Chương 11

Đối với anh, có rất nhiều điều khiến con người hoài niệm.


Hoa chuông mùa xuân, hoa phượng mùa hè, bầu trời sao mùa thu, gió Đông Bắc mùa đông. Hay cơn gió mùa đông mang theo mùi vị của lẩu hoặc bánh hành.


Khi các mùa không ngừng luân chuyển, anh chỉ thấy càng thêm nhớ em.


Muốn em ở bên cùng cảm nhận tất cả những điều ấy.


Em là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, là cầu vồng rực rỡ nhất sau cơn mưa.


Anh thực lòng chúc phúc cho em bơi lội ngoài biển lớn, không sóng cũng không gió.


available on google playdownload on app store


Dẫu rằng con đường mưa gió của anh dài lắm.


Lúc nào cũng có ý nghĩa muốn tìm em, tìm kiếm khoảnh khắc vĩnh hằng bất biến trong sinh mệnh.


Nhưng sự thôi thúc muốn bay lên bao giờ cũng kèm theo tâm lý sợ độ cao.


Anh cơ hồ chỉ có thể chờ đợi, giống như đóa cúc vạn thọ kia.


Hoa cúc vạn thọ rất giỏi chịu lạnh, rất lâu tàn, thời kỳ nở hoa kéo dài rất lâu.


Khi em tình cờ sực nhớ ra muốn đoái nhìn, lúc nào nó cũng đợi ở đó.


Vì thế mới nói cúc vạn thọ rất giỏi chờ đợi, cũng rất kiên nhẫn chờ đợi.


Tuy anh là cúc vạn thọ giỏi đợi chờ, nhưng mùa của anh, chim di trú cùng anh thì sao?


Tú Cầu.


-‘๑’-•:*´¨* •ღ ܓܨܓ


Tuy không có Người đẹp số 6 ở bên, ngày hôm nay không thể tính là ngày đầu tiên của mùa xuân, nhưng chỉ cần tôi cố gắng hơn nữa, rồi sẽ có một ngày, mùa xuân nhất định sẽ thực sự đến.


Vì quê ở miền Nam, bố mẹ lại chỉ có mình tôi, nên tôi chọn làm việc ở Khu công nghệ cao Đài Nam.


Lại Đức Nhân xuất ngũ xong quyết định thi vào học tiến sĩ ở trường đại học cũ, sau cũng thuận lợi thi đỗ.


Ruồi là người Đài Bắc, nhưng vì Muỗi Con làm việc ở Cao Hùng, cậu ta muốn ở gần Muỗi Con một chút, nên cũng chọn làm việc ở Khu công nghệ cao Đài Nam, nhưng khác công ty với tôi.


“Không ngờ chúng ta đều làm ở khu công nghệ này,” Ruồi nói.


“Nhưng động cơ của tớ vĩ đại hơn,” tôi nói. “Tớ vì cha mẹ, còn cậu vì đàn bà.”


Thời gian đi lính, tôi gần như cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, có lẽ một năm rưỡi không thể coi là dài, nhưng trong thế kỷ 21 khi máy tính và mạng internet phát triển với tốc độ khủng khiếp này, sự thay đổi trong một năm rưỡi, có thể khiến người vốn nghĩ cưỡi ngựa là phương tiện giao thông nhanh nhất, đột nhiên nhận ra còn có tàu cao tốc và máy bay.


Sau khi tôi xuất ngũ, hình thái của việc lên mạng đã hoàn toàn thay đổi, thế giới mạng đã xảy ra nhiều biến đổi to lớn. Thời tôi học đại học, lên mạng gần như đồng nghĩa với vào diễn đàn; nhưng giờ người lên mạng đa phần không thèm vào diễn đàn, thậm chí còn không biết diễn đàn là cái gì nữa. Từ thời tôi học nghiên cứu sinh thạc sĩ, đã thịnh hành các phần mềm chat chit kiểu như MSN, chỉ cần bật máy đăng nhập là có thể trò chuyện với nhau được rồi; huống hồ lại còn có điện thoại di động nữa, mọi người có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào, lại tiện lợi hơn rất nhiều.ó


Trong tình hình đó, liệu còn ai thèm lên diễn đàn, thẫn thờ mong đợi những ID quen thuộc xuất hiện?


Khi bếp ga, bếp điện, bếp từ, lò vi sóng xuất hiện, thì thời đại chặt củi đun nước đã được định sẵn là không thể quay lại nữa rồi.


Nhưng Người đẹp số 6 nói không sai chút nào, gặp lại mối tình đầu bên bờ biển quê hương, tuyệt đối khác hẳn cảm giác gặp nhau nơi cửa tiệm McDonald’s ở thành phố xa lạ. Thời đại học, phương tiện liên lạc chủ yếu của tôi và Người đẹp số 6 là diễn đàn, cùng lên diễn đàn gửi tin nhắn, chắc chắn có cảm giác hơn là dùng cái MSN “ping ping ping”. Vì vậy, mặc dù tôi và Người đẹp số 6 đều đã cài đặt MSN, nhưng chúng tôi rất hiếm khi liên lạc bằng phần mềm này. Cùng lắm những lúc công việc mệt mỏi quá độ muốn nghỉ ngơi giây lát, tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn hình nàng trên cửa sổ phần mềm mà thôi.


Chỉ tiếc là diễn đàn gần như đã đi vào lịch sử, trước đây chỉ tính diễn đàn của các trường đại học và trung học, cộng lại đã lên đến hơn nghìn cái. Giờ thì hầu hết đều đã bỏ hoang cho cỏ mọc, rất nhiều trang diễn đàn thậm chí còn dứt khoát đóng cửa luôn. Ví dụ như diễn đàn tôi và Người đẹp số 6 tham gia, trong thời gian tôi đi lính đã có một độ muốn đóng cửa, về sau vì nhiều người tham gia chạy đôn đáo thỉnh cầu, mới miễn cưỡng để đó.


Có điều người lên diễn đàn cũng đã trở nên tiêu điều tan tác, số người cùng lúc trực tuyến không bao giờ quá con số mười.


Nhưng đối với tôi và Người đẹp số 6, diễn đàn này, chính là bờ biển quê hương.


Từ sau khi đi làm, tôi rất hiếm khi vào diễn đàn, nếu vì hứng lên tự dưng đăng nhập vào, thì thông thường cũng chỉ loanh quanh trên đó vài phút rồi lại thoát ra. Người đẹp số 6 hình như cũng thế. Vì vậy, kể từ khi giải ngũ, tôi gần như không gặp được nàng trên diễn đàn nữa, ngược lại, chỉ thường hay gặp sexbeauty.


Có lẽ vì đã trưởng thành, nên tôi cũng kiên nhẫn nghe sexbeauty nói chuyện hơn; sexbeauty dường như cũng trưởng thành rồi, không còn khoe khoang bạn trai cô ta thế nọ thế kia nữa, thông thường chỉ phàn nàn về công việc quá nặng nề hoặc về tay sếp biến thái.


Có điều tôi và Người đẹp số 6 lại có thêm một cách thức khác để liên lạc, đó là e-mail.


Tuy chúng tôi không thường gửi e-mail cho nhau, nhưng cách thức này cũng rất tiện lợi, vì những người lên mạng thường kiểm tr.a e-mail hằng ngày, thậm chí mấy lần một ngày.


Địa chỉ e-mail của Người đẹp số 6 rất dễ nhớ, dòng chữ tiếng Anh phía trước là Canstop. 


Ý là “Hội đình – có thể dừng lại”, cũng tức là Huệ Đình.


Ngày nghỉ đầu tiên từ khi bắt đầu đi làm, tôi gửi cho Người đẹp số 6 e-mail đầu tiên.


Khi ấy mùa hoa chuông cũng vừa chấm dứt, mặt đường Đông Phong biến thành một biển hoa vàng.


Tôi giẫm lên đám hoa vàng trên mặt đất, lưu giữ tâm trạng ấy lại, rồi gửi e-mail cho Canstop.


Lúc mới vào công ty, có ba tháng thử việc và một vị sếp phụ trách huấn luyện cho tôi. Nhưng anh này thực sự quá bận, thông thường chỉ ném cho tôi vài quyển sách bảo tự đọc. Hết giờ làm là tôi lại trần mình ra đọc đống sách ấy, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua được thời kỳ thử việc. Hết ba tháng, tôi kết thúc thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức, lương cũng được tăng lên chút ít. Tôi dọn vào khu nhà tập thể dành cho người độc thân của công ty, nói là nhà tập thể thực ra cũng không chính xác lắm, đó thực ra chỉ là một tòa nhà công ty thuê ở bên ngoài nhằm giải quyết vấn đề chỗ ở cho nhân viên. 


