Chương 1

Tuyết rơi ngập trời, ở ngoại ô thành phố, nóc một tòa nhà bị tuyết phủ đầy
Bíp-
Máy ghi âm của điện thoại trong phòng khách hoạt động, bắt đầu thu lại lời nhắn.


"Alo, con gái à, con ngủ rồi sao? Hôm nay bên ngoài bão tuyết lớn lắm, ba mẹ bên này tìm khách sạn ở, ngày mai xem tình hình thế nào sẽ quay về. Một minh con ở nhà cẩn thận cửa nẻo, khóa cửa kĩ càng, nhớ kiểm tr.a xem đã tắt ga hay chưa nhé, lò sưởi mở lớn một chút..."


Người làm mẹ lúc nào cũng hay càm ràm, cho dù con gái mình đã tốt nghiệp đại học vẫn lo lắng như khi còn bé.


"...Anh con chắc là cũng bị kẹt trên đường, ba mẹ lúc nãy có gọi cho nó rồi, chắc trước tối mai nó mới về. Một mình con có sợ không? Haiz, trận bão tuyết này thật lớn quá chừng, để con ở nhà ba mẹ cũng rất lo..."


Lời lo lắng dặn dò liên miên của người mẹ cuối cùng cũng kết thúc, bíp một tiếng, máy ghi âm tắt hẳn, căn phòng chìm vào im lặng
Nhưng không phải hoàn toàn không có tiếng động nào, ít ra tiếng gió ngoài cửa sổ rất lớn, cứ từng cơn từng cơn mạnh hơn, làm cánh cửa sổ bằng gỗ rung lên lạch cạch.


Ngoài ra, còn có tiếng thở gấp gáp rất nhỏ...
"Ôi..." Tiếng thở dài khó nén khe khẽ phát ra, vọng lại trong căn phòng u tối, tĩnh lặng.


available on google playdownload on app store


Cửa phòng khép hờ, trên nền nhà vương vãi quần áo,ở cửa chính dưới lầu là áo khoác, trên cầu thang là chiếc áo sơ mi nam, ngay cửa phòng là quần dài, còn trong phòng phía trước giường là chiếc áo ngủ màu hồng..


Trên giường, hai bóng người bám chặt lấy nhau. Thân hình người đàn ông màu đồng cao lớn khỏe mạnh ép chặt lấy thân thể thon thả mềm mại trắng nõn, cặp đùi mĩ miều kẹp vào thắt lưng gầy gầy, trong lúc nhấp nhô va chạm, giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu bật ra giữa hơi thở hổn hển.


"Có, có điện thoại..." giọng nữ khe khẽ.
"Em không tập trung." giọng nói khàn khàn trầm thấp khêu gợi phát ra, bị lửa dục làm cho sít chặt
"Em không có... Ưhm -,"


Va chạm càng thêm dồn dập mạnh mẽ, khiến người ta phải cău mày chiu đựng, vừa khó chịu vừa khoan khoái, cái miệng nhỏ nhắn vì bị hôn mà hơi sưng lên đỏ hồng khẽ má, bất lực van xin. "Đừng, đừng vậy mà... anh..."


"Em gọi anh là gì? Gọi lại." Mồ hôi nhỏ giọt tiên khuôn mặt đàn ông ngăm ngăm anh tuấn, anh ta ngang ngược ra lệnh.
"Không muốn... A.......


Khó kiềm nén nổi cảm xúc mạnh mẽ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô gái bị ném lên cao, rơi vào khoái cảm mãnh liệt, thét lên một tiếng, thân thể trắng trẻo mềm mại được phủ lên một màu hồng đẹp đẽ, run rẩy không ngừng.


Người đàn ông cũng đến cực điểm, giống như bị nổ tung, toàn bộ đầu óc bùng nổ, không thế kiềm chế mà tuôn trào, cố bắn vào nơi sâu nhất một cách đầy khao khát.


Như từ trên trời cao rơi xuống, đầu choáng mắt hoa chỉ có thể bất lực thả gấp, sau màn ân ái dữ dội, bị một thân hình vận động viên cấp quốc gia cường tráng rắn chắc ghim chặt tiên giường, Tống Lăng Tâm ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, gần như sắp ngất.


