Chương 25
Ngay sau đó, đôi mắt sáng ngời kia lập tức dời sang chỗ khác như bị hoảng sợ, sau đó mới di chuyển lại gần, lúc này thần thái của đôi mắt ấy đã khác hẳn, ướŧ áŧ sáng ngời, vừa hân hoan vừa e thẹn, bớt một chút thành thục thường ngày, giống như một thiếu nữ đang yêu.
“Mặc dù cảm thấy Giang Bạch Kỳ không xứng với Yểu Yểu, nhưng trông cô ấy lại rất vui, tôi đành chấp nhận vậy!”
“Ánh mắt cô ấy ngọt ngào quá! Có người đàn ông nào chịu nổi chứ!”
Giang Bạch Kỳ cảm thấy dường như chân của mình bị lún xuống đất mấy centimet mất rồi. Anh kinh hoàng cúi đầu nhìn thì phát hiện chỉ là ảo giác mà thôi, đến khi ngẩng đầu lên, Tống Sư Yểu đã đi đến trước mặt anh, đôi mắt ấy vẫn chăm chú nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, Giang Bạch Kỳ nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt của cô, quả nhiên là tỏa sáng lấp lánh chứ không phải là một hạt bụi trần xám ngoét không ai thèm chú ý.
Cứ như thể đó là một người hoàn toàn khác, hết sức xa lạ.
Khi Tống Sư Yểu đi tới trước mặt Giang Bạch Kỳ, Minh Thù mới chú ý tới Giang Bạch Kỳ, thầm nghĩ quả nhiên Tống Sư Yểu đi tìm Giang Bạch Kỳ thật này!
Đang nghĩ vậy thì bờ vai bị vỗ một cái, Minh Thù hoảng sợ, ngoảnh đầu lại thì thấy là Thang Khải.
Quầng thâm trên mắt của Thang Khải đen thui, ánh mắt đờ đẫn trôi nổi: “Đang làm gì đấy?”
Minh Thù hoảng sợ: “Thầy Thang! Thầy Thang thầy bị sao vậy?”
Thang Khải: “À… Không có gì, bác sĩ đúng là nghề rất tốt đấy…”
Minh Thù: … Thảm dữ vậy.
“Ha ha ha ha ha Thang Khải thảm ghê.”
“Thang Khải, một bác sĩ bị lầm lỡ vì nghề ảnh đế!”
“Lần đầu tiên tôi thấy NPC người thật tiến vào chương trình này, từ người khảo nghiệm biến thành công cụ hình người, biến chương trình phán xét thành show nhập vai nghề nghiệp ha ha ha ha ha”
“Ban đầu không hề có cảm giác gì với Thang Khải cả, bây giờ lạc thú mỗi ngày của tôi lại là vào phòng livestream của ổng để nhìn vẻ mặt cuộc đời này không còn gì đáng lưu luyến của ổng ha ha ha ha ha ha”
“Công nhận, kỹ thuật của Thang Khải đã được tăng lên đáng kể, không chừng đến khi ra ngoài thật sự có thể suy xét tới việc thi vào trường y ấy chứ.”
“Khuyên người ta học y, thiên lôi đánh xuống!”
Tống Sư Yểu đứng trước mặt Giang Bạch Kỳ, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, chứa đầy niềm vui sướng không thể che giấu: “Bạn học Giang… Anh… anh chính là bạn học Giang đúng không?”
“… Có chuyện gì à?” Giang Bạch Kỳ khẽ cau mày, ngượng nghịu né tránh tầm mắt của cô. Rõ ràng đã chụp lén theo dõi mình rồi cơ mà.
Tống Sư Yểu: “Bạn học Giang, tôi là Tống Sư Yểu, đang ghi danh sách các học sinh muốn chuyển sang trường trung học số một, anh…”
Giang Bạch Kỳ: “Tôi không chuyển trường đâu.”
Tống Sư Yểu sửng sốt, nhìn thoáng qua vết bầm trên gò má của anh, hơi bối rối: “Tại sao? Anh cũng bị bắt nạt mà, đúng không?”
