Chương 92: Không nên gánh tội nghiệt trên lưng
*Edit: Mimi*
*******
Xem qua thì những tư liệu này không có vấn đề gì lớn.
Đúng như mẹ Tạ nói, nghiên cứu này là để cứu giúp những đứa trẻ đáng thương, là đang cố gắng giảm bớt đau đớn mà chúng phải hứng chịu.
Thực ra, vấn đề nào cũng có hai mặt, tiêu cực và tích cực chỉ phụ thuộc vào cách nghĩ thôi, thuốc cứu đời hay độc diệt thế cũng chỉ cách nhau bởi một lằn ranh rất mỏng.
Nếu không biết cha mẹ Tạ phạm phải điều gì, Lục Ly cũng không đến nỗi giận dữ quá, nhưng hắn biết… hắn biết rất rõ kết cục cuối cùng của hai kẻ này.
Vì thí nghiệm cơ thể người, bọn họ đã bị Tạ Kiến Vi tự tay giết ch.ết.
Loại thực nghiệm này có thể cho ra kết quả trong một, hai năm sao? Đương nhiên là không, chắc chắn bọn họ đã có kế hoạch lâu dài, tiền hành hết mấy chục năm mới đến ngày thu hoạch.
Cho nên, bọn họ đã bắt đầu từ lâu lắm rồi!
Với một trạng thái tinh thần như thế, lại trông thấy đầu đề của chương trình nghiên cứu này, đúng là ai ai cũng phải nổi giận đùng đùng.
Bên trong trộn lẫn rất nhiều hạng mục cá nhân, thế mà bọn họ lại lợi dụng đứa con mới mười một tuổi của mình để làm loại chuyện này!
Nghĩ đến Tạ Kiến Vi sẽ tuyệt vọng cỡ nào sau khi biết được sự thật, Lục Ly liền đau lòng đến mức muốn lập tức chém ch.ết hai kẻ súc vật cũng chẳng bằng kia!
Thờ ơ lạnh nhạt với con trai ruột của mình thì cũng thôi, còn dùng tình thương giả dối của mẹ để lợi dụng nó… Biến đứa trẻ nhỏ tuổi như thế, ngây thơ như thế, khao khát sự ấm cúng của gia đình như thế thành một tên đao phủ hai tay dính đầy máu tươi!
Trong hiện thực, Tạ Kiến Vi biết chuyện từ lúc nào? Anh đã phát hiện mọi thứ trong tình cảnh ra sao?
Không dám nghĩ, thật sự là không dám nghĩ.
Chỉ ngây thơ khao khát tình thương của mẹ, chỉ khờ dại muốn giúp đỡ cha, để rồi cuối cùng dùng niềm tin tuyệt đối đổi lấy sự phản bội khủng khiếp như hủy đất diệt trời.
Chẳng trách Tạ Kiến Vi lại giết cha giết mẹ, chẳng trách Tạ Kiến Vi tự bỏ đi, chẳng trách Tạ Kiến Vi lại không còn muốn sống.
Nguyên nhân chẳng có gì khác ngoài việc Tạ Kiến Vi không thể tha thứ cho bản thân mình… Gặp phải những chuyện như thế, dù là người có tố chất tâm lý mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể tha thứ cho bản thân vì đã tự tay nối giáo cho giặc.
Lục Ly đau lòng vô kể, ném tư liệu đi, trở lại phòng ngủ ra sức ôm chặt thiếu niên gầy guộc nọ.
Tạ Kiến Vi cảm nhận được hắn, nở nụ cười rồi nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Lục Ly còn hy vọng tất cả những gì anh đã trải qua thật sự chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng rất tiếc, nó lại là hiện thực, một hiện thực vô cùng tàn khốc.
Cuối cùng Lục Ly cũng hiểu vì sao Tạ Kiến Vi không bao giờ muốn nhắc tới đoạn quá khứ này. Bởi vì nếu cảm giác tự phủ nhận, tự chán ghét, tự hoài nghi không ngừng lặp lại, con người ta sẽ hoàn toàn mất đi tín nhiệm với cuộc đời.
Dù Tạ Kiến Vi mạnh mẽ cỡ nào, cũng không sao thoát được.
Lục Ly mở to mắt suy nghĩ cả một đêm.
Lần này hắn nhất định sẽ không để Tạ Kiến Vi gặp phải cảnh tượng tuyệt vọng đến vậy nữa.
Lần này, hắn sẽ thay anh xử lý tất cả mọi vấn đề.
Lần này, Tạ Kiến Vi chỉ cần mỉm cười dưới ánh mặt trời không cần e ngại, trở thành một người hạnh phúc thật sự ở giữa cuộc đời.
Hừng đông ló rạng, Tạ Kiến Vi chọc chọc gáy Lục Ly: “A Ly, trời sáng rồi.”
Lục Ly vừa ngủ, không chịu mở mắt, cũng chẳng đành lòng buông Tạ Kiến Vi ra.
Tạ Kiến Vi cúi đầu nhìn thử, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười.
Lục Ly rất ưa nhìn, khi mở mắt cứ khiến người ta quên mất chuyện hắn còn là một đứa trẻ, thế nhưng lúc nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhỏ mềm mềm, hàng lông mi thật dài và cả đôi môi mỏng khẽ mím đầy kiên nghị kia, đều đáng yêu như một đóa hoa vừa nở rộ.
Tạ Kiến Vi nhéo má hắn: “Mau buông ra, sắp muộn mất rồi.”
Lục Ly không buông, còn cố ý cọ đầu vào trước ngực anh.
Tạ Kiến Vi bị hắn chọc cho cười ra thành tiếng: “Đừng như vậy, nhột lắm.”
Nghe được mấy tiếng này, Lục Ly khẽ run lên. Hắn hơi ngẩng đầu, liền thấy khuôn miệng tươi cười của Tạ Kiến Vi, trái tim lập tức đập dồn khó mà kiểm soát.
Thật muốn hôn em ấy.
Tiếc là không với tới… Đau lòng ghê!
