Chương 69: Yêu là thứ tra tấn con người
Lần này vào kinh thành Lệ Kiêu và Tiêu Hữu Hằng cũng muốn đi cùng.
Lệ Kiêu đương nhiên cũng nhận lệnh hồi kinh báo cáo công tác, chờ hắn cũng có phong thưởng.
Tiêu Hữu Hằng là Thân vương đất phong, trong tình huống bình thường không có lệnh sẽ không được vào kinh, nhưng lúc này cũng vì đại thắng dẹp loạn vương đình Bắc Man nên Hoàng đế cũng triệu đệ đệ này trở về.
Lệ Duệ thân là đại quan nơi biên giới, bình thường cũng không thể rời đi Quận đang quản lý nên lần này hắn cũng không thể đến kinh thành.
Người từ trên chiến trường trở về bị thương bị bệnh quá nhiều, trong thành Tấn Dương vốn dĩ đã khan hiếm thầy thuốc nên Dương Quân Khanh không thể thoát thân, cũng không thể cùng Liễu Miên Hạ đến kinh thành.
Lệ Minh Ân tuổi còn nhỏ, lên kinh thành đường xá xa xôi, cũng lo lắng đến lúc đó sẽ bận rộn nhiều chuyện không thể chăm sóc kĩ liền để bé ở lại Tấn Dương.
Còn A Từ lại muốn đi theo bên người Liễu Miên Hạ, một khắc không rời chiếu cố y.
Bởi vì Liễu Miên Hạ có thai nên mọi người đi đường rất chậm.
Cũng may thời tiết dần dần ấm lên, so với vào đông thì thoải mái hơn rất nhiều.
Một tháng sau, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn tiến vào kinh thành.
Trước đây Lệ Duệ và Liễu Miên Hạ đều không suy xét qua chuyện đặt mua sản nghiệp ở kinh thành, vốn chuẩn bị ở khách điếm trước, sau lại nghe Tiêu Hữu Hằng nói hắn ở kinh thành có tòa nhà nên đoàn người tự nhiên vào ở phủ đệ của Tiêu Hữu Hằng.
Tiêu Hữu Hằng vẫn luôn che giấu thân phận của mình với Liễu Miên Hạ, chẳng qua lần này hồi kinh hắn không tính tiếp tục giấu nữa.
Vào Vương phủ ở, hắn muốn giấu cũng giấu không được.
Chỉ hy vọng tiểu Vương phi của hắn không cần quá tức giận.
Xe ngựa dừng lại, Lệ Kiêu ba ba chạy tới ôm Liễu Miên Hạ từ trong xe bước ra.
Liễu Miên Hạ ngẩng đầu liền thấy tám phiến cửa được phủ lớp sơn son đỏ cực kỳ trang trọng uy nghiêm, tấm bản trên viết mấy chữ to rồng bay phượng múa: Tấn Vương phủ.
Đại môn ầm ầm mở ra, hai sườn tôi tớ quỳ đầy đất, mỗi người đều kính sợ cúi đầu.
Liễu Miên Hạ: "?"
Y nghi hoặc quay đầu nhìn nhóm phu quân của mình.
"Chúng ta đi nhầm sao?"
Liễu Miên Hạ hỏi: "Nơi này là Vương phủ."
Tiêu Hữu Hằng duỗi tay ôm lấy eo Liễu Miên Hạ, ở bên tai y thấp giọng nói: "Không có sai, Vương phi của ta."
Liễu Miên Hạ đứng ngốc tại chỗ, thật lâu mới phản ứng lại, "Huynh huynh huynh huynh là Tấn Vương?!"
Tiêu Hữu Hằng gật đầu, "Thực xin lỗi, Hạ Nhi, vẫn luôn chưa nói với em."
"Ta ——" Liễu Miên Hạ đã kinh ngạc nói không ra lời.
Cảm xúc dâng trong lòng y không phải kinh hỉ, mà là kinh hoảng.
Y không vì phu quân của mình trong một đêm từ một người bình thường biến thành Thân vương mà kinh hỉ.
Mà là có chút sợ hãi chuyện sắp phải đối mặt khi thân phận của mình chuyển thay đổi.
Nói đơn giản chính là Liễu Miên Hạ chưa từng nghĩ tới phải làm một thành viên trong hoàng thất.
Y chẳng qua chỉ là một người bình thường.
Chưa từng ảo tưởng bản thân sẽ trở thành một thành viên trong gia tộc vương triều tôn quý nhất.