“Không liên quan tới cô.” Giang Bạch Kỳ xoay người tiến vào màn mưa, chưa đi được mấy bước thì bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng chân đuổi theo, sau đó hạt mưa rơi trên đỉnh đầu bị chặn lại.
Mùi thơm ấm áp bên cạnh ập tới, toàn thân Giang Bạch Kỳ cứng đờ. Mặc dù anh rất gầy, nhưng rất cao, Tống Sư Yểu phải giơ tay lên thì mới có thể che ô lên đỉnh đầu của anh.
“Anh chạy như vậy sẽ bị cảm đấy, để tôi đưa anh đi.” Giọng nói của cô tràn ngập sự quan tâm.
Chưa từng có ai quan tâm mình như vậy, Giang Bạch Kỳ không quen chút nào, càng chạy càng nhanh, muốn cắt đuôi Tống Sư Yểu. Nhưng Tống Sư Yểu cứ như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh mà vẫn giơ chân chạy theo.
“”
“Giang Bạch Kỳ! Thằng loser này đang làm gì vậy? Dám để nữ thần đuổi theo mày hả?”
“A a a a a đây là thế đạo gì vậy? Tôi bị mù rồi mới chứng kiến cảnh tượng này!”
“Thằng lầu trên đừng có tấu hài, thật sự cho rằng Tống Sư Yểu là vạn người mê hả? Giang Bạch Kỳ không thích cô ta chẳng lẽ đáng căm phẫn lắm hay sao?”
“Thẩm mỹ kiểu này thật sự nằm ngoài dự kiến của tôi, Giang Bạch Kỳ với người mà cô ta từng mưu toan hãm hϊế͙p͙ trong hiện thực khác nhau quá xa đấy.”
“Chính xác, khác nhau quá xa, cho nên tôi không tin Tống Sư Yểu thật sự thích Giang Bạch Kỳ, tôi linh cảm cô ta có mục đích riêng.”
Tống Sư Yểu không phải là kiểu người yên lặng chịu đựng. Thấy Giang Bạch Kỳ càng chạy càng nhanh, cô giơ tay kéo tay áo của anh.
“Đi chậm một chút thôi, bạn học Giang, tôi không đuổi kịp anh.” Giọng nói của cô dịu dàng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh, nhưng cứ như có sức mạnh rất lớn khiến hai chân Giang Bạch Kỳ không tự chủ được mà cứng đờ, suýt nữa đã tay chân lóng ngóng.
Minh Thù nhìn Thang Khải bằng ánh mắt xin chia buồn. Thảm quá, anh đến đây với mục đích dụ dỗ Tống Sư Yểu, ai ngờ mắt thẩm mỹ của người ta không bình thường, e rằng không có chỗ để anh phát huy đâu, chi bằng rời khỏi chương trình này đi.
Thang Khải: Không, làm bác sĩ rất vui sướng, đánh ch.ết tôi tôi cũng không thoát ra đâu!
“Bác sĩ Thang, thầy ở đây làm gì? Hội trưởng đã chờ thầy lâu lắm rồi đấy.”
Hai người giật nảy cả mình, quay đầu lại thì thấy Phó Mỹ Linh.
Phó Mỹ Linh nhìn theo tầm mắt hai người, thấy Tống Sư Yểu cùng với… một nam sinh ư?
Thang Khải bị gọi tới để kiểm tr.a tình trạng hồi phục của Kim Ngọc. Nhưng so với tình trạng sức khỏe thân thể, hiển nhiên tình trạng tâm lý của anh ta càng tồi tệ hơn.
“Chu Thọ Sâm ch.ết tiệt! Không biết tốt xấu!” Nghe nói tới quyết định của Chu Thọ Sâm hồi sáng nay, Kim Ngọc suýt nữa bóp chặt cốc thủy tinh trong tay.
