Chương 47: Thân ta đã ở địa ngục

Ngày hôm sau, toàn phủ trên dưới đều biết chuyện Cố Thần Chi "không được".
Hà Ngọc Thư trộm khóc một hồi, phân phó Tư Kỳ đi mời đại phu khác tới khám cho Cố Thần Chi.
Cố Thần Chi trong phòng ngủ, ông lão tóc hoa râm bắt mạch xong nhíu mày, lắc đầu thở dài.


Hà Ngọc Thư khẩn trương nắm vạt áo, nói: "Ngài cẩn thận xem lại một chút, thật không có cách trị sao?"
Lão đại phu thu hồi tay, "Mạch tượng đã thực rõ ràng, lấy bản lĩnh của ta trị không hết, phu nhân mời vị cao minh khác đi."
Hà Ngọc Thư sửng sốt một chút, suy sụp ôm mặt.


Cố Thần Chi mím môi nói: "Cha, đừng tìm đại phu, Dương đại ca y thuật ở Phong huyện, chính là tốt nhất..."
May mắn hắn có dự kiến trước, mời Dương đại ca phong bế huyệt vị cho mình, nếu không theo tính cách cố chấp của cha thì sớm muộn gì cũng lộ tẩy.


Hà Ngọc Thư không phải không biết Dương Quân Khanh y thuật cao siêu, y trong lòng cũng hiểu, nếu Dương Quân Khanh đã mở miệng thì con trai nhà mình tám phần là không thể trị.
Nhưng y thân là cha ruột Cố Thần Chi, mắt thấy con trai chịu nổi khổ này thì sao có thể không vội?


"Tư Kỳ!" Hà Ngọc Thư không để ý tới Cố Thần Chi, lại cao giọng kêu, "Mời vị đại phu tiếp theo!"
Cố Thần Chi cúi đầu sờ mũi, bất đắc dĩ cười cười.
Tiến vào chính là một vị tuổi không khác lắm so với ông lão ban nãy.


Kết quả lần này cũng như lần trước, lão đại phu trực tiếp tỏ vẻ bệnh này không thể trị.
Như vậy còn chưa xong, qua một ngày, Hà Ngọc Thư mời tổng cộng 5 vị thầy thuốc tới bắt mạch cho Cố Thần Chi.
Nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Liễu Miên Hạ nghe nói chuyện này, đại khái không tán đồng.


available on google playdownload on app store


Cố Thần Chi áp lực đã lớn, hắn khổ hơn bất cứ ai, hà tất phải khám chữa nhiều chỗ như vậy? Như vậy không phải đang xát muối vào vết thương của hắn sao?
Nhưng Liễu Miên Hạ cũng có thể hiểu cha mình, dù chỉ có 1% khả năng thì Hà Ngọc Thư cũng sẽ không bỏ cuộc.


Hà Ngọc Thư chỉ là nhất thời không thể tiếp thu kết quả này, qua mấy ngày cha sẽ bình tâm trở lại, từ từ sẽ không còn chấp nhất như vậy nữa.
Thế là Liễu Miên Hạ cũng không vội vã đi khuyên cha mình.
Cách ngày, Hà Ngọc Thư mang theo Cố Thần Chi đến chùa Từ Ân ở ngoài thành.


Cố Thần Chi không có ý kiến, cha hắn bảo làm hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó, cơ hồ không chút sơ hở mà giả dạng làm một thiếu niên yếu đuối tự ti sợ hãi vì thân thể khiếm khuyết.


Chùa Từ Ân là ngôi chùa có danh tiếng nhất Phong huyện, hương khói cũng thịnh vượng nhất. Nghe nói Bồ Tát trong chùa rất linh nghiệm, trụ trì đại sư Hoằng Pháp tinh thông y thuật, đã từng cứu vài người về từ quỷ môn quan, chữa khỏi cho người bệnh càng nhiều đếm không xuể, còn sẽ miễn phí tặng thuốc cho những bá tánh nghèo.


Cho dù có phải là tín đồ chùa Từ Ân hay không, các bá tánh nếu sinh bệnh, chỉ cần còn thời gian đều muốn đến chùa Từ Ân chùa tìm Hoằng Pháp đại sư khám bệnh.


