Chương 63: Suối nước nóng 5P (H)

Càng tới gần suối nước nóng Liễu Miên Hạ càng nghe rõ tiếng nước.
Y vẫn chưa nghĩ đây là suối nước nóng, chỉ cho rằng chỗ này có suối hồ linh tinh.
Ngoại trừ Dương Quân Khanh thì ở đây đã có ba người.
Lệ Duệ, A Từ, còn có Tiêu Hữu Hằng.


Dương Quân Khanh lôi kéo Liễu Miên Hạ đứng yên rồi thong thả ung dung bắt đầu cởi quần áo cho y.
Mà ba nam nhân trong ao ánh mắt đều nóng rực, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.


Liễu Miên Hạ không biết ở đây còn có những người khác, chỉ cho rằng chỉ có mỗi y và Dương Quân Khanh nên cũng thoải mái tùy ý Dương Quân Khanh cởi bỏ đai lưng, áo trên, rồi cởi bỏ quần dưới của mình. Thân thể mê người cứ thế hiện rõ trước mắt bọn họ.


Dương Quân Khanh cũng không hoàn toàn cởi sạch, chỉ để lại một kiện qυầи ɭót.
Y bế ngang thân thể trần trụi của Liễu Miên, hướng suối nước nóng bước xuống.


Liễu Miên Hạ lúc này mới phát hiện, cánh tay ôm cổ Dương Quân Khanh, ngữ khí nghi hoặc nói: "Khanh Khanh, ta cảm giác hình như độ ẩm chỗ này có chút cao, còn có tiếng nước, huynh mang ta tới bể tắm sao?"
Dương Quân Khanh nhẹ giọng nói: "Đáp đúng một nửa."
"Cái gì gọi là đáp đúng một nửa?"


Liễu Miên Hạ mới vừa hỏi ra miệng liền cảm thây thân thể đang dần chìm xuống nước.
Nước có chút nóng, nhưng sau khi thích ứng xong lại phi thường thoải mái.
Ao cũng không quá sâu, dưới nước còn có bệ ngồi nghỉ ngơi.


available on google playdownload on app store


Dương Quân Khanh ôm Liễu Miên Hạ ngồi trên đùi mình, hướng hai chân y tách ra ngoài, dòng nước ấm áp xung quanh hôn lên da thịt Liễu Miên Hạ mang đi toàn bộ mệt mỏi, khiến y không khỏi phát ra tiếng rên dài thoải mái.


Dương Quân Khanh từ phía sau hôn lên gáy Liễu Miên Hạ, lại ngậm vành tai tinh xảo ɭϊếʍƈ ʍút̼, một tay xoa bóp nhũ thịt trước ngực chậm rãi thưởng thức, một tay kia tìm đến hậu huyệt, một ngón tay chui vào miệng huyệt nhẹ nhàng đâm vào rút ra.


Liễu Miên Hạ thở nhẹ, thân thể cơ hồ lập tức đã bị đánh thức, ngọc hành đằng trước dựng thẳng, bướm nhỏ phía trước cũng vui sướng phun ra ái dịch.


Ngón tay Dương Quân Khanh bên trong hậu huyệt Liễu Miên Hạ câu lộng cọ xát trong chốc lát liền bỏ thêm một ngón tay. Hai ngón tay khép lại biến hóa góc độ mà đùa bỡn vách thịt kiều nộn, từng bước nới lỏng tràng đạo xít chặt. Không bao lâu sau tràng đạo đã tự động tiết ra ɖâʍ dịch trơn trượt, lúc đóng lúc mở tham ăn ɭϊếʍƈ ʍút̼ ngón tay.


Trong giọng nói thanh lãnh của Dương Quân Khanh mang theo một tia ám ách, ghé vào bên tai Liễu Miên Hạ nói: "Hạ Nhi chuẩn bị tốt chưa? Ta muốn đi vào."


Không đợi Liễu Miên Hạ trả lời, Dương Quân Khanh liền rút ngón tay ra thay bằng dương vật cương cứng của mình, quy đầu phá vỡ miệng huyệt, hơi dùng chút sức đã đút toàn bộ vào trong.


Khi dương vật cắm vào cọ qua ɖâʍ điểm trong tràng đạo, Liễu Miên Hạ lập tức thân thể mềm nhũn, môi đỏ khẽ nhếch, nhẹ nhàng thở hổn hển dựa hoàn toàn vào người Dương Quân Khanh.


