Chương 8
“Cái gì?” Phượng lão ông sửng sốt.”Ngươi ghét Húc Nhật?”
Quái, như thế nào cùng lời đồn hắn nghe được không giống nhau vậy?
Hai người bọn họ gần đây không phải là thân nhau, mười mấy ngày nay đều là cùng một cô nương đi lại trong Phượng phủ, thế nào mà giờ lại không như lời đồn đây?
“Phải” nàng ghét hắn, ghét tâm cơ của hắn, càng ghét hắn muốn lợi dụng nàng ngăn cản một đống phiền toái.”Cho nên Lão thái gia, ta phải đi, Saionara! Không, là về sau cũng sẽ không gặp lại”
Yêu Hỉ nhanh chóng, gật đầu một cái liền như một làn khói chạy đi mất, hoàn toàn không để ý Phượng lão ông kêu lên, thở phì phò ngay cả đầu cũng không quay lại.
Muốn mang nàng thành bia đở đạn. Nàng mới không làm đây!
***
“Phượng Húc Nhật bệnh tình nguy kịch?”
Vừa đồng dạng bút tích! (Giống cái thư lần trước =)) )
Yêu Hỉ vừa nhận được tin, liền giận đến đem nó xé nát.
Nàng quản hắn khỉ gió sống hay ch.ết, dù sao nam nhân Phượng Húc Nhật này rất hư, hơn nữa đầy bụng tâm cơ, căn bản không có một chút hảo tâm nào.
Coi như nàng mê luyến bề ngoài của hắn thì thế nào? Không có nghĩa là Yêu Hỉ nàng không tức giận, có thể mặc cho hắn đem nàng trong lòng bàn tay mà chà sát bóp nghiền nha!
Hơn nữa ngày đó nàng nghe lén hắn cùng với Hà Tịnh Tuyếtnói chuyện, giữa hai người rõ ràng quan hệ không như mọi người nói, còn tính muốn kéo nàng xuống nước cùng? Nàng mới không có đần như vậy!
Hơn nữa nhà giàu có ân oán sâu tựa như biển, nếu biết mình là bị hắn lợi dụng, nàng đương nhiên phải trốn trước, tránh cho đến lúc đó nàng hãm sâu trong đó không cách nào chạy trốn, thành bia đở đạn, đỡ cho hắn vô số ám tiễn.
Không làm được đến lúc đó hắn còn có thể bày ra vẻ mặt cười cười như không liên quan đến hắn, nói nàng là kẻ ngu.
Không làm! Loại việc ngốc này nàng mới không làm!
Yêu Hỉ cắn môi, hận mình quá ngu quá ngây thơ. Sớm biết cũng đừng dễ dàng bị hắn dẫn dụ, đến lúc nàng muốn trốn đi, hắn lại tựa hồ như không muốn bỏ qua cho nàng.
Trong lòng nàng nói thầm không ngừng, không biết Phượng Húc Nhật kế tiếp sẽ làm gì.
Mấy ngày nay, Yêu Hỉ vẫn đợi ở trong phòng, đã buồn bực đến chịu nổi, vì vậy quyết định ra ngoài đi lại một chút.
Vừa mới đi ra cửa phòng, nàng liền nghe mấy tên nam quan đang ghé vào một chỗ tán gẫu.
“Nói đến bạc bảo cô nương của chúng ta, mọi người đều nói nàng có thể chiêu tài hưởng phúc, có không ít phú thương công tử nhanh nhanh chóng chóng, kém bà mai tới cửa làm mai.”
“Đúng nha! Liên Phượng phủ cũng tới làm mai đây.”
“Làm mai không quan trọng, lại là trực tiếp tìm tới Hoa phủ, xin tiểu thư thành toàn, để cho bạc bảo cô nương gả cho Đại thiếu gia hắn.”
Tất cả những lời nói đó đều vào trong tai Yêu Hỉ, nghe được nàng hỏa khí từ từ tích lũy.
Nàng cắn môi tiến lên cắt đứt câu chuyện của nam quan cửa.”Các ngươi mới vừa nói cái gì? Phượng phủ tìm tới tiểu thư chúng ta, muốn đem bạc bảo gả cho đại thiếu gia bọn hắn?”
Nam quan mọi người xanh mắt to nhìn Yêu Hỉ.
Bình thường nàng nhìn thấy bọn họ luôn là cười mị mị, hơn nữa ôn nhu như nước, chưa từng thấy qua nàng lo lắng, tức giận như thế.
“Yêu Hỉ cô nương. . . . . .”
“Nói mau!” Nàng trợn mắt nhìn thẻ đỏ tục hương lâu một cái.
