Chương 10-5: Đừng làm phiền cuộc sống của tôi!

Nửa đêm, ở một nơi xa lạ, chưa thích nghi được việc này khiến Hoa Vân Tích khó ngủ. Cô mở tủ kính trong phòng ra lấy ly và cà phê gói, pha lấy một lý rồi thẫn thờ đứng ra ngoài ban công vừa ngắm cảnh vừa uống. Mất ngủ đi uống cà phê, có vẻ hơi có vấn đề, nhưng cô không có ý muốn cố gắng để ngủ.


Hoa Vân Tích đứng nhìn lên trên bầu trời đêm đầy sao, suy nghĩ vẩn vơ. Cô lại nghĩ, đến thế giới này có gì khác hơn? Ngẫm lại cũng chẳng thấy khác gì, không thấy buồn cũng không tiếc nuối. Cho dù ở thế giới nào, cô độc vẫn là cô độc. Trước kia cô cũng có bạn bè, nhưng ra xã hội, cũng ít ai còn quan hệ thân thiết.


Có điều, nguyên chủ Hoa Vân TÍch cũng thật đáng thương, kiêu căng là thế, ấy mà cũng chỉ là một đứa trẻ. Khuyết thiếu tình yêu thương đến mức luôn có suy nghĩ muốn cướp đoạt của người khác. Cô không biết nữa, linh hồn cô trong cơ thể này sẽ phải gánh chịu hậu quả gì, cái kết thảm thương kia chỉ là một giây phút lướt qua trên trang truyện, nhưng giờ đó là cô thì nghĩ đến lại cảm thấy ám ảnh.


Cộp.
Tiếng giày nện mạnh trên nền nhà cắt đứt suy nghĩ của Hoa Vân Tích, cô quay người lại phía sau, bất ngờ thấy Vu Dịch đang đứng dựa vai vào cửa lối ra ban công, nửa cười nửa không nhìn cô.


Tiếng gõ giày do Vu Dịch cố ý tạo ra nhằm đánh tiếng Hoa Vân Tích, hắn đã đứng nhìn cô một lúc mà không thấy cô động thân một li nào.


Thấy cô rốt cuộc quay người về phía mình, Vu Dịch tiến lên rồi chống hai tay vào làn can, dồn Hoa Vân Tích cho đến khi cô lùi lại, ngơ ngác đứng ở khoảng trống giữa hai tay hắn.Hắn cúi xuống nhìn vào mắt cô.
"Nghĩ đến người đàn ông nào mà chăm chú như vậy?"
Hoa Vân Tích hồi thần lại.


available on google playdownload on app store


"Thầy...sao thầy lại có thể xuất hiện ở đây được?"
"Tôi có phép xuyên tường." Phá khóa thôi mà, với hắn là chuyện đơn giản "Với lại, không cần gọi tôi là thầy, em có thể gọi tôi là Dịch cũng được."
"Chúng ta không thân thiết đến vậy." Hoa Vân Tích lạnh giọng đáp hại.


Vu Dịch nghe vậy bèn cười lạnh, nói:
"Xem nào, chúng ta đã gắn bó khăng khít một đêm, trong em có tôi. Sau đó em còn thở gấp dưới thân tôi cả một buổi sáng. Cần ôm đã ôm, cần hôn đã hôn, tôi cũng bắn tràn đầy vào cơ thể em, thiếu mỗi việc em mang thai nữa thôi. Như vậy chưa đủ thân thiết sao?"


Hoa Vân Tích cảm giác da mặt mình nóng lên khi nghe những lời nói ɖâʍ uế như vậy từ miệng Vu Dịch, mùi hương nam tính trên cơ thể hắn quen thuộc khiến cô cảm thấy ngượng ngùng. May sao trời tối không nhìn rõ ràng lắm. Thật sự là thực tủy biết vị, trải qua một làn nếm trái cấm cơ thể giống như nhạy cảm hơn, cô chợt nghĩ, bản năng nguyên thủy của con người là thứ đáng khinh bỉ nhất.


"Được rồi, nghe tôi nói này. Vu Dịch tiên sinh, anh cũng không gì nhưng chẳng phải trẻ tuổi nông nổi gì nữa. Đó là một sự cố. Chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra."


