Chương 36: Từ biệt
Tiêu Hữu Hằng lúc đi cũng như lúc tới, vô cùng kín tiếng.
Hắn ở Lệ phủ hơn một tháng, Liễu Miên Hạ căn bản không biết nhà mình đã từng nhiều thêm một người.
Nửa năm trôi qua, thời tiết từ từ chuyển lạnh, Lệ Minh Ân cũng từ một cục bột cả ngày chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ đã lớn thành cục nắm bò đi khắp nơi, gặp người liền cười.
"Hạ Nhi lấy nhũ danh cho bé con quá đúng rồi, như này còn không phải là Tiếu Tiếu sao." Lệ Duệ ôm con nhà mình một bên trêu đùa một bên cười nói.
Hôm nay là trừ tịch ở Thiên Sở Quốc, ngoài cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ thẫm, toàn bộ Dương Liễu Thành đều hân hoan vui mừng.
Lệ phủ đương nhiên cũng rất náo nhiệt, chính phòng bày đủ loại kiểu dáng mỹ thực thơm nức mũi, cơ hồ toàn bộ đều do Liễu Miên Hạ dạy đầu bếp làm, trong phòng đốt chậu than nhỏ vừa ấm áp vừa dễ chịu, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, trên mặt mỗi người đều tươi cười như hoa nở.
Nhưng mà lúc này trên bàn ngoại trừ cả nhà Liễu Miên Hạ, còn nhiều thêm một người, đó chính là Dương Quân Khanh.
Nửa năm nay Dương Quân Khanh thường xuyên lui tới Lệ gia, phần lớn thời gian là bắt mạch cho Liễu Miên Hạ và Lệ Minh Ân, đương nhiên cùng với mấy nam nhân khác càng thêm quen thuộc.
Bệnh viện Dương Liễu Thành hoạt động rất tốt, rất được các bá tánh yêu thích. Dương Quân Khanh sau cũng yên tâm, ngẫu nhiên sẽ tới bệnh viện ngồi khám, lấy danh thần y của hắn luôn có bá tánh nơi khác mộ danh mà đến, hiệu ứng này cũng khiến cho bệnh viện nhận được không ít thu nhập.
Dương Quân Khanh cũng nhận được tin tức từ nhà ở Sở kinh. Trưởng bối nhà hắn nói dùng những biện pháp đó của Liễu Miên Hạ đích xác rất tốt, hơn nữa triều đình cố ý thành lập bệnh viện ở các nơi, mở rộng theo cách làm của Dương Liễu Thành.
Chuyện này vốn do Lệ Duệ cùng huyện lệnh Trương đại nhân một tay hoàn thành, Hoàng đế biết được càng có thêm ấn tượng tốt với Lệ Duệ, chỉ cần vì triều đình làm việc, Hoàng đế vẫn rất rộng lượng, chuyện cũ cũng không cần truy cứu.
Lại có Tiêu Hữu Hằng giúp Lệ Duệ nói chuyện, qua năm sau Lệ Duệ liền thăng quan, Hoàng đế hạ chỉ cho Lệ Duệ đến Phong huyện phía bắc Dương Liễu Thành làm huyện lệnh.
Năm sau Lệ Duệ chỉ có năm ngày nghỉ ngơi, sau đó phải đến Phong huyện nhậm chức.
Mà Liễu Miên Hạ, Lệ Kiêu còn có A Từ thì xuất phát chậm hơn một chút, cả nhà đều dọn qua đó theo Lệ Duệ.
Dương Quân Khanh giơ lên chén rượu, hướng Lệ Duệ nói: "Chúc mừng Lệ đại nhân."
Vẻ mặt của hắn vẫn thanh lãnh như cũ, chẳng qua người quen biết hắn vẫn có thể từ trong thanh âm đạm nhiên kia nghe ra một tia vui sướng.
Lệ Duệ đem nhi tử giao cho A Từ, cũng nâng chén cười vang nói: "Dương thần y gia thế hiển quý, ở trước mặt ngươi không dám sánh bằng. Dương thần y so với ta lớn tuổi hơn, nếu ngươi không ngại ta liền da mặt dày gọi ngươi một tiếng Dương đại ca, mấy ngày này ít nhiều Dương đại ca chiếu cố Hạ Nhi, ly rượu này ta kính ngươi!"
