Chương 84
Hoàng đế ngồi trên long liễn nghĩ việc hôm nay, tổng cảm thấy trong lòng bất an. Hoàng hậu càng ngày càng ngu xuẩn, nhưng bảo hắn đi gõ nàng, lại cảm thấy không có tác dụng gì, ngươi nói có rách họng cũng không thấy được nàng nghe vào đầu. Lại nói hắn đối hoàng hậu luôn dư thừa thương hại, một mẫu thân mất năm đứa nhỏ, không có điên đã là tốt.
Đang lúc hoàng đế trầm tư, long liễn bỗng nhiên ngừng lại, thái giám Lâm Hoài An nói, "Bệ hạ, là hoàng hậu nương nương."
Hoàng đế sửng sốt, khó hiểu nhìn Lâm Hoài An, ý tứ kia chính là sao hoàng hậu ở đây? Thái giám đang muốn nói chuyện, chợt nghe hoàng hậu khóc sướt mướt, "Bệ hạ, nô tì có tội."
Chờ hoàng đế vén mành lên, chỉ thấy hoàng hậu quy củ quỳ gối phía trước long liễn, nước mắt giống như là trân châu bị đứt, tóc cũng có chút rối loạn, quần áo lộ vẻ nếp uốn, nhìn rất là chật vật.
Hoàng đế đánh giá một lúc, cuối cùng dừng lại nếp nhăn khóe mắt nàng, mềm lòng, nói, "Ngươi khóc sướt mướt giống gì nữa? Mau đứng lên."
Hoàng hậu lại kiên trì quỳ không chịu đứng lên.
Hoàng đế nhìn không được, bất đắc dĩ hạ long liễn tự tay đi đỡ, hoàng hậu thuận thế gục trong lòng hoàng đế, lau nước mắt nói, "Bệ hạ, nô tì sống không nổi nữa."
"Nói bậy!" Hoàng đế giận mắng, lập tức muốn đẩy ra lại phát hiện hoàng hậu giống như dính vào trên người hắn, như thế nào cũng không đẩy ra được, bất đắc dĩ, đành phải ôm hoàng hậu lên long liễn.
Chờ đến Phượng Tê cung của hoàng hậu, nhóm cung nhân nhìn thấy hoàng đế tự mình ôm hoàng hậu trở về đều kinh hãi không thôi, động tác so bình thường nhanh nhẹn không ít.
Hoàng đế vốn định đưa hoàng hậu về sẽ rời đi, nhưng nhìn hoàng hậu khóc sưng mắt, dù thế nào cũng không thể hạ quyết tâm được, liền lưu lại dùng bữa tối.
Bàn ăn được dọn đặc biệt mau, hoàng hậu nhìn thấy canh lươn nói, "Nô tì nhớ rõ bệ hạ thích nhất lươn này, lúc tân hôn ăn liền ba ngày đều là món này." Hoàng hậu sâu kín nói, nhìn hoàng đế, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều này nọ, có tưởng niệm, có oán hận, cũng có thở dài nói không nên lời.
Hoàng đế nhìn hoàng hậu cúi đầu cố gắng gắp đĩa rau cho hắn, không biết thế nào nhớ lại lúc vừa thành hôn. Khi đó hắn nghe nói trong nhà đính thân cho hắn, rất là tò mò, cùng vài huynh đệ đánh cược, uống rượu xong liền trèo tường. Kết quả mơ mơ màng màng thế nhưng thật sự tìm được khuê phòng hoàng hậu. Khi đó hoàng hậu vẫn là thiếu nữ mười sáu, tuy rằng dung mạo không đến mức khuynh thành nhưng cũng là nữ tử động lòng người. Lúc ấy hoàng hậu thấy hắn trợn mắt há hốc mồm, lập tức bị dọa khóc, hoàng đế cầm tín vật đính hôn chứng minh thân phận, lại dỗ một lúc thế này mới làm cho hoàng hậu ngừng nước mắt...
