Chương 65: Bùi Trạm bị thương

Tháng tư trên thảo nguyên vẫn rét lạnh như cũ.
Có vũ khí hỏa dược sát thương cực lớn, quân Bắc Man liên tiếp bị đánh lui, hơn một tháng nay đã mất vài thành trì, các bộ lạc rải rác trên thảo nguyên không biết đã bị các tướng sĩ Thiên Sở diệt hết bao nhiêu.


Hoàng đế Thiên Sở Tiêu Hữu Đường tuổi trẻ khí thịnh, dã tâm bừng bừng, mong muốn đem chí nguyện to lớn của tổ tông hoàn thành, không ngừng muốn đem Man tộc đuổi ra khỏi lãnh thổ Thiên Sở Quốc, càng muốn các tướng sĩ Thiên Sở san bằng vương đình Man tộc, tiêu diệt Man tộc khỏi thảo nguyên.


Gió lạnh trên thảo nguyên thổi qua như dao nhỏ cứa vào da, tuyết sau đông vẫn chưa tan, ban ngày nhiệt độ không khí còn đỡ, mỗi khi đến ban đêm liền lạnh thấu xương.


Úy Trì Văn Lâm thống lĩnh đại quân, bao gồm cả Sát Vũ thiết kỵ của Bùi Trạm, tổng cộng hơn năm vạn binh mã ở vừa chiếm một tiểu thành Bắc Man đang nghỉ ngơi chờ tiếp viện.


Chế độ quan tước Bắc Man bắt chước Thiên Sở, lấy chủ thành đơn vị chính, các quận huyện quản lí các bộ lạc lớn lớn bé bé, nhưng các bộ lạc có vị trí không ổn đinh. Có lẽ hôm nay trong phạm vi quản lí của Quận thành này, ngày mai lại theo di chuyển đến huyện thành khác, rốt cuộc vẫn kém hơn Thiên Sở.


Thành Duyên Đường đương nhiên cũng có phủ Thành chủ, hay còn gọi là phủ Quận thủ, bây giờ bị đại quân Thiên Sở chiếm giữ nên Úy Trì Văn Lâm là thống soái tự nhiên cũng vào ở phủ Quận thủ.


available on google playdownload on app store


Các tiểu thống lĩnh, các tướng lĩnh đều được phân chia chỗ ở, chẳng qua mọi người cũng không để ý chuyện này, ở bên ngoài đánh giặc chứ không phải đi du lịch hưởng thụ, buổi tối có nơi tránh gió che mưa là được, có vài tiểu tướng trực tiếp ngủ chung với binh lính.


Ở chỗ này nghỉ ngơi hai ba ngày, đợi Úy Trì Văn Lâm gửi xong thượng tấu thư từ, đại quân chuẩn bị đủ lương thảo lập tức muốn xuất phát.


Mấy ngày nay các tướng sĩ khó được có thời gian thả lỏng, bởi vì liên tục đánh thắng trận nên ngày thường lúc nghỉ ngơi thao luyện, trên mặt nhóm sĩ binh trên giáo trường cũng có nhiều nụ cười hơn, có khi còn có tâm tư làm chút hoạt động giải trí.


Lúc này thừa dịp giữa trưa ánh nắng ấm áp, đất trống giữa giáo trường có mấy người đi lên tỷ thí, các binh lính ồn ào vây xung quanh một vòng, còn có vài tiểu tướng ở lại xem náo nhiệt.


Trong sân có hai nam nhân to con chiều cao tương đương, dù trời lạnh nhưng vẫn đánh đến nỗi cởi áo để thân trần, mồ hôi đầy đầu lộ ra vai lưng cơ bắp rắn chắc, trên người còn tỏa ra từng đợt nhiệt khí nhè nhẹ.
"Đánh hắn! Đại Trương! Lên! Gạt chân hắn!"


"Thạch Đầu đừng sợ! Ôm eo hắn! Ôm eo hắn!"
"Thạch Đầu cố lên! Thạch Đầu cố lên!"
Bên trong quân doanh không biết có bao nhiêu người gọi là "Thạch Đầu", "Thiết Trụ", "Thiết Đản", mọi người kêu loạn cả lên.


Lúc này người kêu Thạch Đầu ôm chặt eo Đại Trương, một chân gạt chân khác của Đại Trương, dùng sức một cái vật ngã Đại Trương ngã trên mặt đất, Thạch Đầu từ sau lưng hắn đè lên, giữ chặt tay hắn, khuỵu gối đè lên lưng ấn chặt không cho Đại Trương đứng lên.


Các binh lính xem náo nhiệt lập tức ồn ào.
"Nga ——!"
"Ngã ngã ngã!!"
"Đại Trương, lên! Mau đứng lên! Ngươi thua lão tử sẽ phải thua cược một bữa tiền cơm!"
"Thạch Đầu thắng! Thạch Đầu thắng!"
"Tới tới tới, đừng ồn, trận này Thạch Đầu thắng! Mau giao tiền cược ra!"


"Ai, Đại Trương hôm nay chưa ăn no sao, sao còn đánh không lại Thạch Đầu."


Loại đánh cuộc nhỏ này không ảnh hưởng quân doanh nhiều lắm, chỉ mang tính chất giải trí, hành quân đánh giặc đao kiếm ɭϊếʍƈ máu qua ngày, thật vất vả có lúc nghỉ ngơi, nơi này cũng không có các hoạt động giải trí khác, chỉ có thể dùng phương thức này tới thả lỏng, chỉ cần không ảnh hưởng đến thao luyện bình thường thì các thượng quan cũng sẽ không cấm đoán.


Đại hán gọi là Thạch Đầu thả Đại Trương ra, duỗi tay đem hắn kéo lên, hai người đánh vào đối phương mấy quyền, cười hắc hắc vài tiếng, xô xô đẩy đẩy đi ra.
Một bên lại có người lớn tiếng ồn ào, "Còn ai! Mau mau mau lên! Nhanh chóng nắm chặt thời gian a!"
"Thuyên Tử lên!"


