Chương 14: Giúp Miên Hạ tắm rửa
Liễu Miên Hạ cũng muốn nhìn xem thể lực của Lệ Kiêu rốt cuộc có thể tốt đến đâu.
Y theo lời mà gia tăng độ thó, kỳ thật y muốn dùng loại huấn luyện kết hợp các chướng ngại, nhưng việc bố trí chướng ngại không phải việc có thể hoàn thành trong chốc lát, hơn nữa có vài thứ còn phải bỏ tiền mua, Liễu Miên Hạ nghèo.
Thế là huấn luyện trở thành luyện bắn tên, hơn nữa còn là bia ngắm di động, dùng mấy tắm ván gỗ làm bia, Liễu Miên Hạ tùy tiện ném để Lệ Kiêu ngắm bắn.
Nếu là bia ngắm đứng yên, Lệ Kiêu có thể bách phát bách trúng, nhưng đây là bia di động nên Lệ Kiêu không bắn chuẩn như vậy được.
Lúc vừa mới bắt đầu, mười mũi tên Lệ Kiêu có thể bắn trúng năm mũi, chính hắn cực độ không hài lòng, nhưng Liễu Miên Hạ thì thấy như này đã vô cùng lợi hại, chính y kéo cung còn chưa nổi đây.
Lại tiếp các lần sau, xác suất Lệ Kiêu bắn trúng càng cao, mười mũi tên thì trúng bia tầm bảy đến tám mũi.
Liễu Miên Hạ hưng phấn vỗ tay, "A Kiêu thật là lợi hại!"
Lệ Kiêu tay nắm cung, lắc đầu nói: "Không lợi hại, còn chưa bắn trúng hết."
Liễu Miên Hạ nói: "Như vậy đã rất lợi hại rồi, ta còn chưa kéo cung được đâu, A Kiêu huynh dạy ta đi."
Lệ Kiêu đáy lòng quyết định, nhất định phải luyện bắn bia di động bách phát bách trúng, chẳng qua mình hắn luyện tập là được rồi, không muốn Liễu Miên Hạ mệt mỏi, rốt cuộc việc giúp hắn ném bia cũng rất vất vả.
Hơn nữa Liễu Miên Hạ luôn đứng đầu trong lòng hắn, Liễu Miên Hạ đã có yêu cầu đương nhiên hắn sẽ thỏa lòng y trước.
Thế là Lệ Kiêu gật đầu, "Được, ta dạy cho em! Nhưng mà cung này của ta quá nặng, không thích hợp với em. Lần sau ta làm cho em cây cung thích hợp để học hơn."
Liễu Miên Hạ: "Di? Huynh còn biết làm cung tên sao?"
Cung là loại vũ khí không phải ai cũng biết làm. Ở niên đại này, chỉ có thợ thủ công nhiều kinh nghiệm mới có thể làm ra.
Lệ Kiêu gãi gãi đầu, cười ngốc, "Ân, khi còn nhỏ học từ thở thủ công trong nhà! Chỉ là biết làm loại đơn giản nhất, chẳng qua để tức phụ học thì chắc chắc ta làm được!"
Liễu Miên Hạ thì lại nghĩ, Lệ gia trước kia thế nhưng còn nuôi dưỡng thợ thủ công, nhất định gia thế trước kia rất trâu bò! Chỉ tiếc hiện nay đã suy tàn.
Nhưng mà hai huynh đệ Lệ gia vẫn thực ưu tú!
Có hai nam nhân như vậy làm phu quân, Liễu Miên Hạ cảm thấy chính mình vẫn rất hời.
Liễu Miên Hạ nhìn cây cung đen huyền trong tay Lệ Kiêu nóng lòng muốn thử: "Cho ta mượn thử một chút xem, có phải rất nặng hay không?"
Phần lưng cung được đúc bằng huyền thiết, mặt trên khắc có hoa văn, hai đầu nhếch lên, bộ dáng Lệ Kiêu cầm nó phi thường nhẹ nhàng, nhìn qua chẳng khác gì đang cầm cung gỗ, cho nên Liễu Miên Hạ mới tò mò muốn thử.
Lệ Kiêu không nói hai lời liền đưa cung cho Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ hai tay nhận lấy liền tức khắc khuỵu xuống, quá nặng! Này Lệ Kiêu vẫn đang đỡ bớt một phần trọng lượng, nếu hắn buông ra toàn bộ, có khi Liễu Miên Hạ sẽ ngã lăn.