Hà Ngọc Thư và Cố Thần Chi đến đây, không chỉ muốn đi cúng bái Bồ Tát mà còn muốn mời Hoằng Pháp đại sư khám cho Cố Thần Chi một chút.


Chùa Từ Ân tọa lạc ở sườn súi Lục Lâm ngoài thành Phong huyện, cha con hai ngồi trên xe ngựa lên núi, tới chùa mới phát hiện phía trước đã có rất nhiều người đến sớm hơn cả bọn họ.


Tiểu sa di đưa bọn họ vào trong sương phòng cho khách nghỉ ngơi một lúc lâu, mặt trời đã lên cao, lúc Hà Ngọc Thư chờ đến sốt ruột thì tiểu sa di mới mời bọn họ tiến vào nội điện.


Nội điện có tượng Bồ Tát trang nghiêm, thương xót nhìn xuống chúng sinh, trong không khí tràn ngập mùi đàn xương thấm vào xương cốt, khiến tâm trí linh mẫn không ít.
Hoằng Pháp đại sư gương mặt hiền từ, chòm râu bạc trắng, nói năng từ tốn mời bọn họ tiến vào.


Hà Ngọc Thư cùng Cố Thần Chi được Hoằng Pháp đại sư dẫn dắt quỳ lạy Bồ Tát.
Hà Ngọc Thư thành kính quỳ gối trước mặt Bồ Tát, thành tâm khẩn cầu Bồ Tát phù hộ cho bệnh của Cố Thần Chi có thể trị hết.


Cố Thần Chi lại ngửa đầu nhìn chăm chú vị Bồ Tát cao cao tại thượng đang nhìn xuống chúng sinh, ở trong lòng nói: Ta không tin người.
Bởi vì thân ta đã ở địa ngục.


Hà Ngọc Thư bái lạy Bồ Tát xong, hướng Hoằng Pháp đại sư nói rõ lí do đến, sau đó lôi kéo Cố Thần Chi đến trước mặt đại sư, mời đại sư bắt mạch cho hắn.


Hoằng Pháp đại sư vuốt vuốt râu, một tay đặt trên cổ tay Cố Thần Chi, rất nhanh chân mày Hoằng Pháp đại sư cau lại, tiếp theo lại xem xét mạch tượng ở cổ tay khác của Cố Thần Chi, cẩn thận quan sát khí sắc của hắn, lại để hắn hé miệng xem thử tình trạng khoang miệng.


Làm xong, Hoằng Pháp bỗng nhiên đứng dậy nói: "Lão nạp có chút nghi hoặc muốn thỉnh giáo tiểu lang quân, còn mời phu nhân tạm thời rời đi một chốc."
Hà Ngọc Thư nhìn Cố Thần Chi, y có chút bất an, nhưng vẫn đi ra ngoài đem không gian để lại cho Hoằng Pháp cùng Cố Thần Chi.


Chờ Hà Ngọc Thư đi rồi, Hoằng Pháp mới mở miệng hỏi: "Thí chủ tuổi còn nhỏ, vì sao lại tàn nhẫn với chính mình như vậy?"
Đôi mắt cơ trí của lão hòa thượng nhìn Cố Thần Chi, phảng phất như đã nhìn thấu hết thảy.


Cố Thần Chi trầm mặc một chút, khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm, ở đâu còn có bóng dáng thiếu niên mờ mịt vô thố vừa rồi.
Cố Thần Chi rũ mi, thấp giọng nói: "Cầu mà không được."
Hoằng Pháp nhìn thoáng qua Cố Thần Chi thật sâu, xướng thanh phật hiệu, "Oan nghiệt."


"Thí chủ hẳn là nên buông bỏ chấp niệm ——"
"Không bỏ xuống được." Cố Thần Chi câu môi cười, dung nhan tuấn mỹ thế nhưng mang theo một tia tà khí, cho dù tượng Bồ Tát trang nghiêm phía sau lưng hắn cũng không trấn áp được.
Hoằng Pháp hít sâu một hơi.
"Phật Tổ độ không được ta."


Cố Thần Chi chắp tay trước ngực, trong lòng lại không có nửa phần thành ý hướng Phật, hắn hướng Hoằng Pháp thi lễ, "Đa tạ đại sư, cáo từ."
Hoằng Pháp đứng tại chỗ, thật lâu sau mới không tiếng động thở dài.


