Chương 82: Ta phải làm bình phu của em
Đã hai ngày Liễu Miên Hạ không tới!
Thẩm Tử Ngọc rất nôn nóng.
Hắn rất muốn y!
Đáy lòng lại châm chọc nghĩ, Liễu Miên Hạ là chán ghét hắn sao?
Mới mấy tháng đã chán ghét hắn sao?
Đáy mắt Thẩm Tử Ngọc tàn bạo, quả nhiên song nhi không có ai tốt!
Y hôm nay vẫn không tới!
Nếu y lại không tới...
Đến buổi sáng ngày thứ ba, Liễu Miên Hạ mới xuất hiện trong phủ Thẩm Tử Ngọc.
Thẩm Tử Ngọc đang ở trong sân nhìn gánh hát tập kịch.
Trên đài diễn vui buồn tan hợp, dưới đài Thẩm Tử Ngọc thờ ơ lạnh nhạt, cả người như tách biệt với mọi thứ xung quanh. Ánh mắt giống như lần đầu tiên Liễu Miên Hạ nhìn thấy hắn, cô tịch hoang vu.
Như là thân xác mỹ lệ không có linh hồn.
Liễu Miên Hạ tức khắc hoảng sợ, chạy tới ôm cánh tay Thẩm Tử Ngọc, chột dạ giải thích: "Tử Ngọc, Tử Ngọc, huynh đừng nóng giận, hai ngày nay không phải ta cố ý không đến thăm huynh, là Bùi Trạm tên hỗn đản kia ——"
Dấm tinh Bùi Trạm làm Liễu Miên Hạ không xuống giường được.
Liễu Miên Hạ cười gượng hai tiếng, "Không phải ta đã đến ngay khi khỏe hơn một chút sao? Tử Ngọc, Tiểu Ngọc, huynh đừng giận ta được không? Huynh cùng ta về nhà đi, thật sự, bọn họ sẽ không để ý đâu."
Tầm mắt Thẩm Tử Ngọc dừng trên người Liễu Miên Hạ.
Gương mặt rạng rỡ, từ trong ra ngoài tản ra mị lực, vừa thấy đã biết vừa mới bị người hảo hảo yêu thương qua.
Bên chiếc cổ mảnh khảng có đóa hoa màu hồng ái muội như ẩn như hiện.
Trong mắt Thẩm Tử Ngọc nhiễm đầy huyết sắc, ôm Liễu Miên Hạ vào trong lòng ngực, hung hăng hôn lên!
"Ngô...!" Liễu Miên Hạ không kịp phòng bị mở to hai mắt, nhưng rất nhanh đã luân hãm vào hôn kỹ của Thẩm Tử Ngọc, thân mình mềm nhũn, nhắm hai mắt quấn tay lên cổ Thẩm Tử Ngọc.
Người diễn kịch trên đài thấy thế đều ngừng lại, không dám nhìn nhiều, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Ánh mặt trời vừa lúc, hương hoa trong viện thoảng theo gió nhẹ.
Trên trường kỷ, Thẩm Tử Ngọc không quan tâm mà kéo quần Liễu Miên Hạ xuống, tách ra hai chân y, cự mãng dữ tợn dưới háng hung ác đâm vào mật huyệt chật hẹp.
"A ——" Liễu Miên Hạ ngoài ý muốn kêu một tiếng sợ hãi, chưa kịp phản ứng đã bị khoái cảm tê dại oanh tạc!
Y hoàn toàn không biết Thẩm Tử Ngọc làm cái gì, chỉ biết bản thân sướng đến nỗi không chịu nổi khoái cảm này, muốn kêu cũng kêu không được, chỉ mất một lúc mà đã bắn ra ào ạt, quân lính tan rã, ɖâʍ dịch bướm nhỏ cũng theo triều xuy phun ra.
Trong đầu Liễu Miên Hạ một mảnh choáng váng, hô hấp đình trệ, cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Tử Ngọc hô hấp dồn dập, đỏ đậm nơi đáy mắt còn chưa tan đi. Hắn ôm chặt lấy Liễu Miên Hạ như người ch.ết đuối bắt được tấm gỗ vùi đầu vào hõm vai Liễu Miên Hạ, căn cự mãng khảm vào trong bướm nhỏ y không chút kẽ hở, như dục thú mãi mãi giao hợp bên nhau.
