Chương 28: Trần Ân hàng phục thái hậu
Trần ân vội trở lại khí chất lạnh lùng, nói về thông minh thì hắn và vũ hàn với hắn chưa ai hơn ai đâu
Trần ân vui vẽ ngồi vào bàn, rồi ăn uống ngon miệng,vũ hàn củng ngồi phụng bồi thái hậu nói chuyện, hai người cười nói rôm rã khi hắn đang ăn, làm hắn nao núng khôn thôi, nếu không ăn nhiều vũ hàn sẽ nói hắn khi dễ nàng, ăn nhiều thì không thể nói chuyện với vũ hàn, hắn thật là không còn vui vẽ nửa mặt chuyển sang tái sắt.
Dùng bửa xong, hắn nhanh đến bên chổ thái hậu và vũ hàn đang nói chuyện, thái hậu vội hỏi
- đã khoẽ chưa, có cần về cung nghĩ ngơi không
Hắn lắc đầu
- con ổn rồi ạ
Thái hậu củng cười nhìn hắn
- ân, nếu đang rảnh thì ở lại nói chuyện với ta và vũ hàn củng tốt
Trần ân vội gật đầu
- vâng ạ
Hắn cười nhìn vũ hàn một cái nhưng vũ hàn lại liếc hắn, hắn đứng hình - người ta vì tiểu bạch thỏ ngươi ăn thật nhanh để nói cuyện với ngươi mà lại vô tình vậy, đúng là đồ không có tim mà-
Vũ hàn chẳng thèm để ý tới hắn, tiếp tục nói chuyện vớ thái hậu, hai người nói chuyện cười đùa vui vẻ còn hắn được cho vào nhưng như người ngoài cuộc chỉ biết ngồi nhìn họ nói chuyện về nử nhân mà mình chẵng hiểu gì cả, nhưng hắn đã đợi thời cơ này lâu lắm rồi, bây giờ là lúc " hàn phục thái hậu"
- thái hậu có vẽ rất vui khi có vũ hàn ở đây ạ
Thái hậu liếc hắn
- ân, ta thật rất vui, sao này tiểu hàn lấy phu quân ta sẽ rất chán, thật không muốn xa đứa nhỏ ngốc này
Vừa nói bà vừa xoa đầu vũ hàn cười nhân từ, quả thật bà rất không muốn vũ hàn rời khõi cung
Trần ân củng cười theo- làm gì có gả đi đâu, có gả củng là gả cho con, mẩu hậu đừng lo- thái hậu trúng kế hắn rồi
- ân, con củng thật sự thấy vậy, quả thật vũ hàn nên ở lại luôn trong cung thì thật tốt hơn.
Vũ hàn xém ngất- trời ơi, khác nào bảo mình làm mỹ nhân cho hắn suốt đời- vũ hàn liếc hắn một ánh mắt lạnh lẽo, trần ân cười rồi nhấm một ngụm trà, thái hậu củng nhàn nhã nói
- thật sự ta củng rất muốn vậy nhưng như vậy sẽ thiệt thòi cho vũ hàn, chỉ vì cho ta bớt nhàm chán mà không tìm được một nam nhân ăn ở đời đời kiếp kiếp, ta đâu thể sống lâu đến nổi cùng vũ hàn nói chuyện mãi ta không thể ích kỹ vậy
Vũ hàn vội nắm tay thái hậu, tay còn lại đặc chén trà cho người
- thái hậu con ra khõi cũng là sớm muộn thôi, con biết người sẽ không làm khó con hay buồn con chứ
Thái hậu lắc đầu
- ta không trách, khi nào tìm được lương duyên ta sẽ ban hôn cho con
Vũ hàn nhìn thái hậu cười
- tạ thái hậu, nhưng chắc con sẽ không lấy chồng cả đời bồi thái hậu, phụng dưỡng cha mẹ
Thái hậu cười nắm lại tay vũ hàn
- cái đứa nhỏ ngươi chỉ biết làm ta vui thôi ha ha
Trần ân vội cảm thấy vũ hàn nếu còn ở đây sẽ làm kế hoạch hắn thất bại - cái gì mà không lấy phu quân, ta đây nàng dám bỏ mặt sao, thật là giận mà, hừ- hắn vội nói ôn nhu với vũ hàn
- vũ mỹ nhân ta có thể nói chuyện riêng với mẫu hậu một chút không
Vũ hàn đang nghi ngờ môt điêù không hay lắm nhưng lệnh vua khó cải mà lời nói của một đế vương như vậy là quá dễ chịu nhưng thật sự là ép người
- vâng hoàng thượng, thái hậu, con lùi về trước ạ
Vũ hàn xoay người đi ra khõi thiên củng, mặt mang theo nét khó hiểu lùi ra ngoài
Trần ân mặt như nở hoa vội nói
- mẫu hậu, con xưa giờ có xin người điều gì không
Thái hậu vội nhớ lại quả thật hắn luôn làm cho bà ân tâm về hăn, trừ việc hắn lập hậu củng ra lãng bà tức giận không thôi
hắn nhỏ lớn chưa đòi hỏi điều gì, tất cả điều là hắn tự làm lấy cả, người lắc đầu đầu, thật sự bà rất muốn hắn như những đứa trẻ khác luôn có những lúc đáng yêu dựa dẫm cha mẹ nhưng hắn không như vậy, nên giờ có dù là chuyện gì hắn muốn bà củng sẽ thành toàn
- con chưa bao giờ cầu xin ta gì cả, nếu con muốn gì cứ nói, dù là hái sao trên trời ta củng...... Bảo phụ vương con đi lấy
( Trích dẫn thái hoàng lúc này- cuối cùng nàng cũng nhớ đến ta ha ha)
Trần ân cười lại với thái hậu, thái hậu tím mặt - ch.ết cha không chừng trúng kế con trai bà rồi-
Thái hậu chợt nhận ra,- hoàng nhi đang định xin mình ban hôn sao- thái hậu đột nhiên nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn hắn
- con đừng nói con muốn xin ta......