Lệ Duệ nói xong, ngửa đầu uống đến không một giọt thừa.
Dương Quân Khanh vốn không thích uống rượu, tửu lượng cũng không lớn, nhưng thấy Lệ Duệ như vậy, hắn cũng một hơi uống sạch một nửa.
Nửa ly rượu xuống bụng, mặt Dương Quân Khanh lập tức đỏ, không chỉ mặt đỏ mà môi thế nhưng cũng hồng đến kinh diễm.
Khuôn mặt vốn thanh lãnh nháy mắt trở nên diễm lệ, tựa như tô thêm sắc hương cho bức họa đen trắng.
Liễu Miên Hạ có chút không rời nổi mắt khỏi Dương Quân Khanh.
Quá soái!
Lệ Duệ cùng A Từ đem một màn này xem ở trong mắt, Lệ Duệ rũ xuống mi mắt như suy tư gì đó, A Từ thì ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Chỉ có tên ngốc Lệ Kiêu to con này liên tục gắp đồ ăn lấy lòng Liễu Miên Hạ, còn nhắc nhở Liễu Miên Hạ ăn nhiều một chút.
Dương Quân Khanh uống xong nửa ly rượu, cũng không buông chén rượu xuống mà còn nói thêm: "Năm mới qua đi ta cũng phải hồi kinh, mượn cơ hội này cùng các vị từ biệt."
Liễu Miên Hạ kinh ngạc, "Dương đại ca phải đi?"
Dương Quân Khanh nói: "Ra ngoài lịch lãm cũng gần một năm, ta cũng nên về nhà."
Liễu Miên Hạ: "Nga, cũng đúng."
Phải cùng Dương đại ca tách ra, không biết vì sao có chút không vui.
"Chúng ta đây còn có thể gặp lại?" Liễu Miên Hạ lại hỏi.
Dương Quân Khanh dừng một chút, không nhìn ánh mắt chờ mong của Liễu Miên Hạ, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu có cơ hội sẽ gặp lại."
Cũng tốt...
Ở nhà đầu năm, Lệ Duệ liền thu dọn tốt hành lý, mang theo mấy hộ vệ nhẹ nhàng xuất phát đến Phong huyện trước.
Mấy người Liễu Miên Hạ thì chậm rãi thu dọn tài sản trong nhà, tới mười lăm tháng giêng mới bắt đầu đi đến Phong huyện.
Nửa năm này buôn bán trong nhà phát triển không ngừng, ngoại trừ giấy hút khách nhất còn có cửa hàng y phục cùng bánh ngọt, mặt khác cũng bởi vì có con nên Liễu Miên Hạ lại chế tác một ít tranh sách minh họa đồng thoại cho con, còn có các món đồ chơi nhỏ linh tinh. Sách đồng thoại cùng đồ chơi nhỏ ở Dương Liễu Thành rất đắt khách, thanh danh cũng theo đó truyền đi xa.
Liễu Miên Hạ hiện giờ không còn là tiểu tử nghèo như lúc trước nữa.
Dương Liễu Thành là quê quán hai huynh đệ Lệ Duệ Lệ Kiêu, nên đây cũng là gốc kinh doanh của bọn họ.
Lần này đi để lại người thân tín nhất quản lý những chuyện buôn bán đó, sau khi tới Phong huyện tự nhiên sẽ mua các cửa hàng khác để mở rộng chi nhánh.
Sáng sớm mười sáu tháng giêng, trước cửa Lệ phủ dừng vài chiếc xe ngựa, trong đó chiếc xe lớn nhất kia được thiết kế thoải mái, trên sàn trải thảm da dê thật dày, bên trong đặt lò sưởi, hai bên còn có hộc tủ đựng sách và đồ ăn vặt.
Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ lên xe, lại từ trong tay A Từ ôm bé con nhà mình lên xe, chẳng qua Lệ Kiêu không ngồi xe, chỉ để A Từ lên xe chiếu cố Liễu Miên Hạ cùng Lệ Minh Ân, Lệ Kiêu thì tự mình cưỡi ngựa đi theo một bên.
Đoàn người đang chuẩn bị xuất phát, đột nhiên thấy Cố Thần Chi cưỡi ngựa choai choai màu mận chín đi tới.
Từ rất xa, Cố Thần Chi đã la lớn: "Ca ——! Đợi ta! Ta muốn cùng các ngươi tới Phong huyện!"
Liễu Miên Hạ từ trong xe nhô đầu ra, nhíu mày trách mắng: "Hồ nháo! Còn không mau trở về!"
"Ta không về!" Cố Thần Chi xoay người nhảy xuống ngựa, người hầu thân tín của hắn cưỡi ngựa đuổi theo sau thở hồng hộc, vội vàng tiếp được dây cương.
Cố Thần Chi vịn thùng xe chen vào cửa, vẻ mặt đưa đám nói: "Ca, cha muốn làm mai cho ta, ta còn nhỏ, ta không muốn đính thân! Ta còn không chưa giúp ngươi kiếm đủ tiền đâu!"
Liễu Miên Hạ tức giận nói: "Nói bừa cái gì! Ngươi năm nay đã mười lăm, cha cũng muốn tốt cho ngươi, sau này gần tới tuổi mới chịu lấy vợ thì đã muộn, lúc đó song nhi tốt cũng bị người khác cướp đi mất rồi. Ngươi đến lúc đó chỉ có thể làm trắc phu! Nếu trắc phu cũng không được thì chỉ có thể làm thị lang. Ta cũng không hy vọng đệ đệ ta làm thị lang cho người khác."
Cố Thần Chi cau mày rối rắm, ôm cánh tay Liễu Miên Hạ làm nũng: "Ca... Ngươi cứ mang ta đi đi, ta thật sự còn nhỏ! Không muốn thành thân! Làm buôn bán không phải rất tốt sao? Hơn nữa chờ ta kiếm được nhiều tiền cũng không lo không cưới được tức phụ!"
"Đi xuống," Liễu Miên Hạ xụ mặt nói, "Đừng làm cha lo lắng cho đệ."
Cố Thần Chi cũng phấn khởi nói, "Đi xuống cũng đúng, ta phải cưỡi ngựa, dù sao ngươi đi đâu ta liền theo ngươi đi đó, ta không thành thân!"
Liễu Miên Hạ: "..."
Hai huynh đệ đang ở giằng co, A Từ ở một bên khuyên nhủ: "Bằng không cứ để cho Tứ lang quân đi theo đi, tuổi này kỳ thật cũng không vội đính hôn, đợi lớn thêm một tuổi cũng không sao."
A Từ bám vào tai Liễu Miên Hạ nói nhỏ: "Trước ổn định Tứ lang quân đã, hắn tính tình trẻ con, Phong huyện lớn hơn Dương Liễu Thành chúng ta, chỗ đó tất nhiên có rất nhiều song nhi nhà cao cửa rộng, Tứ lang quân đi theo chúng ta tới Phong huyện, nói không chừng có duyên phận càng tốt hơn thì sao?"
Liễu Miên Hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy A Từ nói cũng có đạo lý, nhưng mà Cố Thần Chi muốn đi thì phải thông qua cửa của cha, cha khẳng định sẽ thương tâm khổ sở.
Y còn đang rối rắm, liền thấy bé con nhà mình hướng Cố Thần Chi vươn tay nhỏ bụ bẫm muốn ôm một cái, trong miệng ê ê a a, nửa thân nhỏ từ trong người A Từ cũng muốn bò ra.
Cố Thần Chi ánh mắt sáng lên, vội đem bánh bao nhỏ Lệ Minh Ân nhận lấy, ở khuôn mặt nhỏ núng nính hôn mấy cái, "Tiếu Tiếu tới cữu cữu ôm! Cữu cữu thích Tiếu Tiếu nhất!"
Hắn ngược lại hướng Liễu Miên Hạ nói: "Ca, ngươi xem ngươi xem, Tiếu Tiếu cũng luyến tiếc ta, cũng muốn cho ta đi theo các ngươi!"