Một cỗ tức giận dâng lên trong lòng Vu Dịch, thái độ không mặn không nhạt này của Hoa Vân Tích khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đây là tìm được người khác rồi thì văng hắn đi?
Vu Dịch đưa tay nắm cằm Hoa Vân Tích, kéo ngửa mặt cô lên đối diện với mặt hắn.


"Sau này mỗi lần lên giường với đàn ông, em sẽ đều nói những câu như vậy sao?"
"Không, tôi…"


"Hay em cho rằng bản thân có thể trèo cao với tới một kẻ giàu có để tiến vào giới thượng lưu? Ha, đúng rồi, trước giờ Hoa Vân Tích em vẫn luôn có khát vọng muốn được công nhận và được ngẩng cao đầu trong giới thượng lưu" Cao Lực Ngự, ánh mắt không tồi, nhưng hắn không ngờ cô lại không biết tự lượng sức mình đến thế.


"Anh buông tay ra!"
"Cho dù giờ Cao Lực Ngự có hứng thú với em, nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi, đừng có ảo tưởng làm Cao phu nhân. Em tốn nhất nên yên vị...ờ bên cạnh tôi thì hơn."
Hoa Vân Tích ngừng giãy, nhếch mép cười mỉa một cái, rồi nhìn thẳng vào mắt Vu Dịch.
"Anh thì không nhất thời sao?"


Nói câu này, Vu Dịch thực sự nghẹn họng. Hắn nghĩ nghĩ, đáp trả ba phải:
"Biết đâu được, dù sao tôi có tính người hơn Cao Lực Ngự, luận về thân phận tôi cũng không thua kém."


"Hừ, cho nhổ vào, đệ nhất thám tử không ngờ còn đệ nhất vô sỉ. Anh đừng có khua môi múa mép với tôi! Tôi biết thừa, anh nghĩ làʍ ȶìиɦ với anh thì là người phụ nữ của anh, cho nên người hôm trước dưới thân anh hôm sau trên đùi người đàn ông khác, điều đó làm anh cảm thấy bản thân bị sỉ nhục mà thôi. Cái loại anh luôn cho mình là trung tâm của thế giới. Tôi nói cho anh biết, đừng có chơi trò mèo vờn chuột với tôi! Nhân đây nói luôn, những hành động kia là theo yêu cầu của Cao Lực Ngự, để làm gì thì đó là kế hoạch bí mật của tổng giám đốc tập đoàn chúng tôi. Cám ơn anh đã quan tâm đến, nhưng không có chuyện hứng thú nhất thời hay tình yêu tình đương gì ở đây cả. Và với anh, tôi chỉ là cọng cỏ nhỏ trên đường anh đi qua, đừng làm phiền cuộc sống của tôi!" Thân phận của hắn là một thám tử số 1 thế giới, phía sau hắn còn điều động được nhiều quyền lực, có thể bóp chẹt cô như một con kiến. Nhưng vậy thì sao? Cứ có quyền nhìn cô bằng ánh mắt nhìn rác như vậy sao?


Không khí trầm xuống, thời gian dường như đọng lại một khoảng. Vu Dịch từ trên cao nhìn xuống đôi mắt kiên định của Hoa Vân Tích. Đôi mắt trong suốt không tạp niệm có thấp thoáng bóng dáng hắn, chỉ là bóng đen không rõ hình thù và chứa đựng một góc nào đó của bầu trời sao.
Thình thịch.


Thình thịch cái gì chứ, tự dưng tim đập mạnh như vậy. Vu Dịch, tự hỏi ngu, hắn bị bệnh tim mạch hay sao.
Nhưng ánh mắt đó đẹp quá, khiến Vu Dịch lỡ mồm thốt lên:
"Có ai nói cho em, ánh mắt khi thẳng thắn không ngại ch.ết của em rất đẹp hay không?"


Một câu nói không liên quan làm Hoa Vân Tích đần mặt ra, cô lườm hắn.
"Anh còn muốn đùa giỡn đến bao giờ. Tôi nói lại, tôi không quan tâm anh là ai, thân phận gì. Tôi không phải đang muốn chống đối để gợi hứng thú cho anh, chẳng qua không muốn phiền hà cho cuộc sống!"


"Em chắc chắn vậy? À…" Dường như nhớ ra một điều gì đó, ánh mắt Vu Dịch lập tức trở nên nguy hiểm "Tại sao em biết tôi là thám tử?"
Điều này không phải ai cũng điều tr.a ra được.


