Chương 81: Lừa gạt
*Edit: Mimi*
*******
Ngài Nguyên soái thể hiện bản lĩnh trai đẹp xong thì liền thỏa mãn, nhìn đống quà tặng càn quét, hắn thật sự chỉ muốn lấy về để trang trí phi thuyền.
Về lý mà nói, đây đều là những vật nhỏ, chia bớt cho người khác cũng chẳng sao, dù gì món đồ tốt nhất là mặt dây chuyền đã nằm trong tay Tạ Kiến Vi rồi. Thế nhưng, Quân sư Tạ vẫn luôn hào phóng lại trực tiếp gọi dịch vụ chuyển phát. Người máy vận chuyển vội vàng đến, mang đống quà tặng chất cao như núi kia đi. Mọi người chung quanh sợ hãi nói: “Là chuyển phát nhanh hàng không đấy, chơi lớn quá!”
“Chỉ sợ phí chuyến chuyển phát này còn đắt hơn cả đống quà…”
“Nếu vậy cần gì mang về nhà chứ?”
“Thế giới của kẻ có tiền, tôi không hiểu nổi.”
Lục Ly trêu Tạ Kiến Vi: “Muốn mấy thứ này à?” Tuy phủ Nguyên soái rất rộng, có thể tìm được phòng để cất chúng một cách dễ dàng, nhưng đồ tốt quá nhiều, Tạ Kiến Vi cần gì để ý đến mấy thứ cỏn con kia?
Tạ Kiến Vi cười cười: “Đều là anh tặng cho em.”
Một câu thuận miệng của anh, lại khiến trái tim Lục Ly căng thẳng.
Bọn họ quen biết hơn mười năm, hành tinh hoang, chiến trường, phủ Nguyên soái, bọn họ chưa bao giờ cãi nhau, chưa bao giờ giận dỗi, lúc chưa kết hôn đã rất hòa hợp, sau khi kết hôn cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng ngẫm kỹ lại thì, dường như Lục Ly rất hiếm khi tặng quà cho Tạ Kiến Vi.
Có thể tặng anh cái gì?
Có cái gì Tạ Kiến Vi muốn mà lại không chiếm được?
Lục Ly thật sự không biết.
Một người không thiếu gì lại cũng chẳng muốn gì, là người khó tặng quà nhất.
Bởi vì dù có tặng, đối phương cũng sẽ không vì thế mà vui vẻ.
Nhưng mà hắn đã sai rồi. Nếu Tạ Kiến Vi không yêu hắn, vậy đúng là hắn tặng gì cũng vô ích; mà một khi Tạ Kiến Vi thương hắn, vì anh thương hắn, cho nên bất kể hắn tặng anh cái gì, bất kể giá trị của món quà đó ra sao, thậm chí chẳng cần biết anh có thích món quà đó hay không, anh đều sẽ cảm thấy vui vẻ, vì yêu ai yêu cả đường đi mà thích chúng.
Nghĩ tới chuyện mình là người được yêu, Lục Ly chợt vui đến nhếch cao khóe miệng.
Tạ Kiến Vi hơi mất tự nhiên: “Cười cái gì?”
Lục Ly nói: “Thật khả ái.”
Tạ Kiến Vi tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc thấy rõ.
Lục Ly lại bảo: “Thì ra anh thật sự có thể yêu em.”
Khả ái, không phải ý là đáng yêu, dễ mến, mà là có thể yêu.
Tim Tạ Kiến Vi chợt bồi hồi, anh đảo mắt nhìn sang chỗ khác, hỏi: “Không thể lúc nào?”
“Vẫn luôn có thể.” Lục Ly nắm tay anh, nói, “Nhưng trước kia chắc là anh quá khờ, cho nên không phát hiện ra.”
Tạ Kiến Vi hạ mắt nhìn tay hắn, nở nụ cười: “Cứ cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Lục Ly nhìn về phía anh: “Hửm?”
Có một câu đã ra đến miệng, song Tạ Kiến Vi lại chẳng nói thành lời.
— Anh cảm thấy tất cả đều rất không thật, giống như một giấc mơ, một giấc mơ ngắn ngủi, thoảng qua như làn khói chớp mắt đã tiêu tan.
Buổi trưa bọn họ tới nhà hàng tình nhân đang được giới trẻ ưa chuộng nhất.
Nhìn những sắc màu rực rỡ bên trong, Lục Ly không khỏi thở dài: “Nơi này vẫn nên đến khi còn trẻ chút.”
Tạ Kiến Vi liếc hắn một cái: “Tuổi nào rồi, còn học đòi bọn trẻ.”
“Thử xem sao.” Lục Ly dẫn anh vào, “Lúc mười tám tuổi không thể hẹn hò với em, giờ anh phải bổ sung.”
Tạ Kiến Vi nhớ tới Lục Ly mười tám tuổi, khóe miệng lại cong lên.
Lục Ly ghé sát vào tai anh, hỏi: “Anh mười tám tuổi tốt hay bây giờ tốt?”
Tạ Kiến Vi đang định mở miệng, Lục Ly đã tự cho ra câu trả lời: “Quả nhiên vẫn là hiện giờ nhỉ? Khi đó anh vừa chọt vào đã muốn bắn luôn rồi.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Thành công khiến bà xã đỏ mặt, ngài Nguyên soái chợt thấy sảng khoái vui vẻ cực kỳ.
Nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ tới cái kẻ đang núp trong đầu mình…
Nhan Kha: “…” Phải giả vờ rớt mạng!
Hương vị cơm trưa không thể nói là quá ngon, nhưng bầu không khí lại rất thú vị. Tạ Kiến Vi chọn căn phòng có tên “Ức niên”, sau khi đi vào, hai người liền nhận được không gian ảo ủy quyền, bắt đầu hồi tưởng lại quá trình gặp nhau, hiểu nhau, rồi ở bên nhau.
