Chương 28: Hô hấp nhân tạo

Bình sứ Dương Quân Khanh đưa cho chỉ có năm viên thuốc, mỗi ngày một viên, không mấy ngày đã uống hết nên phải đến tìm hắn lấy thuốc.


Lệ Duệ không yên lòng, tự mình đưa Liễu Miên Hạ đến hiệu thuốc Tế Sinh, Lệ Kiêu dính người đương nhiên cũng muốn đi theo, A Từ cũng bỏ xuống chuyện ở của hàng bồi Liễu Miên Hạ.


Dương Quân Khanh vẫn ngồi khám ở hiệu thuốc như cũ. Từ lần cứu được đứa trẻ ch.ết đuối kia, người người truyền tai nhau xếp hàng tìm hắn khám bệnh, thậm chí còn có người bệnh đến từ các huyện thành khác.


Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ, cùng bọn Lệ Duệ đứng xếp hàng, Liễu Miên Hạ liền phát hiện một vấn đề kỳ quái.


Có rất nhiều người bị bệnh vặt, Dương Quân Khanh để Lý đại phu đọc ra phương thuốc, hoặc là nói cho thị đồng Bán Hạ, để bọn họ viết phương thuốc lên thẻ tre để người bệnh dựa theo phương thuốc kia bốc thuốc mà không tự tay viết ra phương thuốc.


Tuy rằng biểu tình Dương Quân Khanh vẫn luôn lãnh đạm, nhưng Liễu Miên Hạ vẫn nhìn ra, Dương Quân Khanh kỳ thật cũng không định chữa những bệnh vặt đó.
Hắn chỉ đối với bệnh phức tạp, hoặc bệnh mà thầy thuốc khác trị không hết  mới có hứng thú.
Bệnh càng khó chữa, Dương Quân Khanh càng nghiêm túc.


available on google playdownload on app store


Liễu Miên Hạ có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người có y thuật cao minh đều cổ quái như vậy sao?
Dương Quân Khanh làm y nhớ tới những nhà khoa học quái nhân ở hiện đại.
Nhưng cũng bởi vì Dương Quân Khanh không chữa những bệnh vặt đó nên bọn họ mới không cần chờ lâu lắm.


Lúc phía trước hàng chỉ còn 2-3 người, Dương Quân Khanh liền nhìn thấy Liễu Miên Hạ.
Hắn thấy Liễu Miên Hạ bị Lệ Kiêu dùng một tay ôm như trẻ nhỏ, bên người y còn có một chính phu và một thị lang.
Dương Quân Khanh mạc danh có chút không vui.


Nhanh chóng bắt mạch khám xong cho 2 người kia rồi để bọn họ đi tìm Lý đại phu, liền đến phiên Liễu Miên Hạ.
Dương Quân Khanh trực tiếp đứng dậy tỏ vẻ chính mình hôm nay không xem bệnh nữa, nhóm người bệnh xếp hàng tiếc hận kêu thảm, rồi hắn dẫn theo nhóm Liễu Miên Hạ lui ra hậu viện.


Vẫn ở trong phòng lúc trước, chẳng qua lần này Liễu Miên Hạ không cần nằm nữa mà ngồi bên cạnh bàn, tay đặt trên gối nhỏ để Dương Quân Khanh bắt mạch.
Sau khi bắt mạch xong, đôi ngươi thanh lãnh của Dương Quân Khanh nhìn thẳng Liễu Miên Hạ, hỏi: "Gần đây ăn uống thế nào?"


Liễu Miên Hạ nói: "Khá tốt nha, có thể ăn có thể ngủ."
Dương Quân Khanh: "Lượng cơm không lớn hơn?"


Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, "Ách... Hình như... Có, có chút. Bọn họ luôn muốn ta ăn nhiều, nhưng ta thật sự ăn được nhiều như vậy. Ăn nhiều quá kỳ thật đối với ta cùng hài tử đều không tốt, ta nói mà bọn họ còn không tin, nếu không các ngươi tự mình hỏi đại phu xem."