"Tôi…Anh không cần biết. Tóm lại, tôi biết rất nhiều về anh, tôi có khả năng tiên tri với một số đối tượng, thậm chí tôi còn biết anh sẽ yêu ai!"
"Vậy cơ à, em đang ngụ ý em biết tương lai tôi sẽ yêu em sao?"


Vu Dịch hứng thú nồng đậm, nhướng mày, vấn đề này còn đáng quan tâm hơn việc tại sao cô biết hắn là thám tử. Nhìn ánh mắt cô, hắn thấy rõ, cô không hề có ý bông đùa.


Hoa Vân Tích hơi chần chừ một chút. Thực ra nếu nói ra với bản tính của một kẻ cô nghĩ là hay hành sự độc lập như Vu Dịch, hắn sẽ nổi lên bản chất kiêu ngạo như vậy gây phản tác dụng, có thể dẫn đến trắc trở trong đường tình cảm của bọn họ. Không chọc gì đến cô thì phá hoại tình cảm của người khác là điều cô cố kỵ nhất. Có lẽ không nên nói thì hơn, để hắn dần nhận ra.


"Chuyện này nếu nói ra thì gây rất nhiều hệ lụy, cho nên anh cứ biết thế, tôi không hề nói dối nửa lời. Khả năng vận dụng ngữ pháp của tôi không có vấn đề, cho nên vấn đề nằm ở khả năng lý giải của anh. Mời xem lại, tôi không ngụ ý người anh yêu sẽ là tôi, mà tôi khẳng định chắc chắn không bao giờ là tôi! Còn lại, mời anh đi khỏi đây giùm!"


Vu Dịch đứng im không động hồi lâu, rồi mím môi cười gật gù mái đầu như thể đang suy nghĩ về một quyết định nào đó.
"Không nói sao… Hừm, được thôi. Vậy chúng ta làm chuyện gì khác có ý nghĩa hơn."


Vu Dịch giật lại ly cà phê của cô tu ừng ực một mạch rồi đặt nó xuống bồn hoa đằng xa trước con mắt ngạc nhiên khó hiểu của Hoa Vân Tích.


Đưa lưỡi ɭϊếʍƈ khóe môi, Vu Dịch cười bí hiểm, Hoa Vân Tích chỉ vừ kịp cảm thấy có gì đó không ổn, thì trời đất bỗng chốc trở nên quay cuồng.Hay nói đúng hơn, Vu Dịch chụm hai tay cô lại, dùng một tay nắm lấy hai cổ tay cô. Hắn vòng cô lại quay mặt ra ngoài, áp vào lưng cô. Cô cảm thấy hơi nóng của hắn phả vào cổ cô, ngứa ngứa.


"Anh…bỏ ra, anh định làm gì!?"
Vu Dịch gạt tóc Hoa Vân Tích sang hai bên vai, để lộ phần da thịt phía sau gáy. Tay trống không còn lại giương lên khẽ nắm lấy cằm cô cố định đầu không cho cô dịch chuyển, hắn cúi xuống, đầu lưỡi khẽ mơn trớ dọc từ gáy cô đến điểm đầu sống lưng.


"Em---thừa biết mà…"
"B..Buông ra, anh dám sàm sỡ, tôi sẽ hét lên!" Hoa Vân Tích hoảng, nói líu cả lưỡi lại, sau gáy thoáng run rẩy co lại, cả người giãy dụa nhưng không thoát được khỏi vị trí hắn kìm sẵn.


"Hét đi, để mọi người vào xem tôi sàm sỡ em một thể. Hay mong Cao Lực Ngự sẽ đích thân tìm đến cứu em?"
"ch.ết tiệt!" Hoa Vân Tích trở mình giãy mạnh hơn, nhưng không những không xê dịch được, còn đau suýt sái cằm. "Bỏ ra!!"


Vu Dịch luồn tay vào váy ngủ của Hoa Vân Tích,kéo qυầи ɭót của cô xuống tận đầu gối, ngón tay thô ráp không lưu tình chút nào đâm thẳng vào trong cơ thể cô.
"A!"


