Chương 3
Ngày hôm sau, đúng giờ Hoàng Khải khóa cửa, chờ thang máy.
Vừa lúc thang máy từ tầng trên đi xuống. Cậu bước vào thang máy, một người con trai cao to lại còn đẹp mĩ mãn đứng ở bên trong từ trước, trên bay cầm cặp đựng giấy tờ gì đó.
– Đi làm à? – Có lẽ nghĩ bầu không khí hơi gượng gạo nên người kia mở miệng hỏi trước.
– Đúng thế, anh thì sao?
– Gửi bản thảo.
– A… là tác gia?
– ừ… có thể…
Anh ta mới nói được nửa câu thì thang máy đã tới sảnh, Hoàng Khải chỉ kịp quay sang vẫy tay với mĩ nam một cái rồi vội vã bước ra.
Ai chà, sáng sớm đã đụng văn nhân a, cũng là tác giả như Lữ Đào? – Cậu vừa đi vừa nghĩ – Không biết Lữ Đào thế nào? Có cao to đẹp trai như cái anh chàng vừa rồi không? Anh ta thật đúng là phù hợp với khẩu vị của mình đó, chẹp chẹp?
Hoàng Khải ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cặp môi khô ran, hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Một buổi sáng đẹp trời.
Hết giờ làm, cậu giống như ngựa phi nước đại, gấp gáp chạy về nhà bật máy tính, login. Quả nhiên, hôm nay Lữ Đào có truyện mới, linh tính cậu thật đúng mà.
“Anh theo sát cậu ấy mà bước vào thang máy chật kín
– Chào buổi sáng.
– Ngày mới vui vẻ, a, nghe nói anh muốn kết hôn?
– Đúng vậy, làm sao không?
– Thật phù hợp, tôi cũng sắp kết hôn!
– Thật a?
Hai người nhìn nhau cười, song song hai cánh tay phải giơ lên, trên tay mỗi người có một chiếc nhẫn giống nhau như đúc”
Hoàng Khải cười mỉm, vội vàng bình luận phía dưới:
– Ai chà, sao lại mơ hồ thế?
Lữ Đào nhanh chóng hồi đáp: – Mơ hồ cũng có thú vị riêng.
– Ôi chao, được rồi, vậy truyện của bạn thường đăng trên tạp chí nào? Hôm nao tôi đi xem.
– Tân Nam Nữ.
– A, biết rồi.
Hoàng Khải thầm nghĩ một hôm nào đó sẽ mua một cuốn đọc.