Lục Ly lại cúi đầu, càng ra sức mà cọ cọ cọ.
Tạ Kiến Vi sắp bị sự đáng yêu của hắn làm cho tan chảy, giọng nói trở nên dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn: “Vậy ngủ thêm một lát nhé? Mười phút nữa nhất định phải rời giường.”
Lục Ly “ừm” một tiếng.
Tạ Kiến Vi đưa tay ôm hắn, một lớn một nhỏ đắm chìm trong ánh nắng ban mai, tạo thành một bức tranh đẹp đủ để xua tan tất cả băng giá.
Một chút ngủ thêm này, kéo dài đến nửa giờ sau.
Tỉnh lại, Tạ Kiến Vi ảo não nói: “Thật sự bị muộn rồi.”
Lục Ly buông anh ra, ngồi xếp bằng ở trên giường: “Muộn thì cứ muộn thôi.”
Tạ Kiến Vi đang mặc quần áo, nhìn hắn lại thấy trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc bảo: “Không được, nguyên tác cơ bản nhất của một học sinh là không được đi học muộn, đây là tôn trọng thầy giáo và cũng là tôn trọng chính bản thân mình.”
Từ nhỏ đã nghiêm túc chững chạc thế, Lục Ly thầm nhủ trong lòng, nhưng thật ra lại rất là thích thú.
Tạ Kiến Vi vội vàng ăn sáng, trước khi ra cửa còn nói với Lục Ly: “Hôm nay em ở nhà chơi đi, đừng theo anh đến trường.”
Vừa lúc hôm nay Lục Ly có việc cần giải quyết, nên lập tức hùa theo: “Anh đi sớm về sớm nhé.”
Tạ Kiến Vi cong cong con mắt: “Học xong anh sẽ về.” Dừng một chút, anh lại bảo, “Sẽ mua bánh anh đào về cho em.”
Lục Ly bất mãn: “Em không phải trẻ con.”
“Ừ ừ.” Tạ Kiến Vi cười tủm tỉm, “Em không nhỏ một chút nào.” Chỉ là mới sáu tuổi thôi.
Lục Ly cảm thấy mình bị đối phương lừa gạt qua loa, bèn kéo cái áo ngủ thật dài để nhảy xuống giường, đi đến trước mặt Tạ Kiến Vi, nói: “Cúi đầu.”
Tạ Kiến Vi không hiểu, nhưng vẫn nghe lời mà ghé mặt lại gần hắn.
Nhìn đôi môi non mềm của người ta, Lục Ly cảm thấy rất là ngứa ngáy, nhưng cũng không dám làm liều, chỉ nghiêng cái đầu nhỏ cắn lên cổ anh một cái.
Tạ Kiến Vi không đau một chút nào, ngược lại còn thấy hơi buồn cười: “Đây là có ý gì?”
Lục Ly nói: “Đây là trừng phạt vì anh xem em là trẻ nhỏ.”
Tạ Kiến Vi bị vẻ mặt “hung tợn” hết sức đáng yêu của hắn làm cho loạn nhịp. Anh cười cười, bế hắn lên, dùng sức hôn lên trán hắn một cái: “Không nhỏ, không nhỏ, A Ly của chúng ta rất lớn!”
Lục Ly: “…” Tức giận, nhưng không sao cả, sẽ có lúc anh phải hét to hai tiếng “chồng yêu”!
Tạ Kiến Vi đến trường, Lục Ly nhân cơ hội trở về căn cứ.
Bà Lục đang đánh bọn Lý Thần Tinh — đương nhiên là ưu thế nghiêng hẳn về một bên, mấy thủ lĩnh của đám hải tặc đều bị bà nội đánh gục, thua đến mặt đỏ tía tai mà không hề dám cáu giận gì.
Quy định của bà Lục là, nói tục một câu ăn một đấm.
Mà nắm đấm của bà, ai có thể chịu nổi đây? Một đám đều ngoan như gà con vậy.
Lục Ly vừa đến, bà Lục lập tức bỏ qua cho đám người kia, nhìn cháu trai, hỏi: “Thế nào? Hành tinh Thủ đô chơi có vui không?”
Lục Ly nghiêm túc đáp: “Con đã tìm được cháu dâu cho bà.”
Bà Lục cười ha ha. Thương thay, đám người Lý Thần Tinh ở đằng sau cũng rất muốn cười, nhưng thằng nhóc búp bê mặt búng ra sữa kia vừa liếc mắt một cái, bọn họ chỉ có thể khuất phục trước ɖâʍ uy.
Bà Lục trêu hắn: “Cháu dâu thế nào?”
Lục Ly lấp tức cho vợ đi tàu bay giấy một cách cực kỳ chuyên nghiệp.
Bà Lục vừa nghe đã thấy ngạc nhiên: “Lợi hại vậy cơ à.”
Lục Ly ưỡn ngực, tự hào không gì sánh được.
Thực ra bà Lục vẫn không tin lắm, chỉ nghĩ Lục Ly đang nói đùa, tự tiện lôi một thần đồng nào đó về nhà mình thôi.
Lục Ly cũng không định giải thích kỹ. Dù sao hiện nay hắn chỉ mới sáu tuổi thôi, có trưởng thành sớm đến mức nào thì một số việc vẫn không dễ được mọi người chấp nhận.
Hắn về lần này là có việc.
Bà Lục tiếp tục quơ nắm đấm, Lục Ly gọi Lý Thần Tinh tới, dặn dò một câu.
Lý Thần Tinh trợn to mắt: “Chuyện… Chuyện này…”
Lục Ly ném cho gã một ánh mắt xem thường đầy ghét bỏ: “Tôi không hỏi ý anh.”
Lý Thần Tinh vô cùng ấm ức.
Lục Ly lại nói: “Làm theo lời tôi dặn đi, có gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Lý Thần Tinh nhỏ giọng hỏi: “Thế còn bên bà nội…”
Lục Ly đáp: “Cứ gạt trước đã.”
Lý Thần Tinh càng xoắn, chính là cái loại muốn khóc lại khóc không ra này: “Nhưng, có nổi không…”
Lục Ly: “Không nổi.”
