Chương 67: Tiến thoái lưỡng nan

Kiến Ninh múc một thìa thuốc, đưa đến bên môi Tứ gia.
Tứ gia nhìn nàng nước mắt đầm đìa, trong lòng thở dài một tiếng.


Khi nãy bị Cửu Nạn vỗ một chưởng, mặc dù bà ta đã thu lại sáu bảy phần rồi, nhưng Tứ gia võ công tầm thường, cho nên lục phủ ngũ tạng mới bị thương đến vậy, chứ trên thực tế nội thương không phải là nặng.


Mà đám thái y lại sợ chẳng may không cứu chữa được, nên cố ý phán bệnh nặng một chút, hy vọng nếu Vi đô thống có không qua được thì Hoàng Thượng và công chúa cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho y thuật của họ.
Không ngờ làm như vậy, lại khiến Khang Hy và Kiến Ninh sợ ch.ết khiếp.


May mà hắn không sao. Kiến Ninh nhìn Tứ gia, nhẹ nhàng nói: “Há mồm.”
Tứ gia hé miệng ra, dùng sức nuốt thìa thuốc vào, cảm thấy cổ họng đau như dao cắt.
Kiến Ninh thấy hắn khổ sở cau mày, liền an ủi: “Có phải rất đắng không? Để ta nếm thử xem.”


Nói xong, nàng cũng nhấp thử một chút thuốc, quả nhiên đắng nghét vô cùng, không khỏi cũng nhíu mày, gian nan nuốt xuống cổ họng, nói: “Thực đắng.”
Tứ gia nhìn bộ dạng muốn nhổ ra mà phải cố nén lại của Kiến Ninh, định bật cười, nhưng vừa hơi cử động đã đau đớn.


Kiến Ninh nói: “Thái y, các ngươi kê đơn thuốc gì vậy, có thể khiến thuốc ngọt đi một chút không?”
Thái y nói: “Hồi bẩm công chúa, nô tài lúc kê đơn, đã thêm cam thảo vào rồi…chỉ là, làm vậy cũng không khiến thuốc đỡ đắng đi được.”


available on google playdownload on app store


Kiến Ninh thở dài, nàng cũng biết thuốc Đông Y nào cũng vậy, nên không làm khó đám thái y nữa, dù sao giữ mạng cũng quan trọng hơn. Kiến Ninh quay đầu lại, nhìn Tứ gia nói: “Thuốc đắng dã tật, ngươi đừng sợ, cứ nhắm mắt nhắm mũi cố uống hết là xong thôi.”


Tứ gia nhìn đôi môi xinh đẹp còn vương ít nước thuốc trước mặt, ngơ ngác ngẩn người, nhìn không chuyển mắt.
Kiến Ninh gạt gạt thìa, nói: “Nào, uống một ngụm.”
Thấy Tứ gia không có phản ứng gì, nàng kiên nhẫn nhắc lần nữa: “Nào, há mồm ra.”


Gọi đến hai lần mà Tứ gia vẫn ngơ ngẩn, Kiến Ninh giật mình, vội hỏi: “Ngươi sao vậy? Cảm thấy cơ thể không ổn ở chỗ nào. Thái…”
Kiến Ninh vừa muốn gọi Thái y, lại đột nhiên nghe thấy Tứ gia nỗ lực nói: “Ta…có chuyện….muốn nói…với…ngươi.”


Kiến Ninh sửng sốt, lại nghe thái y tiến lại gần, hỏi: “Công chúa, Vi đô thống sao rồi, ngài ấy không chịu uống thuốc sao?”


Nàng nghĩ nghĩ một lát, nói: “Hắn sợ thuốc đắng, ngươi…các ngươi về thái y viện, lấy một ít cam thảo hay cái gì ngòn ngọt tới đây, ừm, nhớ để ý dược tính, đừng để khắc với vị thuốc nào trong đơn.”
Thái y nói: “Tất cả chúng thần sao? Vậy nơi này…”


Kiến Ninh nói: “Nơi này đã có bản cung, các ngươi còn sợ cái gì? Đi mau.”
Đám thái y buộc phải nghe lệnh, đồng loạt rút hết.
Kiến Ninh lại nhìn đám cung nữ, thái giám, nói: “Các ngươi cũng ra ngoài đi, có việc ta sẽ cho truyền.”


