Người đẹp số 6 đang bước về phía tôi.


“Chào bạn.”


“Ủa?” Nàng thoáng ngẩn người.


“Vì biết đâu lại có người quen của bạn.” tôi chỉ những người đang đi lại xung quanh.?


“À,” nàng nói, “mau mau rời khỏi chỗ này đi.”


Chúng tôi rảo bước nhanh chân ra khỏi hội trường rồi dừng lại ở một chỗ vắng vẻ.


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


Sau đó chúng tôi cùng cười.


“Cuối cùng cũng xong việc,” dứt tiếng cười, nàng nói.


“Hoạt động tổ chức thành công lắm,” tôi nói. “Bạn vất vả rồi.”


“Đúng là vất vả thật.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Đến giờ mình đã ăn cơm đâu.”


“Vậy thì đi ăn thôi.” Tôi hỏi: “Bạn muốn ăn ở đâu?”


“Mình muốn ăn ở chỗ nào có tiết vịt cay và có cả bạn nữa.”


“Được. Mình chở bạn đến chợ đêm.” Tôi ngập ngừng giây lát. “Nhưng giờ này chợ đêm vẫn rất đông người…”


“Ừ. Đúng là rất khó xử.”


“Khó xử?”


“Rốt cuộc là chịu ch.ết đói? Hay miễn cưỡng đến chợ đêm lúc đông người ăn đây nhỉ?”


“Đi nào.” Tôi bật cười.


Có lẽ vì cuối cùng cũng xong xuôi một loạt các hoạt động, vẻ mặt Người đẹp số 6 vừa hài lòng vừa thoải mái.


Nàng nói nhiều hơn, mở miệng ra là thao thao bất tận.


Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời nàng lấy một lần.


Tuy trong chợ đêm tiếng người ồn ã, tiếng cười đùa ầm ĩ, nhưng tâm trạng tôi lại tĩnh lặng lạ thường.


“Chắc chắn là bạn đến tham gia tất cả các hoạt động trong tuần này rồi,” nàng nói.


“Đây lại là dự cảm kỳ diệu kia của bạn phải không?”


“Không phải dự cảm,” nàng nói, “mình chỉ tin là như vậy thôi.”


“Tại sao?”


“Tại vì… tại vì…” Nàng nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi nói: “Vì ăn no quá, vì con còn bé, vì trời rất đẹp ánh nắng chan hòa…”


Tôi nhớ lại lời cô bé ban nãy, bất giác bật cười.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Ừ.”


“Ừ?”


“Không có gì,” nàng cười cười, “chỉ là thích nghe bạn gọi mình là Người đẹp số 6 thôi.”


“Mình cũng thích gọi bạn như thế.”


Người đẹp số 6 lại cười, nụ cười tựa đóa hồng nở rộ sau cơn mưa.


“May mà hồi đó bạn chỉ chọn bừa ra một bức ảnh tham gia bình chọn.”


“Ủa?”


“Nếu bạn chọn nghiêm túc, chỉ cần nghiêm túc một chút chút thôi, thì nhất định đã là Người đẹp số 1 rồi,” tôi nói. “Với cá tính khiêm tốn nhún nhường của bạn, nhất định là chẳng thích cách xưng hô Người đẹp số 1 ấy chút nào.”


“Bạn khen quá lố rồi.”


“Không phải khen quá lố, mà là trúng số.”


“Trúng số?”


“Có thể quen được với bạn, tức là trúng số,” tôi nói, “hơn nữa còn là giải đặc biệt ấy chứ.”


Người đẹp số 6 chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.


Chúng tôi ở chợ đêm đến khoảng 11 giờ, tôi mới đưa nàng về.


Trên đường về, hình như nàng còn hát, tôi lờ mờ nghe thấy những âm thanh véo von du dương hòa lẫn trong tiếng động cơ.


Tôi cố tình dừng lại ven đường, tắt máy xe, bỏ mũ bảo hiểm xuống, quay đầu lại nhìn nàng.


Nàng cũng bỏ mũ bảo hiểm, nhoẻn miệng cười tươi, sau đó khẽ mấp máy đôi môi hát nốt nửa bài còn lại.


Em hỏi anh lô gíc của bèo tấm


Thì đấy, đó chính là


Tiếng thở than nhè nhẹ của giọt sương rơi xuống


Còn cúc


Đặc biệt là cúc van thọ


Thì rất giỏi chờ đợi


Mùa đông giá lạnh trôi qua sẽ đến mùa xuân


Một đời này anh đợi em nhoẻn cười.


“Bài hát gì vậy?” tôi hỏi.


“Bài hát cải biên từ bài thơ của Hướng Dương.”


“Nghe hay lắm.”


“Cảm ơn.”


“Hoa cúc vạn thọ cuối cùng cũng đợi được mùa xuân đến rồi.”


“Đúng thế.” Nàng mỉm cười.


Tôi cũng cười, rồi nổ máy, đưa Người đẹp số 6 về nhà.


Tháng Ba sắp qua đi, ngày thứ Bảy cuối cùng của tháng, ở hội trường Thành Công chiếu bộ phim Jerry Maguire do Tom Cruise thủ vai chính.


Buổi tối trước hôm chiếu phim, tôi gặp Người đẹp số 6 trên mạng, liền hẹn nàng cùng đi xem.


“Tiểu Thiến cũng thích xem phim này lắm,” Lại Đức Nhân nói, “bốn người đi xem chung nhé.”


“Này.” Tôi ngoảnh đầu, phát hiện ra cậu ta lại đứng sau lưng mình. “Câu không nhìn trộm thì ch.ết à?”


“Xem xong phim.” Cậu ta mặc kệ tôi, tiếp tục nói: “thì cả hội lại đi cà phê.”


“Tớ có nói đi chung với các cậu đâu.”


“Uống cà phê xong thì đi dạo bộ,” cậu ta vẫn tiếp tục.


“Cậu có nghe tớ nói không đấy?”


“Cuối cùng thì đi ăn tối”


“Rốt cuộc cậu có nghe tớ nói hay không?”


“Thật là một ngày hoàn mỹ, tớ bắt đầu nôn nóng chờ ngày mai đến rồi đấy.”


“Cậu..”


1 giờ chiều hôm sau, Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến bám sát theo tôi, xua thế nào cũng không chịu đi cho.


Vốn tưởng chỉ có bốn người đi, kết quả Người đẹp số 6 còn dẫn theo Tuệ Hiếu, vậy là năm người ngồi thành một hàng dài xem phim.


Tuy tôi ngồi kế bên nàng, nhưng bên trái tôi là Lại Đức Nhân, bên phải là Tuệ Hiếu.


Chúng tôi chỉ cùng lúc ngoảnh đầu lại nhìn nhau trao đổi nụ cười vào khoảnh khắc bắt đầu bộ phim; và hỏi nhau phim có hay không lúc chờ rời khỏi hội trường khi bộ phim kết thúc mà thôi.


Xem xong phim, theo kịch bản của Lại Đức Nhân, năm người chúng tôi đến quán cà phê Plato trên đường Đông Phong.


Vừa tới đường Đông Phong, Người đẹp số 6 liền quay sang phía tôi cười cười, sau đó đưa mắt nhìn hàng cây ven đường.


Còn nhớ lần trước uống cà phê ở đây là mùa thu năm ngoái, cây phong linh vẫn còn cành lá sum suê, xanh ngắt một màu. Đầu tháng Ba, hoa vàng nở rộ trên những cành khô khẳng khiu đã rụng hết lá xanh, trên cây tựa như treo đầy những chiếc chuông gió màu vàng. Giờ đã là cuối tháng Ba, hoa chuông rụng hết, nhưng đầu cành đã lưa thưa mọc lên những chồi lá biếc.


“Đừng quên ngày đầu tiên của mùa xuân sang năm đấy nhé” Người đẹp số 6 khẽ nói với tôi.


“Ừ.” Tôi gật mạnh đầu.


Jerry Maguire thực sự rất hay, câu chuyện của năm người chúng tôi đều xoay quanh bộ phim ấy.


“Tom Cruise là thần tượng của tớ đó thé,” Tiểu Thiến nói.


“Chỉ đáng tiếc, anh và Tom Cruise, người như Lượng, kẻ như Du vậy” Lại Đức Nhân nói.


“Hả?” Tuệ Hiếu lấy làm nghi hoặc.


“Vì anh và anh ta đều đẹp trai quá sức tưởng tượng, khó thể tránh khỏi việc kèn cựa lẫn nhau như Chu Du với Gia Cát Lượng ấy.”


Lại Đức Nhân nói xong, cả Tuệ Hiếu và Người đẹp số 6 đều bật cười, Tiểu Thiến đập khẽ một cái lên vai cậu ta. Còn về phần tôi, thì tựa như một vị cao tăng đắc đạo, chẳng hề có phản ứng gì.


Điểm tôi thích nhất ở bộ phim này, chính là câu nói của Tom Cruise: “ You complete me.”


Em khiến anh hoàn thiện, em khiến anh trở thành một người hoàn thiện.


Sự xuất hiện của Người đẹp số 6 cũng khiến tôi có cảm giác tương tự như thế.


Hơn nữa, ý nghĩ đó sợ rằng còn sâu hơn một bậc, bởi nàng khiến tôi muốn trở thành một người tốt hơn nữa.


Tiểu Thiến rất ngưỡng mộ việc trường chúng tôi thứ Bảy nào cũng có chiếu phim, mà hội trường Thành Công cũng không hề tệ chút nào. Cô nói nếu là học sinh trường này, nhất định thứ Bảy tuần nào cũng đi xem phim miễn phí.


“Hầu như phim nào chiếu ở hội trường Thành Công em cũng đều đi xem. Còn chị Huệ Đình thì…” Tuệ Hiếu chỉ Người đẹp số 6, “thì không chỉ là hầu như, mà là phim nào cũng xem hết đó.”


“Chuyện này thì thật đấy. Trừ phi có chuyện gì hoặc bị ốm, không thì thứ Bảy tuần nào mình cũng đến hội trường Thành Công xem phim.” Người đẹp số 6 nói, “dù trước đó xem phim ấy rồi hay chưa cũng vậy.”