Vì tiền thuê phòng khá rẻ, nên chẳng buồn cân nhắc chuyện liệu trong khu nhà thuê có nhiều cô nhiệt tình cởi mở, hoặc phòng đối diện có người đẹp thích tắm mà không đóng cửa sổ hay không, tôi quyết định dọn luôn vào ở đây.


Hai tháng sau khi trở thành nhân viên chính thức, tôi chuyển sang bộ phận nghiên cứu phát triển.


Áp lực công việc đột ngột tăng cao, điện thoại di động phải mở 24/24, bởi dây chuyền sản xuất cũng hoạt động 24 giờ không ngừng nghỉ. Nếu chẳng may dây chuyền gặp phải tình huống bất ngờ, thì phải lập tức có mặt, cho dù lúc ấy có đang ngủ đi chăng nữa.


Tôi từng bị gọi đến công ty lúc 1 giờ sáng, 3 giờ mới được về.


Trên đường về khu nhà tập thể, tôi ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, nơi này người sống thưa thớt, thường có thể ngắm được sao.


Người đẹp số 6, em ở Đài Bắc hẳn khó mà trông thấy sao được nhỉ.


Khu công nghệ cao Đài Nam rất gần thành phố Đài Nam, khi tôi trở thành nhân viên chính thức thì Lại Đức Nhân cũng vừa khéo thi đậu vào lớp nghiên cứu sinh tiến sĩ, vì vậy những khi được nghỉ tôi thường đến Đài Nam ăn cơm hoặc đi xem phim với Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến.


Ruồi cũng hay đến Cao Hùng tìm Muỗi Con những khi được nghỉ, có điều thỉnh thoảng cô cũng đến Đài Nam. Nếu Muỗi Con đến Đài Nam, năm chúng tôi sẽ tụ tập ăn một bữa.


Còn Tuệ Hiếu, tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ xong liền đi làm ở Đài Trung, cơ hội gặp nhau ít đi nhiều.


Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến là một đôi, Ruồi và Muỗi Con cũng là một đôi, những lúc năm chúng tôi đi chung, Lại Đức Nhân thường nắm tayiều Thiến, còn Ruồi lại ôm ngang eo Muỗi Con.


Nếu là nắm tay chắc chắn tôi sẽ gửi lời chúc phúc từ đáy lòng, nhưng ôm eo thì tôi thực không nhìn nổi. Vì vậy có lần tôi đã nói với Ruồi và Muỗi Con: “Các cậu nắm tay thì hơn, đừng có ôm eo nhau như thế.”


“Tại sao?” Ruồi hỏi.


“Hai người tay nắm tay, hai cánh tay sẽ tạo thành chữ V, tượng trưng cho một dấu móc. Như thế là đúng, sẽ được dài lâu. Nếu hai người ôm eo nhau, hai cánh tay sẽ tạo thành chữ X, cũng là dấu gạch. Như thế là sai, sớm muộn gì chia tay.”


“Tớ không nghĩ vậy,” Ruồi nói. “Cậu nghe thằng ngốc nào nói thế vậy?”


“Là cô chị của Muỗi Con nói đấy,” tôi đáp.


“Ái cha!” Ruồi kêu lên thảm thiết, thì ra Muỗi Con đã ra tay hạ độc thủ.


Muỗi Con vẫn không thể thay đổi, nói năng thẳng thắn, lúc đánh người cũng nhằm thẳng vào chỗ hiểm mà ra tay.


Đây cũng là cách tôi nhớ về Người đẹp số 6.


Tôi coi những điều Người đẹp số 6 từng nói như chân lý để tuân theo, cho dù đó có thể chỉ là những lời nàng vui miệng nói ra, hay chỉ là một câu đùa.


Tình cảm có lúc giống như một áng mây, nhè nhẹ trôi, không cần phải bao hàm triết lý sâu xa gì.


Tôi rất yêu Người đẹp số 6, hy vọng nàng được hạnh phúc thoải mái, vì vậy tôi mong muốn mình trở thành biển lớn.


Hoặc giả có người cảm thấy chỉ cần mình yêu người kia, thế đã là đủ rồi, người kia nhất định sẽ có được hạnh phúc trong tình yêu ngập tràn của mình.


Nhưng đây cũng chỉ là một áng mây khác mà thôi.


Tôi không hiểu rõ tính chất công việc của Người đẹp số 6 cho lắm, và cũng không quan tâm đến điều đó, chỉ biết rằng có vẻ nàng rất bận, nhiều khi không có giờ giấc cố định như công chức ngày làm tám tiếng bình thường.


Thỉnh thoảng gọi điện cho nàng, cũng chỉ hỏi han vài câu rồi thôi.


Đôi khi tôi có cảm giác, dường như giữa mình và Người đẹp số 6 cách một con sông, nàng đang đứng ở bờ bên kia xa xăm, nhìn về một nơi còn xa xăm hơn nữa.


Khoảng tầm cuối tháng Chín, Đài Nam vẫn là mùa hè, còn Đài Bắc nghe nói đã vào tiết thu, Người đẹp số 6 nói nàng sẽ đến Đài Nam chọn cảnh.


“Chọn cảnh?” Tôi lấy làm thắc mắc.


“Vì giờ em kiêm thêm công việc giám chế phim quảng cáo nữa.”


“Giám chế?” Tôi càng thắc mắc hơn.


“Tên nghe rất oách,” nàng nói, “nhưng thực ra chỉ là việc lặt vặt thôi.”


“Em vĩ đại quá.”


“Lại nói nhảm rồi.” Nàng bật cười.


Người đẹp số 6 nói khoảng 9 giờ tối là nàng xong việc, chúng tôi hẹn 9 giờ gặp nhau dưới sẮh khách sạn.


Khoảng tám rưỡi tôi đã đợi trong sảnh, đợi đến 11 giờ mà Người đẹp số 6 vẫn chưa xuất hiện.


Lúc đang đi trên đường, Người đẹp số 6 đã gọi điện báo nàng sẽ về muộn một chút, tôi chỉ nói không sao.


Hôm ấy không phải ngày nghỉ, hôm sau cũng vẫn phải đi làm, nhưng tôi không hề nôn nóng.


Lần trước gặp nàng là tháng Mười hai năm ngoái, hai tháng trước khi tôi xuất ngũ, ở tòa nhà Đài Bắc 101.


Chín tháng rồi, tôi căn bản chẳng ngại gì đợi mấy tiếng đồng hồ.


Nhóm của Người đẹp số 6 cuối cùng cũng về đến khách sạn lúc 11 giờ 20 phút.


Tôi đếm thử, tính cả Người đẹp số 6 là tám người, đi hai xe từ Đài Bắc đến đây.


Đám người này có cả nam cả nữ, mang theo một đống thiết bị nhiếp ảnh.


Chắc vì cuối cùng cũng xong việc, tâm trạng ai nấy đều rất thoải mái, còn tạt qua chợ đêm rồi mới quay về.


Người đẹp số 6 vừa trông thấy tôi liền nhoẻn miệng cười, tay phải giơ về phía tôi ra dấu “năm.”


Tôi gật gật đầu, cũng nhoẻn miệng cười.


Năm phút chờ đợi này thông thường mới là dài lê thê nhất.


Tôi bắt đầu hít thở sâu, cố làm cho nhịp tim đập bình thường trở lại, giờ tôi đã là một kỹ sư rồi, không thể tỏ ra kém cỏi được.


Nhưng chỗ này không có mái hiên che mưa, tôi không có cách nào làm giảm nhịp tim của mình xuống.


Năm phút sau, Người đẹp số 6 đi thang máy xuống, rảo chân chạy về phía tôi. 


“Tú Cầu.” 


Tôi mấp máy môi, nhưng không thốt nổi lời nào, nhịp tim lại tăng lên trong chớp mắt.


Cho dù đã là một kỹ sư, tôi vẫn cứ kém cỏi như thế.


“Tú Cầu.”


“Ừ.” Cuối cùng tôi mở được miệng. “Người đẹp số 6.”


“Xin lỗi vì để anh đợi lâu thế.”