Người đàn ông hôn lên môi, lên hai gò má, lên tai cô. Dường như không còn chút sức lực chống cự nào, môi hai người chạm vào nhau, hai đôi môi hé ra nghiêng qua, hôn lẫn nhau, một nụ hôn nóng bỏng lại lần nữa được nhen nhóm lên.


Khoảng một tiếng trước, cô vừa mở cửa ngay cả nói cũng không kịp nói, người đó giống như gió lốc xông vào ôm cô, miệng lập tức bị chiếm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt trong một giây đã thiêu đốt lí trí cô.


Gót giày dính đầy tuyết đá sập cửa, bàn tay xoay qua khóa lại, bám chặt lấy nhau từ lúc cởi bỏ quần áo, vội vã sôi nổi tìm kiếm sự ấm áp của đối phương, đi thẳng lên lầu, vào phòng, trên giường, vậy mà đôi môi mỏng đẹp đẽ cương nghi trước sau không hề rời khỏi cô.


Khuôn mặt, mũi, miệng, sau tai, cổ, trước ngực cô... Dù sao thì toàn thân trên dưới, mỗi một tấc da thịt chỗ nào mà chưa từng bị người đàn ông này hôn qua?
Cả con người cô... sớm đã là của anh.
Cánh tay ôm chặt đôi vai rộng, cô vẫn là nén không được, yếu ớt thở dài giận dỗi.


"Thở dài gì vậy?" Người đàn ông thỏa mãn căn bản là không muốn nhúc nhích. Mấy tháng qua nhung nhớ đến phát điên, khó khăn lắm mới được "giải khát", anh hài lòng khẽ hôn lên gương mặt yêu kiều của người năm dưới "Ba mẹ ngày mai mới về đến, chúng ta còn cả một đêm.


Nghe thấy hai tiếng "ba mẹ", Tống Lăng Tâm lại nhăn mày, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn say sưa vì sót lại đam mê, phảng phất bị u buồn bao phủ.


Cô giãy người một cái, đẩy đẩy vùng ngực bóng loáng cứng cáp như đá cẩm thạch kia, cố thoát khỏi vòng ôm khư khư và áp chế. "Em... em đi tắm cái đã, sau đó giúp anh trải giường. Em cứ nghĩ anh ngày mai mới về đến nhà, còn định sáng mai làm tiếp cũng kịp..."


"Ngày mai nói sau." Người đó chuyên quyền hạ lệnh, một lần nữa chộp lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đặt ở hai bên đầu. Anh hơi rướn thân trên, chạm vào ngọn đèn tạo ra chút ánh sáng yếu ớt, chăm chú nhìn chằm chằm vào cặp mắt vẫn còn do dự kia, "Sao vậy?
"Không có gì."


Tuy nói vậy nhưng cô lại không nhìn anh
Giọng nói của người đó đã muốn mang hơi hướm cảnh cáo, "Em nhìn qua anh này, rốt cuộc là làm sao vậy? Nói đi.
Tống Lăng Tâm cắn môi, bướng bỉnh không thèm nhìn, không vâng lời.
"Sao vậy? Ngay cả lời anh trai nói mà cũng không nghe à?"


Hàm răng càng cắn chặt hơn, sâu hơn vào cánh môi đày đặn. Hai chữ "anh trai" y như mũi tên bén nhọn xuyên vào tim cô.


Trước thì bị tình cảm mãnh liệt thiêu sạch lí trí, không còn chút kháng cự nào, sau thì quấn quýt như củi khô bốc cháy, lúc này, cảm giác hối hận quen thuộc tầng tầng lớp lớp kéo đến.
Trong lòng gào thét, vì sao lại thế này... "Anh trai" cô cũng lặng lẽ thở dài.


"Lại hối hận sao?!" Giọng anh chuyển thành chán chường.
Suýt nữa bị câu nói gay gắt làm rơi nước mắt, Tống Lăng Tâm vẫn không lên tiếng, càng cắn chặt môi.
Dáng vẻ của cô trong mắt Tống Khải thật sự là vừa đáng giận lại vừa đáng yêu.


Cảm giác của cô, đều luôn luôn phức tạp khó phân như thế, vừa yêu vừa hận, tràn ngập mâu thuẫn.
Chính là động tác của anh lúc này
Khuôn mặt lạnh lùng quay người rời khỏi cô, vẻ như không một chút yêu thương, bỏ mặc cô co rúm suy nghĩ kéo mền che lại thì anh khom người bế bổng cô lên.


Khuôn mặt anh tuấn, sắc mặt lúc nào cũng rất lạnh lùng, nhưng lúc ôm cô đưa vào phòng tắm tắm cùng lại cẩn thận, dịu dàng hết mức. Sợ cô bị lạnh, nên anh luôn ôm cô, lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cô, sau khi điều chỉnh độ nóng của nước mới kéo cô vào dưới vòi sen, cho nước chảy xuống, bàn tay to lớn xoa vuốt đùi và vòng eo mỏi nhừ của cô.


Thái độ vốn đang buồn bã, khi anh dịu dàng chăm sóc, thì từ từ biến mất. Toàn thân Tống Lăng Tâm như muốn tan ra, mềm nhũn, dễ chịu khiến cho hai con mắt đều díp lại.
"Tự cắn mình thành như thế, đồ ngốc."
"Anh trai" cô nửa đau lòng nửa quớ trách cúi đầu thở dài, ngón tay thon dài xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng.


Trời sinh cô môi hồng răng trắng, khuôn mặt sáng đẹp vui vẻ, hơn nữa còn có đôi mắt to long lanh làm rung động lòng người. Chỉ có anh mới biết được dáng vẻ ngọt ngào muốn ch.ết đi được của cô gái bé nhỏ này, thỉnh thoảng lại bướng bỉnh, nói bao nhiêu cũng không nghe lời.


Nên lúc trên giường, anh không hề dồn ép hỏi cho bằng được, bởi vì hoàn toàn chẳng có ích gì.


Lúc này, vẻ mặt ngang bướng kia bị anh làm tiêu tan. Cô như con mèo nhỏ vô cùng thoải mái nhắm mắt lại, còn vô tình vươn đầu lưỡi đáng yêu khẽ ɭϊếʍƈ một chút lên đầu ngón tay nhẹ vuốt cánh môi cô của anh.


Một động tác nhỏ vô ý, không mang tà niệm, lại làm một người đàn ông hai mươi tám tuổi chấn động toàn thân.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt, cô bị đẩy ép vào bức tường gạch men lanh ngắt.
"Ối" Tống Lăng Tâm hoảng sợ, đôi mắt mở to, không nén được kinh hoảng.


Nhưng tiếng kêu hoảng sợ trong phút chốc biến mất. Miệng cô bị chặn lại, khi bị hôn chỉ có thể bất lực chống cự.


Rèm mi ướt bất lực rũ xuống, người đó quyết đè lên người cô, chen vào giữa hai chân cô. Chân phải của cô bị nâng lên, quặp vào bên eo anh, sau đó dục vọng nam tính đâm thẳng vào khu vực nữ tính mềm mại của cô mà chiếm cứ, liên tục cọ xát, khiến cho người dễ nhạy cảm như cô phải hét lên giữa làn môi anh.


"Anh muốn em." Miệng anh mạnh mẽ chiếm giữ giống như cơ thể to lớn, làm cho không ai có thể kháng cự, không thế chống đỡ
Cánh tay trắng trẻo bám vào đôi vai rộng trơn ướt của anh, cô lại nhận một lần xâm nhập nữa. Không còn cách nào, một lần nữa bị đấy vào vực sâu ȶìиɦ ɖu͙ƈ.


Tống Khải hôn thật sâu lên đôi môi mọng đỏ cám dỗ rồi ngừng lại, xuôi theo cổ đi xuống hôn lên vùng ngực cô. Nụ hoa ngọt ngào nhạy cảm đỏ hồng vươn lên như khẩn cầu anh yêu chiu. Cúi đầu xuống, Tống Khải ngậm một bên vảo miệng, dùng sức hôn ʍút̼, khiến cô run rẩy liên tục, thoát ra hơi thớ thật dài đáng yêu.


"A... nhẹ chút... Đừng, đừng cắn..."