Anh ta đã chủ động nhượng bộ rồi, không ngờ đối phương lại không nhận lời với lòng biết ơn sâu sắc mà còn từ chối. So với khối 12 ít ỏi ở lại trường học, hiển nhiên các học sinh chuyển sang trường trung học số một càng cần sự chăm sóc của Tống Sư Yểu hơn. Với tính cách thánh mẫu của cô ta thì chắc chắn cũng sẽ rời đi theo họ.
Nhưng có người càng không muốn làm cho Tống Sư Yểu rời khỏi Kim Kha Đóa Lạp hơn cả Kim Ngọc.
Thế giới hiện thực, tại trường quay phát sóng “Ngày phán xét chính nghĩa”.
“Nếu Tống Sư Yểu rời khỏi Kim Kha Đóa Lạp thì rất phiền toái, phải giữ cô ta ở lại.” Đường Sơn nói. Học viện Kim Kha Đóa Lạp là sân khấu mà họ thiết kế ngay từ đầu, toàn bộ NPC đặc biệt đều được sắp đặt ở đó, hơn nữa triển khai các loại thử thách xoay quanh ngôi trường này sẽ tiện lợi hơn. Nếu Tống Sư Yểu rời đi thì ekip chương trình sẽ rơi vào tình trạng cực kỳ bị động, chỉ có thể bị Tống Sư Yểu dắt mũi.
“Đạo diễn Đường yên tâm, trong đám người báo danh làm NPC người thật tạm thời, có không ít người rất lợi hại, họ đã được đưa vào rồi, Tống Sư Yểu sẽ không thể rời đi được đâu.”
…
Giang Bạch Kỳ bước vào chung cư nam sinh, Tống Sư Yểu đứng tại chỗ nhìn anh đi xa, mãi tới khi anh bước vào thang máy, Tống Sư Yểu mới xoay người rời đi.
Giang Bạch Kỳ tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo của thang máy, đặt tay lên ngực hít sâu mấy lần, sau đó khó chịu vuốt vành tai đỏ bừng. Anh cúi đầu kiểm tr.a đồng hồ đeo tay của mình, nghi ngờ có phải nó đã bị hỏng rồi hay không, nhưng không, nó vẫn hoạt động bình thường. Thang máy mở cửa, người bước vào còn đang hùng hổ mắng internet bị vấn đề gì không biết.
Không có dụng cụ công nghệ cao giúp đỡ, tại sao Tống Sư Yểu lại phát hiện ra mình? Người đang hùng hổ chửi tình hình internet trước mắt mình hoàn toàn không chú ý tới mình. Nếu lúc này mình lên tiếng thì sẽ khiến cậu ta hoảng sợ đến mức nhảy cẫng lên làm lồi nóc thang máy.
Đúng là bực bội, không thể hiểu nổi, cho dù là cảnh sát đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp cũng rất khó chú ý tới mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, tại sao Tống Sư Yểu lại làm được?
Với lại, loại ánh mắt đó…
Không thể nào, đồ lừa đảo.
…
Tống Sư Yểu lặng lẽ nở nụ cười, đôi mắt cong thành trăng rằm, như thể đang nghĩ tới chuyện sung sướng nào đó.
Thật đúng là… khiến người ta kinh ngạc đấy nhỉ. Bởi vì kiếp này điểm khởi đầu của mình quá cao, quá chủ động nên khiến anh ấy nổi lòng cảnh giác à?
Cô có thể thông cảm được, cho nên lại càng nảy sinh sự yêu thương nhiều hơn.
Dáng vẻ Giang Bạch Kỳ hiện giờ chẳng phải chính là bản thân cô kiếp trước hay sao. Mỗi một kỳ phát sóng, sau khi bị tổn thương vô số lần, cô dần dần xây dựng lòng cảnh giác, sợ lại bị tổn thương thêm một lần nữa nên dứt khoát không bao giờ tin tưởng sự tốt đẹp sẽ đến với mình.
Vẫn còn là một chú chó lang thang đấy.
Mưa nhỏ hơn một chút, Tống Sư Yểu ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, làn da trắng nõn óng ánh, gương mặt tinh xảo rõ nét, các đường nét và chi tiết trên gương mặt đều rất thuần khiết, bất kể là màu trắng hay màu đỏ, hoặc là màu đen. Trong bóng đêm, dường như cô càng sáng ngời hơn.
