Chương 12
Cảm giác tê dại ở trong cơ thể nàng trọng điệp, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mau bị hắn chi giải, giống như cá bố ngẫu loại bị hắn thao chuẩn bị.
Từng tiếng rên rỉ từ trong miệng nhỏ nhắn của Yêu Hỉ phát ra, hai chân bởi vì tê dại mà kẹp chặt hông của hắn, nếu không phải hai tay chống trên ngực hắn, thì nàng đã sớm vô lực chống đỡ những luồng sóng khoái cảm này.
Phượng Húc Nhật mới không dễ dàng như vậy bỏ qua cho nàng, kế tiếp lại chuyển động mãnh liệt hơn, mặc dù nàng khóc la hét cầu xin tha thứ, hắn vẫn không bỏ qua, tiếp tục phát tiết khát vọng của mình với nàng.
Hắn đoạt lấy lần thứ hai so với lần thứ nhất còn bá đạo hơn, giày xéo hoa kính nhu nộn của nàng, cho đến khi hoa huy*t của nàng không thể lại tiếp nhận nhiều hơn khoái ý, xuất hiện đợt co rút thứ hai.
Yêu Hỉ phát ra tiếng kêu lớn, toàn thân run rẩy lợi hại hơn lần trước, hai chân kẹp chặt hơn nữa, thủy dịch giữa hai chân không cầm được trong phút chốc tất cả đều xông ra.
Phượng Húc Nhật ngồi dậy, ôm lấy nàng đã mất đi ý thức, như cũ phóng túng xỏ xuyên qua thân thể của nàng. (anh bá đạo quá >.<)
Lý trí mất đi khống chế khiến hắn như một dã thú, không để ý nàng có hay không đã không chịu nổi ham muốn đang bộc phát của hắn, nhiệt thiết to lớn như cũ ở trong cơ thể nàng di chuyển.
Dũng đạo co rúc lại, bao trọn lấy trường thiết đầy gân xanh, cho đến một khắc cuối cùng, hắn thấp giọng rống một tiếng, eo tràn đầy lực đạo hung hăng đi lên một cái, ở bên trong hoa huy*t bắn ra nồng đặc bạch dịch, toàn bộ rót vào trong thân thể kiều tiểu của nàng. . . . . .
************
Diễn biến thành tình huống như thế, nàng có lấy chồng hay không?
Mấy ngày nay, Yêu Hỉ vẫn bị cái vấn đề này phiền não .
Nàng rốt cuộc muốn hy sinh bạc bảo, hay là chính mình gánh lấy nghiệt do mình tạo đây?
Cuối cùng, nàng quyết định chớ đem Bạc Bảo chịu hậu quả cho nàng.
Nếu là nàng phạm lỗi, nàng nhất định dũng cảm gánh chịu, mà không phải đem Bạc Bảo tình như tỷ muội đẩy vào chịu thay.
Vì vậy, sáng sớm ngày đón dâu, Yêu Hỉ liền đến trước gian phòng Bạc Bảo, muốn cùng Bạc Bảo đem chuyện nói rõ ràng, lại tìm không thấy nàng.
Sau, tất cả mọi người sợ thành một đoàn, vội vàng tìm kiếm tung tích của Bạc Bảo.
Khi Phượng Húc Nhật đến đón dâu, đầu của nàng vẫn một mảnh hỗn loạn, liền không giải thích được bị đưa vào trong chiếc kiệu hoa.
Bởi vì ——
“Ngươi muốn cam tâm tình nguyện lên kiệu, hay là muốn ta phá hủy tục hương lâu ép ngươi lên kiệu, ngươi chọn một trong hai đi.”
Phượng Húc Nhật đáng ch.ết, nói những lời này thì môi mỏng còn mang theo mỉm cười, thanh âm vững vàng lại khiến cho người khác không cách nào phản kháng.
Người cần gả lại không thấy bóng dáng, mọi người trong Tục Hương lâu không biết phải như thế nào cho phải, nếu chú rể đã chính miệng điểm danh, Yêu Hỉ liền bị tỷ muội đẩy ra cửa thế thân.
Cho nên, Yêu Hỉ cứ như vậy mà lên kiệu hoa, bị buộc cùng Phượng Húc Nhật bái đường thành thân, thành Thiếu phu nhân Phượng phủ.
Lúc này Yêu Hỉ ngồi bên trong tân phòng, trong lòng vừa tức lại lo lắng.
Tất cả mọi người đều không có chút dũng cảm gì cả, trơ mắt đẩy nàng ra ngoài “Chịu ch.ết” !
Nàng vừa lo lắng an nguy của Bạc Bảo, vừa lại lo lắng mình thay thế tân nương mà gả đi, đến lúc đó nàng muốn cùng Bạc Bảo giải thích thế nào đây?