Dương Quân Khanh một tay nắm bầu ɖú sữa của Liễu Miên Hạ thong thả thưởng thức, hắn nhẹ nhàng gặm cắn lỗ tai Liễu Miên Hạ, thấp giọng nói: "Hạ Nhi, chúng ta cùng chơi trò chơi đoán xem là ai cắm vào miệng nhỏ phía trước cửa em, sau mười lần phải nói ra đáp án, nếu đoán sai hắn liền rời đi, nếu đoán đúng thì sẽ thỏa mãn em..."


Liễu Miên Hạ còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm giác được chân mình bị ai đó tách ra, một cây dương vật nóng bỏng đặt trước bướm nhỏ, giây tiếp theo không chút do dự cắm vào.


"A ——!" Cảm giác tê dại bị lấp đầy khiến Liễu Miên Hạ sung sướng kêu ra, huyệt nhi theo bản năng gắt gao hút lấy đại dương vật trong cơ thể.


Người phía trước như muốn trêu đùa Liễu Miên Hạ mà không hề động chút nào, còn Dương Quân Khanh ở phía sau giữ chặt hai tay Liễu Miên Hạ không cho y chạm vào người phía trước.


Bên tai Liễu Miên Hạ vang lên âm thanh nhuốm đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Dương Quân Khanh, "Cẩn thận cảm nhận, sau khi hắn động mười lần mà em vẫn đoán không ra thì hắn sẽ rút ra."


Lúc Dương Quân Khanh nói lời này, dương vật vẫn luôn cắm trong hậu huyệt Liễu Miên Hạ bắt đầu đĩnh động biên độ nhỏ, thu liễm dục vọng mà bắt đầu tinh tế nếm vị, chậm rãi hưởng thụ thịt ruột xít chặt khiến hắn cảm nhận vô vàn khoái cảm.


Liễu Miên Hạ hô hấp dồn dập, ngọc hành phấn nộn cao cao đứng thẳng run rẩy phun ra nước, hai cái lỗ nhỏ không ngừng co rút ʍút̼ chặt hai căn ƈôи ȶhịȶ, chỉ hận không được hai nam nhân trước sau dùng sức thao làm, đem y thao hỏng rồi lấp kín y bằng tinh dịch.


Nhưng các nam nhân lại quyết định không cho y thống khoái, Dương Quân Khanh thong thả cọ xát, người cắm bướm nhỏ càng thêm nhẫn nhịn, đã qua một múc mà hắn vẫn chịu nhúc nhích.


Liễu Miên Hạ chỉ cảm thấy tình triều mãnh liệt, toàn bộ thân mình đều nổi lên màu hồng phấn mê người, mỗi khi mở miệng nói chuyện chỉ thấy cuống họng khát khô.


"Động... Động a... Động một chút... Ân... Cho ta..." Liễu Miên Hạ nhịn không được lắc eo, muốn chủ động ăn sạch dương vật kia, lập tức đã bị Dương Quân Khanh ở phía sau giữ lại.
"Hạ Nhi không được tự mình động..."
Liễu Miên Hạ nhăn mày, cắn môi khó nhịn hừ một tiếng.


Trò chơi này thật là quá xấu hổ, nhất định là do Khanh Khanh nghĩ ra, quả nhiên nam nhân bên ngoài nhìn qua cấm dục thì bên trong đều là dã thú động dục...


Không chờ Liễu Miên Hạ miên man, căn ƈôи ȶhịȶ trong bướm nhỏ nhảy lên, thịt huyệt nóng ướt nóng hoàn toàn theo ý chủ nhân siết chặt, vách trong tầng tầng nếp uốn giữ chặt dương vật thô to, tự động mấp máy ɭϊếʍƈ ʍút̼ như muốn đem toàn bộ nam căn ăn sạch.


Người nọ động thật sự rất chậm, giống như cố ý cho Liễu Miên Hạ thời gian suy nghĩ căn dương vật này là của ai. Bọn họ đều ở trong ôn tuyền nên động tác thọc vào rút ra càng trở nên mềm nhẹ.


Dương vật cọ xát huyệt thịt, khoái cảm tê dại lan tràn toàn thân Liễu Miên Hạ, y không khỏi rên rỉ ra tiếng.
"A... Ân... Ha a..."