Y giống như trong một đêm từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Chênh lệch thật lớn này khiến Liễu Miên Hạ có loại cảm giác không chân thật.
Tiêu Hữu Hằng là một Thân vương.
Trong kinh thành hẳn sẽ có vô số song nhi cực kì ưu tú của các thế gia quyền quý muốn trở thành Vương phi của hắn.
Những song nhi đó có thân phận cùng địa vị có thể xứng đôi cùng Tiêu Hữu Hằng.
Nhưng Tiêu Hữu Hằng lại cố tình chọn y Liễu Miên Hạ, hơn nữa lấy thân phận Thân vương làm trắc phu của y, vị trí bình phu cũng không có đòi hỏi.
Tiêu Hữu Hằng thật sự yêu y sao?
Hay là bởi vì nguyên nhân khác nên mới ép buộc ở bên cạnh y?
Điều này làm sao có thể làm cho Liễu Miên Hạ yên tâm đây?
Tim Liễu Miên Hạ nhịn không được nhảy dựng lên, y nhìn về phía A Từ, lại nhìn Lệ Kiêu, lại nhìn về phía Bùi Trạm.
"Các huynh thì sao? Các huynh có phải đã sớm biết hết hay không?"
Lệ Kiêu thấy sắc mặt vợ bé nhỏ nhà mình không đúng, chạy nhanh cọ lại đây nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, thật cẩn thận nói: "Tức phụ nhi, Hữu Hằng ca vốn dĩ chính là Hoàng tử, ta và Đại ca khi còn nhỏ đều là thư đồng của hắn, sao, xảy ra chuyện gì sao? Có cái gì không đúng?"
Liễu Miên Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Kiêu, kẻ lỗ mãng này cái gì cũng không hiểu.
Liễu Miên Hạ hỏi A Từ: "Huynh biết không?"
A Từ lo lắng nhìn Liễu Miên Hạ, thấp giọng nói: "Tuy rằng Vương gia không trực tiếp thừa nhận thân phận, nhưng mà... Ta kỳ thật cũng có chút suy đoán..."
Liễu Miên Hạ lại hỏi Bùi Trạm, Bùi Trạm đáp: "Tất nhiên là biết, chẳng qua ta từ rất lâu trước đây đã lấy làm lạ, vì sao Tấn Vương lại cam nguyện làm trắc phu."
Lời Bùi Trạm vừa dứt, ánh mắt Tiêu Hữu Hằng liền đâm thẳng phía hắn, Bùi Trạm không hề sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, thậm chí còn câu môi cười cười.
Một bộ không chút sợ hãi.
Tiêu Hữu Hằng giờ phút này thế nhưng lại thấp thỏm, nuốt một ngụm nước miếng, chột dạ nói: "Hạ Nhi, em đừng nghe hắn, ta thề với trời, ta đối với em là thật lòng, không có mục đích nào khác..."
Liễu Miên Hạ lắc đầu lẩm bẩm nói: "Ta không biết..."
Tiêu Hữu Hằng đau lòng nói: "Hạ Nhi, không cần nghĩ nhiều, chúng ta vào phủ trước đi, vẫn luôn đứng đây thân mình em không chịu nổi."
Liễu Miên Hạ chần chờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba chữ "Tấn Vương phủ", chậm chạp không muốn cất bước.
Ở thế giới kia đã từng có một thời gian rộ lên các thể loại phim cung đấu, mặc dù Liễu Miên Hạ không xem phim nhưng cũng bị những lời bàn luận xung quanh ảnh hưởng, nên cũng biết một chút ít cốt truyện.
Còn có các phim lịch sử cổ trang, Liễu Miên Hạ cũng xem qua mấy bộ.
Gả vào hoàng thất tuyệt đối không nhẹ nhàng như người bình thường vẫn nghĩ.
Làm bạn cùng vinh hoa phú quý tựa như từng bước đi trên băng mỏng.
Song nhi Thiên Sở Quốc địa vị tôn quý, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện xấu xa như vậy.
Nhưng muốn trở thành một Vương phi đủ tư cách vẫn không phải là việc dễ làm như cũ.
Liễu Miên Hạ không biết bản thân có thể xứng với thân phận này hay không.
Thấy tiểu Vương phi nhà mình bộ dáng thất hồn lạc phách, Tiêu Hữu Hằng vừa hối hận vừa nôn nóng, trực tiếp chặn ngang bế lên Liễu Miên Hạ, bước nhanh vào Vương phủ.
