Chương 39
Trước khi trận đấu đầu tiên bắt đầu, Văn Khê có chút căng thẳng.
Cậu tự nhủ phải tập trung sự chú ý vào trận đấu, nhưng vừa nghĩ đến trận đấu này liên quan đến tổng điểm cuối cùng của chiến đội, sân đấu còn có Mạc Thần đang xem, cậu liền xuất hiện các loại thấp thỏm —— Sợ mình liên lụy chiến đội, càng sợ làm Mạc Thần thất vọng.
Tuy nhiên, sau khi trận đấu thực sự bắt đầu, không biết có phải vì chơi quá nhiều nên có trí nhớ cơ bắp hay không, Văn Khê biết rõ mình nên làm gì.
Nhảy dù đáp xuống đất, sau khi lấy được đầu người đầu tiên, trong lòng cậu không còn một chút tạp niệm nào nữa, hoàn toàn coi trận đấu này là bình thường mà đánh.
Từ sau khi tuyển chọn quốc gia kết thúc, Văn Khê đã bồi dưỡng ý thức chuyên nghiệp của mình, chính xác mà nói, là ý thức lấy đầu người.
Cho nên, phàm là quân địch bị cậu phát hiện, toàn bộ đều ch.ết trên tay cậu —— gần như là nhìn thấy một người giếŧ một người, nhìn thấy hai người giếŧ cả hai! Cho dù là quân địch bị người khác đánh bại, có thể cướp được đầu người cậu cũng tuyệt đối không buông tha!
Bởi vì biểu hiện của cậu thật sự khiến người ta kinh diễm, cho nên thỉnh thoảng máy quay lại cắt góc nhìn cho cậu, khiến khán giả không hiểu sao lại có ảo giác đang xem livestream cá nhân của Văn Khê.
Mà khi một vòng độc được làm mới, Văn Khê không thể không di chuyển về khu vực an toàn, trong quá trình di chuyển không thể tránh khỏi đến gần đồng đội của mình.
Hôm nay cảm giác của Lăng Sơ Dật không tệ, súng đột kích dùng siêu cấp trơn tru, dọc theo đường đi cũng không thua ai, nhưng mà lượng máu của hắn mấy lần rơi xuống giá trị cực hạn, khiến lòng người kinh hồn bạt vía.
Sau khi dùng súng đột kích bắn ngã một người, không đợi hắn đổi súng ngắn cho bay một người, một mũi tên không biết từ đâu bay tới, cứ như vậy bắn "con mồi" của hắn.
[CLM-Wency đã giếŧ JY-Lex bằng cung]
Lăng Sơ Dật:
Sao, sao anh lại cướp đầu của đồng đội?
[Hệ thống] CLM-Wency đã hạ gục bạn bằng cung.
Mẹ kiếp! Anh ơi! Đừng đánh người của mình!
SGH cấm hỗ trợ lẫn nhau, nhưng là giới hạn trong trao đổi và giao dịch - Có nghĩa là, miễn là không liên lạc mic với nhau, không chia sẻ trang bị, ở một mức độ nào đó hỗ trợ lẫn nhau thì được phép.
Ví dụ như thành viên cùng một chiến đội có thể lựa chọn không công kích đối phương, nếu đủ ăn ý còn có thể phân công hợp tác, một người phụ trách đánh bại, một người phụ trách bổ sung súng.
Cho nên, Lăng Sơ Dật bị Văn Khê cướp đầu người, còn thiếu chút nữa chôn vùi trong tay Văn Khê, nội tâm giờ phút này sụp đổ, cuối cùng cũng thật sự tin Văn Khê chưa từng đánh chuyên nghiệp.
—— Không ai đi nói với cậu một chút quy tắc ẩn giấu trong trận đấu 1vs1 sao!
Cũng may Văn Khê bắn một mũi tên kia, sau khi phát hiện là đồng đội, lập tức thu cung rời đi, làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cái này cũng không thể trách cậu, trong trò chơi không nhìn thấy ID của quân địch, khoảng cách xa như vậy khi cậu dùng cung không có ống ngắm cũng không nhìn rõ người, chỉ nhìn thấy một cái mũ giáp đang lắc lư, giống như một cái mục tiêu, tay ngứa ngáy nên bắn.