Cố Thần Chi vừa ra khỏi cửa, Hà Ngọc Thư liền vội vàng lôi kéo hắn hỏi: "Như thế nào như thế nào? Đại sư nói như thế nào? Có thể trị được không?"
Cố Thần Chi giống như ủ rũ mà cúi đầu, uể oải ỉu xìu nói: "Đại sư nói trị không được."


Hà Ngọc Thư xoay người vào nội điện, tự mình tìm Hoằng Pháp đại sư xác nhận một phen, lúc trở ra cả người thất hồn lạc phách, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi: "Sao có khả năng, sao có khả năng? Sẽ không, sẽ không, sẽ không trị không hết..."


Đêm đó Liễu Miên Hạ biết cha mình đưa Cố Thần Chi tới chùa, quả thực có chút dở khóc dở cười.
Y cho rằng sau khi vái chùa xong Hà Ngọc Thư sẽ chấp nhận mọi chuyện, không nghĩ tới cha lại vẫn chưa từ bỏ ý định, ngày thứ ba tiếp tục mời thầy thuốc vào phủ khám cho Cố Thần Chi.


Chuyện này làm Liễu Miên Hạ vô cùng tức giận.
Y nổi giận đùng đùng xông vào phòng Cố Thần Chi, vừa lúc thấy du y từ nông thôn không biết từ nơi nào tìm được đang bắt mạch cho Cố Thần Chi.
Liễu Miên Hạ một phen kéo Cố Thần Chi qua, đem hắn che ở phía sau lưng mình, cả giận nói: "Cha! Đủ rồi!"


Hà Ngọc Thư sửng sốt, cũng kích động lên, "Sao lại trị không hết! Ta không tin! Con tránh ra! Để thầy thuốc bắt mạch cho hắn!"


"Không cho!" Liễu Miên Hạ nói, "Khanh Khanh y thuật cũng đủ tốt, nếu có một tia hy vọng sao huynh ấy lại không giúp Thần Chi được! Cha mời nhiều đại phu y sĩ tới có tác dụng sao?! Nhưng mà hết lần này tới lần khác làm Thần Chi khó chịu, làm chính cha cũng khó chịu! Cha không cần quấy rầy Thần Chi, để nó an an tĩnh tĩnh không được sao? Cha có biết cha như vậy là đang gióng trống khua chiêng làm cho người cả thành đều sắp biết hết hay không!"


Hà Ngọc Thư đột nhiên che mặt khóc lên, khóc không thành tiếng nói: "Ta muốn mang Thần Nhi trở về, thầy thuốc Phong huyện trị không hết thì Dương Liễu Thành tất nhiên sẽ có người trị được cho nó, đúng, chính là như vậy! Ta mang Thần Nhi trở về trị bệnh, nếu Dương Liễu Thành không có thì đi quận huyện khác!"


"Không!" Liễu Miên Hạ lại một lần lạnh giọng cự tuyệt ông, "Thần Chi đi theo ta! Ta sẽ không cho nó trở về với cha!"
Liễu Miên Hạ cơ hồ có thể tưởng tượng ra sau khi Cố Thần Chi trở lại Dương Liễu Thành thì sẽ sống như thế nào.


Mời thầy thuốc tới trị liệu sẽ càng khiến nhiều người biết Cố Thần Chi không được, Hà Ngọc Thư nhất định sẽ đối xử với hắn thật cẩn thận, hầm vô số đồ bổ cho Cố Thần Chi ăn, ngoài miệng không nói nhưng trong hành động sẽ không có lúc nào không nhắc nhở Cố Thần Chi "Ngươi không được, ngươi có bệnh", bọn hạ nhân trong nhà cũng sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn Thần Chi.


Cố Thần Chi sẽ sống trong hoàn cảnh áp lực mà trở nên vặn vẹo.
Đồn đãi vớ vẩn cũng có thể giết ch.ết người.
Liễu Miên Hạ có thể hiểu nỗi khổ trong lòng cha mình, nhưng những cái mà nghĩ là tốt cho Cố Thần Chi thì lại chính là những thứ Cố Thần Chi không cần.


Tư tưởng của Hà Ngọc Thư, đừng nói ở Thiên Sở Quốc, cho dù là ở niên đại trước kia của Liễu Miên Hạ, nếu bị hàng xóm xung quanh biết nam nhân nào đó "Không được", tuy trước mặt không nói gì nhưng sau lưng cũng sẽ bàn tán ít lời khó nghe.