Lệ Kiêu đi theo một bên hét lên: "Tức phụ, tức phụ em xảy ra chuyện gì? Em không thích ở trong Vương phủ sao? Em không thích thì chúng ta đi chỗ khác ở, ta có tiền, chúng ta đi mua tòa nhà khác."
A Từ thở dài một hơi, không nói một lời đuổi theo.
Bùi Trạm ở phía sau trào phúng nói: "Hạ Nhi cũng không phải loại người thấy sang bắt quàng làm họ."
Tiêu Hữu Hằng áp khí cực thấp, trầm giọng nói: "Câm miệng!"
Hắn trực tiếp ôm Liễu Miên Hạ đến chính điện, mấy nam nhân khác muốn tiến vào đều bị Tiêu Hữu Hằng ngăn lại.
Tuy rằng Tiêu Hữu Hằng là trắc phu Liễu Miên Hạ, còn xếp sau Lệ Kiêu, nhưng hắn là Thân vương, nơi này lại là Vương phủ, hắn lấy ra khí thế Thân vương nên Lệ Kiêu cũng không dám làm gì, càng miễn bàn A Từ cùng Bùi Trạm.
Trong phòng ngủ, Tiêu Hữu Hằng gắt gao ôm Liễu Miên Hạ vào trong ngực, từng chút hôn nhẹ lên thái dương y.
"Hạ Nhi, thực xin lỗi. Em nếu trong lòng khó chịu thì cứ đánh ta mắng ta, muốn trừng phạt ta thế nào cũng được." Thanh âm Tiêu Hữu Hằng hạ xuống, chua xót nói, "Em đừng không để ý tới ta, đừng tự mình giận dỗi, chuyện này thật do ta không đúng, là ta che giấu em, ta sẽ không tìm lý do biện giải cho chính mình, chỉ cầu em đừng tức giận làm hại thân mình."
Tròng mắt Liễu Miên Hạ vốn đang dại ra bỗng giật giật, lạnh nhạt nhìn về phía Tiêu Hữu Hằng, môi đỏ hé mở: "Cầu?"
Tiêu Hữu Hằng trong lòng đau đớn, nhất thời quỳ một gối trước mặt Liễu Miên Hạ, ngửa đầu lấy tư thái thành kính nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, ách giọng kêu: "Hạ Nhi..."
Chủ nhân Vương phủ quỳ xuống, tôi tớ trong điện lập tức nơm nớp lo sợ thình thịch quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.
Liễu Miên Hạ nhìn lướt qua càng thêm bực mình.
Vương gia của ta phong thái thật lớn a.
"Huynh đứng lên, để bọn họ cũng đứng lên đi," Liễu Miên Hạ nói, "Ta chỉ là một bình dân bá tánh, Vương gia sao có thể qùy với ta?"
Tiêu Hữu Hằng không đứng lên, chỉ vung tay đuổi bọn người hầu đi.
"Hạ Nhi..." Tiêu Hữu Hằng khó khăn nói, "Ta từ 5 năm trước đã động lòng với em... Ta biết em không phải là người ham vinh hoa phú quý, lo lắng em sẽ cố kỵ thân phận mà không chấp nhận ta, cho nên mới giấu giếm..."
Thanh âm thuần hậu từ tính phảng phất như rượu ngon lâu năm, cứ vậy nói ra lời thổ lộ khiến Liễu Miên Hạ căn bản cầm lòng không đậu, lỗ tai y nóng lên.
Y căn bản chính là thích Tiêu Hữu Hằng.
Cho dù Tiêu Hữu Hằng lừa gạt y, y cũng thích người nam nhân này.
Biết rõ sẽ trở thành Vương phi của Tiêu Hữu Hằng, thân phận nhất định sẽ không nhẹ nhàng.
Liễu Miên Hạ vẫn thích Tiêu Hữu Hằng.
Ngoài ý muốn đương nhiên là ngoài ý muốn.
Tức giận cũng tức giận.
Chỉ có... Một chút tức giận thôi.
Nhưng nếu Liễu Miên Hạ cứ thế tha thứ Tiêu Hữu Hằng thì y lại cảm thấy quá tiện nghi cho Tiêu Hữu Hằng.
Tròng mắt Liễu Miên Hạ chuyển động nghĩ đến một ý.
Thanh âm Tiêu Hữu Hằng dễ nghe như thế, không biết lúc hát có dễ nghe như thế hay không?