"Lưu Ngũ Trường lên chơi đi!"
"Ta tới ta tới!"
Trong lúc nhất thời cãi cọ ồn ào, có người xung phong nhận việc, cũng có người xúi giục bạn tốt lên sân.
Đang lúc mọi người ầm ĩ, đã có người đi vào trong sân trước.


Người nọ da thịt trắng nõn, môi đỏ như máu, trang phục màu đen mạnh mẽ, chân đi ủng, dáng người đĩnh đạc, một tay nâng vát áo buộc chặt đai lưng, hai mắt sắc bén quét một vòng, một tay hướng vào trong đám người ngoắc một cái, lạnh lùng nói: "Lên."


Bị cặp mắt kia nhìn tới, các tướng sĩ cảm giác cả người phát lạnh, phảng phất như bị rắn độc theo dõi, một đám sợ hãi rụt rè không dám lên tiếng.
Bùi Trạm chỉ chỉ hán tử vừa rồi lên sân, "Gọi Thạch Đầu đúng không, ngươi lên."


Thạch Đầu lắc đầu như trống bỏi, lắp bắp nói: "Không không không, Bùi, Bùi Chỉ huy sứ đại nhân, ta, ta không được, ta ta ta còn chưa hồi sức..."
Bùi Trạm không kiên nhẫn mà hừ lạnh: "Gan chuột!"


Bùi Trạm hoạt động cổ tay một chút, lại lần lượt nhìn từng người, nhóm đại binh tiểu binh sợ tới mức rụt cổ, chỉ hận không thể trốn lui phía sau, rất sợ Bùi Trạm điểm tên chính mình.
Ánh mắt Bùi Trạm dừng ở một chỗ, mở miệng nói: "Lệ Kiêu, lên đi."


Lệ Kiêu không giống những người khác sợ Bùi Trạm như vậy, hắn còn rất bội phục Bùi Trạm tàn nhẫn khi giết địch, hắn không sợ đánh với Bùi Trạm, chỉ là có chút sợ bị đánh đau.


Đánh địch nhân trên chiến trường bị thương là một chuyện, cùng người một nhà đánh đến bị thương là một chuyện khác.
Lệ Kiêu gãi gãi đầu, nhếch miệng cười cười nhìn trái nhìn phải, nhóm tiểu binh bên người liên tục đẩy hắn ra ngoài.
Lệ Kiêu cũng dứt khoát đi lên.


Nhóm binh phía sau quả nhiên bắt đầu ồn ào, so với trận tỷ thí vừa rồi còn hưng phấn hơn, một đám nhiệt huyết sôi trào không chút kiêng kị khuyến khích Lệ Kiêu, ngóng trông Lệ Kiêu có thể đánh bại Bùi Trạm "Huyết La Sát" này.


Lệ Kiêu và Bùi Trạm hai người so chiêu mưa rền gió dữ, cơ hồ từng quyền đều va chạm da thịt, chiêu thức nhanh tới nỗi hoa cả mắt, các binh lính vây xem chỉ nhìn một thoáng đã ngạc nhiên mở to hai mắt, thở cũng không dám thở.
Đây mới là cao thủ so chiêu!


So với Thạch Đầu và Đại Trương tỷ thí vừa rồi quả thực như trẻ con đánh nhau.


Võ học của Lệ Kiêu được trưởng bối trong nhà truyền thừa, dùng sức mạnh làm chủ, vốn có đường lối bài bản, mỗi chiêu mỗi thức dứt khoát, lúc mở lúc hợp, hoàn toàn am hiểu nghênh địch trực diện, hơn nữa tính cách Lệ Kiêu cũng như thế nên phong cách này hoàn toàn hợp với hắn.


Sau này trải qua Liễu Miên Hạ chỉ điểm, Lệ Kiêu lại học được cách bắt lấy điểm yếu kẻ thù, khiến hắn trở nên dứt khoát lãnh lệ hơn.


Chiêu thức của Bùi Trạm nhìn như không hề có kết cấu, lại hoàn toàn được lĩnh ngộ trong sinh tử, không lãng phí một tia sức lực, không chút động tác dư thừa, nhắm thẳng tính mạng đối thủ, xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình.


Nếu không như thế thì Bùi Trạm sớm đã ch.ết trên chiến trường không biết bao nhiêu lần.
Hai người càng đánh càng hưng phấn, đều có cảm giác sung sướng tràn trề khi gặp được kỳ phùng địch thủ.
Lệ Kiêu thậm chí đem áo cởi ra, thở hổn hển mình trần ra trận.


Trên trán Bùi Trạm cũng phủ một lớp mồ hôi tinh mịn, đôi mắt càng thêm sáng ngời.
Tới cuối cùng Lệ Kiêu sơ sẩy, bị Bùi Trạm giữ chặt yết hầu.
Tỷ thí trên giáo trường không sử dụng binh khí, phần lớn đều dùng tay không đánh nhau.


Nếu đổi thành là binh khí thì một chiêu khóa hầu này sẽ thay bằng thanh kiếm đặt trên cổ.
Lệ Kiêu nhếch miệng cười nói: "Ta thua. Chỉ huy sứ quá lợi hại!"


Bùi Trạm thắng kỳ thật cũng không thoải mái, sức hắn không bằng Lệ Kiêu cường, không có khả năng chính diện so đấu sức mạnh, chỉ có thể thay bằng thủ đoạn.


Trong lòng hắn vẫn luôn mang theo ghen ghét và tức giận với Lệ Kiêu, đánh cũng không nương tay, mà Lệ Kiêu lại chỉ xem là bạn bè tỷ thí, khí thế không bằng Bùi Trạm nên thua cũng là bình thường.
Nhưng nếu ở trên chiến trường, lúc giết địch thì Lệ Kiêu cũng không thua kém Bùi Trạm chút nào.