Bàn tay to lớn ngăm đen nâng cặp mông trắng mịn lên, cọ xát mạnh vài cái, sau khi cảm thấy cô trở nên ướt đẫm, vặn eo một cái, lần nữađ sự hưng phấn nóng rực thúc vào sâu trong cô. Phòng tắm lờ mờ hơi nước, tất cả đều trở nên mơ hồ. Tống Lăng Tâm ngẩng đầu, bị che giấu trong tiếng nước chảy ồn ào, hơi thở lúc sau chuyển thành tiếng thét chói tai, tuyên bố bản thân lần thứ hai thực sự bị chinh phục.


Nước mắt rơi xuống, nhưng mờ mịt trong hơi nước, hai người ớ trong căn phòng đầy dục vọng quay cuồng ân ái đều không còn sức đế chú ý.
Sáng sớm, sau một đêm bão tuyết, ánh sáng yếu ớt chiếu vào cửa sổ.


Thật ra cũng không còn sáng lắm, đã sắp hơn mười giờ, chỉ là đêm qua bị quấy rầy đến gần sáng tốn hao sức lực, vậy nên ngủ mê man, nếu không Tống Lăng Tâm đã dậy từ rất sớm.
Hôm nay cô không muốn rời khỏi giường.


Vì trong chăn bông rất ấm áp. Hơn nữa cô được ôm vào trong một vòm ngực rắn chắc, ấm áp dễ chịu y như lò sưởi chuyên dụng, cho dù không mảnh vải che thân cũng chẳng hề cảm thấy lạnh chút nào.


Cô thật sự không một mảnh vải che thân. Tay anh không vội vàng, thật chậm rãi chuyển động, cảm nhận cảm giác tuyệt vời của thịt da trần truồng hên người cô. Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng chưa hoàn toàn tỉnh hẳn mà chỉ nửa tỉnh nửa mê.


Toàn thân hơi đau đau, nhất là vòng eo và hai chân, giữa chân lại càng tê dại một cách kì lạ... Ngón tay thon dài nam tính chẳng biết từ lúc nào đã tìm đến chỗ ấy, xấu xa thong thả xoa nhẹ, chòng ghẹo nụ hoa, cánh hoa đáng yêu.


Tay chân cô không còn sức,đầu óc mê man, trong lúc dễ chịu mang một tí ngượng ngùng, tim từ từ đập nhanh hơn, nhanh hơn...
"Ưh..." Cơ thế cô sớm đã dược "dạy dỗ" nên cực kì nhạy cảm, vòng eo không tự chủ được mà ưỡn lên, có chút trốn tránh, lại có chút hướng về phía đầu ngón tay hư hỏng kia...


"Tỉnh rồi à?" Ma quỷ ở phía sau nói bên tai cô, rồi cúi đầu, hôn lên trên đôi vai trần của cô.
Cô mơ mơ màng màng, đáng yêu như chú mèo kêu meo meo, thốt ra tiếng ưm ngọt ngào; sau vài cái vuốt ve gấp gáp, cô tan chảy trong tay anh.


Không mãnh liệt cuồng si như đêm qua, mà là một cảm giác chậm rãi dịu dàng khiến cô rên rỉ thở gấp, còn tưởng như đang nằm mơ.
Đến khi cảm thấy bồng bềnh kích thích, lẽ ra quay lưng về phía anh thì cô quay người lại, hé mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai mang đầy vẻ thỏa mãn cùng cưng chiều


Chiếc cằm cương nghị đã lún phún râu, vẻ nghiêm túc lạnh nhạt thường ngày không còn nữa. Tống Khải lúc này, trong con ngươi đen lấp lánh, là một cảm giác dịu dàng khôn tả.


Cánh tay cô chủ động vòng quanh cố anh, thân thể mềm mại bị đánh thức tựa vào thân thể cứng cáp của anh. Cô nghe thấỵ tiếng hít vào của anh, cảm nhận được toàn thân anh cứng lại, chắc chắn là anh đã bị khuấy động rồi.
Nhưng Tống Khải không hề cử động, anh chỉ hít thở thật sâu.


"Không muốn sao?" Giọng nói Tống Lăng Tâm yêu kiều mệt mỏi, vướng thêm chút khàn khàn, mê hoặc tận xương tủy.


"Không được, ba mẹ sắp về tới rồi." Tống Khải nuốt xuống, đột nhiên xê dịch cơ thể, cố nén ý nghĩ muốn đè lên cô, ham muốn được yêu thật nặng nề. "Anh đi thu dọn lại một chút. Em ngủ tiếp một lát đi, bữa sáng xong anh sẽ gọi em."