Chắc cũng đã đến lúc rồi, thời điểm mà ekip chương trình phái NPC người thật tới kiếm chuyện với cô. Sao họ có thể bỏ mặc cô thoát khỏi vũ đài này được chứ? Sẽ là những người như thế nào tiến vào đây?
Khóe miệng cô cong lên, ý cười trong đôi mắt càng dịu dàng hơn.
…
Trên cùng phòng livestream, ekip chương trình tuyên bố với khán giả NPC người thật sắp hành động, thử thách thật sự dành cho Tống Sư Yểu sắp bắt đầu.
Khán giả biết sẽ có NPC người thật tạm thời. Trước mỗi một kỳ phát sóng, ekip chương trình sẽ mở tuyến đăng ký NPC tạm thời, mục đích ban đầu là do tình huống như Tống Sư Yểu, người bị phán xét đã vượt qua tuyến đường do ekip chương trình thiết lập, dẫn tới việc NPC người thật là diễn viên không thể hành động. Lúc này để việc phán xét được tiến hành một cách thuận lợi, ekip chương trình sẽ cài thêm NPC người thật tạm thời tiến vào thế giới ảo.
Nhưng vì tình huống như Tống Sư Yểu bây giờ quá hiếm thấy nên hầu như chưa bao giờ cần dùng tới NPC người thật tạm thời. Sau này chuyện NPC người thật tạm thời này đã trở thành trò chơi mà người nào đó sẽ bỏ tiền ra để tiến vào thế giới thực tế ảo trừng phạt người bị thẩm phán (thực tế là muốn trút giận).
Những NPC người thật tạm thời này chỉ có tinh thần thể được rót vào thân thể của NPC trong thế giới thực tế ảo thôi chứ không xuất hiện với hình tượng chân thật của mình như Tống Sư Yểu, Minh Thù và Thang Khải, cho nên những người được bảo mật thân phận như họ sẽ không kiêng nể làm đủ mọi chuyện với người bị phán xét, cũng chưa chắc sẽ nghe theo lời của ekip chương trình.
Do đó một khi xuất hiện NPC người thật tạm thời cũng đồng nghĩa với việc hướng phát triển của cốt truyện đã bắt đầu trở nên không thể biết trước, kích ŧhích hơn nhiều, đồng thời người bị phán xét cũng sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm nhất.
Loại NPC người thật tạm thời này vốn dĩ sẽ xuất hiện vào giai đoạn cuối cùng, lúc đó thường thường khán giả đã rất hy vọng kẻ bị phán xét mau chóng gặp xui xẻo bị tr.a tấn thậm chí mau ch.ết đi. Chưa từng có tình huống nào bỏ NPC người thật tạm thời vào ngay lúc này như Tống Sư Yểu.
Trước kia thường thì tới lúc này, khán giả sẽ vô cùng phấn khởi như cắt tiết gà.
Nhưng lần này lại xuất hiện hai luồng ý kiện cực kỳ trái ngược.
“Cuối cùng!!!”
“Chờ đã lâu, thấy hung thủ giếŧ người được chào đón như thế khó chịu quá”
“Cô ta thật sự quá thuận lợi, dựa vào đâu chứ? Người bị phán xét khác có ai như cô ta đâu? Làm vậy thì sao có thể thẩm vấn linh hồn của cô ta, nhìn xem cô ta có thuần khiết thiện lương hay không?”
“Xông lên, mau vạch trần bộ mặt thật của Tống Sư Yểu!”
“Cái gì mà thử thách thật sự? Ban đầu ekip chương trình đã sắp đặt cái gì cho Tống Sư Yểu, tụi mày bị mù hay là mất não rồi hả?”
“Tống Sư Yểu được như ngày nay đều do sự cố gắng phấn đấu từng bước một của cô ấy! Quá khứ cô ấy chịu bao nhiêu khổ cực? Cái gì mà thử thách thật sự hả? Thì ra mấy cái trước đó chẳng đáng là gì hết à? Tôi không thể chấp nhận kiểu lý do lý trấu này của ekip chương trình!”
“Lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì một người bị phán xét. Ekip chương trình máu lạnh thật đấy, cô ấy đã chịu nhiều đau khổ đến thế rồi mà còn chê chưa đủ hả? Kỳ thẩm phán này mau kết thúc đi!”
“Tôi không nỡ xem tiếp nữa.”
Rất nhiều người không nỡ xem tiếp đều đang giục kỳ này mau kết thúc. Song dựa theo quy định thì thời gian livestream của mỗi kỳ đều dài tới nửa tháng, bây giờ thời gian livestream còn chưa đủ. Còn một điểm quan trọng nhất là sao có thể làm cho Tống Sư Yểu kết thúc tập đầu tiên với hình tượng chân thành lương thiện tốt đẹp được chứ?
Không có khả năng đó, nếu làm vậy thì sẽ là sự thất trách của ekip chương trình bọn họ.
NPC người thật tạm thời đầu tiên tiến vào là cơ thể của một NPC quan chức trong Bộ Giáo dục. Gã cúi đầu nhìn cái bụng phệ của mình, hơi bất mãn bĩu môi. Thư ký xinh đẹp thấy khí chất của gã đột ngột thay đổ thì hơi ngây người.
“Nhìn gì mà nhìn? Lại đây.” Thấy dáng vẻ của thư ký, gã híp mắt, vẫy tay gọi cô.
Nữ thư ký hơi sợ hãi: “Ông chủ?”
Gã đứng dậy. Nữ thư ký xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng đã bị gã ôm chầm lấy từ sau lưng: “He he, tới đây đi bé cưng!”
Đúng là quá sung sướng. Thế giới thực tế ảo thế này thì nên chế tạo thành game online cho mọi người cùng chơi mới đúng. Ở nơi này muốn làm gì cũng được, còn không vi phạm pháp luật, thiên tính của con người sẽ được giải phóng, sướng biết mấy! Mặc dù trong thế giới hiện thực gã có tiền có vợ có con, nhưng vẫn bị trói buộc bởi khuôn phép của xã hội, ở đây thì không cần.
…
Thủ đô, viện nghiên cứu của đội Olympic.
Thủ tướng đột nhiên tới thăm khiến viện nghiên cứu hơi rối ren, nhân viên công tác bàn tán xôn xao.
“Hình như là vì Sư Yểu thì phải?”
“Sư Yểu sao thế? Sau lần trước bởi vì quá chú tâm vào công việc nên quên ăn cơm, cuối cùng cạn kiệt thể lực bị ngất xỉu, tiến sĩ Albert chẳng phải đã ép cô ấy nghỉ ngơi hay sao?”
“Yêu cầu cô ấy trở về à?”
“Thiếu niên đi theo thủ tướng đến đây là ai vậy?”
Trong văn phòng viện trưởng, sắc mặt viện trưởng rất khó coi, cực kỳ khó xử nhìn đại nhân vật cấp bậc người lãnh đạo quốc gia trước mắt: “Tiến sĩ Tống vô cùng xuất sắc, đội Olympic rất cần có cô ấy, cô ấy cũng không phạm phải bất kỳ lỗi lầm nào cả, sa thải cô ấy có phải là hơi càn quấy không?”
“Sao có thể nói là sa thải chứ? Chỉ là cho cô ấy nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa thôi, tạm thời giao công việc của cô ấy cho cậu này đi. Hãy tin tôi, sự vĩ đại của cậu ấy không hề thấp hơn Tống Sư Yểu.” Thủ tướng hiền hòa nói, đánh mắt với thiếu niên bên cạnh, trao đổi với nhau ánh mắt cả hai đều hiểu.
“Mặc dù nói vậy nhưng Tống Sư Yểu là học sinh của Albert tiên sinh. Ngài cũng biết tính cách của Albert tiên sinh rồi đấy…”
“Tiến sĩ Albert quả thực rất xuất sắc, đã cống hiến không nhỏ cho sự phát triển khoa học kỹ thuật của nước ta. Nhưng ông mới là viện trưởng, có một vài chuyện đừng để ông ta vượt qua quyền lực của mình.”