Mới cắm vài cái mà ƈôи ȶhịȶ trong bướm nhỏ đã ngừng lại, Liễu Miên Hạ vừa mới cảm nhận được lạc thú, thân thể đúng lúc ȶìиɦ ɖu͙ƈ tăng vọt, cứ thế dừng lại tr.a tấn y phát điên.
Dương Quân Khanh ở bên tai y nói: "Hạ Nhi, đã xong mười lần, đoán được hắn là ai sao?"


Vừa rồi Liễu Miên Hạ chỉ lo hưởng thụ khoái cảm đại dương vật cắm huyệt, làm sao có tâm tư phân biệt dương vật đó của ai, lúc này y chỉ muốn đại dương vật hung hăng đâm mình, nhưng nếu đoán sai thì không còn dương vật nữa...


Bướm nhỏ Liễu Miên Hạ hung hăng co rút vài cái, gắt gao cắn chặt dương vật, mang theo chút nức nở hô: "Duệ ca, là Duệ ca!"
Y vừa nói xong thì dương vật trong bướm nhỏ liền rút ra.
Liễu Miên Hạ nức nở một tiếng: "Không cần đi..." Mị thịt trong bướm ɖâʍ càng tự động quấn chặt hòng giữ lại ƈôи ȶhịȶ thô to kia.


Người trước mặt bị y hút tới nỗi trầm thấp hô lên một tiếng, Liễu Miên Hạ cứ thế biết mình đã đoán sai, đây là A Từ...
Bướm nhỏ y hút rất chặt, lúc A Từ hoàn toàn rút ra dương vật, Liễu Miên Hạ thậm chí còn nghe thấy một tiếng "Ba" vang lên.


Đã không còn ƈôи ȶhịȶ lớn, bướm nhỏ chợt hư không trống rỗng, Liễu Miên Hạ khó chịu muốn khóc.
Dương Quân Khanh một tay nắm eo Liễu Miên Hạ, vừa hôn vừa ʍút̼ da thịt bên gáy nói: "Lúc này Hạ Nhi phải thật cẩn thận đoán nha."


Theo lời Dương Quân Khanh nói, một cây dương vật thô tráng hung hăng khuấy đảo bướm nhỏ Liễu Miên Hạ, đường đi ướt nhẹp nên căn cự vật tiến nhập càng dễ, lập tức đã cắm tới chỗ sâu nhất, đại quy đầu đặt trước miệng tử cung, không cho y thời gian thở dốc liền nhanh chóng dùng sức thao lộng.


"A... Ha a... Hảo bổng... Thật thoải mái... A a..."
Vách thịt bướm nhỏ Liễu Miên Hạ tham lam bao lấy dương vật, ɖâʍ dịch mãnh liệt trào ra hòa cùng dòng nước, hai chân thon dài của y treo lên khuỷu tay người nọ, sướng đến nỗi cuộn tròn ngón chân.
Dùng sức... Thật muốn...


Nhưng không đợi lỗ nhỏ ăn no dương vật, cự vật kia liền dừng lại, chỉ dùng quy đầu nghiền miệng tử cung thật mạnh rồi từng chút từng chút cọ xát.
Dương Quân Khanh ở bên tai Liễu Miên Hạ nói: "Đoán xem là ai?"


Liễu Miên Hạ vừa mở miệng, tiếng rên rỉ ngắt quãng liền vọt ra, còn mang theo ủy khuất nức nở: "Ân... Thật căng... Cọ xát ta... Cắm ta... Ô..."
Dương Quân Khanh nói: "Đoán đúng mới có thể ăn được thứ em thích ăn."


Liễu Miên Hạ tâm tư xoay chuyển, người vừa rồi là A Từ, bây giờ căn này lại thao mãnh liệt như thế nhất định là Duệ ca!
"Duệ ca, là Duệ ca... Duệ ca mau động... Ô ô... Không, không cần đi... Duệ ca..."


Ngay khi Liễu Miên Hạ nói ra "Duệ ca" , đại dương vật trong bướm ɖâʍ liền lui ra ngoài, Liễu Miên Hạ gấp đến độ đôi mắt đều đỏ, chỉ là hiện tại bị khăn lụa che mất nên mấy nam nhân mới nhìn không thấy.


Dương Quân Khanh than nhẹ một tiếng nói: "Quả nhiên trong lòng Hạ Nhi thích nhất vẫn là phu chủ, rõ ràng hai lần đều là A Từ, vậy mà Hạ Nhi lại không cảm nhận đó là cùng một người sao? Tâm tâm niệm niệm chỉ nghĩ đến Duệ ca của em, A Từ hẳn là rất thương tâm."


