Chương 40: Nạn Nhân
Từ Thạc và Giám đốc Trương không tìm thấy bệnh nhân ở phòng số 13 đâu.
Khi giám đốc Trương xông vào văn phòng của Trần Sở, Lạc Côn đã lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh, rồi đến phòng bệnh thứ tám.
Cậu trai trẻ với nụ cười dễ thương trông có vẻ vô hại hơn cả Trần Sở này thực sự là bệnh nhân nguy hiểm nhất trong toàn bộ bệnh viện. Cảm giác khủng hoảng của Đào Đào ngay lập tức phát báo động đến cho cô, cô ghét nhất là loại người mất trí động một tí là muốn giết người như kia!
Cho dù đối phương không có chút sát khí nào, cô cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác, dù sao kẻ mất trí cũng không có biểu hiện gì trước khi ra tay.
Lạc Côn không để ý tới ly nước rơi trên mặt đất, cậu tiến lại gần cô gái có vẻ mặt đang vô cùng tức giận nhưng thực ra trong mắt lại có chút căng thẳng, tò mò hỏi: "Bác sĩ Sở hình như cũng cảm thấy rất hứng thú với cô, cô muốn rời khỏi nơi này sao?”
Giọng nói của cậu trầm thấp mang theo sự mê hoặc khó hiểu, cậu nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
Những lời này tựa hồ khơi dậy một loại ám ảnh nào đó trong lòng Đào Đào, vô số tiếng lảm nhảm đột nhiên từ trong đầu tuôn ra khiến cô không ngừng điên cuồng hét to: "Cút đi, cút đi, cút..."!
Sau khi hét xong Đào Đào kinh ngạc lui về phía sau hai bước. Cô rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cô không thể để cho suy nghĩ của bệnh nhân khống chế được, thế nên liền biến tất cả xúc động sắp bộc phát trong lồng ngực thành tức giận mà chộp lấy chiếc tủ đầu giường bên cạnh rồi trực tiếp đập tới trước mặt ác ma!
“Cút đi!”
Rầm!
Chiếc tủ thấp rơi xuống đất , ngay lập tức tan thành một đống đổ nát.
Lạc Côn nhẹ nhàng bước sang ngang hai bước tránh được công kích, cậu hơi nhướng mày có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, vô cùng hứng thú nhìn cô gái đột nhiên phát điên trước mặt.
"Sao vội vàng thế, cơ mà ta biết ngươi nha, số 8. Nhưng bởi vì ngươi có chút tự cao tự đại, nên xem ra ngươi là bị người nhà đưa tới đúng không?”
"Cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng tới thăm ngươi đúng không, ngươi đã bị vứt bỏ rồi~"
" Ngươi nhất định là muốn rời đi, sau đó quay lại báo thù những người kia."
Cậu bé mặc kệ những tạp vật kia bay qua bên cạnh mình, trên môi nở một nụ cười dễ thương, chậm rãi nói: "Bọn họ dựa vào cái gì đối với ngươi như vậy, đúng không.?”
Nhưng mà Đào Đào căn bản không cho mình cơ hội nghiêm túc nghe cậu nói chuyện, cô nhanh chóng nhặt bất cứ thứ gì xung quanh mình rồi ném nó đi, rồi cho đến khi toàn bộ mọi thứ ở trên giường đã bị cô nát nát thì cô liền quay qua chuẩn bị nâng cái giường lên, lúc ấy mấy hộ lý mới chạy vào.
...
"Không ở đây?"
"Không có nghe nói y tá nào bảo muốn dẫn cậu ấy ra ngoài đi dạo."
Hai người đến phòng số số 13 thì thấy rèm cửa đóng chặt, trong căn phòng tối tăm đến cực điểm lại không có một bóng người.
Sau khi nhìn thấy tình huống này, Từ Thạc theo bản năng nghĩ đến chỗ cầu thang, cậu bé kia dường như rất yêu thích nơi đó, cậu ta cũng đã lẻn qua nó vài lần.
Nghe vậy, giám đốc Trương tựa hồ tùy ý hỏi: “Gần đây y tá có hay đưa cậu ấy ra ngoài không?”
Từ Thạc lắc đầu: “Không có, chỉ có hai ngày trước cậu ấy có đi dạo ở dưới một chút mà thôi. Gần đây tâm tình cậu ấy tựa hồ không tốt lắm, vẫn tự nhốt mình trong phòng, đoán chừng là bởi vì chuyện trước kia...""
Nói tới đây, hắn khôn khéo dừng lại một chút, sau đó mới lo lắng thở dài rồi nói tiếp: "Thật vất vả chuyển biến tốt đẹp được một chút, tôi cũng rất cũng lo rằng cậu ấy có thể lại biến thành như trước kia hay không."
"Chuyện gì đã xảy ra trước đây?" Giám đốc Trương bối rối hỏi.
"Năm đó, chính là lúc này cậu ấy đã bị đưa đến bệnh viện số năm, bác sĩ Trương, ông quên rồi sao?" Từ Thạc cũng nghi hoặc nhìn ông.
Giám đốc Trương bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, gật gật đầu nói: "Là do tôi sơ sẩy, bất quá bây giờ anh là bác sĩ chủ trị của cậu ấy, phương diện này anh vẫn nên tương đối chú ý."
Từ Thạc mỉm cười không nói gì.
Trong phòng cũng không tìm được người thế nên hai người nhanh chống xoay người rời đi, Từ Thạc đang định đi ở chỗ cầu thang, nhưng vừa mới mở cửa phòng cháy, giữa phòng lại truyền đến một trận tiếng động chói tai ở hành lang.