Không nghĩ tới nàng vòng lớn một vòng như vậy, cuối cùng vẫn là như mong muốn Phượng Húc Nhật, thành thê tử của hắn.
Ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm (lắm thế O_O)! Trong lòng của nàng mắng cơ hồ không có ngừng lại.
Lúc sau, Yêu Hỉ định đem hỉ Mạt Lạp (cái khăn trùm), nụ cười lộ ra dưới đồ trang sức trang nhã.
Giá y dày cộp nặng nề này ép nàng tới mau không thở nổi, cổ cũng mau bị mũ phượng bẻ gảy.
Yêu Hỉ lấy mũ phượng xuống, nhìnbốn phía. Tân phòng đốt hỉ đèn cầy, có vẻ vui sướng, trên cái bàn tròn phía trước còn bày một bàn toàn món ăn ngon.
Nàng cắn cắn môi, đầy bụng không vui. Nàng thành thân một chútvui sướng cũng không có, căn bản là giống như một con vịt con bị lừa bắt. (chém ^^)
Vừa nói thầm, nàng vừa đứng dậy đi đến cửa muốn rời khỏi tân phòng, xem một chút có cơ hội hay không thoát ra khỏi đây.
Bất đắc dĩ nàng mới đi đến trước cửa, hai cánh cửa gỗ liền bị đẩy ra, đứng trước mắt của nàng là nam tử mặc hỉ phục.
Nam tử này không phải là ai khác, chính là Đại thiếu gia Phượng phủ, vị hôn phu của nàng.
Phượng Húc Nhật nhìn thấy nàng đã xem mũ phượng lấy xuống, cũng không để ý, xoay người đóng lại của, bàn tay liền chế trụ cổ tay mảnh khảnh của nàng.
“Yêu Hỉ, ngươi không chịu được tịch mịch, muốn ra cửa tìm ta, phải không?” Hắn giọng nói lạnh nhạt, trên mặt có nụ cười. (tự sướng quá =”=)
Yêu Hỉ thở hốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới ý niệm muốn chạy trốn của nàng lại bị nhìn thấu, nàng chỉ đành phải chu cái miệng nhỏ nhắn, thở phì phò cùng hắn trở lại trước bàn.
“Hèn hạ.” Nàng nhỏ giọng mắng, thân thể như vậy đơn giản bị hắn đè ở trên ghế.”Làm sao ngươi có thể tính kế làm bậy như thế. . . . . .”
“Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, ta đây đã bị coi là hèn hạ?” Hơn nữa, hắn còn là dùng kiệu lớn tám người khiêng đem nàng cưới vào cửa, tuyệt không ủy khuất nàng đây.( =)) k có ủy khuất ak..)
“Ta căn bản không có đã đáp ứng muốn gả cho ngươi!” Yêu Hỉ trừng hắn một cái.”Hơn nữa, người phải gả cho ngươi cũng không phải ta. . . . . . Đúng rồi, bạc bảo mất tích có phải hay không liên quan đến ngươi?”
Nàng cảm thấy chuyện quá mức trùng hợp, thế nào ngày thành thân tân nương lại biến mất?
“Cái vấn đề này phải nên do ta hỏi ngươi mới đúng.” Phượng Húc Nhật đem rượu giao bôi hướng trước mặt nàng để xuống.”Có lẽ là ngươi đột nhiên thay đổi chủ ý muốn gả cho ta. . . . . .”
“Ngươi nói hưu nói vượn!” Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhìn chằm chằm tuấn nhan trước mặt.
A! Hắn nhìn hảo tuấn. . . . . . Nếu như tính tình của hắn đừng tà ác như vậy, như vậy hắn sẽ là nam nhân đẹp nhất.
Chỉ tiếc nam nhân này một bụng phôi đản, hơn nữa hắn hiện tại bên mép dương lên nhất mạt cười nhạt, khiến toàn thân nàng không khỏi khẽ run, cảm thấy thật giống như hắn lại muốn tính toán nàng cái gì.
“Uống đi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.” Phượng Húc Nhật cầm lên ly rượu, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Yêu Hỉ không thèm để ý đến hắn, chẳng qua là mở tròn con mắt nhìn chằm chằm hắn, ngay cả ly rượu cũng không có đụng vào.
Hắn cũng không miễn cưỡng nàng, thay mặt nàng uống xong chénrượu, liền một tay lấy nàng từ trên ghế ôm lấy, cười hướng nàng làm chuyện xấu.
“A!” Nàng giật mình thét chói tai, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên làm như vậy.”Ngươi làm gì?”
“Đợi lát nữa ta cỡi xuống y phục của ngươi, ngươi sẽ hiểu.” Phượng Húc Nhật giọng nói tràn đầy tà khí, khinh bạc trả lời.