Kiến Ninh thấy mọi người đi hết rồi, lúc này mới nói với Tứ gia: “Được rồi, giờ chỉ còn ta và ngươi, ngươi muốn nói cái gì? Hay tạm thời đừng nói vội, uống chút thuốc trước đã.”
Tứ gia nói: “Đắng.”
Kiến Ninh nói: “Ta biết thuốc đắng rồi.”
Tứ gia lại nói: “Ngọt.”


Kiến Ninh ngẩn ngơ: “Cái gì ngọt?” Rồi đột nhiên nàng để ý thấy ánh mắt Tứ gia vẫn nhìn chằm chằm môi mình.
Nàng không phải đồ ngốc, rất nhanh hiểu ra ý hắn, hai má đỏ bứng, nói: “Sắc lang, ngươi đang nghĩ cái gì? Tại sao lại có thể không đứng đắn như vậy chứ?”


Tứ gia đầu tiên nói “đắng”, ý chính là thuốc đắng, mà sau đó nhìn chằm chằm một nàng, nói “ngọt”, đương nhiên ám chỉ môi nàng ngọt. Hắn lại không chịu uống thuốc, ý tứ thế nào không cần nói cũng hiểu.


Nghe nàng mắng mình là “sắc lang”, Tứ gia ảm đạm cười. Mà Kiến Ninh cùng hắn vào sinh ra tử nhiều lần, đối với cảm xúc của Tứ gia có thể nói là tương đối thấu hiểu, tự nhiên nhìn ra nụ cười này mang theo hai ý tứ. Thứ nhất là khen nàng “thông minh”, mà thứ hai, chính là oan uổng kêu bản thân không phải là “sắc lang”.


Nếu như không phải nể tình hắn bị thương nặng, Kiến Ninh thực muốn đập người này một trận, vì vậy nàng ho khan một tiếng, nói: “Được rồi, ngoan, đừng có nghĩ ngợi lung tung, người bệnh phải biết phối hợp điều trị. Nào, uống thuốc.”


Nói xong, nàng lại múc một thìa thuốc định bón cho Tứ gia, nào ngờ Tứ gia kiên quyết ngậm miệng. Nàng càng cố nhét thìa vào thì Tứ gia càng cắn chặt hàm hơn. Kiến Ninh cả giận, quát: “Ngươi có tin là ta bẻ hết răng của ngươi không hả?”


Tứ gia nhìn nàng tức giận xen chút xấu hổ thì ánh mắt lại càng chờ mong. Thấy hắn giở bộ dạng vô lại như vậy, Kiến Ninh rốt cục thở dài, nói: “Quên đi, quên đi, ta thua ngươi rồi.”


Nói xong, nàng bưng bát thuốc lên, uống một ngụm, sau đó cúi đầu xuống, đặt môi lên môi Tứ gia. Tứ gia mở miệng, ʍút̼ mát đôi môi của Kiến Ninh, khiến nàng ngẩn ra, miệng không tự chủ cũng hơi hé một chút, nước thuốc liền nhanh chóng chảy xuống.


Thuốc chảy đến đâu, Tứ gia uống đến đó, lại còn cảm thấy không thỏa mãn mà ɭϊếʍƈ môi nàng rất lâu, dường như ngay cả chút thuốc còn sót lại cũng muốn uống cho kì hết.
Kiến Ninh trợn mắt, đứng bật dậy, mắng: “ɖâʍ…”


Tứ gia bình tĩnh nhìn nàng, bình tĩnh ɭϊếʍƈ môi mình, bình tĩnh nói: “Còn muốn.”
Kiến Ninh cảm thấy mặt mình nóng đến phát sốt
Đúng lúc này, bên ngoài có người nói: “Hoàng Thượng giá lâm.”
Kiến Ninh ngẩn ra, vội vàng lùi ra xa một chút, đứng thẳng nghiêm túc.


Sau đó Khang Hy rảo bước rất nhanh vào, nói: “Trẫm nghe hình như Tiểu Quế Tử đã tỉnh?”
Kiến Ninh hành lễ, cung kính nói: “Đúng vậy, Hoàng đế ca ca, hắn…vừa mới tỉnh.”
Khang Hy mỉm cười, gật đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ngươi tự mình bón thuốc cho Tiểu Quế Tử?”