"Ừm." Tống Lăng Tâm ngoan ngoãn gật đầu. Cô mệt đến mức không mở nổi hai mắt, lại sắp thiếp đi.
Rời khỏi nơi hết sức ấm áp đến mê man, Tống Khải cúi xuống đòi thêm một nụ hôn dài nóng bỏng, rồi mới buông tha khuôn mặt đỏ ửng, cái miệng vừa hồng vừa sưng để cô ngủ.


Trước tiên lấy áo ngủ của cô đặt bên gối, để cô trở dậy là có thể mặc vào, sau đó đi nhặt nhạnh quần áo của mình, nhét lại vào túi du lịch. Thay bộ quần áo thế thao sạch sẽ, đem đồ đạc trong nhà sau đêm qua vì tình cảm quá mức mãnh liệt đụng trúng phải từng cái từng cái để lại vị tri cũ, Tống Khải còn sắp xếp lại chăn nệm trong phòng mình, phòng tắm cũng sửa sang lại cho sạch, nói một cách đơn giản, làm cho mọi chuyện đêm qua như chưa hề xảy ra.


Cuối cùng, cầm túi du lịch đem đến để gần cửa, cha mẹ anh khi về thế nào cũng nhìn thấy biểu hiện giả dối "con trai cũng vừa về đến". Sẽ không ai nghi ngờ anh mạo hiểm tuyết to gió lớn về nhà trước một đêm, lại còn... dễ dàng lợi dụng một đêm này, qua đêm trên giường của "em gái" mình.


Em gái. Nghĩ đến hai chữ này, nghĩ đến người đang cuộn tròn tiên giường nằm ngủ, vẻ phức tạp mâu thuẫn lại bao phủ mặt anh.
Cô vốn không phải là em gái của anh. Nhưng, chính xác hơn bao giờ hết là em gái của anh thật.


Quan hệ thiên hình vạn trạng lộn xộn không rõ ràng, làm rõ ra sao, anh không biết bắt đầu từ đâu.


Mang vẻ mặt lạnh lùng thu dọn tất cả đồ đạc xong xuôi, vào nhà bếp bắt đầu pha cà phê, nướng bánh mì, tiện tay chiên phần trứng cho hai người, ở bên ngoài mấy năm nay Tống Khải làm hết sức thuần thục gọn gàng, không lâu sau bữa sáng đã làm xong.


Nhìn cà phê, sandwich còn nóng hổi trên bàn, anh nhìn đồng hồ, sau khi nghĩ ngợi một chốc, nhanh chóng sắp thức ăn vào khay, rót cà phê vào tách, rồi bưng lên lầu.


Tiểu thư say ngủ còn nhõng nhẽo chưa chịu rời giường, làm anh phải vừa dỗ dành vừa dọa dẫm. Sau khi thức dậy, cô mềm nhũn dựa vào ngực anh, tách cà phê cũng được đưa đến miệng, sau khi được đút vài hớp cà phê, lúc này mới tỉnh hẳn.


"Ăn sáng đi." Tống Khải cầm miếng sandwich thơm ngào ngạt đưa đến trước miệng cô, "muốn tự ăn hay có người đút? Em bao nhiêu tuổi rồi, hử?"
"Không muốn ăn..." Cô còn đang làm nũng.
"Không ăn không được, nhanh lên, ba mẹ sắp về đến rồi."


Vừa nghe nói đến "ba mẹ", Tống Lăng Tâm lập tức hoàn toàn tỉnh táo. Cô mở to mắt, ngồi thẳng người dậy, hít thật sâu vài lần, rồi cầm miếng sandwich bắt đầu ăn đàng hoàng.


"Ngoan." Anh lúc này mói yên tâm đứng lên, khom người hôn lên tóc cô. "Cà phê anh để bên cạnh. Ăn xong thì thay quần áo rồi xuống dưới."


Ánh mắt nồng nàn không rời thân thể mềm mại xinh đẹp của cô, làn da trắng như tuyết in nhiều dấu hôn ửng đỏ, tất cả đều là kiệt tác của anh. Anh mỉm cười, trước khi đi ra còn dặn lại một câu: "Mặc áo len cao cổ vào. Anh để trong phòng tắm rồi đấy."
"À, ừ." Tống Lăng Tâm gật gật đầu.