Tôi bất giác thầm thở dài tiếc nuối, sao mình không nghĩ ra nhỉ?


Phim chiếu ở hội trường Thành Công miễn phí, vả lại thường thường đều hay, mỗi thứ Bảy ít nhất cũng chiếu bốn suất. Người đẹp số 6 là thành viên Câu lạc bộ nghe nhìn, lại thích xem phim hơn người bình thường, đương nhiên sẽ thường xuyên đến đó, thậm chí mỗi tối thứ Bảy đều đi xem phim cũng là điều rất hợp lý.


Nếu sớm biết lý lẽ đơn giản này, thì đã có thể cùng nàng đi xem phim mỗi thứ Bảy hằng tuần rồi.


Nhưng rồi nghĩ kỹ lại, liền cảm thấy không tiếc nuối gì nữa.


Dù sớm biết thứ Bảy hằng tuần nàng sẽ đến hội trường Thành Công xem phim, tôi không thể tuần nào cũng hẹn nàng.


Giống như bây giờ, khi đã biết rồi, sau này tôi cũng không thể cứ đến thứ Bảy lại chủ động rủ nàng đi xem phim, hoặc dứt khoát đặt luôn lịch hẹn cùng đi xem phim vào thứ Bảy hằng tuần.


Tuy Người đẹp số 6 thích xem phim, nhưng nàng vẫn có thể lựa chọn đi xem một mình, hoặc cùng bạn bè nào khác, tôi không thể tước đoạt quyền lợi và lựa chọn này của nàng được.


Đây không phải vấn đề tôi có tư cách hay lập trường gì để tước đoạt hay không, mà cho dù tôi có cả lập trường lẫn tư cách, tôi cũng vẫn không nên làm như thế.


Điều này không hề có nghĩa là tôi vô tư, hoặc suy nghĩ chu đáo, quan tâm chặt chẽ, thấu hiểu lòng người gì gì đó. Tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng, tôi không nên chiếm hữu toàn bộ những gì của Người đẹp số 6.


Có thể trở thành một phần nào đó trong cuộc đời nàng, tôi đã cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn lắm rồi.


Không phải tôi không muốn nhiều hơn, mà là nếu tôi chiếm hữu toàn bộ nàng, Người đẹp số 6 có thể sẽ không còn là Người đẹp số 6 nữa rồi.


Tựa như có sao băng lướt qua buồng tim, lòng tôi đột nhiên sáng bừng lên, nghĩ đến một hình ảnh ví von.


Tôi giống như hồ nước, còn Người đẹp số 6 là cá voi.


Cá voi thuộc về biển lớn, đó mới là nơi nàng có thể tự do vẫy vùng.


Nếu như nàng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong hồ nước, tôi sẽ dùng hết toàn bộ năng lượng sống của mình để truyền cho nàng. Nhưng tôi không thể và cũng không nên mong mỏi nàng sẽ ở lại hồ nước mãi mãi, thời gian lâu dần, nàng sẽ không thể nào thở được nữa.


Hình ảnh so sánh không đầu không đuôi ấy, khiến tôi cảm thấy bâng khuâng, có đôi chút bi thương.


“Đang nghĩ gì thế?” Người đẹp số 6 bên cạnh khẽ hỏi.


“Không có gì,” tôi định thần lại, cười cười đáp, “nghĩ linh tinh thôi.”


“Ờ.” Nàng đáp một tiếng, rồi cũng nhoẻn miệng mỉm cười lại với tôi.


Người đẹp số 6, anh nguyện dùng hết năng lượng sống của mình cho em, dù nước có cạn khô cũng sẵn lòng.


Nhưng trước khi trở thành biển lớn, anh không thể níu giữ em mãi được.


Tuy rằng anh cũng không biết liệu mình có trở thành biển lớn được không.


Lúc năm người chúng tôi ra khỏi quán Plato thì trời đã sắp tối.


“Hay là tìm quán nào ở quanh đây ăn tối luôn đi,” Lại Đức Nhân nói.


“Cậu bỏ qua màn dạo bộ rồi.” tôi nói.


Cậu ta chẳng thèm để ý tôi nói gì, trực tiếp hỏi ý kiến của Người đẹp số 6 và Tuệ Hiếu.


Đằng nào thì cũng phải ăn tối, mà trên đường Đông Phong này có mấy quán đồ ăn nhanh cũng khá được, hơn nữa lại ở ngay gần đây, thế nên cả hai đều gật đầu đồng ý.


Khi cả bọn chọn xong quán, đang chuẩn bị bước vào thì vừa khéo gặp ngay Ruồi.


“Đây là bạn cùng lớp bọn tớ, tên là Châu Sướng Anh, bọn tớ đều gọi cậu ta là Ruồi.” Chỉ có Người đẹp số 6 và Tuệ Hiếu là không quen Ruồi, vì vậy Lại Đức Nhân liền giới thiệu với hai người.


“Chim Ưng, không phải Ruồi” Châu Sướng Anh nói. “Mình là chim ưng chao liệng giữa tầng không, không phải ruồi chao liệng trong toa lét ăn phân.”


“Ê Ruồi, sao cậu lại ở đây?” tôi hỏi.


“Chim Ưng, không phải Ruồi,” Châu Sướng Anh nói. “Đến quán ăn nhanh đương nhiên là để ăn cơm, chẳng lẽ đến đây học bài chắc?” 


Cậu Châu Sướng Anh này cũng không tệ lắm, tuy hơi lập dị một chút, nhưng cũng khá hài hước.


Một số người hài hước kiểu thoái mái vui tươi, rạng rỡ như ánh mặt trời; một số người lại hài hước theo kiểu như gió Bắc, khiến người ta thấy lạnh buốt; một số lại hài hước kiểu như cái bao cát, khiến người khác chỉ muốn đấm cho mấy cái.


Còn kiểu hài hước của Châu Sướng thật khó hình dung, chỉ có thể nói là giống như con rắn vậy, lúc nào cũng ngoằn ngoèo uốn a uốn éo.


Chẳng hạn như khi nói đến bài hát Quả ngọt mùa hè của Mạc Văn Úy, cậu ta sẽ nói thành remained fruit. Remained là còn lại, fruit là hoa quả hay quả ngọt gì gì đó. Đầu tiên phải chuyển remained fruit thành quả ngọt còn lại, rồi mới chuyển một lần nữa thành quả ngọt mùa hè. [20]


Có lần cậu ta nói muốn hát một bài, bảo tên là Bài ca của đàn ông châu Âu.


“Bài ca của đàn ông châu Âu?” tôi lấy làm thắc mắc.


“Thì là Bài ca Âu nam ấy.”


Thế rồi cậu ta ông ổng hát: “Ngẫu… ngẫu nhiên, thật ngẫu nhiên như thế…”


Còn về lập dị, Châu Sướng Anh đúng là có hơi lập dị một chút.


Nói như ngay bây giờ, ai lại một mình đến quán ăn có không khí tuyệt thế này ăn cơm bao giờ cơ chứ?


Cậu ta chẳng những tính tình hơi lập dị quai quái, mà cả vận may cũng rất quái dị.


Cậu ta thường trúng thưởng hoặc nhặt được tiền, nhưng cũng thường bị xe đụng hay chó cắn.


Có lần cậu ta đánh bài với bạn học, ù liền ba vắn. Kết quả là hôm sau ra đường bị xe đụng, nằm bệnh viện một tuần mới được ra.


Sau khi ra viện, cậu ta lại đánh bài với mấy đứa cùng lớp, vừa bốc bài lên ván đầu tiên đã hai phỏm chờ ù rồi. Cậu ta sợ đến bần thần cả người, sau đó gục mặt xuống bàn khóc rống lên, thề rằng từ sau trở đi không bao giờ đánh bài nữa.


Đúng là sau đó cậu ta không bao giờ đánh bài nữa, vì vậy, đây có thể coi như một ưu điểm.


“Mình gọi điện bảo Muỗi Con đến đây ăn chung nhé,” Người đẹp số 6 khẽ nói với tôi, “ được không?”


“Đương nhiên là được rồi,” tôi thắc mắc, “nhưng sao bạn lại đột nhiên nghĩ tới Muỗi Con vậy?”


“Bạn quên rồi à?” Nàng khẽ thì thầm bên tai tôi: “Bạn có nói sẽ giới thiệu Ruồi cho Muỗi Con còn gì.”


“Xém chút là mình quên rồi, xin lỗi nhé.”


Tôi nhớ rồi, năm ngoái, khi ăn ở quán Provence xong, lúc dạo bộ trong sân trường tôi có nói như thế.


“Ruồi, lâu lắm không gặp rồi.” Đến lượt Tiểu Thiến lên tiếng chào hỏi.


“Chim Ưng, không phải Ruồi.” Châu Sướng Anh nói, Whisky Scotland mất rồi.”


“Hả?” Tiểu Thiến không hiểu gì.


“Whisky Scotlan là rượu ngon, mất rồi là không thấy, không gặp,” Châu Sướng Anh nói, “tức là rượu ngon không thấy.”


Lại nữa rồi, phải chuyển Whisky Scotland thành Rượu ngon không thấy, rồi mới chuyển thành lâu lắm không gặp. [21]


“Bạn cảm thấy giới thiệu Ruồi cho Muỗi Con có được không?” Tôi đưa mắt nhìn Người đẹp số 6, hết sức do dự.


“Chỉ là quen biết một chút thôi mà, chắc cũng không có gì đâu.” Nét mặt Người đẹp số 6 cũng lộ vẻ khó xử.


“To be, or not to be; that’s the question.” Tôi thở dài một tiếng.


“Ví dụ này của bạn vẫn rất tệ.” Nàng cười cười. “Đừng nghĩ nhiều làm gì, để mình đi gọi điện.”


Người đẹp số 6 gọi điện xong, hội chúng tôi và cả Ruồi tổng cộng sáu người bước vào tiệm. Ngồi được khoảng mười lăm phút, Muỗi Con cũng đến, tôi để Muỗi Con ngồi đối diện với Ruồi.


Tôi len lén bảo với Lại Đức Nhân ý muốn kết hợp với Muỗi Con và Ruồi, Người đẹp số 6 cũng thì thào nói với Tuệ Hiếu.