Lý Thần Tinh: “…” Ngài biết tôi muốn nói cái gì không, thưa cụ tổ!
Tác phong hành động của Lục Ly luôn nhanh chóng mà nghiêm túc, đây là thói quen hình thành do làm Nguyên soái đã lâu, dù đổi sang cơ thể cỡ bé cũng không dễ mà bỏ được.
Lý Thần Tinh đáng thương cứ thế bị lôi xuống nước, từng giây từng phút đều lo mình sẽ bị bà Lục đánh ch.ết sau khi biết chuyện.
Lục Ly còn uy hϊế͙p͙ gã: “Anh có thể thử xem, nắm đấm của bà cứng, hay họng súng của tôi chuẩn.”
Trái tim bé nhỏ của Lý Thần Tinh đã bị ngâm trong nước mắt, gã có thể làm gì? Chỉ đành khuất phục tên nhóc ác ma trước mặt mà thôi.
Làm theo lời Lục Ly, bếu bị bà Lục phát hiện cùng lắm là bầm dập mặt mày, nhưng nếu trái lời, tên nhóc ác ma này thật sự sẽ giết người đó!
Sau lưng bà Lục, hắn giết người còn chẳng thèm nhíu mày đâu.
Nếu không làm sao đám hải tặc kia lại nghe lời như vậy? Nắm đấm của bà Lục chỉ là một mặt, mà tâm địa hiểm ác thủ đoạn bạo tàn của cụ tổ này mới là mặt đáng sợ hơn.
Lý Thần Tinh nhỏ giọng nói: “Ngài nhất định không được gặp chuyện không may đấy.”
Lục Ly liếc xéo gã một cái: “Yên tâm, anh muốn tôi ch.ết tôi cũng chẳng dễ mà ch.ết thế đâu.”
Lý Thần Tinh: “…” Chúng ta có thể đừng nói thẳng nói thật như vậy được không, chừa lại chút hy vọng nhỏ nhoi đi mà!
Lục Ly: “Không thể.”
Lý Thần Tinh muốn quỳ, chắc không phải tên ác… cụ tổ này biết đọc suy nghĩ của người ta đấy chứ!
Đương nhiên Lục Ly không có khả năng thần thánh ấy, chỉ là hắn hiểu rất rõ tính tình của đám hải tặc này thôi, nên bọn họ chỉ cần đảo đảo mắt hắn đã biết bọn họ đang nghĩ cái gì.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, với bất cứ con chó săn lượn lờ xunh quanh vợ yêu nào, ngài Nguyên soái cũng tuyệt đối không phớt lờ.
Thực chất, Lục Ly cũng không sai Lý Thần Tinh làm gì quá mức khó khăn cả.
Chỉ là lén tấn công hành tinh Tài nguyên trực thuộc hành tinh Thủ đô, cướp bóc rồi chạy tháo thân thôi.
Hải tặc thông thường sẽ không chọc đến Liên bang, lại càng không ra tay trên đầu các ông lớn.
Nhưng Lục Ly cố ý. Hắn chẳng những muốn ra tay mà còn định đào hố, dụ hai vợ chồng súc vật nhà họ Tạ chui vào.
Sau hai lần bị tập kích liên tiếp, Quân đội chính quy của Liên bang đã nổi điên, đòi tr.a ra thủ phạm bằng mọi giá, để xem băng nhóm hải tặc to gan lớn mật nào dám diễu võ giương oai ngay tại Thiên hà Thủ đô.
Mà cuộc điều tr.a vừa được mở ra, kết quả thu được thật khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Không ngờ đám hải tặc vô pháp vô thiên lại bị quy tập, mà thủ lĩnh… thủ lĩnh chính là một thằng ranh con sáu, bảy tuổi?
Đương nhiên tin tức này chỉ lan truyền trong phạm vi các cán bộ cấp cao của Liên bang, nhưng cũng đủ để dọa người.
Lục Ly cố ý để lộ hình ảnh của mình, bọn họ nhìn xong đều khiếp sợ không gì sánh được.
“Đứa… Đứa nhỏ này…”
“Đứa nhỏ ở đâu ra? Đây rõ ràng là một con quái vật!”
Trên Quốc hội có không ít người run sợ, nhưng Tạ Tinh lại sáng bừng con mắt. Hiện giờ, chính đôi mắt na ná cặp mắt của Tạ Kiến Vi kia lại toát ra sự tham lam và tà ác đến ai thấy cũng phải buồn nôn.
Lục Ly dùng thời gian hai tháng để làm mình nổi tiếng, sau đó hắn chỉ cần ngồi chờ Tạ Tinh mời mình tới nhà “làm khách” nữa thôi.
Tính toán mấy ngày nay, hắm cảm thấy thời cơ sắp đến rồi, nên quay sang bảo với Tạ Kiến Vi: “Có lẽ em phải ra ngoài một thời gian.”
Bên nhau non nửa năm trời, Tạ Kiến Vi đã coi Lục Ly thành người thân, nghe hắn nói thế thì lòng anh chợt trở nên căng thẳng: “Em định đi đâu?”
Lục Ly đáp: “Em phải về thăm bà nội.”
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, đương nhiên Tạ Kiến Vi đã biết gia cảnh của đối phương – chỉ là không biết thân phận hải tặc của hắn thôi.
Anh nói: “Nên thế.”
Lục Ly an ủi anh: “Chờ bà nội có thời gian, em sẽ đưa bà tới gặp anh.”
Tạ Kiến Vi đáp: “Ừ.”
Hai người im lặng trong chốc lát, bỗng lại cùng mở miệng: “Anh/Em…”
Lục Ly nở nụ cười: “Anh nói trước đi.”
Tạ Kiến Vi do dự một chút, cuối cùng cũng hỏi thẳng ra: “Em có còn quay lại nữa không?”
Lục Ly ngẩng đầu nhìn anh, dùng chất giọng non nớt để nói ra lời hứa hẹn đầy chắc chắn: “Nhất định em sẽ trở về.”