Đối mặt tuấn nhan của hắn gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại không khỏi hiện lên hai đóa đỏ ửng.
Hắn chỉ cần khẽ dựa gần nàng, khí lực toàn thân nàng giống như bị tròng mắt đen của hắn hút hết đi (yêu quái sao @
), giống như một con thỏ không có khí lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắn đùa bỡn.
“Mau buông ta ra. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Hỉ đỏ lên, phát ra thanh âm yếu ớt.
Phượng Húc Nhật đem nàng đặt ở trên giường, thân thể cao lớn cứ như vậy ở phía trên giam giữ lấy nàng, lấy một đôi mắt đen thâm thúy đầy mê người mà nhìn nàng. (mỹ nam kế, há há)
“Ngươi thật đẹp.” Đồ trang sức trang nhã trên người nàng, có một loại xinh đẹp không nói ra lời được, hơn nữa nàng kia mềm nonlăng môi làm đẹpxinh đẹpđỏ bừng, để cho hắn thật muốn một hớp mà nuốt vào.
Yêu Hỉ cắn cắn môi, thân thể mau co lại.
Giờ khắc này, nàng chợt nhớ tới ngày đó hai ngườidây dưa, cảm giác như dã thú cuồng dã kia bây giờ vẫn còn lưu lại ở trong cơ thể nàng, làm nàngthân thể nhịn không được run một chút.
“Ngươi. . . . . . Ngươi đừng tới đây. . . . . .” Nàng lui về phía sau, co vào trong góc, phát hiện mình thế nhưng không đường có thể lui, chỉ có thể mắt to vô tội nhìn hắn.
Phượng Húc Nhật ngồi ở mép giường, nheo lại tròng mắt đen thưởng thức bộ dáng hoảng sợ của nàng, giống như dã thú trước khi bắt lấy con mồi, còn dùng ngũ trảo trêu đùa rồi mới nuốt vào bụng.
Một lát sau, hắn bò lên giường, chậm rãi đến gần nàng. (*mở to mắt* nhìn thật kĩ k bỏ sót chi tiết)
Đang lúc hắn chuẩn bị động tác thì bàn tay của hắn chợt dừng ở trước mặt nàng, cứng ngắc giống như là bị đông lại.
Yêu Hỉ nghi ngờ ngước mắt nhìn, phát hiện lông mày của hắn nhíu chặt. Môi mỏng vốn đang mỉm cười lại mân thành một hàng, cổ họng giống như là bị thứ gì chặn lại.
Phượng Húc Nhật bàn tay lùi về, che lồng ngực của mình.
Trong phút chốc, trong miệng hắn phun ra máu tươi đỏ thẫm, bắn ra xung quanh.
Vết máu phun lên trên mặt của nàng, nàng còn chưa kịp phục hồi tinh thần, chỉ thấy ngũ quan trên mặt hắn thống khổ nhéo ở chung một chỗ, thân thể cao lớn cũng nhịn không được xụi lơ ở trên giường.
Yêu Hỉ bị dọa cho sợ đến xanh lại con mắt, vội vàng tiến lên dò nhìn tình trạng của hắn.
“Ngươi. . . . . . Ngươi làm sao vậy?” Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện khuônmặt của hắn bắt đầu biến thành màu đen, môi càng thêm từ từ chuyển thành tím bầm.
“Độc. . . . . .” Phượng Húc Nhật khép lại nâng lông mày, chỉ vào bình rượu trên bàn ăn.”Ta. . . . . . Sơ suất quá. . . . . .” Sau đó hắn không chịu nổi mà ngất đi.
“Phượng Húc Nhật!” Nàng ôm lấy hắn sợ hãi không dứt, hốt hoảngkêu to.”Có ai không ——”
Yêu Hỉ cảm thấy nàng thật là một tân nương bi thảm.
Đêm thành thân đó. Phu quân của nàng trúng độc hộc máu, nàng thiếu chút nữa là thành quả phụ.
Mặc dù nàng có chút không cam lòng, không muốn nhưng vẫn bị buộc phải lên kiệu, nhưng dầu gì nàng cũng đã bái đường thành hôn, danh chính ngôn thuận thành thê tử của Phượng Húc Nhật, cũng không muốn khi gả vào Phượng gia liền bị người ta nói nàng khắc phu nha.
Đêm đó, trước khi đại phu kịp tới, nàng đã lấy ra ít muối thô, pha với nước rồi đổ vào trong miệng hắn, buộc hắn đem rượu đã uống phun ra hết.
Toàn bộ mọi người trong phủ bận thành một đoàn.
Thật may là đại phu diệu thủ đem mệnh hắn cứu trở lại.
Sau đó Phượng lão ông sai người dò xét là người phương nào gây nên, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào.