Chương 77: Hôn cáo biệt
Ngày hôm sau Liễu Miên Hạ lại đến Hoàn Thải Các tìm Thẩm Tử Ngọc muốn chuộc thân cho hắn.
Thẩm Tử Ngọc ở Hoàn Thải Các cũng có một viện tử nhỏ đơn độc, đây cũng không phải là đặc quyền của hắn. Phàm là các công tử trong Các có chút danh khí đều sẽ có viện tử của chính mình.
Lần này Thẩm Tử Ngọc đưa Liễu Miên Hạ tới chỗ ở của hắn.
Nhưng vẫn không nhả lời đáp ứng Liễu Miên Hạ như cũ.
Liễu Miên Hạ liền lui một bước, bỏ vốn bao dưỡng hắn trường kỳ.
"Từ giờ trở đi huynh không cần ứng phó những người khác nữa."
Lúc trước Thẩm Tử Ngọc đã từng có quá khứ với bao nhiêu song nhi, Liễu Miên Hạ đều không ngại, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ.
Nhưng y cho rằng sau khi mình và Thẩm Tử Ngọc xác định quan hệ thì Thẩm Tử Ngọc không nên cùng bất luận song nhi nào khác có quan hệ ái muội nữa.
Thẩm Tử Ngọc chỉ viết lên quyển sách nhỏ: 『Được』
Viết xong chữ này, Thẩm Tử Ngọc liền lại đây bế ngang Liễu Miên Hạ đi đến bên giường nệm.
Mùi hương lành lạnh trên người hắn quanh quẩn bên chóp mũi Liễu Miên Hạ, khiến Liễu Miên Hạ có chút say mê.
Mùi hương này thật sự rất dễ ngửi.
Môi Thẩm Tử Ngọc áp xuống, không đợi Liễu Miên Hạ phản ứng lại đã công thành chiếm đất xâm nhập khoang miệng y.
Kỹ năng hôn của nam nhân này vô cùng cao siêu, Liễu Miên Hạ bị hắn hôn đến thở dốc, mềm cả người.
Bất tri bất giác đai lưng Liễu Miên Hạ bị Thẩm Tử Ngọc cởi bỏ, bàn tay nam nhân xoa bóp da thịt tinh tế vùng eo y, đang muốn sờ soạng xuống dưới, Liễu Miên Hạ đột nhiên tỉnh táo lại đẩy hắn ra.
Trên mặt Thẩm Tử Ngọc lộ rõ biểu tình khó hiểu.
Phảng phất như đang nói, ngươi bao dưỡng ta, chẳng lẽ không phải vì muốn cùng ta làm loại chuyện này sao?
Liễu Miên Hạ hô hấp không xong, trong mắt đều nổi lên sương mù, sắc mặt hồng hồng, lại vẫn kiên định mà nói: "Ta, chúng ta vẫn là từ từ tới đi..."
Mắt phượng Thẩm Tử Ngọc nhìn Liễu Miên Hạ thật sâu.
Liễu Miên Hạ giải thích nói: "Đúng vậy, ta đúng là có ý với huynh, nhưng ta lại không phải người trong đầu chỉ toàn là ý đồ đen tối, ý ta là, ta không loại người chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới."
"Ta muốn nói, chúng ta có rất nhiều thời gian, không cần vội vã nhất thời."
Muốn cùng đại mỹ nhân nghiêm túc yêu đương.
Loại yêu đương ngọt đến sâu răng.
"Chuyện lên giường này, vẫn là... Vẫn là chờ cảm tình tốt rồi sẽ thuận theo tự nhiên..."
Thẩm Tử Ngọc hơi nhướng mày, cũng không tiếp tục miễn cưỡng Liễu Miên Hạ.
Hắn lấy ra quyển sách nhỏ viết: 『Vậy Hạ Hạ muốn cùng ta làm gì?』
"Ta cũng không biết a..." Liễu Miên Hạ gãi gãi đầu, "Huynh thích làm gì? Huynh ngày thường hay làm gì vậy?"
Thẩm Tử Ngọc: 『Đánh đàn, luyện chữ, vẽ tranh, đọc sách, luyện kiếm』
Liễu Miên Hạ ôm mặt, trong mắt toát ra suy nghĩ, đây hoàn toàn là hình tượng quý công tử trong tưởng tượng của y a.
"Vậy huynh cứ như ngày thường làm chuyện huynh hay làm đi, không cần để ý đến ta, ta ở bên cạnh xem là được."