Ngay sau đó, vang lên đủ loại âm thanh va chạm kèm theo là tiếng hét cực kỳ chói tai của cô gái nào đó, giống như đã xảy ra chuyện gì không thể diễn tả được vậy.
Hai người nhìn nhau rồi xoay người đi tới bên kia, cùng lúc đó các y tá cùng hộ lý nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới, trên tay một số y tá còn đang cầm mấy dụng cụ để khống chế.
Thân là một bệnh viện tâm thần, thì thỉnh thoảng sẽ có cảnh bệnh nhân mất khống chế về cảm xúc, thế nên nhân viên ở đây rất có kinh nghiệm.
Khi Từ Thạc đi đến khu số 8, tình hình bên trong đã được kiểm soát, hắn nhìn biển số và tên, rồi nhìn cô gái đang giãy giụa đang bị các y tá đè xuống.
Đứng ở đối diện với cô gái là Lạc Côn với khuôn mặt ngây thơ và ngoan ngoãn, cả người đều lộ ra bộ dáng mờ mịt.
"Tiểu Khôn, sao em lại ở đây? Đã đến giờ uống thuốc rồi, sao không ở trong phòng đi." Với tư cách là bác sĩ điều trị của bệnh nhân số 13, Từ Thạc thành thục đi tới gần cậu, cau mày hỏi.
“Bác sĩ Sở, em muốn nói chuyện với chị ấy.” Cậu bé cười vô hại, nói.
"Tiếp xúc với bệnh nhân khác phải được sự đồng ý của bác sĩ phụ trách, lần sau không được tự tiện chạy ra ngoài, gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao." Từ Thạc giơ tay sờ sờ đầu cậu bé với một cái nhìn rất quan tâm.
“Vâng.” Lạc Côn hơi cúi đầu, nhu thuận đáp.
Đào Đào đang vừa giãy dụa vừa bị mấy hộ lý đè trên mặt đất thấy thế: "......"
Mẹ kiếp, rốt cuộc ai mới là phần tử nguy hiểm ở đây chứ?!
Ngươi - một tên bệnh nhân tâm thần phân liệt giết người mà không có dấu hiệu báo trước, còn ngươi - một bệnh nhân có tính cách chống đối xã hội dám đâm ch.ết cả nhà mình giờ đột nhiên đến dụ dỗ bà đây. Các ngươi còn giả bộ ngây thơ ở đây sao?!
Rõ ràng bà đây mới là nạn nhân mà!
Vòng lặp trước Đào Đào bị vị bác sĩ kia tàn nhẫn cắt cổ, giờ gặp lại Từ Thạc, trong mắt liền theo phản xạ hiện lên một tia sợ hãi, ngay sau đó chính là cảm xúc bị động dâng lên như lửa giận.
Một y tá nhặt bình thuốc trên mặt đất lên rồi đổ ra hai viên cho nàng uống, ngoài mặt thì Đào Đào chống cự quyết liệt nhưng thực chất lại nuốt xuống nhanh hơn bất cứ ai.
“Tiểu Đào, bình tĩnh đi, lát nữa chị lấy bánh cho em, vị sầu riêng đấy!” Y tá vuốt vuốt ngực của cô cho thuốc trôi xuống rồi nhẹ nhàng nói.
“…” Tao Tao cũng dịu dần cuống, vẻ mặt cô u ám không nói gì, nhưng cũng không giãy giụa nữa.
Từ Thạc liếc nhìn cô một lúc rồi nói với Lạc Côn: "Để anh đưa em trở lại phòng bệnh."
Lạc Côn ngoan ngoãn gật đầu, giám đốc Trương thấy thế cũng đuổi theo.
Cả hai cùng nhau đưa cậu bé có vấn đề trở lại phòng số 13, sau đó, Từ Thạc đưa cho cậu loại thuốc mới được kê trước đó.
"Uống thuốc xong sẽ có chút buồn ngủ, em nghỉ ngơi một chút trước đi, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau." Từ Thạc đắp chăn cho cậu, nhìn biểu hiện thì chính là một bác sĩ tốt ôn nhu lại quan tâm bệnh nhân, bộ dáng này của hắn khiến Lạc Côn nhìn hắn một cách khó hiểu.
Sau khi tắt đèn và đóng cửa, phòng bệnh lại chìm vào bóng tối âm trầm.
...
Từ Thạc đứng trước cánh cửa đóng kín của phòng số 13, thở dài: "Xem ra tình trạng của cậu ấy vẫn không tốt lắm, trong khoảng thời gian này phải để cho các y tá chăm sóc nhiều cho cậu ấy rồi. "
Giám đốc Trương cau mày: "Không biết cậu ta đi tìm số 8 để làm gì.”
Từ Thạc không quá để ý cười nói: "Tuổi cậu ấy xấp xỉ cùng Đào Đào, vừa lúc gần đây tâm tình không tốt, muốn đi tìm người trò chuyện cũng là lẽ thường. Ông cũng biết mà, giữa bác sĩ chúng ta và bệnh nhân luôn có tầng ngăn cách.
Chính là tìm ai không tìm, mà hết lần này tới lần khác lại đi tìm bệnh nhân không cần châm lửa cũng phát hỏa ở phòng bệnh số 8.
Giám đốc Trương nghe vậy gật gật đầu, nói tiếp: "Tôi còn phải đi kiểm tr.a phòng, chuyện vừa rồi chờ hai người bình tĩnh một chút rồi hỏi lại.”
“Được. " Từ Thạc đáp một tiếng, nhìn bóng lưng ông xoay người rời đi, ánh mắt dần dần trở lên sâu thẳm.