Có điều chúng tôi cũng không tốn công vào việc này nhiều, cùng lắm cũng chỉ để họ nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút mà thôi.


Muỗi Con nói chuyện thẳng thắn, giống như muỗi thật vậy, cắn người là phải thấy máu; còn Ruồi thì thật chẳng khác nào giống ruồi nhặng, cứ bay vòng vòng xung quanh thức ăn, rất không dứt khoát.


Tôi cảm thấy Muỗi Con và Ruồi hình như không hợp cho lắm, ghép cặp với nhau cứ quái quái làm sao.


Nhưng đồng thời tôi cũng sực nghĩ ra, có lẽ trong mắt người khác, tôi và


Người đẹp số 6 cũng chẳng hợp gì nhau cả.


Bảy người chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, khoảng 10 giờ mới bước chân ra khỏi quán ăn ấy.


Cả hội đứng ngoài cửa quán nói vài tiếng bye bye rồi chia tay nhau, ai về nhà nấy.


Hôm nay thật là thần kỳ, ban đầu vốn tưởng chỉ có bốn người, kết quả thành năm người đến; rồi là sáu người; cuối cùng biến thành bảy người.


Chẳng trách mọi người đều nói, mùa xuân khiến vạn vật sinh sôi nảy nở, quả nhiên không hề sai chút nào.


Tôi nhìn theo bóng Người đẹp số 6 đi cùng Muỗi Con và Tuệ Hiếu, trong lòng có chút không đành.


Người đẹp số 6 đột nhiên dừng bước quay người lại, hai ngón trỏ giao nhau vạch ra thành hình chữ thập.


Thập tự giá ư? Lẽ nào tôi biến thành ma cà rồng rồi?


À, tôi biết rồi, chắc nàng lại bảo tôi mười phút nữa hẵng đi.


Tôi vội vàng hướng về phía nàng gật đầu thật mạnh, nàng cười cười, vẫy vẫy tay, rồi quay người bước tiếp.


Tôi bắt đầu tính giờ, mười phút sau liền nổ máy, phóng đến dưới nhà Người đẹp số 6. Vừa dừng xe xong, Người đẹp số 6 cũng đẩy cửa sắt bước ra.


“Mình bảo với Hiếu và Muỗi Con là muốn ra cửa hàng tiện lợi mua đồ,” nàng nói.


“Mình đi với bạn nhé.”


“Ừ.” Nàng gật gật đầu.


Dọc đường ra cửa hàng tiện lợi chúng tôi không ai nói năng gì, vào mua đồ xong xuôi, ra bên ngoài, rồi lại trở về dưới chân nhà nàng, vẫn không nói chuyện câu nào.


“Chúng mình tốn công đến đây để im lặng mãi vậy à?” cuối cùng tôi cũng lên tiếng hỏi.


“Vậy bạn có gì muốn nói không?”


“Ờ…” Tôi gãi gãi đầu, không biết nên nói gì nữa.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Đáp đúng rồi.”


“Đáp đúng rồi?”


“Mình chỉ muốn nghe bạn gọi mình là Người đẹp số 6 thôi.”


Người đẹp số 6 nhoẻn miệng cười, một nụ cười rất tươi tắn và vui vẻ.


“Hôm nay chúng mình ở cạnh nhau bao lâu rồi nhỉ?” nàng hỏi.


“Từ 1 giờ chiều,” tôi nhìn đồng hồ, “đến giờ đã hơn chín tiếng rồi.”


“Trước đây chúng ta chưa từng ở cạnh nhau liên tục lâu như vậy lần nào nhỉ.”


“Đúng thế.”


“Nhưng cả quãng thời gian dài như vậy, mà chẳng nghe bạn gọi mình là Người đẹp số 6 lần nào cả.”


“Hôm nay còn có những người khác nữa, vì vậy cũng chẳng còn cách nào.”


“Ừ, mình biết,” nàng nói, “nhưng mình vẫn muốn nghe.”


“Người đẹp số 6.”


“Ừ, Tú Cầu.”


“Nếu sau này còn gặp phải tình huống giống ngày hôm nay, thì hãy sử dụng siêu năng lực nhé.”


“Mình làm gì có siêu năng lực.”


“Bạn lại khiêm tốn rồi,” tôi nói. “Lẽ nào bạn đã quên mất, bạn là thiên sứ cơ mà.”


“Được. Mình biết rồi,” nàng cười cười. “Nhưng phải dùng loại siêu năng lực gì bây giờ nhỉ?”


“Bạn chỉ cần nghĩ thầm: mình muốn nghe một tiếng Người đẹp số 6, vậy là được rồi.”


“Mình muốn nghe một tiếng Người đẹp số 6.”


“Người đẹp số 6.”


“Quả nhiên rất hữu hiệu.” Nàng lại nhoẻn miệng cười.


“Người đẹp số 6.”


“Mình vẫn chưa nghĩ thầm mà.”


“Đây là tự mình muốn gọi,” tôi nói. “Mình về đây. Bye bye.”


“Ừ. Bye bye.”


Tôi nổ máy xe, vẫy vẫy tay với nàng rồi phóng đi.


Tôi chạy xe ra đến đầu ngõ, lại vòng trở lại dưới chân nhà nàng, Người đẹp số 6 đang chuẩn bị lên cầu thang.y


“Người đẹp số 6,” tôi tắt máy, rồi nói.


“Hả?”


“Hình như mình nghe thấy bạn đang thầm nghĩ thế.”


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Vừa nãy đúng là mình đang thầm nghĩ: mình muốn nghe một tiếng Người đẹp số 6 đấy.”


“Hả?” Tôi lấy làm kinh ngạc.


“Không khéo mình có siêu năng lực thật cũng nên.”


“Người đẹp số 6.”


“Ừ, Tú Cầu.”


“Bạn là thiên sứ, vốn đã có siêu năng lực rồi. Vả lại bạn nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”


“Vậy bạn cũng phải sống lâu trăm tuổi đấy.”


“Vậy sao?”


“Không thì lúc mình già lắm già lắm rồi, sẽ không nghe thấy bạn gọi mình là Người đẹp số 6 nữa.”


“Được, mình sẽ cố gắng sống lâu trăm tuổi.”


Tôi cáười cười, rồi nổ máy xe.


“Tú Cầu!” nàng cao giọng gọi.


“Ừ.” Tôi cũng cất cao giọng để đè tiếng động cơ xuống. “Người đẹp số 6!”


“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi!”


Tôi không nói được gì, chỉ thấy nàng vẫy vẫy tay rồi quay người đi lên lầu.


Người đẹp số 6, tuy anh biết mình sẽ không sống lâu trăm tuổi, nhưng nếu anh có thể sống lâu trăm tuổi, vậy thì dù anh già nua đến mấy, dù răng anh đã rụng hết, đầu lưỡi có cứng đờ, dây thanh đới có chai sạn, anh cũng sẽ dùng hết sức lực gọi em một tiếng Người đẹp số 6, chỉ cần em thầm nghĩ như thế.


Tháng Ba đi qua, ngày đầu tiên của tháng Tư là ngày tết Nói dối.


Ngày tết ngày cực kì vô vị, nhưng chính vì vô vị, vậy nên mới khiến những kẻ vô vị muốn đi chọc phá người ta. Hôm ấy, ăn cơm xong tôi liền lên mạng luôn, cả một đám người đang rêu rao đủ thứ tin vịt. Đám người này mãi mãi không thể hiểu được sự khác biệt giữa những trò đùa cợt hài hước và nói dối, tung tin đồn nhảm.


Tôi chỉ cầm cự được mười phút là bắt đầu thấy chán, đang định thoát khỏi mạng thì gặp sexbeauty.


“Chúc mừng tết Nói dối.” sexbeauty gửi tin nhắn.


“Phụ nữ và mạt chược có gì khác nhau?”


“Không biết.”


“Có thể đánh mạt chược, nhưng không được đánh phụ nữ. Thế phụ nữ và vận may có gì khác nhau?”


“Không muốn trả lời.” 


“Không trả lời thì thôi. Thế mạt chược và vận may có gì khác nhau?”


“Anh chán chưa thế.”


“Đánh mạt chược có thể nhờ vào vận may, nhưng vận may thì không thể nhờ vào mạt chược được. Chán rồi, bye bye.”


Tôi lập tức thoát khỏi mạng, tắt máy luôn.


“Có chuyện này không biết có nên nói với cậu không.”Lại Đức Nhân vừa bước vào phòng liền nói.


“Gì vậy?”


“Nhưng mà…” cậu ta nửa như muốn nói rồi lại thôi, “chà, thật khó xử.”


“Thì cứ nói đi.”


“Cậu phải hứa với tớ là nghe xong không được kích động quá đấy nhé.”


“Thế thì đừng nói nữa.”


Tôi chẳng buồn để ý đến cậu ta, lấy một cuốn sách trên giá xuống, lật bừa ra xem.


“Tiểu Thiến kể với tớ, cô ấy trông thấy Ông Huệ Đình đang đi với một cậu nào trong cao to đẹp trai lắm.” Lại Đức Nhân bước đến bên cạnh tôi thì thầm nói: “Mà lại còn tay nắm tay nữa cơ đấy.”


“Tiểu Thiến trông thấy ở đâu vậy?”


“Ở gần trường cô ấy.”


“Không thể nào.”


“Tại sao lại không thể?”


“Tớ vừa thấy Tiểu Thiến dưới nhà, cô ấy ở trong nhà vệ sinh nam đi ra.”


“Nhà vệ sinh nam?” Cậu ta tỏ rõ vẻ ngờ vực: “Tiểu Thiến sao lại ở trong nhà vệ sinh nam được?”


“Tiểu Thiến chưa nói với cậu à?” tôi nói, “Cô ấy thích tè đứng, không thích tè ngồi đâu.”


“Này!”


“Có thể dừng trò đùa nhân ngày Nói dối này được chưa?”


“Thì ra cậu đã có phòng bị từ trước rồi.” Lại Đức Nhân thở dài, “Chẳng vui gì cả.”


“Chính vì có loại người như cậu, nên ngày tết Nói dối mới không có ai đi hiến máu”


“Tại sao?”