Bị dị vật xâm nhập, Hoa Vân Tích khó chịu vặn vẹo muốn thụt người xuống tránh đi, bị lòng bàn tay Vu Dịch đỡ mông không cho ngồi xuống. Không làm gì được, cô co chân đá vào chân Vu Dịch. Ăn đau, hắn tức giận rút ngón tay ra, động tác nhanh chóng nắm lấy vũ khí nam tính to lớn của hắn ra, động thân đâm sâu vào khe hẹp nóng ẩm của cô, tay phải vẫn ghìm hai cổ tay cô lên thành lan can, tay trái cưỡng ép nâng đầu gối bên trái của cô lên để cô triệt để chơi vơi khó giãy. Cứ thế hắn chậm rãi thong thả từ phía sau ra ra vào vào.


"Ah..A…hư..ưm…"


ƈôи ȶhịȶ rút ra rồi đẩy nhanh tốc độ dần đâm sâu vào hoa huyệt, ma sát kịch liệt. Hoa huyệt mỗi khi bị nhồi vào đều co rút ʍút̼ chặt lấy, khiến Hoa Vân Tích cảm nhận rõ gân xanh nổi lên. Hoa huyệt bị động vừa khép lại thì ngay lập tức sau đó liền bị mở rộng ra hết cỡ, mật dịch theo đó chạy dọc xuống. Nếu ai đi qua ngẩng lên sẽ chỉ nhìn thấy một cô gái bị nắm tay chống lên lan can, một chân bị giơ lên cao, chàng trai quần áo chỉ hơi xộc xệch, cả hai đong đưa trước sau. Phần gắn bó của hai người đã bị phía trước váy rũ xuống che đi. Lật váy lên mới thấy được ƈôи ȶhịȶ thô to khổng lồ đang ra sức chôn toàn bộ vào cửa hoa huyệt chật hẹp, mỗi lần cắm vào thì cửa động tham lam ngậm lấy. Cô gái qυầи ɭót rơi xuống tận mắt cá chân,hai má ửng đỏ, yêu kiều rên rỉ, chàng trai trầm thấp thở dốc cúi đầu hôn lên cổ cô gái. Tuy nhiên, chỉ nhìn như vậy cũng đủ để hiểu họ đang làm gì. Hình ảnh nửa kín nửa hở đó vô cùng ɖâʍ mĩ, khiến người ta càng thêm nhiều liên tưởng.


Chịu đến tình cảnh này, Hoa Vân Tích muốn hét lên cũng không thể, đã thế xấu hổ hơn, nơi đó dần dần ẩm ướt như đón hùa theo Vu Dịch. Không nhịn được cảm giác uất ức, cô gục đầu, nước mắt từng giọt chảy từ khóe mi nhỏ lên mu bàn tay hắn. Bị coi như đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thích thì đè ra, sống đến giờ đây là lần đầu cô cảm thấy nhục nhã thế.


Vu Dịch nhận thấy có gì đó ẩm ướt trên mu bàn tay, hắn buông chân cô xuống và buông luôn cả cổ tay, kéo mặt cô xoay lại. Hai mắt cô đã đỏ hoe.
"Em khóc cái gì?"


"Kệ tôi. Khóc vì cái gì anh quan tâm quái đâu mà hỏi." Nói xong, Hoa Vân Tích dụi nước mắt cúi người về phía trước chống tay lên lan can, nhếch cao mông rồi vén váy lên cao. Khịt khịt mũi, động tác ngoan ngoãn cam chịu. "Con mẹ nó, đến mùa động dục. Làm thì làm nhanh rồi cút. Bà đây không muốn nhìn mặt loại tráo trơ như anh."


Làn da trắng mịn, đường cong yểu điệu của cô được ánh sáng mờ nhạt trên bầu trời chiếu vào. Hai mông căng tròn, ƈôи ȶhịȶ của hắn chôn sâu mất hút ở khe rãnh giữa hai mông. Tóc buông lạc xuống hai bên vai, bộ váy ngủ trắng mỏng manh, trước mắt hắn lúc này giống như một thiên thần mềm mại thanh khiết nhưng bị sa đọa xuống trần, thành yêu tinh quyến rũ người khác. Hai cảm giác mâu thuẫn đó, khiến cô trở nên yêu kiều động lòng người, làm hắn nảy sinh cảm giác muốn tô màu nhục dục của mình lên sắc trắng đó. Dáng vẻ cam chịu này quả thực kích thích Vu Dịch, có điều, hắn không nỡ. Vật nóng bành trướng bị bao quanh bởi vách tường ẩm mềm mại như tơ lụa, quả thực khiến hắn muốn điên cuồng chôn sâu vào chiếm giữ toàn bộ cơ thể cô, cơ mà nếu còn làm tiếp thì hắn đúng là không phải người.


