Chương 45: 45: “cứng Miệng Nên Bị Trừng Phạt”

Editor: YuuChiếc đèn ngủ nhỏ được bật ở chế độ sáng lờ mờ, chiếu lên cô gái đang nằm trong chăn ấm.
Nam Chức đứng ở cửa ra vào với hai chiếc túi trong tay, do dự không biết nên để đồ trên tủ giày hay là để trong phòng bếp?
Nam Chức xoa bóp bả vai, trả lời: “Không cần đâu.


Phồn Phủ sắp giao hàng tới, cậu ở lại ăn cơm với tớ là được rồi.”
Nam Chức cuộn người dưới tấm chăn, nhìn chằm chằm vào ánh đèn một hồi lâu.
Nam Tiểu Chức: …
Trong lòng có chút hồi hộp, anh lập tức quay trở lại, gõ gõ vào cửa: “Có chuyện gì vậy? Anh đây.”


Lần mò tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, đã 7 giờ rưỡi.
“Không được.”
Quýt nhỏ vô cùng yếu ớt nhưng vẫn luôn mở to hai mắt tìm kiếm bóng dáng cô, khi tìm được, nó lại nhìn cô không rời.
Trưởng các bộ phận đều sốt sắng trước sự cố rò rỉ dữ liệu.


Cô đã ngủ một giấc rất lâu.
Từ trước tới nay, cô dường như chưa từng đặt ra giới hạn cho cuộc sống của mình.
*
Nam Chức vươn vai, nhấc chăn lên rồi rời khỏi giường.
Cô đẩy anh ra, anh lại ôm lấy cô, lại cúi đầu áp xuống một nụ hôn nồng nhiệt nữa.


Cô định đi vào phòng tắm để tắm rửa, nhưng khi nhìn thấy rèm cửa được kéo kín lại, cô lại đổi hướng.
“Anh ngồi dậy trước đi, chúng ta…”
Xoạt ——


Đối diện với đôi mắt của người đàn ông, đôi đồng tử sâu thẳm của anh như một vòng xoáy khổng lồ cuốn lấy cô, như muốn dìm cô xuống.
Tấm rèm được kéo ra.
Mặt Nam Chức đỏ ửng như sắp chảy máu, đôi môi cũng ướt át, giống hệt một trái đào xinh đẹp, mọng nước.


available on google playdownload on app store


Đầu dây bên kia lại im lặng thêm một lúc nữa rồi mới trầm giọng nói: “Nếu có tin tức gì của cô ấy thì phiền cô Tô lập tức liên lạc lại với tôi ngay.”
Sau cơn mưa, bầu trời trở nên trong xanh hơn, mây trắng cũng bao phủ khắp nơi.
Ngôn Trạm cảm nhận được cô đã thả lỏng một chút.
“Meow ~”


Hai mắt Nam Chức đỏ hoe, tay chân luống cuống: “Quýt nhỏ bị nôn, không thể đứng dậy được.”
Chợt có một chú chim bồ câu bay ngang qua, vẽ ra những vòng cung tự do trên bầu trời, vỗ cánh bay về phía chân trời xa xăm.
Người đàn ông còn không thèm tháo kính xuống.


Dù sao thì cô bạn thân nhất của Tô Diệu Ngôn là Mạnh Nguyễn cũng chính là bạn thân chơi từ nhỏ của Nam Chức, mà lão già kia cũng có quen biết với Nam Chức, tính ra mối duyên phận này cũng khá sâu sắc.
“Viêm nhiễm khá nặng.” Bác sĩ nói, “Trước mắt, hẳn là viêm dạ dày cấp tính.”


Nam Chức mở cửa kính ra.
Nam Chức túm chiếc áo khoác, sau đó gạt đi những lọn tóc đang lòa xòa vào sau tai, để lộ ra khóe miệng hơi cong lên của mình.
Không khí trong lành lập tức tràn vào khoang mũi và chạy xuống phổi.
Anh Trần: [Lăng xấu tính đang không vui nên tới đón tớ đi uống bây giờ]


Phương Bác nói thì thầm gì đó vào tai Ngôn Trạm.
“Anh… Anh…”
Cô hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước lan can, giang rộng hai tay ra, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Trưởng phòng Ngô ngày thường là một nhân viên kỹ thuật ngu ngơ, nhưng khi gặp chuyện như vậy, anh ta lập tức biến thành sư tử xổng chuồng.


“Cẩn thận bị cảm lạnh.”
Cả ngày hôm nay cô đã bối rối không biết nên xử lý cảm xúc này như nào.
Hai người nhìn nhau trong tư thế ái muội.
Sau lưng chợt thấy ấm áp hẳn lên, một chiếc áo khoác nhuốm mùi gỗ nhẹ được phủ lên người cô.


“Anh ấy ho cả một ngày hôm nay, không biết giờ đã khá hơn chưa?”
Nam Chức vội hỏi: “Nó có thể bình phục lại chứ ạ?”
Ngôn Trạm nắm lấy tay cô, nhưng cô lại làm bộ né tránh, chỉ về phía chếch đối diện: “Anh nhìn kìa.”


“Cứ thế này mà ngủ sao.” Nam Chức nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không để ý xung quanh gì cả.”
“Không có nhưng.”
Những người khác cũng nhao nhao phản bác.
Ngôn Trạm liếc nhìn cô, rồi cũng nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ.
Sau đó, hai người ngồi trên ghế sofa nói chuyện.
Xoạt ——


Là tòa cao ốc Triều Vân nằm bên cạnh sông Triều Vân.
Là tòa cao ốc Triều Vân nằm bên cạnh sông Triều Vân.
Ngày hôm qua, tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, nhìn thứ gì cũng thấy xám xịt.
Người làm rò rỉ là một người mới không mấy nổi trội trong phòng thí nghiệm.


Vỏ bọc bằng kim loại của tòa cao ốc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng ban mai.
Nam Chức mím môi, tập trung vào hành động của mình.
“Nhìn từ góc độ này khác hẳn với những gì tôi được nhìn thấy ngày hôm qua.” Nam Chức dịch sang một bên: “Có cảm giác nó nhỏ hơn rất nhiều.”


Ngôn Trạm đang xem xét các văn kiện mà Phương Bác mang tới, phần lớn là các kế hoạch mà Thịnh Trân sẽ thực hiện trong thời gian tới, trong số đó có những kế hoạch vượt quá trăm triệu, hoặc ít nhất là mười triệu.
Cô nhìn một lượt những thứ mà cô có thể nhìn thấy.


[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Ngày hôm qua, tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, nhìn thứ gì cũng thấy xám xịt.
“Đã gần 9 giờ rồi mà còn chưa về.”
Ngôn Trạm tối hôm qua, bao gồm cả nụ hôn của anh, đều khắc sâu trong trái tim cô.


Nhưng vào thời khắc này, thành phố đã được cơn mưa đêm qua rửa sạch, nó dường như rực rở hẳn lên, tràn đầy sức sống tươi mới.
Tại phòng khám thú y.
“Kiện họ! Phải kiện họ! Chúng ta đâu phải là không có đội ngũ luật sư đâu!”
“Hôm nay chúng ta về thành phố B đi.”


Tên chó này tập ngực như nào mà nó lại cứng như vậy chứ?
“Ừ, còn có vẻ rất nghiêm trọng đó.”
Cô bất giác buông lỏng tay ra, lông mi cũng dần dần ngừng run rẩy.