Ký ức nhiều năm tập hợp lại cùng một chỗ, Tạ Kiến Vi nhìn thấy mà sững sờ.
Lục Ly ôm anh, nói: “Cảm giác vài năm nay đã bỏ lỡ thật nhiều.”
Khoảng thời gian ngọt ngào nhất của bọn họ đương nhiên là lúc còn ở hành tinh hoang.
Nơi đó có Lục Ly non trẻ mà Tạ Kiến Vi coi như trân bảo, cũng có Tạ Kiến Vi coi Lục Ly là Chúa cứu thế của đời mình.
Nhìn từ một góc độ khác mới thấy trong lòng đối phương, bọn họ quan trọng biết bao nhiêu.
Chỉ tiếc, thời gian trôi qua, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương, ngược lại không thể trông thấy bản thân mình.
Tạ Kiến Vi không nói được lời nào, Lục Ly xem mà cũng ngập tràn hối hận.
Mấy năm gần đây, nhất là sau khi Tạ Kiến Vi làm tổ trong phủ Nguyên soái, Lục Ly càng cảm thấy Tạ Kiến Vi không yêu mình. Lúc nào hắn cũng sợ anh sẽ rời đi, sợ mình khi về nhà đã chẳng còn thấy anh đâu nữa.
Hắn không cách nào nhốt người kia một cách hoàn toàn, vậy nên đành dứt khoát trục xuất bản thân.
Dường như chỉ cần hắn không quay về, Tạ Kiến Vi vẫn sẽ chờ ở đó; chỉ cần giảm bớt cơ hội gặp mặt, đối phương sẽ không chán ghét hắn, sẽ không muốn rời đi nữa.
Cái gọi là yêu sâu sắc, đôi khi lại cực kỳ tổn thương người.
Hai người càng lúc càng xa, không phải vì không yêu, mà là vì không biết nên yêu thế nào.
May thay… tất cả vẫn chưa muộn.
Lúc chuẩn bị đi về, Tạ Kiến Vi mới nói một câu: “Thỉnh thoảng ra ngoài chơi một lúc cũng rất tốt.”
Lục Ly xót anh, hôn lên trán anh một cái, nói: “Thật xin lỗi.”
Tạ Kiến Vi nhướng mày, dùng đôi mắt đen láy quan sát hắn: “Xin lỗi cái gì?”
Lục Ly: “Mấy năm nay…”
Tạ Kiến Vi nhíu mày, thấp giọng nói: “Đừng xin lỗi.”
Lục Ly dừng lại.
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Không phải là lỗi của anh.”
Lục Ly không rõ đối phương đang suy nghĩ gì, chỉ có thể cẩn thận mà im lặng.
Tạ Kiến Vi hồi phục tinh thần rất nhanh, cùng hắn vui chơi cả một buổi chiều.
Sau khi trời tối, bọn họ mới trở về phủ Nguyên soái.
Vào ban đêm, Lục Ly có thể nói là được yêu mà sinh kinh ngạc, Tạ Kiến Vi rất hiếm khi chủ động như thế, chủ động đến mức khiến hắn vừa vui vẻ lại vừa bất an.
Quá khác thường, hắn cảm thấy Tạ Kiến Vi có tâm sự.
Hơn nửa đêm Tạ Kiến Vi mới ngủ, Lục Ly một mình cân nhắc chuyện ngày mai.
Hôm nay rất tốt, ba ngày sau hắn cũng không định để đám người giả kia chạm vào A Vi.
Chắc chắn sẽ phải dùng đến con rối thế thân, nhưng làm sao có thể giấu diếm ngon lành được thì hơi khó.
Suy nghĩ trong chốc lát, Lục Ly xoay người xuống giường, đi tìm số 4 đang ngồi xổm chờ hừng đông.
Thấy số 3 tới, số 4 vô cùng kinh ngạc: “Chẳng phải còn hai tiếng nữa à?”
Lục Ly không đáp mà hỏi hắn: “Có muốn cho A Vi một niềm vui bất ngờ không?”
Số 4 cực kỳ cảnh giác: “Cậu tốt thế sao?”
Lục Ly lại bảo: “Hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều, mấy năm vừa qua chúng ta làm không đủ tốt, luôn ở bên ngoài, ít khi trở về, A Vi quá cô đơn.”
Lời này tuyệt đối là uy hϊế͙p͙ đối với mỗi một Lục Ly, nên giọng số 4 tương đối khó chịu: “Cậu biết à?”
Lục Ly nói: “Hôm nay tôi dẫn em ấy ra ngoài chơi, em ấy rất vui.”
Số 4 ghen tuông hỏi: “Đi đâu?”
Lục Ly không giấu diếm, thành thực kể ra, thậm chí là kể khá ngọt ngào.
Số 4 vốn đang rất bình tĩnh, nghe hắn nói thế, bỗng cảm thấy đôi chút bất an.
Thực ra Lục Ly rất hiểu mình sợ cái gì.
Hắn sợ không chiếm được anh, lại sợ anh sẽ bị người cướp mất.
Sau khi phân liệt hoàn toàn, sở dĩ hắn cố chấp muốn giết ch.ết mình, đơn giản là sợ một “mình” khác sẽ cướp mất Tạ Kiến Vi.
Nếu có một ngày, Tạ Kiến Vi đứng cạnh một người khác rối nói với hắn: “Đây mới là người em yêu.”
Vậy thì hắn sẽ sợ hãi đến ch.ết ngay tại trận.
Kể cả người khác ấy là “mình”, hắn cũng không cách nào chấp nhận được.
Nhưng khả năng xảy ra chuyện đó rất cao.
Biến thành một người độc lập, ký ức không chung đụng nữa, dù đã từng là một, song dần dà sẽ trở nên tách biệt hoàn toàn.
