Chương 3
Sau khi Lê Hiên Vũ đi công tác trở về, đầu tiên là đi tới chợ mua chút rau dưa và xương sườn tốt nhất, lại nghĩ tới trước khi đi công tác thì cũng không còn nhiều muối lắm nên đã mua thêm hai túi ở tiệm tạp hóa.
Chỗ anh ở cách phòng làm việc Chước Nguyệt không xa, từ phòng làm việc đi tới chợ phải mất bảy phút, lại đi men theo con đường nhỏ chừng tám phút là có thể nhìn thấy một căn nhà trọ kiểu cũ, trong đó phòng 304 ở giữa tầng thứ ba là phòng anh thuê, một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một nhà vệ sinh, là nhà trọ tiêu chuẩn của người độc thân.
Một tay Lê Hiên Vũ xách túi có rau và muối, tay kia kéo túi hành lý, đi về nhà trọ, sau đó anh lấy ra cái chìa khóa, mở cửa phòng 303.
“Tớ về rồi.” Lê Hiên Vũ đem túi hành lý và túi đồ ăn đặt ở trên cái thấp gần cửa trước, sau đó khom lưng cởi giầy, hô lên với cánh cửa phòng ngủ đang mở ra một nửa, “Giang Dương cậu đã ch.ết chưa?”
Đúng vậy, Lê Hiên Vũ không quay về nơi anh sống, mà là về nơi Giang Dương sống sát vách.
Chỉ nghe thấy từ phòng ngủ truyền ra một tiếng đáp yếu ớt: “Còn sống, chưa, chưa ch.ết.”
Vừa nghe thấy thanh âm này, Lê Hiên Vũ đã biết ngay đối phương không chăm sóc bản thân cho tốt lúc anh đi công tác mà, đại khái lại không ăn uống tốt, mới có thể ỉu xìu như vậy.
Cởi giày, Lê Hiên Vũ ngẩng đầu nhìn một cái, trong dự liệu cả thôi, anh thấy trên bàn có một hai thùng mì ăn liền còn dư, bên cạnh còn có một gói mì, cũng không biết đã để đó bao lâu rồi.
Lắc đầu cam chịu, Lê Hiên Vũ đi vào phòng ngủ, quả nhiên thấy Giang Dương nằm trên giường, bên cạnh còn có chiếc laptop đang mở một file Word, con trỏ lấp la lấp láy.
Anh liếc mắt qua, biết đó là tiểu thuyết huyền huyễn đang dang dở của Giang Dương, xem ra vẫn chưa viết ra được gì.
Kỳ thực vào ngày thứ hai anh đi công tác, hay dùng điện thoại di động load chuyên mục của Giang Dương, cả ngày cũng không thấy post cái gì cả, cho dù gọi điện về trấn an người đang ‘bình cảnh’ kia, thế nhưng lại không có hiệu quả, tuy rằng anh còn có thể nói đùa trong chuyên mục như là hô hào mọi người chơi trò hạ chú, nhưng thực sự trong lòng thì gấp lắm, tăng ca thêm giờ làm hết việc, chính là để cứu cái con người sắp ch.ết đói trước mặt đây.
Lại xoay đầu nhìn về phía tên ‘trúc mã’ như đang bị thối rữa kia, Lê Hiên Vũ đành chịu, một phen kéo lấy hắn, như là đang đỡ lấy Giang Dương, áp tải hắn tới phòng tắm, cuối cùng đặt hắn trên cái ghế nhỏ trong đó.
“Tiểu Vũ cậu thô lỗ quá!” Người đàn ông giống như thối rữa lại còn dám oán giận Lê Hiên Vũ.
“Im miệng.” Lê Hiên Vũ gầm nhẹ một tiếng, cắn răng nói, “Cậu thử nhìn xem cái đống gì trên đầu cậu kìa!”
Giang Dương còn nhìn hẳn vào cái gương, sau đó vẫy tay với mình trong đó, cười nói: “Hê, đẹp trai ~”
“Đẹp cái gì mà đẹp! Qủa đầu cỏ dại này là sao hả? Cậu thật muốn thối rữa rồi!” Lê Hiên Vũ bên thì quở trách hắn, bên thì cởi quần áo cho cái người đói đến không còn sức để phản kháng, “Không ăn cơm cho tốt, cũng không chú ý dáng vẻ, cả tuần này cậu chưa tắm hả? Nếu như là mùa hè thì cậu đã sớm thiu rồi đấy!”
Giang Dương mặc anh giáo huấn, chờ Lê Hiên Vũ quở trách hết từng mục từng mục một, bắt đầu cầm vòi hoa sen tắm cho hắn thì ngẩng đầu hết sức tội nghiệp, hai mắt phát ra tìa sáng cầu xin cái ăn.
“Tiểu Vũ, đói lắm…”
“Tớ biết.” Lê Hiên Vũ tức giận đáp lời, “Tắm rửa cho cậu xong rồi tớ đi làm cơm. Hôm nay ăn lẩu, tớ mua xương sườn và bí đao cậu thích nhất đấy.”
Giang Dương vừa nghe đến ăn lẩu, ánh sáng trong mắt càng tỏa sáng hơn, hắn vui vẻ như cún con thấy chủ nhân nói cho nó khúc xương ngon lành, thoáng cái đã bổ nhào về phía Lê Hiên Vũ.
“Tiểu Vũ tốt nhất! Tiểu Vũ tớ muốn gả cho cậu!”
“Gả gì mà gả! Đứng lên cho tớ!”
Lê Hiên Vũ bị hắn bổ nhào vào trở tay không kịp, thế là hai người cùng nhau ngã lên sàn men sứ, bộ tây trang giá trị xa xỉ của anh bị nước ngấm vào, tuy rằng giờ vờ ra lệnh cho Giang Dương đứng lên, thế nhưng ai kia lại ghé vào trên người anh quẫy đuôi, giống như là biết kỳ thực trong lòng anh cũng không tức giận vậy.
Đời trước anh rốt cục đã thiếu anh bao nhiêu tiền chứ. Lê Hiên Vũ nhìn master bathroom trên trần nhà, nghĩ đành vậy thôi.
○○○