Chương 2: Chủng điền văn (Một)
Editor: Snowflake HD
Ký thác vào thân thể cũng tên là Điền Mật, 0051 nói, vì để thuận tiện cho nhiệm vụ, những thân thể cô ký thác vào về sau đều tên Điền Mật.
Đây là một quyển sách chủng điền văn, nam chính tên là Lý Cốc là một thợ săn, trước kia từng đi lính, đi đánh giặc, sau trận chiến, Lý Cốc bị hủy dung, nên không thể lên làm quan, đành quay về quê hương ở Lý gia thôn.
Đã thành thân với vị hôn thê, kết quả vợ hắn ghét bỏ hắn, không chịu nằm chung phòng, về sau xin hưu thư(*), gả cho người khác làm thiếp.
(*) Hưu thư: Đơn ly hôn
Nhân vật nữ chính là Lưu Manh Manh, từ bên ngoài đến ở trong Lý gia thôn. Lưu Manh Manh là một sinh viên đã tốt nghiệp đại học đến từ thế kỉ 21, bởi vì tai nạn xe cộ, nên xuyên không biến thành Lưu Manh Manh trong Lý gia thôn.
Lưu Manh Manh có một kế mẫu(*), kế mẫu ham sính lễ của nhà Lý Cốc, vì vậy lập tức gả Lý Manh Manh vừa mới xuyên không cho Lý Cốc.
(*)Kế mẫu: mẹ kế
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cốc, Lưu Manh Manh đã yêu thích hắn, thân hình Lý Cốc cao lớn, bởi vì biết võ công, nên cơ thể rất cường tráng, trên mặt có một vết sẹo do đao gươm gây ra, mặc dù thoạt hình có hơi xấu, nhưng mà trong mắt của Lưu Manh Manh, hắn là một người nam nhân tốt bụng, cô từ nhỏ đã yêu quân nhân, nên lúc lớn lên chỉ muốn gả cho người lính, bây giờ không lấy được chồng, gả cho một người từng đi lính cũng được.
Lý Cốc cũng rất thích Lưu Manh Manh, nhỏ bé yếu đuối, còn không sợ hắn, đến nhà hắn, cũng đối xử rất tốt với cha mẹ hắn, không giống như vợ trước là Điền Mật.
Vì vậy, nhân vật nam chính cùng nữ chính trải qua câu chuyện tình vượt thời gian, HE.
Điền Mật là người của Điền gia thôn, là hàng xóm với Lý gia thôn. 14 tuổi đã đính hôn với Lý Cốc, kết quả vừa đính hôn xong, Lý Cốc phải đi lính, vừa vặn 3 năm trời.
Điền Mật là một bông hoa trong Điền gia thôn, lớn lên không phải dạng quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là con gái cưng của nhà người ta, so với những cô nương bình thường vẫn đẹp mắt hơn rất nhiều.
Cũng không phải không có gia đình giàu có nào đến cầu hôn nàng, nhưng cha Điền Mật là một người đoàng hoàng, chỉ sợ Điền Mật đến ở trong gia đình giàu có sẽ bị khi dễ, gia đình giàu đều thích nạp tiểu thiếp thông phòng.
Cha Điền Mật không tham tài, chỉ muốn tìm một nơi tốt để gửi gắm con gái, cha Lý Cốc làm thợ mộc, thu nhập ổn định, Lý Cốc cũng là một người thợ săn tài giỏi, mà nhà hắn chỉ có duy nhất một người con trai. Vì vậy khi nhà Lý Cốc đến cầu hôn Điềm Mật, cha Điềm Mật lập tức đồng ý.
Ban đầu Điềm Mật nhìn trúng con trai Lưu đại nhân là Lưu Minh, nhưng cha nàng không đồng ý, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Hơn nữa nàng thấy Lý Cốc lớn lên cũng rất khôi ngô tuấn tú, nên đồng ý.
Kết quả vừa mới đính hôn Lý Cốc đã đi lính, mới đầu nghĩ mới 14 tuổi, đợi hai năm sau kết hôn cũng không muộn, kết quả, đợi một phát đến ba năm, cha Điền Mật vừa định từ hôn. Lý Cốc đã quay về, mặc dù mang theo rất nhiều tiền tài, nhưng gương mặt đã bị hủy dung, từ huyệt trái thái dương đến mũi có một vết sẹo, trông rất đáng sợ.
Nhưng mà hôn nhân đã định, nếu như hủy hôn với lý do Lý Cốc bị hủy dung, thì thanh danh của Điền Mật cũng bị hủy hoại, cha Điền Mật nghĩ, sống cũng không phải dựa vào khuôn mặt, Điền Mật 17 tuổi rồi, nếu không gả đi sẽ trở thành gái lỡ, nên không nghỉ tới việc từ hôn nữa, cứ gả Điền Mật đi vậy.