[Ha ha ha ha ha! Bắn đồng đội của mình!] Bình luận viên Tiểu Bố nhìn thấy một màn này cũng không nhịn được cười, [Chẳng qua có thể lý giải thôi, sở dĩ cung khó dùng, ngoại trừ khó khống chế khoảng cách ra, chính là vấn đề ống ngắm này —— Cung không có cách nào lắp ống ngắm.]
[Giả bộ cũng vô dụng.] Khê Mị dở khóc dở cười, [Dù sao đường bắn của cung không giống như đạn là thẳng tắp, ống ngắm ngoại trừ giúp đỡ thấy rõ bộ dáng của quân địch ra, đối với vũ khí cung này không có bất kỳ tác dụng phụ trợ trực tiếp nào.]
Trong lúc hai người đang nói chuyện, trên màn hình, Lăng Sơ Dật đã dùng băng gạc cứu mình, sau đó có rút chân chạy về phía xa Văn Khê.
Vừa rồi thật sự dọa ch.ết mèo, được chứ!
Nói đi cũng phải nói lại, nếu Văn Khê biết trước có thể không công kích đồng đội, vừa rồi chắc là tính sai nhỉ? Chờ trận đấu kết thúc sẽ bị đội trưởng mắng cho xem!
Đến nay Lăng Sơ Dật vẫn còn nhớ rõ, mấy tháng trước trong trận đấu huấn luyện, sau khi hắn không cẩn thận bắn trúng Mạc Thần, làm sao Mạc Thần có thể bắn ch.ết hắn, sau buổi huấn luyện bảo hắn tập thêm một tuần.
Nhưng Lăng Sơ Dật xem nhẹ một chuyện, đó chính là —— Hắn không phải Văn Khê, Văn Khê cũng không phải hắn.
Giờ này khắc này, vẻ mặt Mạc Thần tiếc hận: "Sao không bắn ch.ết con mèo kia? Để mèo tránh được một kiếp vậy."
Trần Tiêu: "..." Cậu có thể đánh dấu thêm nhãn hiệu không biết xấu hổ một chút, thật đấy.
Khi vòng bo thứ ba làm mới, trên tay Văn Khê đã có 16 đầu người, Lăng Sơ Dật có 8 người, Trần Úy 2 người.
Tuy đầu người trên tay Lam Ngạn nhiều hơn Trần Úy, tốt xấu gì cũng cầm được 4 cái, nhưng trên đường vào vòng bo bị người đánh lén, trở thành tuyển thủ đầu tiên của chiến đội CLM bị loại.
Sau khi Lam Ngạn ch.ết trận thì không rời khỏi sân thi đấu, mà là lựa chọn xem cuộc thi.
Sau khi hắn cắt góc nhìn quan sát trận đấu giữa các đồng đội của mình, cuối cùng rơi vào Văn Khê.
Hiện tại, trên sân còn chưa tới 20 tuyển thủ còn sống sót.
Người càng ngày càng ít, vòng bo cũng càng ngày càng nhỏ, cho nên không thể tránh khỏi —— Văn Khê lại gặp được đồng đội của mình.
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục CLM-Cat bằng cung.
Văn Khê:?
Lăng Sơ Dật:
"Mẹ kiếp lại nữa!" Lăng Sơ Dật cảm thấy sớm muộn gì mình cũng ch.ết trong tay Văn Khê: "Anh có đánh tiếp được không đấy!"
Hắn không nhịn được kêu ra tiếng, nhưng căn bản bây giờ Văn Khê không nghe thấy giọng của hắn.
Vốn Lam Ngạn muốn xem kỹ thao tác của Văn Khê, không nghĩ tới nhìn thấy một màn hài hước này, nhất thời không nhịn được cười một tiếng.
[Được, CLM Wency một lần nữa thành công trong việc hạ gục mèo con cùng đội!] Ngay cả bình luận viên Tiểu Bố cũng bắt đầu hùa.