Câu nói kế tiếp hiển nhiên nói với ba người bọn Lệ Duệ.
"Ăn nhiều quá đích thực không tốt." Dương Quân Khanh gật đầu, lại nói, "Phu nhân hiểu y lý?"
Liễu Miên Hạ lắc đầu, "Không có."
Dương Quân Khanh hơi hơi nhướng mày, "Vậy sao phu nhân lại biết được biện pháp cứu người hôm đó?"


Vấn đề này mấy ngày nay vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, tinh thần vì thế không tập trung được. Lần trước vì không hỏi ra miệng được, Dương Quân Khanh hối hận rất nhiều, mỗi ngày đều chờ Liễu Miên Hạ đến.
Thẳng đến hôm nay, hắn cuối cùng đem vấn đề này hỏi ra miệng.


"A, cái kia ——" Liễu Miên Hạ dừng một chút, cắn môi ngượng ngùng nói, "Đó là phương pháp cấp cứu, ai cũng có thể học. Không thể xem là y thuật đi."


Dương Quân Khanh tầm mắt dừng trên cánh môi hồng nhuận của Liễu Miên Hạ một lát rồi nhanh chóng dời đi, mày kiếm nhíu lại, "Phương pháp cấp cứu? Ai cũng có thể học?"
"Ân," Liễu Miên Hạ gật gật đầu, "Nếu Dương đại phu muốn học thì ta có thể dạy ngươi."


Dương Quân Khanh lập tức đứng lên, cực kỳ thành khẩn cúi người hành lễ với Liễu Miên Hạ: "Khanh đa tạ phu nhân chỉ giáo."


Liễu Miên Hạ hoảng sợ, vội đứng lên tránh đi rồi liên tục xua tay, "Không cần không cần, không cần khách khí như thế. Ngài cũng không cần gọi ta là phu nhân, ngượng ngùng lắm, gọi tên của ta là được."
Hơn nữa vị Dương đại phu nói chuyện rất lễ nghĩa khách khí, y rất không quen.


Dương Quân Khanh không tiếp lời này, chỉ nói: "Vậy sau này lúc Khanh ở Dương Liễu Thành thì mỗi ngày sẽ đến quý phủ bắt mạch cho công tử, bảo đảm cha con hai người bình an làm trao đổi, công tử sẽ dạy Khanh học tập thuật cấp cứu."


Hắn không gọi Liễu Miên Hạ là "Phu nhân", nhưng cũng không gọi tên y, mà là xưng hô "Công tử".
"Này..." Liễu Miên Hạ có chút do dự, quay đầu nhìn Lệ Duệ, "Duệ ca, này chuyện này không ổn lắm đâu? Cũng không cần mỗi ngày đều bắt mạch ha?"


Lệ Duệ còn chưa nói, Lệ Kiêu đã ồn ào mở miệng, "Có cái gì không tốt! Thân thể ngươi mới quan trọng, mỗi ngày đều bắt mạch mới an toàn!"
Lệ Duệ cùng A Từ kỳ thật cũng cho rằng thuật cấp cứu trao đổi với chuyện hằng ngày bắt mạch là Liễu Miên Hạ có lợi.


Lệ Duệ một tay giữ lại Liễu Miên Hạ, ghé vào tai y thấp giọng nói: "Có Dương thần y mỗi ngày bắt mạch cho ngươi thì chúng ta cũng có thể yên tâm. Cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể ngươi. Hạ Nhi, những quý nhân trong cung mỗi ngày cũng đều phải bắt mạch, chuyện này cũng không to tát gì. Nếu ngươi nguyện ý dạy Dương thần y, vậy cứ đáp ứng đi."


Liễu Miên Hạ nghĩ nghĩ, cũng đúng. Thời đại trước của y, người mang thai tốt nhất mỗi tuần đều đi kiểm tra. Khi đó y đi làʍ ȶìиɦ nguyện viên mới biết mỗi tuần bệnh viện đều có hộ sĩ chuyên môn phục vụ tận nhà, làm một một ít kiểm tr.a đơn giản như đo huyết áp, tim thai gì đó.