Thời gian nhoáng lên một cái, đã qua vài thập niên, hắn và nàng đều đã già đi, hoàng đế nhìn hoàng hậu, bỗng nhiên cảm thấy vài phần tiêu điều.
Hình Thượng Thiên nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không nói gì, thái tử phi nói xong lặng lẽ đánh giá Hình Thượng Thiên, thấy hắn bình tĩnh không nói lời nào, trong lòng rất là lo sợ. Đợi một lúc cũng không thấy phản ứng, trong lòng mang theo vài phần lo lắng, hôm nay tìm được cớ lại đây, khó được có thể gặp một mặt... Không thể để vuột cơ hội này, bèn nói thêm, "Điện hạ, nhưng là nô tì nói không đúng?" Nói xong mang theo vài phần chờ đợi nhìn Hình Thượng Thiên.
Ánh mắt này thật sự là quá mức nóng, làm cho Hình Thượng Thiên không thể không né tránh, nói, "Mẫu hậu một mảnh từ mẫu khó được." Với thái tử phi, Hình Thượng Thiên tự nhiên không tin nàng ta, tất nhiên sẽ không nói thật.
Thái tử phi xấu hổ cười cười, cảm thấy mình vuốt mông ngựa chụp đến vó ngựa, "Điện hạ thật sự là chí hiếu." Nói xong trầm mặc, trong bụng suy nghĩ rất nhiều lời nói, lại là một câu cũng không thích hợp. Đang lúc nàng do dự, Hình Thượng Thiên nhìn sắc trời bên ngoài nói, "Sắc trời không còn sớm, thái tử phi vẫn là sớm về nghỉ đi."
Này hiển nhiên chính là tiễn khách, thái tử phi Ngô Lan Hi đứng lên, trên mặt lộ ra vạn phần không muốn, cuối cùng mới nói, "Điện hạ, nô tì nghe nói điện hạ thích trà quả, tự mình đặc chế mấy ấm, điện hạ ngày khác đến nếm thử." Nói xong thẹn thùng cúi đầu. (so với Dương lương đệ, ngu hơn không chỉ là 1 ít. Ít nhất Dương thị còn biết xuất xứ trà quả )
Hình Thượng Thiên thấy, không kiên nhẫn nói, "Hôm nay thật sự bận rộn phiền lòng, ngày khác nói sau."
Thái tử phi phẫn nộ rời đi, Hình Thượng Thiên thấy bộ dáng thái tử phi như vậy, càng phiền lòng. Nàng ta biết rõ hoàng hậu lại đây cướp người, cái gì cũng không làm, chờ đi rồi mới lại đây... Ha ha, bo bo giữ mình còn tự cho là thông minh, hắn cần một thái tử phi thức thời hiểu đại thế mà không phải một nữ tử giả dối trơn trượt như cá chạch. Nếu hắn không về kịp, đứa nhỏ thực bị ôm đi, có phải nàng càng cao hứng hay không?
Lại nói tiếp, hiện tại tâm tình Hình Thượng Thiên đã hoàn toàn khác biệt trước kia. Lúc còn ở biệt viện vẫn là ít nhiều có chút hảo cảm đối nữ nhân, nhưng trải qua chuyện Uông thị ngoan cố cùng Lý Hàm tự cho là đúng, hắn thật sự là có chút phiền chán đám nữ tử xuất thân cao quý nhưng lại động tác nhỏ không ngừng này, dù là nữ tử khuynh thành khuynh quốc cũng khó khiến hắn hứng thú, mỗi ngày chuyện triều chính đã khiến hắn phiền lòng, làm sao còn có tâm tư đi đoán lòng nữ tử?