“Vì sợ y tá cũng thích chơi trò này và nói là: à, anh bị AIDS rồi.”


“Chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì nghiêm trọng vậy chứ.” Cậu ta bỗng bật cười, nói: “Ruồi mới vừa ăn quả lừa xong.”


“Cậu nói gì với cậu ta thế?”


“Tớ bảo cậu ta: Muỗi Con hẹn cậu ta ở cổng trường, không gặp không về.”


“Hả?” Tôi lấy làm kinh ngạc. “Vậy bây giờ chắc là cậu ta vẫn đang đợi Muỗi Con ngoài cổng trường rồi.”


“Không đâu. Chắc cậu ta đợi được một lúc rồi biết là bị ăn quả lừa thôi.”


“Thế cậu có thích ăn quả phân không?”


“Tất nhiên là không thích rồi.”


“Thế nên lô gíc của Ruồi cũng là thứ cậu chẳng thể nào hiểu nổi đâu.” 


Tôi mặc xác Lại Đức Nhân, vội vàng chạy khỏi phòng ký túc ra thẳng cổng trường.


Ruồi đang đứng cạnh phòng bảo vệ ở cổng trường, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ nữa.


Cái tên ngốc này, sao mà dễ bị người ta gạt thế chứ.


“Ê, Ruồi.” Tôi bước lại gần. “Cậu đợi Muỗi Con bao lâu rồi?”


“Chim Ưng, không phải Ruồi,” cậu ta nói. “Mới đợi có hơn một tiếng thôi.”


“Đừng đợi nữa, Muỗi Con không đến đâu. “Đúng là đồ ngốc, lại còn bảo “mới có” nữa chứ.


“Tại sao?”


“Lại Đức Nhân gạt cậu đấy, vì hôm nay là ngày Nói dối.”


“Thì ra hôm nay là ngày Nói dối.” Cậu ta gật gật đầu, “Tớ hiểu rồi.”


“Đi thôi nào.” Tôi nói.


“Trò lừa của cậu chẳng thông minh gì cả,” cậu ta lắc đầu nói.


“Hả?”


“Tớ vẫn sẽ đợi tiếp,”cậu ta nói. “Muỗi Con bảo rồi, không gặp không về.”


“Cậu có bị đần không vậy?” Tôi cao giọng lên: “Đã bảo hôm nay là ngày


Nói dối rồi cơ mà!”


“Vì vậy cậu đang lừa tớ đúng không,” Ruồi nói, “Muốn gạt tớ đi khỏi chỗ này chứ gì.”


“Cậu..” tôi tức xì khói, “thế cậu không nghi ngờ tại sao Muỗi Con giờ này vẫn chưa đến à?”


“Chắc là cô ấy nấp vào chỗ nào kín đáo, để thử xem tớ có kiên trinh giữ lời thề ước không gặp không về hay không đó mà.”


“Cậu…”


Suýt chút nữa thì quên, tôi cũng không thích ăn phân, vì vậy lô gíc của loài ruồi là thứ mà tôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi.


Vốn định mặc xác cậu ta luôn, nhưng lại không nhẫn tâm để cậu ta cứ đợi thế này mãi.


Tôi chạy đi lấy xe máy, phóng đến nhà Người đẹp số 6, ấn chuông cửa.


“Ai đấy?” Là giọng Muỗi Con.


“Muỗi Con, anh là anh Bình thẳng thắn đây.”


“Anh Bình tìm chị Huệ Đình à?”


“Không,” tôi nói “anh tìm em.”


“Hả?” Muỗi Con hình như rất ngạc nhiên. “Anh tìm em có chuyện gì thế?”


“Thì…” Nghĩ một lúc lâu, tôi vẫn không biết nên mở miệng với Muỗi Con như thế nào. 


,


“Thôi anh lại tìm chị Huệ Đình vậy,” cuối cùng tôi đành nói.


“Này,” Muỗi Con nói, “đây là trò đùa ngày Nói dối đúng không?”


“Không không không,” tôi nói. “Phiền em gọi chị Huệ Đình của em ra nghe hộ anh với.”


“Được rồi. Anh đợi chút nhé.”


Tôi đứng trước thiết bị liên lạc đợi, hai phút rồi, Người đẹp số 6 vẫn chưa ra nghe.


Đang thấp thỏm không yên, chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ trên lầu vẳng xuống.


Giữa chừng còn có một tiếng “ái” vang lên. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, đến sát cửa sắt mới ngừng lại.


Cửa sắt kêu “lách cách” rồi mở ra, Người đẹp số 6 vừa trông thấy tôi, tựa hồ như giật bắn cả người.


“Sao lại là bạn?” Nàng trợn tròn mắt lên. “Bạn không sao chứ?”


“Sao lại là mình?” Tôi chẳng hiểu gì cả. “Với cả mình bị sao hả?”


“Muỗi Con nói bạn đột nhiên sốt cao 40 độ, đang ở trong phòng cấp cứu.”


“Mình có sốt đâu,” tôi nói, “chắc là trò đùa ngày Nói dối của Muỗi Con rồi.”


“Con bé này thật là…” nàng thở phào một tiếng, cười cười nói “nó bảo bạn sốt cao, bị mê sảng, miệng cứ không ngừng gọi tên mình. Vì vậy Lại Đức Nhân chạy tới đây tìm, muốn chở mình đến bệnh viện.”


“Vậy mà cũng tin à?”


“Nhất thời cũng không thể nào phán đoán là thật hay giả được,” Người đẹp số 6 nói. “Hơn nữa đây cũng là kiểu đổ bệnh rất phù hợp với phong cách con người bạn. Vậy nên mình tưởng là thật luôn.”


“Kiểu đổ bệnh rất phù hợp với phong cách con người mình?”


“Đúng thế.” Nàng cười cười. “Chẳng hiểu vì sao đột nhiên sốt cao đúng là rất có phong cách của bạn.”


“Thế còn kiểu đổ bệnh phù hợp với phong cách của bạ thì như thế nào?”


“Ừm…” Nàng nghĩ ngợi giây lát, rồi cười cười bảo: “Chắc là những bệnh bẩm sinh, chẳng hạn như trên lưng không hiểu tại sao mọc thêm một đôi cánh vậy.”


“Lời của Muỗi Con có hai chỗ sơ hở” tôi nói, “một là Lại Đức Nhân không biết bạn ở đây; hai là lúc mình mê sảng chắc sẽ gọi Người đẹp số 6, không phải tên bạn.”


“Ồ, bạn lợi hại thật,” nàng nói. “Chắc tại mình cuống quá không thể bình tĩnh suy nghĩ được. Vả lại lúc nãy vội chạy xuống cầu thang, chân còn bị vấp nữa.”


“Hả?” Tôi căng thẳng, “Vẫn ổn chứ?”


“Chắc là không sao, chỉ suýt nữa ngã thôi.”


“Thật không sao chứ?”


“Ừ. Đừng lo lắng.”


“Ừ.”


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Chúng ta cất công đến đây để thảo luận về kiểu đổ bệnh phù hợp với phong cách của từng người à?”


“Hả?” Tôi đột nhiên sực nhớ ra. “Mình muốn nhờ bạn giúp một việc.”


“Giúp việc gì thế?”


Tôi kể cho Người đẹp số 6 chuyện Lại Đức Nhân giở trò đùa ác, giờ Ruồi vẫn đang khổ sở đứng đợi Muỗi Con trước cổng trường. Nhờ nàng nói chuyện với Muỗi Con, và khuyên cô bé ra cổng trường một chuyến.


“Cậu Ruồi ấy vẫn ở cổng trường à?” nàng hỏi.


“Chắc là vậy,” tôi nói. “Đây là kiểu chờ đợi rất có phong cách của cậu ta.”


“Được rồi,” nàng nói, “để mình bảo Muỗi Con chạy ra đó một chuyến.”


Người đẹp số 6 ấn chuông, nói chuyện với Muỗi Con qua hệ thống liên lạc.


Nhưng hôm nay là ngày Nói dối, Muỗi Con lại vừa gạt Người đẹp số 6 xong, vì vậy dù nàng có giải thích thế nào, Muỗi Con có ch.ết cũng không chịu tin Ruồi đang đợi mình ở cổng trường. Về sau tôi cũng tham gia vào, nhưng Muỗi Con vẫn nhất quyết không chịu tin.


“Chị Huệ Đình, không ngờ chị lại bắt tay với anh Bình gạt em.” Muỗi Con thở dài. “Đúng là đàn bà hướng ngoại thật.”


Chúng tôi nói chuyện qua hệ thông liên lạc của chuông cửa một hồi lâu, cuối cùng kinh động đến cả Tuệ Hiếu. Cũng may Tuệ Hiếu lại đứng về phe tôi và Người đẹp số 6, cố nói với Muỗi Con: “Thì ra cổng trường một lát thôi mà, có ch.ết đâu.”


Muỗi Con nghĩ lại thấy cũng phải, dường như không có tổn thất gì về phần mình, bèn nói: “ Được, em đi. Anh Bình, nếu anh mà gạt em, sau này em không nói tốt giúp anh nữa đâu đấy.”


“Nói tốt?” tôi hỏi.


“Em thường nói với chị Huệ Đình là anh rất tốt mà.”


“Đấy là nói thật, chứ có phải nói tốt đâu. Muỗi Con, em đúng là một cô gái rất thẳng thắn đó.”


“Được rồi, đợi một chút. Em xuống ngay đây.”


Một phút sau, Muỗi Con đã xuống đến nơi, Tuệ Hiếu cũng đi theo cho xôm tụ.


Kết quả là tôi chở Người đẹp số 6, Tuệ Hiếu chở Muỗi Con, bốn người cùng đến cổng trường.


“Vốn là đợi một người đẹp, không ngờ lại có những ba người đẹp xuất hiện,” Ruồi vừa trông thấy tôi liền nói. “Xem ra tấm lòng của tớ đã cảm động cả trời xanh rồi.”


“Cậu đợi bao lâu rồi?” tôi hỏi


“Chắc hơn hai tiếng gì đó.” Ruồi cúi nhìn đồng hồ.


“Hi, anh Ruồi.” Muỗi Con lên tiếng chào hỏi.


“Chào em,” Ruồi nói, “Muỗi Con.”