Ngôn Trạm thoáng sửng sốt, lại nghe thấy giọng của cô vang lên: “Tôi đã nắm được những đặc điểm trong cách nói chuyện của Diệu Diệu rồi, vì vậy tôi có thể quay về rồi từ từ nghiên cứu sau.
Hơn nữa đi lâu như vậy tôi cũng thấy không yên tâm về Quýt nhỏ.”
Khoan đã, không phải là…


Chỉ muốn nói rằng anh quá kiêu ngạo và tàn khốc!
Nam Chức túm chiếc áo khoác, sau đó gạt đi những lọn tóc đang lòa xòa vào sau tai, để lộ ra khóe miệng hơi cong lên của mình.
“Ngôn tổng, cô Nam.”
“Em…”
Cánh cửa mở ra.
“Sao vậy?”
“…”


Nằm trên người anh trong bộ dạng này quá xấu hổ.
Đèn cảm biến tự động ở lối vào nhận ra có người đến liền tỏa ra ánh sáng nhẹ.
Ngôn Trạm nhìn khoảng cách giữa hai người hiện tại, thấp giọng nói: “Anh sẽ đi chuẩn bị.”
*
Cô nhẹ nhàng đặt mọi thứ xuống rồi quay đi tìm phòng ngủ.
*


Máy bay cất cánh lúc 11 rưỡi sáng.
Ngôn Trạm mở miệng, nhưng là ho khan một tiếng.
“Tại sao?” Lăng Hách níu anh lại: “Cậu bỏ rơi tôi bao nhiêu ngày rồi chứ? Ở lại với tôi đi mà.”
Nam Chức định sẽ chịu thua và cầu xin được tha thứ.


Trước khi ra sân bay, Nam Chức đã đến phim trường để gặp Tô Diệu Ngôn.
Ngôn Trạm cười.
“Cậu phải đi bây giờ sao?” Tô Diệu Ngôn thở dài: “Tớ còn tưởng cậu sẽ ở đây với tớ lâu hơn nữa chứ.


Tớ cũng chẳng nói chuyện mấy với mấy người ở đây, bọn họ không thích quan tâm đến tép riu như tớ.”
“Cậu phải đi bây giờ sao?” Tô Diệu Ngôn thở dài: “Tớ còn tưởng cậu sẽ ở đây với tớ lâu hơn nữa chứ.


Tớ cũng chẳng nói chuyện mấy với mấy người ở đây, bọn họ không thích quan tâm đến tép riu như tớ.”
“Ngẩn ngơ rồi sao?”
“Bảo Lăng Hách tới trước đi.” Anh thản nhiên nói.
Ngôn Trạm ở phía trên nhìn cô không chớp mắt, hoàn toàn chiếm cứ tất cả ánh sáng trong mắt cô.


Nam Chức cười nói: “Cậu rồi cũng sẽ trở nên nổi tiếng thôi.
Đến lúc đó lạnh nhạt lại với bọn họ sau.”
Ngôn Trạm thậm chí còn không thèm nhìn, ánh mắt khóa chặt trên người cô mang theo sự thèm khát.
Hai người lại nói về kịch bản.
Sắp thiêu ch.ết cô rồi.


Danh tiếng và sự phát triển của L.Z quan trọng hơn lợi ích trước mắt.
Sau một đêm tuyệt vời đó, mối quan hệ giữa Tô Diệu Ngôn và Nam Chức đã trở nên thân thiết hơn.
Trong lúc lẩm bẩm, Trần Diệp An gửi tin nhắn Wechat tới.
Ngôn Trạm không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Cũng vậy.”


Dù sao thì cô bạn thân nhất của Tô Diệu Ngôn là Mạnh Nguyễn cũng chính là bạn thân chơi từ nhỏ của Nam Chức, mà lão già kia cũng có quen biết với Nam Chức, tính ra mối duyên phận này cũng khá sâu sắc.
Lại đồng thời mở miệng.


“Nhuyễn Nhuyễn giờ vẫn chưa về đâu.” Tô Diệu Ngôn nói: “Khi nào cô ấy về, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa đi.”


Vì thích lồng tiếng, cô sẵn sàng từ bỏ mức lương cao ở nước ngoài và trở về nước để nỗ lực hết sức cho sự nghiệp của mình; Vì không thích môi trường làm việc trước đây, cho dù nền tảng của nó có tốt đến đâu, cô cũng bất chấp từ bỏ; Vì không muốn yêu, cho dù đối phương là tiến sĩ hay thạc sĩ, cô cũng sẽ không tiếp xúc quá gần gũi.


Lần mò tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, đã 7 giờ rưỡi.
Nam Chức nói “Được”.
Cô chỉ muốn chạy trốn, nếu không sẽ nổ tung mất!
Tô Diệu Ngôn tiễn Nam Chức rời khỏi phim trường.
Bác sĩ đã tiến hành xét nghiệm máu cho Quýt nhỏ để tìm hiểu nguyên nhân bị bệnh.


Sau một đêm tuyệt vời đó, mối quan hệ giữa Tô Diệu Ngôn và Nam Chức đã trở nên thân thiết hơn.
Khi họ chuẩn bị tạm biệt, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Hôm qua cậu đi đâu vậy? Vị 1m9 kia, à không phải, hôm qua anh Ngôn có gọi điện cho tớ để tìm cậu.


Tớ nghe giọng có vẻ sốt ruột lắm.”
“Lão Ngôn, cậu vô nhân tính như vậy sao? Hiếm lắm mới thấy cậu đồng tình với tôi như vậy mà!”
Lúc đó, Tô Diệu Ngôn thấy số lạ nên đã tắt máy.
Nam Chức mở cửa kính ra.


Nhưng người kia rất có chấp, cô ấy tắt máy lại lập tức gọi lại, liên tục một hồi như thế.
“Gì cơ?”
Cô thoáng giật mình, trái tim giống như bị thứ gì đó cứa vào.
Cuối cùng cô ấy đành phải nghe máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam lạnh như băng.


“Chúng ta kiện cũng có thay đổi được gì đâu?” Trưởng bộ phận pháp lý nói: “Chỉ là một nhân viên kỹ thuật quèn, một con dê thế tội mà thôi.
Trong khi bên kia đang nắm trong tay số liệu và kỹ thuật của chúng ta, bọn họ vẫn có thể sản xuất như bình thường.”


“Tôi thấy anh có vẻ không sao đâu, nhìn khỏe mạnh như vừa mới ăn rau chân vịt vậy.” Nam Chức vuốt vuốt tóc, nhìn xung quanh một vòng: “Tôi để các thứ ở đây, anh thích dùng thì cứ dùng, không dùng thì…”
“Nam Chức có liên lạc gì với cô không?”


Nhưng có lẽ là do nếm được “món ngon” mà mình thèm đã lâu nên anh không thể kiềm chế được mà hôn mạnh bạo hơn, gần như mất kiểm soát.
“…”
Nam Chức ném cho cô ấy hộp sữa chua rồi ngã xuống ghế sofa.
“Bây giờ cô ấy đang ở cùng với cô đúng không?”


Một buổi tối ho không biết bao nhiêu lần, sắc mặt còn tái nhợt như thế, trông như bị suy thận vậy.
“…”
Nụ cười sung sướng, rất thiếu đánh.
“Bảo cô ấy nghe máy đi.”
“Sao vậy?”
“…”
Ngôn Trạm ôm lấy vai cô, kéo cô vào trong lòng, lại nói: “Nhất định sẽ không sao đâu.”


Ánh mắt Ngôn Trạm trở nên lạnh lẽo.
Tô Diệu Ngôn sửng sốt mất một lúc, thật lâu sau mới nhớ ra người đang nói chuyện chính là vị 1m9 ngày hôm đó.
Chiếc cà vạt bị ném một cách tùy tiện trên bàn trà, một nửa ở trên bàn, một nửa treo lơ lửng trên không.


