Chương 70: Củi khô lửa bốc

Tứ gia khom lưng hành lễ. Khang Hy nói: “Tiểu Bảo, ngươi đến rồi à, mau mau đứng dậy.”


Tứ gia đứng lên, đi tới bên cạnh Khang Hy. Mà Khang Hy thì quay đầu nhìn Kiến Ninh, ôn hòa nói: “Kiến Ninh, ngươi cũng mệt rồi, về cung nghỉ ngơi đi. Bên chỗ thái hậu không cần qua nữa, trẫm đã sai người chăm sóc Thái hậu rồi.”


Kiến Ninh gật đầu, lấy tay áo lau nước mắt, nói: “Hoàng đế ca ca, Kiến Ninh xin phép đi trước.” Nói xong, nàng hành lễ xoay người đi, lúc ngang qua chỗ Tứ gia, liền liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tứ gia trong lòng muôn lời muốn nói lại không thể nói gì, chỉ biết nhìn Kiến Ninh, hai hàng lông mày cau lại.


Khang Hy thấy Kiến Ninh ra ngoài rồi, mới nói: “Tiểu Bảo, sức khỏe sao rồi?”
Tứ gia nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã không còn gì đáng ngại.”
Khang Hy nói: “Loại nội thương này, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, ngươi không nên khinh thường, trẫm thực sự không muốn thấy ngươi có mệnh hệ gì.”


Tứ gia cười nói: “Hoàng Thượng nói vậy thì nô tài sao dám xảy ra chuyện gì.”
Khang Hy liền cười, sau đó, đột nhiên thở dài.
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng có chuyện gì sao?”
Khang Hy nhíu mày: “Trẫm trong lòng có một chuyện nan giải.”


Tứ gia nói: “Không biết nô tài có thể phân ưu cùng Hoàng Thượng được chăng?”


available on google playdownload on app store


Khang Hy chậm rãi lắc đầu, nói: “Ngươi gần đây ở nhà trị bệnh nên không biết tình hình đang ngày càng căng thẳng. Hiện giờ Tam phiên rục rịch, Ngô Tam Quế còn gửi tấu chương lên triều nói quân lương không đủ, muốn trẫm chi thêm bạc.”


Tứ gia nói: “Sao có thể như vậy? Cho dù quốc khố dư bạc cũng không thể cho lão.”
Khang Hy cười, nói: “Ngươi cũng biết là không thể cho sao?”


Tứ gia nói: “Ngô Tam Quế lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều rõ. Lão sớm mưu đồ phản nghịch, còn muốn Hoàng Thượng phát quân lương sao? Chỉ sợ sau khi đủ ăn đủ xài sẽ quay lại cắn ngược, như vậy thì không tốt.”


Khang Hy mỉm cười gật đầu, rồi lại tiếp tục thở dài thườn thượt, nói: “Tiểu Bảo, ngươi quả nhiên thông minh. Không tồi, ngươi nói rất đúng, trẫm cũng nghĩ như vậy, nếu giờ phát quân lương, e rằng phát bao nhiêu cũng không đủ…Chỉ là…giang sơn Đại Thanh chúng ta mới dựng lên, nếu không tìm cách trấn an Ngô Tam Quế, e rằng lão sẽ thực sự phất cờ tạo phản, đến lúc đó thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, khổ không kể xiết.”


Tứ gia nghe tới đây, loáng thoáng ngửi thấy mùi vị không ổn. Vì vậy hắn liền nói: “Hoàng Thượng yên tâm, Ngô Tam Quế trước đây là phản thần nhà Minh. Chính lão đã tự tay giết ch.ết Quế Vương, cho nên người Hán hận hắn thấu xương, cứ cho là lão có ý dấy binh làm phản, e cũng không có người ủng hộ.”


Khang Hy nói: “Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng chiến sự nổ ra, dù chính nghĩa hay phi nghĩa thì dân chúng vẫn phải chịu khổ. Ngươi cũng biết đấy, đại thần trong triều thấy trẫm còn trẻ, thường xuyên không thèm để trẫm vào mắt, lúc nào cũng nói tốt cho Ngô Tam Quế. Trẫm sợ nếu thực sự có ngày kia…bọn họ không biết sẽ lựa chọn thế nào…trẫm sợ bọn họ sẽ chọn Ngô Tam Quế mà bỏ trẫm.”


Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, ngài là vua một nước, sao lại có thể bị những tên loạn thần tặc tử cản tay được? Hoàng Thượng quyết định đương nhiên là đúng, thần vạn phần ủng hộ.”