Khê Mị cũng đi theo hùa: [Chúc mừng mèo con một lần nữa nhớ lại nỗi sợ bị đồng đội chi phối!]
Mạc Thần "Phụt——" cười một tiếng, sau đó nâng tay sờ sờ mũi, làm bộ mình chưa từng cười.
Trần Tiêu không nói gì: "Cậu đừng chỉ lo xem vui vẻ, vấn đề này phải giải quyết một chút chứ?"
"Không có việc gì." Mạc Thần lơ đãng, "Lúc thi đấu chính thức, mỗi đội chỉ có thể lên hai người, tôi với anh ấy lên, anh ấy sẽ không bắn tôi."
Điều này cũng giống như "động vật nhỏ mà tôi nuôi sẽ không cắn tôi".
Trần Tiêu thật không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?
"Thật sự không được, 1vs1 vẫn là mèo con, Văn Khê với Trần Úy chơi 2vs2." Mạc Thần bổ sung.
"Ừm, cái này có thể." Trần Tiêu đáp lại, "Cuối cùng cậu cũng nói một câu tiếng người."
Lăng Sơ Dật lần thứ hai dùng băng đít cứu mình từ dưới móng vuốt của Văn Khê trở về, thật sự tuyệt vọng.
Hắn muốn cách Văn Khê càng xa càng tốt.
Nhưng mà, thật vất vả mới kéo dài được khoảng cách, bị vòng độc tiếp theo ép buộc chỉ có thể lui về.
Nghe được tiếng cung kia, Lăng Sơ Dật gần như là theo bản năng hất chuột, làm cho nhân vật của mình nhanh chóng nghiêng người.
Trong nháy mắt đó, mũi tên mảnh khảnh như lau qua lỗ tai hắn!
[Hả? Wency có thất bại không?] Tiểu Bố có chút kinh ngạc.
Cho đến giờ, Văn Khê bắn ra mũi tên, tuy không phải 100% nổ đầu, nhưng 100% có thể bắn trúng người, nhưng một mũi tên này lại không trúng.
[Không đúng.] Khê Mị không tin kỹ thuật bắn cung của Văn Khê sẽ không trúng, [Tôi cảm giác là mèo con né tránh, máy quay có thể phát lại góc nhìn của mèo con một chút không?]
Cô vừa dứt lời thì trên màn hình đã xuất hiện góc nhìn quay chậm một phút trước của Lăng Sơ Dật.
Vì thế, tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi này —— Sau khi Văn Khê đã bắn tên ra ngoài, Lăng Sơ Dật dùng một tốc độ phản ứng nhìn như không thể tưởng tượng nổi né tránh!
Trước mắt Lăng Sơ Dật tham gia giải đấu mở rộng rất ít, cho nên lúc thi đấu tuyển chọn trong nước, bình luận viên nói tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, tất cả mọi người đều không có cảm giác thực tế, chỉ biết tốc độ đáp xuống đất của hắn là nhanh thật.
Nhưng mà, trong nháy mắt vừa rồi, hắn dùng hành động thực tế nói cho mọi người —— Tốc độ phản ứng của hắn thật sự nhanh đến một loại cảnh giới không thể tưởng tượng nổi!
[Né tránh?!] Tiểu Bố không thể tin vào mắt mình.
[Đúng vậy, mèo con né tránh mũi tên của Wency!] Khê Mị khẳng định.
Sau khi sự việc được chứng thực, toàn trường xôn xao.
"Trời ơi, làm sao có thể phản ứng như vậy được? Dựa vào trực giác á?"
"Mẹ kiếp! CLM là một team quái vật!"
Càng về sau, trận đấu càng diễn ra nhanh hơn.
Tất cả mọi người trơ mắt nhìn số người sống sót ở góc trên bên phải từ mười mấy người giảm xuống còn vài người, cuối cùng chỉ còn lại năm người.
Kết quả xảy ra trong nháy mắt.
Ngay khi Lăng Sơ Dật vác súng đột kích xông vào trong phòng chuẩn bị giếŧ đôi, thì Văn Khê bắn một mũi tên vào ngay sau, sau đó Trần Úy lại không biết từ đâu xuất hiện, ném một quả lựu đạn vào trong phòng.
