Chương 92: Quãng đời còn lại
Cố Thần Chi cuối cùng được như ý nguyện vào ở Tấn Vương phủ, thành một trong số nam nhân của hậu viện Liễu Miên Hạ.
Ngày đó hắn té xỉu kỳ thật không liên quan đến vết thương sau lưng lắm, ngoại trừ đau đớn trên thân thể, phần lớn nguyên nhân là đến từ niềm kinh hỉ khi ca ca tiếp nhận mình.
Cũng may trong nhà có đại phu y thuật cao siêu, Dương Quân Khanh lập tức bắt mạch cho Cố Thần Chi rồi thi châm, còn Lệ Kiêu thì cõng Cố Thần Chi về phòng ngủ.
Là phòng ngủ thuộc về Cố Thần Chi.
Cũng là viện tử chỉ thuộc về Cố Thần Chi.
Mấy ngày nay, Cố Thần Chi vẫn ghé vào trên giường dưỡng thương.
Cố Thần Chi còn ỷ vào thương thế, nhão nhão dính dính ôm tay Liễu Miên Hạ làm nũng muốn ca ca bồi mình.
"Ca..." Thanh âm đầy ủy khuất.
Liễu Miên Hạ sách một tiếng, không kiên nhẫn trợn trắng mắt, nhưng vẫn dựa vào bên người Cố Thần Chi như cũ.
Cố Thần Chi nhanh chóng sáp tới, đôi tay gắt gao ôm eo Liễu Miên Hạ rồi gối đầu lên đùi y.
"Ca em đọc sách cho ta nghe được không, sau lưng ta đau ——." Cố Thần Chi nhỏ giọng bĩu môi reo lên, ngẩng đầu lên xin xỏ Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ tức giận nói: "Không được."
Cố Thần Chi đáng thương hề hề nói: "Vậy ca hôn hôn ta, hôn hôn ta liền không đau."
Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn như tiểu động vật nào đó bị ai vứt bỏ, u ám cả người biến mất vô tung vô ảnh, tâm trí hắn như đã lùi lại thời kỳ thiếu niên.
Liễu Miên Hạ trong lòng thầm than một tiếng, cúi đầu hôn trán Cố Thần Chi.
Tuy rằng không phải hôn môi như trong tưởng tượng, nhưng Cố Thần Chi cũng phi thường thỏa mãn, cười xán lạn vô cùng.
A Từ ôm Tiêu Cẩm Dịch tiến vào, phía sau dẫn theo người hầu đang bưng thuốc tới cho Cố Thần Chi.
"Thần Chi thiếu gia nên uống thuốc rồi." A Từ một bên nói, Tiêu Cẩm Dịch trong lòng ngực liền a a vươn tay nhỏ muốn Liễu Miên Hạ ôm một cái.
Liễu Miên Hạ đẩy đẩy Cố Thần Chi cho hắn ngồi dậy, còn mình vui vẻ ôm bế con trai nhỏ nhà mình.
Trên người bánh bao nhỏ còn mang theo mùi sữa, Liễu Miên Hạ hôn bẹp trên đôi má phúng phính của bé mấy cái liền.
Bánh bao nhỏ bật cười khanh khách, còn phun ra mấy cái bong bóng với Liễu Miên Hạ.
Tiêu Cẩm Dịch còn chưa cai sữa, Liễu Miên Hạ liền ngồi bên giường nệm đút con trai mình uống sữa.
Thuốc của Cố Thần Chi không chỉ trị liệu vết thương trên lưng mà còn thêm vài vị thuốc điều dưỡng thân thể.
Hắn những năm gần đây thân thể hao tổn quá lớn, còn phải chậm rãi bồi bổ lại.
Cố Thần Chi cau mày một ngụm uống hết chén thuốc đen xì, buông chén, ánh mắt tiện đà mê luyến si ngốc nhìn Liễu Miên Hạ.
Sữa đã không còn là món chính của Tiêu Cẩm Dịch nữa, bánh bao nhỏ đã sớm bắt đầu ăn một ít cháo và vài món khác.
Chờ đến khi bánh bao nhỏ hút sữa no xong, Liễu Miên Hạ lại trêu đùa con trai một chút mới giao lại cho A Từ.
Cố Thần Chi ba ba chạy đến bên người Liễu Miên Hạ, lắp bắp nói: "Ca... Ta, ta cũng muốn ăn..."