Chuyện này trong lòng Bùi Trạm hiểu rõ, Lệ Kiêu lại là người tâm tư đơn thuần, không nghĩ nhiều như vậy, thấy thua liền trực tiếp nhận, hơn nữa còn bội phục Bùi Trạm không thôi.
Ở trong lòng Lệ Kiêu, có thể đánh thắng hắn đều là kẻ mạnh.


Bùi Trạm thả Lệ Kiêu ra, tuy lòng tràn đầy không muốn nhưng vẫn trầm giọng tán thưởng một câu: "Ngươi không tồi."
Mấy chữ đơn giản như thế cũng làm Lệ Kiêu vui như nở hoa.
Các binh lính vây xem lập tức ồn ào, "Lệ đội trưởng lợi hại!"
"Bùi Chỉ huy sứ uy vũ!"
"Xem đến nghiện a!"


"Ta đã nói Lệ đội trưởng đánh không lại Bùi Chỉ huy sứ mà!"
"Ai ai ai, thua đưa tiền đây! Thua đưa tiền đây!"
"Lệ đội trưởng tuy rằng thua nhưng cũng không kém! Đổi thành ngươi thì có thể so được mấy chiêu với Bùi Chỉ huy sứ?"
"Ta cá một chiêu cũng không đỡ được!"


"Còn dám nói ta! Ngươi còn không dám lên, sợ tới mức đái trong quần kia kìa!"
"Lệ đội trưởng thực ngầu!"
"Hừ! Cầm bạc đi! Đội trưởng của chúng ta rất giỏi! Lúc đi giết mọi rợ thì đội trưởng của chúng ta so với Bùi Chỉ huy sứ giết được nhiều lắm!"
...


Sau trận tỷ thí này của Lệ Kiêu và Bùi Trạm thì không còn ai dám đi lên so nữa.
—— thực lực không bằng hai vị kia, sợ mất mặt.


Náo nhiệt trên giáo trường vừa mới tan đi không lâu, mọi người còn đang dư vị từ trận tỷ thí sôi trào này thì vào ban đêm liền nhận được quân lệnh, Trương Dung Trì Trương Tướng quân thống lĩnh ba vạn binh mã cùng đội quân binh của Uất Trì Tướng quân hội hợp, tổng cộng tám vạn binh mã được xưng là mười vạn đại quân chuẩn bị xuất phát, đánh thẳng thành Lan Hà của vương đình Bắc Man!


Đề phòng chuyện ngoài ý muốn, đại quân mang theo lương thảo ban đêm lên đường ban ngày nghỉ ngơi, từ thành Duyên Đường đến thành Lan Hà phải tốn sáu bảy ngày chỉ còn ba ngày.
Đại quân Thiên Sở một khắc cũng không ngừng lại, ban đêm công thành!


Đạn lửa khổng lồ ném ra, chiếu sáng toàn bộ bầu trời thành trì.
Người Bắc Man lớn lên trên lưng ngựa, từ trước đến nay am hiểu tiến công nhưng không am hiểu thủ thành, những biện pháp thủ thành đều học từ Thiên Sở nhưng cũng không thấu triệt lắm.


Các tướng sĩ Thiên Sở mang theo khẩu pháo sát thương lớn, loại pháo này vừa được Hoàng đế ra lệnh từ bậc thầy trong triều đình chế tạo ra. Bởi vì công nghệ phức tạp, tốn nhiều thời gian công sức, mới chỉ vội vàng làm ra được hai khẩu pháo, trong đó có hai khẩu được đưa đến biên quan.


Nhưng mặc dù chỉ có hai khẩu cũng đủ oanh tạc cửa lớn thành Lan Hà.
Tiếng lửa đạn đinh tai nhức óc, dũng sĩ thủ thành Bắc Man bị dọa sợ, bọn họ chạy trốn tứ tung, hô to "Thần phạt".
"Là Lôi Thần! Lôi Thần tới!"
"Thần phạt! Thần phạt a ——!"
"Chạy mau! Chạy mau!"
"Lôi Thần giáng xuống trừng phạt!"


"Chạy mau a ——!"
"Là Đại vương chọc giận thần trên trời!"
"Đại vương muốn chiếm Thiên Sở và lương thực, thần trên trời mới tức giận!"
"Đại vương phạm sai lầm! Chọc giận Lôi Thần!"


Pháo liên tiếp bắn ra, một pháo nổ nửa ngôi nhà, rất nhiều người đều trơ mắt thấy đồng bào bị nổ thiếu tay thiếu chân, thậm chí chỉ còn lại nửa người, nơi nơi đều mùi máu tươi hỗn loạn hòa cùng da thịt cháy khét khiến người người buồn nôn trong lòng sợ hãi.


Những lời kêu gào đó thật sự dọa sợ người Bắc Man, bọn họ đều là binh lính Thiên Sở do Bùi Trạm an bài khuấy đảo lòng địch, để họ kêu khóc Bắc Man Đại vương phạm sai lầm, chọc giận thần linh.


Người Bắc Man mất đi dũng khí, tốc độ tán loạn cực nhanh, Úy Trì Văn Lâm hạ lệnh ngừng nổ pháo, gào thét ngập trời, các tướng sĩ Thiên Sở như lang như hổ vọt vào thành.
Các dũng sĩ dưới trướng Y Lặc Đức xông lên đánh trả, binh mã hai bên kéo thế ố ạt chém giết trên phố.


Mà lúc này trong vương đình.
Y Lặc Đức mặc áo giáp lên người, mấy đứa con trai hắn đều một thân giáp phục cùng các quan viên vương đình lớn nhỏ tập hợp một chỗ.
Tam Vương tử Ngạch Thiên Lặc nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Phụ vương! Chúng ta giết ra bên ngoài! Giết sạch những tên chó Sở đó!"