Góc nhìn của Lăng Sơ Dật:
[Hệ thống] CLM-Wency đã hạ gục bạn bằng cung.
[Hệ thống] CLM-Windy đã giếŧ bạn bằng lựu đạn.
[Hệ thống] Bạn đã bỏ mạng.
Lăng Sơ Dật:
Đây là đồng đội gì?!
Cứ như vậy, từ khi trận đấu bắt đầu đến bây giờ, một đường mệt như chó chạy tiến vào vòng chung kết, tổng cộng Trần Úy mới cầm được hai đầu người, dựa vào một quả lựu đạn bắt được ba phát, đầu người biến thành năm người —— Trong đó có một người là Lăng Sơ Dật.
Tuy trận đấu 1vs1 tiến hành đến cuối cùng, giữa các thành viên cùng một chiến đội không thể tránh khỏi phải tự giếŧ lẫn nhau, thế nhưng, bị một đồng đội đánh bại, bị một đồng đội khác bổ sung, loại trải nghiệm huyền huyễn này vẫn khiến Lăng Sơ Dật tương đối im lặng.
Nhất là trước đó, hắn đã bị Văn Khê đánh ngã không dưới hai lần!
Tuyệt đối không nghĩ tới khi trận đấu sắp kết thúc lại đến như vậy, khán giả đều nhịn không được bật cười.
Ngay cả bình luận viên cũng...
[Ha ha ha ha ha, phen này của mèo con cũng quá thảm đi!] Tiểu Bố cười đến nước mắt chảy ra.
[Thật sự quá thảm!] Khê Mị nhìn cũng có chút đau lòng thay hắn, [Luôn bị đồng đội bắn cho, ha ha ha!]
Ừm, tuy đau lòng, nhưng nên cười vẫn phải cười.
Cuối cùng, Văn Khê và Trần Úy đấu súng, rõ ràng Trần Úy nhường, chỉ thiếu chút nữa nằm thẳng mặc kệ đời.
Nói giỡn, nếu hắn dám đánh ch.ết Văn Khê, quay đầu sẽ bị đội trưởng cạo đầu được không?
Vì vậy, trận đấu 1vs1 đầu tiên của Cup Băng Kích, Văn Khê với 21 đầu người, đứng đầu tiên, cho CLM có được một điểm số cao không thể vượt qua.
Lại tổng hợp chiến tích của Lăng Sơ Dật, Trần Úy, Lam Ngạn, lần này, CLM lấy được 40 người! Gần một nửa!
[CLM vẫn lợi hại! Không hổ là chiến đội xếp thứ ba trong tổng số điểm trong nước!] Tiểu Bố cảm thán, [Thật kỳ quái, trước kia không cảm thấy ngoại trừ Mac ra thì các thành viên khác của CLM lợi hại bao nhiêu?]
Lời này hắn nói có chút kéo cừu hận, nhưng lại nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
Khê Mị vội vàng giúp hắn cứu trở về: [Chủ yếu là Wency quá mạnh! Một mình cầm 21 người, chênh lệch thực lực này quá rõ ràng! Thật ra mèo con vẫn luôn tiến bộ, hôm nay ván này phát huy không tệ, rất chờ mong biểu hiện sau này của hắn! Windy vẫn như cũ, quá cẩu thả!]
[Ha ha ha đúng vậy, rất biết cẩu thả!]
Hai vị bình luận viên đều không đề cập đến Lam Ngạn, mà lúc này, Lam Ngạn tháo tai nghe xuống, có thể nghe được tiếng của bọn họ, trong lòng có chút không có tư vị.
Nhưng hôm nay đúng thật hắn không phát huy tốt, cho nên cũng không có gì để nói.
Sau trận đấu 1vs1 đầu tiên, có 10 phút nghỉ ngơi giữa trận.
Văn Khê từ trên ghế thể thao đứng lên, đột nhiên hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã trở lại ghế, được người kịp thời đỡ lấy.
Văn Khê sửng sốt một chút, kinh ngạc quay đầu, chống lại ánh mắt dịu dàng của Mạc Thần.