Kiến Ninh nghe thấy hai chữ “bón thuốc”, nhịn không được lại đỏ bừng cả mặt, vội vàng cúi gằm xuống, nói: “Đúng vậy, Hoàng đế ca ca.”
May mà Khang Hy có vẻ cũng không để ý tới chuyện này, hắn đi tới giường Tứ gia đang nằm, nói: “Tiểu Quế Tử…à, Tiểu Bảo, ngươi cảm thấy sao rồi?”


Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, nô tài…không sao.”
Thấy Tứ gia cố gượng ngồi dậy hành lễ, Khang Hy vội đưa tay ngăn lại: “Ngươi vì cứu trẫm mà bị trọng thương, ngàn vạn lần đừng cử động, cứ nằm đi.”
Tứ gia nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”


Khang Hy cười: “Đa tạ cái gì, nghỉ ngơi tốt chính là cách cảm ơn tốt nhất với trẫm rồi!”
Hai người nhìn nhau, Tứ gia đột nhiên phát hiện tuy rằng Khang Hy cười vô cùng thân thiện, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo không chút tình cảm.
Khang Hy hỏi thăm vài câu, lại nói: “Thái y đi đâu hết rồi?”


Kiến Ninh vội nói: “Hoàng đế ca ca, là ta bảo bọn họ về…lấy cho Tiểu Quế Tử ít cam thảo…thuốc của hắn thực sự rất đắng.”
Khang Hy cười: “Thuốc đắng dã tật, không khổ tận sao có ngày cam lai. Khoan, Kiến Ninh, sao ngươi biết thuốc này đắng?”


Kiến Ninh cúi đầu, lí nhí nói: “Lúc nãy ta thử xem thuốc có nóng quá không…nên uống một ngụm.”
Khang Hy nói: “Ngươi xưa nay đều sợ thuốc đắng, vậy mà lại vì Tiểu Quế Tử mà uống trước một ngụm. Tiểu Quế Tử, ngươi thật có phúc.”


Kiến Ninh cảm thấy trong lời của Khang Hy còn có thâm ý, vì vậy ngẩng đầu lên muốn quan sát sắc mặt của Khang Hy, đã thấy Khang Hy quay đầu đi nhìn Tứ gia, nói: “Tiểu Bảo, ngươi cứu giá có công…cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, sau khi khỏi bệnh, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi…”


Tứ gia nói: “Đa tạ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng thứ tội cho thần mạo muội hỏi một câu, nơi này là Càn Thanh cung sao?”
Khang Hy vừa nói “Phải” thì Tứ gia vội đứng dậy: “Nô tài sao có thể ở trong cung của Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng sai người đưa nô tài trở về phủ.”


Khang Hy ngăn hắn lại, nói: “Ngươi bị thương nặng như vậy, đừng nên cử động nhiều.”
Tứ gia vẫn kiên trì nài nỉ: “Hoàng Thượng đối với nô tài ơn trọng như núi, nhưng quy củ nghìn năm nay nô tài không dám làm trái. Xin Hoàng Thượng ân chuẩn.”


Khang Hy bất đắc dĩ, liền nói: “Thôi được, để chờ Thái y quay lại đã, hiện trẫm lệnh ngươi cứ nằm xuống cho trẫm.”
Một lát sau, Thái y tới, Khang Hy hỏi han cẩn thận, xác định Tứ gia bây giờ có cử động cũng không sao, liền sai mấy Thái giám đỡ Tứ gia lên kiệu, từ từ ra khỏi cung.


Kiến Ninh tuy rằng nóng ruột nóng gan nhưng cũng không còn cách nào khác, Tứ gia hiện giờ đã là đại thần trong triều, nàng không có lí do nào để giữ hắn ở lại trong cung, hơn nữa chính bản thân hắn cũng nằng nặc đòi đi. Hắn là người cực kỳ thông minh, từ bỏ ân sủng của Hoàng Thượng như vậy hẳn phải có ý đồ của riêng mình, nàng tin hắn quyết định đúng.


Tứ gia ra khỏi cung không lâu, lại có người tới báo Thái hậu lâm bệnh. Khang Hy vội kéo Kiến Ninh đi thăm. Nhìn Thái hậu nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, nghe Thái y nói là bị nhiễm phong hàn, Khang Hy liền an ủi bà, lại sai người đi sắc thuốc, nhìn Thái hậu uống xong mới rời đi.


Trên đường ra khỏi Từ Ninh cung, Khang Hy nhìn Kiến Ninh, nói: “Kiến Ninh, trẫm có một chuyện muốn hỏi ngươi?”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca muốn hỏi gì?”
Khang Hy nói: “Kiến Ninh…ngươi cảm thấy Tiểu Quế Tử…Tiểu Bảo là người thế nào?”