Bây giờ Tạ Kiến Vi còn có thể chấp nhận ở bên cả bốn người là vì anh không phân rõ được ai với ai. Anh nhận định bọn hắn đều là Lục Ly, cảm thấy tất cả sẽ trở lại như cũ theo bản năng, nên mới không phản đối.
Nhưng thời gian qua đi… giống như bốn cành cây được chiết ra từ một thân cây, bốn Lục Ly sẽ phát triển theo những phương hướng hoàn toàn khác biệt, lúc ấy, Tạ Kiến Vi còn coi bọn họ là một nữa không?
Nếu đã không còn là một người, vậy nhất định phải lựa chọn.
Yêu ai? Bỏ ai?
Hiển nhiên không ai muốn bị tuyên án tử hình.
Cho nên mới muốn ra tay giết ch.ết đối thủ cạnh tranh trước.
Hắn sợ một “mình” khác có thể chạm đến trái tim của Tạ Kiến Vi. Đây không phải chỉ là ghen tuông đơn thuần, mà là sợ hãi thực sự. Bốn người bọn hắn đang ở trên một đường đua mà chỉ có một người sống sót tại vạch đích, và cũng chỉ có một phương hướng duy nhất là chạy tiếp đến điểm cuối cùng.
Lục Ly nắm chắc tâm lý này của số 4, nên cố ý dùng lời nói kích động hắn.
Cả ngày hắn đều ở bên Tạ Kiến Vi – người mà số 4 ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, số 4 có bất an không?
Chỉ cần hắn bất an, vậy là dễ xử rồi.
Lục Ly khẽ thở dài, nói: “Tôi cũng không muốn nói chuyện này với cậu đâu, nhưng hình như A Vi rất muốn tới hành tinh Angel.”
Hai mắt số 4 sáng ngời.
Lục Ly tiếp tục: “Tôi không thể dẫn em ấy đi, nên đành giao cho cậu.”
Số 4 nói: “Cái này đơn giản, tới hành tinh Angel cả đi cả về chỉ mất ba tiếng đồng hồ thôi.”
Lục Ly lộ vẻ đắn đo vô cùng rõ nét, thể hiện trạng thái không cam lòng lại chẳng biết phải làm sao và pha lẫn đôi chút hờn dỗi vô cùng chuẩn xác.
Số 4 bị lừa gạt hoàn toàn: “Đừng như vậy, chúng ta đều vì A Vi.”
Lục Ly liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là vì em ấy, chứ không tôi thèm tới gặp cậu à?”
Số 4 nở nụ cười: “Như nhau cả.”
Lục Ly suy nghĩ một chút, lại phiền muộn nói: “Hai người chuẩn bị xuất phát đi, chờ trời sáng sẽ gây sự chú ý.”
Số 4 hơi kinh ngạc: “Chẳng phải cậu còn gần hai tiếng nữa à…”
Lục Ly nói: “Đợt sau chín giờ tôi mới rời đi.”
Suy nghĩ trong chốc lát, số 4 cảm thấy cuộc trao đổi này không tồi, đợt sau thì về sau hãy nói, đợt này có thể thấy A Vi sớm một chút là tốt lắm rồi.
Lục · đổi nghề thành Nguyên soái lừa đảo· Ly cứ thế mà dối gạt một “bản thân mình”.
Lục Ly về phủ Nguyên soái trước, đưa con rối Tạ Kiến Vi ra, còn làm bộ làm tịch ra vẻ không cam lòng, tiễn số 4 và Tạ Kiến Vi trong trạng thái luyến tiếc một bước quay đầu ba lượt.
Số 4 đắc ý dạt dào, trong mắt chỉ có A Vi, làm gì còn để ý số 3 đang khóc hu hu nữa.
Số 3 cao giọng hô một câu: “Nợ tôi một giờ bốn mươi lăm phút năm mươi sáu giây!”
Số 4 không muốn để ý tới cái tên đáng ghét kia nữa, lái phi thuyền cấp tốc rời đi, nháy mắt đã lao ra khỏi tầng khí quyển.
Nhan Kha “rớt mạng” phục sát đất rồi: Còn có trò này? Ngài Nguyên soái nhà chúng ta lợi hại quá đi!
Thân là tổng diễn… à không, thân là Nguyên soái, mấy trò hề ấy vẫn quá nhẹ nhàng, dù sao hắn cũng có tool hack “biết tuốt” mà.
Hắn biết hơn ba Lục Ly giả kia rất nhiều, đã thế lại cực kỳ hiểu tâm tình của đám Lục Ly, trong giấc mơ được mô phỏng như thật của Tạ Kiến Vi, chuyện hắn có thể làm được không hề ít.
Kế tiếp hắn chính là số 4. Lục Ly đi thay quần áo, ăn mặc giống hệt số 4.
Vì Tạ Kiến Vi không thể phân biệt được bốn người, mà trong lòng bọn hắn đều muốn anh có thể nhận ra mình, nên cả bốn đã quy ước sẽ may quần áo khác nhau, để Tạ Kiến Vi có thể miễn cưỡng phân biệt được.
Dù gì anh cũng biết số mấy và số mấy.
Lục Ly căn thời gian, vào nhà đúng lúc bảy giờ, không nói hai lời liền hôn Tạ Kiến Vi đến tỉnh.
Tạ Kiến Vi còn hơi mơ màng, giọng nói đặc biệt dụ người: “A… A Ly… đừng… đừng quậy…”
Bây giờ Lục Ly là số 4 khó dằn, không quậy mới là lạ đấy.
Tạ Kiến Vi mở mắt, sau khi thấy hắn thì lập tức mỉm cười: “Sáng sớm, có thể nghỉ ngơi một chút hay không?”
Lục Ly không nói nhiều, giả vờ ghen tuông, hôn lên mỗi dấu vết trên người anh một cái.
Tạ Kiến Vi cũng bất đắc dĩ lắm, anh có thể nói gì đây? Tự ghen với bản thân mình, từ lúc phân liệt Lục Ly đã luôn như vậy, hiện giờ lại ngày càng thậm tệ hơn.