“Hả?” Tôi lấy làm nghi hoặc. “Cậu không nói mình là Chim Ưng nữa hả?”


“Tớ là Ruồi mà,” Ruồi nói, “sau này hãy gọi tớ là Ruồi, đừng gọi là Chim Ưng nữa.”


“Thì tớ vẫn luôn gọi cậu là Ruồi mà!”


Ruồi và Muỗi đã gặp nhau rồi, ba đứa động vật có ɖú như chúng tôi chẳng còn việc gì nữa.


Sau khi xem cảnh Ruồi tặng bó hoa hồng cho Muỗi Con, ba chúng tôi lấy làm hài lòng rời khỏi cổng trường, trở lại dưới nhà Người đẹp số 6.


“Không ngờ ngày lễ Nói dối lại được xem vở kịch hay như vậy,” Tuệ Hiếu cười nói, đoạn lên lầu. Tôi và Người đẹp số 6 đều thở phào một tiếng, lúc hai luồng ánh mắt chạm nhau, liền cùng nở một nụ cười gượng.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Muỗi Con nói đúng đấy, bạn là người tốt,” Người đẹp số 6 nói. “Chỉ vì một chuyện gần như chẳng liên quan gì đến mình mà căng thẳng đến như vậy.”


“Nào có,” tôi hơi ngại ngùng, “chẳng qua mình chỉ nghĩ rằng, tình cảm của mỗi người đều rất thiêng liêng, không thể tùy tiện đem ra đùa cợt được thôi.”


“Thực ra trong mắt mình, bạn luôn là một người tốt, hơn nữa còn rất dịu dàng nữa,” nàng nói. “Giống như nước vậy, mềm mại vô cùng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh.”


“Bạn quá khen rồi.” Tôi lại càng ngượng hơn.


“Nếu muốn bỡn cợt mình trong ngày Nói dối, bạn sẽ làm thế nào?”


“Dù có phải ngày Nói dối hay không, mình cũng đều không bỡn cợt bạn.”


“Thì giả sử thôi mà.”


“Ừ...” tôi nghĩ ngợi giây lát, “mình sẽ nói với bạn, Thượng Đế hy vọng mình khuyên bạn trở về trên ấy.”


“Tại sao mình phải trở về?”


“Vì những ngày bạn không có ở đó, Thiên Đường chẳng còn là Thiên Đường nữa.”


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Phiền bạn nói với Thượng Đế, mình muốn ở lại nhân gian, không trở về Thiên Đường đâu.”


“Vì sao vậy?”


“Vì nhân gian còn có bạn mà.” 


Người đẹp số 6 bật cười khúc khích.


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”


“Vậy thì phải rất lâu rất lâu nữa mình mới về trời được rồi.”


“Mình kính cẩn thay mặt toàn cõi nhân gian, cảm tạ sự tồn tại củab ạn.”


“Đừng khách khí.” Nàng lại bật cười.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Dạo này bạn không bị sói cắn đấy chứ?”


“Không,” tôi thắc mắc, “chuyện gì vậy?”


“Bạn ngẩng đầu lên xem,” nàng nói, “hôm nay trăng tròn.”


Tôi ngẩng đầu, vầng trăng màu vàng cam lơ lửng treo trên vòm không, to tròn vành vạnh.


“Đi dạo trong sân trường với mình không?” nàng hỏi.


“Mình lấy làm hân hạnh.”


Dọc đường, tôi phát hiện thấy bước chân của nàng không được tự nhiên lắm, tốc độ cũng chậm hơn bình thường. Nhưng hỏi mấy lần nàng đều nói không sao cả, chỉ bảo rằng vẻ đẹp của trăng tròn khiến nàng quên mất cả bước như thế nào.


Lúc đi tới chỗ cuối con đường dành cho người đi bộ cạnh cổng trường, khi bước từ vỉa hè cao ba mươi phân xuống đất, chợt nghe nàng “ái cha” một tiếng. 


“Người đẹp số 6.” Tôi dừng lại, “Chân bạn thật sự không sao đấy chứ?”


“Chân trái hình như bị sái rồi,” nàng chau mày cười gượng đáp.


“Nếu bạn không ngại, mình đỡ bạn về nhé?”


“Mau đi đi, mình sẽ chỉ liên lụy bạn thôi”


“Hả?”


“Trong phim người ta toàn nói vậy mà.” Nàng cười cười.


Tôi đỡ lấy tay trái và vai trái của Người đẹp số 6, chầm chậm đi về nhà nàng.


Chân trái nàng chỉ có thể chạm đất nhè nhẹ, chân bên phải phải nhảy tập tễnh mới đi được.


Đoạn đường bình thường chỉ mất năm phút, giờ chỉ sợ phải đi tới cả nửa tiếng đồng hồ.


Người đẹp số 6 dường như nãy giờ nhịn đau, hàng lông mày nhíu lại đã nói lên tất cả.


Khó khăn lắm mới về đến đầu ngõ, cuối cùng tôi cũng mất kiên nhẫn, nói: “Nếu bạn không ngại, để mình cõng nhé?”


“Thế không ổn lắm.” Nàng lắc lắc đầu. “Người khác thấy sẽ cười đó.” 


“Giờ ở đây đâu có người nào, mà hôm nay bạn lại mặc quần dài, chắc không sao đâu.”


“Thế…”


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


“Để mình cõng bạn nhé,” tôi nói. “Nhờ bạn, phiền bạn, xin bạn đấy.”


Nàng ngần ngừ giây lát, cuối cùng cũng gật gật đầu.


Tôi ngồi xổm xuống, đợi nàng leo lên lưng mình, rồi cẩn thận tóm chặt lấy phía sau đầu gối nàng.


“Mình đứng lên nhé.”


“Ừ.”


Tôi đứng thẳng dậy, bước chân vững chắc, từng bước từng bước chậm rãi tiến lên.


Vừa bước đi, tôi vừa gắng sức không nghĩ ngợi cũng không nói chuyện gì, chỉ tập trung bước cho vững, nàng cũng không nói năng gì.


Dọc đường, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò của mình.


Lúc tới dưới chân nhà nàng, tôi hơi xổm người xuống để nàng lấy chìa khóa ra mở cổng sắt.


“Hay là để mình xuống đi,” sau khi mở cổng, nàng nói.


“Bạn đi lại còn khó khăn nữa là, huống hồ leo cầu thang.”


Tôi nghiêng người lấy khuỷu tay huých cho cảnh cổng mở ra, ngả người về phía trước, bắt đầu lên cầu thang.


“Mình vốn nghĩ rằng thiên sứ chắc phải nhẹ lắm, không ngờ…”


“Đồ ngốc.” Nàng khẽ gõ nhẹ vào đầu tôi. “Không được nói với con gái là cô ấy nặng.”


“Không ngờ lại còn nhẹ hơn là mình tưởng tượng nữa.”


“Gượng gạo quá.”


“Xin lỗi, mình lỡ lời.”


“Đừng nói nữa, bạn hụt hơi mất.”


Cuối cùng cũng bò lên được trước cửa căn hộ nàng thuê ở tầng bốn, tôi ngồi xổm, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó bắt đầu thở hổn hển.


“Cảm ơn nhé,” nàng nói.


“Đừng khách sáo mà.”


Lúc này tôi mới nhìn thấy gương mặt Người đẹp số 6, hình như nàng đã đỏ mặt.


Lúc nàng lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, tôi xua xua tay, sau đó ấn chuông cửa.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6”


“Nhân lúc Hiếu chưa mở cửa, nghe thêm một lần cuối cùng.” Nàng cười cười.


“Ai đấy?” Tuệ Hiếu ở trong nhà hỏi.


“Đưa đến một người đẹp, xin mời ra nhận.”


“Anh Bình à?” Tuệ Hiếu mở cửa ra, giật mình đánh thốt. “Chị Huệ Đình bị làm sao vậy?”


“Sái chân rồi,” Người đẹp số 6 đáp.


Tuệ Hiếu vội vàng bước ra, đỡ Người đẹp số 6 vào nhà.


“Ngày mai nhớ đi khám bác sĩ đấy,” tôi nói.


“Ừ.” Người đẹp số 6 gật gật đầu, mỉm cười với tôi rồi đóng cửa lại.


c


Tôi về đến ký túc xá, càng nghĩ càng tức, liền mắng cho Lại Đức Nhân một trận.


“Cậu và Ruồi đều phải cảm ơn tớ mới đúng,” cậu ta nói. “Vì trò đùa ngày Nói dối của tớ, Ruồi và Muỗi Con mới hẹn hò được, cậu cũng nhờ đó mà được chạm vào chân Ông Huệ Đình còn gì. ”


“Hôm nay nàng mặc quần dài.”


“Tiếc quá, chân của Ông Huệ Đình đẹp thế kia mà.”


Tôi chẳng buồn để ý đến cậu ta nữa, lấy quần áo đi tắm cho sạch sẽ mồ hôi.


Cũng may ngày hôm sau đã bắt đầu kỳ nghỉ xuân kéo dài bảy ngày, Người đẹp số 6 có thể yên tâm nghỉ ngơi.


Muỗi Con và Tuệ Hiếu ba ngày liền đỡ Người đẹp số 6 đi khám bác sĩ.


Muỗi Con tự biết mình là thủ phạm gây họa, bèn phụ trách một ngày ba bữa của Người đẹp số 6, thậm chí còn nói: “Chị Huệ Đình, nếu chị tắm rửa không tiện, em có thể giúp chị.”


“Em có thể giúp chị giặt quần áo hoặc rửa bát là được rồi,” Người đẹp số 6 nói.


Kỳ nghỉ xuân tuy dài, nhưng cũng là kỳ nghỉ chán nhất, vì liền ngay sau đó là thi giữa kỳ.


Tiết Thanh Minh ở giữa kỳ nghỉ xuân, hôm ấy tôi về nhà tảo mộ. Khi xong xuôi mọi việc, tôi liền nói: “Tối nay con về Đài Nam luôn.”


“Không phải vẫn đang nghỉ xuân à?” mẹ tôi hỏi.


“Con phải ôn bài chuẩn bị thi giữa kỳ.”


“Hả?”


