Chương 92: Công lược nam chủ ‘thúc thúc’ (hoàn)
Editor: HD
Vẻ mặt tò mò: “Điền Mật, vì sao bạn trai của cậu chở cậu đến trường vậy?”
Điền Mật cực kì tự nhiên trả lời: “Bởi vì bọn mình sống chung nhà.”
Lâm Tuyết Nhi trợn mắt đứng tại chỗ, vẻ mặt của Lâm Hạo không dám tin nhìn cô.
Điền Mật đang cúi đầu đi đường, đột nhiên cảm thấy Lâm Tuyết Nhi kéo tay cô đứng lại, nghi hoặc quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hai người đã sống chung rồi?!” Giọng nói của cô có chút cao, khiến một số học sinh quay đầu lại nhìn.
“Bọn mình đã ở chung hơn mười năm rồi!” Điền Mật cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc.
“Hóa ra cậu là con dâu nuôi từ bé sao?” Lâm Tuyết Nhi hưng phấn hỏi Điền Mật, cô cảm thấy chuyện con dâu nuôi từ bé gì gì đó, rất hay nha!
Điền Mật thấy vẻ mặt Lâm Tuyết Nhi như vậy, trợn mắt nói: “Người đó là chú của mình, bọn mình không có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn ở chung.” Cô giải thích, nói hắn là bạn trai, thực ra chỉ nói đùa mà thôi.
Lâm Hạo nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Trên mặt mang chút ý cười.
Nhưng Lâm Tuyết Nhi không quan tâm, cũng không biết não của cô có kết cấu thế nào: “Cho nên hai người là tình yêu chú cháu ngụy cấm kỵ? Wow, quá tuyệt vời! Tớ còn tưởng rằng chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, không ngờ lại có thật!”
Đầu Điền Mật đầy vạch đen, nhưng nhanh hóng biến mất, lời của Lâm Tuyết Nhi cũng coi như là sự thật.
Cô không trả lời Lâm Tuyết Nhi, sự im lặng của cô, làm cho Lâm Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, nay lại chìm vào hoang mang.
Tinh thần Lâm Hạo bắt đầu ngơ ngẩn đi vào phòng học, còn Điền Mật nắm tay Lâm Tuyết Nhi, vừa nói vừa cười đi vào.
Buổi chiều tan học, Điền Mật đi ra bên ngoài trường, nhưng không thấy Qúy Quân Ngôn, đang định gọi điện thoại hỏi một chút, thì nghe tiếng Lâm Hạo gọi.
Điền Mật nghi hoặc quay đầu, Lâm Hạo đi đến trước mặt Điền Mật: “Chúng ta, có thể nói chuyện không?” Hắn kìm nén một ngày trời, cảm thấy tốt hơn là nên hỏi rõ.
Điền Mật gật đầu: “Được.”
Hai người đi đến chỗ vắng người rồi dừng lại.
Lâm Hạo ngập ngừng: “Em, với chú em, hai người?”
“Ừm?” Điền Mật tỏ vẻ không hiểu Lâm Hạo muốn nói cái gì.
Lâm Hạo hít sâu một hơi, có thêm dũng khí: “Em với chú em, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Điền Mật mở miệng, đang chuẩn bị trả lời hắn, một nam sinh phía sau đi rất nhanh đụng vào người cô.
Cơ thể Điền Mật lảo đảo, ngã về phía Lâm Hạo.
Lâm Hạo vội vàng giơ tay đỡ cô, Điền Mật ngẩng đầu, môi cô vừa hay đụng vào cằm Lâm Hạo, nếu đứng từ xa nhìn, sẽ nghĩ hai người đang hôn nhau.
Qúy Quân Ngôn ngồi trong xe phía sau hai người, hắn cho rằng như vậy.
Hắn nắm chặt bàn tay, các ngón tay trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng cực kì tồi tệ.
Hắn muốn chạy tới kéo hai người ra, nhưng mà hắn lấy tư cách gì đây? Hắn là chú của cô, ngoại trừ thân phận này, hắn không phải là gì cả!
Điền Mật đẩy Lâm Hạo ra, nói cảm ơn hắn, sau đó muốn rời đi.
Bởi vì hai người vừa tiếp xúc thân mật, cho nên gương mặt Lâm Hạo hơi đỏ, thấy Điền Mật muốn đi, hắn liền kéo tay Điền Mật: “Em, vẫn còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”
Điền Mật ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Qúy Quân Ngôn ở phía sau, xuyên qua cửa kính, cô cảm thấy Qúy Quân Ngôn không vui.
Nhớ tới mình vừa mới tiếp xúc thân mật với Lâm Hạo, có lẽ Qúy Quân Ngôn nhìn thấy hết rồi.
Trong lòng cười xấu xa, sau đó dùng vẻ ‘tiểu thẹn thùng’, bộ dạng xấu hổ, rồi nhẹ nhàng nói một câu: “Giống như Tuyết Nhi nói vậy đó.”