Cố Tương sợ tới mức không nhẹ, buổi tối ch.ết sống không chịu cho đứa nhỏ trở lại phòng, ôm nữ nhi lên giường, nhi tử ngủ trong nôi bên cạnh. Hình Thượng Thiên đuổi được thái tử phi đi rồi trở lại phòng ngủ liền nhìn thấy một màn như vậy. Tuy rằng hắn lý giải tâm tình Cố Tương, nhưng thật sự là có điểm kỳ cục, muốn răn dạy Cố Tương, kết quả thấy nàng dùng ánh mắt đặc biệt vô tội nhìn hắn... Trong lòng Hình Thượng Thiên liền không chịu được, nghĩ hôm nay nàng bị kinh hách, nói, "Chỉ một buổi tối."
Cho nên đêm nay người một nhà ngủ cùng một chỗ, nhưng nửa đêm Cố Tương bị làm tỉnh lại, bởi vì nàng ngủ ngủ bỗng cảm thấy nữ nhi nằm ở bên trong không thấy, vội vàng đứng lên đốt đèn, sợ mình đè nặng đứa nhỏ, lại thấy Minh Huệ đã lăn đến cuối giường, ngủ ngọt lành.
Hình Thượng Thiên bị Cố Tương đánh thức, nghiêm mặt nhìn nàng nói, "Đưa đứa nhỏ đi."
Cố Tương, ┭┮﹏┭┮
Được rồi, khó khăn lắm toàn gia đại đoàn viên cứ như vậy nửa đường ch.ết non, Cố Tương dàn xếp cho nhi tử và nữ nhi xong trở về, Hình Thượng Thiên đang nằm đợi nàng, thấy nàng đã về vươn tay nói, "Lại đây."
Cố Tương cảm thấy Hình Thượng Thiên thật sự càng ngày càng soái, không phải chỉ dung mạo... Theo tuổi tăng trưởng, lịch duyệt đề cao, trầm ổn quý khí trên người càng nặng, càng có vẻ anh khí bừng bừng phấn chấn. Nàng nhìn chằm chằm nam nhân của mình, sau đó tiêu sái leo lên giường.
"Điện hạ, đánh thức chàng?"
Hình Thượng Thiên nhìn Cố Tương si mê nhìn mình liền cảm thấy mấy lời trong lòng định nói thế nhưng một câu cũng nói không nên lời, tỷ như không thể nuông chiều đứa nhỏ như vậy, tỷ như về sau làm việc muốn vững chắc... Hắn bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng quyết định vẫn là tìm cơ hội khác hãy nói đi, "Ngủ đi."
Cố Tương ôm lấy cánh tay Hình Thượng Thiên, chôn mặt ở ngực của hắn, chỉ cảm thấy vô hạn an tâm. Một hồi lâu, Cố Tương nghe hô hấp Hình Thượng Thiên thực quy luật, thấy nếu không hỏi người sẽ ngủ mất, mới nhăn nhó hỏi, "Điện hạ, chàng và thái tử phi nói gì?"
Vốn tưởng rằng Hình Thượng Thiên đã sớm ngủ lại mở mắt, hắn phụng phịu, nói, "Chỉ biết bình dấm chua là người khẳng định sẽ hỏi."
Bộ dáng này của Hình Thượng Thiên nếu bị hạ thần thấy, sợ là bị dọa sẽ vội vàng quỳ bồi tội... Nhưng đến phiên Cố Tương liền không giống. Hiện tại nàng là một điểm cũng không sợ Hình Thượng Thiên, ngọ nguậy trong lòng hắn, thân mình vặn vẹo như là sâu lông, làm xấu nói, "Ta chính là muốn biết thôi." Giọng nói nũng nịu, làm cho người nghe cảm thấy xương cốt đều nhuyễn.
Hình Thượng Thiên vươn một tay ôm thắt lưng Cố Tương, một tay nhéo cái mũi của nàng nói, "Muốn biết cái gì?" Nói xong lộ ra ý cười bất đắc dĩ, "Lúc đó có bốn cung nữ, chỉ nói chuyện một lát như vậy, Xuân Nha tiến lên dâng nước trà sáu lần. Ngươi nói, có phải ngươi sai sử hay không?" Càng nói càng cảm thấy không thể nuông chiều Cố Tương được, tiểu bình dấm chua này, có phải hận không thể bên cạnh hắn ngay cả muỗi cái cũng không có hay không?