“Không sao.”


“Họ đòi đi chơi chợ đêm, em không tiện về trước. Thật sự rất xin lỗi.”


“Không sao đâu mà, thật đấy.”


“Thực ra em có thể đi taxi về trước.”


“Em không phải kiểu người ấy,” tôi nói. “Họ nhất định biết em từng học ở Đài Nam, vậy nên muốn nhờ em dẫn đi chơi, em không đi hoặc về trước sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.”


Người đẹp số 6 mỉm cười, không nói xin lỗi nữa, chỉ lặng lẽ nhìn tôi chăm chú.


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


“Chúng ta vất vả cất công đến đây để thảo luận xem em có nên về khách sạn trước không à?”


“Dĩ nhiên không phải rồi.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Em muốn đi một nơi.”


“Nơi nào?”


“Em muốn đi đâu có tiết vịt cay và cả anh nữa.” Người đẹp số 6 cười khúc khích, hai mắt sáng lấp lánh.


“Không phải em vừa từ chợ đêm về sao?”


“Vừa nãy chỉ có tiết vịt cay, không có anh.”


“Nhưng mà…”


“Đi thôi.” Nàng lại nở nụ cười tươi tắn.


Tôi định bắt taxi, nhưng Người đẹp số 6 nhất quyết đòi đi xe máy của tôi.


“Cảm giác ngồi xe của mối tình đầu đi ra bờ biển quê hương chắc chắn khác hẳn cảm giác ngồi xe của nhân viên phục vụ quán McDonald’s chứ.”


“Em thay đổi rồi,” tôi nói. “Cách ví von của em cũng tệ hẳn.”


“Vậy em có là Người đẹp số 6 nữa không?”


“Em luôn luôn là Người đẹp số 6 mà.”


“Vậy thì tốt.” Nàng bật cười, khẽ vỗ lên mũ bảo hiểm của tôi. “Đi nào.”


Khi tôi phóng xe đến chợ đêm đã là khoảng 12 giờ.


Lúc này người đã vãn đi nhiều, Người đẹp số 6 hẠphải vui lắm.


Còn nhớ lần cuối cùng nhìn Người đẹp số 6 ăn tiết vịt cay là vào mùa thu năm thứ tư đại học.


Hơn nữa còn là ngày 16 tháng Mười. Lúc đó nàng ăn tiết vịt cay, còn tôi ăn trứng nhuộm đỏ.


Tính ra cũng phải… hả? Đã năm năm rồi sao.


Tôi bất giác khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc.


“Đừng tính thì hơn,” nàng nói.


“Gì cơ?”


“Đến một tuổi nhất định, nếu đi tính xem đó rốt cuộc là chuyện mấy năm về trước, sẽ rất tàn nhẫn.”


“Em nói đúng lắm.”


“Quan trọng là em vẫn ăn tiết vịt cay, và anh vẫn ở bên cạnh em.” Nàng nhoẻn miệng cười.


“Đúng thế.” Tôi cũng cười theo.


Ra khỏi khu chợ đêm, tôi đưa nàng về khách sạn, cũng đã một rưỡi sáng rồi.


Người đẹp số 6 nói sáng sớm mai cả nhóm phải đi luôn, tôi dặn dò nàng lên phòng phải đi ngủ ngay.


“Nhưng em vẫn muốn ngắm sao nữa,” nàng nói.


“Anh vừa để ý rồi, đêm nay không có sao đâu.”


“Tiếc quá đi mất.” Nàng thở dài.


“ mNgười đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


“Em quên rồi sao?” tôi nói. “Khi sao trời trầm lắng, em sẽ tỏa sáng.”


Người đẹp số 6 ngoành đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Anh nhất định phải sống lâu trăm tuổi.”


“Em đừng cướp lời của anh được không?”


Sau đó chúng tôi cùng bật cười.


Tôi đưa Người đẹp số 6 đến cửa thang máy, nhìn cánh cửa mở ra.


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


“Chúc ngủ ngon.”


“Chúc ngủ ngon.”


Cửa thang máy đóng lại.


Sau khi Người đẹp số 6 đi khoảng nửa tháng, Đài Nam bắt đầu có mùi vị của mùa thu.


Mùa thu năm nào cũng khó chịu vô cùng, vì tôi sẽ càng nhớ nhung Người đẹp số 6 hơn.


Cũng may mùa thu ở Đài Nam rất ngắn, cùng lắm chỉ khoảng một tháng rưỡi.


Hôm sinh nhật tôi, Người đẹp số 6 gửi tin nhắn vào điện thoại di động, chúc tôi sinh nhật vui vẻ.


Thời gian vừa đúng 0 giờ 10 giây.


Thời đại thực sự đã thay đổi rồi, mọi lời chúc phúc đều có thể đúng giờ hoặc tức thì.


Nhưng chỉ cần không gặp mặt nhau, cho dù có chuyển lời thăm hỏi với vận tốc ánh sáng, cũng vẫn có cảm giác thiêu thiếu.


Lần gặp lại Người đẹp số 6 tiếp theo, là tháng Mười hai khi gió mùa Đông Bắc bắt đầu thổi.


Đêm hôm đó, nàng đột nhiên gọi điện nói muốn đến Đài Nam, bèn bắt chuyến xe đêm chạy lúc 11 giờ 50 phút.


Cả đêm hôm ấy tôi không ngủ, 3 giờ sáng đã ra bến xe Đài Nam đón nàng.


Thời gian xe đêm tới bến rất khó xác định, có khi rất nhanh, vì vậy tôi cố tình đến sớm một chút.


Đợi được gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy Người đẹp số 6 xuống xe.


Toàn thân vốn lạnh buốt, đột nhiên trào dâng một dòng chảy ấm áp.


“Tú Cầu.”


“Ừ…” có lẽ vì trời lạnh hoặc quá căng thẳng, giọng tôi hơi run run, “Người đẹp số 6.”


“Đài Bắc lạnh quá.”


“Đài Nam cũng thế.”


“Ai bảo vậy?” nàng nói. “Sao em chẳng thấy gì cả?”


“Thật à?”


“Vì đã nhìn thấy anh rồi mà.” Nàng bật cười lên.


“Ủa?” Nàng chỉ vào đôi găng tay màu xanh đậm tôi đang đeo. “Hình như em thấy đôi găng này rồi.”


“Đây là quà Giáng sinh em tặng anh mà,” tôi nói. “Lái xe máy giữa đêm đông lạnh lẽo, không đeo găng tay không được.”


“Đó đã là…”


“Đừng tính thì tốt hơn.” Tôi cười cười. “Đến một tuổi nhất định, nếu tính lại xem chuyện đó đã xảy ra từ mấy năm trước là việc rất tàn nhẫn.”


“Anh nói đúng.” Nàng cũng nhoẻn miệng cười.


Thực ra đó là quà nàng tặng tôi vào đêm Giáng sinh hồi học năm thứ ba, thêm vài ngày nữa là vừa tròn sáu năm.


“Xin lỗi,” nàng nói.


“Tại sao lại xin lỗi?”


“Giữa đêm lạnh thế này lại đột nhiên đến đây, mong anh thông cảm cho cô gái tùy tiện này.”


“Em không phải là cô gái tùy tiện, em là thiên sứ,” tôi nói. “Sau khi em xuất hiện, xung quanh không còn lạnh lẽo nữa, mà trở nên ấm áp rồi. Chỉ có thiên sứ mới có năng lực này thôi.”


Người đẹp số 6 lại bật cười, trước mắt tôi như nhòa đi, tựa hồ như trông thấy đôi cánh trắng của nàng.


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


“Chúng ta cất công vất vả đến đây để thảo luận xem em có phải là cô gái tùy tiện hay không à?”


“Không,” nàng nói, “em chỉ muốn gặp anh, nghe anh gọi một tiếng Người đẹp số 6 thôi.”


“Người đẹp số 6.”


“Cảm ơn.” Nàng nhoẻn miệng cười.


Chúng tôi ở bến xe đến khoảng 5 giờ, sau đó tôi chở nàng đến quán ăn trên đường Thắng Lợi ăn bánh hành.


Sinh viên trường tôi, gần như không ai không biết cái quán này.


“Hồi trước em cũng thường ra đây ăn bánh hành lúc giữa đêm với Hiếu và Muỗi Con,” nàng nói. “Nhớ quá.”


