Chương 5
Hoàng Khải lập tức pm lại:
– Lữ Đào! Là tại bạn, hoàn toàn tại bạn. Bây giờ thanh danh của tôi đều mất sạch.
– Có chuyện gì?
– Tôi mua cái tạp chí xấu xa đó rồi bị hàng xóm nhìn thấy.
– Bạn và người ta rất thân?
– Cũng không hẳn… nhưng mà ở cùng một tòa nhà… xấu hổ ch.ết mất… Nhỡ đâu anh ta nghĩ tôi là kẻ biến thái… – Hoàng Khải lập tức nhớ đến nụ cười huyền bí của người kia.
– Làm sao bạn lại quan tâm đến anh ta thế?
– Nói nghe như bạn đang ghen? – Cậu vừa gõ reply vừa cười tủm tỉm.
– Cứ coi là vậy đi – Mỗi một câu này thôi lại khiến Hoàng Khải cười đến bật thành tiếng, mắt tít thành hình trăng non.
– Bút danh bạn là gì? Tôi đi tìm truyện của bạn đọc.
– Lữ Đào.
– Lữ Đào? không phải tên thật của bạn đấy chứ?
– Tên thật.
Hoàng Khải ngây người một phút, người này cũng có lá gan lớn thật.
– Biết rồi, tôi đi đọc truyện của bạn đây. Bye.
Cậu tắt máy, chui vào chăn đọc tạp chí. Đúng là có tìm được một truyện do Lữ Đào viết, nội dung kể về hai người con trai sống cùng tòa nhà, người tầng trên người tầng dưới, sau đó là các thể loại JQ, các thể loại H… Vừa đọc mặt Hoàng Khải vừa đỏ rực, tim đập bum bum… mê mải thế nào tới tận 12h, tầng trên lại tuôn xuống một tràng bình bịch choang choang…
TMD… phá hoại cuộc sống người khác. Hoàng Khải bị tiếng ồn làm cho ngủ không được, lơ ma lơ mơ nhắm mắt. Trong đầu chẳng hiểu sao hiện lên các tình tiết trong truyện Lữ Đào viết, mà diễn viên… diễn viên chính thế nào là chính là cậu và người con trai trong thang máy kia