Tạ Kiến Vi mỉm cười, dù có hơi miễn cưỡng, nhưng nụ cười của anh đã lan đến đáy mắt rồi.
Anh lại hỏi Lục Ly: “Thế em định nói cái gì?”
Lục Ly nghiêm túc nhìn anh, lại nghiêm túc hỏi: “Nếu… Em bảo là nếu, anh có đồng ý theo em rời khỏi hành tinh Thủ đô không?”
Tạ Kiến Vi bỗng dưng mở to hai mắt: “Rời… Rời khỏi hành tinh Thủ đô?”
Lục Ly lại bảo: “Dải Ngân Hà dài mười sáu vạn năm ánh sáng, mấy trăm tỷ hành tinh có thể sinh sống được, anh cam lòng ở lại cái Thiên hà Thủ đô bé nhỏ này cả đời sao?”
Tạ Kiến Vi: “Nhưng… anh…”
Lục Ly nói: “A Vi, anh không còn nhỏ, rời khỏi cha mẹ đi tới những vùng trời rộng lớn hơn, không tốt à?”
Tạ Kiến Vi động lòng, loại cảm giác tim đập gia tốc này tựa như ném một hòn đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, những gợn sóng lan ra còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Lục Ly chốt lại một câu chọc trúng tâm sự của Tạ Kiến Vi: “Anh là người nhà của em, A Vi, em muốn ở cùng với anh.”
Người nhà… Người nhà.
Tạ Kiến Vi rũ mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh cha mẹ đẻ và hai người anh trai đã mờ nhạt từ lâu.
Người nhà là cái gì?
Bầu bạn với nhau, cùng nhau khôn lớn, luôn ở bên nhau, đó mới là người nhà thực sự.
Nhưng anh thì sao?
Không có một nổi một gia đình, bên trong căn nhà anh sống chỉ nhồi nhét toàn những cố máy lạnh lẽo như băng.
Từ lúc bắt đầu có ký ức, người duy nhất cho anh cảm giác gia đình thế mà lại là một đứa nhỏ sáu tuổi không cùng huyết thống.
Tạ Kiến Vi không muốn xa Lục Ly, anh cũng muốn ra ngoài để ngắm nhìn thế giới rộng lớn kia.
Lục Ly ra sức chuẩn bị tâm lý “bỏ trốn” cho vợ, thấy anh thật sự động lòng mới nói: “Chờ em trở lại.”
Tạ Kiến Vi không nhịn được mà hỏi một câu: “Khoảng bao lâu?”
Lục Ly suy nghĩ xong thì đáp: “Hẳn là… sẽ rất nhanh thôi!”
Tạ Kiến Vi còn nói thêm: “Ở cùng bà nội vui vẻ nhé.”
Lục Ly chợt bảo: “Chắc chắn bà nội sẽ rất thích anh.”
Tạ Kiến Vi cảm thấy lòng mình ấm lên, nhẹ giọng nói: “Đi nhanh đi.”
Đi nhanh về nhanh, nhất định phải… trở về.
Lục Ly giả vờ bị Tạ Tinh bắt.
Chắc chắn Tạ Tinh rất tò mò về Lục Ly, ông ta cắm đầu vào thí nghiệm cơ thể người, đơn giản là muốn đột phá sức mạnh và trí tuệ của Nhân loại.
Một đứa bé sáu tuổi, thống lĩnh toàn bộ hải tặc, thậm chí còn chẳng coi Quân đội Liên bang ra gì mà đi “trộm cướp”, đủ thấy nó khủng bố đến cỡ nào.
Sáu tuổi đã nghịch thiên như vậy, đợi khi nó lớn lên, chẳng phải sẽ khiến cả vũ trụ kinh hãi hay sao?
Điều gì đã khiến nó xuất sắc như thế? Trong cơ thể của đứa bé sáu tuổi này, rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Tạ Tinh quá hiếu kỳ, nhất định ông phải bắt đứa trẻ kia, nhất định phải phân tích và tìm ra đáp án.
Chỉ cần có kết quả, là tất cả mong muốn của ông ta sẽ đạt thành!
Lục Ly nằm trong một cái lồng kính trong suốt, nhìn như một thiên sứ đáng yêu đang chìm vào giấc ngủ.
Đứa bé còn nhỏ như thế, bất cứ người bình thường nào nhìn vào cũng sẽ sinh lòng trắc ẩn, thương tiếc không nỡ tổn hại nó.
Nhưng những người trưởng thành đứng bên ngoài phòng thí nghiệm lại giương từng cặp mắt lạnh lùng, chỉ có tham lam ẩn giấu bên trong.
Đứa nhỏ này rất đáng yêu, nhưng có nhiều đứa nhỏ đáng yêu lắm.
Bọn họ đã quen rồi, quen đem những đứa nhỏ thế này làm chuột bạch, quen nhìn bọn chúng đau khổ cầu xin, cũng quen nhìn những cơ thể bé nhỏ kia trở dữ tợn và ghê tởm.
Không bao lâu sau, số liệu đã được hiển thị trên một cái màn hình nửa trong suốt.
Tạ Tinh vừa thấy, hai mắt chợt sáng ngời: “Thể chất cấp SSS, tinh thần cấp S, đây quả thực là Tạ Kiến Vi thứ hai!”
Lúc này Lý Tố Nhiễm đứng cạnh ông đã tháo chiếc mặt nạ “mẹ Tạ” xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lạnh lùng và tàn nhẫn. Bà thấp giọng nói: “Thứ quái vật như thế mà cũng có thể được sinh ra một cách bình thường?”
Tạ Tinh nói: “Nhân loại luôn có thể sản sinh ra những dị biến không lường được trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó.”
Mẹ Tạ khẽ cười: “Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.”
Tạ Tinh thở dài, cảm khái: “Đúng là một chuyện tốt, Tạ Kiến Vi rất khó khống chế, nhưng sản phẩm thí nghiệm trước mắt đây nhất định sẽ mang tới cho chúng ta vô số bất ngờ.”