Hắn là cố ý!
Hắn muốn Hạ Hạ nhớ kỹ hắn.
Nhớ kỹ hắn không giống người thường.
Nhớ kỹ khoái cảm vô hạn hắn trao cho Hạ Hạ!
Khi Liễu Miên Hạ tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên người Thẩm Tử Ngọc, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt phong hoa tuyệt của hắn, mà dưới thân y...
Bướm nhỏ theo bản năng co rụt, lại vẫn bị dương vật Thẩm Tử Ngọc nhồi đầy.
"Tử Ngọc..."
Liễu Miên Hạ thanh âm ám ách, y rất vui mừng, đại mỹ nhân nhà y có thể! Lại còn rất lớn! Y cảm giác mình sắp bị căng hỏng rồi.
Nhưng mà Liễu Miên Hạ bắt đầu nhớ lại cảm giác vừa rồi, lại sợ hãi.
Thật là đáng sợ!
Y chưa từng cảm thụ khoái cảm khoái cảm khủng bố như vật, còn ngất đi nhanh như vậy.
Lúc ấy cảm giác bản thân sướng đến nỗi không còn hồn phách.
Tuy rằng rất sướng nhưng mà có chút sợ hãi.
Tử Ngọc nhà hắn không chỉ đẹp, công phu trên giường cũng rất tốt.
Liễu Miên Hạ cảm thấy mình nhặt được bảo bối rồi.
"Gậy của huynh rất tốt a... Thật là lợi hại." Liễu Miên Hạ ngồi dậy, vẫn duy trì tư thế kết hợp, nâng mặt Thẩm Tử Ngọc hôn bên môi hắn.
Mỹ nhân lúc này khóe mắt phiếm hồng, mắt phượng hẹp dài nhiễm đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Liễu Miên Hạ nhìn mà rung động không thôi. Rõ ràng hai người thân mật tương liên cạnh nhau, nhưng đáy lòng Liễu Miên Hạ vẫn điên cuồng nhớ mong người nam nhân này như cũ.
"Nhưng mà... Chuyện vừa rồi, ta không muốn đâu, tuy rằng rất thoải mái, nhưng cũng có chút quá mức, quá nhanh..." Liễu Miên Hạ đứt quãng nói, "Huynh đừng hiểu lầm, ta rất thích, thật sự rất thích, chỉ là lâu lâu một lần còn được... Nhiều lần quá ta chịu không nổi..."
Thẩm Tử Ngọc đương nhiên hiểu rõ, cũng rất vừa lòng, đây là hiệu quả mà hắn muốn.
Hắn sẽ không nói, chỉ xoay người đè Liễu Miên Hạ dưới thân, cự mãng chậm rãi đâm vào rút ra mật lộ.
Dương vật Thẩm Tử Ngọc đã từng bị thương, bề ngoài phủ kín vết sẹo, bây giờ những vết sẹo này lại trở thành vũ khí sắc bén, mỗi một lần thọc vào rút ra thì hành thân gập ghềnh liền cọ xát vách trong mẫn cảm của bướm nhỏ Liễu Miên Hạ, khoái cảm so ngày thường càng phóng đại vài lần, miệng huyệt cũng chảy nước ɖâʍ không ngừng.
Liễu Miên Hạ nhịn không được rên rỉ ra tiếng, "A... Tử Ngọc... Tử Ngọc cắm thật sướng... Ha a... Lại sâu một chút... A a..."
Thẩm Tử Ngọc dùng kỹ năng ba nông một sâu, ba lần đầu tiên ôn nhu xoay tròn cọ xát vách trong, tiếp theo lại ngoáy đảo hoa tâm thật mạnh, bướm nhỏ Liễu Miên Hạ chảy nước liên miên, rất nhanh đã đem khăn trải giường dưới thân làm cho ướt nhẹp, địa phương hai người tương liên càng phát ra tiếng nước ɖâʍ mỹ.
Ngay lúc vòng eo Thẩm Tử Ngọc đĩnh động thì hắn cũng không ngừng hôn môi Liễu Miên Hạ, nụ hôn nóng rực dừng trên mày, trên trán, hô hấp thô nặng ɭϊếʍƈ hôn lỗ tai y, rồi lại ở bên gáy hạ xuống một chuỗi hôn hoa mỹ.
Liễu Miên Hạ từ môi hôn này mà có thể cảm nhận được bản thân là trân ái trong lòng nam nhân. Hắn sẽ không nói, nhưng lại dùng phương thức như vậy biểu đạt lòng mình.
Khoái cảm đến từ tâm lý không chút thua kém khoái cảm thân thể.
Thẩm Tử Ngọc lại đảo mạnh một cái, đại quy đầu cọ xát miệng tử cung, Liễu Miên Hạ chỉ cảm thấy huyệt tâm một trận tê mỏi, rốt cuộc nhịn không được tiết ra, ƈôи ȶhịȶ đằng trước đồng thời cũng bắn ra tinh dịch.
Thẩm Tử Ngọc tê dại từ tận xương tủy lan tới da đầu, dương vật bị huyệt thịt Liễu Miên Hạ kịch liệt co rút hút cắn cơ hồ không thể động đậy, hắn cúi người hôn lấy môi Liễu Miên Hạ, đại quy đặt trước miệng tử cung, đỉnh mắt mở ra, luồng lớn tinh dịch cứ thế phun vào chỗ sâu nhất.
Cao trào qua khiến cả người Liễu Miên Hạ thoát lực, môi mềm hồng nhuận hé miệng thở dốc, trong mắt còn phiếm nước mắt, trên trán mồ hôi ròng ròng.
Liễu Miên Hạ nhất thời không muốn nói chuyện, hai người cứ thế dùng tư thế này ôm nhau hồi lâu.
Thẩm Tử Ngọc hôn lên giữa mày y một chút, đứng dậy gọi hạ nhân tiến vào đưa nước ấm, thay Liễu Miên Hạ rửa sạch thân thể rồi ôm y ngồi lên giường nệm.
"Cùng ta về nhà, Tử Ngọc." Liễu Miên Hạ lôi kéo góc áo Thẩm Tử Ngọc, đôi mắt như được nước suối tẩy qua nhìn hắn.
Thẩm Tử Ngọc viết lên sách: 『Ta có điều kiện』
Liễu Miên Hạ hỏi: "Điều kiện gì cơ?"
Thẩm Tử Ngọc: 『Ta phải làm bình phu của em』
Liễu Miên Hạ kinh ngạc chớp chớp mắt.
Địa vị bình phu ở Thiên Sở Quốc tương đương với chính phu, hai người ngang hàng, hoặc là nói là có hai chính phu cũng không quá.
Nhưng rốt cuộc có trưởng ấu tôn ti, vì để phân chia địa vị các phu quân trong nhà, thông thường song nhi đều chỉ có một vị chính phu, những người khác đều là trắc phu, rất ít người nạp bình phu, nhưng cũng không phải không có nạp vài người bình phu, chỉ là tình huống như vậy xảy ra rất ít.
Vốn Liễu Miên Hạ cũng đã có một bình phu, tuy rằng trên thực tế Lệ Kiêu không xem mình là bình phu, cũng không dùng quyền bình phu gì đó nhưng hắn vẫn là bình phu chính thức.
Tiêu Hữu Hằng là Tấn Vương, tuy rằng vào cửa sau nhưng lấy thân phận của hắn hoàn toàn có thể yêu cầu làm chính phu, hoặc là bình phu, nhưng hắn cũng không làm như vậy.
Nếu để cho người khác biết Thẩm Tử Ngọc bây giờ đề ra yêu cầu này, tất nhiên đều sẽ cho rằng hắn có suy nghĩ kỳ lạ, là mơ mộng hão huyền.
Rốt cuộc Thẩm Tử Ngọc trong mắt người ngoài có xuất thân Hoàn Thải Các, cho tới nay đều là kỹ tử, căn bản không xứng làm bình phu, ngay cả trắc phu cũng phải cân nhắc.
Mặc dù thời trẻ từng có song nhi đem hắn về nhà làm chính phu, nhưng sau này cũng không có kết cục tốt đẹp.
Liễu Miên Hạ lại không có nhiều thành kiến như vậy với Thẩm Tử Ngọc.
Đại mỹ nhân nhà y chỗ nào cũng tốt.
Hơn nữa, các nam nhân của y căn bản không phân địa vị cao thấp gì.
Mỗi một người đều rất quan trọng, mỗi một người y đều yêu.