“Anh cũng nhớ nữa,” tôi nói. “Hồi trước anh và Lại Đức Nhân hay đến đây ăn, đặc biệt là những đêm đông.”


“Ngoài bánh hành ra, trong những đêm đông lạnh lẽo, anh còn nhớ đến gì nữa?”


“Ừm…” tôi nghĩ ngợi giây lát rồi cười cười nói, “chắc là gió mùa đông.”


“Em hiểu rồi.” Nàng cũng cười cười.


Chúng tôi ra khỏi quán ăn, ngày mùa đông mặt trời lên rất muộn, gần sáu giờ rồi mà trời vẫn tối mịt.


“Tú Cầu.” 


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Anh nhắm mắt lại đi.”


Nàng nói xong, hai má liền phồng lên như hai cái trống, mắt nheo nheo lại cười tít.


“Ừ.” Tôi cười, rồi nhắm mắt lại.


Một cơn gió mạnh mang theo mùi bánh hành thốc vào mặt tôi.


Cảm giác ấm áp này sao quen thuộc quá, tuy rằng đó đã là chuyện xảy ra từ nhiều năm trước rồi.


Có lẽ tại mùi bánh hành nặng quá, làm khóe mắt tôi hơi ướt nước.


Buổi chiều Người đẹp số 6 phải đi làm, một lát nữa tôi cũng phải đến công ty, tôi bèn chở nàng ra bắt chuyến xe lúc 7 giờ.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Mùa đông năm nay chắc sẽ không còn lạnh nữa.”


“Anh cũng cảm thấy vậy.”


“Bye bye.”


“Bye bye.”


Sau đó Người đẹp số 6 lên xe, tôi phóng xe mất 45 phút từ bến xe về thẳng công ty.


Những người khác đều nói mùa đông năm ấy vừa dài vừa lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy mùa đông đó thật ấm áp lắm.


Mùa đông trôi qua, mùa xuân đến.


Tôi không đến đường Đông Phong ngắm hoa chuông nữa, vì vừa vào xuân, chẳng hiểu sao đơn đặt hàng lại nhiều lên đột ngột. Tôi bận tối mắt tối mũi, áp lực công việc cũng nặng nề hơn nhiều, gần như ngày nào cũng phải làm thêm.


Bên ngoài kia là tiết xuân ấm áp, hoa nở nơi nơi, còn tôi thì bận đến sầm sì mặt mũi.


Đến tháng Sáu hoa phượng nở đỏ cả tán cây, áp lực công việc mới dần giảm bớt.


Lúc này tổng công ty ở Khu công nghệ cao Tân Trúc khuyết một vị trí, muốn điều người từ chi nhánh ở Đài Nam đến đó.


Từ Tân Trúc đến Đài Bắc khá gần, chỉ cần đi xe một tiếng, nếu làm việc ở Tân Trúc, cơ hội tôi gặp được Người đẹp số 6 chắc chắn sẽ nhiều hơn hẳn.


Vì vậy tôi liền xung phong, tự nguyện điều động đến tổng công ty ở Khu công nghệ cao Tân Trúc.


“Động cơ vĩ đại của cậu đấy à?” Ruồi nói.


Bố, mẹ, xin tha cho con trai bất hiếu, Người đẹp số 6 thực sự cũng khá quan trọng.


Sau khi được điều đến Khu công nghệ cao Tân Trúc, tuy lượng công việc cũng ngần ấy, nhưng tâm trạng tôi khá hơn nhiều. Vì chỉ cần nghĩ đến mình ở không xa Người đẹp số 6, tôi liền thấy khắp người thư thái hẳn.


Tôi thuê một gian phòng đơn giản ở Khu công nghệ cao Tân Trúc, chỉ mất khoảng 10 phút đi xe máy đến công ty.


Lúc được nghỉ thi thoảng tôi cũng lên Đài Bắc, nếu Người đẹp số 6 cũng rảnh.ên


Chúng tôi thường ăn cơm với nhau, hoặc kiếm quán cà phê nào đấy nói chuyện, rồi đi xem phim.


Còn nhớ có lần ngồi cà phê nói chuyện với Người đẹp số 6, nàng hỏi ấn tượng của tôi về Đài Bắc như thế nào?


“Đài Bắc là một nơi tốt,” tôi nói, “thành phố này khiến anh trở nên dũng cảm.”


“Dũng cảm?”


“Hồi nhỏ anh rất sợ ma, nhưng sau khi đến Đài Bắc mấy lần, thì không sợ nữa rồi.”


“Tại sao?”


“Em không cảm thấy tiếng ‘tu tu’ khi tàu điện vào ga, rất giống tiếng ma khóc à, anh nghe rất nhiều lần mà chẳng thấy ma xuất hiện gì cả, dần rồi không còn sợ nữa.”


“Không chỉ mắt anh có vấn đề,” nàng bật cười khúc khích, “cả tai cũng có vấn đề rồi.”


Lần đầu tiên đi xem phim với Người đẹp số 6 ở Đài Bắc, vừa vào rạp ngồi xuống, nàng đã nói: “Nhắm mắt lại tưởng tượng đây là Hội trường Thành Công đi.”


“Anh không thể nào tưởng tượng được,” tôi nói, “vì xem phim ở đây mất tiền, mà còn rất đắt nữa.”


“Thử tưởng tượng đi mà.”


“Ừ.”


Tôi nhắm mắt, nhớ lại chuyện xem phim với Người đẹp số 6 ở hội trường Thành Công thời đại học.


Tôi nhớ lại bộ phim đen trắng chán đến tận cổ ấy, vừa hết phim cả hội trường đã vang dậy tiếng vỗ tay như sấm.


Người đẹp số 6 vỗ vai tôi bên ngoài hội trường, nói cho tôi biết nàng đã đăng ký ID sixbeauty trên diễn đàn, bảo tôi đăng ký ID showball. Khi ấy, tôi và nàng mới có phương thức liên lạc. Ngày tôi tròn 20 tuổi vừa khéo là thứ Sáu ngày 13, nàng viết hai bức thư gửi tôi, bức thứ nhất chúc tôi sinh nhật vui vẻ, bức thứ hai hẹn ngày hôm sau cùng đi xem phim Yêu ở trong lòng sao khó nói.


Xem xong phim, tôi nói với nàng, hồi nhỏ chẳng hiểu sao tôi lại sợ cái nồi, mong nàng thông cảm bỏ quá cho.


Sau đó nàng nói, hồi nhỏ nàng cũng là đứa trẻ thuộc loại không hiểu sao lại sợ cái nồi.


Còn cả Jerry Maguire nữa, còn nhớ khi xem xong phim đến quán cà phê Plato nói chuyện, tôi đột nhiên nghĩ đến hình ảnh cá voi và hồ nước, Người đẹp số 6 là cá voi, còn tôi chỉ là cái hồ nước.


Chính từ giờ phút đó, tôi muốn trở thành biển lớn.


“Tú Cầu.”


“Ừ.” Tôi hơi hoảng hốt, vì đang đắm chìm trong xoáy nước hồi ức.


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Hay quá,” nàng bật cười, “bắt đầu chiếu phim rồi.”


Hồi trước, chỉ cần đèn trong hội trường Thành Công phụt tắt, chuẩn bị chiếu phim, là nàng lại nói câu này.


“Ừ,” tôi cũng cười, “hay quá.”


Thật sự là rất hay.


Tuy áp lực công việc lớn, nhưng ít nhất cũng ổn định, đãi ngộ lại rất khá.


Người đẹp số 6 cũng vẫn là Người đẹp số 6, cho dù nàng vẫn là cá voi.


Còn tôi thì tin rằng chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, trong tương lai không xa nhất định có thể trở thành biển lớn.


Tuy không biết rằng sau khi trở thành biển lớn thì sẽ thế nào, nhưng nhất định tôi sẽ trở thành biển lớn.


Mùa hè qua đi, khi mùa thu vừa chớm, Người đẹp số 6 lại sắp rời khỏi Đài Loan.


“Công ty cử em sang Chicago, ngoài công việc ra, có thể sẽ học thêm một chút nữa,” nàng nói.


“Phải đi bao lâu?”


“Chắc chừng ba năm gì đó.”


“Ba năm?”


“Ừ.”


Tôi chẳng có tư cách gì để nói mong muốn Người đẹp số 6 đi hay không đi, cho dù có, tôi cũng sẽ không can thiệp.