Giờ này khắc này, Mạc Thần nhìn tầm mắt của cậu mang theo lo lắng: "Chân tê à?"
"Không phải... Đột nhiên không còn sức lực nữa." Văn Khê nói xong, nương theo sức lực của Mạc Thần đứng vững, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Mạc Thần thấy cậu không có việc gì, lúc này mới yên tâm buông cậu ra: "Cảm giác thế nào?"
Văn Khê nhớ lại trận đấu vừa rồi, dường như chỉ có căng thẳng trước khi chơi: "Khá ổn. Chính là..."
Cậu nhớ tới mấy mũi tên mình bắn về phía Lăng Sơ Dật, có chút ngượng ngùng.
Đang nghĩ thì chỉ thấy Lăng Sơ Dật tiến vào tầm mắt của cậu.
Văn Khê ho một tiếng: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Lăng Sơ Dật không nói gì: "Anh, coi như em cầu xin anh, cả game buộc tóc hai bên, mặc váy dây chỉ có một mình em, phiền lần sau anh nhìn chuẩn rồi bắn có được không?"
Văn Khê vừa định nói "Được", còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Mạc Thần thản nhiên nói một câu: "Thà giếŧ nhầm chứ không thể bỏ sót."
Văn Khê: Hả? Có phải vậy không?
Lăng Sơ Dật: !!!
À, vị đội trưởng này, có lẽ là hết thuốc chữa!
Văn Khê đi vệ sinh, về định uống nước, vừa mới cầm lấy nước khoáng trên bàn, đã bị Mạc Thần đoạt lấy: "Sau này nhớ kỹ, tất cả thức ăn và nước uống cung cấp trong trận đấu đều đừng đụng vào."
Văn Khê nghi ngờ chớp chớp mắt —— Sẽ bị hạ độc hả?
Còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã được Mạc Thần nhét một cái bình giữ nhiệt: "Uống cái này."
Văn Khê chần chờ nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, hơi chua, là nước chanh ấm.
Nhưng sự chú ý của cậu không phải ở đây, mà là: "Bình của cậu?"
Mạc Thần sửng sốt một chút: "Anh không xác định đây là bình của ai đã uống?"
Văn Khê câm nín.
Cậu chỉ cảm thấy, Mạc Thần tốt với cậu như vậy, khẳng định sẽ không hại cậu...
Hơn nữa, thật sự là cái bình của Mạc Thần cậu cũng không ngại...
"Suy nghĩ nhiều rồi, tôi chưa từng uống qua, là bình mới." Mạc Thần nói, "Buổi sáng giúp anh pha, hiện tại nhiệt độ vừa đủ."
"À..." Văn Khê đáp ứng, không biết vì cái gì, chẳng những không có yên tâm ngược lại có loại mất mát nhàn nhạt?
Chẳng qua, nghĩ đến đây là nước Mạc Thần đặc biệt chuẩn bị cho cậu, cậu lại thỏa mãn uống một ngụm lớn.
"Được rồi, uống ít thôi." Mạc Thần nói xong đoạt lấy cái bình từ trong tay cậu, vặn nắp lại, sau đó nhìn bộ dáng Văn Khê không chịu hơi hơi phồng mặt, không khỏi bật cười, "Miễn cho lát nữa đánh đến một nửa thì gấp gáp."
Ừm, cũng có ý nghĩa.
Văn Khê trong nháy mắt thoải mái, mỉm cười với Mạc Thần: "Được, nghe lời cậu."
Lăng Sơ Dật và Trần Úy đi vệ sinh trở về, nhìn thấy một màn này, cả hai đều sợ hãi.
Lăng Sơ Dật "Hít hà——" một tiếng, nói: "Sau này có phải cảnh này sẽ trở thành thói quen hàng ngày không?"
Trần Úy "Ừ" một câu: "Hơn nửa là vậy."
Lăng Sơ Dật: "Chậc chậc chậc, có thể thu thập đội trưởng thành dịu dàng như vậy, người mới này thật sự là một nhân tài. Khi nào tôi có thể làm cho đội trưởng dịu dàng với tôi như thế?"