Thẩm Tử Ngọc hơi hơi gật đầu, đi tới án thư bắt đầu mài mực.
Liễu Miên Hạ chân chó cọ qua, "Ta tới ta tới, huynh cứ viết là được!"
Thẩm Tử Ngọc ngược lại cũng không kiên trì, đưa mực cho Liễu Miên Hạ.
Hắn không viết chữ mà vẽ lên giấy một nhành ngạo tuyết hàn mai.
Liễu Miên Hạ mắt thấy nhành hoa mai trên hốc đá lởm chởm kiêu ngạo nở rộ trên giấy, bội phục trong lòng từng chút tăng lên.
Y không phải thực sự am hiểu về tranh thủy mặc lắm, nhưng biết tranh thủy mặc chú ý ý cảnh, thông thường đều vẽ một lần là xong, không có sửa chữa đường nét gì cả.
Một tác phẩm thượng thừa chân chính, nếu không mất vài thập niên ngâm mình tìm hiểu sẽ không thể nào đạt tới trình độ kia.
Dù sao với ánh mắt Liễu Miên Hạ tới nhìn, bức hàn mai này của Thẩm Tử Ngọc phi thường đẹp.
Sau khi vẽ xong, Thẩm Tử Ngọc ở một bên viết thời gian thời gian vẽ tranh, chỗ ký tên ấn lên một tư chương hình vuông, con dấu có khắc hai chữ —— Linh Vận.
Liễu Miên Hạ hiếu kỳ nói: "Đây là tên tự của huynh sao?"
Thẩm Tử Ngọc gật gật đầu.
Liễu Miên Hạ khen ngời tận đáy lòng: "Thật là dễ nghe."
Thẩm Tử Ngọc ở viết quyển sách: 『Mệt sao?』
Liễu Miên Hạ lắc đầu.
Thẩm Tử Ngọc: 『Ta giúp em mát xa một chút nhé? Ta từng học qua』
Thẩm Tử Ngọc dắt tay Liễu Miên Hạ, làm hắn ghé vào trên giường, bắt đầu mát xa cho y.
Bắt đầu từ bả vai, lực đạo Thẩm Tử Ngọc ấn không nhẹ không nặng, sẽ không làm Liễu Miên Hạ thấy đau, cũng sẽ không cảm thấy không sức lực, sau đó là cánh tay, rồi dọc theo phần lưng xuống phía dưới, eo, mông, chân đùi.
Liễu Miên Hạ cảm giác bẩn thân bị ấn đến xương cốt rã rời, máu huyết cả người tựa hồ đã thông thuận hơn rất nhiều.
Ấn đến khi thoải mái nhất, y thậm chí nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Liễu Miên Hạ lười biếng cười nói: "Về sau trong nhà lại có thêm một thầy mát xa rồi."
Y bị Thẩm Tử Ngọc ấn quá thoải mái, mơ mơ màng màng ngủ mất, chẳng qua cũng chỉ thiếp đi một lát.
Lúc sau Liễu Miên Hạ tỉnh lại liền cùng Thẩm Tử Ngọc từ biệt: "Ta phải về rồi, ngày mai lại đến thăm huynh."
Thẩm Tử Ngọc đưa y tới cửa, y ngoắc ngón tay để Thẩm Tử Ngọc tới gần một chút.
Nhân lúc Thẩm Tử Ngọc cúi đầu, Liễu Miên Hạ nhón chân hai tay nắm cổ áo hắn, hôn lên môi một cái.
Ngay sau đó liền buông ra, cười xua tay nói: "Hôn cáo biệt."
Từ đây về sau Liễu Miên Hạ liền ba ngày hai buổi chạy đến Hoàn Thải Các gặp Thẩm Tử Ngọc.
Cứ thế chậm rãi tới gần giao thừa.
Kinh thành dần dần náo nhiệt lên, vừa ra khỏi cửa nơi nơi đều là mùi vị năm mới, trước cửa từng nhà đều treo đèn lồng màu đỏ.
Sáng sớm hôm giao thừa Liễu Miên Hạ liền đi theo Tiêu Hữu Hằng tiến cung tham gia cung yến.
Ngoại trừ Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi triều thần, mặt khác còn có gia yến hoàng thất.
Đã là năm mới, nhóm hoàng thân quốc thích nhóm đương nhiên không thiếu lễ vật dâng tặng cho Hoàng đế.