Bánh bao nhỏ ôm mặt Cố Thần Chi cười khanh khách, còn bĩu môi hôn Cố Thần Chi, dây nước miếng đầy mặt hắn.
Liễu Miên Hạ hít sâu một hơi, nói: "Thôi, chuyện này để ta nói với cha, tới Phong huyện ngươi phải nghe lời ta, nếu không thì cút về cho ta."
"Ân ân! Ta nhất định nghe ngươi lời nói!" Cố Thần Chi liên tục gật đầu.
...
Liễu Miên Hạ bọn họ cũng không vội, đều là ban ngày đi buổi tối nghỉ ngơi, đi như vậy gần bảy ngày, đoàn người mới đến Phong huyện.
Lại tốn mấy ngày dàn xếp tốt, đủ loại thiệp mời yến hội được đưa tới cửa.
Phong huyện gần kinh thành, vốn cũng là một huyện lớn, so với Dương Liễu Thành phồn hoa hơn rất nhiều, thế nên các đại tộc giàu có cũng nhiều hơn.
Lệ Duệ là huyện lệnh mới tới, những đại tộc trong thành đương nhiên là muốn xây dựng quan hệ tốt cùng Lệ Duệ.
Lệ Duệ trước đó cho người điều tr.a một phen, đối với mấy gia tộc trong thành này cũng có chút hiểu biết, gia tộc thường hay làm chuyện xấu đương nhiên không cần kết giao, trong đống thiệp chọn lựa, cuối cùng chọn thiệp mời của Lý gia giàu có nhất Phong huyện.
Thời gian vừa lúc đầu tháng hai, các bá tánh cũng sẽ tổ chức một hoạt động chúc mừng.
Tháng hai phương bắc lạnh lẽo, mấy ngày trước còn có tuyết rơi, biệt trang Lý gia từng dãy cây mai đứng trong tuyết trắng, từ xa nhìn lại phảng phất như một mảnh sương hồng ẩn hiện.
Các tân khách tốp năm tốp ba ở rừng mai du ngoạn, noãn các sâu trong rừng mai tụ tập rất nhiều thanh niên trẻ tuổi cười đùa trong gió.
Liễu Miên Hạ hôm nay khoác áo lông chồn trắng tuyết, khuôn mặt nhỏ bị cổ áo lông tơ quấn quanh phân nửa. Ngũ quan y vốn xinh đẹp, lúc trước mang thai nên mượt mà thêm không ít, nửa năm qua đi cằm lại nhọn, dung sắc không những không giảm, ngược lại so với lúc trước càng tăng thêm.
Nhìn qua vẫn vô cùng thanh thuần như cũ, cặp mắt phượng linh động lưu chuyển mang theo phong tình mà y không biết.
Quả thực giống như tiểu yêu tinh.
Lần này yến hội cũng có các song nhi khác tham gia, phần lớn cũng đã thành thân giống Liễu Miên Hạ.
Nhưng càng có nhiều nam tử chưa thành thân.
Khi mọi người nói chuyện Lý gia chủ Lý Minh Hiên tay cầm một chén rượu kính Lệ Duệ, cười nói: "Rượu hoa mai này do nhà ta tự dưỡng, toàn bộ Phong huyện độc nhất một nhà, ở nơi khác muốn cũng không uống được. Năm trước vào đông lấy cánh hoa ủ rượu, chôn ở dưới tàng cây chừng một năm, thời tiết này lấy ra uống là thích hợp nhất, mời Lệ đại nhân ——"
Lệ Duệ theo lời, nhẹ nhấp một ngụm rượu, liền nghe Lý Minh Hiên nói: "Nghe nói bên cạnh Lệ phu nhân còn thiếu trắc phu hầu hạ, nhà ta còn mấy tiểu tử chưa thành hôn hôm nay đều gọi bọn họ tới, phu nhân nếu có hứng thú không bằng nhìn một chút, nếu có ai trong số chúng có thể hầu hạ phu nhân, kia thật là phúc khí tu được mấy đời!"