Mẹ Tạ lại nhìn khuôn mặt của Lục Ly, hơi động não, nói: “Hình như… nó quen biết Tạ Kiến Vi.”
Tạ Tinh cười, bảo: “Thế thì tốt, nó có thể nghiên cứu chính bạn bè mình.”
Mẹ Tạ cũng cười theo.
Chuyện xảy ra cách đây mấy tháng, mẹ Tạ cũng không nhớ quá rõ ràng, nhưng đại khái là bà đã từng trông thấy thằng nhóc trong lồng kính kia. Bà vốn không quan tâm đến Tạ Kiến Vi, nên hoàn toàn không có hứng thú với việc Tạ Kiến Vi đang kết bạn với ai hoặc đang làm những việc gì. Trở về vào các mốc thời gian cố định, đóng giả làm một người mẹ hiền đã là giới hạn cuối cùng, nếu bảo bà đi gặp Tạ Kiến Vi hàng ngày, bà sẽ bực đến ch.ết.
Nên biết, tất cả những thứ Tạ Kiến Vi sở hữu hiện giờ vốn phải là của bà, chính cái bào thai tham lam kia đã mang toàn bộ gen xuất sắc đi.
Không ai hiểu được lúc ấy bà thất vọng cỡ nào, thật sự là thất vọng không gì sáng được.
Cho nên làm sao bà có thể thích Tạ Kiến Vi? Làm sao có thể thích một thứ vô liêm sỉ đã trộm đi mọi thứ của bà.
Ở trong lồng kính, Lục Ly cũng không thật sự mất đi ý thức. Trước khi đến hắn đã dùng thuốc kháng sinh, nên thần kinh tê dại chỉ là tạm thời, không bao lâu sau hắn sẽ tỉnh táo trở lại.
Tiếng nói chuyện ở bên ngoài hắn nghe hết sức rõ ràng, cũng bởi vậy mà ác ý từ dưới đáy lòng trỗi dậy, chỉ hận không thể giết ch.ết hai kẻ rác rưởi đội lốt người kia.
Sau khi kết thúc thao tác phân tích, Tạ Tinh bố trí người bắt đầu tiến hành lấy mẫu kiểm tr.a cho Lục Ly.
Đây không phải chuyện thoải mái gì, thậm chí là vô cùng khổ sở.
Bốn tiếng trôi qua, dù là Lục Ly cũng phải hận mình không thể ngất quách đi cho rồi.
Hắn không phải đứa trẻ sáu tuổi thật sự mà còn đau đớn như vậy, thật khó để tưởng tượng nổi những đứa trẻ chân chính sẽ phải trải qua những gì.
Lấy mẫu xong, Lục Ly bị nhốt trong phòng thí nghiệm cực kỳ kiên cố, còn đám mặt người dạ thú kia thì đã rời đi để phân tích kết quả rồi.
Hắn thở ra một hơi dài, sau khi thả lỏng cơ thể thì nhảy phắt lên.
Phía sau lưng vẫn còn đau nhức, nhưng không đến nỗi khó chịu đựng lắm. Hẳn là bọn họ không muốn phá hỏng hắn, dù sao hắn cũng là “vật mẫu” có một không hai, chỉ có thể gặp chứ không thể chủ động kiếm tìm.
Lục Ly quan sát xung quanh một lượt, trong lòng đã có những phán đoán ban đầu.
Không gian kín bưng, người thường chắc chắn không cách nào thoát được, nhưng Lục Ly thì lại có thể.
Ngoài đời, hắn đã đánh tan tộc Bách Chi, bình định dải Ngân Hà, rồi còn xây dựng Vi tinh(*).
(*) Vi tinh: là hành tinh có tên giống tên Tạ Kiến Vi, là hành tinh Thủ đô của Đế quốc
Vi tinh thuộc quyền quản lý của Thiên hà Thủ đô của Liên bang Ngân Hà cũ. Tuy ngay lúc đó hành tinh Thủ đô của Liên bang đã bị phá hủy đến hoang tàn, nhưng cũng là một gốc đại thụ, có đổ nghiêng cũng còn bộ rễ bám sâu, có cơ sở để tìm ra được.
Lúc ấy, Tạ Kiến Vi và Lục Ly cùng chung tay khôi phục trí thông minh nhân tạo Soriya đang ra sức chèo chống toàn bộ Liên bang Ngân Hà.
Soriya nhận Lục Ly làm chủ, mở cho hắn tất cả quyền hạn, đồng thời cũng phô bày bí mật của mình ra.
Tuy tất cả dữ liệu về Liên bang đã biến mất, nhưng kết cấu mật mã của Soriya, Lục Ly nắm được rất rõ ràng.
Nếu không hắn cũng không thể khống chế nó.
Mà thời điểm hiện giờ, toàn bộ hệ thống trí thông minh nhân tạo của Liên bang đều được phát triển từ Soriya, Lục Ly muốn xâm nhập chúng nó quả thực quá dễ dàng.
Đành chịu thôi, ai bảo hắn có tool hack “biết trước tương lai” chứ.
Lục Ly lặng lẽ ra khỏi phòng thí nghiệm. Vừa bước ra ngoài, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trước mắt, hắn đã suýt nôn ra!
Ở đây có vô số ngăn trong suốt bằng kính một chiều, bên trong mỗi cái đều có trẻ em.
Bọn chúng nhìn hết sức mong manh, hai mắt hoàn toàn trống rỗng, mà cái khiến cho da đầu người ta run lên chính là… cơ thể của bọn chúng!
Tám chữ “người không ra người quỷ không ra quỷ” này cũng không đủ để hình dung.
Sau khi bị cấy ghép với vô số giống loài khác, đám trẻ con kia mới hiểu thấu được sự tàn ác và nhẫn tâm của con người.
Lục Ly trải qua hàng trăm trận chiến, tự nhận bản thân đã nhìn thấy rất nhiều thảm cảnh người thường chẳng thể tưởng tượng ra. Nhưng tất cả những cái đó cộng vào cũng không sao so sánh với hình ảnh kinh dị ngay trước mắt.
