Chương 85: Thẩm mỹ nhân
Khi tỉnh lại không thấy bóng Lệ Kiêu nữa.
Thẩm Tử Ngọc từ phía sau ôm Liễu Miên Hạ, dương vật cương cứng cắm trong hậu huyệt y, động tác thọc vào rút ra biên độ rất nhỏ.
Tràng đạo truyền đến cảm giác nhu nhu tê dại, một chút cũng không kích thích nhưng làm Liễu Miên Hạ phi thường thoải mái, thanh âm lười biếng hừ nhẹ.
Hưng phấn cuồng loạn đêm qua còn dư trong thân thể, bướm nhỏ phía trước bị sử dụng quá độ cho tới bây giờ vẫn còn cảm thấy có dị vật.
Thẩm Tử Ngọc thấy Liễu Miên Hạ tỉnh cũng không thay đổi tư thế, chỉ là động tác càng trở nên táo bạo hơn, quy đầu từng chút nghiền áp điểm mẫn cảm hậu huyệt, khoái cảm khó thể miêu tả lan tràn toàn thân, ƈôи ȶhịȶ phía trước của Liễu Miên Hạ không ngừng chảy ɖâʍ dịch.
Liễu Miên Hạ có chút chịu không nổi mà giữ chặt ngón tay Thẩm Tử Ngọc, "Tử Ngọc... A... Tiểu Ngọc... Không được..."
Trong lúc ngủ mơ cũng đã bị Thẩm Tử Ngọc cọ xát sung sướng không thôi, thân thể vẫn luôn trong trạng thái hưng phấn, mẫn cảm không chịu được, lúc này Thẩm Tử Ngọc chỉ mới cắm vài cái Liễu Miên Hạ đã muốn cao trào.
Vành tai bị Thẩm Tử Ngọc ngậm lấy ɭϊếʍƈ láp, phảng phất có đóa hoa lửa nổ tung trong đầu Liễu Miên Hạ, thân thể chợt căng thẳng ngập tràn khoái ý.
Thẩm Tử Ngọc không bắt nạt Liễu Miên Hạ, một khắc y bắn ra hắn cũng đem tinh dịch bắn sâu trong tràng đạo xít chặt của y.
Trán Liễu Miên Hạ thấm một tầng mồ hôi mỏng, cả người mềm mại vô lực dựa vào trong ngực Thẩm Tử Ngọc, một ngón tay cũng không muốn động.
Thẩm Tử Ngọc nửa chống thân thể cúi đầu hôn trán Liễu Miên Hạ, thương tiếc giúp y vén lên mái tóc thấm đẫm mồ hôi.
"Để ta nhìn huynh..." Liễu Miên Hạ mở miệng nói.
Y một chút sức lực để xoay người cũng không có.
Thẩm Tử Ngọc nghe lời mà rời khỏi thân thể y, để Liễu Miên Hạ nằm thoải mái còn mình lại nửa nằm bên cạnh, lấy tay chống đầu từ trên cao nhìn xuống Liễu Miên Hạ.
Gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Tử Ngọc lúc này bởi vì nhiễm phải ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà tăng thêm vài phần diễm lệ, mắt phượng hẹp dài phảng phất mang theo móc câu, chỉ cần nhìn Liễu Miên Hạ như thế thì y liền hận không thể đem toàn bộ linh hồn dâng lên cho hắn.
Liễu Miên Hạ ánh mắt chuyển qua hầu kết Thẩm Tử Ngọc, hắn lôi kéo cổ áo theo bản năng, hầu kết không được tự nhiên mà trượt lên trượt xuống.
Người nam nhân này lúc làʍ ȶìиɦ đều phải ăn mặc quần áo.
—— che khuất những vết sẹo xấu xí trên thân thể hắn.
Liễu Miên Hạ từng nói không ngại vết sẹo trên người hắn, nhưng Thẩm Tử Ngọc vẫn kiên trì, trước nay đều không chịu cởi sạch.
"Tử Ngọc, lại đây một chút." Liễu Miên Hạ dụ hoặc nhìn Thẩm Tử Ngọc.
Ngay lúc Thẩm Tử Ngọc chậm rãi cúi người tới gần Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ chợt xoay người, đem đại mỹ nhân đè dưới thân mình.
Nghỉ ngơi trong chốc lát y thật vất vả mới lấy lại được chút sức lực.
Liễu Miên Hạ giơ tay lột ra cổ áo Thẩm Tử Ngọc khiến ngực hắn lộ ra.
Thẩm Tử Ngọc lập tức liền nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, không cho y tiếp tục cởi xuống, mà một tay khác còn giữ lại cổ áo.
Hắn dùng cặp mắt phượng xinh đẹp kia ánh lên vẻ cầu xin nhìn Liễu Miên Hạ, muốn Liễu Miên Hạ đừng tiếp tục đi xuống.
Liễu Miên Hạ nhìn thẳng hắn, thần sắc nghiêm túc nói: "Ta muốn nhìn huynh, ta nói không ngại là thật sự không ngại, ta thích không đơn thuần chỉ là dung mạo của huynh mà còn là thân thể huynh, và linh hồn trong huynh."