Cô ấy đã nói toàn bộ sự thật, vị 1m9 kia nghe xong im lặng khoảng 5 giây.
“Anh Ngôn, Nam Chức đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi có thể giúp được gì không?”
Khóe miệng anh cong lên, cười vô cùng xấu xa.


Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng hồng lên vì mình, lại hôn thêm một cái nữa, nói: “Cứng miệng nên bị trừng phạt.”
Khi họ chuẩn bị tạm biệt, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Hôm qua cậu đi đâu vậy? Vị 1m9 kia, à không phải, hôm qua anh Ngôn có gọi điện cho tớ để tìm cậu.


Tớ nghe giọng có vẻ sốt ruột lắm.”
Đầu dây bên kia lại im lặng thêm một lúc nữa rồi mới trầm giọng nói: “Nếu có tin tức gì của cô ấy thì phiền cô Tô lập tức liên lạc lại với tôi ngay.”
Nam Chức: [Giải quyết như nào rồi?]
Tô Diệu Ngôn nghe Phó Doanh Xuyên nói bây giờ vị 1m9 kia đang theo đuổi Nam Chức.


Nhưng rõ ràng hai người họ là vợ chồng chưa cưới cơ mà, cho nên cô ấy đã nghĩ rằng có thể có điều bí ẩn gì đó trong câu chuyện này.
……
—— Phải là cô bắt nạt anh mới đúng.
Ngôn Trạm ký vào văn kiện cuối cùng, lắc lắc cái cổ rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi.”


“Hai người cãi nhau à? Hay là anh ấy bắt nạt cậu?”
Yuu: Hót hòn họt chưa nè:v Bắt đầu rải đường từ chương sau nhé:v
Tô Diệu Ngôn nghe Phó Doanh Xuyên nói bây giờ vị 1m9 kia đang theo đuổi Nam Chức.


Nhưng rõ ràng hai người họ là vợ chồng chưa cưới cơ mà, cho nên cô ấy đã nghĩ rằng có thể có điều bí ẩn gì đó trong câu chuyện này.
Mà bây giờ, anh lại dùng sự dịu dàng để làm mồi nhử câu cô ra ngoài.
Nam Chức lườm cô ấy, siết chặt điện thoại trong tay.


Nam Chức mím môi, nói: “Ngày hôm qua tớ có chút chuyện nên mới không để ý tới điện thoại.”
Cô ấy vừa rời đi thì Nam Chức lại ngồi trong phòng khách —— Chờ đợi
Tô Diệu Ngôn nói “Ồ”, sau đó cũng không hỏi thêm gì nhiều nữa.
Hai người tạm biệt nhau ở lối ra vào phim trường.


Không phải anh trai, càng không phải là bạn trai, mà là chồng chưa cưới, là chồng tương lai của cô.
Sau khi đi được một đoạn, Nam Chức đột nhiên quay lại gọi Tô Diệu Ngôn.
Khi mắt kính chuẩn bị được tháo xuống hoàn toàn thì người đàn ông đột nhiên mở mắt ra.


“Có chuyện gì vậy?” Cô ấy chạy tới.
Nam Chức cười nói: “Cậu rồi cũng sẽ trở nên nổi tiếng thôi.
Đến lúc đó lạnh nhạt lại với bọn họ sau.”
Giọng nói của anh chữ được chữ mất, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nam Chức cười, xua tay, trả lời: “Chỉ là tớ có chuyện muốn nói với cậu thôi.


Anh ấy không bắt nạt tớ.”
Không lâu sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng tít tít, Trần Diệp An tới.
—— Phải là cô bắt nạt anh mới đúng.
Anh Trần: [Đợi tý để tớ hỏi lại]
*
Có cần thẳng thừng như vậy không? Hiểu ý thôi là được rồi mà.


Nam Chức như bị trúng tà, cơ thể cô trở nên rất nhẹ và bay bổng, gần như mất cân bằng.
Máy bay hạ cánh đúng giờ.
“Phồn Phủ còn giao đồ ăn về sao?” Trần Diệp An sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra: “Thế giới của người có tiền thật tuyệt.”


Nam Tiểu Chức: Tôi rất hoài nghi anh chỉ mượn bệnh để tìm đường ch.ết.
Từ sân bay về đến nhà phải mất thêm mấy tiếng nữa.
Khi xe về đến Vân Nặc thì cũng đã gần 3 giờ chiều.
Trừ một mình Ngôn Trạm.


Ngôn Trạm yêu cầu tài xế đợi ở đây, sau đó xách theo vali nhỏ của Nam Chức đưa cô lên nhà.
Nam Chức còn chưa kịp lên tiếng thì cổ tay cô đã trở nên nóng rực.


Nam Chức định nói không cần phiền phức như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô lại không thể nói ra, bởi vì cô cảm thấy có nói cũng đều là dư thừa.
“Meow ~~~”
Tủ giày thì thấy rõ, nhưng phòng bếp lại sạch sẽ hơn.


Nếu anh đã muốn đưa cô lên nhà thì nhất quyết phải đưa bằng được.
Hai người im lặng đứng trước cửa.
Đang nói được một nửa thì chuông điện thoại reo lên.
“Tôi… Anh làm sao…”
Nam Chức cúi đầu nhìn chiếc vali dưới chân, không nói gì cả.


Ngôn Trạm đứng đối diện cô cũng không rời đi.
Mọi người nhìn về phía Lăng Hách.
Bọn họ từ lúc ăn sáng đã như vậy: Im lặng một cách kỳ lạ, yên bình một cách dị thường.
Nam Chức vô thức siết chặt tay cầm vali: “Anh nói trước đi.”
“Ai cho anh… Lưu manh! Anh…”
“Anh…”


“Em…”
……
Anh bắt đầu bị ho từ đêm qua, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, bây giờ lại thường xuyên hơn rất nhiều.
Nam Chức hít sâu một hơi, nói: “Tớ tới siêu thị và hiệu thuốc, cậu giúp tớ để ý Quýt nhỏ một lát nhé.”
Lại đồng thời mở miệng.


Trong nháy mắt, đôi môi khô nóng áp lên môi cô.
Nam Chức vô thức siết chặt tay cầm vali: “Anh nói trước đi.”
Ngôn Trạm mở miệng, nhưng là ho khan một tiếng.
“Bảo cô ấy nghe máy đi.”
Lăng Hách xoay cái bút, chợt nảy ra một ý tưởng, nhưng có chút cực đoan.


Anh bắt đầu bị ho từ đêm qua, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, bây giờ lại thường xuyên hơn rất nhiều.
Nam Chức đau lòng, khẽ vuốt ve đầu nó.
Nó rên rỉ một cách khó nhọc rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Lại là một nụ hôn khác nữa.
“Anh sẽ cho người mang bữa tối tới.” Anh hắng giọng: “Phồn Phủ?”


Nam Chức rụt tay lại như bị điện giật, chỉ đáp “Ồ” rồi xoay người mở cửa.
Nam Chức càng cúi đầu thấp hơn: “Vậy còn anh?”
Đúng 10 giờ.


“Lăng tổng, đây là dự án mà chúng ta đã đầu tư rất nhiều tiền vào, anh nói không phát triển là không phát triển nữa sao?” Trưởng phòng marketing lên tiếng đầu tiên: “Tiền, tiền mất hết rồi!”
“Anh sẽ về văn phòng ăn sau.”
“… Ồ.”
Một cảm xúc chưa từng có trong cô.
“…”


“Anh sẽ ăn đúng giờ.” Anh bước tới, nắm lấy bàn tay đang siết chặt tay cầm vali của cô: “Em đừng lo.”
Nam Chức rụt tay lại như bị điện giật, chỉ đáp “Ồ” rồi xoay người mở cửa.
Ngôn Trạm nghiêng người cầm chiếc cà vạt dưới đất lên, kéo nó ra hai lần.
“Đừng trốn tránh anh nữa.”