“Dạ dạ dạ.” Thẻ đỏ nam quan hé ra tuấn mỹdung nhan vo thành một nắm, cơ hồ mau khóc. Bình thường Yêu Hỉ cô nương đối với hắn yêu thương phải phép, thế nào hôm nay bộ dáng thay đổi hoàn toàn?”Là Phượng gia lớn nhỏ không giải thích được sinh cơn bệnh nặng, nhưng là các đại phu cũng chẩn đoán bệnh không ra nguyên nhân, Phượng lão ông không thể làm gì khác hơn là tìm coi bói sư, nghe nói là phượng lớn nhỏ gần đây tạp âm, phạm tiểu nhân, cho nên cần hỉ khí tới sẽ giải được bệnh tật. . . . . .”
“Quan bạc bao kia là chuyện gì?”
“Liền. . . . . . Nghe nói Phượng lão ông trước đó vài ngày trong phủ gặp được bạc bảo cô nương, thấy nàng dáng dấp Phú Quý chiêu hỉ, sau lại mời người nhìn qua mặt nàng, phát hiện nàng đúng là thích hợp làm đối tượng thay phượng Đại thiếu gia xung hỉ.” Nam quan mặt đỏ nói hét những gì hắn biết không chừa một chữ.
“Cái gì?” Không thể nào! Nàng ngày đó ở Phượng phủ gặp Phượng lão ông, thuận miệng nói ra mình là bạc bảo, thế nhưng diễn biến thành kết quả như thế.
“Mà nói, bạc bảo cô nương mệnh tốt tài phú đầy mình, càng làm cho Lão thái gia Phượng phủ nguyện ý bỏ xuống ý kiến môn đăng hộ đối, nhận nàng làm cháu dâu.”
“Tại sao có thể như vậy?” Yêu Hỉ cau mày, phát hiện chuyện càng ngày càng phức tạp.
Nàng cho là tự mình không đi thượng Phượng phủ nữa, nên sẽ không phát sinh ra chuyện gì, nam nhân Phượng Húc Nhật này dù tâm cơ có như thế nào, cũng không có biện pháp lợi dụng nàng nữa.
Nhưng là nàng sai lầm rồi, nàng vạn vạn không nghĩ tới sau ngày đó ở Phượng phủ cùng Phượng lão ông gặp mặt, sẽ phát sinh chuyện như vậy.
“Yêu Hỉ cô nương?” Nam quan thấy nàng sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi thăm.”Ngươi làm sao vậy? Nhìn ngươi sắc mặt thật tái nhợt a.”
Nàng nặng nề thở dài một cái.
Phượng Húc Nhật, ngươi thật không muốn bỏ qua cho ta sao? Trong lòng nàng thật hận hỏi, trong mắt còn dấy lên hai đóa ngọn lửa.
“Ta không sao!” Nàng cuốn lên tay áo, nhắc làn váy, một bộ vẻ mặt khẳng khái hy sinh.”Quên đi, ta đi hỏi một chút, hắn rốt cuộc muốn làm gì!”
Ghê tởm! Phượng Húc Nhật nam nhân này quá tà ác, quá hèn hạ.
Muốn lợi dụng nàng, thế nhưng lại xuất ra chiêu hạ lưu như thế ép nàng hiện thân.
Nàng hiện tại phải đến gặp hắn, muốn hắn cho nàng một giải thích đầy đủ!
Nhưng nếu Yêu Hỉ trong tay có đao lớn, nhất định trước tiên sẽ đánh ch.ết xú nam nhân trước mắt này!
Nhìn mà xem, nam nhân theo như lời đồn bệnh tình nguy kịch đang nửa nằm ở trên ghế quý phi thưởng thức nước trái cây.
Có cái người nào bệnh tình nguy kịch sẽ vô cùng thoải mái vừa ăn bồ đào vừa uống rượu, ưu nhã đọc sách?
“Yêu Hỉ, ngươi rốt cuộc đã tới.” Phượng Húc Nhật giống như là đoán chắc nàng sẽ đến, mỉm cười ngước mắt nhìn nàng đang tức giận.
“Phượng, Húc, Nhật!” Nàng nghiến răng hét, thể hiện rõ nàng đang tức giận đến mức nào.
“Vừa mới gặp mà đã nhiệt tình như vậy?” Hắn từ trên ghế quý phi ngồi dậy, trên mặt cười đầy vô hại, tựa như một con Hắc Báo đã được ăn no, tư thái vô cùng thong dong lười nhác.
Đường cong cơ ngực đầy hoàn mỹ lộ ra, như ẩn như hiện hấp dẫn ánh mắt Yêu Hỉ, trong phút chốc, nàng đã quên luôn mục đích đến đây của mình.
“Ngươi. . . . . .” Nàng lấy lại tinh thần, duỗi ngón chỉ vào hắn, tức giận nói: “Ngươi rõ ràng dũng mãnh như rồng, cái gì mà cần thành thân xung hỉ?”
“Ta là bệnh ở trong lòng.” Phượng Húc Nhậtbàn tay che ngực trái, giọng nói hết sức chân thành. (*lau lau mồ hôi*)
Có cái bệnh gì là bệnh ở trong lòng? Nàng cau mày, tự hỏi trong lời nói của hắn có mấy phần chân thực.”Nhưng là ngươi hoàn sinh long hoạt hổ nha.”