Tôi chỉ cảm thấy, ba năm là quãng thời gian dài, vô cùng vô cùng dài.


Nếu Người đẹp số 6 đi Chicago, vậy thì giữa tôi và nàng không chỉ cách có một dòng sông, mà là cả một vùng biển lớn.


Người đẹp số 6 sẽ đứng ở bờ bên kia xa tít tắp, nhìn về một nơi càng xa hơn.


“Anh tiễn em ra sân bay nhé?” tôi hỏi.


Nàng chỉ “ừm” một tiếng, không nói năng gì.


Hôm ấy là đầu tháng Mười, Người đẹp số 6 phải lên chuyến bay lúc 8 giờ sáng ở sân bay Đào Viên đến Osaka. Sau đó từ Osaka đến Detroit, rồi từ Detroit đến Chicago.


Năm rưỡi sáng lên taxi từ Đài Bắc đến sân bay, tôi đi tiễn nàng.


Trên xe taxi, tôi và Người đẹp số 6 đều không biết nên nói gì, bầu không khí xung quanh vừa tĩnh lặng lại vừa kỳ dị.


Nếu nói những lời lưu luyến bịn rịn, không may để súng cướp cò, biến thành những lời sầu muộn liên miên, tôi sợ lái xe sẽ nổi da gà khắp người mà không còn hơi sức đâu đạp phanh xe.


“Trước đây em đi Mỹ bao giờ chưa?” Cuối cùng tôi cũng phá tan bầu không khí im lặng.


“Em mới đi Mỹ một lần,” nàng đáp.


“Thế tốt rồi,” tôi nói, “em đi nhiều hơn anh một lần rồi đấy.”


Sau đó chúng tôi lại chìm vào im lặng, cho đến lúc xuống taxi.


Lấy số ghế, gửi hành lý xong xuôi, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay.


Chúng tôi kiếm một chỗ ngồi xuống. Tay phải cầm quyển hộ chiếu kẹp thẻ lên máy bay, Người đẹp số 6 không ngừng vỗ vỗ vào lòng bàn tay trái, phát ra những tiếng bập bập nho nhỏ có quy luật. Tôi bỗng cảm thấy âm thanh ấy rất chói tai.


“Cái sân bay này hình như càng lúc càng nhỏ,” tôi nói.


“Thật sao?”


“Sân bay phải nhận rất nhiều luồng sức mạnh,” tôi nói, “sự thương cảm lúc tiễn người đi, niềm hân hoan lúc đón người về, hai luồng sức mạnh này vô cùng to lớn, vả lại không lúc nào ngừng trên khắp sân bay này. Sức mạnh của sự thương cảm sẽ làm sân bay nhỏ lại, còn sức mạnh của niềm hân hoan sẽ khiến sân bay lớn lên.”


“Thế tại sao sân bay Đào Viên lại càng lúc càng nhỏ?”


“Ở sân bay bình thường thì hai luồng năng lượng này cân bằng nhau, có bao nhiêu thương cảm sẽ có bấy nhiêu hân hoan bù lại. Vì những người ra đi đều sẽ trở về.” Tôi ngừng lại giây lát, rồi tiếp lời: “Nhưng sân bay Đào Viên thì khác.”


“Khác thế nào?” nàng hỏi.


“Sân bay Đào Viên này, bao giờ cũng là người rời khỏi Đài Loan nhiều, người trở về Đài Loan ít, năng lượng của sự thương cảm lớn hơn năng lượng của niềm hân hoan. Lâu dần lâu dần, sân bay Đào Viên sẽ mỗi lúc một nhỏ hơn.”


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Em sẽ trở về.”


“Anh biết.”


“Tú Cầu.”


“Ừ. Người đẹp số 6.”


“Chúng ta cất công vất vả đến đây để thảo luận về kích cỡ sân bay à?”


“Không,” tôi nói, “chúng ta đến đây để tạm biệt.”


Người đẹp số 6 cuối cùng cũng thôi dùng quyển hộ chiếu vỗ vào lòng bàn tay, chầm chậm đứng lên.


Tôi cũng đứng lên, theo nàng đi tới cầu thang.


“Còn nhớ gió mùa thu thế nào không?” nàng hỏi.


“Còn nhớ.” Tôi gật đầu.


“Anh nhắm mắt lại đi.”


“Có thể không nhắm không?”


Nàng gật đầu, hai cánh môi khẽ cong lên, thổi nhẹ một làn hơi lên mặt tôi.


“Người đẹp số 6.”


“Ừ. Tú Cầu.”


“Em nhất định sống lâu trăm tuổi.”


Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, tôi cũng lặng lẽ nhìn nàng.


Tôi đoán cả hai chúng tôi đều đang kìm nén một thứ, hơn nữa còn rất thành công nữa.


Nàng quay người bước lên thang máy, rồi lại quay mặt hướng về phía tôi.


Thang máy chầm chậm đưa nàng lên trên, trái tim tôi từ từ trầm xuống.


Khi lên tầng hai, bước chân nàng hơi loạng choạng một chút.


Nàng vẫy vẫy tay, rồi xoay người lần thứ ba, ánh mắt tôi chỉ kịp chớp lấy bóng lưng ấy trong khoảng khắc.


Tuy nước mắt có thể kìm nén, nhưng bi thương thì không.


Trái tim tôi nhất định đã chìm xuống đáy biển sâu vào khoảnh khắc máy bay cất cánh, dẫu thế nào cũng không sao kéo lên nổi.


Tôi thử rất nhiều cách hòng kéo trái tim rời xa đáy biển, tiếc rằng đều không có tác dụng.


Về sau, tôi lựa chọn phương pháp tiêu cực là chạy trốn, chẳng hạn khi ngồi xe điện không đi qua lối ra số 6, gặp số 9 cũng không được, bởi chỉ cần tôi nhìn ngược, sẽ biến thành số 6 ngay.


Người đẹp số 6 đi được hai tháng, cũng là lúc mùa đông vừa đến, tôi đột nhiên chợt nhớ ra chữ ký trên diễn đàn của mình thuở trước.


“Mùa đông đến rồi, mùa xuân còn xa lắm không?


Mùa xuân sắp về, mùa hạ sẽ chẳng còn xa xôi;


Nếu mùa hạ chẳng còn xa xôi, mùa thu cũng sắp tới;


Mùa thu đã sắp tới, thì bước chân của mùa đông cũng gần rồi.


Giờ tính sao đây?


Cứ mùa đông đến ch.ết sao?”


Tôi rất lo lắng tâm trạng mình sẽ cứ đắm chìm trong mùa đông cho đến ch.ết, bèn quyết định đến những chốn đông người náo nhiệt.


Tôi đến chợ đêm Thanh Đại, vì Người đẹp số 6 không thích chỗ nào quá đông người, bởi vậy đến nơi có nhiều người sẽ không làm tôi tức cảnh sinh tình.


Nhưng khi nhìn thấy quầy bán tiết vịt cay, tôi lại buộc miệng thốt lên: “Người đẹp số 6 chắc chắn rất thích.”


Khoảnh khắc ấy, cả người tôi đều sững lại, sau đó một nỗi buồn vô cớ bỗng trào dâng.


Tôi biết Người đẹp số 6 sẽ quay về, tôi biết thời gian ba năm cứ gắng gượng chờ đợi rồi sẽ qua, nhưng tôi rất yêu Người đẹp số 6.


Tôi thật sự rất yêu Người đẹp số 6, tôi thật sự rất yêu nàng.


Chỗ này đông người quá, có lẽ tôi nên dùng đại từ ngôi thứ hai “em” để gọi Người đẹp số 6.


Anh thật sự rất yêu em.


Anh thật sự thật sự rất yêu em.


Sau khi phát tiết hết tình cảm ở chợ đêm Thanh Đại, tôi đoán mình đã thoát ra khỏi đáy biển.


Sau bận ấy, tôi càng dồn hết tâm sức vào công việc hơn, đó là toàn bộ cuộc sống của tôi từ khi Người đẹp số 6 ra đi.


Người đẹp số 6 sẽ trở thành một chú cá voi lớn hơn nữa, vì vậy, tôi cũng phải trở thành một vùng biển rộng lớn hơn.


Không biết Người đẹp số 6 ở Chicago có ổn không?


ở Chicago, tôi chỉ biết cái tay chơi bóng rổ tên là Jordan, nhưng anh ta lại không quen tôi.