"Bang" một tiếng, Liễu Miên Hạ chụp một cái tát lên đầu Cố Thần Chi, bực nói: "Đệ đã bao lớn rồi! Còn nghĩ mình là trẻ con sao?"
Cố Thần Chi quỳ gối dưới chân Liễu Miên Hạ ôm eo y, đỏ mặt nói: "Ca... Lần trước, lần trước ta cũng không biết... Em còn có sữa..."
Liễu Miên Hạ mặt cũng đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thần Chi, "Đệ nói bậy! Đệ rõ ràng... Rõ ràng liền..."
Ngày đó Cố Thần Chi rõ ràng có hút đầu ɖú y, sao có khả năng không hút được sữa?
Cố Thần Chi lắp bắp nói: "Chỉ, chỉ mới nếm một chút..."
Hắn không phải không có kinh nghiệm, hơn nữa lúc đó quá kích động, căn bản không nghĩ tới chút vị ngọt tanh đó là sữa của ca ca.
"Ca... Cho ta nếm một chút," Cố Thần Chi phe phẩy eo Liễu Miên Hạ làm nũng, "Chỉ thử một ngụm... Ta đã bị em đánh thành như vậy, em cũng không đau lòng ta..."
Liễu Miên Hạ sao có thể không đau lòng đây?
Y nghĩ tới vết thương trên lưng Cố Thần Chi là do mình đánh, lòng lập tức mềm xuống.
Mấy nam nhân so với Liễu Miên Hạ lớn tuổi hơn nhiều, từ trước đến nay đều là y làm nũng với họ, không có ai giống Cố Thần Chi dính y như thế.
Hơn nữa Cố Thần Chi còn là đệ đệ của y.
Có một tầng quan hệ như thế, Cố Thần Chi ở trước mặt y rầm rì vài tiếng, y liền hoàn toàn không có biện pháp cứng rắn thêm chút nào.
Liễu Miên Hạ đỏ mặt nói: "Đệ nói đó, chỉ nếm một chút..."
"Ân ân!" Cố Thần Chi giống như chó con, đôi mắt nháy mắt sáng lên.
Liễu Miên Hạ rũ xuống mi mắt, chậm rãi cởi bỏ vạt áo trước ngực.
Cố Thần Chi đã gấp không chờ sáp tới lột ra áo ngực nho nhỏ, một ngụm ngậm lấy đầu ɖú Liễu Miên Hạ dùng sức ɭϊếʍƈ ʍút̼.
"A... Ân..." Liễu Miên Hạ bị hút đến rên rỉ thành tiếng, y ôm lấy đầu Cố Thần Chi, thở dốc nói, "Nhẹ, nhẹ chút... Ân..."
Sữa ngọt thanh mang theo chút mùi tanh chảy vào trong miệng Cố Thần Chi.
Khoái cảm đạo đức quỷ dị khiến dương vật dưới háng Cố Thần Chi nhịn không được cương lên, cứng đến phát đau.
ɭϊếʍƈ ʍút̼ đầu ɖú này trong chốc lát, Cố Thần Chi lại đổi sang hút cắn bên kia.
Liễu Miên Hạ bị hắn hút đến cả người tê dại, lấy chút ý chí còn lại đẩy đầu Cố Thần Chi, "Đệ, đệ nói... A... Chỉ nếm một chút... Ân... A... Đệ, đệ gạt người..."
Sức y đẩy người mềm như bông, Cố Thần Chi giống như không cảm giác được mà còn đem Liễu Miên Hạ đè lên giường.
Vết thương sau lưng Cố Thần Chi đau rát nhưng hắn không quan tâm, dương vật nóng bỏng cách vải dệt đặt trước bướm nhỏ Liễu Miên Hạ, hắn tham lam ʍút̼ mát đầu ɖú Liễu Miên Hạ đem sữa bên trong đều nuốt vào bụng.
"Không cần..." Liễu Miên Hạ cảm thấy thẹn muốn kẹp chặt chân, Cố Thần Chi lại cường thế khảm nhập eo vào giữa hai chân y như công cẩu tùy thời động dục.
Tiểu công cẩu ngẩng đầu, mở to đôi mắt ướt dầm dề nhìn Liễu Miên Hạ, ủy khuất nói: "Ca... Em lại từ chối ta... Em không thích ta..."