Phần lớn mọi người đều đưa tới kỳ trân dị bảo như là đang so ai có tiền hơn, một người so với một người càng dâng lễ vật quý trọng hơn.
Liễu Miên Hạ ngay từ đầu nhìn còn cảm thấy khoa trương, dưới đáy lòng cảm thán hoàng thất không hổ là hoàng thất, sau nhìn cũng quen, lúc nghe Lễ quan đọc tên lễ vật, y ngược lại bắt đầu cảm thấy chán ngấy.
Thẳng đến Lễ quan đọc tên lễ vật một lần nữa, Liễu Miên Hạ đột nhiên nghe thấy một cái tên quen thuộc.
— Sáng tác mới của Linh Vận tiên sinh, một bức《 Cáo biệt 》!
Cái gì?
Linh Vận tiên sinh?
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, lập tức nhìn về phía trước.
Hai nội thị đem bức họa từ từ mở ra, các khách mời trong đại nổi lên xôn xao nho nhỏ.
Đúng là bức họa kia!
Là bức hàn mai Liễu Miên Hạ tận mắt nhìn thấy Thẩm Tử Ngọc vẽ ra!
Nếu đơn thuần chỉ có một bức họa, Liễu Miên Hạ còn không dám tin, nhưng bức họa này lại có cái tên đặc biệt, nó gọi là 《 Cáo biệt 》.
Hôn cáo biệt.
Nam nhân kia...
Hắn như thế nào... Như thế nào có thể... Đem như vậy một bức hàn mai ngạo nghễ nở rộ gọi bằng cái tên này!
Phảng phất như đang bí mật tuyên bố.
Chỉ có một mình Liễu Miên Hạ biết hai chữ "Cáo biệt" có ý tứ gì.
Bức họa xuất hiện ở chỗ này, giống như đang ở trước công chúng yêu đương vụng trộm.
Người chung quanh ở khen bức họa của Linh Vận tiên sinh, hận không thể đem toàn bộ ngôn từ hoa mỹ trau chuốt miêu tả bức tranh này.
"Nhưng mà tại sao bức họa này lại gọi là 《 Cáo biệt 》? Chẳng lẽ Linh Vận tiên sinh chuẩn bị quy ẩn sao?"
"Cũng có khả năng là Linh Vận tiên sinh cùng bạn bè cáo biệt nên vẽ bức họa này tặng hắn."
"Ân, nói cũng đúng, các tác phẩm lớn của Linh Vận tiên sinh từ trước đến nay đặt tên đều tùy tâm sở dục, khiến người khác không thể nào đoán ra nguyên nhân."
"Ngươi đương nhiên là đoán không ra, Linh Vận tiên sinh và chúng ta đã không chung một cảnh giới, người phàm tục chúng ta không hiểu cũng bình thường."
"Ta hy vọng không phải bởi vì Linh Vận tiên sinh muốn quy ẩn nên mới lấy tên này, bằng không chúng ta sau này sẽ không thể tiếp tục thưởng thức những bức họa xuất sắc như thế nữa."
"Linh Vận tiên sinh mấy năm nay càng lúc càng ít tác phẩm, lúc trước một năm tính ra còn có thể thấy hai ba bức, đều bị người khác cất đi, năm nay lại chỉ có một bức này, ai..."
Lỗ tai Liễu Miên Hạ nghe ngóng trong chốc lát, Hoàng đế Tiêu Hữu Đường cuối cùng giám định và thưởng thức xong bức họa kia, hắn thở dài: "Trẫm lần đầu tiên nhìn thấy đại tác phẩm của Linh Vận tiên sinh đại là vào mười năm trước, lúc ấy ngẫu nhiên từ chỗ phụ hoàng có được một bức, cảm thấy kinh diễm, vẫn luôn trân quý đến nay."
"Cũng không biết Linh Vận tiên sinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào, bức họa này nếu không có kinh nghiệm vài thập niên thì không thể vẽ ra, như thế tính lên, Linh Vận tiên sinh cũng đã già rồi, không biết trẫm còn có thể thấy hắn hay không."
Chúng thần tử và tông thân sôi nổi lên tiếng tỏ vẻ, Hoàng thượng không cần lo lắng như thế, chỉ cần viết thánh chỉ gọi hắn tới gặp là được.