Ngôn Trạm chậm rãi thu lại bàn tay đang treo trên không, nhíu mày.
Nhưng lúc nhìn đồng hồ, anh không thể ở lại lâu hơn nữa.
Ngôn Trạm cũng ngồi dậy, nói: “Muộn như vậy rồi sao lại tới?”


Ngôn Trạm thoáng sửng sốt, lại nghe thấy giọng của cô vang lên: “Tôi đã nắm được những đặc điểm trong cách nói chuyện của Diệu Diệu rồi, vì vậy tôi có thể quay về rồi từ từ nghiên cứu sau.
Hơn nữa đi lâu như vậy tôi cũng thấy không yên tâm về Quýt nhỏ.”


Bây giờ lại gọi điện tới, không cần hỏi cũng biết lại là câu nói đó: “Cái thằng phá gia chi tử! Đừng làm tao mất mặt ở bên ngoài nữa, lập tức cút về nhà ngay cho tao!”
Vừa bước vào thang máy, cô lại hét lên: “Ngôn Trạm.”


Nam Chức cười, xua tay, trả lời: “Chỉ là tớ có chuyện muốn nói với cậu thôi.
Anh ấy không bắt nạt tớ.”
Trong lòng có chút hồi hộp, anh lập tức quay trở lại, gõ gõ vào cửa: “Có chuyện gì vậy? Anh đây.”
Sau cơn mưa, bầu trời trở nên trong xanh hơn, mây trắng cũng bao phủ khắp nơi.
Có người sao?


Cánh cửa mở ra.
Ngay sau đó, chiếc kính rơi xuống tấm thảm mềm, còn cô thì ngã vào ngực người đàn ông.
Hai mắt Nam Chức đỏ hoe, tay chân luống cuống: “Quýt nhỏ bị nôn, không thể đứng dậy được.”
Anh Trần: [Lăng xấu tính nói rằng lão Phật gia ho cả buổi tối, trông khá mệt mỏi]


Lúc quay về, cô ép trái cây thành nước rồi để đông đá trong tủ lạnh.
*
Nam Chức dùng sức đẩy anh ra, khó khăn lắm mới có thể dùng cánh tay tạo ra khoảng cách giữa mình và anh.
Tại phòng khám thú y.
Nam Chức cuộn người dưới tấm chăn, nhìn chằm chằm vào ánh đèn một hồi lâu.


Nam Chức khua tay, chân cũng không ngoan ngoãn mà đá mạnh, đá vào cái cà vạt trên bàn trà.
Bác sĩ đã tiến hành xét nghiệm máu cho Quýt nhỏ để tìm hiểu nguyên nhân bị bệnh.
Chủ nhân không được phép đi vào, Nam Chức chỉ có thể kiễng chân ở ngoài cửa kính mà chờ đợi.


Trước đó anh quyết đoán, cứng rắn muốn phá vỡ hàng rào, sau này là từng bước, từng bước dẫn dụ.
Ngôn Trạm chậm rãi thu lại bàn tay đang treo trên không, nhíu mày.
Quýt nhỏ vô cùng yếu ớt nhưng vẫn luôn mở to hai mắt tìm kiếm bóng dáng cô, khi tìm được, nó lại nhìn cô không rời.


“Nó sẽ ổn thôi.”
“Ngôn Trạm!”
“Nam Chức, nhìn anh.”
Nam Chức lẩm bẩm: “Tại tôi, đều tại tôi cả.”
“Anh dám!”
Quýt nhỏ đã ăn không ngon được một thời gian rồi.


Sau đó là lông mày, mắt, đầu mũi, má, mỗi nơi đều như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại mang theo sự dịu dàng, lưu luyến.


Nhưng cô muốn quan sát thêm nên đã không vội đưa nó đến bệnh viện, sau đó lại vì những phiền lòng mà chạy trốn tới thành phố D để bình tâm lại, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Quýt nhỏ có thể cần đến cô.
Cô run giọng nói: “Nghe, nghe điện thoại, điện thoại.”


Ngôn Trạm hôn lên trán cô.
“Năm xưa tôi đã không thể cứu được Quýt nhỏ, bây giờ cũng vậy.” Cô nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Tôi mãi mãi không thể tiến bộ được.”


Quả thực đúng như bác sĩ dự đoán, Quýt nhỏ uống thuốc xong đã phấn chấn trở lại, có thể bò ra cuộn tròn quanh chân cô.
Một tiếng sau, cửa lớn của phòng họp được mở ra.
Ngôn Trạm ôm lấy vai cô, kéo cô vào trong lòng, lại nói: “Nhất định sẽ không sao đâu.”


“Làm loạn nữa anh sẽ trói em lại.”
Trần Diệp An giúp Nam Chức chuyển đồ của Quýt nhỏ vào phòng làm việc.
Nửa tiếng sau, bác sĩ cầm tờ xét nghiệm ra ngoài.
Ngôn Trạm gạt đi sợi tóc mai vương trên cằm cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.


“Viêm nhiễm khá nặng.” Bác sĩ nói, “Trước mắt, hẳn là viêm dạ dày cấp tính.”
Nghĩ nghĩ một hồi, cô quyết định mang nước trái cây và thuốc qua bên kia, để anh dù về lúc mấy giờ cũng có thể uống thuốc luôn.
Nam Chức vội hỏi: “Nó có thể bình phục lại chứ ạ?”


“Sẽ bình phục lại thôi.” Bác sĩ đừng nói: “Ba mẹ đừng quá lo lắng.
Mèo con còn nhỏ, rất dễ mắc các bệnh về tiêu hóa, cũng may là cô phát hiện ra kịp thời đó.
Nếu tôi đoán không sai thì nó sẽ tỉnh táo hơn vào ban đêm sau khi được uống thuốc.”
Nam Chức thở dài nhẹ nhõm.


Cô nhìn một lượt những thứ mà cô có thể nhìn thấy.
Ngôn Trạm đang cùng cô đợi Quýt nhỏ bên ngoài phòng khám thì Phương Bạc vội vàng chạy vào.
“…”
“Ngôn tổng, cô Nam.”
Ngôn Trạm dùng sức giữ chặt cằm cô, cô bị đau mà vô thức hé miệng ra.


“Nhưng cũng kỳ lạ, nếu chỉ một hai bữa mà đã bị vậy thì con mèo này cũng quá yếu ớt rồi.”
Phương Bác nói thì thầm gì đó vào tai Ngôn Trạm.
Vỏ bọc bằng kim loại của tòa cao ốc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng ban mai.


Sắc mặt của Ngôn Trạm không hề biến sắc, nhưng Phương Bác lại nhíu mày, trông vô cùng lo lắng.
“Bảo Lăng Hách tới trước đi.” Anh thản nhiên nói.
Nửa tiếng sau, bác sĩ cầm tờ xét nghiệm ra ngoài.
Phương Bác nói: “Đã tới rồi.
Vấn đề này nếu không có anh, e rằng…”


Nam Chức cầm điện thoại trên bàn trà lên bấm số, nhưng nửa chừng lại dừng lại.
Lăng Hách bật dậy khoác vai người anh em tốt của mình, hét lớn: “Làm một ly đi! Tôi bao.”