Liễu Miên Hạ vội nói: "Không, không phải... Cũng thích A Từ!"
Dương vật Dương Quân Khanh trong tràng đạo Liễu Miên Hạ giã thật mạnh, hỏi y: "Còn ta đâu?"
"Cũng, a... Cũng thích Khanh Khanh... A... Ân..."
Biết rõ nam nhân này đang cố ý trêu đùa mình, nhưng Liễu Miên Hạ vẫn cam tâm tình nguyện hùa theo.


Hậu huyệt bị Dương Quân Khanh cọ xát tới mềm mại, nhưng hắn lại cố tình chỉ dùng tốc độ chậm rãi đưa đẩy, bên trong thịt ruột không cam lòng hút cắn đại dương vật hắn, tiết ra một loạt dịch ruột thơm ngọt.


Khi hai người nói chuyện, bướm nhỏ phía trước của Liễu Miên Hạ lại bị một cây dương vật cắm vào, căn dương vật này vừa vào Liễu Miên Hạ nháy mắt đã cảm thấy bất đồng —— càng thô to hơn cây vừa rồi một chút.


Điểm khác biệt rất nhỏ này nếu dùng đôi mắt nhìn căn bản sẽ không nhận ra, nhưng bướm nhỏ Liễu Miên Hạ lúc này cơ khát khó nhịn, dương vật thô to vừa cắm vào đã bị thịt huyệt gắt gao vây kín, không muốn ƈôи ȶhịȶ tiếp tục rời đi.


Quy đầu phá vỡ tầng tầng thịt non, mạch máu trên cán hung hăng cọ xát vách trong mang đến từng đợt khoái cảm mãnh liệt, miệng tử cung càng run rẩy chảy nước nhiều hơn.


Liễu Miên Hạ tinh tường biết đây là dương vật của ai, y yên tâm lớn mật hưởng thụ, đồng thời ɖâʍ kêu ngọt nị, "A... Là, là Duệ ca... Duệ ca... Ha a... Sâu một chút... Cắm hư ta... Muốn... A..."


Lúc này Dương Quân Khanh không nói gì mà người nói chính là Lệ Duệ. Giọng nói Lệ Duệ hơi khàn mang theo cưng chiều, "Đoán đúng rồi."


Dứt lời, hắn cúi đầu hôn ʍút̼ môi mọng của Liễu Miên Hạ, đem toàn bộ tiếng rên rỉ của y đều nuốt xuống, cánh tay hữu lực nâng hai chân y, dương vật dưới thân càng dùng sức đảo lộng, mà Dương Quân Khanh cũng không dùng tốc độ chậm rãi tr.a tấn Liễu Miên Hạ nữa. Hắn phối hợp động tác Lệ Duệ, hai người một trước một sau đĩnh động cong eo, thao hai huyệt của Liễu Miên Hạ chảy nước dầm dề.


Trước sau tấn công khiến Liễu Miên Hạ thoáng chốc sướng tới da đầu tê dại, khát vọng đã lâu đột nhiên được thỏa mãn, chỉ cảm thấy chính mình bị hai nam nhân căng đầy, chỉ mới đưa đẩy mười mấy cái mà Liễu Miên Hạ đã căng chặt thân mình bắn ra, ngọc hành đằng trước cũng theo đó mà phun ra tinh dịch.


Nhưng hiển nhiên Dương Quân Khanh vẫn Lệ Duệ còn chưa thao đủ, vẫn duy trì tần suất như cũ mà ở trong cơ thể Liễu Miên Hạ ra ra vào vào.
"Ân... Thật thoải mái... A... A a..."


Thân thể ngâm mình trong làn nước ấm lay động, bên tai truyền tới tiếng vang bọt nước, Liễu Miên Hạ cả người mềm mại vô lực, khoái cảm cuồn cuộn không dứt truyền đi khắp người.


Có người nâng nghiêng mặt y rồi chiếm lấy đôi môi thơm ngọt, đầu lưỡi như lửa nóng xâm nhập vào kẽ môi, ɭϊếʍƈ láp khắp khoang miệng đầy chiếm hữu, sau đó lại câu lấy đầu lưỡi nho nhỏ của Liễu Miên Hạ ʍút̼ vào trêu đùa, nó còn bắt chước động tắm cắm huyệt ở trong miệng y thọc vào rút ra.