Ngày đầu tiên sau khi Điền Mật được gả đi đã bị vết sẹo của Lý Cốc dọa cho sợ, sau đó Lý Cốc liền chia phòng ngủ, trong thâm tâm Lý Cốc cảm thấy hắn mắc nợ Điền Mật, nên để tùy ý nàng. Cha mẹ Lý Cốc cũng rất tốt, họ cũng cảm thấy Điền Mật phải chịu thua thiệt, vì vậy đối xử rất tốt với Điền Mật, vật gì tốt đều cho Điền Mật ăn tẩm bổ. Việc gì trong nhà cũng không cho Điền Mật đụng vào, quả thực nuôi Điền Mật giống như nuôi tiểu tổ tông. Điền Mật được nuôi dưỡng quá sung sướng đến mức cực kì kiêu căng, động một chút lại đập phá đồ trút giận. Sống như vậy qua hai năm, Điền Mặt không chịu được nữa, nàng không thể chịu nổi khuôn mặt xấu xí của Lý Cốc, nàng cảm thấy cả gia đình Lý gia đều mắc nợ nàng, nàng không muốn làm một thôn phụ quê mùa, nàng bắt đầu hối hận, hối hận vì không đáp ứng lời cầu hơn của công tử nhà giàu Lưu Minh.
Vị công tử nhà giàu Lưu Minh kia cũng quen biết Điền Mật khá lâu, ngày xưa bị Điền Mật từ chối, hắn tức thở không ra hơi. Nay biết được suy nghĩ của Điền Mật, hắn quyết định dụ dỗ nàng, cuối cùng Điền Mật đòi Lý Cốc giao ra hưu thư bỏ nàng, muốn làm tiểu thiếp của Lưu Minh. Đáng tiếc chưa đầy một năm, Lưu Minh không còn cảm thấy mới lạ nhiệt tình với nàng, liền bỏ Điền Mật, đuổi ra khỏi Lưu phủ.
Nàng quay lại tìm Lý Cốc, phát hiện hắn đã tái giá, hơn nữa Lý Cốc rất yêu thích người vợ hiện tại, nhìn thấy Điềm Mật, hắn không nhìn nàng một cái, càng không quan tâm tới sự khẩn cầu của Điền Mật.
Điền Mật quay về Điền gia, tiếp tục bị đuổi ra khỏi cửa, bọn họ không chịu nhận nàng làm nữ nhi nữa, lúc trước tự nàng đòi hưu thư, xin làm tiểu thiếp người ta, khiến cho mặt mũi của Điền gia đều bị mất hết sạch.
Về sau Điền Mật bị bọn buôn người nhìn trúng, lừa Điền Mật, bán Điền Mật vào thanh lâu làm kỹ nữ, cuối cùng bị bệnh mà ch.ết.
Trước khi ch.ết, tâm nguyện của Điền Mật là có thể sống lại lần nữa, nàng sẽ sống cùng Lý Cốc, sinh cho hắn một tiểu hài tử mập mạp.
Nhiệm vụ chủ yếu là phải lấy được tình yêu của Lý Cốc, nếu như hoàn thành được tâm nguyện của ký chủ, có thể lấy được năng lượng tương ứng.
0051 nói đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô, vì vậy độ khó của nhiệm vụ không cao, lúc cô vào trong cơ thể của Điền Mật, đã là ngày thứ hai sau khi Điền Mật vào ở trong nhà Lý Cốc.
Tiếp nhận xong nhiệm vụ ký thể Điền Mật có thể sở hữu kí ức sau này, cô đã hiểu được cái thế giới này, gần như hòa làm một với Điền Mật, đây chính là ưu điểm của cô, kinh nghiệm thì trống rỗng, vì vậy có thể chứa kí ức không thuộc về cô.
Mở mắt ra, nàng đang đắp cái chăn đỏ thẳm, đây là đồ do nhà mẹ đẻ nàng chuẩn bị, hoa văn trên đó là tự tay nàng thêu, giầy của nàng đặt ở bên cạnh giường.
Nàng đã thay giá y(*) ra, bởi vì bực tức nên ném giá y xuống đất. Ngoại trừ giá y, trên mặt còn chứa đầy đậu phộng cùng hạt sen, đồ đạc trên giường, cũng bị nàng đạp rơi xuống đất.
(*) giá y: áo cưới
Đây là phòng Lý Cốc, thành thân rồi, nên dùng làm phòng cưới, trên cửa sổ dán chữ hỷ đỏ thẫm. Đồ cưới của nàng đặt ở góc phòng, đồ cưới không nhiều lắm, chỉ có hai cái rương, căn bản là quần áo của nàng, không có thứ gì đáng giá. Trong phòng để một cái bàn vuông bằng gỗ, trên mặt bàn có cái ấm trà, hai cái bát trà. Bốn cái ghế ở mỗi hướng, có thể bởi vì nàng, nên trong phòng có nhiều hơn một cái bàn trang điểm, trên bàn có một cái gương bị vải đỏ che lại, còn có một hộp trang sức, nến trên bàn đã đốt hết. Điền Mật giật giật, ngồi dậy. Xỏ giày vào, nàng chậm rãi thu dọn đồ đạc dưới đất, cầm giá y bỏ vào rương.
Mặc quần áo xong, nàng đánh giá mình trong gương, mặc dù là gương đồng, nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy được, gương mặt rất dễ nhìn, làn da trắng nõn, không giống làn da thô ráp của các thôn phụ, ngay cả Lưu Manh Manh sau khi đến Lý gia cũng được nuôi đến trắng nõn, lúc trước làn da đen thui, dáng người thô quắt, trên người không chịu trổ mã.
Nhưng mà Điền Mật trổ mã vô cùng tốt, cái nên có đã có, eo nhỏ, thân hình cao cỡ mét sáu, dáng người có lồi có lõm.
Nhà nàng có hai vị ca ca, không cần nàng làm việc nông, cũng không phải dầm mưa dãi nắng.
Trong nhà có hai vị chị dâu, việc nhà cũng không đến lượt nàng làm.