Viện trưởng kinh ngạc tột độ, nhìn thủ tướng lạ lẫm như thể biến thành một con người khác này.
…
Ekip chương trình “Tôi là người chiến thắng” đang cắt ghép tiết mục mà mấy ngày trước Tống Sư Yểu tham dự ghi hình, đột nhiên giám đốc đài truyền hình đi tới.
Nhận được tin tức, Bành Gia chạy tới với sắc mặt rất khó coi.
“Thế này là thế nào? Có ý gì vậy hả? Cái gì mà cắt hết cảnh tượng của Tống Sư Yểu? Giám đốc, ông biết có Sư Yểu thì sẽ tăng bao nhiêu ratings cho tiết mục không hả?!”
Giám đốc nói: “Phó giám đốc, đây là giọng điệu của ông khi nói chuyện với tôi hả?”
“Tống Sư Yểu…”
“Đúng là Tống Sư Yểu có thể tăng thêm ratings cho chương trình, nhưng thế thì đã sao? Bao lâu cô ta mới lộ diện một lần? Tiền cát xê còn cao hết chỗ nói! Nếu không có chúng ta thì sao cô ta có được như ngày hôm nay? Đúng là đồ ăn cháo đá bát! Tôi tin rằng khán giả cũng đã chán ngấy gương mặt của cô ta rồi, đã đến lúc bồi dưỡng một người nhân khí đứng đầu mới thay thế Tống Sư Yểu. Trước kia chương trình chúng ta đã nâng đỡ được một Tống Sư Yểu thì cũng có thể nâng đỡ được người thứ hai.”
Bành Gia không thể tin nổi, có phải giám đốc bị điên rồi không? Mấy ngày hôm trước ông ta mới khen ngợi Tống Sư Yểu xong, tỏ vẻ thích cô ấy vô cùng, sao hôm nay lại tự dưng lật mặt?
…
Trong sự vận hành thế giới thực tế ảo, ekip chương trình không thể thao túng NPC, nhưng có thể “bắt cóc” NPC để người bên ngoài “cướp đoạt thân thể”, thay thế vị trí của họ.
Bất cứ NPC nào cũng được, nhưng đa số thời điểm ekip chương trình sẽ không cho những người này tiến vào thân thể của NPC cấp bậc người lãnh đạo quốc gia trong thế giới thực tế ảo, bởi vì rất nguy hiểm. Nhưng lần này thân phận của Tống Sư Yểu quá đỉnh cao, nhất là thân phận thành viên của đội Olympic, muốn tước đoạt thân phận của cô thì chí ít cũng phải là đẳng cấp thủ tướng.
Thất tông tội trong nhân tính, ngạo mạn, ghen tỵ, giận dữ, lười nhác, tham lam, tham ăn và sắc dục đều tồn tại trong mỗi người, Tống Sư Yểu không thể nào không có được. Nếu không nhìn thấy thì chỉ có thể nói hoàn cảnh này không đủ để khiến cô bộc lộ điểm xấu của mình.
Vậy thì nếu tước đoạt hết mọi thứ khiến cô kiêu ngạo dựa dẫm vào, khiến cô hai bàn tay trắng thì sao?
Phòng livestream vẫn chỉ có ba người, nhưng họ đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Tống Sư Yểu đột nhiên nhận được điện thoại của hiệu trưởng trường trung học số một.
“Xin lỗi tiến sĩ Tống, tình huống cụ thể ra sao tôi cũng không rõ nữa, cấp trên đột nhiên thông báo nên tôi cũng chẳng còn cách nào, cô… có phải cô đã đắc tội ai đó không?” Giọng nói của hiệu trưởng trường trung học số một vừa lúng túng vừa xấu hổ, còn hơi bực tức và bất đắc dĩ.