Lệ Kiêu chậm rãi buông tay, Liễu Miên Hạ sắc mặt nhịn đến đỏ bừng, "Không được... buông! Ta không cầm nữa, huynh lấy ra đi!"
Lệ Kiêu nhếch miệng cười rộ lên đem cung rút lại, một tay kia trực tiếp ôm lên Liễu Miên Hạ, chỉ với một cánh tay đã nhẹ nhàng nâng y lên: "Tức phụ còn không có nặng bằng cung của ta đâu."
Liễu Miên Hạ: "..."
Được rồi, không nên cùng quái vật so sức lực.
Buổi chiều Liễu Miên Hạ kể Lệ Kiêu nghe chuyện xưa, một bên giảng, một bên còn trả lời các loại vấn đề Lệ Kiêu đưa ra.
Tỷ như 36 kế kinh điển có "Khổ nhục kế", giải thích cho hắn vì sao đôi lúc phải ủy khuất chính mình, sau đó kể thêm một vài ví dụ minh họa.
Những ngày qua ở chung làm Liễu Miên Hạ hiểu rõ, Lệ Kiêu chỉ là phản ứng trì độn chứ không phải thật sự ngốc, hơn nữa một khi hắn lý giải toàn bộ vấn đề thì sẽ không bao giờ quên.
Kể chuyện xưa làm thời gian trôi đặc biệt mau, bất tri bất giác sắc trời đã tối.
Tới buổi tối, Lệ Duệ không ở nhà không ai quản Lệ Kiêu, hắn liền ồn ào muốn ngủ cùng Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ cũng không từ chối, trong lòng nghĩ còn may có Lệ Kiêu cùng A Từ bên cạnh mới không đến nỗi chính mình phòng không gối chiếc khi Lệ Duệ ra xa nhà.
Lệ Kiêu không thể giúp Liễu Miên Hạ loại việc tinh tế tỉ mỉ như tắm rửa được, trước đây đều là Lệ Duệ tắm rửa cho y, kỳ thật Liễu Miên Hạ cũng có kháng nghị, chính y có tay có chân, có thể tự mình tắm nha.
Chỉ là y tìm tòi trong chút kí ức cũ, song nhi Thiên Sở Quốc sau khi thành thân đều cần phu quân giúp đỡ tắm rửa, đây đã là truyền thống bất thành văn của cả nước.
Lệ Duệ không ở nhà, cho nên đêm nay A Từ hầu hạ Liễu Miên Hạ tắm rửa.
Ở trong trí nhớ Liễu Miên Hạ, khi y còn chưa xuất giá, ở Liễu gia cũng vẫn luôn là A Từ tắm rửa cho y, từ khi cha y lo lắng A Từ sẽ đối với y làm chuyện không nên làm nên sau này khi tắm rửa cũng luôn có người ở bên cạnh giám sát.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện mà nguyên thân trải qua, sau khi Liễu Miên Hạ xuyên tới, bởi vì sinh bệnh nên đại phu không cho y tắm rửa, chỉ cần lau mình là được. Mặt khác, A Từ bận quá mà chính y cũng có chút mâu thuẫn nên đều tự mình lau người.
Chuẩn bị xong nước tắm, A Từ liền giúp Liễu Miên Hạ cởi ra áo ngoài.
Thân thể trần trụi triển lộ trước mắt A Từ, tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên hắn thấy thân thể Liễu Miên Hạ, nhưng lại giống như mọi lần đều khó kìm lòng nổi.
Liễu Miên Hạ dưới ánh mắt nóng rực của A Từ cũng ngượng ngùng dần, theo đến đó cũng là dục vọng trong thân thể, gần như vừa bị ánh mắt kia nhìn đến, Liễu Miên Hạ liền ướt.
Ở trong mắt A Từ, Liễu Miên Hạ chính là đầu quả tim hắn. Dưới ánh nến vàng ấm áp, thân thể trắng nõn kia phảng phất bị vầng sáng ấy bao quanh, hai ɖú no đủ mượt mà, eo thon chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Bướm nộn trơn bóng, mông thịt cong vểnh, hai chân thon dài thẳng tắp, còn có đầu ngón chân đáng yêu, mỗi một tấc da thịt y A Từ đều yêu nhất.
Liễu Miên Hạ cảm giác như chính mình đang bị hắn thị gian, ánh mắt A Từ tựa hồ vươn tay nhỏ, ôm lấy toàn thân y vuốt ve mơn trớn. Bướm nhỏ Liễu Miên Hạ không nhịn được ra sức đóng mở, chậm rãi tràn ra ái dịch.
Y không khỏi dỗi nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cũng không phải chưa thấy qua!"
A Từ ôm Liễu Miên Hạ bế vào thùng tắm, cười nói: "Trước kia là trước đây, cùng hiện tại không giống nhau. Hiện tại ta đã có danh phận, là thị lang của thiếu gia, là nam nhân của thiếu gia."
Liễu Miên Hạ đỏ mặt nói: "Đã nói không cho kêu thiếu gia, huynh còn không chịu đổi."
A Từ tuy cũng sửa miệng, nhưng lại nói: "Miên Hạ vĩnh viễn là thiếu gia của ta."
Liễu Miên Hạ ngồi trong thùng tắm, trên mặt nước trôi nổi cánh hoa hồng nguyệt quý, chỉ lộ ra bả vai mượt mà bóng loáng ra khỏi mặt nước, phong cảnh xinh đẹp phía dưới tất cả đều bị cánh hoa che khuất.
A Từ đứng ngoài thau tắm chỉ mặc trung y hơi mỏng, múc nước tưới lên đầu vai Liễu Miên Hạ.
Ngay sau đó hai tay hắn trượt xuống, dọc theo đường cong bả vai lướt xuống nhẹ nhàng vuốt ve, vừa giúp Liễu Miên Hạ rửa sạch, cũng mang theo ý vị khiêu khích, dần dần luồn tới cặp ɖú sữa phía trên, tay chuyển động quanh ɖú thịt cầm nắm nó xoa bóp đánh chuyển từ trên xuống dưới, nhưng duy độc không chạm vào đầu vú.
Thủ pháp có chút giống mát xa, thường thường còn sẽ ấn huyệt vị trên bầu vú, Liễu Miên Hạ nhẹ nhàng thở hổn hển phun khí, mắt phượng ướt dầm dề hàm chứa ánh nước dụ hoặc.
"Ân..." Liễu Miên Hạ thoải mái ngẩng cao cổ rên rỉ, "A Từ... Xoa xoa đầu vú..."
A Từ cúi đầu hôn lên vành tai Liễu Miên Hạ, ɭϊếʍƈ láp cắn ʍút̼, giọng hắn khàn khàn, "Thiếu gia, em còn nhớ rõ không, lúc ɖú em vừa bắt đầu lớn lên, chính ta mát xa cho em như vậy... Cho nên chúng nó mới có thể lớn lên xinh đẹp như thế..."
Khi hắn nói chuyện xen lẫn thở ra nhiệt khí phun lên lỗ tai Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ mẫn cảm nghiêng cổ, bướm nhỏ cũng phun ra một luồng ɖâʍ dịch, hai đùi khó nhịn mà kẹp chặt cọ xát.
"A Từ... Xoa xoa nó... Ân..." Liễu Miên Hạ ưỡn ngực đưa trọn chúng vào trong tay A Từ, khát vọng hắn xoa bóp đầu vú.
Hai viên đầu ɖú giấu dưới mặt nước sớm đã đứng thẳng lên, quầng ɖú càng trướng lớn một vòng, kêu gào mong mỏi có người tới yêu thương chúng một phen.
A Từ đối với lời Liễu Miên Hạ nhắm mắt làm ngơ, thủ pháp nhẹ nhàng thành thục mát xa nhũ thịt mềm mại, đem đôi thỏ ngọc đáng yêu xoa bóp thành đủ loại hình thù, môi lưỡi lửa nóng lưu lại bên gáy Liễu Miên Hạ vô số dấu vết ái muội triền miên.