"Sao? Không làm thì mau cút!"
Vu Dịch tự dưng muốn cười, nhìn Hoa Vân Tích vừa nhếch cao mông mặc hắn bài bố, lại một bộ cứng rắn lẩm bẩm mắng chửi hắn, chi biết dùng đáng yêu để hình dung.


"Thế này, tôi cho em một cơ hội, em nói ra cái tương lai mà em biết về tôi, tôi sẽ tha cho em lần này." Vu Dịch giữ nguyên tư thế cá nước thân mật đó, không hề rút ra, nhịn ham muốn ma sát lại mà gặng hỏi cô.


Hoa Vân Tích nghĩ nghĩ, có lẽ đến giờ này hắn cũng tiếp xúc một thời gian với Hoa Vân Nhã rồi, chi bằng nói thẳng cho cảnh tỉnh hắn, tránh đêm dài lắm mộng.
"Hoa Vân Nhã."
"Hả?"


"Tôi nói anh sẽ yêu Hoa Vân Nhã. Thậm chí yêu đến mức khi biết nàng có quan hệ với người khác, tự nguyện chia sẻ nàng với những người đàn ông kia, không thèm lưỡng lự nhiều."
"Em đang kể chuyện hài đêm khuya sao?" Vu Dịch mỉa mai.


"Tôi nói thật, anh cứ chờ thì biết. Lúc đấy anh sẽ nghĩ, yêu là phải biết chia sẻ, một ấm trà có thể rót cho nhiều chén. Tôi nói không sai đâu!" Chân lý này của tác giả cô thuộc lòng rồi, bởi vì sủng nên các nam chính đều tự nguyện.
"Tôi yêu nàng ta ở điểm nào? Em nói xem?"


"Thì…thì…" Hoa Vân Tích không biết nên nói thế nào.


"Em có quyền nghĩ tôi đang mỉa mai, thực sự đúng là tôi đangmỉa mai, em tiên tri giỏi thật đấy. Tôi không biết em nói thật hay giả. Nhưng nói em nghe, không một người đàn ông nào tự nguyện chia sẻ người phụ nữ mình yêu. Trừ khi anh ta thuộc một trong hai loại. Loại một, cần cơ thể không cần tâm. Loại hai, đã đến giới hạn, yêu điên cuồng nhưng không cách nào độc chiếm được."


"Vậy thì anh thuộc loại hai còn gì!" Cô bĩu môi. Hắn còn cố cãi làm chi!


"Loại thứ hai cần thử thách rất lớn về thời gian. Thời gian để thử thách sự tồn tại của cảm giác yêu, thời gian để chịu đủ những đau đớn giằng xé khát vọng . Đó là cái mà tôi gọi là "đã đến giới hạn", không cần gì nữa, chỉ cần bên cạnh người mình yêu. Nếu như em nói, vậy thì tôi trong lời nói của em đó là thuộc loại một. Loại hai rất khó tìm thấy, và tôi không bao giờ là loại thứ hai. Có điều, tương lai tôi không biết, nhưng em làm tôi thích em một chút rồi đó."


"Hừ, nói nhảm, anh định thích tất cả các cô gái lên giường với anh sao!"
Vu Dịch rút ƈôи ȶhịȶ chầm chậm ra từ khe hẹp, nghe thấy cả tiếng nước nhèm nhẹp, nơi đó đã ẩm ướt từ bao giờ. Hoa Vân Tích xấu hổ, rụt cổ lại.


Vu Dịch chỉnh quần áo lại, quay bước đi, đi vài bước, nhận thấy có gì không đúng bèn xoay người lại. Thấy Hoa Vân Tích vẫn giữ nguyên tư thế ấy, bèn trêu chọc:
"Em như vậy là cầu tôi tiếp tục cắm vào nơi đó của em?"


"Tôi…bị chuột rút rồi." Hoa Vân Tích nói lí nhí trong họng, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột. Vừa rồi chân đang giơ lên cao đột ngột bị thả xuống thành ra vị trí đặt chân kỳ quặc, cứ thế đứng một lúc lâu, lại đột ngột chuyển chân để đứng lên xoay người lại, thành ra bị chuột rút.
"Sao?"