“Anh có việc bận thì cứ đi trước đi.” Nam Chức nói xen vào: “Mọi chuyện đều đã ổn rồi, lát nữa tôi bắt taxi về cũng được.”
Tô Diệu Ngôn sửng sốt mất một lúc, thật lâu sau mới nhớ ra người đang nói chuyện chính là vị 1m9 ngày hôm đó.
“Không được.”
“…”


“Anh không yên tâm.”
Nam Chức định nói không cần phiền phức như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô lại không thể nói ra, bởi vì cô cảm thấy có nói cũng đều là dư thừa.
Nam Chức đóng cửa phòng làm việc lại rồi đi chuẩn bị đồ.


Đi qua đi lại một lúc nữa đến hơn 5 giờ, Nam Chức mới quay về Vân Nặc.
Ngôn Trạm đưa cô và Quýt nhỏ vào đến tận thang máy mới rời đi.
“Anh sẽ cho người mang bữa tối tới.” Anh hắng giọng: “Phồn Phủ?”


Phương Bác đi đi lại lại ở một bên, bộ dạng như đang ngồi trên đống lửa, nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên như không, còn không quên dặn cô nhớ phải nhận đồ ăn được mang tới vào buổi tối, không được ăn đồ hộp.


Quýt nhỏ vừa về đến nhà đã nằm ỉu xỉu trên chiếc gối ôm.
“Chức Chức, tớ xin lỗi.” Trần Diệp An tự trách mình: “Chắc là tớ cho quá nhiều thức ăn vào bát ăn cơm của Quýt nhỏ quá, nó không tiêu hóa hết được.”
Nam Chức đau lòng, khẽ vuốt ve đầu nó.


Nó rên rỉ một cách khó nhọc rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Cô ấy đã nói toàn bộ sự thật, vị 1m9 kia nghe xong im lặng khoảng 5 giây.
Không lâu sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng tít tít, Trần Diệp An tới.
“Nói đi, có phải em lo cho anh đúng không?”


“Anh là chồng chưa cưới của em.” Anh nói: “Nhớ kỹ, là chồng chưa cưới.”
“Chức Chức, tớ xin lỗi.” Trần Diệp An tự trách mình: “Chắc là tớ cho quá nhiều thức ăn vào bát ăn cơm của Quýt nhỏ quá, nó không tiêu hóa hết được.”


Nhưng người kia rất có chấp, cô ấy tắt máy lại lập tức gọi lại, liên tục một hồi như thế.
Cô không chịu đi ra mà cũng không để cho bất cứ ai đi vào.
“Nhưng cũng kỳ lạ, nếu chỉ một hai bữa mà đã bị vậy thì con mèo này cũng quá yếu ớt rồi.”


Anh cố ý lướt nhẹ đầu lưỡi trên môi dưới của cô, khiến da đầu cô tê dại.
Cũng một phần là do cô ấy có quá nhiều chuyện phải giải quyết trong quãng thời gian này nên không để ý đến những việc mình nên lo, cũng may là Quýt nhỏ không có vấn đề gì lớn cả.


Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, anh vẫn thành công chọc thủng một lỗ trên hàng rào của cô, để cô nhìn thấy ánh nắng bên ngoài.
Trần Diệp An giúp Nam Chức chuyển đồ của Quýt nhỏ vào phòng làm việc.
“Anh sẽ về văn phòng ăn sau.”
Sau đó, hai người ngồi trên ghế sofa nói chuyện.


“Anh sẽ ăn đúng giờ.” Anh bước tới, nắm lấy bàn tay đang siết chặt tay cầm vali của cô: “Em đừng lo.”
“…”
“Đã muộn lắm rồi đấy, tớ gọi đồ ăn nhé?” Trần Diệp An đề nghị.


Phương Bác đi đi lại lại ở một bên, bộ dạng như đang ngồi trên đống lửa, nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên như không, còn không quên dặn cô nhớ phải nhận đồ ăn được mang tới vào buổi tối, không được ăn đồ hộp.
Tô Diệu Ngôn tiễn Nam Chức rời khỏi phim trường.


Nam Chức xoa bóp bả vai, trả lời: “Không cần đâu.
Phồn Phủ sắp giao hàng tới, cậu ở lại ăn cơm với tớ là được rồi.”
Đây là điều đáng khinh thường và đáng ghét nhất trong bất kỳ ngành nghề nào.


“Phồn Phủ còn giao đồ ăn về sao?” Trần Diệp An sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra: “Thế giới của người có tiền thật tuyệt.”
Nam Chức ném cho cô ấy hộp sữa chua rồi ngã xuống ghế sofa.
Không còn trói buộc nữa, Nam Chức trở mình đứng lên.


Trần Diệp An vừa cắm ống hút vừa lẩm bẩm: “Lúc này mà lão Phật gia còn có thể quan tâm đến mấy chuyện ngoài lề nữa.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn có thời gian để gọi Phồn Phủ giao đồ ăn tới.”
Nhưng lúc nhìn đồng hồ, anh không thể ở lại lâu hơn nữa.
*
“Gì cơ?”


“Cậu không biết gì à?” Trần Diệp An vừa hút sữa chua vừa nói: “Một phần dữ liệu thử nghiệm của sản phẩm mới của L.Z đã bị rò rỉ.
Lăng xấu tính đã phải trở về L.Z từ sáng để xử lý rồi.”
Quýt nhỏ đã ăn không ngon được một thời gian rồi.
“Hôm nay chúng ta về thành phố B đi.”


Nam Chức đột nhiên ngồi dậy!
Ngôn Trạm liếc nhìn, sợ cô đá như vậy sẽ bị thương, nên anh đã buông một tay xuống ôm lấy chân cô, dường như không cần phí chút sức lực nào mà ôm cô hoàn toàn vào trong lòng, không có cách nào để thoát ra được.
“Rò rỉ dữ liệu?!”


Yuu: Hót hòn họt chưa nè:v Bắt đầu rải đường từ chương sau nhé:v
Vừa bước vào thang máy, cô lại hét lên: “Ngôn Trạm.”
“Ừ, còn có vẻ rất nghiêm trọng đó.”
Người làm rò rỉ là một người mới không mấy nổi trội trong phòng thí nghiệm.
“Ừ, anh đây.”


“Sẽ bình phục lại thôi.” Bác sĩ đừng nói: “Ba mẹ đừng quá lo lắng.
Mèo con còn nhỏ, rất dễ mắc các bệnh về tiêu hóa, cũng may là cô phát hiện ra kịp thời đó.
Nếu tôi đoán không sai thì nó sẽ tỉnh táo hơn vào ban đêm sau khi được uống thuốc.”


Hắn ta đã bí mật đánh cắp dữ liệu bởi vì công ty kia đưa ra giá cao hơn.
Nhưng bây giờ mới phát hiện ra rằng đối phương đã cơ bản nắm vững các khuyết điểm trong kỹ thuật của L.Z, cho dù có làm mấy chuyện xấu cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.


Không còn kiềm chế được nữa, anh bế cô đặt lên đùi mình, bàn tay to lớn luồn qua mái tóc dài ôm lấy gáy cô, nụ hôn cũng sâu hơn…
Nam Chức cầm điện thoại trên bàn trà lên bấm số, nhưng nửa chừng lại dừng lại.


“Lo lắng sao?” Trần Diệp An nhướng mày: “Vậy thì đừng kiềm chế làm gì, lộ hết ra cả rồi.”
Nam Chức lườm cô ấy, siết chặt điện thoại trong tay.
Ngôn Trạm nắm lấy tay cô, nhưng cô lại làm bộ né tránh, chỉ về phía chếch đối diện: “Anh nhìn kìa.”