"Hả?" Trần Úy nhíu mày, như là chú ý tới chuyện gì thú vị, thay vào giọng điệu trêu tức, "Cậu xác định muốn đội trưởng đối với cậu như vậy?"
Lăng Sơ Dật ngẩn người, nghĩ đến nguyên nhân ẩn giấu sau lưng dịu dàng này, rùng mình tại chỗ: "Quên đi, coi như tôi không nói."
Tạm thời hắn vẫn là một thẳng nam, chịu không nổi một người đàn ông dịu dàng như vậy với hắn...
Phụt, nghĩ như vậy, có thể chống đỡ được thế tấn công dịu dàng của đội trưởng, người mới này cũng có chút đặc biệt nha?
Thời gian nghỉ ngơi ở giữa hiệp bao nhiêu thì Mạc Thần ở trên sân trò chuyện với Văn Khê bấy nhiêu.
Khê Mị nhìn từ xa, thế nào cũng không tìm được cơ hội tới chào hỏi Văn Khê, chỉ có thể bỏ qua.
Mà Văn Khê cũng nói chuyện với Mạc Thần đến quên mất sự tồn tại của Khê Mị.
Thẳng đến trận đấu thứ hai, trước khi đeo tai nghe nghe được giọng của Khê Mị, lúc này Văn Khê mới phản ứng lại —— Á! Cậu hoàn toàn quên Khê Mị!
Khê Mị bị lạnh nhạt có chút mất mát, nhưng nghĩ đến hôm nay Văn Khê phát huy tốt như vậy, lại lập tức lấy lại mười hai phần tinh thần: [Hoan nghênh quay lại! Đây là trực tiếp trận đấu tranh tài SGH Cup Băng Kích đầu tiên của thành phố S, tôi là bình luận viên Khê Mị]
[Tôi là bình luận viên Tiểu Bố!]
Tiểu Bố cũng giống như Khê Mị, đều là người phụ trách kênh trò chơi JJ Live, nhưng chủ yếu phụ trách game moba, cho nên không có nghe thấy Văn Khê, Ngải Triết Thương Lang các thứ chơi SGH.
Chẳng qua quan hệ giữa hắn và Khê Mị cũng rất tốt, thường xuyên nghe cô nói về Văn Khê.
Trong thời gian nghỉ ngơi 10 phút vừa rồi, hắn hỏi Khê Mị: "Wency này, có phải vị Khê Thần mà cô là fan không?"
"Đúng vậy ~" Khê Mị đáp lại, "Có phải siêu lợi hại không!"
"Ha ha ha." Tiểu Bố cười nói, "Lợi hại, thật sự lợi hại. Cảm giác sau trận đấu này, cậu ấy mà muốn nổi giận, giới chuyên nghiệp SGH cũng sẽ chấn động."
Hắn đoán đây hẳn là lần đầu tiên Văn Khê đại diện cho CLM tham gia giải đấu mở rộng, có thể là CLM muốn thông qua trận đấu này tiến hành một cái tuyên bố với việc Văn Khê gia nhập, có lẽ còn thuận tiện tiến hành tuyên chiến với hai chiến đội có tổng điểm áp sát bọn họ.
Không biết hai chiến đội kia sẽ phản ứng như thế nào sau khi xem lại trận đấu này.
Trận đấu thứ hai, không biết có phải đã thay đổi chiến thuật cho sự tồn tại giống như hack của Văn Khê hay không, chiến đội có bốn tuyển thủ nhảy cùng một điểm nhiều hơn rất nhiều.
Nhưng mà một ván này Văn Khê nhảy lên khu đô thị, cảm giác được phòng nào có người thì thuận tay ném một quả lựu đạn vào, kết quả số đỏ nổ ch.ết một đội 4 người?!
Thật ra lúc này, người xem trận đấu không chỉ là khán giả ngồi ở hiện trường, mà còn là người xem trực tiếp trước màn hình máy tính.
Bởi vì bình luận viên mời người phụ trách của JJ, cho nên việc phát sóng trực tiếp Cup Băng Kích được đồng bộ hóa trên nền tảng phát sóng trực tiếp của JJ.