"Tôi bị chuột rút. Cổ chân trái." Hễ dịch lại đau, xấu hổ, nhưng vẫn phải lớn tiếng hơn. Tư thế này của cô rất quái dị.


Vu Dịch suýt cười sặc, hắn lắc đầu lại gần Hoa Vân Tích, kéo váy buông xuống che đi bờ mông.Sau đó hắn ngồi xuống nắm lấy cổ chân cô. Hoa Vân Tích đau hét lên một tiếng, hai mắt rưng rưng ủy khuất nhìn hắn.


Vu Dịch ôm cả người Hoa Vân Tích, bế lên, đặt cô lên giường. Vừa định kéo qυầи ɭót của cô lên thì thấy dưới váy cô một mảnh ướt đẫm. Vu Dịch tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
"Có vẻ như em cũng dục hỏa không kém."
Hoa Vân Tích xấu hổ không biết tìm đâu lỗ chui, lấy gối đắp mặt lại.


"Biến nhanh đi, để tôi tự túc."
"Cả người em rất nỏng" Trầm giọng khàn khàn nói, Vu Dịch vuốt dọc bắp chân Hoa Vân Tích, mắt vẫn nhìn vào giữa hai chân cô "Nhịn không tốt, tôi còn có thể về tắm nước lạnh, còn em thì e rằng phải chịu dục hỏa suốt đêm rồi. Hay để tôi giúp em hạ hỏa."


"Giúp?" Hoa Vân Tích giật nảy "Cút mau!!!"
"Yên tâm, thanh lý nhẹ nhàng thôi."
Và thanh lý nhẹ nhàng của hắn là ----
Vu Dịch nắm bắp đùi của cô mở rộng ra áp gối cô lên tận gần vai, để nơi tư mật nở rộ ra trước mắt hắn. Khẽ nuốt nước bọt, hắn đầu xuống giữa hai chân Hoa Vân Tích.


"Anh, tên khốn, ai bảo anh ɭϊếʍƈ chỗ đó!! Đi ra!" Hoa Vân Tích nghiêng trái nghiêng phải.
Vu Dịch không thèm để tâm cái miệng trên, tận tình chăm sóc cái miệng dưới của Hoa Vân Tích.
Lưỡi hắn nâng lên hạ xuống ở ngoài cửa mật huyệt, chạm lên đến hoa hạch nhỏ liền ấn lưỡi vào đó.


"Ah!" Hoa Vân Tích cả người mất hết sức, chỉ có thể che mặt lại xấu hổ thở gấp.


Vu Dịch không buông tha cho hoa hạch nhỏ nhô lên, hắn lượn lưỡi vòng quanh vân vê trêu đùa, mang đến cho cô từng trận tê dại. Chơi đùa chán, hắn luồn chiếc lưỡi nóng ẩm vào sâu trong khe hẹp, há miệng ngậm cả hoa huyệt của cô vào, hấp lấy hết từng đợt mật dịch trào ra. Khóe môi của hắn ướt đẫm, một tia trắng li ti trong suốt từ bên miệng hắn chảy xuống cằm, rồi nhỏ lên váy trắng.


"Hư…ưm…."


Trong phòng vang lên những âm thanh hút nước , tiếng lưới ra vào lách phách nhè nhẹ. Vu Dịch mỗi lần rút lưỡi ra muốn đâm tận sâu thì đêu mở miệng ngậm cả hoa huyệt như muốn nuốt cả vào. Động tác giống như hôn môi. Mật dịch trong suốt đã nhớp nháp cả cằm hắn, mỗi lần trào ra đều bị hắn ngậm vào miệng. Hoa Vân Tích không chịu nổi, cô nắm lấy ga giường, thụt người lại tránh đi cái khoái cảm khiến cô muốn phát điên kia nhưng môi hắn lại đuổi theo không ngừng cho đến khi cô không thể lùi thêm được.


Hoa Vân Tích đạt cao trào, phun ra đầy trong miệng Vu Dịch, cô mềm nhũn bất lực thở gấp. Lưỡi hắn vẫn đảo quanh hút nốt phần mật dịch trào ra, kích thích vách tường co rút lại. Hút xong, hắn mới từ từ rút lưỡi ra. Lưỡi của hắn nhầy nhụa mật dịch, hắn rút lưỡi ra kéo theo sợi tơ dịch óng ánh trong suốt từ hoa huyệt, đứt ra nhỏ xuống khóe môi.


