Chương 5: Chuyện này bắt đầu mất kiểm soát

Mạch Dịch bước ra từ bếp thấy tôi đang gửi tin nhắn: cậu cất lời hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Chơi trò chơi thôi. Đừng làm ồn.”
Cậu lặng thinh.
Chờ tôi chơi qua màn, cậu mới nói: “Em nhớ anh không chơi game cũng lâu lắm rồi.”


“Sống lại đam mê thôi.” Tôi thuận miệng trêu đùa.
Mạch Dịch không nói gì nữa.
……
Thời sinh viên, tôi từng chơi game đến quên ăn quên ngủ, khi đó gần như sống tách biệt với thế giới bên ngoài, là Mạch Dịch kéo tôi trở về.
Bằng không tôi có thể ngồi trước máy tính ba ngày ba đêm.


Tôi lười biếng duỗi người: “Hình như anh không còn hứng thú chơi game nữa.”
Lời nói bên trong: Không chỉ có trò chơi trở nên tẻ nhạt mà lòng người cũng thế.
Từ phòng khách nhìn ra cửa sổ, quang cảnh thật đẹp.


Tôi thấy hồ nước trong vắt, có đàn vịt bơi qua, bóng dáng chúng bị che khuất bởi những hàng cây trùng điệp. Trên cao là ánh nắng xuyên qua tán lá, rải rác xuống bãi cỏ.
—Tôi thoáng nhớ về Nhật Bản.






Truyện liên quan