Chỗ này người quen Văn Khê cũng nhiều hơn.
[A a a a, Khê Thần quá đẹp trai!]
[Mẹ nó quá trâu bò!]
[Tôi tuyên bố, từ nay về sau tôi chính là dân thổi phồng Khê Thần!]
[Mặc dù là trận đấu không chính thức, nhưng lần đầu tiên có thể lấy được hơn 20 người, thật sự rất lợi hại!]
[Khê Khê nhà tôi nói thế nào cũng là cao thủ top 10 trong nước nha! Có thể không lợi hại hả?]
[Mấy người đừng quên, cậu ấy đồng thời cũng là đại thần số một Linh Tích!]
Danh tiếng của Linh Tích kém xa SGH, cho nên rất nhiều người không biết, trước khi Văn Khê được người chơi SGH đặt cho cái tên "Sát thủ cung tên", nhưng từ lâu đã được phong thần trong một game khác là Linh Tích.
Trong lúc nhất thời, bài thảo luận trên diễn đàn về Văn Khê lại tăng gấp mấy lần.
Tuy nhiên, trước khi trận đấu kết thúc, mọi người đã thảo luận nhiều hơn về trận đấu.
Ví dụ như vừa rồi, lúc Văn Khê nổ ch.ết một đội:
[Đẹp quá!]
[66666!]
[Cung còn khống chế tốt như vậy, lựu đạn thì tính cái gì! Đương nhiên là muốn nổ ở chỗ nào thì nổ ở chỗ đó!]
Phản ứng của bình luận viên rất hợp với màn hình.
[Ha ha ha, một lựu đạn giếŧ bốn, đáng gờm!] Thật sự Tiểu Bố là càng bình luận càng thích tuyển thủ Văn Khê này, đột nhiên có chút hiểu vì sao Khê Mị lại chú ý đến người này như vậy, [Wency luôn có cách mang đến cho chúng ta kinh ngạc! Đột nhiên rất mong chờ màn trình diễn trong tương lai của cậu ấy, rất chờ đợi xem cậu ấy chơi một trận chính thức!]
[Tôi cũng rất mong chờ!] Khê Mị nói, [Mùa xuân năm sau, hy vọng có thể nhìn thấy cậu ấy ra sân!]
Trong lúc nói chuyện, người dẫn chương trình cắt góc nhìn cho người gần Văn Khê, phát hiện có bốn người đang ngồi xổm bên ngoài phòng Văn Khê, bộ dáng canh cây đợi thỏ.
[Ý? Bốn người này đều là chiến đội JY] Khê Mị hoảng sợ, [Bọn họ đây là chuẩn bị vây kín Wency sao? Cũng quá trắng trợn rồi!]
Tiểu Bố vì Văn Khê mà toát mồ hôi: [Hình như Wency còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của bốn người này, nếu như cậu ấy trực tiếp đi ra khỏi phòng, lập tức sẽ bị bắn thành tổ ong!]
Quả thật Văn Khê không biết bên ngoài phòng mình có bốn người ngồi xổm, nhưng lúc cậu hạ cánh đã đếm qua số người, phát hiện mấy đội người nhảy gần đó, lập tức nhận ra có thể bọn họ sẽ đến vây quanh mình.
Cho nên, cậu đoán được bên ngoài có người ngồi xổm chờ mình.
Cách tốt nhất để trốn người bên ngoài là nhảy ra ngoài cửa sổ và trèo dọc theo đường ống đến một căn phòng khác.
Nhưng hiện tại ngoài cửa sổ cũng có người, trực tiếp nhảy ra ngoài không khác gì đi ch.ết.
Sau đó, chỉ có hai lựa chọn - Giếŧ sạch những người bên ngoài cửa sổ và nhảy ra khỏi cửa. Hoặc là, mở cửa xông ra ngoài, giếŧ sạch những người bên ngoài cửa và rời đi.
Văn Khê chọn cái trước.
Sau đó chỗ tốt của cung liền hiện ra.