Vu Dịch vào phòng tắm bên trong dội qua nước lạnh, chỉnh tề lị quần áo rồi lấy một chiếc khăn giũ nước ấm mang ra ngoài toan lau cho Hoa Vân Tích. Chân cô lúc này đã có thể cử động, cô trùm chăn kín đầu vừa thò tay ra.
"Đưa tôi tự làm!"


Vu Dịch nhìn người phụ nữ trước mắt quấn cả người lại thành con sâu róm, lộ hai mắt tròn xoe tức giận nhìn hắ, tay đưa ra đúng thế xin tiền. Hắn nhếch miệng, để khăn lên tay cô.
"Lật mặt nhanh như lật giấy vậy, đúng là làm ơn mắc oán. Thôi tôi về, gặp lại sau."


"Hừ, tốt nhất đừng lởn vởn trước mặt tôi! Đây là lần cuối cùng chúng ta còn tiếp diễn cái mối quan hệ mùa động dục này!"
"Được thôi."
--- ------ ------


Đúng như cam đoan, tần suất xuát lởn vởn quanh Hoa Vân Tích của Vu Dịch cực kỳ thập. Thực chất cô cũng biết hắn mấy ngày liền bận phá án. Cô cũng không bận tâm nhiều lắm vì còn mải lo kế hoạch phần mình. Mấy ngày liền, tiếp tục thể hiện những ưu điểm trước mặt Hà Nhạc, và thể hiện mình được Cao Lực Ngự sủng ái thế nào với xung quanh. Theo như yêu cầu của Cao Lực Ngự thì cô phải qua đêm ở chỗ hắn như vậy mới tạo sóng gió dư luận được.


Thực chất ban đầu cũng hơi ái ngại, nhưng cho đến ngày thứ 3 nằm ở sofa cứng thì đã hết ngại, một phần vì bị áp bức đời sống, phần còn lại xác định hắn chỉ yêu nữ chính và trước khi yêu nữ chính thì tuyệt đối không động dục lung tung.


Hoa Vân Tích ngẫm nghĩ, không hổ là nam chính, luôn luôn là mối họa của nữ phụ. Nếu đã cho cô ngủ ở đây thì sao không thiết kế cái đệm để nằm mà bắt cô nằm sofa kia chứ?


Theo giải thích của Cao Lực Ngự thì: Hắn - chủ, cô - nô. Không được để lộ bất cứ dấu vết nào rằng hai người ngủ riêng ra, nhưng nguyên tắc chủ nô vẫn phải giữ kẽ, cho nên cô nằm sofa thì cơ bản là mọi việc đều thuận lợi.


Thuận cái đầu hắn ấy. Nụ cười thiên sứ, tâm hồn ác quỷ, Hắn tàn độc bóc lột nhân dân lao động mọi lúc mọi nơi.
Nằm sofa này, chỉ cần năm nghiêng là nhìn thẳng được ra giường cách đó không xa, làm cô ghen tị với hắn muốn ch.ết.


Đến tuần thứ 2 phải sang phòng Cao Lực Ngự, nằm ngủ không yên ổn, cô muốn bùng cháy. Cô vòi hắn ứng trước tiền thưởng làm thêm ngoài giờ cho cô xài mạng lên máy tính, loại mạng tốc độ cao.


"Tiền thưởng?" Trong đôi mắt Hoa Vân Tích vọng lại bóng dáng Cao Lực Ngự mặt lạnh ngồi vắt chéo chân sang chảnh ăn bít tết uống rượu. Thậm chí đáp lại còn không thèm quay sang nhìn cô. Cô nghĩ, nếu nhân viên tập đoàn hắn mà nhìn thấy cái mặt trứng thối này thì hình tượng ôn nhu điển hình đổ rầm rầm rồi.


Ngược lại với hắn, Hoa Vân Tích bưng một bát đầy rau dưa và thịt kho tàu tự mình nấu ngồi nhai nhóp nhép. Không hiểu hôm nay trời không mây nên thiếu mưa thế nào mà Cao Lực Ngự muốn ăn trong phòng. Kêu bàn công việc, mà thực chất là kéo cô ra tính sổ ngồi bới lông tìm vết hết các lỗi sai nhỏ trong tác phong của cô tuần qua. Đúng là nghiệt súc! Cũng nhờ bị phê phán thậm tệ, cô mới tìm được lí do chính đáng đòi tiền thưởng trong đó.