Liễu Miên Hạ thở hổn hển nói: "Ta, ta không có, trên lưng đệ còn có vết thương! Là không thể hiểu không?"
Tiểu công cẩu biến thành chó con, chó con cao hứng phe phẩy cái đuôi, không hề dùng tư thế áp đảo đè nặng Liễu Miên Hạ, Cố Thần Chi ngồi dậy, nghiêm túc giúp Liễu Miên Hạ mặc lại quần áo, còn mình như yêu tinh dính người ôm eo Liễu Miên Hạ.
"Ca..." Ngữ khí ngọt ngọt sến sẩm.
Môi Cố Thần Chi dán bên tai Liễu Miên Hạ thở ra nhiệt khí ẩm ướt, "Ca, chờ ta lành thương, ta muốn phía sau em... Được không?"
Liễu Miên Hạ đỏ mặt, quay người liếc xéo Cố Thần Chi một cái.
Cố Thần Chi không buông tha mà lắc lắc cánh tay Liễu Miên Hạ, "Ca... Được không được không..."
Liễu Miên Hạ quay đầu đi, hừ nhẹ một tiếng.
Cố Thần Chi vui vẻ nói: "Ta đây coi như em đã đáp ứng nha! Ca ta yêu em nhất!"
...
Bởi vì Cố Thần Chi bị thương nên trong phủ vẫn chưa bày tiệc rượu mừng Liễu Miên Hạ thu thị lang.
Cố Thần Chi nghỉ ngơi hơn nửa tháng, vết thương trên lưng trên cơ bản đều đã bắt đầu bong vảy, lúc này mới chính thức tổ chức một bữa gia yến nho nhỏ.
Liễu Miên Hạ cùng tám vị phu quân tề tụ đông đủ, còn có hai đứa trẻ đáng yêu là Lệ Minh Ân nghiêm trang như đang nghiên cứu gì đó ngồi bên người Lệ Duệ, còn Bùi Trạm thì ôm Tiêu Cẩm Dịch, không biết làm sao mà chọc cho bánh bao nhỏ oa oa khóc lên.
Bùi Trạm vẻ mặt xấu hổ nhìn Tiêu Cẩm Dịch bẹp cái miệng nhỏ vùi vào trong ngực A Từ.
Liễu Miên Hạ vội kéo kéo Bùi Trạm, "Trạm ca mau tới ngồi, ta đói nha!"
Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ ngồi trên đùi mình, chuẩn bị uy vợ bé nhỏ ăn cơm.
Gắp một miếng cá được cắt mỏng đưa đến bên miệng Liễu Miên Hạ, món này tiên hương trơn mềm, vẫn luôn là món Liễu Miên Hạ thích ăn, nhưng Liễu Miên Hạ hôm nay lại bỗng nhiên cảm thấy miếng cá này mang theo mùi tanh quá nồng làm y buồn nôn.
Dạ dày một trận quay cuồng, Liễu Miên Hạ che miệng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Tức phụ!" Lệ Kiêu sợ tới mức ném đũa, sắc mặt cũng trắng bệch theo, hoảng loạn vô cùng, "Hạ Nhi em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"
Các nam nhân trên bàn đều mặc kệ ăn uống, lập tức vây quanh Liễu Miên Hạ lo lắng nhìn y.
Dương Quân Khanh đi tới, ngón tay thon dài trực tiếp đặt trên cổ tay Liễu Miên Hạ, một lúc sau, mày hắn hơi hơi nhăn lại, thanh âm thanh lãnh nói: "Là hỉ mạch."
Bầu không khí xung quanh nháy mắt yên tĩnh.
Cả nhà trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Lệ Kiêu vẫn là người đầu tiên đánh vỡ bình tĩnh, lớn tiếng hét lên: "Không thể nào! Sao lại nhanh như thế?!"
Lệ Duệ hỏi: "Là của ai?"
Tiêu Hữu Hằng lập tức nói: "Ta đã uống thuốc tránh thai."
Dương Quân Khanh nói: "Ta cũng uống."
A Từ nói: "Ta cũng uống."
Bùi Trạm: "Ta không uống."
Tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Tử Ngọc, bọn họ đều không tính Cố Thần Chi.
Thẩm Tử Ngọc lắc lắc đầu.
Lệ Duệ nói: "Có thể là của Bùi Trạm hoặc Thẩm Tử Ngọc."