Hậu viện của y vĩnh viễn sẽ không xuất hiện việc chuyên sủng một ai, dẫn tới chuyện các nam nhân tranh giành tình cảm, khiến trong nhà chướng khí mù mịt.
Nhưng Liễu Miên Hạ có thể hiểu Thẩm Tử Ngọc.
Hắn đề ra yêu cầu này đại khái là vì lo lắng mình sẽ đối xử với hắn không tốt đi.
Rốt cuộc nếu hắn là thị lang của Liễu Miên Hạ thì địa vị thị lang không so được với trắc phu, càng kém với chính phu.
Liễu Miên Hạ nói: "Ta muốn thương lượng với mọi người trong nhà một chút, ta cảm thấy... Bọn họ, hẳn là sẽ không phản đối đi?"
Thẩm Tử Ngọc khẽ cười cười, cúi người hôn hôn khóe môi Liễu Miên Hạ, lại viết:
『Nếu không đồng ý cũng không sao』
『Ta ở đây cũng sẽ không chạy trốn』
"Ý huynh chính là nếu không được làm bình phu thì huynh sẽ không về nhà cùng ta sao," Liễu Miên Hạ trề môi reo lên, "Bình phu không phải chỉ là một cái tên thôi sao, kỳ thật nó cũng chả có tác dụng gì. Ta muốn nói là ở nhà ta cái đó không có tác dụng, tất cả mọi người là giống nhau, đều rất quan trọng trong lòng ta."
"Huynh sẽ không chạy trốn, nhưng ta muốn huynh cũng ở nhà, chúng ta là người một nhà!"
Thẩm Tử Ngọc không "Nói chuyện".
Liễu Miên Hạ trở về cùng nhóm nam nhân trong nhà thương lượng chuyện này.
Lệ Kiêu ngây ngô cười, "Tức phụ muốn làm sao thì làm thế đó! Chỉ cần tức phụ vui vẻ là được!"
Bùi Trạm âm thầm trừng mắt Lệ Kiêu một cái, hận không thể đánh nát gương mặt tươi cười kia của Lệ Kiêu.
"Ta cũng chưa yêu cầu làm bình phu," Bùi Trạm cười lạnh một tiếng, "Hắn có cái tư cách gì!"
Liễu Miên Hạ ở trong lòng nói thầm, huynh là không yêu cầu, nhưng huynh muốn Hoàng Thượng tứ hôn cho huynh, ở nhà địa vị không phải chính phu mà còn hơn hẳn chính phu.
A Từ cảm thấy bản thân không có tư cách ngăn cản thiếu gia muốn ai. Nếu thiếu gia muốn làm gì thì hắn yên lặng giúp thiếu gia làm là được.
Chỉ là lại thêm một bình phu mà nói thì trong lòng A Từ vẫn sẽ không cao hứng.
Tiêu Hữu Hằng mới là người lý trí nhất trong mọi người.
"Bình phu không có khả năng."
Tiêu Hữu Hằng nói: "Ta không làm bình phu vì nghĩ ta và A Kiêu A Duệ thân như huynh đệ, hai người bọn họ lại thành thân cùng em trước, thân phận ta như thế cũng không cần tranh đoạt cùng ai, nên cũng không cần làm bình phu hay chính phu."
"Nhưng Thẩm Tử Ngọc muốn vào cửa cũng không thể vượt qua ta."
Hữu Hằng nói rất đúng.
Liễu Miên Hạ lập tức hiểu lời Tiêu Hữu Hằng.
Nhưng y thật sự rất muốn Thẩm Tử Ngọc và bọn họ ở cùng nhau.
Thẩm Tử Ngọc vẫn ở bên ngoài, tổng cảm thấy danh không chính ngôn không thuận.
Quan hệ của bọn họ giống như là Liễu Miên Hạ đang dưỡng dã nam nhân bên ngoài.
Ý nghĩa rất khác nhau.
Tiêu Hữu Hằng thấy tiểu Vương phi nhà mình không vui liền ôm người vào lòng, xoa xoa đầu Liễu Miên Hạ, ôn nhu nói: "Đừng nóng vội, ta có biện pháp có thể khiến cắn cam tâm tình nguyện về nhà."
Liễu Miên Hạ nháy mắt chờ mong nhìn Tiêu Hữu Hằng: "Biện pháp gì cơ?!"