"Tiền thưởng, không phải tiền công, tiền công trả sau. Giờ ngài nên trích máu một chút bồi dưỡng tinh thần cho nhân viên nỗ lực phấn đấu không ngừng như tôi chứ!
"Cô chắc là cô chỉ cần tiền đóng mạng internet?"
Hoa Vân Tích nghe vậy hai mắt sáng lên:
"Ngài muốn thưởng nhiều hơn sao?"


"Tất nhiên không." Cao Lực Ngự nhàn nhạt chắc nịch đáp lại.
"Xời." Hoa Vân Tích bĩu môi. Keo kiệt bủn xin thế còn hỏi thêm làm gì!
"Trả lời câu hỏi này xong tôi cho."


"Gì?" Hoa Vân Tích ở đây một thời gian, thói hư tật xấu gì của mình cũng bị phô hết rồi, cũng bị Cao Lực Ngự đả kích quá nhiều. Một chút kính ngưỡng cũng không còn, lại thường xuyên đáp lại trống không với vẻ mặt đáng ăn đòn.
"Cô có nhận thấy rằng mình rất thiểu não không?"


Sầm ma?? Thiểu não? Cô sao?
Hoa Vân Tích nguy hiểm đầy mình, hùng dũng xúc thìa cơm to nhét cả vào mồm, nhai lấy nhai để rồi nuốt.
"Anh có nhận ra rằng mình đang nhờ vả dựa dẫm một người mà anh cho là thiểu não không?"


Khinh người quá đáng, cô mà thiểu não? Suốt tuần qua đứa thiểu não nào hì hục lo đủ mọi việc cho anh ta? Lo từ việc hỗ trợ đàm phán, lần lượt tới diễn tình giả của tình nhân, đến lo công việc vốn do thư ký trợ lý các loại phụ trách, rồi là sắp xếp lịch trình lo liệu giờ giấc đáng lẽ ra là của quản gia, cuối cùng là chức trách dọn dẹp giặt giũ nấu nướng của osin. Lát nữa ăn xong thôi còn một đống việc phải hoàn thành vì tên tư bản dã man nào đã dồn cả hầu hết các công việc của Hà Nhạc sang cho Hoa Vân Tích cô.


Mọi việc đều hoàn thành như một cỗ máy hoàn hảo cùng lắm chỉ sứt mẻ đôi chỗ cực nhỏ vì lỗi kỹ thuật, vậy mà kêu cô thiểu não sao?


"Thực ra ban đầu tôi nghĩ rằng vốn cô cũng giống như bao cô gái khác, tôi định xem xét nếu cô không thiểu não thì sẽ cho cô nghỉ trong thời gian ngắn. Nhưng cô quá thiểu não nên tôi mới quyết định sử dụng cô tiếp cho đến hết đát."


Ý gì? Ý hắn là, các cô gái khác đều không thiểu não chỉ có mình cô thiểu não nên hắn mới thuê cô tiếp? Trắng trợnh hạ thấp!
Đến bây giờ Hoa Vân Tích thực sự...không tự ái nổi nữa. Cô cảm thấy tôn nghiêm của bản thân qua nhiều lần bị hắn sỉ nhục nó đã hạ xuống tầng thấp nhất rồi.


Nhẫn nhịn, quân tử trả thù 10 năm vẫn chưa muộn. Đây là Cao Lực Ngự, cấp bậc đại thần, giờ không chọc được.
"Ừm thực ra thì…"
Hoa Vân Tích ngẩng đầu lên, nghe ngữ điệu của hắn làm lòng cô bập bềnh khát khao được khen một câu.


"…Thực ra cô cứ tiếp tục thiểu não như vậy cũng tốt." Nụ cười dịu dàng tỏa sáng cả căn phòng.
Tiếng thìa lạch cạch rơi xuống đất, ai đó bị áp bức cuối cùng cũng thực sự...muốn bùng cháy. Nhưng cách cháy duy nhất chỉ có thể là uất ức chạy về phòng mình quăng bát lại đó cho hắn.






Truyện liên quan