Khang Hy nhướn mày, quay đầu mỉm cười nhìn Tứ gia: “Cản tay? Xem ra gần đây ngươi đọc không ít sách đâu, ngay cả từ này cũng biết.”


Tứ gia ho khan: “Bên cạnh nô tài có mấy vị quân sự, bọn họ thường xuyên bàn luận chuyện thiên hạ, cho nên cũng học lỏm được vài phần. Nếu thần nói có gì không phải, mong Hoàng Thượng đừng trách.”


Khang Hy cười: “Thảo nào, ta còn đang băn khoăn không hiểu sao ngươi đột nhiên văn hoa như vậy…Trẫm cũng biết quan hệ giữa ngươi và Khang Thân Vương, Sách Ngạch Đồ, thậm chí ngay cả Minh Châu, Đa Long không tệ, cho nên, nếu lúc đó có người ra mặt phê phán quyết định của trẫm, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”


Tứ gia nói: “Hoàng Thượng yên tâm, Hoàng Thượng chỉ cần hô một tiếng, thần nguyện ý hưởng ứng, dốc sức đứng bên cạnh Hoàng Thượng.”
Khang Hy cười ha ha, nói: “Vô cùng tốt, ngươi quả nhiên tiến bộ thần tốc a.”


Hai người vui mừng hàn huyên một lát. Khang Hy lại nói: “Thật ra, gần đây trẫm còn có một chuyện khiến trẫm vô cùng do dự.”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng đang lo lắng chuyện gì ạ?”
Khang Hy chậm rãi nói: “Việc này, liên quan đến Kiến Ninh.”


Trong nháy mắt, Tứ gia cảm giác như lồng ngực bị đè nặng đến không thở nổi. Hắn cứng ngắc nói: “Công chúa Kiến Ninh?”


Khang Hy nói: “Đúng vậy, khi nãy ta nói rồi đó, đám người Ngô Tam Quế không an phận, nhưng trẫm không muốn đánh rắn động cỏ…tuy rằng tương lai nhất định phải tiêu diệt, chỉ là tạm thời cũng không thể khiến lão đề phòng…cho nên phải đối tốt với lão…quân lương không thể cấp…Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể dùng cách hòa thân, chính là đem Kiến Ninh gả cho con trai của Ngô Tam Quế, Ngô Ứng Hùng.”


Trong Ngự thư phòng, nhất thời tĩnh mịch không một tiếng động.
Mới vừa rồi khi Khang Hy nhắc tới Ngô Tam Quế, Tứ gia đã cảm thấy không ổn, sau đó lại nói tới chuyện có liên quan đến Kiến Ninh thì hắn đã đoán ra bảy tám phần, nhưng giờ phút này nghe Khang Hy nói thẳng, vẫn như cũ chấn động không biết làm sao.


Khang Hy thấy Tứ gia không nói, liền hỏi: “Tiểu Bảo, sao vậy? Sao ngươi không nói gì?”
Tứ gia liền nói: “Nô tài đang suy nghĩ…”
Khang Hy gật đầu, nói: “Vậy ngươi nghĩ ra chưa, cảm thấy thế nào?”


Tứ gia nhíu mày, nói: “Biện pháp Hoàng Thượng nghĩ ra đương nhiên là vô cùng tốt…chỉ là…Hoàng Thượng hiện chỉ có mình công chúa là muội muội, Hoàng Thượng có thể hy sinh nàng được sao? Hơn nữa, Thái hậu…chỉ sợ…”


Khang Hy nói: “Trẫm đúng là vì như vậy mà do dự không ngừng. Còn thái hậu…thực ra sẽ không đâu, việc này chính là do Thái hậu chủ động nói với trẫm.”
Tứ gia kinh hãi, nói: “Là ý của Thái hậu?”


Khang Hy nói: “Đúng vậy, ngươi cũng không ngờ phải không. Thái hậu nhiều ngày nay bị bệnh, trẫm cũng không muốn quấy rầy nàng. Chẳng qua, đây là chuyện trọng đại, vì vậy trẫm mới thử dò hỏi Thái hậu nên dùng cách nào để trấn an Ngô Tam Quế. Thái hậu nghe xong liền lập tức nói vậy để Kiến Ninh đi hòa thân đi, thậm chí còn đề nghị trẫm nên gả Kiến Ninh cho Ngô Ứng Hùng.”


Tứ gia cứng họng không biết nói gì, Thái hậu trong mắt người ngoài chính là mẹ đẻ của Kiến Ninh, nếu ngay cả bà ta cũng đồng ý, hắn làm gì có tư cách phản đối?