Là một vũ khí có đường bắn kéo dài thời gian, cung có parabol khiến hầu như tất cả mọi người đau đầu, nhưng đến tay Văn Khê thì đã trở thành sự bảo vệ tốt nhất của cậu —— Lúc cậu bắn tên, hoàn toàn có thể ngồi xổm bắn, không để cho đầu mình cao hơn khung cửa sổ, để cho mũi tên dùng một độ cong tao nhã nhảy qua khung cửa sổ, tự nhiên rơi xuống.
"Vèooooo"
[CLM-Wency đã giếŧ QAQ-Sugar bằng cung.]
[Xem ra Wency quyết định dọn dẹp cửa sổ trước!] Tiểu Bố liếc mắt một cái đã nhìn ra, sau đó không nhịn được cảm thán, [Cảm giác một mũi tên nổ đầu thật sự rất sảng khoái! Có một cảm giác rất tuyệt vời! Phải, làm sao có thể miêu tả đây? Cảm thấy rất huyền ảo, cô có hiểu những gì tôi nghĩ không?]
Khê Mị dở khóc dở cười, vốn định vì Văn Khê hoan hô, mà bị từ ngữ của Tiểu Bố làm cho cũng không biết phải nói cái gì: [Có phải cậu muốn nói, hoàn toàn không biết bắn làm sao?]
[Đúng đúng đúng!] Tiểu Bố đáp lại, [Thật sự, mỗi lần nhìn Wency bắn tên ra ngoài, tôi đều nghi ngờ làm sao cậu ấy bắn trúng? Nhưng cậu ấy chính là có thể bắn trúng! Tỷ lệ nổ đầu còn cao như vậy! Thật không thể tin được!]
[Đây là cảm giác của tay, hoặc nói là tích lũy kinh nghiệm đi!] Từ lúc Văn Khê còn đang chơi Linh Tích đã làm fan Văn Khê, biết rốt cuộc cậu đã chơi cung bao lâu, nói là kỹ thuật tốt, cảm giác tay tốt, thật ra, chính là thông qua một mũi tên bắn ra tích lũy được trí nhớ cơ bắp đi.
Trong tay Văn Khê, cung đã sớm không còn là một món vũ khí bình thường, mà là một bộ phận thân thể của cậu.
Thân thể của cậu, đương nhiên cậu biết nên khống chế như thế nào.
Đột nhiên, một người từ trong ống ngắm 4x của súng bắn tỉa Văn Khê chợt lóe lên —— Tóc hai bím, mặc váy dây, là Lăng Sơ Dật!
[Mèo con?] Khê Mị liếc mắt một cái đã nhận ra người kia.
[Hả? Wency lại muốn tàn phá mèo?] Tiểu Bố chẳng những không lo lắng cho Lăng Sơ Dật, ngược lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng mà lúc này đây, Văn Khê dùng súng bắn tỉa, dưới sự trợ giúp của ống ngắm thì cuối cùng cũng nhận ra đồng đội của mình một lần!
Cậu quyết đoán thu súng, chuẩn bị chờ Lăng Sơ Dật vào lầu thì cùng hắn bàn bạc nhỏ, giải quyết mai phục ngoài cửa.
Nhưng cậu đã quên một chuyện —— Lăng Sơ Dật không phải cố ý tới cứu cậu, cũng không biết cậu ở trong tòa nhà này.
Vì thế, khi nghe thấy tiếng súng ngoài cửa vang lên, Văn Khê kích động mở cửa, vừa giơ súng đột kích bắn ba phát, đã bị một phát bắn rơi xuống đất.
[Hệ thống] CLM-Cat đã hạ gục bạn bằng shotgun.
Văn Khê: "..."
Lăng Sơ Dật:?!
Cầm shotgun bắn phá một trận, đánh bốn người JY trở tay không kịp, liều mạng thành công lấy được đầu bốn người, nhìn cậu đột nhiên xuất hiện trong hệ thống nhắc nhở của mình, cùng với Văn Khê ngã xuống trước mặt, vẻ mặt không nói nên lời dùng băng gạc, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu chính là —— Xong rồi, làm vợ đội trưởng bị thương, sau khi trận đấu kết thúc sẽ bị đội trưởng giếŧ.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
18/12/2021
#NTT