"Đúng! Phụ vương!" Tứ Vương tử Tô Mạn cũng nắm chặt loan đao bên hông, tiến lên một bước lớn tiếng nói, "Giết ra ngoài! Làm gì có trừng phạt của Lôi Thần! Chỉ là một loại vũ khí nổ mạnh mà thôi, đại ca chỉ tự dọa chính mình thôi!"


Đại ca trong lời Tô Mạn chính là Ba Đặc Ni, lúc trước con thứ hai Cát Đạt của Y Lặc Đức ch.ết trận, hắn liền phái Ba Đặc Ni cầm quân vì Cát Đạt báo thù.


Ai biết Ba Đặc Ni vận khí không tốt, gặp phải đại pháo của Thiên Sở, sơ suất khiến đại quân thương vong nặng nề, Ba Đặc Ni cũng bị nổ mất một cánh tay, từ đây sinh ra nỗi ám ảnh với lửa pháo.


Ba Đặc Ni tự mình trải qua sức công phá của pháo, sau khi kéo thương thể về vương đình, hắn liền khuyên Y Lặc Đức thu tay lại, đáng tiếc chỉ đổi lấy trách mắng của Y Lặc Đức và cười nhạo của các huynh đệ khác, cười nhạo hắn làm mất mặt dũng sĩ Man tộc.


Mà hôm nay quân Sở đã công phá thành Lan Hà, bên ngoài tiếng nổ rung trời, không trung phảng phất mùi cháy.
Y Lặc Đức giờ đây chỉ còn hai con đường, một là trốn, hai là chiến.
Quan viên bắt đầu khắc khẩu, có chủ chiến, cũng có chủ thoát.


"Bộ lạc Thiết Ngưu không có chạy trốn! ch.ết cũng muốn ch.ết trên lưng ngựa!"
"Bộ lạc ta có một vạn dũng sĩ! Dù trẻ con cũng có thể cầm đao!"
"Hiện tại đánh bừa chỉ có thể hy sinh vô ích! Chúng ta đi trước, bảo tồn lực lượng! Đợi tích đủ lực lượng lại ngóc đầu trở lại!"


"Trong máu dũng sĩ bộ lạc Y Tát không có chữ "trốn"!!"
...
Man nhân mỗi người tính tình cương liệt, trong lúc nhất thời ồn ào đến đỏ mặt tía tai, hận không thể xông pha ra đánh.
"Đừng ồn nữa!" Y Lặc Đức một chưởng chụp lên tay ghế, hét lớn một tiếng, xà nhà phảng phất cũng chấn động.


Trong đình tức khắc an tĩnh lại.
Y Lặc Đức nói: "Ba Đặc Ni dẫn xe đi về hướng Bắc, bảo tồn thực lực! Những người còn lại toàn bộ theo bổn vương nghênh chiến!"


Ba Đặc Ni bị chặt đứt cánh tay, vốn không thích hợp lên chiến trường, chỉ cần hắn còn sống, con hắn còn sống thì huyết mạch vương đình Bắc Man sẽ tiếp tục còn mãi.
Mà Y Lặc Đức, thân là Đại vương Bắc Man, tuyệt không lùi bước!


Y Lặc Đức trước khi xông ra vương đình, hắn xoay người sải bước lên chiến mã, rút ra trường đao, "Giết ——!"
Hai vị Vương tử phía sau cùng các thống lĩnh bộ lạc dâng lên chiến ý khiến người sợ hãi, cùng rống lên: "Giết! Giết! Giết ——!"


Các bộ lạc lớn bảo vệ xung quanh vương đình gộp lại ước chừng năm vạn dũng sĩ, dũng sĩ Bắc Man trên ngựa phần lớn có thể lấy một địch hai, hiện giờ tuy rằng bị đại quân Thiên Sở vây trong thành, chỉ có thể tiến hành chiến đấu trên đường phố, kỵ binh tuy rằng không phát huy tốt nhưng thực lực vẫn không tệ.


Bùi Trạm dẫn dắt Sát Vũ thiết kỵ làm quân tiên phong, trong chớp mắt cùng đại quân Bắc Man đánh giáp lá cà!
Bùi Trạm đã sớm giết đỏ mắt, ngựa dưới thân từ trắng nhuộm thành màu đỏ máu, khôi giáp màu đen cũng ướt dầm dề nhỏ máu, đao trong tay không biết đã đổi mấy cái.


Phàm là nơi vó ngựa hắn phi qua, nhất định sẽ lưu lại thi thể bị chém thảm.


Mắt thấy đại quân Bắc Man, Bùi Trạm từ trên người một man nhân rút ra trường đao, chân kẹp bụng ngựa xông lên, dõi theo một đầu lĩnh bộ lạc Man tộc, mắt đen híp lại, đáy mắt hàn quang lập lòe, giống như mãng xà mỹ lệ sặc sỡ theo dõi con mồi thè lưỡi nhe răng.


Bùi Trạm cưỡi ngựa dẫn đầu dẫn theo thân mình, một đội giao chiến với thân vệ của đầu lĩnh Man tộc kia, còn Bùi Trạm cùng đầu lĩnh giao đấu chính diện, tiếng binh đao va nhau khiến người khác ê răng chói tai.
Bên kia, Lệ Kiêu cũng mang một đội nhân mã đang cùng Tam Vương tử Bắc Man giao triền loạn đấu.


Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chỉ mới mấy chiêu, Ngạch Thiên Lặc liền không địch lại Lệ Kiêu, xoay người muốn chạy, Lệ Kiêu há có thể thả hắn đi, xoay người đuổi theo.


Nào biết đây thế nhưng là bẫy do Ngạch Thiên Lặc bày ra, hắn quen thuộc địa hình cưỡi ngựa vào một cái đường tắt, chờ Lệ Kiêu dẫn người đuổi theo quân Bắc Man, lúc theo Ngạch Thiên Lặc vọt vào đường tắt kia liền bị mưa tên che trời lấp đất bắn tới.