“Sao mẹ ngạc nhiên vậy.”


Tôi ăn tối xong, liền trở về trường trong ánh mắt nghi hoặc của bố mẹ.


Còn hai ngày nữa là hết tuần thi giữa kỳ, Lại Đức Nhân đề nghị thi xong thì đi núi A Lý ngắm hoa anh đào.


“Lúc đó cũng sắp hạ tuần tháng Tư rồi còn gì, hoa anh đào chỉ nở từ giữa tháng Ba đến cuối tháng Ba thôi” tôi nói.


“Cậu chẳng hiểu gì cả, khi ấy là lúc hoa anh đào rụng, đẹp kiểu khác, mà du khách cũng ít nữa.”


“Muốn đi thì cậu đi mà đi.”


“Vậy tớ bảo Tiểu Thiến hẹn Ông Huệ Đình đi nữa.”


“Muốn hẹn thì cậu đi mà hẹn.”


Lúc lên mạng nói chuyện này với Người đẹp số 6, nàng nhận lời ngay, lại còn có vẻ rất hào hứng nữa.


Nàng còn hỏi Tuệ Hiếu và Muỗi Con có thể cùng đi không? Dĩ nhiên tôi đành phải bảo là được.


Ruồi biết Muỗi Con sẽ đến núi A Lý ngắm hoa anh đào, cũng đòi đi theo.


Vậy là lại có bảy người, tôi, Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến, Người đẹp số 6, Tuệ Hiếu và Muỗi Con, thêm cả Ruồi nữa.


“Đã làm thì làm cho trót. Chơi luôn hai ngày một đêm đi,” Lại Đức Nhân nói. “Còn có thể ngắm mặt trời mọc trên núi A Lý nữa.”


“Chỉ cần cậu sắp xếp mọi thứ thì tớ chẳng có ý kiến,” tôi nói.


Những người khác cũng không có ý kiến, vừa thi giữa kỳ xong, mọi người cũng máu đi chơi.


Sáng sớm chúng tôi đã xuất phát từ Đài Nam, đến ga Gia Nghĩa lên tàu đi núi A Lý lúc 9 giờ. Dọc đường, tàu hỏa không ngừng phát ra những tiếng còi tu tu, âm thanh này gần như đã tuyệt tích ở những con tàu hiện đại.


Sau khi qua hồ Phấn Khởi ở độ cao 1.405 mét so với mực nước biển, diện mạo khu rừng thay đổi càng rõ rệt hơn. Ngoài cửa sổ mây mù vấn vít, con tàu như thể đang đi xuyên qua làn mây, cảm giác như đang trong mộng ảo.ọ


Con tàu bắt đầu tiến lên theo hình chữ Z, có lúc đầu tàu ở phía trước, có lúc đuôi tàu lại ở phía trước. Ba tiếng sau, bảy người chúng tôi xuống tàu ở A Lý.


Ăn bữa trưa gọn nhẹ xong, chúng tôi đi vào khu vui chơi trong rừng để ngắm hoa. Hoa anh đào Yoshino nở dọc hai bên đường, toát lên một thứ khí chất cao nhã mà thanh lệ, đẹp đến dộ khiến người ta đắm đuối say mê.


Lại Đức Nhân dẫn Tiểu Thiến đi riêng là chuyện có thể lý giải được, nhưng Ruồi và Muỗi Con ai dè cũng lẳng lặng đi mất. Không ngờ thằng nhãi này nói năng vòng vo ngoằn ngoèo, đến thời điểm quan trọng lại nhanh nhẹn thẳng thắn như thế. Tuy tôi cũng muốn được ngắm hoa riêng với Người đẹp số 6, nhưng bỏ Tuệ Hiếu lại một mình thì cũng rất ngại.


“Anh Bình, anh dẫn chị Huệ Đình đi ngắm hoa đi,” Tuệ Hiếu nói, “Em đi dạo một mình.”


“Em mà đi một mình, rất dễ bị chòng ghẹo đấy,” tôi nói. “Mấy tay đó nhất định sẽ nói: ôi chao, xin hỏi nàng có phải nàng tiên hoa Đào không vậy?”


“Vậy cũng hay,” Tuệ Hiếu cười hì hì, “em cũng thích nghe chòng ghẹo kiểu ấy lắm.”


“Nhưng mà…”


“Anh Bình,” Tuệ Hiếu vẫy tay bước đi, “nhớ để ý chị Huệ Đình đấy nhé!”


Tuệ Hiếu tựa như liệt sĩ ôm lựu đạn nhảy vào gầm xe tăng địch, bảo vệ đồng bào mình vậy. Tôi nhìn theo bóng cô bé, cảm động đến nói không nên lời.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Ừ.” Nàng nhoẻn miệng cười.


Từ lúc bảy rưỡi sáng bắt đầu xuất phát ở Đài Nam, đến giờ vừa khéo đúng bảy tiếng đồng hồ, đây là câu Người đẹp số 6 nói đầu tiên.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Mình cũng muốn nghe kiểu chòng ghẹo ấy nữa.”


“Thế…”


“Đùa đấy.” Nàng bật cười “Đi thôi nào.”


Chúng tôi thả bộ chầm chậm dọc theo đường ray, những cây anh đào cũng mọc men thao hai bên đường ray này, cành lá thướt tha rậm rạp.


Tuy giờ không phải mùa hoa anh đào nở rộ, nhưng trên cây vẫn đầy những hoa, trông vừa sôi nổi vừa đẹp lạ thường.


Giờ có thể coi như đã vào mùa hoa rụng, bởi thế chỉ cần có gió thổi qua, từng cánh hoa sẽ rơi lả tả như những vạt tuyết bay bay.


Lại Đức Nhân nói không hề sai, đây là một vẻ đẹp khác.


Người đẹp số 6 dường như đã mê đắm trong cảnh những cánh hoa anh đào lả tả rơi như hoa tuyết, mỗi khi có gió thổi, cánh hoa tung bay phất phơ khắp trời, nàng lập tức chạy đến dưới gốc cây, xoay vòng vòng.


Có lúc xoay người theo chiều kim đồng hồ, lúc lại xoay ngược chiều. Xoay vòng xong liền bật cười khúc khích rất vui vẻ.


Mái tóc và quần áo nàng vì thế mà dính mấy cánh hoa đào, lòng bàn tay cũng nắm chặt hai cánh hoa.


“Ôi cha, xin hỏi nàng có phải nàng tiên hoa Đào không vậy?” tôi nói.


“Đúng thế.” Người đẹp số 6 bật cười. “Xin được chỉ giáo.”


Đột nhiên, tiêng còi hơi kéo dài vang lên, tàu hỏa sắp đến rồi.


Đường ray tàu hỏa và đường đi bộ chỉ cách nhau có một hàng rào gỗ cao ngang vai, rất nhiều du khách chồm người lên hàng rào đợi tàu hỏa chạy đến.


Cuối cùng con tàu cũng lọt vào tầm mắt, hành khách trên tàu và du khách trên đường đi bộ vẫy tay chào nhau tíu tít.


Lúc con tàu đi ngang qua Người đẹp số 6, nàng bắt đầu đuổi theo, vừa chạy vừa vẫy tay. Tôi vội vàng chạy theo sau nàng.


“Trên tàu có người quen của bạn à?” tôi thở phì phò hỏi.


“Chỉ cảm thấy làm vậy rất vui thôi.” Nàng cũng thở hổn hển, lè lè lưỡi nói.


Tàu hỏa chạy đến ga Chiểu Bình ở độ cao 2.274 mét so với mực nước biển, ngay bên cạnh là đồn công an A Lý.


Sân trước của đồn công an này có mấy cây anh đào rất già, hoa nở càng đẹp càng rạng rỡ hơn.


Nếu chẳng may phạm pháp bị bắt vào đồn, dù tay đeo gông, tâm trạng hẳn cũng rất nhẹ nhõm thoải mái.


Chúng tôi ngồi bệt xuống đất dưới một cây anh đào, lặng lẽ ngắm hoa.


Hoa anh đào trắng rơi lả tả từng cánh một như tuyết, nếu gió mạnh một chút, thậm chí còn bay đi rất xa nữa.


“Sắp hết mùa hoa anh đào rồi,” hồi lâu sau, nàng nói.


“Ừ. Mùa hoa anh đào dài nhất cũng chỉ đến cuối tháng Tư,” tôi nói.


“Mùa hoa anh đào kết thúc, thì mùa xuân cũng kết thúc theo.”


“Ừ.”


”Hoa anh đào rụng từng cánh một, còn hoa chuông thì rụng cả đóa, nhưng đều rất ngắn ngủi.”


“Đúng vậy.”


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Cho bạn một cánh hoa này.” Người đẹp số 6 xòe lòng bàn tay ra, bên trong đó có hai cánh hoa anh đào, nàng đưa tôi một cánh.


“Cảm ơn.” Tôi đón lấy cánh hoa to bằng đồng năm xu, cẩn thận nâng niu.


“Mỗi người một cánh, ngày sau dễ gặp nhau,” nàng nói. 


“Có chuyện đó à?” tôi nói.


“Bạn chưa nghe bao giờ à?”


“Chưa.” Tôi lắc lắc đầu.


“Thì bây giờ bạn nghe rồi đó.” Nàng nhoẻn miệng cười.


Tôi và Người đẹp số 6 đứng dậy trở về, dọc đường, cánh hoa anh đào trắng vẫn không ngừng rơi như những vạt tuyết.


Sau khi trở lại chỗ cổng vào khu vui chơi, tập hợp với những người khác, cả bọn đi đến quán trọ. Lại Đức Nhân đã đặt hai phòng, ba gã trai ngủ một phòng, bốn cô gái ngủ một phòng.


Trời cũng sắp tối đến nơi, chúng tôi ăn cơm ngay tại quán, rồi đi loanh quanh gần đấy.


Sáng mai, chưa đến 4 giờ đã phải dậy đi xem mặt trời mọc, tôi cứ dặn đi dặn lại bảo cả bọn phải đi ngủ sớm. Nhưng lúc tôi chuẩn bị lên giường, Lại Đức Nhân vẫn chưa trở về phòng, điều này có thể lý giải được; nhưng đến cả Ruồi cũng chưa về, chuyện này thì thật khó mà chấp nhận.