Ỡm ờ giằng co trong chốc lát, Tạ Kiến Vi thở dốc nói: “Không, không được.”
Lục Ly ôm anh vào lòng, vừa mát xa cho anh vừa nói: “Hôm nay không đi đâu hết được không?”
Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn: “Ở trong phủ Nguyên soái à?”
Lục Ly nói: “Ở luôn trong căn phòng này.”
Tạ Kiến Vi vội bảo: “Thế thì không được, em không chịu nổi!” Đây là phòng ngủ, ở đây còn có thể làm gì? làʍ ȶìиɦ! Nghĩ đến bản lĩnh của Lục Ly, Tạ Kiến Vi cảm thấy hẳn là mình sẽ ch.ết ở trên giường.
Lục Ly ấn mạnh tay hơn: “Nghĩ gì thế?”
Tạ Kiến Vi hừ một tiếng, lườm hắn: “Nhẹ chút.”
Lục Ly lại nói: “Cũng không biết ai vừa rồi bảo anh dùng sức chút…”
“Ưmm…” Tạ Kiến Vi không am hiểu nhất chính là đùa giỡn lưu manh, anh nhanh chóng ngắt lời, “Đâu phải cùng một việc.”
Lục Ly lại hỏi: “Ở lại đây không tốt à?”
Quân sư Tạ hiếm thấy mà sợ hãi, nói không hề suy nghĩ: “Thật, thật sự không thể làm nguyên một ngày.”
Lục Ly bị bộ dạng này của anh làm cho ngứa ngáy khó nhịn, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ nghiêm túc: “A Vi thật háo sắc, ai bảo ở trong phòng thì nhất định phải làʍ ȶìиɦ?”
Tạ Kiến Vi: “…” Trăm triệu lần không ngờ mình cũng có ngày bị coi là “háo sắc”.
Cái gì anh cũng có thể tin Lục Ly, duy chỉ điểm ấy là tuyệt đối không tin được.
Mỗi Lục Ly đều là cầm thú, đổi một Lục Ly, chẳng khác nào cầm thú vừa được cho ăn no bụng lại đói kêu vang?
Tuy Lục Ly thích nhìn anh như vậy, nhưng cũng không nỡ dọa anh, cười một cái xong hắn liền nói: “Được rồi, anh đảm bảo, nếu em không muốn anh tuyệt đối không ép buộc em.”
Tạ Kiến Vi: “Vậy anh không được dụ em.”
Lục Ly nhịn cười: “Em không cho anh chạm, anh tuyệt không chạm vào em.”
Quân sư Tạ rất là cơ trí: “Hôn cũng không được.”
Lục Ly lộ vẻ vô tội: “Anh khó chịu thì sao?”
Quân sư Tạ lập tức trở nên cảnh giác.
Lục Ly dung túng: “Chỉ em được hôn anh, mà không cho phép anh hôn em, A Vi thật là vô lý.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly không đùa anh nữa, mềm giọng nói: “Đừng lo, anh chỉ muốn ở cạnh em thôi mà.”
Tạ Kiến Vi vẫn giữ thái độ hoài nghi với hứa hẹn của đối phương, nhưng trong lòng vẫn dâng lên vài phần ấm áp.
— Ở trong phòng với Lục Ly cả ngày, nghe có vẻ rất tuyệt.
Lục Ly đứng dậy, nói: “Anh đi làm bữa sáng.” Phòng ngủ có một phòng bếp nhỏ, có thể sử dụng vào những lúc vội vàng.
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Em làm cùng anh…” Nói xong anh liền đứng dậy, kết quả là chân mềm nhũn cho nên lại rụt trở về.
Lục Ly lên tiếng: “Chờ anh.”
Cho nên Tạ Kiến Vi đành ngoan ngoãn chờ đợi.
Nghe tiếng nối niêu xoong chảo lách cách vang lên từ phòng bên cạnh, đôi mắt chan chứa niềm vui của Tạ Kiến Vi chậm rãi trở nên bình lặng.
Vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Tạ Kiến Vi ấn một cái vào bên phải cổ tay.
Một âm thanh máy móc chợt vang lên trong lỗ tai, báo cáo cho Tạ Kiến Vi về hành động của đám Lục Ly không sót một cái gì.
Số 1 đang ở văn phòng X, số 2 đang ở trên chiếc Nguyên soái, số 3… đi hành tinh Angel?
Người bên cạnh số 3 là ai?
Tạ Kiến Vi híp mắt lại, lặng lẽ hạ lệnh điều tra.
Tin tức phản hồi được gửi về cực nhanh, một đoạn hình ảnh trực tiếp truyền thẳng vào não bộ của Tạ Kiến Vi. Anh thấy có hai người đang ở bên nhau, Lục Ly và một người đàn ông xa lạ…
Trái tim nhói đau, suýt nữa anh đã cắt đứt đường truyền, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nhìn nốt. Ngay sau đó, anh phát hiện điểm không hợp lý, hạ lệnh: “Mở chức năng phản ngụy trang.”
Hình ảnh thay đổi ngay lập tức, người đàn ông xa lạ kia biến thành bộ dáng của anh.
Tạ Kiến Vi giật mình, sau đó anh ý thức được đây không phải là người sống, mà chỉ là một “con rối” được tải một phần ký ức và thói quen của anh thôi.
Cái này là do ai tạo ra?
Sao Lục Ly số 3 lại tới hành tinh Angel cùng một con rối?
Không đúng… Tạ Kiến Vi tinh ý nhận ra vấn đề, kia thật sự là Lục Ly số 3 sao?
Ngày hôm qua bọn họ còn ở cùng một chỗ, hôm nay số 3 biết rõ anh và số 4 sẽ ở bên nhau, sao lại đưa một “Tạ Kiến Vi” tới hành tinh Angel được.