Khang Hy lại nói: “Nhưng mà trẫm thực sự yêu thương Kiến Ninh, không nỡ đưa nàng tới Vân Nam xa xôi, lại còn là gả cho Ngô Ứng Hùng…Aizz, bởi vậy Thái hậu tuy rằng đồng ý, nhưng trẫm vẫn do dự không quyết…muốn hỏi ý kiến ngươi một chút.”
Khang Hy dứt lời, liền nhìn Tứ gia, trong mắt lộ ra ý dò xét.


Tứ gia hơi cúi đầu tránh tầm mắt của Khang Hy, suy nghĩ một lát, liền nói: “Tiểu Bảo…chỉ là một đô thống nhỏ nhoi, sao có thể quyết định thay Hoàng Thượng, huống hồ đây lại là chuyện chung thân đại sự của công chúa…Thần chỉ cảm thấy…Hoàng Thượng nên thận trọng một chút, ví dụ như có thể sắc phong con gái của đại thần nào đó làm công chúa, rồi đưa đi Vân Nam…”


Khang Hy chậm rãi nói: “Đây cũng là một biện pháp, chỉ là…trẫm sợ Ngô Tam Quế không hài lòng. Bởi tuy cùng là công chúa, nhưng thân phận của Kiến Ninh thực sự rất khác biệt.”
Tứ gia thấy Khang Hy trầm ngâm, cũng không lên tiếng.


Khang Hy lại hỏi: “Tiểu Bảo, ngươi đa mưu túc trí, còn có cách nào khác không?”
Tứ gia cảm thấy Khang Hy đang cố ý thử mình, trong lòng nghi hoặc không thôi, liền nói: “Nô tài chẳng qua chỉ là hơi thông minh một chút, làm sao có thể nghĩ ra điều gì được. Mọi việc xin Hoàng Thượng làm chủ.”


Khang Hy thở dài: “Được rồi, cho dù trẫm có muốn cũng không thể làm gì được, chỉ khổ cho Kiến Ninh.”
Tứ gia nghe được “khổ cho Kiến Ninh”, trong lòng phi thường khó chịu.
Khang Hy dứt lời, lại nói: “Đúng rồi, Tiểu Bảo, ngươi vội vàng vào cung là vì chuyện gì?”


Tứ gia lấy lại tinh thần, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài nhận được tin báo, hiện Đài Loan Diên Bình quận vương Nhị công tử Trịnh Khắc Sảng đang ở trong kinh thành.”
Khang Hy ngẩn ra, nói: “Trịnh Khắc Sảng?”
Tứ gia nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng, người xem có cần bắt hắn lại hay không?”


Khang Hy nghĩ một lát, cười nhạt: “Trịnh gia chỉ có hai người con, tư chất trẫm thấy thấp kém vô cùng, xem ra Trịnh Kinh không có người nối nghiệp rồi. Hiện giờ ở Đài Loan, tai họa lớn nhất e chính là Trần Vĩnh Hoa.”
Tứ gia nhíu mày nói: “Hoàng Thượng, Trần Vĩnh Hoa là ai?”


Khang Hy nói: “Ngươi không biết cũng khó trách, Trần Vĩnh Hoa là một viên tướng vô cùng nổi danh đa mưu túc trí dưới trướng Trịnh Kinh. Nhưng, ngoài thân phận này ra, người này còn là cao thủ võ lâm, nói ra chắc cũng không quá xa lạ với Tiểu Bảo ngươi.”


Tứ gia nói: “Không biết người này trên giang hồ là ai?”
Khang Hy nói: “Tiểu Bảo, ngươi lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, chắc đã từng nghe qua câu: “‘Làm người mà không quen biết Trần Cận Nam thì dù có gọi là anh hùng cũng uổng phí!’ rồi chứ.”


Tứ gia cả kinh, thốt lên: “Thì ra Trần Vĩnh Hoa chính là Trần Cận Nam sao?”


Ở thế giới trước kia của Tứ gia, khi hắn còn là Ung Chính đế, đã từng rất nhiều lần nghe tới cái tên Trần Vĩnh Hoa, cũng biết người nọ là trợ thủ đắc lực của Trịnh Kinh, lại không ngờ rằng người này kiếp này lại chính là sư phụ Trần Cận Nam của mình.


Khang Hy cười nhìn hắn, nói: “Ngươi không biết sao?”