Thôi mặc kệ, tôi tắt đèn rồi leo lên giường đi ngủ.


Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ nghe thấy tiếng gõ cửa, rất nhỏ mà cũng rất nhẹ, tựa hồ như hơi do dự.


Đêm khuya thanh vắng lại giữa chốn núi non, nghe thấy tiếng gõ cửa mông lung mờ ảo, mà tôi lại yếu bóng vía…


Nhịp tim tôi tăng mạnh, tinh thần cũng lập tức tỉnh táo.


Tục ngữ có câu: ban ngày không làm chuyện xấu, nửa đêm chẳng sợ ma đến tìm.


Tôi phải xác định trước xem rốt cuộc mình có làm chuyện gì hổ thẹn với lòng hay không đã, rồi mới dám liều mình đi mở cửa.


Đại khái mất khoảng năm phút để chắc chắn không làm chuyện gì xấu xa, tôi mới bật đèn lên, xuống giường bước ra mở cửa.


Tôi chầm chậm mở he hé cửa, bên ngoài chẳng có một bóng người, còn có bóng ma hay không thì tôi chịu. Vậy là đành đóng cửa, trở lại giường nằm.


Ai? Có khi nào là Người đẹp số 6 không nhỉ?


Đây chắc chắn là kiểu gõ cửa rất


Tôi nhổm người bật dậy, nhảy xuống giường thay quần áo, xỏ giày, rồi xông ra ngoài.


Vốn định chạy đến phòng nàng gõ cửa, nhưng nếu phán đoán sai thì sẽ rất ngượng. Vậy là tôi quyết định ra bên ngoài, thử vận may thế nào rồi tính sau.


Khi bước ra khỏi nhà trọ, nhìn thấy vô số vì sao giăng trên bầu trời đêm, cuối cùng tôi cũng biết.


Đúng là Người đẹp số 6 đã gõ cửa, không thể sai được, chắc chắn là nàng muốn rủ tôi đi ngắm sao trời.


Tôi tìm kiếm xung quanh, nhưng chợt nhận ra như vậy quá chậm, cũng dễ bị sót, bèn quyết định vừa gọi vừa tìm.


“Người đẹp… ” Tôi vội vàng ngậm miệng, suýt chút nữa thì quên chỉ được len lén gọi nàng là Người đẹp số 6.


“Tú Cầu!” giọng Người đẹp số 6 vang lên. “Ở đây!”


Tôi ngoảnh đầu về phía có tiếng gọi, lờ mờ trông thấy Người đẹp số đang vẫy vẫy tay với mình, vội vàng chạy đến, liền thấy nàng đang đứng trên một đồi cỏ.


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


Sau đó chúng tôi cùng cười.


“Sao bạn biết là mình gõ cửa thế?”


“Mình cũng có dự cảm giống bạn mà.”


“Còn lâu nhé, bạn chỉ suy đoán thôi.”


“Thực ra ban đầu mình tưởng là Tiểu Thiến gõ cửa cơ.”


“Tiểu Thiến?” Nàng lấy làm nghi hoặc. “Tiểu Thiến chắc là ra ngoài với Lại Đức Nhân từ sớm rồi chứ.”


“Không phải Tiểu Thiến ấy,” tôi nói, “là Tiểu Thiến thật cơ.”


“Hả?” Nàng thoáng ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra, bật cười khúc khích. “Bạn còn coi mình là ma cơ đấy.”


“Ngượng quá.” Tôi cũng cười theo.


“Hôm nay tiết trời rất đẹp, sao nhiều, mà cũng sáng hơn nữa.” Nàng ngồi xuống trảng cỏ.


“Ừ.” Tôi cũng ngồi xuống, hơi ngẩng đầu lên, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, nhìn tráng lệ vô cùng.


“Bạn có biết mình phân biệt các vì sao như thế nào không?”


“Không biết,” tôi nói, “nhưng mình nghĩ chắc là bạn nghiên cứu kỹ lắm.”


“Chỉ nghiên cứu sơ sơ thôi mà.”


“Xin được chỉ giáo.”


“Bạn nhìn ngôi sao kia kìa.” Nàng chỉ tay phải lên vòm không. “Theo phân loại của mình, ngôi đó là sao sáng sáng sáng, ba lần sáng”


“Hả?”


“Còn ngôi kia là sáng sáng sáng sáng không sáng lắm, bốn lần sáng rưỡi.” Tay phải nàng lại nhích sang bên phải một chút.ai


“Thế…”


“Đây chính là nghiên cứu của mình.” Nụ cuời của Người đẹp số 6 càng thêm rạng rỡ.


Thì ra Người đẹp số 6 cũng không khác gì tôi, chẳng hiểu biết gì về chòm sao này chòm sao nọ.


Tôi thở phào nhẹ nhõm.


Bởi tôi từng có ý nghĩ, vì nàng, mình phải thuộc lòng toàn bộ tên các ngôi sao trên trời.


“Sáng sáng sáng sáng sáng sáng sáng sáng sáng…” tôi nói một mạch không ngừng, “vẫn còn sáng nữa.”


“Hả?”


“Chính là ngôi sao này đây.” Tôi chỉ vào Người đẹp số 6.


Nàng lại cười, ánh mắt lấp lánh rạng ngời, cả bầu trời sao trong khoảnh khắc bỗng trở nên ảm đạm.


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


“Chúng ta cất công vất vả đến đây để ngắm sao à?”


“Đúng thế.”


“Vậy là cuối cùng chúng ta cũng cất công vất vả làm đúng được một chuyện rồi.”


“Đúng thế, thật đúng là vất vả vô cùng.”


“Mình có thể hát không?” nàng đột nhiên hỏi.


“Cứ tự nhiên,” tôi nói. “Mình lấy làm hân hạnh được nghe.”


“Mình hát bài Cúc Than lần trước bạn nghe. Thơ Hướng Dương, nhạc Lý Thái Tường, Tề Dự hát.”


“Lần trước mình nghe xong, đến giờ vẫn còn dư âm vấn vít đó.”


“Vậy mình chỉ hát đoạn đầu thôi.” Nàng cười khúc khích. “Nếu không vấn vít lâu quá cũng không tốt.”


Nàng ngừng cười, hắng giọng, rồi bắt đầu khẽ hát.


Mọi đợi chờ, chỉ vì cúc vạn thọ


Mỉm cười trong đêm lạnh từ từ nở rộ


Tựa như lá rụng nhè nhẹ trong rừng, lướt xuống chào hỏi


Đẹp như tiếng nước lại mang theo chút giận hờn của gió


Khiến người bước trên con đường nhỏ phủ đầy dương xỉ


Giật mình thấy ánh trăng vàng ruộm, và cả cành cây


Người tiều phu ban chiều để lại


Lành lạnh ngưng kết, vẻ thê lương u ám đã bạc màu.


“Tiếng ca của thiên sứ đúng là tiếng nhạc trời, quả là danh bất hư truyền,” tôi nói.


“Bạn quá khen rồi.” Nàng cười cười.


Chúng tôi ngồi kề vai nhau, tiết trời trên núi cuối mùa xuân vẫn hơi lành lạnh, chỉ có trái tim là nóng ấm. Sắc đêm mỗi lúc một nặng nề hơn, những ngôi sao cũng càng thêm lấp lánh.


Tuy phải dậy sớm trước 4 giờ, nhưng bầu trời đầy sao ấy cứ kéo chúng tôi ở lại mãi.


“Lúc đi ngắm mặt trời mọc, phải nhớ mặc thêm áo vào nhé,” tôi nói.


“Ừ.” Nàng gật gật đầu, rồi đứng lên.


Để ngắm mặt trời, phải bắt tàu hỏa lên ga Chúc Sơn, xuất phát từ ga A Lý, mất khoảng 25 phút thì đến nơi. Chúng tôi bắt đầu chuyến tàu lúc bốn rưỡi, đến Chúc Sơn là khoảng 5 giờ. Thời điểm mặt trời lên của hôm nay áng chừng khoảng 5 giờ 40 phút.


Dậy từ trước 4 giờ sáng thì rất hợp lý, nhưng chẳng hợp tình tý nào, vì cả bọn chúng tôi chỉ được ngủ có hai tiếng đồng hồ.


Lúc chúng tôi xuống tàu hỏa đi tới đài ngắm mặt trời mọc Chúc Sơn, thì ở đó đã nhung nhúc những người là người.


Lúc này nhiệt độ rất thấp, gần như người nào cũng co mình lại trong bầu không khí lạnh buốt, hai tay xoa xoa vào nhau. Lại Đức Nhân mua một đống trứng lá trà, bảy người chia nhau ăn.


Thời khắc mặt trời lên sắp đến, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người cơ hồ đều nín thở đợi chờ.


Khi vầng dương màu vàng kim ló mặt ra khỏi rặng núi, tia nắng đầu tiên xuất hiện, bắt đầu có người trầm trồ.


Mặt trời ló ra mỗi lúc một nhiều hơn, trong khoảnh khắc, đã hoàn toàn ló rạng.


Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô, cả thế giới từ đen tối được nhuộm lên một sắc vàng rực rỡ, không khí cũng dần ấm lên.


“Cảm động quá,” Người đẹp số 6 nói.


“Ừ, đúng là rất cảm động,” tôi nói, “có thể quay về đi ngủ được rồi.”


“Đúng thế.” Người đẹp số 6 cười rất tươi.


Chúng tôi lại lên chuyến tàu 7 giờ trở lại ga A Lý, sau đó chui vào phòng ngủ bù. Ngủ một mạch đến trưa, trả phòng, ăn cơm xong, liền rời khỏi núi A Lý, sau dó chui vào phòng ngủ bù. Ngủ một mạch đến trưa, trả phòng, ăn cơm xong, liền rời khỏi núi A Lý.


Xuống đến chân núi, bọn tôi bắt xe buýt về đến ga Gia Nghĩa. Rồi từ Gia Nghĩa lên tàu về Đài Nam, về đến nơi thì đã 5 giờ chiều.


Lại Đức Nhân phải chở Tiểu Thiến về trường, điều này có thể lý giải được; nhưng Ruồi không ngờ cũng đòi chở Muỗi Con đi loanh quanh, thế này thì chẳng còn đạo lý gì nữa rồi.