Tuy có thể liên lạc bằng điện thoại di động, nhưng phải làm thủ tục mở khóa chiều gọi đi quốc tế trước, phí tổn quá cao mà cũng không thỏa đáng.


Người đẹp số 6 đã mua một cái di động ở Mỹ, nhưng chủ yếu chỉ để liên lạc trong nước Mỹ thôi.


Vì vậy, phương thức liên lạc của tôi và Người đẹp số 6, tiện lợi và rẻ tiền nhất, vẫn là MSN và e-mail.


Lên diễn đàn cũng được, nhưng tôi đã rất hiếm lên diễn đàn, Người đẹp số 6 thì gần như là chẳng lên nữa.


Tuy rằng thỉnh thoảng có thể dùng MSN hay e-mail nói chuyện với Người đẹp số 6, nhưng tôi vẫn thường xuyên cảm thấy cô đơn.


Khi đó, vì Người đẹp số 6 mà đã tự nguyện đến Khu công nghệ cao Tân Trúc, giờ nàng đi rồi, tôi lại muốn về miền Nam.


Quê nhà và bọn Lại Đức Nhân, Ruồi đều ở miền Nam, nếu về miền Nam có lẽ tôi sẽ thoải mái hơn phần nào.


Có điều tình hình không cho phép, tôi chỉ có thể ở đây mà tiếp tục tiến bước.


Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình trên không chạm trời, dưới không chạm đất, giống như nét gạch ngang ở giữa chữ


vậy.


Khoảng hơn năm tháng sau khi Người đẹp số 6 đi Mỹ, tôi nhận được thư nàng gửi về qua địa chỉ công ty.


Đó là thư viết tay, có dán tem, có đóng dấu bưu điện.


Giữa thời đại e-mail, tin nhắn bay vèo vèo này, thư tín rốt cuộc còn có thể đóng vai trò gì đây?


Ngày Người đẹp số 6 gửi thư là lúc hoa chuông đang nở rộ, nhưng lúc tôi nhận được thư, hoa chuông lại đã héo tàn.


Người đẹp số 6, khi mưa tạnh trời xanh, ánh dương chan hòa tỏa chiếu lên người em, em nhất định sẽ biến thành cầu vồng.


Xin em chớ nên hoài nghi.


Tôi muốn lên diễn đang gửi thư cho nàng, giống như tin thăm hỏi từ bờ biển quê hương.


Tôi vào trang diễn đàn, phát hiện trong hòm thư có thư mới, là của Người đẹp số 6 gửi.


Nhìn lại ngày tháng, bức thư được gửi ba ngày trước khi nàng đi, cách đây năm tháng rưỡi.


Mà tôi thì đã nửa năm nay không lên diễn đàn rồi.


Trong thư Người đẹp số 6 viết, nàng cảm thấy tôi như một người leo núi muốn chinh phục đỉnh cao.


Anh đâu phải người leo núi, anh cũng không muốn chinh phục đỉnh cao, anh chỉ muốn trở thành biển lớn.


Nhưng vì anh ngu ngốc, không hiểu nên làm thế nào, vì vậy chỉ đành vùi đầu chăm chỉ làm việc.


Còn người nhìn thấy bóng lưng kia, thực ra là anh, chứ không phải em.


Khi ấy em đang đi thang máy lên tầng hai, còn anh ở tầng một nhìn theo.


Lúc em xoay người đi, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng trong khoảnh khắc ấy.


Sau đó, em đã biến mất khỏi tầm mắt anh.


Ngộ nhỡ sau này không gặp mặt nữa, ấn tượng cuối cùng về em trong anh, sẽ là bóng lưng ấy.


Tôi viết xong thư, sau đó gửi cho sixbeauty. 


Tuy không biết đến lúc nào nàng mới đọc lá thư ấy, nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày nàng đọc được nó.


Sau đó, cứ khoảng hai tuần tôi lại lên diễn đàn một lần, muốn biết nàng đã nhận được thư hay chưa?


Nhưng hòm thư của nàng vẫn luôn ở trạng thái có thư mới, ngày tháng đăng nhập cũng không hề thay đổi.


Khoảng thời gian này lại thường gặp sexbeauty trên diễn đàn, những lúc ấy, tôi hay gửi tin nhắn cho cô ta.


Không ngờ sau khi Người đẹp số 6 đi, người nói chuyện với tôi nhiều nhất, lại là sexbeauty.


Mùa thu lại đến. 


Tôi lên diễn đàn, nhưng phát hiện ra ID sixbeauty đã không còn tồn tại nữa.


Hơn một năm Người đẹp số 6 không đăng nhập vào diễn đàn, vậy nên ID đã bị xóa.


Đối với tôi, điều này gần như có ý nghĩa rằng, Người đẹp số 6 đã biến mất.


Tú Cầu và Người đẹp số 6 trên diễn đàn quen nhau vào mùa thu, bắt đầu và kết thúc cũng giống như mùa thu.


Không biết lẳng lặng bắt đầu tự bao giờ, cũng không hiểu đột ngột kết thúc khi nào.


Xuân hạ thu đông mỗi mùa đều có cảnh sắc riêng, mỗi mùa đều có những hồi ức khi tôi và Người đẹp số 6 bên nhau.


Những hồi ức ấy có lẽ không giống nhau, nhưng đều rực rỡ sáng lòa, vì vậy Người đẹp số 6 nhất định là cầu vồng rồi.


Khi các mùa luân phiên thay đổi, tôi chỉ càng thêm nhớ nhung Người đẹp số 6.


Có lúc nỗi nhớ giống như một lưỡi dao sắc, đâm vào lồng ngực tôi đau nhói.


Tôi bất giác muốn hỏi: bao giờ tôi mới được gặp lại Người đẹp số 6 đây?


Khi bạn nghe một học sinh tiểu học nói sau này cậu ấy muốn làm nhà du hành vũ trụ, bạn có cười cậu bé ấy không biết tự lượng sức không?


Không, bạn sẽ cảm thấy hân hoan.


Khi bạn nghe một học sinh trung học nói sau này cậu ấy muốn làm nhà du hành vũ trụ, bạn có cười cậu ấy không biết tự lượng sức không?


Không, bạn sẽ cổ vũ cậu ấy hãy cố lên.


Khi bạn nghe một sinh viên đại học nói sau này cậu ấy muốn làm nhà du hành vũ trụ, bạn có cười cậu ấy không biết tự lượng sức không?


Có lẽ không, có lẽ là nửa tin nửa ngờ.


Khi bạn nghe thấy thằng tôi của bây giờ nói sau này muốn là nhà du hành vũ trụ, bạn có cười tôi không biết tự lượng sức không?


Nhất định là có, vả lại có khi còn khuyên tôi đừng nghĩ nhiều quá, thậm chí còn mắng thẳng vào mặt tôi: đừng có mơ!


Tôi của hiện tại chẳng thể nào tạo hình gì được nữa, bộ dạng trong tương lai đại để cũng sẽ thế này, không thể biến thành gì khác được.


Tôi chỉ có thể tận dụng một chút sự co dãn còn sót lại, gắng sức làm việc.


Tôi chưa bao giờ quên mình phải hấp thu thật nhiều nước, phải trở thành biển lớn.


Nhưng tôi lại cảm thấy thân thể mình hơi khô cạn, tựa hồ như đang dần mất đi từng chút nước một.


Ban đêm, tôi thường ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời sao, đối với tôi, đây đã thành một thói quen.


Tự nhiên như thể về đến nhà là mở tủ lạnh ra kiếm đồ ăn vậy.


Khi trên bầu trời đêm xuất hiện những vì sao hiếm khi mới gặp, Người đẹp số 6, nếu em không thấy được thì thật đáng tiếc biết bao.


Nhưng đáng tiếc thì vẫn cứ đáng tiếc vậy thôi.


Thỉnh thoảng ra ngoại thành thấy trên trời lấp lánh đầy sao, tôi lại càng nhớ nhung Người đẹp số 6.


Người đẹp số 6, em có bận không? Đang bận việc gì? Trong đêm sao sáng rải khắp trời.


Không còn lúc nào thích hợp hơn lúc này để nhớ về em nữa.


Sao bên Mỹ liệu có sáng hơn không?


Anh nghĩ chắc là có.


Vì nước Mỹ là một đất nước vĩ đại, vả lại người Mỹ đã cứu trái đất này nhiều lần quá rồi.