Đáng lẽ không nhận ra điều bất thường, đến khi Tống Khải đi xuống lầu, cô ăn ngấu nghiến, ăn xong đứng dậy chuẩn bị rửa mặt, chải dầu, thay quần áo, khi đi ngang qua bàn trang điểm thì nhìn thấy vạt áo ngủ lơi ra--
"Woa!" Kiềm không được tiếng kêu kinh hãi. Toàn thân cô đều toàn là những dấu hôn đo đỏ!


Hình ảnh hoan ái mãnh liệt cả đêm qua lẫn sáng nay đang hiện lại trong đầu, đã nhiều tháng xa cách, hai người hoàn toàn không tách rời nhau, cô còn nhớ rõ ngọn lửa ham muốn lóe lên trong mắt anh, anh vừa dịu dàng vừa nhẫn nại hôn cô, in dấu lên toàn thân cô, đến nỗi ngay cả cái chỗ đáng mắc cỡ, xấu hổ muốn ch.ết cũng...


"Đáng ghét.." Mặt đỏ như lửa, cô che mặt phóng vào phòng tắm, lúc này mới phát hiện quần áo đã được đặt cẩn thận trên giá treo, từ áo len đến quần dài, cả áo ngực lẫn qυầи ɭót... Đều là Tống Khải giúp cô, chọn đúng cái anh thích nhất là vải ren màu đen.


Nhờ chiếc áo ngực gợi cảm, làn da trắng như sữa và đường cong của cô càng được tôn thêm. Mỗi lần mặc chiếc áo này, anh nhìn thấy không khỏi kích thích, mơn trớn vuốt ve không rời tay.
Tối nay, cô sẽ mặc quần áo do chính tay anh lựa chọn, sau khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống...


Không được nghĩ nữa! Thình lình cô xoay người mở vòi nước, để dòng nước lạnh đến tận xương dội lên khuôn mặt nóng bừng bừng.
Rửa mặt chải đầu thay quần áo xong xuôi, rề rà cả buổi mới chậm chạp đi xuống.


Ba mẹ quả nhiên đã về tới, đang vui vẻ kể lại đường sá đêm qua khó đi thế nào, bão tuyết lớn ra sao.
"Xe của con cũng mau đem đi bảo trì đi, lái xe trong thời tiết thế này nhất định phải đặc biệt chú ý. Hôm qua đến sáng nay, ba mẹ trên đường đi thấy không ít tai nạn." Ông Tống nghiêm khắc nhắc nhở.


"Sáng nay con mới về à? Sáng sớm đã đi sao? Có bị kẹt xe không con?" Bà Tống lo lắng, ở trong nhà bếp vội vội vàng vàng, vì người nhà chuẩn bị cơm trưa.


Tới kỳ nghỉ đông, là lúc cả nhà sum họp, hơn nữa con trai cưng ở riêng về thăm nhà, món ăn đương nhiên thịnh soạn hơn ngày thường rất nhiều. Tiếng xào rau cùng với mùi thơm tỏa ra, âm thanh trò chuyện sôi nổi vang lên khắp nhà.


Nơi này tuy không là gia đình thật sự của cô, nhưng cho đến giờ cô chưa từng bị đối xử như người ngoài.
Có đôi khi, cô đột nhiên không khỏi chùn bước, giống như bây giờ, cảm thấy nếu cô tự ý bước vào sẽ làm hỏng điều gì đó.
Nên cô cứ đứng ở bậc cầu thang, chần chừ.


" A! Cục cưng, con xuống rồi, ngủ đến giờ sao? Tối qua một mình không dám ngủ, đúng không?" Bà Tống vừa quay đầu, liền thấy Tống Lăng Tâm, lập tức cất cao giọng gọi cô. "Có đói bụng không? Có cơm trưa ngay đây, con tới dọn bàn nhanh đi!"
"Dạ." Cô đáp, rồi ngoan ngoãn đi vào bếp, bắt đầu phụ dọn bàn.


"Ba với mẹ đấy, lo lắng không yên bụng, sáng sớm đã thức dậy chạy gấp về đây. Một mình con ở nhà có sợ không? Tiếng gió lớn quá nhỉ?" Bà Tống một mặt ân cần hỏi, một mặt không ngừng tay xào đồ ăn.