Cố Tương nghe xong liền đỏ mặt, trời biết nàng căn bản không có bảo Xuân Nha làm như vậy... Đương nhiên Xuân Nha tự chủ trương, nàng cũng không ngăn đón -_-|||
Nhìn Cố Tương khó được đỏ mặt, dưới ngọn đèn, xinh đẹp giống như hoa đào mùa xuân nở rộ rực rỡ, làm lòng người say. Ánh mắt Hình Thượng Thiên tối sầm lại, cúi đầu cắn cánh môi của nàng nói, "Muốn ghen? Vậy xuất ra thủ đoạn làm bản thái tử tâm phục khẩu phục mới được." Nói xong tay liền theo làn váy đã đến trên hai đùi Cố Tương.
Cố Tương giật mình một cái, như điện lưu xẹt qua, nghe xong lời Hình Thượng Thiên mang theo vài phần trêu chọc, trong lòng gom góp dũng khí cả đời, thế nhưng xoay người đè Hình Thượng Thiên dưới thân, giống một nữ thổ phỉ đắc ý nói, "Vậy điện hạ liền nhìn xem bản sự của bản nương nương." Nói xong bắt đầu cởi quần áo Hình Thượng Thiên.
Hình Thượng Thiên kinh ngạc, sau đó là nhịn không được cười to nói, "Vâyh bản thái tử sẽ chờ."
Tươi cười này làm cho mặt Cố Tương càng đỏ hơn, nhưng giờ phút này nàng cũng là tên đã trên dây không thể không bắn, hạ quyết tâm lại bắt đầu túm tiết khố Hình Thượng Thiên, lập tức nghe Hình Thượng Thiên bất đắc dĩ, "Chậm một chút, chậm một chút..."
Bất quá trong chốc lát, trong phòng xuân ý kéo dài.
Chờ hết thảy quy về bình tĩnh, Hình Thượng Thiên cũng ngủ... Cố Tương nhìn hắn, cảm giác được hô hấp hắn nhợt nhạt thổi đến mặt mình có loại an tâm nói không nên lời.
Bóng đêm dày đặc, Cố Tương ôm chặt cánh tay Hình Thượng Thiên, nhớ tới thái tử phi. Xuân Nha kể lại mấy lời thái tử phi nói, vẻ mặt khinh thường, nói thái tử phi chuẩn bị trà quả, cầu điện hạ đi chỗ nàng ta uống trà... Muốn nói cảm giác Cố Tương đối thái tử phi và Dương lương đệ, chưa nói tới hận, tự nhiên cũng không thích, nữ nhân nào có thể thích có người đến tranh giành nam nhân của mình?
Nếu Hình Thượng Thiên không cho nàng một hi vọng, đêm tân hôn sủng hạnh thái tử phi, vậy nàng sẽ thành thành thật thật sống, cũng sẽ không theo đuổi tình yêu hư vô mờ mịt. Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng nàng biết cuộc sống cũng không phải phim truyền hình, ngươi cho rằng mình là thánh nữ vạn người mê, người gặp người thích? Tự nhiên không phải, Cố Tương khác không có, tự mình hiểu lấy vẫn phải có.
Thái tử muốn cưới chính thê, thái tử muốn khai chi tán diệp, thái tử muốn... Hình Thượng Thiên lúc đó sẽ không đơn thuần là trượng phu của nàng mà là một thái tử.
Nhưng Hình Thượng Thiên không đi lâm hạnh thái tử phi, mà là ôm nàng qua một buổi tối, tuy rằng cũng không nói gì một đời một kiếp một đôi, nhưng hiển nhiên hắn dùng hành động tỏ vẻ.