Tứ gia gật đầu, nói: “Thì ra là Trần Cận Nam…” hắn thở dài, từ đáy lòng thầm nghĩ: “Trách không được ông ấy thoạt nhìn đã biết không phải là phường chém giết tầm thường mà là bậc anh hùng cái thế. Aizz, đáng tiếc nhân tài lại không được trọng dụng…”


Khang Hy nói: “Trịnh Khắc Sảng chẳng qua chỉ là một con hổ giấy thôi, không cần bắt làm gì. Cứ để hắn lén lút trở lại Đài Loan đi, chỉ cần hắn trở về, e rằng Trịnh Kinh sẽ phải đau đầu với hai vị quý tử đấy.”
Tứ gia nghĩ một lát, liền hiểu được nguyên nhân Khang Hy nói vậy.


Kiếp trước từng gian gian khổ khổ trải qua cuộc chiến “cửu long tranh bá”, Tứ gia sao có thể không hiểu ý tứ của Khang Hy? Tuy rằng mới gặp một lần, nhưng Tứ gia cũng biết, Trịnh Khắc Sảng là kẻ tầm nhìn hạn hẹp, không có đầu óc, lại xúc động hiếu thắng, luôn căm ghét đại ca được Trịnh Kinh sủng ái, vì thế mới tâm tâm niệm niệm liên thủ với Phùng Tích Phạm muốn giết Trần Cận Nam.


Nếu giữ lại Trịnh Khắc Sảng, tương lai hắn trở lại Đài Loan nhất định sẽ tranh vương vị với người đại ca kia, đấu nhau đến ngươi ch.ết ta sống. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đạo lý này không bao giờ sai, chỉ là…


Tứ gia nhíu mày thầm nghĩ: “Trịnh Khắc Sảng nếu muốn đoạt quyền, Trần Cận Nam nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng người này hành xử quang minh chính đại, không giống như Phùng Tích Phạm. Đến lúc đó, sợ là…khó thể sống được.”


Tứ gia tiếc cho một anh hùng, nhưng cũng không thể vì một người mà bỏ qua đại cục.
Khang Hy nói: “Tiểu Bảo, ngươi đoán xem, vì sao trẫm nói thả Trịnh Khắc Sảng sẽ có lợi cho chúng ta?”


Tứ gia trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không muốn nói thẳng ra, cúi đầu thầm nghĩ: “Nếu Hoàng A Mã biết tương lai sau này những đứa con của hắn cũng vì ngôi hoàng đế kia mà đấu đá sinh tử như vậy, không biết giờ phút này còn có thể tự đắc được nữa không…Hoàng tộc tình mỏng…Thôi thôi, con vua thì nhiều mà ngôi hoàng đế chỉ có một.” Nghĩ đến đây, Tứ gia cảm thấy chua sót vô cùng.


Nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, nói: “Ta sao có thể biết được tâm tư của Hoàng Thượng? Chẳng lẽ Hoàng Thượng cảm thấy Trịnh Khắc Sảng là kẻ hữu dũng vô mưu, không đủ uy hϊế͙p͙ chúng ta sao?”


Khang Hy nói: “Cái này chỉ là một phần nhỏ thôi. Nguyên nhân chính khiến trẫm thả hắn đi, chính là muốn hắn quay về Đài Loan, tranh đoạt ngôi vị với đại ca hắn. Đến lúc đó Đài Loan nội loạn, trẫm sai người tấn công sẽ dễ như trở bàn tay.”


Tứ gia liền nói: “Hoàng Thượng thánh minh! Quả là kế sách tuyệt diệu, để đám người Đài Loan đó trước tiên bị xâu xé lẫn nhau, chờ đến lúc bọn chúng đều kiệt sức rồi, Hoàng Thượng chỉ cần nhấc tay là đã thu được Đài Loan về.”


Khang Hy cười nói: “Được rồi, không cần nịnh trẫm. Chuyện này cũng còn là tương lai dài lâu, trước mắt việc Tam phiên cấp bách hơn, ngươi cứ để đám Trịnh gia Đài Loan đó thảnh thơi một thời gian đi, trẫm hiện chưa muốn cùng lúc giáp mặt hai kẻ địch.”


Hai người nói một lát, Tứ gia liền cáo lui. Vốn định xuất cung, nhưng không hiểu sao, đôi chân dường như không nghe lệnh hắn, vòng vòng vèo vèo mà chạy tới Khôn Ninh cung.


Tứ gia hai kiếp đều sống trong Hoàng cung, đối với đường ngang ngõ tắt nắm rõ như lòng bàn tay, nhanh chóng tới Khôn Ninh cung. Thấy nơi này trống trơn không một bóng người, không biết đám thái giám cung nữ đã đi đâu, Tứ gia hoảng sợ, tim đập loạn nhịp, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta đã tới chậm một bước, Cửu Nạn ni cô kia hành động rồi sao?”