Lệ Kiêu phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nghe tiếng xé gió liền nâng trường thương trong tay làm ra chiêu thức phòng ngự, mũi tên đều bị trường thương đánh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang leng keng leng keng.


Lệ Kiêu có bản lĩnh chống đỡ này nhưng các binh lính phía sau hắn mỗi người lại không phải đều lợi hại như thế, không ít người đều bị mũi tên bắn trúng bị thương, Lệ Kiêu nghe thấy các thuộc hạ hô đau, hốc mắt đều đỏ lên.


Mũi tên của Bắc Man như bắn mãi không ngừng, trong ngực Lệ Kiêu tức giận quay cuồng, hét lớn một tiếng: "Thủ hộ!"
Hắn kéo dây cương, chiến mã giơ móng hí vang một tiếng, không chút lùi bước tiến lên đuổi theo hướng Ngạch Thiên Lặc chạy trốn!


Chớp mắt con ngựa đi vào đường tắt, giữa tiếng kêu la cùng đội nhân mã của Bùi Trạm chạm mặt.
Lệ Kiêu chỉ vội vàng hô một tiếng "Bùi Chỉ huy sứ", liền trở tay rút ra bốn mũi tên, ở trên lưng ngựa giương cung, ánh mắt mang theo sát ý lạnh lẽo, bốn mũi tên như sao băng bay tới Ngạch Thiên Lặc.


Này trong nháy mắt, chỗ trống xung quanh Lệ Kiêu lộ ra, cùng lúc hắn bắn tên Ngạch Thiên Lặc thì trong quân Bắc Man cũng có mấy chục người trong tay cầm cung bắn về phía hắn.


Nhóm binh thủ hạ của Lệ Kiêu giúp hắn chắn rất nhiều mũi tên, nhưng mũi tên quá nhiều, tốc độ người sao so được với mũi tên, dưới tình trạng như vậy luôn có sơ hở.


Trên vai Lệ Kiêu trúng một mũi tên, hắn hoàn toàn không màng thương thế, tiếp tục rút ra bốn mũi tên, lại một lần nữa bắn tên ra ngoài!
Khoảnh khắc dây cung buông ra, hướng đối diện cũng có một mũi tên lóe ánh hàn quang phi thẳng hướng Lệ Kiêu!


Lệ Kiêu biết rõ một mũi tên này hắn muốn tránh cũng không thể.
Lúc hắn bắn ra nhóm mũi tên liên châu kia đã chuẩn bị tốt tinh thần bị bắn trúng.
Nhưng chỉ cần hắn bắn trúng đầu lĩnh Bắc Man thì trúng một mũi cũng đáng!


Nhưng mà mũi tên kia chưa tới trước mặt Lệ Kiêu, nhoáng một cái một bóng người xẹt qua, mũi tên đâm thủng máu thịt, phát ra tiếng "Phốc" rõ ràng, ngay sau đó liền nghe có người ở kinh hô: "Chỉ huy sứ ——!"
"Bùi Chỉ huy sứ ——!"
Mũi tên kia không bắn trúng Lệ Kiêu, có người chắn thay hắn.


Người kia, là Bùi Trạm.
Lệ Kiêu lập tức quay đầu ngựa lại, thấy sau lưng Bùi Trạm cắm một mũi tên, cả người quay cuồng sắp rớt ngựa.
Lệ Kiêu trong lòng rùng mình, phi nhanh tới, quát to: "Bùi Chỉ huy sứ! Mau đem Chỉ huy sứ lên ngựa! Trở về tìm đại phu!"


Thân binh của Bùi Trạm một khắc cũng không dám chậm trễ, một khi ngã ngựa trong chiến loạn, rất dễ bị vó ngựa đạp ch.ết.
Bùi Trạm bị thương sinh tử không rõ, nhưng trận chiến này cần phải tiếp tục.


Sát Vũ thiết kỵ không có tướng lãnh, các tướng sĩ còn lại ý chí chiến đấu càng thêm sục sôi, sát khí sôi trào!
Bọn họ phải vì Bùi Chỉ huy sứ báo thù! Giết sạch những tên mọi rợ đó!


Lệ Kiêu đỏ mắt quát: "Để một đội hộ tống Bùi Chỉ huy sứ trở về! Những người còn lại cùng ta xông lên! Vì Bùi Chỉ huy sứ báo thù!"
"Vì Bùi Chỉ huy sứ báo thù ——! Giết a ——!"


Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền tới tiếng hét của tướng sĩ Thiên Sở: "Tam Vương tử Bắc Man Ngạch Thiên Lặc trúng tên bỏ mình!"
"Tam Vương tử Bắc Man Ngạch Thiên Lặc trúng tên bỏ mình!"
Mũi tên Lệ Kiêu bắn trúng!


Ngay sau đó, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng hô tương tự, trong khoảng thời gian ngắn các tướng sĩ Thiên Sở sĩ khí đại chấn.


Mà người Bắc Man lại bị tiếng la này làm cho nhân tâm hoảng sợ, Tam Vương tử đã ch.ết, các thủ lĩnh dũng sĩ cũng tử thương bảy tám phần, các dũng sĩ của các bộ lạc khác cũng thương vong nặng nề.


Trước đây luôn luôn là Bắc Man bọn họ đến biên cảnh Thiên Sở bắt nạt người Thiên Sở. Người Thiên Sở trong ấn tượng của bọn họ vẫn luôn là yếu đuối, vì sao lúc này người Thiên Sở lại cường hãn như vậy, có thể đánh tới vương đình bọn họ?


Dũng khí các tướng sĩ Thiên Sở như mãi không hết, một hồi công thành đánh từ ban đêm tới hừng đông ngày hôm sau.
Người Bắc Man bị đánh chạy tán loạn, Bắc Man Vương Y Lặc Đức ch.ết trận, Tứ Vương tử bị thương không biết sống ch.ết, các bộ lạc còn lại đều mang theo tàn binh chạy thoát.