Liễu Miên Hạ giữ chặt tay Cố Thần Chi, trầm giọng nói: "Thần Chi phải đi theo con! Nó ngoại trừ có chút vấn đề này thì không khác gì người bình thường cả! Cha, ta hiểu trong lòng cha khổ sở, nhưng chuyện này không phải cha sai, hay bất cứ ai sai. Cha không cần tự trách, cha yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt Thần Chi."


Hà Ngọc Thư hai mắt đẫm lệ, lẩm bẩm niệm một câu: "Hạ Nhi..." Lại nói: "Thần Nhi..."
Ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
"Cha!" Liễu Miên Hạ kinh hô một tiếng, chạy nhanh tới đỡ Hà Ngọc Thư.
Cố Thần Chi một phen bế lên cha mình, thấy Hà Ngọc Thư mặc dù té xỉu, mặt mày cũng không buông được ưu sầu.


Hết thảy chuyện này đều do hắn lừa gạt.
Trong lòng Cố Thần Chi cũng khó chịu, chỉ có thể yên lặng thầm nói thực xin lỗi.
Chuyện trong phòng kinh động A Từ cùng Lệ Kiêu đang ở nhà, còn có Dương Quân Khanh vừa lúc hôm nay không cần đến Nhân Tâm Đường ngồi khám.


Bọn họ trước sau chạy tới, Dương Quân Khanh giúp Hà Ngọc Thư châm mấy kim, Hà Ngọc Thư lúc này mới từ từ tỉnh lại.


Liễu Miên Hạ tự trách mà nắm lấy tay Hà Ngọc Thư, ôn nhu nói: "Thực xin lỗi cha, cha không cần tức giận, ta sẽ nhờ phụ thân đến đón cha về. Chuyện của Thần Chi cha không cần nhọc lòng, cha không yên tâm về ta, chẳng lẽ còn không yên tâm Duệ ca bọn họ sao?"


Hà Ngọc Thư dựa vào trong ngực Tư Kỳ, đôi mắt chậm rãi đảo qua A Từ, Lệ Kiêu còn có Dương Quân Khanh, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Cố Thần Chi, than nhẹ một tiếng, không nói gì.


Dương Quân Khanh nói: "Cha là ưu tư quá độ, giận dữ công tâm, đây là tâm bệnh, cha vẫn không nên sầu lo quá mức. Đề nghị của Hạ Nhi rất ổn, các phụ thân đều ở Dương Liễu Thành, nếu có các phụ thân an ủi chiếu cố, bệnh của cha rất nhanh sẽ tốt lên."


Chủ yếu là sau khi Hà Ngọc Thư trở về, phu quân cùng bọn nhỏ trong nhà sẽ chiếm cứ phần lớn tâm tư của y, lực chú ý bị dời đi, y sẽ không mãi nghĩ tới chuyện Cố Thần Chi bị bệnh nữa.


A Từ mở miệng nói: "Phu nhân yên tâm, ta sẽ nhắc nhở hạ nhân trong phủ, nếu có ai sau lưng loạn khua môi múa mép, tuyệt đối không tha!"


Bởi vì trong nhà có con nhỏ nên người trong nhà cũng càng ngày càng nhiều. Ngoài những chuyện buôn bán do Cố Thần Chi xử lý, thì A Từ cũng sẽ quản lý chuyện trong phủ. Hiện giờ hắn là đại quản gia của Lệ phủ.


Lệ Kiêu gãi gãi đầu, cười hắc hắc, giơ giơ nắm tay, cũng bảo đảm nói: "Đúng vậy đúng vậy! Ai dám nói bậy Thần đệ, ta sẽ chém hắn!"
Dương Quân Khanh tiếp theo lại nói: "Trưởng bối nhà ta chính là y quan trong cung, có cơ hội ta sẽ dẫn Thần đệ hồi kinh để các trưởng bối xem cho hắn."


Cố Thần Chi quỳ gối bên giường Hà Ngọc Thư, thấp giọng nói: "Cha, ta không muốn trở về để cha bị chê cười, cha cho ta ở lại đây đi."
Nghe lời này, Hà Ngọc Thư trầm mặc thật lâu, cuối cùng là nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.






Truyện liên quan