Thật sắc tình a... Nhưng hôn y thật thoải mái...
Nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra khỏi khóe môi Liễu Miên Hạ, người nọ lại ɭϊếʍƈ sạch nuốt xuống bụng.
Chỉ một cái hôn mà thôi, Liễu Miên Hạ liền cảm thấy chính mình lại sắp cao trào...
Trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ: "Ngô..."


Hai cái lỗ nhỏ trước sau khó kìm lòng nổi co rút lại, càn quấy Lệ Duệ và Dương Quân Khanh không thể nào rút ra.
A... Ha a... Lại, lại muốn tới...
Dương Quân Khanh hô hấp cứng lại, nhịn không được mà giữ chặt eo Liễu Miên Hạ cắm mạnh mười mấy cái, đem toàn bộ nhiệt dịch nóng hổi bắn sâu trong y.


Môi Liễu Miên Hạ vẫn bị người nào đó lấp kín ʍút̼ hôn, một lời cũng không thể nói, thân mình căng chặt, khóe mắt đỏ lên.


Dương vật Dương Quân Khanh trong hậu huyệt Liễu Miên Hạ nhẹ nhàng thọc vào rút ra ôn tồn một phen mới rút ra toàn bộ, Lệ Duệ thì vẫn ra sức thao lộng bướm nhỏ Liễu Miên Hạ như cũ.


Liễu Miên Hạ nghe thấy Dương Quân Khanh ở một bên nói: "Trò chơi còn chưa kết thúc, hiện tại muốn vào chính là lỗ sau của em, Hạ Nhi tiếp tục đoán xem người kế tiếp là ai."


Dứt lời, Liễu Miên Hạ liền cảm nhận được hậu huyệt có một cái quy đầu lớn đang đợi chờ phía trước, xúc cảm trơn trượt ướt át bắt đầu chậm rãi nghiền nát lỗ nhỏ. Lỗ hậu vừa bị làm xong còn chưa kịp khép lại, bên trong còn giữ tinh dịch Dương Quân Khanh.


Người này cũng không vội vã tiến vào, đại quy đầu đỉnh trước lối vào chậm rãi nghiền áp cọ xát, tựa hồ muốn đem toàn bộ nếp uốn miệng huyệt đều căng phẳng.


Hậu huyệt hư không, Liễu Miên Hạ bị đâm thọc như thế chỉ muốn ƈôи ȶhịȶ lớn kia nhanh nhanh cắm vào, y phát ra thanh âm nức nở, người hôn môi y liền buông ra.


Người phía sau cuối cùng cũng đem dương vật cắm vào tràng đạo Liễu Miên Hạ, nhục đạo ướt mềm làm cho dương vật càng thêm dễ dàng tiến vào sâu hơn.


Phía trước là Lệ Duệ, vậy phía sau chính là A Từ hoặc Dương Quân Khanh, mà Dương Quân Khanh mới vừa bắn ra, Liễu Miên Hạ nói thẳng: "A Từ... Là A Từ... A... Sâu một chút..."
Quả nhiên, thanh âm A Từ vang lên, mang theo một chút ý cười, "Thiếu gia đoán đúng rồi."


Một tay hắn vuốt ve bờ mông cong vểnh của Liễu Miên Hạ, nghiêng đầu hôn lên gò má y. Liễu Miên Hạ liền quay đầu cùng A Từ hôn môi, A Từ kích động ngậm lấy môi đỏ thiếu gia chủ động dâng tới, dương vật chôn trong cúc huyệt Liễu Miên Hạ cũng trướng lớn một vòng, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.


Hai người hôn nhau khó mà chia lìa, các nam nhân ở một bên nhìn tâm sinh ghen ghét, Lệ Duệ cúi người ngậm lấy một viên đầu ɖú Liễu Miên Hạ ɭϊếʍƈ ʍút̼ nút cắn, một tay nắm lấy ɖú bên kia xoa bóp, lòng bàn tay đảo qua núm ɖú mẫn cảm khiến Liễu Miên Hạ ȶìиɦ ɖu͙ƈ tăng vọt, hô hấp dồn dập, hai cái lỗ nhỏ dưới thân càng thêm vui sướng khít chặt.


Dương Quân Khanh kéo một tay của Liễu Miên Hạ để y nắm lấy cự vật của mình, bàn tay to lớn dẫn dắt Liễu Miên Hạ dùng tay luật động cho hắn.
Nụ hôn của A Từ hôn cùng người vừa rồi không giống nhau.
Hôn môi với A Từ cũng thực thoải mái, chẳng qua nụ hôn vừa rồi càng thêm quyến rũ động lòng người.


