Chương 9: Phải làm sao đây
Ánh mặt trời trên khay trà phản chiếu làm tôi chói mắt
Tôi cúi xuống nhìn, trút ra tiếng thở dài – thật giống như lần đầu tiên phát hiện ra ánh mắt đau thương của Mạnh Dịch.
“Mạnh Dịch, thật ra có vài thứ em buộc phải tin.” Tôi nói,
Dứt lời, tôi bắt đầu hoang mang, tôi không nên ở đây nữa.
—-Giờ khắc này tôi nghĩ đến mối tình bất thành của của Từ Chí Ma và Lâm Huy Văn trong tuyển tập thơ Từ Chí Ma, chợt thấy cuộc đời thật ngang trái.
Lòng tôi bất an.
…Chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này đến sớm đến thế.
Cả không gian tĩnh lặng.
Cậu không lên tiếng.
Tôi cũng không muốn nghe để đoán ý, chẳng phải vì mạnh mẽ gì cho cam. Mạnh Dịch không phản đối tôi, chính là ngầm thừa nhận.
—–Tôi nghĩ tôi đã không còn lo sợ gì nữa.
Tôi đi thay quần áo.
Mạnh dịch lúc này mới nói một câu: “Chìa khóa em để trên bàn, không có trong phòng đâu.”
Tôi bất ngờ: “Ừ”
Bảy năm chung sống với Mạnh Dịch….Điều duy nhất tôi làm được là biến một thiếu niên tràn ngập nhiệt huyết thanh xuân thành một người đàn ông tốt của gia đình.
Đau lòng không nói nên lời…