Kiến Ninh giật nảy người, cố ra vẻ thản nhiên nói: “Hắn là người trung thành và tận tụy với Hoàng đế ca ca.”
Khang Hy gật đầu, cười nói: “Ngoài ra?”
Kiến Ninh ngạc nhiên: “A?”


Khang Hy nhìn nàng, nói: “Ngoài những cái đó ra, Kiến Ninh, ngươi còn cảm thấy hắn thế nào nữa?” Hai mắt hắn nhìn thẳng vào Kiến Ninh, dáng vẻ nghiêm nghị giống như không cho phép nàng nói dối.


Kiến Ninh tim đập thình thịch, không hiểu Khang Hy hỏi vậy là có ý gì, chẳng lẽ hắn biết gì đó rồi sao?….Nhưng mà…Kiến Ninh hoảng sợ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc nãy trong Càn Thanh cung.


…Nếu thật sự là vậy, Khang Hy lúc đó lại không nói điều gì, có thể thấy tâm tư của hắn…thật sự là vô cùng đáng sợ.


Khang Hy vẫn mang theo ý cười vui đùa trên miệng, vẫn là thiếu niên tuấn tú vô song của trước đây, chỉ có đáy mắt…rõ ràng là thiếu đi một cái gì đó…Nếu như trước đây là ánh mặt trời ấm áp, vậy thì hiện giờ chính là mùa đông lạnh giá.


Kiến Ninh trong lòng sợ hãi, từ bao giờ hắn trở nên như vậy, liền chần chừ nói: “Trừ cái đó ra…Ngoài ra…”


Khang Hy thấy nàng biến sắc, lại do dự thì cười: “Được rồi, trẫm chỉ hỏi ngươi xem ngươi cảm thấy hắn thế nào thôi mà ấp a ấp úng như vậy, chẳng lẽ ngươi có bí mật gì không thể nói cho trẫm sao?”
Kiến Ninh vội vàng nói: “Kiến Ninh sao dám? Hoàng đế ca ca, ta…”


Khang Hy đột nhiên cắt lời nàng, túm bả vai Kiến Ninh, nói: “Được rồi, trẫm biết ngươi không giấu trẫm…Ngươi là muội muội trẫm yêu nhất, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng vì trẫm. Đối với trẫm mà nói, biết như vậy là đủ rồi.”


Kiến Ninh nghe Khang Hy nói tới đâu thì mồ hôi hột đổ ra tới đó. Lúc trước nếu Khang Hy nói như vậy, nàng nhất định vô cùng cảm động, vậy mà giờ phút này chỉ cảm thấy bủn rủn tay chân. Thông minh như nàng cũng không thể biết được những gì từ trước đến nay thiếu niên hoàng đế làm cho mình, rốt cục phần nào là thật, phần nào là giả, hay là tất cả…đều là giả.


Sau khi chia tay Khang Hy, Kiến Ninh quay trở lại Khôn Ninh cung, tắm rửa thay quần áo, cố gắng bình tĩnh nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.


Rõ ràng chỉ là một ngày ngắn ngủi, vậy mà y như phim mạo hiểm Hollywood. Kiến Ninh xoa xoa thái dương, thầm nghĩ: “Ai ngờ Mộc Mộc lại lộ ra sơ hở để Hoàng đế ca ca nắm được…Là tại ta quá mức sơ suất. Khang Hy trước giờ đều không phải là kẻ dễ lừa, tâm tư hắn so với người khác còn cẩn thận tỉ mỉ hơn trăm lần. Mộc Kiếm Bình quá ngây thơ, lại ‘thầm mến’ Khang Hy, cho nên nếu Khang Hy cố ý điều tr.a nàng ta, e rằng nàng ta ngay cả bán mình đi cũng không biết!”


Than thở một hồi, đột nhiên nàng thầm nghĩ: “Đúng rồi…ta đã quên không hỏi là rốt cục bọn họ có chạy thoát hay không…Mặc dù có Cửu Nạn tương trợ, nhưng hoàng cung nhiều thị vệ như vậy…Mộc Mộc tiểu nha đầu đáng yêu thế, nếu bị Hoàng đế ca ca giết…” Nghĩ đến đây, trong lòng Kiến Ninh dấy lên cảm giác bất an.


Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng Kiến Ninh nhớ tới một người, vội vàng nói: “Người đâu!”
Một cung nữ đứng ngoài cửa bước vào, hành lễ nói: “Công chúa có gì sai bảo?”


Kiến Ninh nói: “Tiểu Kì Tử đâu? Hắn đã quay về chưa?” Lúc đó Tiểu Kì Tử cũng bị Mộc Kiếm Thanh điểm huyệt ném vào phòng Bố Khố, không biết là còn sống hay đã ch.ết.
Cung nữ kia nói: “Hồi bẩm công chúa, không thấy Tiểu Kì Tử quay lại.”


Kiến Ninh trong lòng âm thầm kêu khổ, phất tay nói: “Các ngươi đến phòng Bố Khố tìm đi, hắn hẳn đang ở đó.”
Một lát sau, quả nhiên đám thái giám cung nữ mang theo Tiểu Kì Tử trở lại. Tiểu Kì Tử hai mắt đầy nước, quỳ xuống đất nói: “Công chúa! Ô ô ô…”


Kiến Ninh thấy hắn sợ hãi như vậy, liền nói: “Được rồi, đứng lên đi, đừng có khóc nữa. Thích khách đã chạy rồi, bản cung cũng không sao, ngươi cũng bình an.”
Tiểu Kì Tử đứng dậy, nói: “Nô tài thực sự rất cảm động, cảm động công chúa còn nhớ tới nô tài.”


Kiến Ninh nhìn hắn nước mắt lưng tròng, bật cười: “Được rồi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên ta mới quên bẵng mất, giờ này mới nhớ ra. Thôi, lui xuống đi.”
Tiểu Kì Tử ngoan ngoãn đi ra ngoài. Kiến Ninh lại thở dài, nói: “Các ngươi có nghe trong cung nói hai thích khách hôm nay thế nào rồi không?”


Một cung nữ tiến lên, nói: “Hồi bẩm công chúa, Hoàng Thượng vẫn đang phái người lục soát, đáng tiếc chưa tìm được thích khách.”
Kiến Ninh an tâm, nói: “Ừm, được…bản cung đã biết. Các ngươi cũng lui xuống đi, bản cung muốn nghỉ ngơi.”


Kiến Ninh trèo lên giường, kéo chăn che kín người. Bây giờ trời đang vào tháng tám, đúng độ nóng nhất trong năm, cho nên nàng cảm thấy thật nóng bức, liền tung chăn ra. Cố gắng nhắm mắt lại, Kiến Ninh lại nghĩ tới gương mặt của Tứ gia, nghĩ tới lúc bón thuốc môi-kề-môi, không khỏi đỏ mặt, đưa tay sờ lên môi, xấu hổ kéo chăn lên, vùi đầu vào chăn.


Nghĩ một lát, lại nghĩ về Khang Hy, nhớ tới ánh mắt hắn khi hỏi cảm nhận của mình với Tứ gia, không hiểu sao, nàng cảm thấy ánh mắt ấy lạnh như băng, mang theo sát ý nồng đậm…Trong nháy mắt, Kiến Ninh đang nóng bỗng chuyển lạnh.


Rơi vào đường cùng, nàng cố lắc lắc đầu để đẩy những suy nghĩ hỗn độn này đi.
Loại cảm giác này, giống như cả người đang nằm kẹp giữa băng và lửa.


Kiến Ninh lăn qua lộn lại hồi lâu, kiến cũng đếm tới mấy ngàn con mà vẫn không ngủ được, rốt cục mãi cho tới khi trời gần sáng mới thiếp đi.


Sáng hôm sau, Kiến Ninh dậy, dùng chút điểm tâm rồi chạy tới thỉnh an thái hậu. Thái hậu vẫn đang ốm, cho nên Kiến Ninh chỉ ngồi một lát, sợ quấy nhiễu Thái hậu nghỉ ngơi, nàng ra ngoài hỏi chuyện đám Thái y.


Thái y đều nói không có gì đáng ngại, vì thế Kiến Ninh chạy tới Ngự Thư Phòng định tìm Khang Hy. Ai ngờ khi nàng đến đã thấy Khang Hy với mấy đại thần đang bàn bạc gì đó, bộ dạng vô cùng nghiêm túc nên Kiến Ninh không dám quấy rầy, lại xoay người đi, vừa đúng lúc nhìn thấy Tổng quản thị vệ Đa Long bước tới.






Truyện liên quan