Vừa rồi người kia ở bên cạnh hôn hắn, không phải A Từ, vừa không phải Duệ ca, càng không thể là Khanh Khanh, cho nên người kia là ai?
Nơi này nhiều thêm một người?


Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Liễu Miên Hạ, một bóng dáng mơ hồ hiện ra, Liễu Miên Hạ bởi vì suy đoán này mà càng thêm khẩn trương xoắn chặt lỗ nhỏ.
Là Tam Lang... A... Bị hắn thấy hết... Còn bị hắn hôn... A a...


Lệ Duệ bị Liễu Miên Hạ cắn chặt tới nỗi sống lưng tê dại, không khỏi trừu một hơi, thở hổn hển nói: "Hạ Nhi, em... em muốn bấm gãy Duệ ca sao..."
A Từ cũng cắn chặt răng, trên trán toát mồ hôi ròng ròng, sướng tới có chút choáng váng, "Thiếu gia..."


Nhưng Liễu Miên Hạ căn bản không khống chế được chính mình, chỉ cần tưởng tượng Tiêu Hữu Hằng có lẽ đang ở bên cạnh mình y liền khẩn trương không chịu được. Nhưng bên trong khẩn trương càng đan xen khoái cảm gấp bội.


Lỗ nhỏ dưới thân nhịn không được phun ra từng luồng ɖâʍ dịch dính nhớp, vách trong co rút gấp gáp, gắt gao xoắn chặt hai căn cự vật trong cơ thể, không ngờ lại co rút tới cao trào. Thịt trụ đằng trước bắn ra tinh dịch trôi nổi trên nước, trong không khí tràn ngập mùi hương tanh nồng, trong đó còn xen lẫn mùi thơm nhè nhẹ.


Lệ Duệ cùng A Từ bị lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ quấy nhiễu nhịn không được hung hăng đâm cắm mấy chục lần, một trước một sau cứ thế bắn tinh vào sâu trong cơ thể y.


Bắn liên tục nhiều lần, lúc này cả người Liễu Miên Hạ mềm như bông, khẽ nhếch môi đỏ từng ngụm từng ngụm thở dốc, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, cả người mềm mại ngã dựa vào trong ngực A Từ.


Suối nước nóng ngâm lâu cũng không tốt, bọn họ chơi đùa trong nước cũng đủ lâu. Lệ Duệ và A Từ liền rút ra dương vật, Lệ Duệ ôm Liễu Miên Hạ, A Từ vắt khăn ướt giúp Liễu Miên Hạ lau khô mồ hôi trên trán, lại giúp y rửa sạch thân mình mới để Lệ Duệ bên y lên.


Viện này xây nên vì ngâm nước nóng, bên cạnh ao tự nhiên cũng có phòng nghỉ.
Mấy người đi vào phòng nghỉ, Liễu Miên Hạ mềm mại dựa vào trong ngực Lệ Duệ, cánh tay câu lấy cổ hắn, nhỏ giọng trề môi: "Vì sao còn chưa cởi bỏ khăn lựa trên mắt ta nha?"


Lệ Duệ dùng ngón tay véo mặt y Liễu Miên Hạ một cái, ôn nhu hỏi: "Khó chịu sao?"
"Cũng không phải rất khó chịu," Liễu Miên Hạ lắc đầu nói, "Chỉ là không nhìn thấy các huynh."
Lệ Duệ dỗ dành y nói: "Nhịn một chút, rất nhanh sẽ cởi cho em."


Dương Quân Khanh nói: "Trò chơi còn chưa kết thúc, Hạ Nhi lại đoán tiếp xem."
Lỗ tai Liễu Miên Hạ đỏ lên, nghĩ đến chuyện tình ɖâʍ loạn vừa rồi ở suối nước nóng, hai cái lỗ nhỏ y không khỏi rụt rụt, bướm nhỏ phía trước cũng đã chảy nước.


Liễu Miên Hạ có thể cảm nhận dưới thân y là giường mềm mại, Lệ Duệ đặt y nằm trên giường nhưng lại không hề ôm y.
Lúc này y không biết ở trong mắt bốn nam nhân, đây là bức tranh đẹp đến nhường nào.


Trang trí trong phòng đổi mới hoàn toàn, tất cả đều được trang trí màu đỏ rực. Trên cửa sổ dán chữ "Hỉ" đỏ thẫm, trên mặt đất phủ thảm màu đỏ, trên bàn cũng cắm hai ngọn nến đỏ rực. Màn giường mỏng manh màu đỏ bao quanh chiếc giường trải chăn đệm đỏ thẫm.