Tiêu chuẩn chữa bệnh ở Thiên Sở Quốc còn thấp, người ch.ết do khó sinh không phải không có. Nếu có Dương đại phu mỗi ngày bắt mạch thì an toàn được bảo đảm nhiều hơn.
"Vậy được rồi, cứ quyết định vậy đi." Liễu Miên Hạ cuối cùng đồng ý nói.


Dương Quân Khanh lại cho Liễu Miên Hạ một lọ thuốc, đoàn người liền dẹp đường hồi phủ.
...
Ngày hôm sau, Lệ Duệ chính thức đi đến huyện nha nhận chức.
Đã muộn năm sáu ngày, cũng không thể dời lại được nữa.


Lệ Duệ dặn dò Lệ Kiêu chăm sóc tốt Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ hiện tại mới vừa mang thai hai tháng, lại thiếu chút nữa sinh non, cần phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thân thể, nơi nào cũng không được đi.
Y ăn không ngồi rồi, đành phải kể chuyện xưa cho Lệ Kiêu.


Lệ Duệ chạy một chuyến lên Sở kinh cũng kiếm chút tiền, hơn nữa có lễ vật Tiêu Hữu Hằng đưa tới nên hiện giờ cũng coi như có chút của cải.
Thế là Liễu Miên Hạ cho người làm một cái sa bàn lớn đặt ở trong thư phòng, mỗi lần giảng chuyện binh pháp cho Lệ Kiêu liền dùng sa bàn làm mẫu.


Hơn nữa có giấy bên cạnh, nên đôi khi Liễu Miên Hạ cũng sẽ vẽ bản đồ địa hình cho Lệ Kiêu xem.
Tới buổi chiều, Dương Quân Khanh dẫn theo thị đồng Bán Hạ tới.


Bắt mạch thì chọn chủ viện mà Liễu Miên Hạ ở. Thân thể Liễu Miên Hạ gần đây khá tốt, Dương Quân Khanh bắt mạch xong cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò một số điểm lưu ý mặt ăn uống.
Kế tiếp, đến phiên Liễu Miên Hạ dạy hắn cách cấp cứu.


Dương Quân Khanh lấy ra thẻ tre mới chuẩn bị ghi chép, Liễu Miên Hạ vừa thấy liền nói: "Dương đại phu, dùng đao khắc chữ quá chậm, nhà ta có giấy mới làm, không bằng dùng giấy viết đi."
"Giấy?" Dương Quân Khanh hơi hơi nhướng mày.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói loại đồ vật giấy này.


Giấy chỉ mới ra đời mấy tháng, Dương Liễu Thành cũng chỉ có những thế gia nhà cao cửa rộng chân chính mới mua. Mọi người vẫn có thói quen dùng thẻ tre ghi chép, giấy căn bản chưa phổ biến. Cho dù có người khác biết cũng cảm thấy giấy quá quý mua không nổi.


Dương Quân Khanh ngày thường trừ bỏ để bụng chuyện y thuật thì những chuyện khác hắn không có chú ý, hơn nữa hắn lại là người đến từ Sở kinh, cho nên càng không có khả năng biết đến giấy.


Liễu Miên Hạ cầm một quyển vở nhỏ mở ra đặt lên bàn, lấy ra một cây bút than thật nhỏ vừa viết chữ trên giấy, vừa nói:
"Trước tiên ta đem những điểm chú ý khi hô hấp nhân tạo cùng mát xa tim nói ra một chút."


Bút than y dùng chính là cành trúc đem thiêu, thiêu tốt rồi dùng giấy cuốn lại làm thành bút chì thô.
Tuy rằng Liễu Miên Hạ cũng biết viết bằng bút lông, nhưng ngày thường y vẫn quen dùng bút hơn.
Không cần phải luôn chấm mực, cũng không phải mài mực nửa ngày, viết bằng bút than tiện hơn nhiều.