Nếu số 3 biết đây không phải là Tạ Kiến Vi, vậy càng không có khả năng đưa đối phương đi cùng.
Cho nên…
Tạ Kiến Vi suy nghĩ vô cùng cẩn thận.
Đi hành tinh Angel là số 4, ở lại với anh chính là số 3.
Số 3 là người có khả năng và cơ hội sắp đặt những chuyện này nhất.
Động cơ của số 3 đã quá rõ ràng, nhưng hắn tiến hành bằng cách nào được?
Cái con rối kia… ở đâu ra?
Hạng mục nghiên cứu mới à? Ngược lại rất có ý nghĩa chiến lược, nhưng mà… những Lục Ly khác có biết không?
Hay chỉ có Lục Ly số 3 biết?
Ngay cả anh cũng không biết, sao Lục Ly số 3 lại biết được?
Tạ Kiến Vi suy nghĩ rất nhiều, nhưng càng nghĩ càng loạn, luôn cảm thấy có một mắt xích then chốt nào đó bị cắt đứt, bất kể làm sao cũng không cách nào xâu chuỗi vấn đề.
Ngừng sử dụng máy tính điện quang, Tạ Kiến Vi lại nằm xuống giường.
Mặt trời treo trên trần nhà đang ló rạng, cái đó và mặt trời ở bên ngoài hoàn toàn đồng bộ với nhau, hình ảnh giả lập được mô phỏng vô cùng chân thực, khiến cho người ta không phân biệt được đâu mới là sự thật.
Tạ Kiến Vi vắt tay lên trán, có một chuyện anh vẫn không nghĩ ra. Bất kể thế nào cũng không sao nghĩ ra được.
Sao anh lại để Lục Ly phân liệt thành bốn?
Sao anh lại hoàn toàn không phát hiện cả quá trình, để Lục Ly làm vậy thành công?
Quá nguy hiểm.
Thế mà loại chuyện nguy hiểm như vậy, anh lại không ra tay ngăn cản sớm, cuối cùng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mọi sự đã rồi.
Tạ Kiến Vi không nghĩ ra, quả thực anh không biết khi đó mình đang làm gì…
Hiện giờ anh vẫn luôn giám sát Lục Ly rất chặt, không tiếc vận dụng tất cả thế lực để “quan sát” người yêu của mình, mà tất cả cũng chỉ vì một điều thôi. Bất kể thế nào, anh cũng không cho phép Lục Ly gặp nguy hiểm. Anh đã bỏ lỡ một lần một cách rất hoang đường, nên quyết không thể để cho bọn họ lại xảy ra chuyện.
Cứ cảm thấy thật là kỳ quái… Tạ Kiến Vi vươn tay, nhìn những ngón tay như bị từng tia nắng mong manh của buổi sớm mai xuyên thấu. Sao cứ thấy có gì đó không thật? Tự như một giấc mộng vừa hạnh phúc lại rất hoang đường.
Phòng bếp trở nên yên tĩnh, Tạ Kiến Vi thu tay về, xoay người nằm sấp ở trên giường.
Vừa bước ra, Lục Ly đã bắt gặp ánh mắt anh, hắn cười cười: “Đói bụng rồi à?”
Tạ Kiến Vi cười cong con mắt: “Tương đối.”
Lục Ly hỏi: “Muốn anh bế em xuống giường không?”
Tạ Kiến Vi buồn cười: “Làm gì đến nỗi ấy?”
Anh xuống giường, hai chân vẫn còn run rẩy, không nhịn được lườm Lục Ly một cái.
Lục Ly bị lườm đến miệng khô lưỡi rát.
Tạ Kiến Vi đi đến trước bàn ăn, nhìn những món ăn đẹp mắt bên trên một chút, than thở: “Đúng là làm mai một anh rồi.”
Lục Ly hỏi: “Mai một cái gì?”
Tạ Kiến Vi nói: “Tay nghề tốt thế, tiếc là không ai biết cả.”
Lục Ly cười: “Anh chỉ nấu cho em ăn.”
Trong lúc không kịp đề phòng, Tạ Kiến Vi bị hắn nhồi đường một phát, không khỏi vui vẻ trong lòng: “Em đâu có độc chiếm anh.”
Lục Ly nhẹ giọng nói: “Anh ước gì em độc chiếm anh, để anh không nhìn ai, không gặp ai, chỉ suốt ngày ở cạnh một mình em.”
Tạ Kiến Vi buồn cười: “Đường đường là một Nguyên soái, thế mà lại muốn bị chiếm làm của riêng?”
“Có thể làm của riêng của em, anh mong còn không được.”
Tạ Kiến Vi biết hắn chỉ nói đùa, nhưng vẫn bị dỗ đến mặt mày rạng rỡ, không nhịn được chạm môi vào môi hắn.
Lục Ly không nói gì thêm, muốn hôn anh sâu hơn một chút, song Tạ Kiến Vi lại nói: “Em đi rửa mặt trước.”
Lục Ly đáp: “Ừ.”
Ngày hôm nay, đúng là Lục Ly chỉ ở bên anh, hai người cùng nhau ăn sáng, sau đó dựa theo thói quen của Tạ Kiến Vi, Lục Ly đi lấy một tờ Nhật báo Chính trị.
Vừa đọc, hai người vừa trò chuyện.
Lục Ly bảo: “Tên Hippo này, bản lĩnh lá mặt lá trái càng ngày càng lớn.”
Tạ Kiến Vi nói: “Hắn vốn thích vuốt mông ngựa, có lẽ còn tưởng anh cũng thích.”
Hippo, quản lý tuyên truyền, là bàn tay khổng lồ đặt ngay trên cổ họng của cái giới này, có thể điều hướng dư luận một cách dễ dàng.
Hắn là phe mới phất, khác với đám cáo già Eysenck, hắn biết rất ít về Tạ Kiến Vi. Được Lục Ly đề bạt lên sau khi thành lập Đế quốc, cho nên hắn rất trung thành với ngài Nguyên soái, đồng thời cũng cực xem thường Tạ Kiến Vi.