Cố Tương không phải thánh mẫu, cũng không phải đần độn, cha đứa nhỏ của mình, nam nhân mình thích đã chạy tới nói với ngươi về sau ta chỉ có ngươi, không hề chạm vào nữ nhân khác, chẳng lẽ ngươi sẽ vì cái danh hiền lành đẩy hắn tới chỗ nữ nhân khác?
Cố Tương đối với Uông thị vẫn là có vài phần chột dạ, dù sao nàng ấy tới trước, Cố Tương tới sau. Nhưng đối với thái tử phi và Dương lương đệ, nàng nhưng không có quá nhiều băn khoăn, bởi vì sự thật chính là phụ thân bọn họ cầm đầu nhóm người ép bách thái tử cưới vợ nạp thiếp, lại dùng mọi cách để nữ nhi cháu gái của mình được chọn không phải sao?
Đương nhiên, mặc kệ như thế nào, Cố Tương cũng hiểu đây là không công bằng với thái tử phi và Dương lương đệ. Nhưng có biện pháp nào đâu, nam nhân chỉ có một, mà nàng lại không nghĩ chia sẻ với người khác.
Thái tử phi Ngô Lan Hi mang tức giận về tới Tây Hoa cung, cung nữ Hương Ngưng theo bên người, thấy thái tử phi vẫn đều không nói lời nào, có chút lo lắng nói, "Nương nương, hôm nay mệt mỏi, sớm nghỉ thôi."
Không ngờ vừa mới dứt lời, thái tử phi quay đầu hung hăng đánh Hương Ngưng một bạt tai, mắng, "Bản nương nương khi nào nghỉ ngơi không cần ngươi ra lệnh." Thái tử phi chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực, thật giống như nhìn thấy thái tử mặt không chút thay đổi bảo nàng sớm đi đi.
Hương Ngưng trên mặt đau, cũng không dám nói lời nào, bị dọa quỳ xuống nói, "Nương nương thứ tội."
Thái tử phi Ngô Lan Hi nhìn thấy Hương Ngưng run rẩy, lạnh lùng nói, "Đi ra ngoài."
Hương Ngưng không dám ngỗ nghịch, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài. Chờ Hương Ngưng đi ra ngoài, trong tẩm điện to như vậy chỉ còn lại có thái tử phi. Nàng vô lực tựa vào giường màu thủy tinh, xoa xoa thái dương, nghĩ hôm nay thái tử lãnh đãi, chỉ cảm thấy trong lòng rét run từng đợt.
Nàng tựa hồ từ trong ánh mắt thái tử nhìn thấy vài phần châm chọc, châm chọc nàng không đúng lúc đứng ra ngăn trở hoàng hậu bày trò khôi hài, nhưng nàng là ai? Tuy rằng nàng là nửa chủ tử Đông cung này, cũng là con dâu hoàng hậu, vô luận từ vị trí nào đều không có cách đi can thiệp chuyện này... Lại nói, cho dù nàng nguyện ý, nàng lại dựa vào cái gì, đứa nhỏ kia bất quá là một lương đệ sinh, cũng không phải đích tử từ trong bụng nàng. Chẳng lẽ nàng có thể vì một thứ tử đi đắc tội hoàng hậu sao, vì sao thái tử chỉ nghĩ cho Cố lương đệ, lại không nghĩ tới tình cảnh của nàng, đắc tội hoàng hậu, về sau nàng sống như thế nào tại hậu cung? ( riết tác giả như đang viết kẻ điên, hoàng hậu với thái tử như kẻ thù, a dua hoàng hậu còn muốn được thái tử sủng. Một mẹ chồng trên danh nghĩa hoàng hậu không được sủng và một thằng chồng là thái tử có thực quyền, vậy mà suy nghĩ còn chọn sai. Thật không hiểu nổi cấu tạo não )
Trong chốc lát thái tử phi ủy khuất khóc lên, nàng nhìn ngoài cửa sổ bóng đêm tối đen như mực, chỉ cảm thấy trong lòng cũng là vắng lặng như vậy... Thật sự phải sống như vậy mãi sao?