Lục Ly không biết Tạ Kiến Vi nhìn thấy những thứ này vào lúc nào.
Nếu là mười năm sau… nếu là Tạ Kiến Vi sống trong tình thương giả dối của người mẹ rồi vô tình nối giáo cho giặc trong suốt mười năm đằng đẵng…
Lúc nhìn thấy những thứ này, rốt cuộc anh đã suy sụp tới mức nào?
Tín ngưỡng sụp xuống, vất vả làm bao nhiêu chuyện nhưng lại hại đến quá nhiều người, Tạ Kiến Vi làm sao chấp nhận được?
Anh sẽ hủy diệt nhà họ Tạ, điều ấy là lẽ đương nhiên. Anh sẽ giết đôi cha mẹ súc vật cũng không bằng này, đây căn bản là một chuyện quá hợp với lẽ thường.
Từ trước tới nay, Lục Ly chưa từng hiểu thấu, Tạ Kiến Vi là thật sự cần mình.
Nếu không có cuộc gặp gỡ ở hành tinh hoang, Tạ Kiến Vi đã ch.ết từ lâu lắm rồi.
Anh thật sự… thật sự không muốn sống nữa, lưng gánh biết bao tội nghiệt, lương tri không cho phép anh sống tiếp.
Anh thực sự coi Lục Ly là duy nhất, thật sự coi hắn là vầng thái dương, thật sự muốn nhận được sự cứu rỗi từ chỗ hắn.
Ác chiến với tộc Bách Chi, cứu vớt hàng vạn sinh linh trên khắp dải Ngân Hà, Tạ Kiến Vi không chỉ muốn giúp Lục Ly giành thiên hạ, mà càng muốn đền bù tội lỗi của bản thân. Anh hy vọng có thể trả nghiệp cho sự vô tri thời thơ ấu.
Cuối cùng Lục Ly cũng biết Tạ Kiến Vi coi trọng mình đến mức nào, nhưng hắn lại không hề vui vẻ.
Nếu có thể lựa chọn, hắn hy vọng Tạ Kiến Vi chưa bao giờ trải qua những chuyện này, hắn hy vọng anh vĩnh viễn là đứa con cưng của trời, hy vọng anh không cần bất cứ ai và chỉ một mực sống trong kiêu hãnh.
Thế nhưng… Mọi thứ đã xảy ra rồi.
Lục Ly sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi bên cạnh truyền tới tiếp đập dồn thật mạnh.
Lục Ly quay đầu, nhìn thấy một người hai mặt.
Bọn họ dính chặt vào nhau, một gương mặt ở chính diện, một cái thì ở bên trái. Bọn họ có bốn cánh tay, bên trên những cánh tay ấy là các đường gân xanh ẩn giấu một sức mạnh kinh người. Chỉ là, bộ dáng bọn họ trông quá đáng sợ.
Người đó nhìn Lục Ly, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.
Lục Ly cũng nhìn lại đối phương, sau một chút sửng sốt, óc hắn chợt hiện lên một suy nghĩ rất kinh hoàng.
Đây là… Tạ Kiến Sâm sao?
Anh hai của Tạ Kiến Vi.
Lục Ly đi tới, cố nhịn cảm giác ghê tởm để nhìn kỹ.
Đôi mắt trên gương mặt kia dại đến quỷ dị, nhưng từ đường nét khuôn mặt lại có thể nhìn ra một chút bóng dáng của Tạ Kiến Vi.
Anh em bọn họ đều sở hữu bộ gen tốt, hết sức ưa nhìn. Song Lục Ly vĩnh viễn cũng không cách nào tưởng tượng, bọn họ lại có thể biến thành cái bộ dạng này.
Tạ Kiến Sâm nhìn Lục Ly, giật giật môi.
Lục Ly không nghe được lời đối phương nói, nhưng có thể nhìn thấy đối phương đang nói cái gì.
“Giết chúng tôi đi, xin hãy giết chúng tôi đi…”
Đồng tử của Lục Ly co mạnh lại, trên trán nổi đầy gân xanh. Hắn ra sức siết chặt nắm tay, mạnh mẽ nhìn về phía một gương mặt khác.
Tạ Kiến Vinh – Anh cả của Tạ Kiến Vi.
Cái đôi cha mẹ kia đã phát điên đến mức nào rồi, thế mà có thể ra tay tàn ác với chính con ruột của mình như thế!
Cứ tưởng bọn họ lợi dụng Tạ Kiến Vi đã là tàn nhẫn đến cực điểm, ai ngờ… ai ngờ…
“Xin cậu, giết… giết chúng tôi đi…”
Bọn họ không ngừng lặp lại câu này, trong đôi mắt tái dại chỉ toàn là tuyệt vọng.
Lục Ly biết bọn họ có thể nhìn thấy mình. Dù đây là vách kính một chiều, nhưng có lẽ mắt họ có thể nhìn xuyên qua để thấy cảnh tượng bên ngoài.
Năng lực này qủa thật vô cùng đáng sợ, cấy lên cơ thể người hẳn sẽ lợi hại vô cùng.
Nhưng… cái giá đắt nhường này… Phải trả giá nhiều như thế, ai lại muốn đánh đổi?
Lục Ly hít sâu, giật giật môi: “Yên tâm, nhất định tôi sẽ tiễn bọn chúng xuống địa ngục.”
Dễ dàng xâm nhập vào hệ thống trung tâm của Soriya, Lục Ly nhìn thấy toàn bộ dữ liệu thuộc về Tạ Tinh.
Từ hai mươi năm trước ông ta đã bắt đầu thí nghiệm cơ thể người, mới đầu cũng có thành tích nổi trội, nhưng sau đó không lâu Chính phủ Liên bang căn cứ luân lý và nhân quyền, hoàn toàn cấm tiến hành loại nghiên cứu này.
Song, Tạ Tinh vẫn không từ bỏ ý định. Ông ta là con trai độc nhất của nhà họ Tạ, có tinh thần cấp S khiến nhiều người hâm mộ, đáng tiếc thể chất lại rác rưởi đến mức thua kém cả người thường.