Về cơ bản, hắn không cảm thấy Tạ Kiến Vi có bản lĩnh gì, chỉ xem anh là “phu nhân Nguyên soái”, đã thế vị phu nhân này còn đặc biệt lười, không chịu mềm mỏng ngoại giao, nên hắn lại càng chẳng coi ra gì hơn nữa.
Từng có tin đồn Tạ Kiến Vi là một “cậu bồ” chỉ biết ôm đùi, hắn chính là đầu sỏ. Tuy nhiên, trên mặt báo hắn cũng không dám qua loa, vẫn giữ quy củ, ra sức đắp nặn hình tượng chồng – chồng chuẩn mực của Lục Ly và Tạ Kiến Vi. Nhưng sự thiên vị bên trong, người khác có thể không hiểu, mà Lục Ly và Tạ Kiến Vi thì lại thấy rất rõ ràng.
Những bài báo kia nhìn thì có vẻ như ca ngợi chiến tích vĩ đại của Lục Ly và sự ỷ lại của Tạ Kiến Vi dành cho hắn. Đây chính là tình yêu tuyệt vời mà bất cứ thiếu niên thiếu nữ nào cũng ước mơ, nhưng người sáng suốt đều biết, đều là mỉa mai bóng gió.
Châm chọc Tạ Kiến Vi là gối thêu hoa, xinh đẹp song lại chỉ có thể dựa vào người khác.
Vì chuyện đó, Lục Ly từng âm thầm nhắc nhở Hippo mấy lần, nhưng đối phương vẫn giả ngu, hoàn toàn xem như không biết, lại tiếp tục ca tụng “tình yêu tuyệt vời” của chồng – chồng ngài Nguyên soái.
Lục Ly không cách nào nói rõ, khi đó hắn cũng ấm ức cực kỳ.
Biện pháp tốt nhất để bác bỏ tin đồn là để Tạ Kiến Vi nhậm chức. Chỉ cần anh làm việc, tất cả những lời đồn nhảm sẽ đều tan thành mây khói ngay. Lục Ly vẫn luôn ảo tưởng sẽ có một ngày Tạ Kiến Vi sóng vai mà đứng bên mình.
Nhưng Tạ Kiến Vi không chịu. Anh không hỏi han gì hết, đừng nói công tác ở ngoài, ngay cả ở trong nhà cũng hiếm khi thấy anh bàn chính sự.
Lục Ly không muốn ép anh, lại càng không dám hỏi nhiều.
Ngộ nhỡ đáp án nhận được không như ý, vậy thì hắn biết phải làm sao?
Nếu cuộc sống cố gắng lắm mới duy trì được bị phá hỏng, Lục Ly thật không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì.
Dường như tâm trạng Tạ Kiến Vi không tồi, thế mà dành cả nửa ngày để hàn huyên với hắn.
Hippo vẫn có thực lực, tuy luôn tự cho là đúng, lại thích vuốt mông ngựa bừa, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến toàn cục, Tạ Kiến Vi còn dành cho hắn không ít lời hay. Hippo rất trung thành với Lục Ly, về tình về lý, Lục Ly đều không nên bỏ mặc.
Lục Ly câu có câu không trò chuyện với anh, trong lòng lại kiên định cực kỳ.
Giao lưu như vậy tốt hơn so với làʍ ȶìиɦ nhiều, thân thể giao hòa là thoải mái, nhưng vẫn cứ cảm thấy trái tim không thể sát lại gần nhau. Dựa vào nhau chuyện trò trong sáng, ngược lại lại thấy gần gũi vô cùng, tựa như hai trái tim đều vì những lời tâm sự mà hòa cùng một nhịp, không thể tách rời.
Một ngày vô cùng nhàn hạ, sau khi trời tối Lục Ly đề nghị: “Buổi tối đi chơi đi.”
Tạ Kiến Vi biết hắn cố ý, nhưng vẫn hùa theo: “Đi đâu?”
Lục Ly gợi ý: “Hành tinh Ai Blue có được không?”
Tạ Kiến Vi nói: “Không về kịp…”
Lục Ly lại bảo: “Chúng ta đi trước, sáng mai hắn… ừm hắn sẽ đến.” Ngày mai là sân nhà của số 1.
Tạ Kiến Vi hỏi: “Đi hành tinh Ai Blue làm ái gì?”
Lục Ly cười hết sức dịu dàng: “Ngủ.”
Tạ Kiến Vi bị nụ cười của hắn làm cho trong lòng ngứa ngáy: “… Được rồi.”
Hành tinh Ai Blue có biệt danh là “hành tinh ngủ”, là địa điểm nghĩ dưỡng đẹp và an nhàn, đi đến đó đúng thật là để có những giấc ngủ ngon.
Gần tám mươi phần trăm bề mặt hành tinh ngủ được bao trùm bởi chất lỏng. Thứ này rất kỳ diệu, nhìn xa thì như một đại dương rộng lớn màu xanh lam tuyệt đẹp, nhưng giẫm lên lại không bị chìm xuống, thậm chí có thể tùy ý chơi đùa cùng “chúng”. Chúng là một giống loài cực kỳ nhiệt tình, là chủng tộc tự do tự tại không ham không muốn hiếm có nhất dải Ngân Hà.
Con người nằm trên mặt biển xanh, có thể lặn xuống, có thể nổi lên, có thể tùy tiện thao túng chúng làm một chuyện gì đó.
Đương nhiên tất cả đều là giải trí không có tính công kích.
Em trai Nhan Kha thích nhất là chơi trên cái hành tinh đó.
Là một thanh niên còn trẻ trâu, Nhan Đoạn thích nhất là vừa nhấc tay trái, hô một tiếng “lên”, chúng đã hóa thành mọt con sóng lớn, cuộn mình vươn tới tận trời; đập tay phải xuống, quát một tiếng “tách”, chúng liền như bị chẻ ra, “mặt biển” lập tức phân thành hai nữa, hoành tráng không biết bao nhiêu mà kể.