Dù có là người ngoài hành tinh, người máy, khủng long, thiên thạch, sao chổi, phẩn tử khủng bố, virus lạ… tất cả những nguyên nhân dẫn đến ngày tàn của thế giới này, đều nhờ vào người Mỹ họ hóa giải hết cả.


Những sự kiện cảm động lòng người ấy, đều được cải biên thành phim ảnh, để cho mọi người đều được biết.


Nhưng đất nước vĩ đại ấy, cũng vì cơn bão tín dụng thứ cấp, đã gây ra cơn sóng thần tài chính trên khắp toàn cầu.


Cuối tháng Một năm 2008, khi thời tiết lạnh giá nhất, cũng là lúc xuất hiện cơn khủng hoảng thị trường chứng khoán khắp toàn cầu.


Khủng hoảng thị trường chứng khoán chỉ là sự bắt đầu, không bao lâu sau thì cơn sóng thần ập thẳng đến, đơn đặt hàng của công ty giảm sút nhanh chóng.


Công nhân làm việc ba ca nay đổi thành hai ca, nhưng cơn sóng thần ấy vẫn cứ tiếp tục kéo dài, mà đầu ngọn sóng lại mỗi lúc một cao.


Công ty bắt đầu cắt giảm những nhân viên làm hợp đồng thời hạn.


Cắt giảm bớt nhân công rồi, các kỹ sư bắt đầu được cho nghỉ không lương, thời gian rảnh của tôi nhiều hơn hẳn.


Nhưng lương thì bị cắt đi mất chỉ còn bốn phần.


Cuối cùng cơn sóng thần ấy đã hoàn toàn nhấn chìm tôi, nguồn tài chính ồ ạt biến thành cắt giảm biên chế ồ ạt.


Giữa tháng Sáu, khi những cây phượng đang hạnh phúc nhất, tôi thất nghiệp.


Bất ngờ thất nghiệp là một đòn giáng nặng nề với tôi, tôi chưa từng nghĩ đến mình sẽ rơi vào cảnh khốn quẫn này.


Tôi không phải là hạng người tự phụ, nhưng cũng cảm thấy mình có lẽ thuộc loại ưu tú, năng lực cũng tàm tạm.


Hơn nữa xưa nay tôi lúc nào cũng rất cố gắng, rất cố gắng làm việc.


Nhưng khi công ty bắt đầu cắt giảm các kỹ sư, không ngờ tôi lại nằm trong danh sách bị hy sinh đợt đầu tiên.


Vậy là lòng tự tin của tôi, cũng như thị trường chứng khoán, đều sụp đổ tan tành.


Đây không phải vấn đề công ty làm ăn yếu kém, mà là tình cảnh khó khăn của cả ngành.


Những công ty khác cũng vậy, tất cả đều đang so tài cắt vá, xem ai cắt đẹp hơn, vá đẹp hơn.


Vì vậy nếu tôi muốn tiếp tục trong ngành này, chắc chắn không thể nào tìm công việc mới.


Tuy biết rằng đây là hiện thực tàn khốc, nhưng tôi vẫn nán lại Khu công nghệ cao Tân Trúc thử thêm một tháng nữa, kết quả vẫn vậy.


Tôi không chỉ thất nghiệp, mà còn không có khả năng tìm được công việc mới.u


Một tháng sau, tôi dọn khỏi Tân Trúc, trở về quê nhà trong tâm trạng chán chường ủ rũ.


Hôm dọn nhà, vừa khéo cũng là ngày cơn bão Kalmaegi đổ bộ vào Đài Loan.


Tôi vội cuống cuồng dọn đồ đạc, kết quả là rơi mất điện thoại di động, rơi ở đâu cũng chẳng biết.


Giờ thì sao đây? Vẫn còn chưa đủ thê thảm hay sao?


Hai hôm đầu tiên mới về nhà, đầu óc gần như trống rỗng, cả ngày tôi chỉ ngồi xem ti vi.


Tin tức trên ti vi toàn nói chuyện cơn bão tài chính, nghỉ không lương, rồi thì cắt giảm biên chế.


Còn có người bảo phải nhân lúc còn sớm học thêm chuyên ngành nữa, như vậy sẽ dễ tìm việc hơn.


Chuyên ngành thứ hai đương nhiên rất quan trọng, tốt nhất là mấy người làm chính trị ở Đài Loan này đều đi học lái tàu hỏa.


Như vậy nền chính trị Đài Loan có thể đi vào quỹ đạo được rồi.


Sang ngày thứ ba, tôi đi mua điện thoại mới, đổi số luôn.


Cũng may tôi còn thuộc số của Lại Đức Nhân và Ruồi, vừa cầm điện thoại mới liền gọi ngay cho họ.


Tôi lần lượt cảnh cáo Lại Đức Nhân không được nói cho Tiểu Thiến, Ruồi không được nói cho Muỗi Con biết chuyện tôi bị giảm biên chế.


Tôi không muốn tiết lộ chút phong thanh gì cho Người đẹp số 6 biết.


Sau đó tôi bắt bọn họ ghi số điện thoại này lại, rảnh rỗi thì kéo tôi đi ăn uống.


Vì e rằng, tôi bắt đầu phải nhịn ăn nhịn mặc rồi.


Lại Đức Nhân đang học tiến sĩ, cơn bão tài chính không ảnh hưởng gì đến cậu ta cả.


Tuy tính chất công việc của Ruồi cũng tương tự như tôi, nhưng cậu ta ở bộ phận nghiệp vụ, còn tôi ở bộ phận nghiên cứu phát triển.


Tình hình kinh tế sút kém, đơn đặt hàng giảm, kho tồn đầy hàng, vậy còn nghiên cứu phát triển cái khỉ gì nữa; nhưng bộ phận nghiệp vụ thì càng quan trọng hơn, phải nghĩ đủ mọi cách tranh thủ bất cứ đơn hàng nào có tiềm năng, vì vậy Ruồi không bị đuổi việc.


Ngày thứ tư sau khi về nhà, tôi bắt đầu gửi hồ sơ xin việc khắp nơi, chủ yếu là muốn tìm việc ở Đài Nam hoặc Cao Hùng.


Một tuần sau, cuối cùng cũng có một công ty ở Đài Nam gọi tôi hôm sau đến phỏng vấn trực tiếp.


Tuy hôm sau là ngày bão Phượng Hoàng đổ bộ vào Đài Loan, nhưng tôi vẫn cắp ô đến Đài Nam.


Trên đường mưa to gió lớn, cái ô bị tốc ngược lên mấy lần, khó khăn lắm tôi mới đến được tòa nhà công ty ấy.


Tôi vuốt vuốt mái tóc ước đẫm nước mưa, chỉnh lại quần áo, rồi ôm theo tâm trạng nơm nớp lo sợ bước vào bên trong.


Quy mô công ty này chắc không phải nhỏ, đang thiếu nhân viên ở bộ phận tư vấn, công việc chủ yếu là phụ trách duy tu quản lý máy tính của tất cả các bộ phận trong công ty, ngoài ra còn kiêm luôn quản trị mạng.


Ông chủ hạ mức lương xuống rất thấp, còn chưa bằng một nửa lương trước đây của tôi.


Khi tôi đang nghĩ xem có nên chấp nhận hay không, ông ta đã trưng ra cái vẻ mặt muốn làm hay không thì tùy.


Tôi nghiến răng, gật gật đầu, nói mấy câu kiểu có thể đi làm bất cứ lúc nào gì gì đó.


Bước ra khỏi công ty bắt đầu từ ngày kia sẽ trả lương cho tôi, bên ngoài mưa gió vẫn tơi bời.


Tôi giương ô, gắng sức tiến vào trong mưa gió, nhưng mới đi dược vài bước, cái ô đã bị gió thổi bung ra.


Cơn bão này gọi là bão Phượng Hoàng, bên vệ đường vừa khéo cũng có một hàng cây phượng. 


Tuy dưới đất có một vài lá hoa rơi rụng, nhưng trên cây vẫn còn lá xanh mơn mởn, hoa phượng đỏ rực cành.


Người đẹp số 6 nói không sai, phượng là loài cây hạnh phúc, hoa đỏ lá xanh lúc nào cũng ở bên nhau.


Tuy mắt kính đã bị nước mưa làm cho mớ mịt từ trước, tôi vẫn cố đưa mắt nhìn xung quanh, hình như không có ai.


