Chương 44: Cố tiểu lang quân không được

Nếu đã thành thân, Dương Quân Khanh đương nhiên sẽ ở lại Phong huyện.


Dương Quân Khanh thời còn bi bô tập nói đã đi theo ông nội học y, chơi đùa cùng các phụ thân ở dược đường. Sau khi thành niên vì để tích lũy y thuật, tìm hiểu thêm càng nhiều chứng bệnh và trị liệu chúng, hắn thường xuyên ở bên ngoài lịch lãm, một năm thì có hơn nửa năm không ở trong nhà, càng không thể cư trú ở một nơi lâu dài trong khi lịch lãm.


Lúc này vì có Liễu Miên Hạ, Dương Quân Khanh mới có nhà thuộc về chính mình.
Liễu Miên Hạ ở đâu thì hắn ở đó.
Sở trường của Dương Quân Khanh là y thuật nên sau khi quyết định ở đây cũng muốn làm việc tương ứng.


Thời đại này không có phòng khám của bệnh viện, trước khi Liễu Miên Hạ đưa ra khái niệm bệnh viện thì bình thường chỉ có hiệu thuốc mới có thầy thuốc, các bá tánh muốn xem bệnh sẽ tìm thầy thuốc kê đơn rồi mua thuốc ở hiệu thuốc về sắc uống.


Dương Quân Khanh mở một tiệm thuốc nhỏ, ngoại trừ khám bệnh bán thuốc, hắn còn mời một vị lão thầy thuốc dân gian ngồi ở sảnh, hai người thay phiên khám bệnh mỗi ngày nên cũng không đến nỗi quá vất vả.


Lại thuê mấy tiểu dược đồng chăm sóc cửa hàng, còn đến quan phủ đăng kí sử dụng làm theo hình thức bệnh viện, ở hậu viện bố trí vài phòng bệnh dùng cho người bệnh nặng ở lại chữa trị, nhìn qua cũng khá giống phòng khám tư nhân nhỏ lẻ ở kiếp trước.


available on google playdownload on app store


Sau khi Liễu Miên Hạ cùng Dương Quân Khanh thành thân, sau khi được Lệ Duệ làm chủ và Lệ Kiêu cùng A Từ đồng ý thì bảy ngày đầu tiên Liễu Miên Hạ đều sẽ ngủ trong viện tử của Dương Quân Khanh, cũng nhất trí quyết định Liễu Miên Hạ sau này nạp trắc phu cũng sẽ như vậy.


Bảy ngày qua đi Lệ Duệ mới bắt đầu dựa theo số nam nhân trong nhà mà một lần nữa sắp xếp thời gian ở cạnh Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ đối với phương thức xử lý này cũng rất vừa lòng, đây không phải là một loại hình thức khác của tuần trăng mật sao.


Chỉ là bởi vì y có nhiều phu quân nên không có khả năng có một tháng trăng mật thật sự. Nếu như vậy thật thì các nam nhân khác trong nhà phỏng chừng sẽ ghen tức điên luôn.


Liễu Miên Hạ và Dương Quân Khanh đường mật ngọt ngào dính nhau bảy ngày, sau đó Dương Quân Khanh liền bắt tay mở hiệu thuốc, hắn cũng muốn tham khảo hình thức bệnh viện của quan phủ. Bệnh viện được biết đến đầu tiên do Liễu Miên Hạ nói ra, Dương Quân Khanh cũng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Liễu Miên Hạ, thế là hắn  thường xuyên tham khảo chỗ Liễu Miên Hạ,  mấy ngày nay hai người đều cùng nhau đi đến hiệu thuốc.


Y quán của Dương Quân Khanh đặt tên là "Nhân Tâm Đường", ngụ ý là lương tâm thầy thuốc.
Bận rộn hơn nửa tháng, "Nhân Tâm Đường" chính thức khai trương.


Liễu Miên Hạ mấy ngày nay hơn phân nửa tâm tư đều ở trên người Dương Quân Khanh, y còn chưa biết vào thời gian gần đây, lời đồn đãi về đệ đệ Cố Thần Chi nhà mình âm thầm lan truyền đã truyền tới trong tai hạ nhân nhà bọn họ.


Phụ thân Liễu Miên Hạ đã về Dương Liễu Thành trước để quản lí buôn bán, cha y Hà Ngọc Thư còn ở lại chờ Cố Thần Chi "Tự mình chọn người", toàn tâm toàn ý vì Cố Thần Chi chuẩn bị lễ hỏi, liên lạc bà mối, đến lúc đó sẽ đến nhà song nhi cầu hôn.


Sáng nay, tiểu thị Tư Kỳ và Hà Ngọc Thư đang muốn ra cửa xem y phục mới đặt mấy hôm trước, vừa đi đến hoa viên nhỏ trước viện, thấy hai hạ nhân đang tỉa cây, một mặt cúi đầu không biết ở nói thầm cái gì, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cảm thán, làm như đang nói chuyện ai không được.