Liễu Miên Hạ thanh giọng, cằm nhỏ nâng lên, nói: "Huynh hát một bài cho ta nghe thì ta sẽ tha thứ cho huynh."
Tiêu Hữu Hằng đôi mắt sáng lên, ánh mắt sáng rực nhìn Liễu Miên Hạ: "Hát bài gì? Hạ Nhi, em cứ nói ta sẽ hát, không biết hát ta sẽ lập tức học!"
"Chỉ sợ huynh học không được," Liễu Miên Hạ khẽ hừ một tiếng, mở miệng hát: "Nếu không phải bởi vì yêu anh, giữa đêm khuya sao lại mất ngủ ——"
Nhịp điệu xa lạ này cùng ca từ lớn mật khiến Tiêu Hữu Hằng ngơ ngẩn.
Liễu Miên Hạ tiếp tục hát: "Hình bóng anh hiện hữu trong từng suy nghĩ, em nhớ anh —— nhớ anh —— rất nhớ anh ——"
Ánh nắng xinh đẹp ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt Liễu Miên Hạ, phảng phất khiến y cũng sáng lên.
"Nếu không phải bởi vì yêu anh, cảm xúc trong lòng sao cứ mãi bất ổn, mỗi ngày trôi qua, em đều nhớ anh —— nhớ anh —— rất nhớ anh ——"
Ánh mắt Tiêu Hữu Hằng trầm xuống, trong đồng tử hiện lên ảnh ngược của Liễu Miên Hạ, chuyên chú lại thâm tình nhìn y.
Lần thứ hai Liễu Miên Hạ hát lên, tiếng hát của Tiêu Hữu Hằng cũng đan vào.
"Yêu là thứ tr.a tấn con người, rồi lại luyến tiếc không muốn buông tay... Không ngừng suy đoán trong lòng em liệu có —— tên của ta ——"
Giọng nam trầm thấp còn mang theo trúc trắc, lại như mang theo dòng điện khiến người nghe lỗ tai tê dại.
Bài hát này rõ ràng biểu đạt tâm tình trằn trọc khó ngủ khi đơn phương người yêu, từ trong miệng Tiêu Hữu Hằng hát lên lại mang đậm tình yêu nồng cháy cuồng nhiệt.
Hắn mắt cũng không nháy nhìn chăm chú Liễu Miên Hạ, đáy mắt như đốt lên một ngọn lửa mong cuốn lấy Liễu Miên Hạ thiêu rụi.
Càng về sau Tiêu Hữu Hằng hát càng thuần thục: "Yêu là bí mật duy nhất của ta, làm cho lòng người vừa tan vỡ vừa mê muội, vô luận dùng ngôn ngữ nào đi nữa thì ta chỉ biết —— chỉ biết nhớ đến em——"
Giọng Tiêu Hữu Hằng hát lên bài này giống như đang nói ra lời âu yếm êm ái nhất trên đời.
Liễu Miên Hạ sắc mặt đỏ bừng, mím môi không hát.
Chỉ còn lại tiếng hát của Tiêu Hữu Hằng.
"Đừng hát nữa!" Liễu Miên Hạ cuối cùng chịu không nổi, không có khí thế hô lên.
Tiêu Hữu Hằng ngừng lại, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy nhìn Liễu Miên Hạ, giống như dòng nước ôn nhu, lại như ngọn lửa nhiệt tình, chúng đan chéo vào nhau tạo thành lưới tình rắn chắc và kiên cố vây lấy Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ thầm mắng một tiếng, không nhịn được nữa kéo cổ áo Tiêu Hữu Hằng, hung hăng lấp kín môi hắn.
► Lời tác giả:
Cả nhà năm mới vui vẻ!
Cảm tạ mọi người đã để lại bình luận và tặng cho tiểu thiên sứ, cám ơn rất nhiều!
Mặt khác bài hát này là 《 Tình yêu 》, để cử mọi người nên nghe bản giọng nam do Vương Tích hát! Phi thường liêu nhân!
Còn đang thiếu hai vị công nha, muốn nói rõ cho mọi người một chút, công tiếp theo dưa chuột không khiết, khả năng sẽ có người không tiếp thu được công không khiết hoặc là công đã từng kết hôn qua. Nhưng là không có cách nào, ta thật sự thích như vậy... Không tiếp thu được thì tiểu thiên sứ chỉ có thể nói thực xin lỗi.