“Anh Bình, em phải đi gặp bạn trai em đây,” Tuệ Hiếu nói với tôi. “Nhờ anh chở chị Huệ Đình về nhé.”


Tôi lại cảm động đến nói không nên lời.


Ga xe lửa ở ngay cạnh trường, đi xe máy về chỗ ở của Người đẹp số 6 chỉ mất năm phút.”


“Mệt chưa?” tôi hỏi.


“Hơi hơi.” Người đẹp số 6 đáp.


“Vậy bạn về nghỉ ngơi đi nhé,” tôi nói, “có chuyện gì bọn mình lên mạng nói.”


“Ừ.”


“Suýt chút nữa thì quên mất,” tôi nói, “Người đẹp số 6.”


“Ừ,” nàng cười tươi, “Tú Cầu.”


Tôi cũng nhoẻn miệng cười, vẫy vẫy tay rồi về ký túc xá.


Đã bước vào tháng Năm, tôi nghĩ cánh hoa anh đào cuối cùng trên núi A Lý cũng đã rơi xuống.


Tiết trời cũng nóng hẳn lên, sự thực là từ hai ngày trước tôi đã bắt đầu mặc áo cộc tay.


Đầu tháng Năm, đi học qua con đường nhỏ hai bên trồng đầy phượng, phát hiện ra một cây đã nở hoa rồi.


Tôi nói với Người đẹp số 6, hoa phượng nở rồi, nàng có vẻ không tin lắm, tôi bèn chở nàng đến dưới gốc cây phượng đã nở hoa ấy.


“Bạn xem.” Tôi chỉ lên đóa hoa đỏ trên cây.


“Đúng là thật rồi,” Người đẹp số 6 nói.


Thực ra không cần tôi phải chỉ, những đóa hoa phượng đỏ như lửa đã lấp ló giữa tán lá xanh màu ngọc biếc, nhìn rất rõ. Cánh hoa phượng vừa lớn vừa đỏ, cả đài hoa cũng ánh lên sắc đỏ như máu, thật vô cùng rực rỡ.


Tôi chăm chú quan sát năm cánh hoa phượng, bất chợt thấy có cảm giác quen thuộc.


“Ủa?” Tôi lấy làm thắc mắc, “sao lại có cảm giác mình thường xuyên nhìn thấy hoa phượng nhỉ?” 


“Hả?” Nàng có vẻ rất ngạc nhiên.


“Sao vậy?” tôi hỏi.


“Biểu tượng của trường mình là hoa phượng mà.”


“Hả?” Tôi cũng hết sức ngạc nhiên.


“Bạn lẩm cẩm quá rồi.”


“Thế này liệu mình có tốt nghiệp được không nhỉ?”


“Khó nói lắm.” Nàng lại bật cười.


Trời đang rất nóng, tôi và Người đẹp số 6 bước sâu vào trong bóng râm.


“Phượng hẳn phải là một loài cây hạnh phúc lắm,” nàng nói. 


“Tại sao?” 


“Lúc hoa nở rộ nhất, lá cây vẫn còn xanh tươi. Hoa và lá chẳng những không chia lìa, mà còn có thể nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của nhau nữa.”


“Ừ”, tôi gật gật đầu, “đúng là rất hạnh phúc.”


“Quyết định rồi,” nàng nói.


“Quyết định gì thế?”


“Mỗi năm ngày đầu tiên nhìn thấy hoa phượng, sẽ là ngày đầu tiên của mùa hè.”


“Quyết định của bạn lúc nào cũng thật sáng suốt.”


“Cảm ơn.” Nàng lại nhoẻn cười.


Sau khi xác định được ngày đầu tiên của mùa hè, tôi liền chở Người đẹp số 6 về.


“Bạn biết đường đi núi muối Thất Cổ không?” lúc về đến dưới chân nhà, nàng hỏi.


“Chắc là biết,” tôi nói.


“Tuần sau mình muốn đi một chuyến, để làm bài báo cáo cho môn khoa học thường thức.”


“Nếu bạn không ngại, mình có thể chờ bạn đến đó,” tôi nói.


“Bạn không chở mình đi, mình mới thấy ngại đó,” nàng bật cười.


Chúng tôi hẹn 2 giờ chiều thứ Sáu tuần sau xuất phát, tôi sẽ đến dưới nhà đón nàng.


Từ trường tôi đến Thất Cổ, đi xe máy mất chừng một tiếng.


Hôm đó nắng rất to, cũng may sau khi ra khỏi thành phố, hai bên đường toàn là những hồ cá rộng mênh mông, tầm nhìn cũng vì thế mà trở nên trải rộng mênh mang, gió cũng mạnh hơn nhiều, thổi bay cả cái oi bức của mùa hè.


Đột nhiên mây đen kéo đến vần vũ trên đầu, trời đất trong chớp mắt tối sầm lại, cơn gió thổi qua người trở nên mát rượi.


Tôi thầm than không ổn, mười giây sau từng hạt mưa lớn đã trút xuống ầm ầm.


Mưa mỗi lúc một lớn hơn, còn lẫn cả tiếng sấm ì ùng và chớp nữa, khiến chúng tôi không kịp phòng bị.


Nếu tôi và Người đẹp số 6 đang ở trong thế giới của tiểu thuyết kiếm hiệp có phải tốt không, trong truyện kiếm hiệp, lúc nhân vật chính đang ở nơi hoang vu dã ngoại mà đột nhiên gặp mưa, gần đó nhất định thể nào cũng có một ngôi miếu rách nát gì gì đó.


Đáng tiếc trong thế giới thực này xung quanh bốn bề chỉ có hồ cá, đừng nói là miếu hoang, đến cả một cái cây cũng chẳng thấy đâu nữa.


Giữa cơn mưa mịt mờ ấy, tiến lên cũng chẳng được, mà trở về cũng chẳng xong, đến cả dừng lại cũng không ổn chút nào.


Tôi hết sức bối rối, chỉ lo Người đẹp số 6 bị ướt, nhưng cũng chỉ có thể tăng tốc phóng về phía trước.


Hệt như trúng số vậy, tôi bỗng trông thấy một căn lán nhỏ ven đường cách không xa lắm, vội vàng phóng như bay đến đó.


Tôi dừng xe trước cửa, để Người đẹp số 6 xuống xe chạy vào trong trước, rồi mới đỗ xe chạy vào theo.


Căn lán nhỏ này chắc để nghỉ ngơi lúc coi hồ cá, chỉ rộng khoảng năm mét vuông.


Tuy chỉ bị dính mưa có chừng năm phút, nhưng tôi và Người đẹp số 6 đã ướt sũng sĩnh cả người.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Thảm quá nhỉ,” Nàng nhoẻn miệng cười.


“Đúng thế.” Tôi cũng cười theo.


“Thời tiết đang đẹp thế, sao lại đột nhiên đổ mưa vậy chứ?” nàng nói.


“Đây là mưa rào chiều hè đấy mà,” tôi nói. “Mưa rất lớn, đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.”


“Ồ.” Nàng đáp một tiếng, vuốt vuốt tóc, chỉnh lại quần áo.


“Bạn ướt hết rồi kìa.” Tôi lấy làm ngượng ngùng. “Xin lỗi nhé.”


“Người phải nói xin lỗi là mình mới đúng chứ.” Nàng cười cười. “Chúng ta cứ yên tâm trú mưa đi.”


“Lạnh không?” tôi hỏi.


“Hơi hơi,” nàng đáp, “không hiểu có bị cảm không nữa?”


“Mình có thể bị cảm, nhưng bạn thì không đâu,” tôi nói. “Bạn sẽ biến thành cầu vồng.”


“Cầu vồng?”


“Trên người bạn lúc này toàn là nước, khi mặt trời xuất hiện trở lại, chiếu lên người bạn, bạn sẽ biến thành cầu vồng rực rỡ sắc màu.”


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Cầu vồng đẹp lắm đấy nhé.”


“Ừ,” tôi nói, “vì vậy bạn mới biến thành cầu vồng.”


Tôi chăm chú nhìn Người đẹp số 6, đợi chờ khi mưa tạnh trời xanh, được thấy cầu vồng xuất hiện.


Trận mưa rào kéo dài khoảng nửa tiếng thì dừng, sau đó mây đen nhanh chóng tan đi, ánh nắng chan hòa.


Cứ như thể ông trời đang đùa cợt người ta, chỉ có điều trò đùa này vừa nhạt nhẽo lại chẳng buồn cười gì cả.


Về nhà phải mất 50 phút, còn đến Diêm Sơn thì chỉ mất 10 phút.


Nhưng người ướt sũng phóng xe thì rất dễ bị cảm, mà cứ ở mãi trong căn lán nhỏ này cũng không phải là cách hay.


“Tiếp tục đi thôi,” Người đẹp số 6 nhoẻn miệng cười.


Quả nhiên đi thêm 10 phút nữa, liền thấy núi muối trăng muốt, trông chẳng khác nào một ngọn núi tuyết.


Toàn bộ ngọn núi muối này do sáu mươi nghìn tấn muối dồn tích thành, cao hai mươi mét, chừng khoảng bằng tòa nhà sáu tầng. Vì chồng chất ở đây nhiều năm đã kết thành khối, cứng rắn như đá vậy.


Để tiện việc lên núi, người ta đã đẽo ra những bậc thang dài dẫn lên tận đỉnh, hai bên còn có dây xích sắt bảo vệ.


Người đẹp số 6 chạy lên các bậc thang, đến đỉnh núi mới dừng chân lại.


Bầu trời xanh nhàn nhạt, ánh dương chiếu xeo xéo, bốn bề đều là ruộng muối và hồ cá, đằng xa là biển.


Người đẹp số 6 ngẩng đầu lên, hơi ngả người về phía sau, hai tay cũng dang rộng ra, nối dây từ ngón tay trái sang ngón trỏ tay phải, sẽ thành một đường vòng cung rất đẹp.


Khi mặt trời chiếu lên Người đẹp số 6, có một khoảnh khắc, tôi thật sự cảm thấy mình nhìn thấy cầu vồng.






Truyện liên quan