Tư Kỳ mày nhăn lại, một nhà đại tộc kiêng kị nhất là hạ nhân lén khua môi múa mép, hắn lạnh giọng quát: "Hai người các ngươi đang lén lút nói cái gì?!"


Hai người kia ngẩng đầu thấy Hà Ngọc Thư, lập tức sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, chỉ liên thanh nói: "Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không dám nữa!"
Tuy thật sự sợ hãi, nhưng trong lòng không nén nỗi tò mò.


Hai hạ nhân này tuổi còn nhỏ, cũng không biết dấu diếm, nên chút tò mò này vẫn lộ ra, thần sắc trên mặt nhìn qua rất cổ quái.
Hà Ngọc Thư thấy biểu tình bọn họ, hơi chau mày, "Hai người các ngươi vừa rồi đang nói cái gì? Nói cho ta nghe một chút."
Hai người họ trộm liếc nhau, không dám nói chuyện.


Tư Kỳ trách mắng: "Phu nhân đang hỏi các ngươi, còn không mau nói!"
Bọn họ sợ tới mức run lên, trong đó có một người lá gan lớn hơn một chút mới run rẩy, lắp bắp cúi đầu nói: "Là... Là bên ngoài có người nói... Nói... Nói Cố tiểu lang quân... Không, không phải... Nam nhân..."


Nói xong, người hầu kia cũng mồ hôi đầy đầu, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống.
Hà Ngọc Thư lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì?! Lặp lại lần nữa!"
Kẻ đó nhắm mắt lại, run giọng lặp lại: "Chúng nô nghe người ta nói Cố tiểu lang quân không thể hành phòng!"


Hà Ngọc Thư lập tức như sét đánh giữa trời quang, hai chân lảo đảo, suýt nữa đứng không vững, Tư Kỳ vội vàng đỡ y, la lên: "Phu nhân! Người đừng nghe bọn họ nói bừa!"


Hà Ngọc Thư há miệng thở hổn hển, khó khăn lấy lại tinh thần nhìn về phía hai người kia, ngực phập phồng nói: "Lời này... Ta không trách ngươi, ngươi nói rõ ràng cho ta, lời đồn bên ngoài nói Thần Nhi thế nào."


Người hầu trộm ngó sắc mặt Hà Ngọc Thư một chút, thấy y xác thật không giống muốn phạt mình, cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng giọng nói vẫn khẩn trương như cũ. Lời đồn này cũng không phải nói người khác mà là nói về con ruột Hà phu nhân, mặc cho ai nghe người ngoài nói con trai mình không thể hành phòng thì tâm tình đều sẽ không ổn.


"Hôm qua chúng ta ra đường mua đồ cho phủ, lúc nghỉ chân ở một quán trà nghe người trong quán trà nói... Người đó nói... Cố tiểu lang quân không được, lời này là từ chỗ Lam Tu Khiết truyền ra tới, phu nhân ngài không phải người Phong nên sợ không biết y. Song nhi này vẫn thường trộm lên giường cùng nam nhân lạ... Thành thân hay chưa thành thân, chỉ cần lớn lên đẹp thì y sẽ không từ chối... Y thế nhưng đã phá hư không ít nam nhân trong sạch. Người đó còn nói... Là Cố tiểu lang quân tự mình tìm tới Lam Tu Khiết, vốn là muốn cùng kia Lam Tu Khiết trải qua đêm xuân... Không ngờ Cố tiểu lang quân hắn... Cho nên chuyện đó liền không thành, chẳng qua Lam Tu Khiết tức giận nói cho hạ nhân trong nhà nên lời này liền, liền truyền ra ngoài... Phu nhân, ta, những gì chúng ta biết đều là nghe người ta nói, cũng không có bằng chứng, có khi cũng không phải sự thật..."


Hà Ngọc Thư nghe xong chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, ngực khó thở.
Tên họ cũng nói rõ, chuyện này tám phần có thể là sự thật.
Nếu là giả, thì sao có khả năng lan truyền rộng rãi như thế?
Thần Nhi của y...


Tư Kỳ thấy sắc mặt Hà Ngọc Thư không đúng, nhanh chóng vỗ vỗ lưng y, an ủi nói: "Phu nhân ngài đừng nóng vội, những lời này chỉ là lời đồn thôi! Tam lang quân như thế nào thì chúng ta vẫn nên hỏi hắn, làm được hay không phải để đại phu xem qua mới biết!"


Hà Ngọc Thư phục hồi tinh thần lại, tức khắc lôi kéo tay Tư Kỳ nói: "Ngươi nói đúng, ta bây giờ phải đi hỏi Thần Nhi một chút, ngươi mau, mau mời đại phu tới!"
Hai người cũng mặc kệ hai hạ nhân kia, Hà Ngọc Thư bước chân vội vàng ra phủ tới cửa hàng tìm Cố Thần Chi.