Trên đệm giường diễm lệ, một mỹ nhân trần trụi đang an an tĩnh tĩnh nằm lên.


Hai mắt mỹ nhân này bị khăn lụa che mất, chỉ thấy chiếc mũi cao thẳng cùng miệng nhỏ hồng nhuận. Mái tóc đen nhánh nhu thuận rơi trên khăn trải giường, thân thể phập phồng quyến rũ, da thịt trơn bóng dưới ánh nến càng như dương chi bạch ngọc, ẩn ẩn ánh lên ánh sáng ôn nhuận, hai chân thon dài thẳng tắp, hạ thể một tia lông tóc cũng không có, dương vật phấn nộn đáng yêu đứng thẳng, mà ở giữa hai chân mê người kia chính là đóa nhục hoa khiến lòng người điên đảo.


Đợi mãi không có ai chạm vào mình, Liễu Miên Hạ không khỏi có chút bất an kẹp kẹp chân, bướm nhỏ cũng đã ướt nhèm nhẹp, rốt cuộc mấy nam nhân này muốn làm cái gì?
"Duệ ca?" Liễu Miên Hạ nghi hoặc thúc giục, "Khanh Khanh, A Từ?"


Trong mắt Lệ Duệ nồng nàn tình yêu, trong lòng lại thở dài một tiếng, nhìn về phía Tiêu Hữu Hằng, hơi hơi gật đầu.
A Từ cúi đầu, làm như không muốn đối mặt.


Ánh mắt Dương Quân Khanh vẫn luôn dừng trên người Liễu Miên Hạ, phảng phất như thế gian này ngoại trừ Liễu Miên Hạ cũng không còn người khác.
Tiêu Hữu Hằng cũng vừa mới mới đi ra từ suối nước nóng như những nam nhân kia, trên người khoác một lớp áo.


Hắn đem áo choàng cởi ra, ánh mắt thâm thúy nóng cháy, nửa quỳ xuống dưới tách ra hai chân Liễu Miên Hạ, vòng eo thon chắc khảm nhập vào giữa hai chân y liền thấy bông hoa xinh đẹp kia.


Môi bướm phấn hồng kẹp giữa nhụy hoa hồng nhạt, ái dịch đã sớm làm hai mép ướt nhẹp, không chút mùi ɖâʍ tục mà ngược lại còn có mùi thơm liêu nhân.


Tim Tiêu Hữu Hằng siết chặt, dương vật vốn đã cứng từ lâu nhảy lên một chút, cơ hồ lập tức cứng thêm vài phần, thậm chí còn căng chặt phát đau, đầu đỉnh không ngừng rỉ ra nước ɖâʍ.


Tiêu Hữu Hằng ngừng thở, một tay nâng chân Liễu Miên Hạ, một tay cầm dương vật mình dùng đại quy đầu nhắm ngay bướm nhỏ Liễu Miên Hạ, hơi cọ xát vài cái, liền kìm không được đỉnh vào.


Trong nháy mắt khoái cảm ập tới khiến trước mắt Tiêu Hữu Hằng một mảnh choáng váng, tê dại làn tràn từ trong xương tủy lên đến đại não, cơ hồ hắn phải dùng hết sức lực mới nhịn xuống dục vọng bắn tinh.


Tuy rằng nhịn được nhưng lỗ nhỏ trên quy đầu vẫn nhịn không được mở ra, chảy ra rất nhiều ɖâʍ dịch.
Tiêu Hữu Hằng hốc mắt đỏ lên, không dám lộn xộn, sợ chính mình nhịn không được sẽ bắn ra, chỉ dám dừng lại bên trong nhục đạo, nhịn xuống một đợt khoái cảm này.


Nhưng mà thịt non bướm nhỏ Liễu Miên Hạ không chịu buông tha mà cơ khát tự động ɭϊếʍƈ ʍút̼ mấp máy, nó vui sướng ɭϊếʍƈ cắn từng tấc da thịt cự vật kia.
Tiêu Hữu Hằng sướng tới nỗi toát ra một tầng mồ hôi, cảm giác này... Hắn sợ cả đời này vĩnh viễn sẽ không quên được.


Chỉ cần tưởng tượng người dưới thân là Liễu Miên Hạ, cuối cùng hắn cũng có thể cùng người yêu hợp làm một, Tiêu Hữu Hằng liền khó kìm lòng nổi.
Dừng một hồi lâu, Tiêu Hữu Hằng mới bắt đầu chậm rãi đĩnh động.