Đến tận đây, thành Lan Hà vương đình Bắc Man bị đại quân Thiên Sở hoàn toàn chiếm lĩnh.
...
Một ngày sau, các tướng Sát Vũ thiết kỵ không kịp chúc mừng thắng lợi đã lâm vào không khí bi thương nặng nề.
Đơn giản vì Chỉ huy sứ bọn họ sau lưng trúng mũi tên, đến nay vẫn hôn mê không tỉnh.


Hai thân binh của Bùi Trạm cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn để chiếu cố hắn. Một ngày một đêm, hai người thay phiên nghỉ ngơi, không dám thả lỏng nửa chút.


Đại phu thương doanh nói, Chỉ huy sứ bị thương tới phổi, mà đại quân lúc này ở thành Lan Hà Bắc Man, không chỉ có khí hậu không thích hợp dưỡng bệnh, mà còn cực kì thiếu thuốc trị thương, nếu là phổi bị thương mà không dùng đúng thuốc, Chỉ huy sứ sợ là dữ nhiều lành ít.


Bùi Trạm là vì cứu Lệ Kiêu mới trúng tên, trong lòng Lệ Kiêu tất nhiên là cực kỳ tự trách. Sau khi trở về từ chiến trường liền canh giữ trong phòng Bùi Trạm, một ngày một đêm cơ hồ không chợp mắt.


Sau vẫn là Uất Trì Tướng quân đến đây khuyên dạy hắn, Lệ Kiêu lúc này mới về giường ngủ trong chốc lát.
Chờ đến ngày hôm sau, Bùi Trạm bắt đầu sốt cao, miệng vết thương chuyển biến xấu, trên mặt trắng nõn mang theo đỏ ửng bất thường.


Đại phu bắt mạch cho Bùi Trạm, cau mày, vẻ mặt phiền não viết phương thuốc, nói: "Lập tức gọi người sắc dược tới, các ngươi phải đem thuốc cho Bùi Chỉ huy sứ uống hết! Nếu hạ sốt thì có thể chuyển biến tốt đẹp, nếu không ——"


Câu nói kế tiếp đại phu chưa nói xong, nhưng người ở đây đều hiểu rõ ý hắn.
Hai thân binh của Bùi Trạm tức khắc quỳ xuống, hốc mắt đỏ lên nói: "Đại phu! Cầu xin ngài cứu Chỉ huy sứ của chúng ta! Đại ân đại đức suốt đời khó quên!"


Hai thân binh này của Bùi Trạm kỳ thật chính là huynh đệ bà con xa của hắn, một người là đường ca, một người là đường đệ.


Luật pháp Thiên Sở có quy định, nam tử tòng quân có thể mang theo hai phụ binh, ngày thường giúp đỡ xử lý một chút sinh hoạt hằng ngày, tỷ như giặt quần áo nấu cơm nuôi ngựa tương đương người hầu, lúc chiến tranh cũng có thể theo lên chiến trường. Nếu lập công cũng có thể thăng chức, nên phụ binh thông thường đều tìm trong thân thích nhà mình hoặc nam tử cùng thôn.


Hai người này chính là huynh đệ của Bùi Trạm, quan hệ cực kỳ thân thiết, hiện tại thấy Bùi Trạm bị thương thành như vậy, sao có thể không nóng lòng được?


Nhưng đại phu lại cau mày thở dài, hiển nhiên cũng không đành lòng, "Nếu có đủ dược liệu ta còn có thể thử xem, hoặc nếu có lương y, nhưng hôm nay... Các ngươi... Tốt nhất là chuẩn bị tâm lý thật tốt..."


Chiến trường chính là như thế, có rất nhiều binh lính bị thương. Kỳ thật cũng không phải bị thương quá nghiêm trọng, nếu được cứu trị kịp thời nhất định có thể sống sót.


Nhưng điều kiện chữa bệnh trên chiến trường không tốt, một khi nhiễm trùng chuyển biến xấu thì rất khó giữ được tánh mạng, có vài vết thương nhỏ vì không có thuốc cầm máu, nên người sống sờ sờ cứ thế mất máu mà ch.ết.


Thành Lan Hà ở phương Bắc, gần Quận thành Tấn Dương nhất cũng hơn ngàn dặm đường, dù là tìm thuốc hay tìm thầy chữa bệnh thì cũng tốn rất nhiều ngày, cũng không biết Bùi Trạm có thể chịu đựng được hay không, hơn nữa thương thế này của hắn cũng không thích hợp hoạt động.


Đường đệ Bùi Chương của Bùi Trạm rốt cuộc tuổi còn nhỏ, tức khắc nhịn không được khóc lên, một bên lau nước mắt, một bên kiên định nói: "Ta bây giờ sẽ đi tìm thuốc và đại phu cho Trạm ca! Đại ca huynh chiếu cố tốt Trạm ca!"


Đường ca của Bùi Trạm tên là Bùi Hạo, cũng là thân huynh đệ với Bùi Chương, hắn nghe Bùi Chương nói như thế, liền trực tiếp gật đầu: "Đệ mau đi! Mang lên theo hai con ngựa để đổi! Ta sẽ chăm sóc A Trạm!"


Bùi Chương xoay người muốn đi, Lệ Kiêu đứng một bên ngăn hắn lại, mở miệng nói: "Từ từ! Ta ở đây có viên thuốc do tiểu tức phụ cho để bảo mệnh, cho Bùi Chỉ huy sứ uống trước đi!"
Nói xong Lệ Kiêu liền đem bình nhỏ trên cổ ra, mở nút cẩn thận đổ ra một viên thuốc.


Viên thuốc kia lóe ánh vàng, lăn tròn trong tay Lệ Kiêu, thoáng chốc khắp phòng đều là mùi thuốc nồng đậm khiến mọi người tinh thần tỉnh táo.
Lệ Kiêu còn chưa nói xong đã bị quân y kia đoạt viên thuốc đi, đặt dưới mũi tỉ mỉ ngửi ngửi.