Kết quả hai người tới cửa hàng rồi thì chưởng quầy trong tiệm nói Cố Thần Chi ra ngoài làm việc, cũng không biết đi đâu, lúc nào mới trở về.
Hà Ngọc Thư nóng vội nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành mang theo Tư Kỳ hồi phủ, cũng không buồn ăn uống, nôn nóng mà đợi cả một buổi trưa.


Tới chạng vạng, Cố Thần Chi cuối cùng cũng về phủ ăn cơm chiều.


Hà Ngọc Thư vừa thấy Cố Thần Chi liền hận không thể hỏi hắn ngay lập tức, nhưng cả nhà Liễu Miên Hạ đều ở đây, không thích hợp mà hỏi vấn đề đó trước mặt mọi người. Hà Ngọc Thư đành phải kiềm chế nôn nóng trong lòng, không tập trung mà ăn một bữa cơm, cũng không nếm ra vị được món nào.


Ăn cơm xong, Hà Ngọc Thư liền lôi kéo Cố Thần Chi về phòng mình. Hai người vừa vào phòng, Hà Ngọc Thư liền cho Tư Kỳ đóng kỹ nữa, lúc này mới vội vàng hỏi Cố Thần Chi.


"Hôm nay cha nghe người ta nói chút chuyện liên quan đến con, những người đó thật sự lắm mồm, thế nhưng nói con đi tìm một song nhi gọi là Lam gì đó, còn nói con không được, Thần Nhi, con nói thật cho cha, con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


"Con thật sự đi tìm họ Lam kia sao? Song nhi họ Lam kia không phải người tốt gì, con là nam nhi đang hoàng còn chưa thành thân vì sao lại muốn đi y?! Con nếu không còn trong sạch thì sau này sao cưới vợ được!"
Cố Thần Chi nghe xong lời này, liền cúi đầu trầm mặc không nói.


Hà Ngọc Thư vội la lên: "Con nói cho cha một câu! Con nói cho cha, con là một nam nhân bình thường!"
Thiếu niên nhỏ tuổi đã cao hơn cha ruột hắn rất nhiều, lúc này lại cúi đầu như trẻ nhỏ phạm sai, muốn nói lại thôi mà nhìn cha mình một cái, rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Cha..."


Cố Thần Chi thấy hốc mắt Hà Ngọc Thư cũng đỏ lên, y nhịn không được mà đau lòng cho con mình.
Một tiếng "Cha" như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, lại mang theo vô hạn ủy khuất, Hà Ngọc Thư tức khắc hiểu ra toàn bộ.


"Con vì sao không nói cho cha! Mấy ngày trước lúc cha hỏi con, con còn không nói thật! Cho dù con có tật xấu gì cũng không nên đi tìm loại song nhi như họ Lam kia! Vô duyên vô cớ làm bẩn thanh danh con. Thần Nhi đừng sợ, cha tìm đại phu khám cho con! Không sao, chúng ta nhất định có thể trị tốt! Đúng rồi, trắc phu mới nạp của ca ca con không phải là thần y sao? Chúng ta ngày mai liền đi tìm hắn giúp con bắt mạch!"


Cố Thần Chi không biết làm sao, giống như thiếu niên mờ mịt khủng hoảng khuyết thiếu gì đó, hắn nhẹ giọng nói: "Không, ta không gặp đại phu! Trị không được... Ta, ta ngày đó thấy Lam Tu Khiết... Y lớn lên thật xinh đẹp, thân mình, thân mình cũng đẹp, chính là ta... Ta chính là không được..."


Con ngươi Hà Ngọc Thư run lên, tay nắm thành quyền, cắn răng trầm giọng nói: "Con chỉ là không được với y! Không chứng tỏ con không được với người khác! Thần Nhi con đừng sợ, Dương đại phu là người một nhà, con cũng gọi hắn một tiếng Đại ca, hắn y thuật tốt, cũng sẽ không nói với người khác! Con nghe cha nói, chúng ta đi tìm Dương đại phu nhìn xem!"


Cố Thần Chi kích động bổ nhào vào người Hà Ngọc Thư, dùng sức ôm eo cha mình, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Không! Ta không đi! Ta không xem! Ta cũng không cần cưới vợ, không cần thành thân! Cầu xin cha, cha không cần lo cho ta!"


Hà Ngọc Thư đau lòng vuốt đầu Cố Thần Chi đầu, trong lòng nghĩ tới con mình lúc phát hiện chính mình không được, tất nhiên sẽ vô cùng thương tâm thống khổ, y thấy Cố Thần Chi kích động như thế, chỉ có thể tạm thời dỗ dành hắn nói: "Được được, chúng ta không đi, không đi, Thần Nhi con đừng khóc, cha sẽ tìm biện pháp cho con, rồi sẽ khá lên, rồi sẽ tốt."


"Ân." Cố Thần Chi mang theo giọng mũi, ấm ách đáp một tiếng rồi không nói thêm lời nào nữa.
Đầu của hắn chôn trên vạt áo Hà Ngọc Thư, nhìn qua giống như vô cùng thương tâm khổ sở, nhưng đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.






Truyện liên quan