Thể chất cấp D giống như một lời nguyền không ngừng tr.a tấn ông ta. Ông ta muốn trở nên mạnh mẽ, muốn có được sức mạnh siêu phàm, muốn khiến tất cả những kẻ đã từng nhạo báng mình phải quỳ xuống vì sùng bái.
Sự thật là, chẳng có ai cười nhạo ông ta cả, kẻ duy nhất thực sự xem thường ông chính là bản thân ông.
Tự cao quá mức sẽ sinh ra tự ti đáng sợ.
Sau đó, Tạ Tinh bắt đầu nghiên cứu về sự tiến hóa của cơ thể người, nhưng vừa có được chút thành tích thì lại bị cắt ngang. Ông ta cảm thấy những người kia cố tình cản trở mình, ghen tị vì mình sắp có được sức mạnh, cho nên quyết không từ bỏ.
Để duy trì công trình nghiên cứu cực kỳ hao tiền tốn của này, ông bắt đầu xâm nhập Chính quyền Liên bang.
Kết hôn, hợp tác, vô số hoạt động trong âm thầm đã khiến ông ta có được địa vị ngày hôm nay.
Mà tất cả những thứ này, chỉ để phục vụ thí nghiệm cơ thể người.
Có lẽ lúc mới nghiên cứu ra “quái vật”, ông ta cũng từng sợ hãi. Bởi vì trong hồ sơ ghi chép kia có một khoảng thời gian bỏ trống, chắc ông ta cũng biết mình làm như vậy là không đúng, rồi sẽ gặp phải báo ứng thôi.
Nhưng đúng vào lúc ấy, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Sau khi vợ ông ta tự dùng thuốc tiến hóa, chẳng những không có “biến dị” mà còn sinh được một cặp song sinh có thể chất cấp S!
Tạ Tinh nhìn thấy hy vọng một lần nữa. Ông ta ý thức được rằng, chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, chắc chắn sẽ có ngày thành công.
Chỉ còn một bước thôi, tuy tỷ lệ thành công rất thấp, nhưng nếu tiếp tục cố gắng, không ngừng nâng cao tỷ lệ lên, chắc chắn sẽ thành công thêm lần nữa!
Nhưng việc ấy quá khó khăn, cặp song sinh nhà ông tựa như phù dung sớm nở tối tàn, sáu năm trôi qua mà ông vẫn không thu hoạch được gì cả.
Để nâng cao xác suất thành công, ông tìm vô số đứa trẻ về làm thí nghiệm, bởi vì trẻ con đang ở thời kỳ sinh trưởng mạnh mẽ nhất, hiệu quả của thuốc sẽ thấy được nhanh hơn.
Nhưng ngoại trừ việc tạo ra một đống quái vật, ông ta không có được một sản phẩm hoàn chỉnh nào.
Lý Tố Nhiễm còn điên cuồng hơn cả Tạ Tinh. Bà ta vẫn luôn không cam lòng vì cơ hội tiến hóa của mình lại bị con cái cướp đi, nên cố chấp thử thuốc một lần nữa.
Bà đã nắm được quy luật, trong thời kỳ mang thai, phản ứng của cơ thể phụ nữ mạnh hơn người thường gấp mấy trăm lần, dưới tình trạng ấy, hoạt tính càng mạnh, khả năng biến đổi thế chất lại càng cao.
Cho nên bà ta dùng thuốc một lần nữa, định dùng phương pháp này để cải tiến bản thân.
Nhưng bi ai chính là, bà ta đã sinh ra Tạ Kiến Vi, một thiên tài khiến cả bà lẫn Tạ Tinh phải ghen tị đến không cách nào kiềm chế.
Người có tinh thần cấp SSS, chưa từng thấy từ trước đến nay, là tồn tại hoành tráng nhất trong toàn bộ chiều dài Lịch sử Liên bang.
Bọn họ thành công, nhưng thành công ấy lại như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lòng bọn họ, làm bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì sao không phải là bọn họ, vì cái gì không phải là chính bọn họ!
Thực ra bọn họ đã phát điên rồi, làm quá nhiều việc ác, biết mình sẽ chẳng thể quay đầu, nên dứt khoát phát điên đến cùng luôn.
Bọn họ không dám động đến Tạ Kiến Vi, vì người sở hữu tinh thần cấp SSS vô cùng đáng sợ. Nếu bọn họ lấy Tạ Kiến Vi ra làm thí nghiệm, chỉ sợ Tạ Kiến Vi sẽ hủy diệt bọn họ ngay.
Nhưng Tạ Kiến Vinh và Tạ Kiến Sâm thì lại không thoát được.
Sau khoảng thời gian huy hoàng ngắn ngủi, hai anh em nọ liền vĩnh viễn bị giam trong phòng thí nghiệm, chịu đựng vô số tr.a tấn từ chính cha mẹ đẻ của mình.
Lục Ly muốn công bố tất cả những chuyện này ra ngoài, muốn phơi bày tội ác của Tạ Tinh và Lý Tố Nhiễm cho toàn vũ trụ, để mỗi người một đao mà lóc da xẻo thịt hai kẻ súc sinh này!
Nhưng mà… Không được.
Không thể làm như vậy.
Lục Ly nhắm mắt, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Nếu mọi chuyện thật sự bị vạch trần, Tạ Kiến Vi sẽ biết mình là đồng lõa. Khi đã thành niên Tạ Kiến Vi cũng không thể chấp nhận và lựa chọn cái ch.ết, thế thì Tạ Kiến Vi mới mười một tuổi sẽ ra sao?
Cha mẹ luôn luôn lừa gạt, bản thân lại để đôi tay nhuốm máu mà chẳng hay biết gì.
Tội nghiệt như thế… Tạ Kiến Vi không nên gánh chịu.
Tưởng tượng một chút, Lục Ly đã thấy trái tim đau đớn vô cùng.