Ngôn Trạm tối hôm qua, bao gồm cả nụ hôn của anh, đều khắc sâu trong trái tim cô.
Cả ngày hôm nay cô đã bối rối không biết nên xử lý cảm xúc này như nào.
Đầu Nam Chức đau như búa bổ, đang định đứng dậy thì người đàn ông ôm chặt lấy eo cô, khàn giọng nói: “Lo cho anh sao?”


Một cảm xúc chưa từng có trong cô.
Từ trước tới nay, cô dường như chưa từng đặt ra giới hạn cho cuộc sống của mình.
“Bây giờ cô ấy đang ở cùng với cô đúng không?”


Vì thích lồng tiếng, cô sẵn sàng từ bỏ mức lương cao ở nước ngoài và trở về nước để nỗ lực hết sức cho sự nghiệp của mình; Vì không thích môi trường làm việc trước đây, cho dù nền tảng của nó có tốt đến đâu, cô cũng bất chấp từ bỏ; Vì không muốn yêu, cho dù đối phương là tiến sĩ hay thạc sĩ, cô cũng sẽ không tiếp xúc quá gần gũi.


“Anh Ngôn, Nam Chức đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi có thể giúp được gì không?”
Nhưng thực ra, đó chỉ là những hàng rào mà cô tự xây nên cho mình.
“Này, cậu thực sự đồng ý với quyết định của tôi sao?” Lăng Hách hỏi.
Cô không chịu đi ra mà cũng không để cho bất cứ ai đi vào.


Trừ một mình Ngôn Trạm.
Trước khi ra sân bay, Nam Chức đã đến phim trường để gặp Tô Diệu Ngôn.
Trước đó anh quyết đoán, cứng rắn muốn phá vỡ hàng rào, sau này là từng bước, từng bước dẫn dụ.


Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, anh vẫn thành công chọc thủng một lỗ trên hàng rào của cô, để cô nhìn thấy ánh nắng bên ngoài.
“Lo cho anh sao?”
Mà bây giờ, anh lại dùng sự dịu dàng để làm mồi nhử câu cô ra ngoài.


Chỉ là cô vừa rút tay của người đàn ông ra thì một nguồn năng lượng khác lại bùng lên.
Tên chó này thực sự quá mưu mô.
Cô đã ngủ một giấc rất lâu.
“Cậu đột nhiên đứng lên như vậy làm gì? Làm tớ giật cả mình.”


Nam Chức mím môi, nói: “Ngày hôm qua tớ có chút chuyện nên mới không để ý tới điện thoại.”
Nam Chức hít sâu một hơi, nói: “Tớ tới siêu thị và hiệu thuốc, cậu giúp tớ để ý Quýt nhỏ một lát nhé.”
*
Trụ sở chính của L.Z.
~


Trưởng các bộ phận đều sốt sắng trước sự cố rò rỉ dữ liệu.
Người đàn ông buông cô ra, áp trán mình lên trán cô.
Lăng Hách ngồi ở giữa, tức giận từ lúc bắt đầu đến giờ mới bình tĩnh lại, tay xoay xoay cái bút.


Ngôn Trạm nhìn khoảng cách giữa hai người hiện tại, thấp giọng nói: “Anh sẽ đi chuẩn bị.”
Ngôn Trạm đang xem xét các văn kiện mà Phương Bác mang tới, phần lớn là các kế hoạch mà Thịnh Trân sẽ thực hiện trong thời gian tới, trong số đó có những kế hoạch vượt quá trăm triệu, hoặc ít nhất là mười triệu.


Sau khi đi được một đoạn, Nam Chức đột nhiên quay lại gọi Tô Diệu Ngôn.
“Kiện họ! Phải kiện họ! Chúng ta đâu phải là không có đội ngũ luật sư đâu!”
Nhưng đầu óc cô như bị kẹt lại, không thể nghĩ được bất cứ suy nghĩ hoàn chỉnh nào cả.


Trưởng phòng Ngô ngày thường là một nhân viên kỹ thuật ngu ngơ, nhưng khi gặp chuyện như vậy, anh ta lập tức biến thành sư tử xổng chuồng.
Trong lúc Lăng Hách còn nghi ngờ thì anh đã đi xa.
Đạo dữ liệu!!! Đạo dữ liệu!!!


Ngôi nhà trống vắng và lạnh lẽo lập tức trở nên ấm áp, không khí lưu thông cũng trở nên thanh thoát hơn.
Đây là điều đáng khinh thường và đáng ghét nhất trong bất kỳ ngành nghề nào.
Hai người lại nói về kịch bản.


Anh Trần: [Theo kinh nghiệm sống nhiều năm của tớ thì con người không phải lúc nào cũng hoàn hảo]
“Chúng ta kiện cũng có thay đổi được gì đâu?” Trưởng bộ phận pháp lý nói: “Chỉ là một nhân viên kỹ thuật quèn, một con dê thế tội mà thôi.


Trong khi bên kia đang nắm trong tay số liệu và kỹ thuật của chúng ta, bọn họ vẫn có thể sản xuất như bình thường.”
“Cậu không biết gì à?” Trần Diệp An vừa hút sữa chua vừa nói: “Một phần dữ liệu thử nghiệm của sản phẩm mới của L.Z đã bị rò rỉ.


Lăng xấu tính đã phải trở về L.Z từ sáng để xử lý rồi.”
Cái này không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc là phải làm gì đây?
Mọi người nhìn về phía Lăng Hách.
Lăng Hách xoay cái bút, chợt nảy ra một ý tưởng, nhưng có chút cực đoan.


Lăng Hách ngồi ở giữa, tức giận từ lúc bắt đầu đến giờ mới bình tĩnh lại, tay xoay xoay cái bút.
“Chuyện cho tới bây giờ, tôi thấy…”
“Cũng vậy.” Anh nói: “Là đồng ý còn gì.”
Ngôn Nhị Cẩu: Tìm đường ch.ết, bất kể trường hợp nào, thời gian nào, muốn làm là làm.


Đang nói được một nửa thì chuông điện thoại reo lên.
“Rò rỉ dữ liệu?!”
Một lúc sau, Nam Chức quay trở lại với tấm chăn.
Là ba của Lăng Hách gọi tới.


Ba Lăng luôn không hài lòng về thằng con chơi bời lêu lổng, suốt ngày cà lơ phất phơ của mình, hai ba con họ căn bản không có lúc nào là vui vẻ với nhau cả.
Kết quả, lại là một cuộc tấn công khác nữa.


Bây giờ lại gọi điện tới, không cần hỏi cũng biết lại là câu nói đó: “Cái thằng phá gia chi tử! Đừng làm tao mất mặt ở bên ngoài nữa, lập tức cút về nhà ngay cho tao!”
“Hai người cãi nhau à? Hay là anh ấy bắt nạt cậu?”


Lăng Hách đặt điện thoại xuống, tiếp tục nói: “Tôi đề nghị thế này, chúng ta sẽ chấm dứt việc nghiên cứu và phát minh công nghệ TPC lần này, sau này cũng sẽ không phát triển nó nữa.”
Ánh mắt Ngôn Trạm trở nên lạnh lẽo.


“Lăng tổng, đây là dự án mà chúng ta đã đầu tư rất nhiều tiền vào, anh nói không phát triển là không phát triển nữa sao?” Trưởng phòng marketing lên tiếng đầu tiên: “Tiền, tiền mất hết rồi!”


Nhưng cô muốn quan sát thêm nên đã không vội đưa nó đến bệnh viện, sau đó lại vì những phiền lòng mà chạy trốn tới thành phố D để bình tâm lại, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Quýt nhỏ có thể cần đến cô.
Những người khác cũng nhao nhao phản bác.