Chờ Cố lương đệ xuất thân thôn cô trèo lên đầu nàng? Nhìn đứa nhỏ của nàng ta lớn lên như đích tử, sau đó chiếm cứ vị trí của nhi tử nàng? ( cái thân xử nữ mà mơ tưởng con làm vua rồi đó)
Đương nhiên không, sắc mặt thái tử phi trắng bệch, chỉ cảm thấy cả người từ trong ra ngoài đều lạnh, giống như bị người đổ một thùng băng lên người. Nàng lập tức liền thanh tỉnh lại, nàng là chất nữ đại học sĩ Văn Uyên các Ngô Hình Chính, là nữ nhi Ngô gia nhiều thế hệ danh môn. Nghĩ đến đây Ngô Lan Hi thẳng tắp ưỡn ngực, hít sâu một hơi, đi tới trước gương, nhìn mình khôi phục vài phần tự tin, thế này mới cảm thấy trong lòng kiên định vài phần. Nàng âm thầm nói với chính mình, nàng không thể giống thôn phụ vô tri khóc nỉ non đùa giỡn, nàng phải nghĩ biện pháp ứng đối, không thể để Cố lương đệ chậm rãi phát triển an toàn. Nhất định sẽ có biện pháp.
Bên kia Thường Lê cung, trong điện để hơn mười ngọn đèn, sáng như ban ngày. Giữa điện để không ít vải dệt đủ mọi màu sắc, cung nữ cầm một khúc lụa hồng đào ướm lên người Dương Trúc Quân nói, "Nương nương, màu này thực tôn màu da nương nương."
Dương Trúc Quân nhìn trong kính, thấy bản thân được màu đỏ kiều diễm phụ trợ càng tôn màu da tuyết trắng, vừa lòng gật gật đầu nói, "Dùng cái này làm áo tốt lắm."
Mấy người đang đàm luận mùa thu làm quần áo gì, Tô ma ma tiến vào, nhìn thấy Dương Trúc Quân vẻ mặt hưng trí bừng bừng liền cảm thấy trong lòng bất an, tiến lên nói, "Nương nương, sao ngài còn chọn mấy cái này?"
Dương Trúc Quân gần đây bị Tô ma ma nói mãi, rất là phiền lòng, thấy bà lại nhắc lại, không kiên nhẫn nói, "Ma ma, ta bất quá làm vài bộ quần áo, lại không đúng chỗ nào?"
Tô ma ma thở dài một hơi đứng ở trong góc không nói lời nào. Dương Trúc Quân từ nhỏ chính là sữa của Tô ma ma nuôi lớn, cảm tình không phải tầm thường, lúc này thấy bà than thở như vậy, đột nhiên mất đi hứng thú, cho các cung nữ thu dọn đồ đạc lại đi ra ngoài, thế này mới tiến đến trước mặt Tô ma ma hỏi, "Ma ma, là ai chọc giận ngươi mất hứng?"
"Ngươi đứa nhỏ này..." Tô ma ma thấy Dương Trúc Quân làm nũng, cảm thấy mềm nhũn, trong giọng nói hơn vài phần bất đắc dĩ sủng nịch, "Ngươi vẫn cứ không lớn như vậy."
Dương Trúc Quân vốn rót một ly trà chuẩn bị đưa cho Tô ma ma, lại nghe bà còn nói mấy lời nàng không thích nghe, "Phanh" thả chén trà lại chỗ cũ, nói, "Ma ma, ngươi rốt cuộc còn muốn lải nhải tới khi nào?"
Tô ma ma giọng điệu thả nhuyễn, nói, "Không phải ma ma lải nhải ngươi, là ngươi... Hôm nay Thiên Linh khê cung động tĩnh lớn như vậy, sao ngươi ngay cả đi hỏi thăm cũng không hỏi? Thái tử phi nương nương đã sớm qua, còn không biết thái tử điện hạ nghĩ như thế nào."