Khuôn mặt Lâm Hạo không còn đỏ nữa, đạt được ý định, nhưng không thể nào tiếp nhận đáp án, Lâm Hạo đứng im tại chỗ, không động đậy.
Nhìn Qúy Quân Ngôn, Lâm Hạo đột nhiên hiểu ra, sau đó tự cười giễu cợt.
Qúy Quân Ngôn đè nén trái tim đau đớn, cố gắng kìm chế cảm xúc của chính mình, nhìn Điền Mật vui vẻ chạy về phía hắn.
“Chú, chú đến lúc nào vậy, cháu chuẩn bị gọi điện thoại cho chú.” Điền Mật ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa thắt dây an toàn, vừa oán giận. Trên mặt cô vẫn còn mảnh hồng, trông vô cùng xinh xắn.
“Cuộc họp hơi trễ.” Qúy Quân Ngôn cố gắng kiềm chế giọng nói như bình thường, nhưng cẩn thận nghe, có thể nghe thấy sự cứng ngắc bên trong.
Tất nhiên Điền Mật cũng nghe ra, cúi đầu, lộ ra ý cười. Sau đó ngẩng đầu, đã khôi phục như thường: “Ừm, vậy cháu tha thứ cho chú.”
Qúy Quân Ngôn giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Điền Mật, sau đó ánh mắt thâm tình nhìn cô, chứa đầy hàm ý.
Ngày hôm sau, Lâm Hạo và Lâm Tuyết Nhi không đi học, nghe nói, gia tộc bọn họ phá sản, cả nhà phải di dân ra nước ngoài.
Điền Mật kinh ngạc một lúc, sau đó không nghĩ ngợi nhiều.
Dù sau trên thương trường đầy rẫy nguy hiểm, không ai có thể chắc chắn sẽ giàu sang mãi mãi.
Điền Mật không có bạn bè đặc biệt thân thiết, chỉ quen biết qua lại, hầu hết đều là nữ sinh, nếu như có nam sinh, chưa đầy một tuần, sẽ biến mất trước mặt Điền Mật.
Điền Mật được Qúy Quân Ngôn sủng đến không giới hạn, cô vượt qua trung học, sau đó bắt đầu thời gian đại học.
Khi ở đại học năm hai, rốt cuộc Điền Mật cũng đánh bại Qúy Quân Ngôn.
Trong khoảnh khắc Điền Mật hạ gục Qúy Quân Ngôn, giọng nói 0051 xuất hiện trong đầu: “Đinh --- hảo cảm nam chủ +3, độ hảo cảm 100, nhiệm vụ hoàn thành!”
“Khôi phục ý thức kí chủ, --- khôi phục thành công --- chuẩn bị thoát ly kí thể ---”
“5 --- 4 --- 3 --- 2 --- 1 ---”
Sau đó Qúy Quân Ngôn dẫn Điền Mật đi đăng kí kết hôn, xong chụp ảnh cưới, công bố chuyện hai người kết hôn, tất cả mọi việc đều diễn ra hết sức nhanh chóng.
Đám bạn của hắn sợ ngây người, Qúy Quân Ngôn là ai, hàng siêu cấp kim cương! Tổng giám đốc tập đoàn An Dương! Là đối tượng kết hôn của tất cả phụ nữ!
Điền Mật là ai, người thừa kế duy nhất của tập đoàn An Dương, nếu như ai cưới cô, vậy tương đương với việc cưới tập đoàn An Dương!
Nhưng hai người bọn họ vốn có quan hệ chú cháu mà, đột nhiên lại thông báo sắp kết hôn? Tuy nhiên, tất cả mọi người đều biết, dù hai người là chú cháu, nhưng không có chút quan hệ huyết thống.
Nghĩ tới việc Qúy Quân Ngôn ba mươi tuổi nhưng chưa từng có bạn gái, ai cũng hiểu, hóa ra tổng giám đốc, nuôi vợ ở nhà!
Lòng người sớm biết Qúy Quân Ngôn sủng cháu gái hơn cả tổ tông, suy nghĩ cẩn thận, thành ra cảm thấy hai người đó kết hôn cũng rất bình thường.
Trở lại không gian màu trắng, hiện tại không gian màu trắng đã có đầy đủ đồ dùng trong nhà. Bởi vì tính tình Điền Mật thay đổi, không gian màu trắng không còn là không gian màu trắng nữa, mà trở thành một căn phòng nhỏ ấm áp.
Điền Mật nằm trên giường nghe 0051 báo cáo nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ hoàn thành độ 100, điểm nhiệm vụ 87. Đạt 87 tích phân. Hoàn thành tâm nguyện kí thể, được 12 số liệu phân phối. Xin hỏi kí chủ, có muốn phân phối điểm không?”
“Ừm, tám điểm đến làn da, bốn phân phối vào dáng người.”