Ông đã mở cuộc họp với các giáo viên, biết sắp sửa có một nhóm học sinh xuất sắc chuyển trường đến đây, các giáo viên đã bắt đầu tranh giành học sinh rồi, ai ngờ bỗng dưng nhận được điện thoại từ Bộ Giáo dục, mặc dù dùng từ khá là uyển chuyển, song hàm ý ẩn chứa trong câu nói chính là không cho phép học sinh của Kim Kha Đóa Lạp chuyển sang trường trung học số một.
Tống Sư Yểu vừa cúp điện thoại của hiệu trưởng trường trung học số một thì lại nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ, một giọng nam tràn đầy ác ý truyền tới từ trong điện thoại.
“A lô, Tống Sư Yểu hả? Có thể phiền cô bàn giao công việc với tôi được không? Mà cũng không cần tự mình trở về một chuyến đâu, liên lạc qua mạng thôi là được rồi.”
“Ý anh là sao?”
“Chưa ai báo cho cô hết hả? Kể từ hôm nay, vị trí của cô trong đội Olympic chính là của tôi.”
“…”
Cuối cùng cô nhận được cuộc gọi từ Bành Gia. Ông ấp a ấp úng, không nỡ nói thẳng sợ sẽ xúc phạm tới cô, nhưng nếu không nói ra thì đến ngày chương trình được phát sóng, cô không kịp đề phòng thì có sẽ càng tổn thương nhiều hơn.
Cho nên cuối cùng, Bành Gia vẫn nói rõ mọi chuyện.
Cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện, như thể ác ý đen sì ùa tới từ bốn phương tám hướng, cứ như không khí bị áp súc dày đặc đều chèn ép lên người cô.
Cô mở di động ra, muốn nhìn xem trang mạng xã hội của mình, quả nhiên phát hiện không thể đăng nhập được nữa. Tài khoản của cô cũng đã bị nhắm vào, làm vậy là muốn cấm cô phát ngôn trên internet, nhờ sự giúp đỡ của fans hâm mộ và dư luận.
Tống Sư Yểu ngẩn ngơ nhìn di động, trông như thể không kịp hoàn hồn, dường như không hiểu được sự đả kích bất thình lình này.
“Quả nhiên NPC người thật tạm thời mới là trâu bò, vừa ra tay đã chơi lớn luôn.”
“A a a a a đau lòng! Mấy thứ đó đều do cô ấy dựa vào sức mình đi từng bước một mới có được mà!”
“Thế mới đúng chứ. Con người phải rơi vào hoàn cảnh éo le thì mới có thể thấy được bản tính của người đó. Tống Sư Yểu vẫn luôn cao quý hơn người, sao có thể biết cô ta là loại người gì?”
“Mấy người kêu trước kia cô ta từng chịu khổ, đó là chuyện hồi trước thôi, bây giờ cô ta đã trưởng thành rồi, con người đều sẽ thay đổi.”
“Lần đầu tiên chán ghét NPC người thật tạm thời đến thế *nôn mửa*”
“Đột nhiên thấy ghét ekip chương trình quá.”
Tống Vãn Vãn lo lắng chạy bước ngắn tới, ngửa đầu nhìn cô kêu meo meo.
Tống Sư Yểu khom lưng bế nó lên, vuốt v3 nó an ủi: “Không sao đâu, chị không sao đâu mà.”
Thật sự không sao đâu nhé. Cô đã sớm đoán được rồi, đây là chiêu trò quen thuộc của họ, trước tiên để cho người ta chiếm được, sau đó lại khiến họ mất hết, làm cho người ta nhìn thấy sự tốt đẹp rồi lại khiến người ta tận mắt chứng kiến sự tốt đẹp đó biến mất. Con người sẽ đau khổ nhất vào thời điểm đó, cũng sẽ bại lộ mặt ác mà họ muốn nhìn thấy.
Tống Sư Yểu cúi xuống hôn lên cái đầu bông xù của Tống Vãn Vãn, che khuất nụ cười khóe miệng cong lên.
Ác ý à, các người cứ việc tới đây đi, chẳng qua chỉ là góp thêm một viên gạch cho sân khấu của tôi mà thôi.