Lệ Kiêu há mồm trừng mắt quân y, không nghĩ ra lão nhân gia này tóc râu đều hoa râm cả rồi còn có thể nhanh nhẹn như thế, có thể đoạt được đồ vật trong tay hắn.


Quân y ngửi trong chốc lát, phân biệt từng loại thuốc trong đó, tay run run mặt kích động đỏ bừng, nói liên thanh: "Đây, đây là Dương gia tục mệnh Kim Đan! Ngươi từ đâu mà có!"
Lệ Kiêu không biết thuốc này thần kỳ thế nào, dù sao thứ vợ bé nhỏ đưa đương nhiên là thứ tốt.


Nhà hắn có thầy thuốc tốt chính là Dương Quân Khanh, người ngoài đều gọi hắn "Dương thần y", y thuật cao siêu. Viên thuốc này nhìn cũng biết là đến từ tay Dương Quân Khanh.


Thế là Lệ Kiêu liền nói: "Có phải tục mệnh Kim Đan không thì ta không biết, nhưng nhà ta có huynh trưởng họ Dương, hơn nữa cũng là thầy thuốc."


Quân y nghe vậy hai mắt tức khắc sáng lên, dùng hai tay che chở viên thuốc như nâng niu trân bảo, trong miệng nói: "Mau đem thuốc này cho Bùi Chỉ huy sứ uống! Cẩn thận một chút đừng làm hỏng!"
Ánh mắt hắn dõi theo không tha, động tác đút thuốc cũng có chút do dự, hận không thể xem viên Kim Đan thêm vài lần, ngửi thêm vài lúc.


Vẫn là hai huynh đệ Bùi Chương và Bùi Hạo chờ không kịp ôm Bùi Trạm lên, một người khác đoạt lấy tục mệnh Kim Đan trong tay quân y, mạnh mẽ bóp miệng Bùi Trạm đút vào.


Quân y duỗi cổ nhìn, thẳng đến khi Kim Đan bị Bùi Trạm nuốt xuống, quân y mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, cuối cùng thở dài nói: "Không thể tưởng được ta một đống tuổi rồi nhưng có thể ở nơi thâm sơn cùng cốc này nhìn thấy tục mệnh Kim Đan, tuy rằng không có cơ hội nghiên cứu, nhưng đời này như vậy sống cũng không uổng."


Lệ Kiêu nghe không hiểu, nhưng biết quân y đang khen thuốc tốt, trên mặt liền mang theo đắc ý cười nói: "Thuốc tức phụ ta cho đương nhiên tốt nhất!"


Huynh đệ Bùi gia thông qua lời quân y cũng hiểu thuốc này trân quý, nhưng bọn hắn cũng chưa từng nghe qua thuốc này, Bùi Hạo liền hướng quân y bái phỏng, khiêm tốn hỏi: "Đại phu, Chỉ huy sứ nhà ta uống Kim Đan này có phải thương thế sẽ tốt lên không? Đây rốt cuộc là thuốc gì?"


Quân y vuốt râu nói: "Có thể tốt lên hay không thì ta không rõ, nhưng uống xong thuốc này thì vết thương của Bùi Chỉ huy sứ sẽ không chuyển biến xấu nhanh như vậy nữa."


"Đây là tục mệnh Kim Đan, lúc ta còn ở trong kinh cũng gặp qua một lần, là bí phương độc môn của Dương gia, hiện giờ viện phán của Thái Y Viện chính là vị kia của Dương gia. Nghe nói phương thuốc này từ triều đại trước truyền lại. Vào tiền triều thì tục mệnh Kim Đan này còn có một cái tên gọi là "khởi tử hồi sinh đan"! Khi đó khởi tử hồi sinh đan người sắp ch.ết cũng cứu sống được! Sau này triều đại thay đổi, trải qua chiến loạn, phương thuốc cũng mất hơn phân nửa, cuối cùng phương thuốc lưu lại trải qua mấy thế hệ Dương gia cải tiến mới có thể chế thành tục mệnh Kim Đan bây giờ."


"Đừng thấy tục mệnh Kim Đan nghe không bằng khởi tử hồi sinh đan, đây chính là thần dược trân quý nhất trên đời! Ngẫm lại tên viên thuốc này, tục mệnh đan, tuy rằng không thể làm người khởi tử hồi sinh nhưng có thể kéo dài tính mạng!"


Quân y nói xong liền đè thấp thanh âm, chỉ chỉ phía Nam, lặng lẽ nói: "Tục mệnh đan này có lệnh cấm không được truyền lưu đến dân gian, đây là cấm dược chỉ có quý nhân trong cung mới có thể dùng! Một đám các ngươi đều kín miệng cho ta! Ngàn vạn không được để người khác biết thuốc này lấy ra trong tay đội trưởng, nếu tiết lộ ra ngoài một câu, đó chính là muốn bị chém đầu!"


Hai huynh đệ Bùi gia rùng mình, bình tĩnh đồng ý, Lệ Kiêu cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối không nói.


Quân y lại nói: " Kim Đan này tuy rằng có thể giữ mạng, nhưng nếu bị thương quá nặng thì không thể cứu mạng được. Trong này bỏ thêm dược liệu trân quý, có thể kích phát nguyên khí trong thân thể, lại bỏ thêm dược liệu bổ tinh khí, có thể giữ một hơi thở, ví dụ như người chỉ có thể sống một ngày, uống thuốc này vào ước chừng có thể sống thêm mấy ngày, hoặc là mười mấy ngày, nếu gốc thân thể càng tốt thì có thể sống càng lâu."


"Thuốc này chỉ có thể kéo dài mạng sống, còn chữa được bệnh hay không ta cũng không rõ lắm. Theo ta thấy người bị thương vẫn cần được trị liệu như cũ. Tục mệnh đan này sinh ra vì để người bệnh có thêm thời gian để tiếp tục chữa bệnh."