Dương Trúc Quân nghe xong lời này hừ lạnh nói, "Nàng cũng bất quá là dán mặt nóng xuống mông lạnh mà thôi, trong mắt thái tử chỉ có Cố thôn cô kia." Từ lúc bị Hình Thượng Thiên nghiêm khắc răn dạy, Dương Trúc Quân liền sinh ra oán hận với Hình Thượng Thiên, trong một đêm từ ái mộ biến thành cừu hận.
"Sao ngươi có thể nói như vậy." Sắc mặt Tô ma ma đỏ lên, lại nhìn bốn phía, thấy trong điện đã sớm không người, thế này mới buông lỏng nói, "Nương nương, họa là từ miệng mà ra, ngươi nhưng phải chú ý... Nếu để thái tử nghe thấy được sẽ không tốt lắm."
Dương Trúc Quân nhớ tới thái tử lạnh nhạt mình, càng là hận ý bừng bừng, nói, "Thái tử hắn đã sớm quên chỗ này có ta, sao có thể nghe thấy?" Dương Trúc Quân nói tới đây, cảm thấy ngực đều là ủy khuất nói không nên lời, nhịn không được lớn tiếng nói, "Ta mới không hiếm lạ hắn!" Dương Trúc Quân nói xong vươn tay quăng chén trà, lập tức chạy vào phòng ngủ.
Trong lòng Tô ma ma vừa vội lại khó chịu, bất đắc dĩ đuổi theo.
Buổi tối, Dương Trúc Quân ngủ trong lòng Tô ma ma, giống như lúc còn nhỏ. Nàng tựa hồ về lại thơ ấu vô ưu vô lự, khi đó nàng vẫn là tiểu công chúa trong nhà, mỗi người đều lấy nàng làm trung tâm, ngay cả con trai độc nhất nhà ngoại tổ mẫu Quý Thư biểu ca cũng sẽ sủng nàng... Mộng mộng, Dương Trúc Quân lại khóc, nếu không phải vào cung, nàng sẽ thành thân với Quý Thư biểu ca, sau đó sống cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc đi? Vì sao phụ thân cố tình đưa nàng vào hậu cung lãnh băng này?
Tô ma ma nhìn Dương Trúc Quân ngủ thế nhưng chảy nước mắt, trong lòng đau nhức, cầm khăn tay lau cho nàng, miệng dỗ, "Tiểu bảo bối của ta, mau mau ngủ..." Tiếng ca kia tuy rằng không đủ tuyệt đẹp, lại có thể làm cho người ta thả lỏng tâm thần đến.
Rất nhanh, Dương Trúc Quân liền nặng nề ngủ.
Buổi sáng, hoàng đế thức dậy nhìn thấy nội thất hỗn loạn, tiết khố màu trắng ném cuối giường, cái yếm màu xanh dưới đệm chăn... chỉ cảm thấy nét mặt già nua có chút hơi hơi đỏ lên, nghĩ ngày hôm qua thật sự là uống quá chén, thế nhưng điên cuồng như vậy. Hắn im ắng đứng dậy, đẩy tay hoàng hậu ngủ say.
Thái giám Lâm Hoài An thấy hoàng đế thật cẩn thận sợ quấy rầy hoàng hậu, trong lòng rất là kinh dị, nghĩ chẳng lẽ hoàng đế hồi tâm chuyển ý? Hắn còn nhớ rõ mấy tháng trước hoàng đế còn chán ghét hoàng hậu.
Rất nhanh hoàng đế như là chạy trốn ra khỏi Phượng Tê cung, sau đó không muốn đề cập, Lâm Hoài An nghĩ, chẳng lẽ là Hoàng đế có chuyện gì thất nghi?
Sinh thần Hoàng hậu tới, thời tiết rất là sáng sủa, hoàng hậu thay đổi điệu thấp ngày xưa, mở tiệc chiêu đãi tất cả cáo mệnh phụ, bàn tiệc bày ở Phượng Tê cung.