Cả người Bùi Trạm đánh lên tinh thần, ôm Liễu Miên Hạ từ trên đùi Lệ Kiêu ôm vào lòng mình cẩn thân như ôm trân bảo.
Bùi Trạm thậm chí cũng không dám sờ bụng Liễu Miên Hạ, chỉ con khóe môi nói: "Nhất định là con của ta, là con của ta và Hạ Nhi."
"Ai nói," Liễu Miên Hạ nói, "Tỉ lệ 50:50 hiểu không, cũng có khả năng là của Tử Ngọc."
Bùi Trạm khinh thường liếc mắt Thẩm Tử Ngọc, lại quay đầu nhìn chằm chằm Liễu Miên Hạ, "Nhất định là của ta."
Liễu Miên Hạ lại nói với Thẩm Tử Ngọc: "Đừng nghe hắn nói bừa."
Thẩm Tử Ngọc chỉ mỉm cười gật đầu, mở ra quyển sách nhỏ của hắn viết lên:
『Đương nhiên là con của Bùi huynh』
『Năm đó ta uống thuốc quá nhiều, căn cơ đã bị hủy hoại』
Liễu Miên Hạ ngơ ngẩn nhìn Thẩm Tử Ngọc.
Các nam nhân khác cũng trầm mặc.
Thẩm Tử Ngọc không có khả năng sinh dục, hắn thế nhưng sẽ đem chuyện đó nói thẳng ra.
Liễu Miên Hạ không khỏi nổi lên đau lòng.
Nam nhân này a...
Cố Thần Chi tiến đến bên người Liễu Miên Hạ, mặt đầy hâm mộ cùng vui sướng, hắn nhẹ nhàng sờ sờ bụng Liễu Miên Hạ, ngẩng đầu hỏi Bùi Trạm, "Trạm ca, đứa nhỏ này sinh ra cũng có thể gọi ta là cha đúng không? Để bé cũng gọi ta là cha đi?"
Tầm mắt các nam nhân lại dừng trên người Cố Thần Chi.
Cố Thần Chi cũng không có khả năng có con của mình, cho nên hắn mới có thể phá lệ hâm mộ Bùi Trạm như thế.
Bùi Trạm thần sắc trở nên phức tạp, tựa hồ như cố nói: "Chia cái gì mà ngươi với ta, con của Hạ Nhi sinh đương nhiên sẽ gọi tất cả mọi người chúng ta là cha."
Liễu Miên Hạ lập tức nói: "Đúng vậy a! Chẳng lẽ các huynh không yêu con của ta sao?"
Cố Thần Chi nửa quỳ trước người Liễu Miên Hạ, đem lỗ tai dán lên bụng y ngóng, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Ta là phụ thân nhỏ của con nha, về sau phải gọi ta là phụ thân, không được gọi cữu cữu, bằng không ta liền đánh mông con!"
Không khí ngưng trệ bị Cố Thần Chi gián đoạn như thế liền trở nên sôi động trở lại.
Liễu Miên Hạ tức giận chụp đầu Cố Thần Chi, cười mắng nói: "Con còn chưa có thành hình đâu, làm sao nghe hiểu lời đệ nói được, mau đứng lên ngồi xuống ăn!"
Lệ Duệ cũng nhẹ nhàng thở ra, cười tiếp đón cả nhà nhập tiệc.
Còn A Từ lại phân phó người hầu đem những món Liễu Miên Hạ không thích ăn xuống, để phòng bếp làm những món khác thêm lần nữa.
"Hôm nay quả thật là một ngày đại hỉ," Lệ Duệ nâng chén cười vang nói, "Nguyện sau này người một nhà chúng ta, dù tháng đổi năm dời vẫn có thể sớm sớm chiều chiều vui vẻ ở bên nhau!"
Liễu Miên Hạ nói: "Ta không thể uống rượu nên để ta hát cho mọi người nghe một bài đi ——"
"Quãng đời còn lại,
Phong hoa tuyết nguyệt là anh,
Bình đạm là anh,
Thanh bần là anh,
Vinh hoa là anh,
Trái tim dịu dàng ấm áp là anh,
Thứ mà em luôn hướng đến,
Cũng là anh ——"
Liễu Miên Hạ mang theo ý cười lần lượt nhìn những người phu quân của mình.
Cám ơn các anh, quãng đời còn lại sau này, em nguyện cùng các anh ngắm nhìn thế gian phồn hoa.