“Tâm bệnh a, là đauở trong lòng, đau ở trong lòng, bệnh ở trong lòng.” Hắn đi về phía nàng, nâng tay nhỏ bé của nàng lên, đem lòng bàn tay mềm mại của nàng để vào ngực của hắn.
Tay nhỏ bé chạm phải thân thể của hắn, giống như là đụng phải khối sắt nóng người, muốn lùi về, nhưng lại bị bàn tay của hắn kiềm giữ.
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi biết bệnh này tên gì không?” Hắn đem tuấn nhan đến thật sát trước mặt nàng.”Cái này gọi là . . . . . . Bệnh tương tư.” (*đỏ mặt* em cũng tương tư anh mất a)
Yêu Hỉ cũng không có đỏ mặt xấu hổ như hắn đoán, ngược lại nhíu lông mày.
Phượng Húc Nhật nhìn khóe miệng nàng khẽ mấp máy, chân mày nhíu lại thật chặt, trong mắt để lộ ra một tia nghi vấn.
Quái, phản ứng của nàng thế nào không có ở trong dự liệu của hắn đây?
Trước kia, rõ ràng nàng nhìn thấy hắn sẽ mặt đỏ tới mang tai, hưng phấn đến chảy máu mũi, nhưng bây giờ tựa như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của hắn, những tật xấu khả ái này tất cả đều không hề xuất hiện nữa, ngay cả trong cặp mắt tròn vo giống như như lưu ly kiacũng tràn đầy nghi vấn, không hề giống như lần đầu gặp mặt nữa, vô tội không có một chút phòng bị nào.
Trong tâm Yêu Hỉ nghĩ, hoàn hảo nàng sáng nay ăn sáng ít, nếu không hiện tại khẳng định phải ói ra một đống đồ ăn.
Bệnh tương tư? Loại chuyện hoang đường này mà hắn cũng nói ra được, da mặt của hắn rốt cuộc làm bằng gì nha? Đơn giản là tường đồng vách sắt, nói láo hoàn toàn sẽ không đỏ mặt.
“Ngươi không phải là bệnh tương tư, ngươi là trong óc có gân đứt rời, mới có thể nghĩ ra điều nhàm chán như vậy!” Nàng rút tay nhỏ bé về, tức giận đã áp đảo mê luyến của nàng đối với hắn, mỹ nam kế của hắn, hoàn toàn thất bại.
“Cái gì nhàm chán?” Phượng Húc Nhật không thèm để ý cự tuyệt của nàng, ngược lại nâng lên cằm của nàng, môi mỏng cách môi của nàng thật gần.
“Ngươi tại sao muốn cưới Bạc Bảo?” Nàng tức giận hỏi, giọng nói giống như là thẩm vấn phạm nhân.
“Cái vấn đề này phải là ta hỏi ngươi mới phải.” Hắn thân thể cao lớn không ngừng hướng nàng đến gần, đem nàng bức đến góc tường, giống như là nhốt chặt một con Điểu Nhi (chim nhỏ =.=) ý đồ chạy trốn.”Tại sao ta muốn cưới ngươi lại biến thành bạc bảo?”
“Cái, cái gì?” Bởi vì hắn tiến tới gần, Yêu Hỉ đã mất đường có thể lui, thân thể nàng cơ hồ là dán lên người hắn, khiến cho thanh âm của nàng có chút run rẩy.
“Người ta muốn cưới là ngươi.” Phượng Húc Nhật không sợ người khác làm phiềntrọng thân lần thứ nhất.”Là Yêu Hỉ, không phải là bạc bảo.” Bạc bảo là ai? Hắn căn bản chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua, làm sao có thể cưới vào cửa?
“Cái gì?” Nghe được giải thích của hắn, Yêu Hỉ sửng sốt một chút.
Nói như vậy, quả nhiên là sau khi nàng gặp gỡ Phượng phủ Lão thái gia nói mình là bạc bảo, là nàng đem bạc bảo kéo xuống nước ?
Thiên, nàng tại sao ngu xuẩn như vậy a! Lần này nàng muốn thế nào trở về cùng bạc bảo giải thích nha?
“Ngươi hôm nay tự mình đưa tới cửa, là vì chuyện này?” Phượng Húc Nhật đem nàng vòng vào trong ngực, để cho nàng không thể trốn đi mới nói.”Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn kết hôn với ngươi, những nữ nhân khác ta một chút hứng thú cũng không có.” Môi của hắn lướt qua gương mặt như tơ gấm mềm mại của nàng, giọng nói nhẹ như gió xuân.
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Yêu Hỉ lấy lại tinh thần, mới phát hiện hắn cách nàng thật là gần, khoảng cách này khiến nàng sắp hít thở không thông.”Ngươi tại sao muốn cưới ta? Còn có, ta căn bản không thích ngươi, cũng không có đã đáp ứng muốn gả cho ngươi. . . . . .”