Dương Quân Khanh cúi người hôn môi Liễu Miên Hạ, hỏi y: "Hạ Nhi, hiện tại là ai? Ta đếm đến ba, sau ba tiếng em phải đưa ra câu trả lời. Một —— hai —— ba ——"
Liễu Miên Hạ thoải mái đến nhịn không được kêu ra tiếng, "A a... Ha a... A... Thật đầy... A..."


Dương Quân Khanh đếm số rất chậm, sau số ba, Tiêu Hữu Hằng đã thọc vào rút ra mười mấy lần.
"Là Duệ ca... Thật lớn... A... Đừng đi... A a..." Liễu Miên Hạ thất thần kêu lên, bướm nhỏ còn muốn đại dương vật của Duệ ca thao, thao y thật thoải mái...
Dương Quân Khanh thanh âm lạnh dần, "Lại là Duệ ca. Sai rồi."


Nói xong lời này, Dương Quân Khanh liền rời khỏi bên người Liễu Miên Hạ.
Mà Liễu Miên Hạ rõ ràng cảm giác được dương vật trong bướm nhỏ muốn rời đi, y vội co rút huyệt thịt ý đồ giữ lại, "Không cần đi... Ân a... Đừng đi... Cho ta... A... Muốn ăn ƈôи ȶhịȶ lớn... Ô..."


Căn dương vật kia vẫn rút ra như cũ, lát sau, dương vật Tiêu Hữu Hằng lại một lần nữa cắm thật mạnh vào bướm nhỏ.
Liễu Miên Hạ nhìn không thấy, chỉ cho rằng đã đổi người, căn đại dương vật kia vừa vào, y liền lập tức nói: "Khanh Khanh, là Khanh Khanh... A a a... Khanh Khanh... Mạnh một chút... A... Thao hỏng ta... Ân a..."


Lúc này nói chuyện chính là Lệ Duệ, thanh âm Lệ Duệ ở bên cạnh Liễu Miên Hạ vang lên: "Em đoán sai, lại cho em một cơ hội nữa, Hạ Nhi, hảo hảo ngẫm lại."
Đầu óc Liễu Miên Hạ như hồ bột nhão, làm sao có thể nghĩ ra được ai, y hiện tại chỉ muốn bị đại ƈôи ȶhịȶ hung hăng thao làm.


"A Từ, là A Từ... Ô... Không cần đoán... A a..."
A Từ cúi người hôn gáy Liễu Miên Hạ, một bên mơ hồi nói: "Sai rồi nha, thiếu gia, ta ở chỗ này..."
Liễu Miên Hạ khóc nức nở: "Duệ ca..."


Lệ Duệ lôi kéo tay Liễu Miên Hạ cầm lấy dương vật cương cứng của mình, vật cứng nóng bỏng trong lòng bàn tay Liễu Miên Hạ đâm rút, nói giọng khàn khàn: "Duệ ca ở chỗ này. Lại suy nghĩ kĩ xem, còn có ai..."


Một cái tên hiện ra, Liễu Miên Hạ chỉ cảm thấy cả người nóng lên, tình triều mãnh liệt, bướm nhỏ chợt căng chặt, toàn bộ mị thịt như đang sống gắt gao quấn lấy kia căn dương vật thô to kia ɭϊếʍƈ ʍút̼, phun ra từng luồng từng luồng lớn ɖâʍ dịch.
Tiêu Hữu Hằng bị y hút kêu lên một tiếng.


Thanh âm này khiến Liễu Miên Hạ rốt cuộc không còn cách nào trốn tránh nữa.
Mà Lệ Duệ lại ở bên tai y hỏi: "Hạ Nhi, nói cho Duệ ca, hắn là ai?"
"Là... Ân..." Thanh âm Liễu Miên Hạ mang theo chút ủy khuất, nhưng vào trong tai các nam nhân như là lời làm nũng rung động lòng người, "Là Tiêu, Tiêu đại ca... Tam Lang... Là Tam Lang..."


Lồng ngực Tiêu Hữu Hằng căng đầy, hắn đột nhiên lấp kín môi Liễu Miên Hạ, vật dưới thân càng gắt gao đâm mạnh vào miệng tử cung, đem toàn bộ tinh dịch nóng hổi bắn mạnh vào trong.






Truyện liên quan