Chương 5: Iol vô văn hóa
Kì nghỉ nghè lên lớp quá chán trường với một con bé như nó. Nế như một năm trong tài khoản lúc nào cũng có một khoản tiền lớn cho nó đi chơi tự do trong và ngoài nước thì năm nay, nó bị cấm túc hoàn toàn: ở nhà học Tiếng Anh.
ồ tại sao nó lại mất gốc tiếng anh nhỉ? Đối với một số người, đó là chìa khóa tương lai mở ra một cuộc sống sau này thì đối với nó, anh như một cực hình. Và hắn cũng vậy, một đôi oan gia không hẹn mà gặp trong cái lớp học có 2 học sinh.
Nhắc tới lại nhớ, nó về nhà, kiểm lại đống đồ mà nãy mang vể, vì tỏ ra vẻ ngầu mà đồ đúc vào cặp chẳng ra thể thống gì. ‘’Ôi chào,,.... mất tiêu một tấm ảnh rồi. ‘’ nó tìm mọi ngóc ngách trong nhà không thấy. Xác định xong rồi, mất cái đó cũng như mất đi cuộc sống.
‘’ ôi cái thời gian gần cả ngày tôi chen lấn bây giờ mất luôn rồi, anh đẹp tạ sao em không có quyền ngắm anh chứ? Tại sao.... huhuhuh mẹ ơi, con p hải làm sao đây?’’
Nó kêu um lên trong phòng. Rồi ngồi nghỉ tạm một lúc, chợt nhớ ra có gì đó đặc biệt ở lớp học vừa rồi. Nó lấy điện thoại ra, lên mạng, nói xấu vào anti fan của Gi. Thật không may cho Gi, gặp đúng trưởng club antifan.
Một hồi nói xấu hả hê, dùng một loại các ngôn ngữ miệt thị như:’’ mất dạy’’ ‘’ vô văn hóa’’ ‘’vô đạo đức’’ ‘’ ảo tưởng sức manh’’... nó quyết định lặn lội một chuyến tới ngôi trường văn snhuw chùa bà đanh để tìm lại cái quý giá của đời mình.
Lớp học cửa sổ mở toang, nhìn qua không ai, nhưng lạ thay, tại sao không có ai mà cửa lại mở ta?
Nó lầm lì đi vào, đi cúi đầu.
‘’ roành....’’ ‘’ NÀY!’’
Nó thét um lên sau khi bị ngã sấp mặt. Nó vừa đâm vào người nó chửi trên group 5 phút trước. Cái thân hình cao ráo của Gi đổ kềnh xuống đất. Nếu như bình thường, một top star không thể biết cam rgiacs gục ngã là gì thì nay hắn lại được ngửi cả mùi của đất. Trớ trêu.
- Sao lại là cô?
- Ơ hay, thế tao không đến đây?
- Nhìn bộ dạng kia mà xưng hô là tao?
- Đừng có nhìn mặt bắt hình rong, tao chửi tục nhưng tao niệm phật nhé.
- Hay, quá hay. Tới đây có việc gì không ‘’ tao’’?
Nó hất cằm vào trong chỗ ngồi lúc trước.
- Có thấy gì không?
- Thấy gì là sao? Có máu.
- Máu? Mù à? không thấy gì thật sao?
- Nói rõ ra xem.
- Này, hai đứa kia làm gì đấy, mau về đi- ông bảo vệ đứng dưới sân trường chỉ tay lên vị trí của họ
- Nếu thấy thì báo cho tao nhé? Tao phải về đây.
- Bằng cách nào,?
Nó không do dự quẳng luôn số điện thoại cho hắn- một người hiếm hoi mà nó chủ động. Thôi cứ cho là vì chồng mà hi sinh cái sim có sao.
Nó nhận ra điều bất thường trong chính con người mình, vội vào ôm mông chạy về......