"Bùi Chỉ huy sứ bị thương, uống thuốc này xong thì phổi hắn phế cũng cần phải trị liệu, nếu không ở nơi không dược liệu này kéo dài chỉ sợ sẽ chuyển biến xấu...."


"Lệ đội trưởng, vừa rồi ngươi nói nhà ngươi có huynh đệ là thầy thuốc, còn họ Dương, kia nói không chừng chính là con cháu của Dương gia ở kinh thành. Bùi Chỉ huy sứ bị thương một ngày cũng không chờ được, lúc trước ta không đồng ý hắn cử động, bây giờ có tục mệnh đan này hẳn là có thể bảo vệ nguyên khí Bùi Chỉ huy sứ, các ngươi vẫn nên mau chóng đưa hắn đến Tấn Dương, để vị Dương đại phu kia chữa trị cho hắn. Nếu để muộn, ta sợ tục mệnh đan này cũng không cứu được..."


Không đợi quân y nói xong, Bùi Chương liền quỳ rạp trước mặt Lệ Kiêu, khẩn thiết nói: "Lệ đội trường đại ân đại đức, huynh đệ chúng ta không quên báo đáp! Cầu Lệ đội trưởng viết phong thư để chúng ta lập tức mang Chỉ huy sứ đến Tấn Dương tìm Dương đại phu!"


Bùi Chương vừa nói xong, Bùi Hạo cũng quỳ gối trước mặt Lệ Kiêu.
Lệ Kiêu vội đem hai người nâng lên, nói: "Bùi Chỉ huy sứ vốn là thay ta chịu thương, hiện tại chúng ta đã đánh bại Bắc Man, quân đội cũng sẽ trở về. Ta sẽ đi nói với Uất Trì Tướng quân, vừa lúc cùng các ngươi trở về."


Huynh đệ Bùi gia nghe xong lại muốn quỳ bái, nào biết Lệ Kiêu sức lớn, giữ chặt bọn họ không cho quỳ.
Hai huynh đệ hạ quyết tâm, về sau sẽ hầu hạ Lệ Kiêu như Bùi Trạm vậy.


Lệ Kiêu chạy đi xin chỉ thị của Úy Trì Văn Lâm, nói là muốn đưa Bùi Trạm trở về Tấn Dương trị liệu trước, Úy Trì Văn Lâm nào có không đáp ứng, phất tay phê chuẩn.


Úy Trì Văn Lâm vốn dĩ phi thường thưởng thức cấp dưới dũng mãnh đắc lực Bùi Trạm này. Bùi Trạm lại là thuộc hạ một tay hắn đề bạt lên, mắt thấy Bùi Trạm bị thương hôn mê bất tỉnh, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, hiện giờ nghe nói có thể dẫn hắn về Tấn Dương chữa trị, trước mặc kệ kết quả như thế nào cũng phải thử một chút mới có thể an tâm.


Như thế, Lệ Kiêu liền cầm đơn Úy Trì Văn Lâm phê chuẩn trở lại chỗ Bùi Trạm ở.
Hắn vừa vào cửa liền phát hiện Bùi Trạm thế nhưng đã tỉnh, hai huynh đệ Bùi gia đang thật cẩn thận hầu hạ Bùi Trạm uống nước.


Quân y ở một bên kích động bắt mạch cho hắn, xem xong tay phải lại bắt tay trái, hận không thể lột sạch Bùi Trạm nhìn kỹ.
Trên mặt Bùi Trạm mang theo ửng đỏ không bình thường, người tuy tỉnh nhưng môi vẫn tái nhợt, cũng không có tinh thần, lúc hô hấp cực kỳ khó khăn, nhìn qua tinh khí cả người như bị hao hết.


Nhưng có thể tỉnh lại thì luôn là chuyện tốt.
Lệ Kiêu cao hứng nói: "Bùi Chỉ huy sứ cuối cùng cũng tỉnh! Thật tốt quá, Uất Trì Tướng quân cũng đã phê chuẩn, chúng ta nhanh chóng dọn dẹp xuất phát đi!"


Bùi Trạm nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng cháy đau đớn, mỗi một lần hít thở đều như có dao nhỏ đang cứa vào bên trong, sốt cao làm hắn tinh thần hoảng hốt, chỉ trong lúc mơ hồ nghe thấy hình như là giọng Lệ Kiêu.


Hắn há miệng thở dốc, dùng hết sức lực lớn nhất, từng câu từng chữ nói: "Mạng... Ta... Còn...Thiếu... Ngươi..."
Nói xong câu đó, Bùi Trạm lại tiếp tục hôn mê.
Bùi Trạm cho rằng hắn đã dùng giọng to nhất để nói ra, nhưng người ở đây lại nghe như tiếng ruồi muỗi yếu ớt.


Nếu không phải Bùi Chương ở gần thì thật sự không nghe được lời hắn nói.
Biểu tình trên mặt Bùi Chương bi thương, vành mắt lại đỏ lên, ngẩng đầu hướng Lệ Kiêu nói: "Trạm ca nói mạng hắn thiếu ngươi, hắn đã trả."


Lệ Kiêu nhất thời ngây ngẩn cả người, lúc trước hắn cứu Bùi Trạm hoàn toàn không nghĩ muốn Bùi Trạm báo đáp cái gì, đổi thành bất luận chiến hữu đồng bào nào thì hắn đều sẽ ra tay cứu giúp.
Hắn thẳng tính nên đương nhiên không thể biết Bùi Trạm vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.


Dù sao lần này là Bùi Chỉ huy sứ cứu hắn một mạng, trong lòng hắn liền đem Bùi Trạm trở thành huynh đệ một nhà.
Qua một hồi lâu, Lệ Kiêu nghẹn ra một câu: "Đánh xong trận này, Bùi Chỉ huy sứ chính là huynh trưởng của ta!"






Truyện liên quan