Tiêu Hữu Đường xua tay nói: "Tiên sinh nếu không lộ diện chứng tỏ hắn cũng không để ý danh lợi, cũng không muốn để người khác quấy rầy hắn. Nếu có duyên phận ắt sẽ gặp, cũng không cần cưỡng cầu."
Liễu Miên Hạ nghĩ thầm, nếu Hoàng đế cùng các đại thần biết "Linh Vận tiên sinh" mà bọn họ luôn miệng tôn sùng kỳ thật lại có thân phận quan kĩ, không biết bọn họ còn có thể xua hắn như xua vịt lúc trước hay không.
Liễu Miên Hạ trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, Thẩm Tử Ngọc không hổ là Trạng nguyên nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Sở Quốc.
Mà vị Trạng Nguyên lang này hiện tại là của y.
Cho dù hiện tại còn chưa chân chính trở thành của y, nhưng rất nhanh sẽ được.
...
Giao thừa qua đi chính là thăm hỏi họ hàng người quen, liên tiếp hơn mười ngày Liễu Miên Hạ chưa hề nhàn rỗi.
Trước ngày mười lăm tháng giêng, không khí ngày Tết vẫn còn náo nhiệt, hôm nay Tấn Vương phủ lại có vị khách không mời mà đến.
Đứa trẻ này thị đồng bên người Thẩm Tử Ngọc, Liễu Miên Hạ biết hắn, cũng biết tên của hắn gọi là Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm thần sắc nôn nóng, vừa thấy Liễu Miên Hạ liền quỳ xuống thình thịch, khóc nức nở nói: "Cầu xin Vương phi cứu công tử nhà ta! Công tử nhà ta sắp không xong! Ô ô cầu xin Vương phi cứu hắn!"
Liễu Miên Hạ nhíu mày nói: "Thẩm Tử Ngọc xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ cho ta."
"Ta, ta... Công tử sắp bị người ta tr.a tấn tới ch.ết! Ngài mau đến xem hắn đi! Ngài chỉ cần nhìn qua sẽ biết!"
Liễu Miên Hạ không nói hai lời liền đi theo Tiêu Lâm đến Hoàn Thải Các.
Vào phòng, chỉ thấy Thẩm Tử Ngọc nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên trán đắp khăn hạ nhiệt, trên người một tầng chăn bông, là bộ dáng mang bệnh nặng.
"Hắn bị bệnh gì?" Liễu Miên Hạ ngồi ở mép giường, dùng mu bàn tay áp lên trán Thẩm Tử Ngọc, còn phát sốt.
"Mời đại phu chưa? Có uống thuốc không? Đại phu nói như thế nào?"
Tiêu Lâm quỳ gối bên mép giường, khóc lóc nói: "Công tử nhà ta không phải sinh bệnh, là bị người tr.a tấn, ngài xốc chăn lên nhìn xem..."
Đáy lòng Liễu Miên Hạ dâng lên một dự cảm xấu.
Y chậm rãi kéo chăn Thẩm Tử Ngọc xuống, chỉ liếc mắt một cái liền hít sâu một hơi.
Trước ngực Thẩm Tử Ngọc vết thương chằng chịt, vết thương cũ vết thương mới đều có, có vết roi, cũng có vết bị phỏng, có vết lại nhìn không ra do cái gì tạo thành, có chỗ sớm đã hình thành vết sẹo, có rất nhiều chỗ mới thêm vết mới còn đang thấm vết máu, phía trên còn thoa một lớp mỏng thuốc mỡ.
Liễu Miên Hạ run rẩy kéo chăn xuống tiếp, giữa eo bụng người nam nhân này cũng là vết thương chồng chất, không có một chỗ lành lặn.
Xuống chút nữa liền thấy được vật kia tượng trưng cho nam tính.
Liễu Miên Hạ chỉ nhìn thoáng qua liền khó thể tin che miệng lại.
—— nó xấu xí đến mức tận cùng, phảng phất như đã từng bị lửa lớn thiêu đốt.
Cùng với gương mặt đẹp như trích tiên của chủ nhân nó hoàn toàn tương phản.
Tay Liễu Miên Hạ run đến lợi hại, y dùng động tác nhẹ nhất giúp Thẩm Tử Ngọc đắp chăn một lần nữa, sợ làm đau người nam nhân này.
Ngay sau đó, Liễu Miên Hạ bắt lấy cổ áo Tiêu Lâm, hốc mắt đỏ lên nói: "Là ai?! Là ai làm?! Nói cho ta!"