Lăng Hách nhìn Ngôn Trạm: “Giám đốc kỹ thuật Ngôn có ý kiến gì không?”
Ngôn Trạm không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Cũng vậy.”
Yuu: Hót hòn họt chưa nè:v Bắt đầu rải đường từ chương sau nhé:v
Một tiếng sau, cửa lớn của phòng họp được mở ra.


“Anh biết.” Ngón tay cái của anh lướt qua môi cô: “Trong tim em có anh.”
Trưởng các bộ phận lần lượt bước ra với vẻ mặt táo bón, vỗ trán rời đi.
Từ sân bay về đến nhà phải mất thêm mấy tiếng nữa.
Khi xe về đến Vân Nặc thì cũng đã gần 3 giờ chiều.


Hai chân Lăng Hách gác lên bàn: “Xong rồi, mông đau muốn ch.ết.”
“Nam Chức có liên lạc gì với cô không?”
Ngôn Trạm ký vào văn kiện cuối cùng, lắc lắc cái cổ rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
“Có phải,” Người đàn ông ngoan cố hỏi: “Lo cho anh đúng không?”
“…”


“Này, cậu thực sự đồng ý với quyết định của tôi sao?” Lăng Hách hỏi.
Nhưng thực ra, đó chỉ là những hàng rào mà cô tự xây nên cho mình.
Vội vã gọi anh về như vậy là muốn để lão Phật gia lên tiếng, thật không ngờ cuối cùng anh cũng chỉ nói ra hai từ.


Sau lưng chợt thấy ấm áp hẳn lên, một chiếc áo khoác nhuốm mùi gỗ nhẹ được phủ lên người cô.
“Cũng vậy.” Anh nói: “Là đồng ý còn gì.”
Danh tiếng và sự phát triển của L.Z quan trọng hơn lợi ích trước mắt.


Trần Diệp An vừa cắm ống hút vừa lẩm bẩm: “Lúc này mà lão Phật gia còn có thể quan tâm đến mấy chuyện ngoài lề nữa.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn có thời gian để gọi Phồn Phủ giao đồ ăn tới.”


Ngôn Trạm bình tĩnh đẩy gọng kính lên, nói: “Có tôi ở đây, L.Z sẽ không có ngày hết thời đâu.”
Nam Chức thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ muốn nói rằng anh quá kiêu ngạo và tàn khốc!
“… Ồ.”
Lăng Hách bật dậy khoác vai người anh em tốt của mình, hét lớn: “Làm một ly đi! Tôi bao.”


Anh Trần: [Vấn đề bên họ đã được giải quyết]
Nam Chức tới siêu thị mua rất nhiều trái cây.
“Không đi.” Ngôn Trạm nghiêng người.
Lông mi của cô rung lên dữ dội, buộc cô phải mở mắt ra.
“Tại sao?” Lăng Hách níu anh lại: “Cậu bỏ rơi tôi bao nhiêu ngày rồi chứ? Ở lại với tôi đi mà.”


Nam Chức cúi đầu nhìn chiếc vali dưới chân, không nói gì cả.
Ngôn Trạm đứng đối diện cô cũng không rời đi.
*
Ngôn Trạm nhấc chân rời đi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước lan can, giang rộng hai tay ra, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.


“Lão Ngôn, cậu vô nhân tính như vậy sao? Hiếm lắm mới thấy cậu đồng tình với tôi như vậy mà!”
Cuối cùng cô ấy đành phải nghe máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam lạnh như băng.
“Đúng, tôi chính là như vậy… Khụ khụ!”
“…”
Nam Chức nói “Được”.


Một buổi tối ho không biết bao nhiêu lần, sắc mặt còn tái nhợt như thế, trông như bị suy thận vậy.
Khoan đã, không phải là…
Ngôn Trạm liếc nhìn cô, rồi cũng nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ.
Trong lúc Lăng Hách còn nghi ngờ thì anh đã đi xa.
*
Nam Chức tới siêu thị mua rất nhiều trái cây.


Lúc quay về, cô ép trái cây thành nước rồi để đông đá trong tủ lạnh.
Trần Diệp An vớ được một chai nước cam rồi quay lại ăn nốt bữa tối, sau đó vui vẻ rời đi.
Cô ấy vừa rời đi thì Nam Chức lại ngồi trong phòng khách —— Chờ đợi


Quả thực đúng như bác sĩ dự đoán, Quýt nhỏ uống thuốc xong đã phấn chấn trở lại, có thể bò ra cuộn tròn quanh chân cô.
Cô ôm nó nhưng lại nghĩ linh tinh trong đầu.
“Đã gần 9 giờ rồi mà còn chưa về.”


Bọn họ từ lúc ăn sáng đã như vậy: Im lặng một cách kỳ lạ, yên bình một cách dị thường.
“Bình thường đã không chịu ăn uống đúng giờ, hôm qua lại còn mắc mưa nữa.
Haizz!”


“Em phải ăn uống đầy đủ chứ, lần này bị bệnh về đường tiêu hóa như vậy, em sẽ không được ăn đồ hộp trong một khoảng thời gian đó.”
Cô hoảng sợ, vội nói: “Không làm loạn! Không nhúc nhích.”


“Lo lắng sao?” Trần Diệp An nhướng mày: “Vậy thì đừng kiềm chế làm gì, lộ hết ra cả rồi.”
“Meow ~~~”
Đi qua đi lại một lúc nữa đến hơn 5 giờ, Nam Chức mới quay về Vân Nặc.
“Vô dụng thôi.
Chị cũng chỉ muốn tốt cho em.”
“Meow ~”


“Anh ấy ho cả một ngày hôm nay, không biết giờ đã khá hơn chưa?”
Trong lúc lẩm bẩm, Trần Diệp An gửi tin nhắn Wechat tới.
“Cậu đột nhiên đứng lên như vậy làm gì? Làm tớ giật cả mình.”
“Anh không yên tâm.”
Anh Trần: [Vấn đề bên họ đã được giải quyết]


Cô uất ức muốn khóc, vội vàng nói: “Đúng, tôi lo cho anh.”
Anh Trần: [Lăng xấu tính đang không vui nên tới đón tớ đi uống bây giờ]
Nam Chức: [Giải quyết như nào rồi?]
Anh Trần: [Đợi tý để tớ hỏi lại]
Phương Bác nói: “Đã tới rồi.
Vấn đề này nếu không có anh, e rằng…”


Anh Trần: [Nhưng tớ có chuyện này muốn nói với cậu /Cười gian/]
“…”
Ngôn Trạm đưa cô và Quýt nhỏ vào đến tận thang máy mới rời đi.
Linh cảm chẳng lành.
Anh Trần: [Lăng xấu tính nói rằng lão Phật gia ho cả buổi tối, trông khá mệt mỏi]


Anh Trần: [Theo kinh nghiệm sống nhiều năm của tớ thì con người không phải lúc nào cũng hoàn hảo]
“…”
Cô ôm nó nhưng lại nghĩ linh tinh trong đầu.
Anh Trần: [Đừng bảo anh đây không nói với cậu, ȶìиɦ ɖu͙ƈ rất quan trọng đó]
“Không đi.” Ngôn Trạm nghiêng người.
“…”
Anh ấy bị mắc mưa mà!


Trước đó cô còn nghĩ mãi không hiểu sao Trần Diệp An và Lăng Hách có thể hòa hợp với nhau chứ?
Nam Chức cúi xuống, đầu tiên là đắp chăn cho anh, sau đó cẩn thận tháo kính ra.
Nhưng giờ thì cô đã hiểu, hai người này đúng là nồi nào úp vung nấy, đều là những người bạn tồi!