Nghĩ vậy, hắn vội vàng chạy vào, lại cẩn thận không dám để lộ tiếng bước chân.


Lúc chạy tới tẩm cung của Kiến Ninh, vẫn như cũ không thấy một ai. Tứ gia vừa mới hô hoán một tiếng, đột nhiên lại thấy trong góc phòng một người vai để trần đang chậm rãi kéo áo lên. Nàng không quay đầu lại, chỉ nói: “Bản cung không phải đã nói các ngươi lui xuống sao? Lại chạy vào đây làm gì?”


Không nghe thấy tiếng trả lời, lúc này nàng mới quay đầu lại xem, quần áo còn chưa mặc xong, bỗng dưng trông thấy Tứ gia liền sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.


Kiến Ninh vội xoay người lại, kéo chăn lên trùm kín người, sau đó nhanh chóng mặc quần áo cho tử tế. Lại nghe Tứ gia nói: “Là tại ta không lên tiếng, đã mạo phạm công chúa. Xin công chúa thứ tội.”


Kiến Ninh cố trấn tĩnh lại, nói: “Không liên quan đến ngươi, là tại ta trong lòng phiền muộn, cho nên mới để thái giám cung nữ lui xuống.”
Tứ gia nhất thời không nói gì, trong lòng nghĩ tới bờ vai trắng nõn kia…thực sự tuyệt vời.


Kiến Ninh thấy hắn không trả lời, liền hất chân bước xuống giường, trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng, nói: “Ngươi, ngươi tại sao đột nhiên tới đây? Mà sao không lên tiếng?”
Tứ gia nói: “Ta thấy Khôn Ninh cung vắng lặng, sợ công chúa xảy ra chuyện không hay nên mới vội vàng xông vào…Thật có lỗi.”


Kiến Ninh thầm nghĩ: “Thì ra hắn có lo lắng cho ta.” Vì thế, nàng mỉm cười ngọt ngào, nói: “Không có gì, không cần phải lo, mà khoan, ngươi sợ ta sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Nàng nói xong, liền ngồi xuống bên cạnh bàn.


Tứ gia nhìn về phía Kiến Ninh, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hây hây như quả bồ quân của nàng, cuối cùng dừng ở chỗ cổ áo của Kiến Ninh.


Kiến Ninh không hề phát hiện ra, chỉ hỏi: “Ngươi lo…” Từ “cái gì” còn chưa kịp nói ra, đã thấy Tứ gia đi tới gần, vẻ mặt vô cùng không…bình thường. Kiến Ninh ngẩn ra, nhìn hắn kề sát vào nàng, hơi hơi cúi người xuống, ngón tay chạm vào cổ áo mỏng tang của Kiến Ninh.


Kiến Ninh cả kinh, theo bản năng liền ngửa người về phía sau tránh đi, lại bị Tứ gia giữ chặt. Hắn nói: “Đừng nhúc nhích.”
Kiến Ninh vô cùng khó hiểu, đành phải ngồi bất động, nhìn Tứ gia từ từ cởi từng nút áo của nàng.


Ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt, lại ngửi được hô hấp của hắn gần trong gang tấc, Kiến Ninh cảm thấy tim như ngừng đập, hô hấp càng lúc càng dồn dập, bộ ngực phập phồng liên hồi.


Khi nãy bởi vì trời quá nóng, cho nên nàng mới muốn thay bộ quần áo khác, không ngờ giờ phút này còn cảm thấy nóng hơn cả khi nãy, tựa như cả người đang chìm trong biển lửa. Nàng cảm thấy khát khô cổ, miệng cũng khô khốc, vì thế rất tự nhiên ɭϊếʍƈ môi vài cái.


Tứ gia vốn chỉ là thấy nàng cài nhầm nút áo nên muốn cởi ra cài lại, không ngờ tay hắn gây họa, nút áo rơi xuống liền thấp thoáng lộ ra một chút da thịt trắng ngần của Kiến Ninh, ẩn ẩn có thể hai nụ hoa nho nhỏ trên bộ ngực. Hắn không dám nhìn lâu, mới cố ý dời mắt đi, ai ngờ lại thấy nàng đang ɭϊếʍƈ đôi môi mềm mại cực kỳ mê người.


Ngón tay Tứ gia run lên, cọ qua cọ lại nơi da thịt lộ ra. Hắn cảm thấy trong người nóng như lửa đốt, sau đó lan rất nhanh, bùng cháy.






Truyện liên quan