Loại chuyện thần thánh mới làm được này, chỉ cần đến hành tinh kia là có thể tùy ý thực hiện, quả thực sung sướng miễn bàn.
Đương nhiên, phần lớn người bình thường tới hành tinh Ai Blue là để nghỉ ngơi. Chúng là sinh vật mát xa giỏi nhất dải Ngân Hà, tâm tính còn ôn hòa, có tác dụng an thần tự nhiên, có thể khiến người không vui trở nên khoan khoái.
Chúng rất thích con người, con người cũng thích chúng.
Loại sinh vật như thế, dù là đám côn đồ hung hăng tàn ác, cũng bị chúng làm mềm mại ra thôi.
Đương nhiên, Đế quốc sẽ có chính sách bảo vệ nghiêm ngặt đối với hành tinh Ai Blue, một cõi yên vui này, nhất quyết không thể bị người phá hỏng được.
Lục Ly mang Tạ Kiến Vi rời khỏi hành tinh Thủ đô giữa đêm khuya, những chuyện kế tiếp hiển nhiên được đơn giản hóa rất nhiều.
Số 4 mang con rối Tạ Kiến Vi trở về, chắc chắn số 1 sẽ nhảy ra tranh cướp. Mà Tạ Kiến Vi thật thì vẫn ở bên cạnh Lục Ly, hưởng thụ thế giới hai người trên hành tinh Ai Blue an nhàn tự tại.
Toan tính nhỏ nhặt của Lục Ly này liên tiếp được thực thi, chỉ tiếc hắn giấu được mọi người, nhưng lại không giấu nổi Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không vạch trần.
Thứ nhất là, anh sợ sau khi bị lộ số 3 sẽ túng quá hóa liều, dù sao thì Lục Ly số 3 có vẻ có nhiều bản lĩnh lắm, chọc giận hắn, chỉ sợ hậu hoạ khôn lường: căn cứ vào năng lực hiện tại, Lục Ly này rất có khả năng giết ch.ết ba người khác trong âm thầm lặng lẽ. Tạ Kiến Vi không cho phép chuyện ấy xảy ra, anh sợ một người ch.ết, toàn bộ sẽ ch.ết theo.
Thứ hai, anh cũng rất ngạc nhiên và tò mò về Lục Ly số 3, cứ cảm thấy hắn có chỗ nào không đúng lắm, nhưng mà cái không đúng này lại quá đúng, có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời khiến anh muốn tiếp tục tìm hiểu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác Lục Ly trước mắt như đã trải một sự kiện nào đó vậy.
Để tránh phiền toái, Tạ Kiến Vi thậm chí còn giúp hắn bù đắp lỗ hổng, để mọi chuyện trở nên thuận lợi đúng lý hợp tình.
Hai người chơi ở hành tinh Ai Blue một ngày, hôm sau lại vô tình gặp được Nhan Kha và em trai.
Nhan Kha thật: “…” Cứ cảm thấy em trai sẽ bị bôi đen kịt, dù sao nó cũng là tác giả của đống chuyện người lớn đầy máu chó kia…
Nhưng rõ ràng là Quân sư không tùy hứng như Nguyên soái, chắc vì nhìn người chuẩn xác hơn, nên trong giấc mơ ai cũng được mô phỏng vô cùng chính xác, không một nhân vật nào OOC so với hình mẫu ngoài đời.
Cả quá trình Nhan Kha đều hết sức cool ngầu, Nhan Đoạn thành thật ngoan hiền, bọn họ ăn chung một bữa cơm, bầu không khí còn rất hài hòa.
Tạ Kiến Vi giới thiệu với Lục Ly: “Chắc anh vẫn còn nhớ, đây là Nhan Kha.”
Lục Ly đáp: “Đã lâu không gặp, bác sĩ Nhan.”
Nhan Kha cool ngầu không giữ được hình tượng cool ngầu nữa, bối rối hành lễ với Lục Ly.
Lục Ly bỗng nhiên cười xấu xa, nói: “Tôi có một người bạn rất ngưỡng mộ bác sĩ Nhan.”
Nhan Kha trong mộng và Nhan Kha ngoài đời cùng nghĩ: Cái quỷ gì đây! Bạn ngài Nguyên soái? Ngài Nguyên soái có bạn là phụ nữ à?
Tạ Kiến Vi hiếu kỳ hỏi: “Ai thế? Sorina?”
Sorina là Thẩm phán số một của Đế quốc, người đẹp, ngực cũng to, nhưng… nổi tiếng theo đuổi chủ nghĩa độc thân, phong cách ngự tỷ mười phần, có lẽ Nhan Kha sẽ bị cô dọa cho kêu cha gọi mẹ.
Lục Ly nói: ” Sorina có người yêu rồi.”
Tạ Kiến Vi suy nghĩ trong chốc lát: “Anh còn có cô bạn nào nữa?”
Lục Ly liếc Nhan Kha một cái, lơ đễnh nói: “Ai bảo nhất định phải là phụ nữ?”
Hai Nhan Kha lại đồng bộ với nhau, suýt nữa thì quỳ xuống, còn run rẩy mà nói đồng thanh: “Boss à, tôi, tôi thích phụ nữ.”
Không thể không nói, Tạ Kiến Vi rất hiểu Nhan Kha, mạch não của người trong mộng và ngoài hiện thực hoàn toàn ăn khớp.
Lục Ly lại bảo: “Anh thích nữ là chuyện của anh, hắn thích anh là chuyện của hắn, yên tâm, hắn sẽ không quấy rầy anh đâu.”
Tuy hắn nói thế, nhưng là đương sự, Nhan Kha sợ tới mức não đau ê ẩm, bạn của ngài Nguyên soái chẳng có ai là dễ đối phó cả!