"Ta muốn cùng huynh da thịt thân cận, mà không phải ở lúc chúng ta làm chuyện thân mật nhất mà ở giữa còn xen lớp vải dệt."
"Ta thích loại cảm giác làn da chúng ta dán lên nhau, Tử Ngọc, Tiểu Ngọc, Ngọc ca ca... Đáp ứng ta được không? Xin huynh đó..."
Ánh mắt Thẩm Tử Ngọc vào thời điểm Liễu Miên Hạ gọi hắn "Ngọc ca ca" chợt thay đổi.
Liễu Miên Hạ lập tức tựa như mèo ngửi thấy mùi cá, ánh mắt trông mong ngước nhìn, mềm mại kêu: "Ngọc ca ca, Ngọc ca ca, cởi được không?"
"Ngọc ca ca ——" thanh âm kéo dài, "Ta thích huynh, thích toàn bộ của huynh ——"
Ngón tay giữ chặt cổ áo của Thẩm Tử Ngọc hơi hơi buông lỏng, nhưng vẫn không hoàn toàn buông tay, bên tai hắn đỏ lên, cặp mắt phượng càng câu hồn đoạt phách.
Liễu Miên Hạ cảm thấy còn có thể ăn Thẩm Tử Ngọc một trăm lần!
Liễu Miên Hạ không ngừng cố gắng, cúi người ngậm lấy vành tai Thẩm Tử Ngọc, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, thở ra hương khí như lan, mơ hồ không rõ mà nói: "Ngọc ca ca, huynh cũng rất thích ta đúng không? Bằng không ——lỗ tai huynh sẽ không đỏ."
"Ta còn rất đắc ý a, rốt cuộc giống người trải qua bao nhiêu chuyện đời như huynh hẳn là rất khó động lòng với ai, cho nên ta thật sự rất vui vẻ ——"
"Huynh nhất định có thể gặp dịp thì chơi, có thể làm ra bộ dáng thâm tình đối với bất cứ song nhi nào, chính là huynh đối với ta không có giả vờ, đúng không?"
"Ít nhất hiện tại không phải giả vờ. Nhưng mà thời điểm chúng ta vừa mới quen biết, huynh nhất định là giả vờ."
"Ta đoán đúng phải không?"
Mắt phượng Thẩm Tử Ngọc dần dần mê ly, hắn nhìn Liễu Miên Hạ tựa như đang nhìn một giấc mộng ngập tràn màu sắc.
Ngón tay hắn dần dần buông ra, cánh tay buông xuống như đánh mất sức lực của mình.
Liễu Miên Hạ nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi mắt mỹ nhân tiện đà hôn môi Thẩm Tử Ngọc, sau đó lại một lần cở bỏ cổ áo hắn, nhìn thẳng lồng ngực đầy những vết sẹo ngang dọc.
Nụ hôn mềm nhẹ của Liễu Miên Hạ dừng trên vết sẹo trên ngực Thẩm Tử Ngọc, một chút từng chút di chuyển, chậm rãi hôn ʍút̼ từng vết sẹo của hắn.
Lồng ngực Thẩm Tử Ngọc phập phồng kịch liệt, ngón tay nắm chặt khăn trải giường, hô hấp dần dồn dập lên.
Trên cơ bụng ẩn hiện của hắn cũng trải rộng vết sẹo, nụ hôn của Liễu Miên Hạ không chỉ dừng lại ở những nơi da thịt bóng loáng, thậm chí còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ láp.
Thẩm Tử Ngọc cả người căng chặt, huyết mạch toàn bộ cơ thể đều dồn xuống hạ thân.
Trên người hắn mặc trung y kiểu trường bào, hạ thân cũng không mặc quần, quần áo mở rộng khiến toàn thân hắn đều lỏa lồ trước mắt Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ còn tiếp tục hôn xuống dưới, y bắt gặp căn dương vật giống như quái thú của Thẩm Tử Ngọc.
Đây là lần đầu tiên y gần gũi như thế, rõ ràng nhìn kỹ bộ dáng cương cứng của căn cự vật này.
Thật sự rất xấu, thậm chí còn có chút khủng bố.
Liễu Miên Hạ chỉ cảm thấy đau lòng.
Lúc ấy Thẩm Tử Ngọc có bao nhiêu đau đớn?
Liễu Miên Hạ không chút do dự, môi dời đến dương vật Thẩm Tử Ngọc.
Nhưng ngay khi y chạm đến đỉnh quy đầu, cả người đột nhiên bị Thẩm Tử Ngọc đẩy ra, cánh tay bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu.
Thẩm Tử Ngọc hô hấp thô nặng, khóe mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm Liễu Miên Hạ.
Đủ rồi!
Dưới đáy lòng Thẩm Tử Ngọc hô to.
Như vậy là đủ rồi.