Liễu Miên Hạ một bên viết, Dương Quân Khanh liền đứng ở phía sau xem.
Chữ Liễu Miên Hạ viết ra không giống với kiểu chữ lưu hành thời bấy giờ, khiến Dương Quân Khanh rất kinh ngạc.
Lại nhìn y dùng giấy và bút than để viết chữ, Dương Quân Khanh chỉ cảm thấy song nhi trước mắt càng ngày càng thần bí.


Nếu lúc hắn khám bệnh cho người khác, dùng giấy cùng loại bút than này để viết phương thuốc thì thật tiện biết bao?
Còn có, khi lịch lãm bên ngoài, nếu trên đường có ý tưởng thì có thể dùng bút giấy viết lời tâm đắc cũng rất tốt.


Liễu Miên Hạ rất nhanh viết xong, sau đó giải thích: "Hô hấp nhân tạo nói đơn giản là giúp bệnh nhân hô hấp bằng ngoại lực, ta cảm thấy... Cái này yêu cầu làm mẫu một chút, sau đó còn cần phải luyện tập."


Y dứt khoát đứng lên, vỗ vỗ tay, nói: "A Kiêu nằm xuống, ta sẽ dùng ngươi làm mẫu cho Dương đại phu xem. Từ từ, trước tiên lấy thảm đi."
Lệ Kiêu nghe vậy lập tức vội vã chạy ra lấy một tấm thảm da dê thảm trải trên mặt đất, chính mình ngoan ngoãn nằm xuống.


Liễu Miên Hạ quỳ gối bên người Lệ Kiêu, một tay nắm mũi hắn, hít sâu một hơi truyền hơi vào miệng hắn.
Môi Liễu Miên Hạ vừa mới tiếp xúc với môi Lệ Kiêu môi, Lệ Kiêu đã đem đầu lưỡi chui vào miệng y thăm dò.


"Ngô..." Liễu Miên Hạ vừa tức giận vừa buồn cười, đứng dậy đánh Lệ Kiêu một cái, cười mắng nói, "Không được duỗi đầu lưỡi! Ngươi phải coi như đã ngủ, thả lỏng một chút, động tác gì cũng không được phép làm!"


Một màn này đều bị Dương Quân Khanh xem ở trong mắt, đôi ngươi thanh lãnh kia khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc gì.
Liễu Miên Hạ dạy dỗ Lệ Kiêu một trận, lần này Lệ Kiêu mới thành thật, cuối cùng thành công làm mẫu hô hấp nhân tạo một chút.


Lúc sau, Liễu Miên Hạ hỏi: "Dương đại phu ngài có muốn thử một chút không?"
Dương Quân Khanh nhìn Liễu Miên Hạ, không nói gì.
Liễu Miên Hạ cười nói: "Không cần ngượng ngùng, trước mặt y sư không có giới tính. Nếu là vì cứu người, ta tin tưởng Dương đại phu cũng sẽ không để ý."


Lệ Kiêu lại nói: "Ta, ta chỉ cho tức phụ hôn! Cho dù hắn là thần y, cũng, cũng là nam, hơn nữa, hơn nữa ta hiện tại cũng không có bệnh."
Liễu Miên Hạ buồn cười gõ đầu Lệ Kiêu, ngược lại nhìn tới thị đồng Dương Quân Khanh mang đến kia.
"Nếu không để hắn làm người bệnh cũng được."


Thị đồng Bán Hạ gấp đến độ liên tục xua tay, "Không được không được, ta, ta làm sao có thể để lang quân làm, làm loại chuyện này... Không được, ta không được!"


Lang quân thích sạch sẽ, biện pháp cấp cứu này nhất định phải miệng đối miệng, cho dù hắn đồng ý giả làm người bệnh để lang quân luyện tập, lang quân cũng sẽ không đồng ý.
Huống chi, hắn căn bản không lá gan đáp ứng...


"Ai?" Liễu Miên Hạ buông tay nói, "Vậy ai tới? Không tự mình luyện tập thì sẽ không cảm nhận được a."
Dương Quân Khanh rũ mi, nói: "Ngươi tới."






Truyện liên quan