Nhất là đàn ông, tất cả đều vô cùng thiện chiến, là loại một chọn trăm cũng chẳng nhíu mày… Nhan Kha không hề nghĩ tới Lauren, dù sao thì, bàn về độ thẳng, có lẽ Thượng tướng vẫn thẳng hơn anh một ít.
Lục Ly không muốn nói thẳng ra, chỉ kích thích Nhan Kha một chút, thấy đối phương căn bản không nghĩ tới Lauren, bèn im lặng và âm thầm gửi tặng anh em của mình một câu: tự cầu phúc đi.
Nghĩ đến Lauren thỏ đế đáng thương, lại nhìn bản thân đã được bù đắp của hiện giờ, Lục Ly bỗng thấy hạnh phúc gấp bội, càng ngắm Tạ Kiến Vi lại càng vui vẻ trong lòng.
Cách của mình vẫn là hay nhất, mặc kệ thế nào, cứ cho đối phương thấy lòng mình trước đã, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nhận được quả ngon.
Ba ngày trôi qua, vòng xoay bốn ngày kết thúc, Lục Ly thu lại con rối, lấy thân phận số 3 đường đường chính chính trở về hành tinh Thủ đô phát thức ăn cho chó.
Tạ Kiến Vi tốt bụng giúp hắn che giấu, đến tận hôm nay, ba người khác vẫn không hề phát hiện ra.
Hôm nay đi qua, Lục Ly lại tiếp tục lừa gạt, nghiệp vụ ngày càng thành thạo, thoáng cái hơn một tháng đã trôi qua.
Tạ Kiến Vi cảm thấy mình rất bất công, rõ ràng đều là Lục Ly, nhưng anh lại ngọt ngào bên số 3 suốt một tháng trời.
Nhưng anh lại luyến tiếc, không biết vì sao, anh thậm chí bắt đầu sinh ra một loại ảo giác… người trước mặt này mới thật sự là Lục Ly, những người khác đều là giả.
Sao có thể nghĩ như vậy được? Tạ Kiến Vi không nhịn được mà tự nói với mình, anh đã tận mắt chứng kiến bọn họ phân liệt.
Nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên sửng sốt, tận mắt nhìn thấy sao?
Anh thật sự tận mắt chứng kiến?
Cảm giác kỳ quái lúc trước lại dâng lên trong lòng…
Lục Ly hỏi anh: “Đang nghĩ gì vậy?”
Bấy giờ Tạ Kiến Vi mới hoàn hồn: “Không có gì.”
Lục Ly đã nhận ra sự khác thường của đối phương nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn tỉnh bơ mà nói một câu: “Thật muốn ngày nào cũng được ở bên em như thế này.”
Tạ Kiến Vi cảm thấy hơi buồn cười: anh đã bỏ bê chính sự một tháng rồi, còn muốn lười biếng thêm nữa à!
Đương nhiên anh vẫn không vạch trần, bởi vì anh cũng thích có hắn bên cạnh.
Lục Ly nói: “A Vi, em có thể thích nghi không?”
Tạ Kiến Vi hỏi lại hắn: “Cái gì?”
Lục Ly thử thăm dò một câu: “Có thể thích nghi cuộc sống với bốn người bọn anh không?”
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, rõ ràng chỉ có một mình anh, còn hỏi em có thích nghi hay không thích nghi nữa.
Nhưng thật đúng là anh không cách nào trả lời câu hỏi này. Nếu bảo có thể thích nghi thì sợ Lục Ly đau lòng; mà nói không thể, có lẽ hắn vẫn thấy nhói tim.
Vào lúc Tạ Kiến Vi đang cân nhắc nên nói sao mới không làm tổn thương Lục Ly, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Có người phá cửa xông vào.
Tạ Kiến Vi không căng thẳng, tới đây chắc chắn không phải người ngoài, chỉ có thể là một Lục Ly khác.
Lục Ly nhướng mày nhìn lại, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày của tôi, cậu tới làm gì?”
Xuất hiện chính là số 2.
Số 2 mặt trầm như nước, lập tức đi tới, gần đến nơi mới thấp giọng bảo: “Anh chịu đủ rồi.”
Tạ Kiến Vi nhảy dựng, gần như muốn đứng bật dậy ngay lập tức. Lục Ly bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
Số 2 không để ý đến Lục Ly, đảo mắt nhìn về phía Tạ Kiến Vi, nói rành rọt từng chữ một: “Cuộc sống như thế này, anh không chịu nổi nữa.”
Giọng nói của Tạ Kiến Vi hơi run rẩy: “A Ly…”
“Chúng ta ly hôn đi.” Số 2 Lục Ly nhả ra một lời sắc lạnh như băng.
Đầu Tạ Kiến Vi nổ uỳnh một tiếng. Lục Ly suýt nữa thì không nhịn được mà vả cho tên số 2 đang tác quái này một cái bạt tai.
Sau khi bỏ lại lời ấy, số 2 lập tức rời đi không một lần ngoảnh lại.
Sắc mặt Tạ Kiến Vi tái nhợt, Lục Ly đau lòng đến rối tinh rối mù, thế mà sóng trước chưa lặng sóng sau đã xô đến. Số 1 lại tới nữa.
Không hổ là một người, lời thoại của số 1 và số 2 giống nhau như đúc.
Tạ Kiến Vi há hốc miệng, nửa chữ cũng chẳng thế nói ra.
Sau đó số 4 cũng tới.
Bấy giờ, Lục Ly đã phát hiện ra vấn đề.
Thực ra số 2 không phải số 2, mà là số 1 giả thành số 2; số 1 cũng không phải số 1, mà là số 4 đóng giả, số 4 cũng không phải số 4, mà là số 2 mạo danh.
Tất cả bọn hắn đều giả thành một “mình” khác để đến đòi ly hôn với Tạ Kiến Vi!