Lần này… Tạ Kiến Vi không được biết một cái gì hết, anh sẽ không phải giết cha giết mẹ, không phải bất đắc dĩ giết ch.ết hai người anh trai, cũng không cần tự trục xuất bản thân mình.
Tạ Kiến Vi sẽ ở bên hắn, trưởng thành trong bình an khỏe mạnh, cảm nhận sự ấm áp của gia đình, hưởng thụ tất cả những thứ mà một thiếu niên nên có.
Tạ Tinh, Lý Tố Nhiễm.
Cảm giác sống không bằng ch.ết, rồi các người sẽ được nếm thôi.
Lục Ly hít thở thật sâu, sau khi xóa bớt ghi chép về công trình nghiên cứu ở trong trí thông minh nhân tạo thì gửi một số bằng chứng đủ để chứng minh hành vi phạm tội của Tạ Tinh đến thiết bị thông tin của thành viên Quốc hội.
Xong xuôi, hắn hủy tất cả tư liệu nghiên cứu, ấn vào cái nút ngủ vĩnh viễn để những đứa trẻ sống không bằng ch.ết kia được nhắm mắt.
Thương tổn này là không chữa được, không ai cứu nổi bọn chúng, so với việc để chúng sống trong đau khổ như thế, chẳng bằng giải thoát hết cả cho xong.
Lúc Lục Ly gần như thực hiện xong tất cả các thao tác này, Tạ Tinh và Lý Tố Nhiễm hoảng hốt chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Lục Ly liếc bọn họ một cái, sau đó lẻn ra ngoài theo một con đường bí mật.
Trong mắt Tạ Tinh đều là không thể tin được: “Máy tính điện quang bị xâm nhập, làm sao có thể? Ai làm được chuyện này? Tuyệt đối không có khả năng!”
Trong đầu Lý Tố Nhiễm chợt lóe lên khuôn mặt non nớt của Tạ Kiến Vi, bà nói bằng giọng điệu vô cùng thâm độc: “Vào lối bí mật, chắc chắn nó sẽ trốn theo đường đó!”
Lệnh vừa ban ra, cả đám người lập tức đuổi theo.
Nhưng Lục Ly đi rất đúng lúc, khi bọn họ đuổi tới nơi chỉ kịp phát hiện lối vào đã bị đóng ch.ết rồi.
Tạ Tinh vội vàng kết nối với máy tính điện quang, nhìn thấy tư liệu bên trong bị xóa sạch thì lập tức phát điên.
“Ai… Ai làm!”
Ở đây, ông ta gần như mất đi lý trí, ngoài kia, toàn bộ Quốc hội Liên bang cũng sắp sửa nổ tung.
Đây là cái gì? Đây là đang làm những cái gì!
Không cần biết mục đích chính xác là gì, tất cả những Nghị viên nhận được phần tư liệu này đều vô cùng khiếp sợ.
Thí nghiệm cơ thể người đã bị cấm từ lâu nhưng vẫn được tiến hành trong lén lút, mà kẻ duy trì cái công trình mất hết tính người này lại chính là ứng viên được bọn họ ủng hộ để ngồi vào chiếc ghế lãnh đạo nhiệm kỳ tới đây!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, bọn họ vội vàng liên hệ với Chủ tịch Quốc hội, tiến hành mở một cuộc họp khẩn cấp.
Phương án này của Lục Ly khá chu toàn, có Quốc hội Liên bang, Tạ Tinh và Lý Tố Nhiễm chắc chắn sẽ bị buộc tội.
Mà thành viên Quốc hội lo cho mặt mũi Liên bang, khẳng định sẽ không công bố sự vụ ra ngoài.
Tạ Kiến Vi sẽ không biết cha mẹ mình đã làm gì, Tạ Tinh và Lý Tố Nhiễm cũng sẽ bị phạt tù, như thế là đã tạm ổn.
Đương nhiên Lục Ly sẽ không tha cho đôi vợ chống súc vật kia một cách dễ dàng như thế, hắn sẽ làm cho bọn họ sống không bằng ch.ết. Hắn nói được thì sẽ làm được!
Lúc Lục Ly trở về dinh thự của nhà họ Tạ, Tạ Kiến Vi kinh ngạc cực kỳ: “Quay lại nhanh thế à?”
Cậu nhóc sáu tuổi bỗng ôm lấy cổ anh, dùng cánh tay nhỏ gầy của nó để vây quanh anh, tựa như muốn bảo vệ anh trong vong tay bé nhỏ của mình.
Tạ Kiến Vi vừa buồn cười lại vừa thấy ấm áp trong lòng. Anh dịu dàng nói: “Sao thế? Sợ anh bị người khác cướp đi à?”
Thế mà nhóc A Ly thật sự bật ra một tiếng: “Sợ.”
Tạ Kiến Vi cười tươi hơn, búng nhẹ lên gáy Lục Ly một cái, nói: “Anh đảm bảo, không ai có thể cướp anh đi được.”
Lục Ly hít thở thật sâu, buông anh ra, nghiêm túc bảo: “Đi cùng em đi.”
Tạ Kiến Vi chớp chớp đôi mắt: “Sao đột nhiên…”
Lục Ly cắt lời anh: “Rời khỏi nơi này, em đảm bảo sẽ cho anh một gia đình, một gia đình thực sự.”
Tạ Kiến Vi ngẩn người.
Nhìn đứa trẻ nhỏ bé trước mặt, nghe âm thanh non nớt của đối phương, anh bỗng thấy rung động lạ lùng.
Một gia đình thực sự.
Thứ ấy cha mẹ đẻ của anh cũng không cho anh được, nhưng anh tin đứa bé trước mặt đây có thể cho anh.
Gia đình nhất định phải có người thân.
So với cha mẹ gần như đã hoàn toàn biến mất trong trí nhớ, anh cảm thấy Lục Ly còn giống người thân của mình hơn.
Đối mặt với ánh mắt vừa cố chấp lại vừa chăm chú của nhóc A Ly, Tạ Kiến Vi nói ra một câu mà tự anh cũng cảm thấy thật là vớ vẩn: “Được, anh đi theo em.”