"Ngọc ca ca?" Liễu Miên Hạ hơi hơi ngạc nhiên, ánh mắt Thẩm Tử Ngọc có chút hung ác.
Thẩm Tử Ngọc đích thật hung ác, hắn cúi đầu hung hăng hôn lấy Liễu Miên Hạ, quyết định phải hảo hảo trừng phạt yêu tinh rung động lòng người này.
"Ngô..." Liễu Miên Hạ rên rỉ ra tiếng, nháy mắt đã bị Thẩm Tử Ngọc cuốn vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Là em muốn trêu chọc ta, là em làm ta động lòng, cho nên em phải chịu trách nhiệm
Quái thú hung mãnh đâm vào bướm nhỏ Liễu Miên Hạ, lỗ nhỏ trải qua một đêm bị thao đến mềm mại, cơ hồ không bị chút cản trở gì đã bị cắm vào chỗ sâu nhất, quy đầu thẳng tắp đỉnh mở miệng tử cung chen vào, đem tử cung căng đến tràn đầy.
"Ngô ân..." Liễu Miên Hạ có chút kinh hoảng, bướm nhỏ theo bản năng bắt đầu co rút lại, ý đồ bài xích dị vật.
Không cần... Không cần đi vào tử cung, như vậy quá kích thích, y sẽ chịu không nổi... A... Chính là quá sung sướng... A a...
Dương vật thô to của Thẩm Tử Ngọc bắt đầu đâm rút, mỗi một lần cơ hồ đều đem toàn bộ rút ra, chỉ còn một cái quy đầu còn ở bên trong bướm nhỏ, lại khuấy đảo thật mạnh sâu trong lỗ nhỏ, mỗi một lần cắm vào đều tinh chuẩn nghiền nát điểm mẫn cảm tiện đà đâm tiến tử cung y.
Chỉ mới vài cái thôi mà Liễu Miên Hạ đã sướng đến ngón chân cuộn tròn, nước ɖâʍ phun trào, đem địa phương hai người giao hợp làm cho ướt nhèm nhẹp.
Môi Liễu Miên Hạ vẫn bị Thẩm Tử Ngọc quấn lấy, đầu lưỡi bị hút đến tê dại, thậm chí có chút không thể hô hấp, toàn bộ rên rỉ đều bị hắn nuốt hết.
Không được... A... Ha a... Không được... Quá nhanh... A a...
ɖâʍ thịt bướm nhỏ bao vây chặt chẽ dương vật Thẩm Tử Ngọc, đường gân cùng vết sẹo cọ xát vách trong, khoái cảm tăng lên gấp bội.
Cao trào đột nhiên tới không kịp phòng bị, bướm nhỏ Liễu Miên Hạ hung hăng co rút gắt gao hút cắn dương vật, miệng tử cung phun ra luồng lớn nước ɖâʍ, tất cả đều tưới lên quy đầu.
Y cảm thấy lúc này rất giống lần đầu tiên cùng Thẩm Tử Ngọc làʍ ȶìиɦ, khoái cảm tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, còn chưa kịp hưởng thụ quá trình đã bị làm lên đỉnh.
Ngay khi tinh dịch Thẩm Tử Ngọc mạnh mẽ đánh vào vách tử cung của Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ lại một lần bởi vì khoái cảm ồ ạt mà hôn mê bất tỉnh.
...
Liễu Miên Hạ bị đói tỉnh.
Người đầu tiên y thấy khi mở mắt, thế nhưng là Dương Quân Khanh!
"Khanh Khanh!" Liễu Miên Hạ nháy mắt kinh hỉ ngồi dậy, bổ nhào vào trong ngực Dương Quân Khanh, "Khanh Khanh, các huynh đã trở lại! Ta rất nhớ huynh!"
Dương Quân Khanh đem y ủng trong lồng ngực, khó kìm lòng nổi hôn lấy môi y.
Nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, hai người đều có chút hít thở không xong.
Liễu Miên Hạ hai mắt sáng lấp lánh nhìn Dương Quân Khanh, duỗi tay sờ gương mặt Dương Quân Khanh, đau lòng nói: "Huynh cũng gầy. Lần này nhất định phải bồi bổ thật tốt, Duệ ca đâu? Tiếu Tiếu đâu? Các huynh cùng nhau trở về sao?"
Dương Quân Khanh ôm y ngồi lên đùi mình, thanh âm trước sau thanh lãnh như một, "Phu chủ dẫn Tiếu Tiếu đến xem em lại thấy em đang ngủ rất ngon nên đã đưa Tiếu Tiếu đi gặp Vương gia. Sau này không thể tiếp tục như thế nữa."
Một câu cuối cùng là Dương Quân Khanh nói với Thẩm Tử Ngọc.
"Chung quy không tốt với thân thể Hạ Nhi."
Hắn nói chính là chuyện Thẩm Tử Ngọc đem Liễu Miên Hạ làm cho ngất xỉu.
Thẩm Tử Ngọc đứng ở một bên, cúi đầu cung kính hướng Dương Quân Khanh hành lễ đầu tiên.