"Con thật sự không sao..." Khuôn mặt không khỏi nóng lên, Tống Lăng Tâm chỉ có thể cúi đầu không dám nói nhiều.
Đêm qua, cô sao lại "một mình" được? An toàn ngủ trong lồng ngực mạnh mẽ ấm áp, cơ bản là cái gì cũng không sợ!


"Con nó sắp sửa tốt nghiệp đại học rồi, không cần khẩn trương như thế. Sau này lập gia đình, là người làm chủ gia đình, chẳng lẽ còn sợ này sợ nọ sao?" Người cha lên tiếng, đôi mắt phía dưới cặp mày rậm sáng ngời, từ giọng nói đến vẻ mặt đều nghiêm nghị khiến người khác khiếp sợ.


Bà Tống nghe thấy hết! Không bị hù dọa ngược lại còn bật cười.
"Ông còn nói, hôm qua ngủ không được lăn qua lộn lại là ai vậy?" Bà Tống múc canh dưa cho chồng và con trai, rồi cười nói: "Sáng sớm đã muốn về nhà, cũng là ai?"


Ông Tống làm mặt lạnh đón chén canh, rồi bưng chén cơm Tống Lăng Tâm đưa, làm bộ như không nghe thấy lời vợ trêu chọc, bắt đầu miệt mài ăn cơm.
Ba người còn lại đều nở nụ cười thấu hiểu, bao gồm cả một người dứt khoát không mở miệng, nín lặng như tượng là Tống Khải.


Dù sao chỉ cần Tống Lăng Tâm ở đây, ba mẹ đều tập trung chú ý vào cô, nói cô là hòn ngọc quý trên tay cũng không quá, bất kể là một năm trước đây, qua hai lần thăm viếng, là lúc cô mười mấy tuổi khi nghỉ hè và nghỉ đông hàng năm đến chơi, thậm chí cả khi chính thức được nhà họ Tống nhận nuôi... Đều giống thế này.


Ba mẹ anh luôn hi vọng có một đứa con gái chăm sóc, nên vô cùng yêu thương dáng vẻ đáng yêu của Lăng Tâm. Ba anh và ba của Lăng Tâm tuy rằng không cùng một nước, nhưng vì liên quan đến công việc, giao thiệp mật thiết, theo năm tháng trở thành bạn bè thân thiết của nhau, sau khi cưới vợ, hàng năm người này đều mang theo vợ con thăm hỏi người kia.


Cơ thểmẹ của Lăng Tâm không khỏe, lúc sinh cô lại càng suy yếu. Năm Lăng Tâm 12 tuổi, bà phát hiện mình bị bệnh ung thư, trong vòng một năm ngắn ngủi đã lìa trần, để lại con gái cùng người chồng quanh năm bộn bề công việc.


Lăng Tâm từ trước đến giờ không gây ồn ào. Cô nhìn thấy tình cảm sâu đậm của ba mẹ lại bị sinh li tử biệt, sau đó ba cô càng ngày càng tiều tụy già nua, suốt ngày buồn bã, ngoại trừ làm một đứa con ngoan ngoãn, cô không biết làm sao đế giúp ba mình vui vẻ.


Đến năm cô 17 tuổi, ba cô vì cảm cúm dẫn đến bị viêm cơ tim, cuối cùng không chữa khỏi đã bỏ lại cô. Khoảng nửa năm sau, cô được nhà họ Tống nhận nuôi, từ nơi nhiệt đới đến sống ở miền bắc Trung Quốc mùa đông có bão tuyết càn quét, cũng đã được năm năm.
Năm năm rồi...


Tên cô, từ Lăng Tâm trở thảnh Tống Lăng Tâm; chưa từng có nhà, trở thành có nhà; từ học sinh trung học trở thành người tốt nghiệp đại học, và từ một cô bé, biến thành một người phụ nữ.


Cô im lặng ăn cơm, cái đĩa trước mặt đã chất đầy đồ ăn do ba mẹ, cả "anh trai" Tống Khải tỉnh bơ gắp bỏ vào, cô thật may mắn được mọi người yêu thương
Nhưng, càng như vậy, cô lại càng khó xử...






Truyện liên quan