Hắn bóp nhẹ trong chốc lát, đôi tay lại tiếp tục dời xuống dưới, vuốt ve bụng nhỏ phẳng lì của Liễu Miên Hạ, toàn bộ bàn tay đều dán chặt lên làn da nhẵn mịn, chúng như có ma lực mang đến từng trận khoái cảm tê dại khó có thể miêu tả, ngẫu nhiên có mấy cây ngón tay lướt qua bướm nộn no đủ, nhưng cũng chỉ gần đến mép bướm mà thôi, cũng không thâm nhập vào. Thủ đoạn trêu chọc như vậy khiến Liễu Miên Hạ ȶìиɦ ɖu͙ƈ tăng vọt, vô cùng khát vọng đôi tay kia có thể lại đi xuống phía dưới một chút, sờ nắn âm đế, hoặc là môi bướm cũng tốt.
"A... Ân... Muốn... A Từ... Sờ ta... Ô... chỗ đó thật ướt..."
Liễu Miên Hạ vừa nói ra, A Từ liền đưa một ngón tay ấn lên âm đế, dẫn tới Liễu Miên Hạ một trận run rẩy, khoái cảm tê dại làm y ɖâʍ kêu một tiếng, không đợi y bắt đầu hưởng thụ, ngón tay kia thật nhanh lại trước đi, thật giống như vừa rồi chỉ là không cẩn thận ấn đến mà thôi.
"Ô... A Từ... Sờ chỗ đó..." Bướm nhỏ Liễu Miên Hạ không ngừng phun ra ɖâʍ dịch, miệng huyệt khép mở, khát vọng ƈôи ȶhịȶ lớn đem nó lấp đầy.
"Bên trong hảo ngứa... A... Trống rỗng... Ô ô... Cho ta... A Từ... A Từ a..."
Liễu Miên Hạ nhịn không được giơ tay muốn tự xoa âm đế, lại bị A Từ cầm lấy cổ tay, "Không được nga... Thiếu gia không được tự tay làm, chỉ có thể để A Từ hầu hạ thiếu gia."
"Ân..." Liễu Miên Hạ gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, quay đầu dùng ánh mắt sũng liếc nhìn A Từ.
Một cái liếc mắt kia khiến A Từ khí huyết dâng lên, máu huyết cả người đều hội tụ tới một chỗ, dương vật dưới háng càng thêm cương cứng.
A Từ ánh mắt trầm xuống, một tay tiếp tục xoa bóp nhũ thịt Liễu Miên Hạ, nhưng vẫn như cũ không chạm vào đầu vú, một tay kia ngón tay linh hoạt lại "Không cẩn thận" mà ấn một chút âm đế sung huyết, ngay sau đó lại rời đi, toàn bộ bàn tay vuốt ve lên bướm nhỏ rồi lại trượt lên bụng nhỏ du tẩu.
"Thiếu gia..." A Từ thanh âm khàn khàn mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ʍút̼ vành tai tinh xảo của y, "Nơi này... Có thể hay không đã có một tiểu bảo bảo?"
"Là của phu chủ, hay là của nhị công tử?"
"Tốt nhất là một tiểu song nhi đáng yêu giống thiếu gia..."
Liễu Miên Hạ nghe được bên tai liền phiếm hồng, lại nhịn không được chờ mong chính mình thật sự có thai tiểu bảo bảo, sau đó sinh con cho Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu, bướm nhỏ hư không từng đợt co rút, ɖâʍ dịch chảy ra ào ạt, trộn lẫn cùng nước tắm ấm áp.
A Từ lại nói: "Tiểu bảo bảo cũng sẽ ʍút̼ ɖú thiếu gia... Đến lúc đó A Từ và tiểu bảo bảo sẽ cùng uống sữa của thiếu gia..."
Liễu Miên Hạ trong đầu tưởng tượng hình ảnh ɖâʍ loạn kia, lỗ nhỏ hung hăng khép mở, hận không có ƈôи ȶhịȶ mạnh mẽ đâm vào.
"Ân... Đừng, đừng nói nữa..." Liễu Miên Hạ thở hổn hển nói, "A Từ... Tiến vào... Thao ta... Thao lỗ nhỏ ta... Thao tử cung... Ta phải sinh bảo bảo cho Duệ ca cùng A Kiêu còn có A Từ nữa... Muốn có bảo bảo..."
A Từ nghe Liễu Miên Hạ nói cũng muốn sinh con cho mình, tức khắc hô hấp thô nặng, một tay ôm Liễu Miên Hạ ra khỏi thùng tắm, lấy khăn bọc lại bước nhanh tới giường lớn trong phòng.
"Thiếu gia, ta nhịn không nổi, chúng ta hiện tại viên phòng đi."