Cho dù có người, có lẽ cũng chỉ cúi đầu rảo bước cho nhanh, chắc chẳng ai buồn chú ý đến tôi; mà gió lớn thế này, có kêu gào cứu mạng cũng chưa chắc có người nghe thấy.


Đứng giữa mưa gió khiến tôi cảm thấy thật mệt mỏi, tôi bèn quỳ gục xuống, rồi khóc òa lên.


Người đẹp số 6, xin lỗi em, anh cố hết sức rồi.


Có lẽ anh đã làm sai ở đâu đó, nhưng anh không hề biết, anh chỉ biết mình phải cố gắng.


Người đẹp số 6, lượngcho anh, anh thật sự đã rất cố gắng.


Tuy anh không thể trở thành biển lớn, nhưng em nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.


Được rồi, không sao cả, tôi phải đứng lên làm lại từ đầu thôi.


Tôi còn rất nhiều việc phải làm, việc gấp trước mắt là phải thuê được nhà ở Đài Nam trước đã.


Tôi thuê một căn hộ hai phòng rộng khoảng 56 mét vuông, trong phòng còn có một cửa sổ hình bán nguyệt. Lúc xem nhà, chủ nhà cứ thao thao bất tuyệt tán phét về cái cửa sổ hình bán nguyệt này.


“Hình dạng này giống như thắt lưng trên quan phục của quan văn thời cổ đại, cũng giống như cánh cung kéo căng của quan võ.”


Hai tay ông ta vẽ một vòng tròn từ rốn sang hai bên, rồi lại làm động tác như sắp bắn cung.


“Ai thuê căn nhà này, nhất định có thể được cả văn lẫn võ, văn võ song toàn.”


Tốt nhất là được như thế.


Từ thời đại học đến giờ, tôi luôn ở những chỗ chật hẹp, có lẽ chính vì vậy, tôi mới không thể nào thành biển rộng mênh mang.


Tuy rằng không gian 56 mét vuông này thực sự quá lớn cho một mình tôi, nhưng có lẽ sống ở chỗ rộng rãi một chút, tôi sẽ trở nên to lớn hơn cũng không chừng.


Mà tiền thuê phòng rẻ hơn so với những gì tôi tưởng tượng rất nhiều, cứ như thể chỗ này đã từng xảy ra án mạng hay có ma quỷ quấy phá gì vậy.


Vì vậy tôi bèn thuê căn hộ này.


Từ đây đi xe máy đến công ty mới, áng chừng mất khoảng 15 phút, vậy là rất gần.


Công việc mới ngoài việc lương rất thấp ra, thì đại khái cũng không có gì đáng bắt bẻ cả.


So với công việc trước đây, áp lực của công việc hiện giờ rất nhỏ, nhưng cũng vì thế mà chẳng có cảm giác thành công gì hết.


Nếu bạn hỏi tôi: tại sao lại làm công việc này?


Vấn đề này nếu hỏi Quách Đài Minh [25], Bill Gates, Lâm Chí Linh, Azumi Kawashima [26], đáp án đều không giống nhau.


Đáp án của tôi có lẽ khá là đơn giản: vì đây là một công việc có lương.


Lại Đức Nhân và Ruồi gọi tôi đi ăn mấy lần, nhưng lần nào tôi cũng thoái thác nói là có việc bận.


Không hiểu tại sao, tôi có cảm giác lúc này mình rất hèn hạ, không muốn để họ trông thấy bộ dạng này. E-mail của tôi cũng là e-mail của công ty cũ, giờ đã nghỉ việc, hòm thư ấy cũng không còn tồn tại nữa.


Còn MSN, tôi cũng định đổi sang dùng account khác.


Đối với Người đẹp số 6, MSN, e-mail, điện thoại di động, thậm chí cả địa chỉ, tôi đều đã biến thành một con người khác.


Tôi chỉ còn ID trên diễn đàn là không đổi, nhưng ID trên diễn đàn của Người đẹp số 6 từ lâu đã không còn nữa rồi.


Nói ra cũng thật kỳ lạ, mấy năm nay tuy rất ít lên diễn đàn, nhưng tôi vẫn nhớ thi thoảng đăng nhập vào một chút. Vì vậy ID của tôi vẫn không bị xóa, mà tôi cũng không muốn để ID showball ấy bị xóa mất.


Có lẽ vì biệt danh Tú Cầu này, là mối gắn kết duy nhất giữa tôi và Người đẹp số 6, nên tôi thủy chung vẫn không nỡ bỏ đi.


Nếu nỗi nhớ Người đẹp số 6 lên đến độ tột đỉnh, tôi sẽ đi ngắm biển.


Xem biển lớn là như thế nào.


Biển và sân bay giống như nhau, đều hứng chịu những luồng năng lượng rất lớn.


Những người yêu thầm, yêu khổ sở, yêu cuồng nhiệt, yêu đơn phương hay thất tình, thông thường đều chạy ra bờ biển, kể tâm sự của mình cho biển nghe.


Vì vậy thì biển sẽ càng lúc càng lớn? Hay mỗi lúc một nhỏ đi?


Trước khi quen Người đẹp số 6, mỗi lần thấy biển, tồi đều hướng về phía ấy hét lớn: “Trả tuổi trẻ lại cho ta!”


Sau khi quen Người đẹp số 6. Tôi không còn hét như thế nữa.


Vì tuổi trẻ của tôi đã hết sức huy hoàng rực rỡ, tựa như một chiếc cầu vồng.


Bảy mươi phần trăm cơ thể người là nước, vì vậy trong lòng mỗi người thực ra đều có một vùng biển.


Nhưng biển trong lòng tôi đã dần dần bốc hơi, giờ chỉ còn lại một hồ nước nhỏ xíu mà thôi.


Thêm nữa là nhiều năm nay tôi đem tuổi trẻ mình ra làm củi đốt, không ngừng ngày đêm đốt lửa, nước đã ít lại càng thêm ít.


Áp lực, nỗi buồn, thất bại, lại cứ ném hết cả vào trong hồ nước ấy, làm đáy hồ chất đầy những tạp vật.


Nước vì thế mà không còn trong như trước, mỗi lúc một thêm đặc sệt.


Một cái hồ nước như thế, đừng nói là cá voi, sợ rằng cả cá vàng cũng chẳng thể nào sống nổi.


Người đẹp số 6, bầu trời nơi nước người chắc là cao lớn hơn, biển ở nơi nước người có lẽ mênh mông thoáng đạt hơn, em nhất định có thể tự do bơi lội ở nơi đó.


Em cũng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.


Tôi không hề có lòng dạ rộng rãi hơn người, hay sự độ lượng mênh mông như biển, tôi chỉ đơn thuần không mong muốn, người con gái mình từng yêu sống không được vui vẻ mà thôi.


Nói như vậy cũng không chuẩn xác cho lắm, thực ra không phải là “từng”, mà là vĩnh hằng.


Tất cả mọi điều vào khoảnh khắc xảy ra, đã lập tức vĩnh hằng rồi.


Vì cái sự không thể vĩnh hằng cũng là một sự vĩnh hằng.


Hai tháng sau khi đi làm lại, cũng tức là ba tháng rưỡi sau khi tôi bị cắt giảm biên chế.


Cơn bão Changmi mãnh liệt tấn công vào Đài Loan, hôm đó là ngày Chủ nhật 28 tháng Chín, cũng là ngày Nhà Giáo.


Vì vậy, ai làm thầy giáo thì hãy giáo dục học sinh cho tử tế, bằng không bão sẽ tìm đến đấy.


Bốn rưỡi chiều hôm đó, tôi bị tiếng gió tiếng mưa đánh thức.


Nước mưa không ngừng rỉ vào qua khe cửa của ô cửa sổ hình bán nguyệt, làm tôi ngã bổ ngửa.


Trước khi tôi kịp văn võ song toàn, thì đã bị nước nhấn chìm mất rồi.


Khó khăn lắm mới lau khô được bàn làm việc và sàn nhà, thì lại bị Lại Đức Nhân gọi đến trường.


Vậy là tôi nhìn thấy quả tú cầu, nhớ lại chuyện ngày xưa.


Câu chuyện giữa tôi và Người đẹp số 6 đại khái chỉ có vậy.


Có lẽ còn một vài chi tiết chưa nói rõ hoặc có thiếu sót, nhưng về đại thể thì là như thế.


Đại khái chỉ có vậy thôi.






Truyện liên quan