Cố Tương mang theo nữ nhi đi ăn mừng, Hình Hân còn nhỏ, hơn nữa có chuyện lần trước, Cố Tương tìm cớ, nói đứa nhỏ không thoải mái, chỉ dẫn Minh Huệ đi.
Minh Huệ mặc áo ngắn kim trăm điệp xuyên hoa đỏ thẫm, trên đầu cài tiểu quan khảm nam châu, ngọc tuyết đáng yêu. Bé con đứng giữa điện, cung kính hành lễ hoàng hậu, giọng trẻ con non nớt nói, "Chúc hoàng tổ mẫu, phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."
Cố Tương ở một bên khẩn trương nhìn, rất sợ hoàng hậu trước mặt mọi người lại làm chuyện gì đó, kết quả hoàng hậu lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, khiến trong lòng Cố Tương chột dạ. Bà nhìn Minh Huệ vẫy vẫy tay nói, " Cháu gái ngoan, đến bên hoàng tổ mẫu."
Minh Huệ nhìn Cố Tương, thấy nàng gật gật đầu, thế này mới quy củ tiêu sái đi qua.
Hoàng hậu ôm Minh Huệ cười nói, "Thật sự là hài tử ngoan, này đó đều thưởng cho ngươi." Ra hiệu cho cung nữ cầm hà bao dùng kim tuyến làm thành kim nguyên bảo đưa cho Minh Huệ.
Cố Tương nơm nớp lo sợ, một bước cũng không dám rời đi, hoàng hậu ôm Minh Huệ nói mấy câu liền giao cho Cố Tương, Cố Tương thế này mới buông lỏng tinh thần.
Một ngày này, hoàng hậu rất là hòa ái dễ gần, lôi kéo vài vị phu nhân quen biết trước kia, tuyệt không âm lãnh, làm cho trong lòng Cố Tương rất là kỳ quái, nàng tổng cảm thấy..., tựa hồ có chuyện gì đã xảy ra.
Yến hội vẫn tiếp tục đến buổi chiều, hoàng đế hạ triều mang theo Hình Thượng Thiên lại đây cố ý đưa lễ vật cho hoàng hậu. Chúng cáo mệnh phụ tránh đi, Hình Thượng Thiên thành tâm thành ý hành đại lễ hoàng hậu, hoàng hậu cười đứng dậy khẽ đỡ, sau đó chỉ vào Cố Tương nói, "Ngươi nuôi nữ nhi tốt, buổi sáng đã hành lễ với ta, bản cung tuổi lớn liền thích con cháu quay quanh như vậy, ngươi nhưng phải cố gắng khai chi tán diệp mới được." Bộ dáng hòa ái dễ gần ngay cả hoàng đế cũng có chút giật mình.
Bất quá hoàng đế hiển nhiên rất là cao hứng nhìn Hoàng hậu chuyển biến, cố ý lưu lại cùng hoàng hậu, yến hội vẫn tiếp tục đến buổi tối.
Cố Tương ôm Minh Huệ đã sớm ngủ lên xe nói, "Điện hạ, chàng không cảm thấy hoàng hậu có điểm kỳ quái sao?"
Hình Thượng Thiên lại như không có nghe thấy, không nói gì, thẳng đến Cố Tương lại hỏi một lần mới quay đầu, nhìn Cố Tương nói, "Ta nghe nói, phụ hoàng gần đây vẫn nghỉ ở tẩm cung hoàng hậu."
Cố Tương, = =, đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ nói hoàng hậu lấy niên kỉ đả bại vô số tiểu yêu tinh trẻ tuổi hậu cung, chiếm lĩnh hoàng đế?
Hình Thượng Thiên lại như không để ý, tiếp tục, biến thành Cố Tương trực tiếp hôn mê, "Hoàng hậu hình như có bầu."