Đúng 10 giờ.
Hai người im lặng đứng trước cửa.
Nam Chức gọi điện thoại, nhưng bên kia lại báo tắt máy.
Đang bối rối không biết có nên đặt nó ở một chỗ khác hay không thì cô thoáng nhìn thấy một tia sáng yếu ớt hắt ra từ phòng khách.
“!!!”


Bên cạnh cô, Quýt nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, khẽ thở khò khè.
Nghĩ nghĩ một hồi, cô quyết định mang nước trái cây và thuốc qua bên kia, để anh dù về lúc mấy giờ cũng có thể uống thuốc luôn.


“Năm xưa tôi đã không thể cứu được Quýt nhỏ, bây giờ cũng vậy.” Cô nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Tôi mãi mãi không thể tiến bộ được.”
Nam Chức đóng cửa phòng làm việc lại rồi đi chuẩn bị đồ.


Đèn cảm biến tự động ở lối vào nhận ra có người đến liền tỏa ra ánh sáng nhẹ.
Ngôi nhà trống vắng và lạnh lẽo lập tức trở nên ấm áp, không khí lưu thông cũng trở nên thanh thoát hơn.
“Nó sẽ ổn thôi.”


Nam Chức đứng ở cửa ra vào với hai chiếc túi trong tay, do dự không biết nên để đồ trên tủ giày hay là để trong phòng bếp?
Là ba của Lăng Hách gọi tới.
Tủ giày thì thấy rõ, nhưng phòng bếp lại sạch sẽ hơn.


Đang bối rối không biết có nên đặt nó ở một chỗ khác hay không thì cô thoáng nhìn thấy một tia sáng yếu ớt hắt ra từ phòng khách.
Có người sao?


“Nhìn từ góc độ này khác hẳn với những gì tôi được nhìn thấy ngày hôm qua.” Nam Chức dịch sang một bên: “Có cảm giác nó nhỏ hơn rất nhiều.”
~
Nam Chức rón rén bước tới liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm ngủ trên ghế sofa.


Chiếc cà vạt bị ném một cách tùy tiện trên bàn trà, một nửa ở trên bàn, một nửa treo lơ lửng trên không.
Ngôn Trạm đang cùng cô đợi Quýt nhỏ bên ngoài phòng khám thì Phương Bạc vội vàng chạy vào.


Áo sơ mi của người đàn ông mở hai cúc ở cổ áo, xương quai xanh lộ ra một nửa, cánh tay đặt trên trán, đôi chân dài duỗi ra khỏi ghế sô pha, đôi môi hé mở, hơi thở gấp gáp, không biết là do ngủ không được thoải mái hay vì cơ thể thấy khó chịu nữa.


“Cứ thế này mà ngủ sao.” Nam Chức nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không để ý xung quanh gì cả.”
Cô nhẹ nhàng đặt mọi thứ xuống rồi quay đi tìm phòng ngủ.
Anh Trần: [Nhưng tớ có chuyện này muốn nói với cậu /Cười gian/]
Một lúc sau, Nam Chức quay trở lại với tấm chăn.
“…”


Người đàn ông còn không thèm tháo kính xuống.
Gọng kính vàng áp vào sống mũi, tạo thành cái bóng nhỏ trên bờ môi dưới ánh sáng nhẹ của đèn sàn.
Nam Chức cúi xuống, đầu tiên là đắp chăn cho anh, sau đó cẩn thận tháo kính ra.
Nam Chức càng cúi đầu thấp hơn: “Vậy còn anh?”


Cái bóng nhỏ đó lướt qua khuôn mặt anh theo từng chuyển động của cô, bất cứ nơi nào nó lướt qua đều không hề khiến khuôn mặt anh mất đi sự hoàn hảo.
Nam Chức mím môi, tập trung vào hành động của mình.
Khi mắt kính chuẩn bị được tháo xuống hoàn toàn thì người đàn ông đột nhiên mở mắt ra.


“!!!”
Trước đó cô còn nghĩ mãi không hiểu sao Trần Diệp An và Lăng Hách có thể hòa hợp với nhau chứ?
Nam Chức còn chưa kịp lên tiếng thì cổ tay cô đã trở nên nóng rực.
Ngay sau đó, chiếc kính rơi xuống tấm thảm mềm, còn cô thì ngã vào ngực người đàn ông.
“…”


Tên chó này tập ngực như nào mà nó lại cứng như vậy chứ?
Đầu Nam Chức đau như búa bổ, đang định đứng dậy thì người đàn ông ôm chặt lấy eo cô, khàn giọng nói: “Lo cho anh sao?”
Nam Chức hoàn toàn tê liệt.
“… Tôi tới xem anh ch.ết hay chưa!” Cô hét lên: “Buông ra!”


Nằm trên người anh trong bộ dạng này quá xấu hổ.
Không còn trói buộc nữa, Nam Chức trở mình đứng lên.
Cô ngồi một bên vùi đầu chỉnh trang lại quần áo, cố che giấu khuôn mặt bỏng rát của mình.
“… Tôi tới xem anh ch.ết hay chưa!” Cô hét lên: “Buông ra!”


Ngôn Trạm cũng ngồi dậy, nói: “Muộn như vậy rồi sao lại tới?”
Nam Chức hoàn toàn bất lực.
Giọng nói của anh chữ được chữ mất, lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Tôi mua thuốc cảm rồi.” Cô nói: “Tôi cũng ép cả nước trái cây nữa, hầu như là nước cam, bổ sung vitamin C.


Lúc bị ho tôi cũng hay uống cái này để làm dịu cơn ho, nhưng tôi không biết có tác dụng với anh không nữa.”
“Lo cho anh sao?”
“…”
Có cần thẳng thừng như vậy không? Hiểu ý thôi là được rồi mà.
Đạo dữ liệu!!! Đạo dữ liệu!!!


“Tôi thấy anh có vẻ không sao đâu, nhìn khỏe mạnh như vừa mới ăn rau chân vịt vậy.” Nam Chức vuốt vuốt tóc, nhìn xung quanh một vòng: “Tôi để các thứ ở đây, anh thích dùng thì cứ dùng, không dùng thì…”


Gọng kính vàng áp vào sống mũi, tạo thành cái bóng nhỏ trên bờ môi dưới ánh sáng nhẹ của đèn sàn.
Còn chưa kịp dứt lời thì cánh tay của cô bị người nào đó như mới ăn rau chân vịt xong kéo lại, cô lại lao về phía trước.
“Cẩn thận bị cảm lạnh.”


Trong nháy mắt, đôi môi khô nóng áp lên môi cô.
Lúc đầu Ngôn Trạm chỉ mổ nhẹ một cái.
Nhưng có lẽ là do nếm được “món ngon” mà mình thèm đã lâu nên anh không thể kiềm chế được mà hôn mạnh bạo hơn, gần như mất kiểm soát.
Nam Chức choáng váng.


Đầu óc cô lúc này giống như một đống hồ dán, cơ thể dường như cũng không còn là của cô nữa, không thể động đậy, chỉ có môi là càng ngày càng nóng lên.
“Chuyện cho tới bây giờ, tôi thấy…”
Sắp thiêu ch.ết cô rồi.


Anh vuốt ve cằm cô, hơi thở hừng hực hòa với hương thơm của gỗ lướt qua khắp khuôn mặt cô.
“Ngẩn ngơ rồi sao?”
Đầu óc cô lúc này giống như một đống hồ dán, cơ thể dường như cũng không còn là của cô nữa, không thể động đậy, chỉ có môi là càng ngày càng nóng lên.


Người đàn ông buông cô ra, áp trán mình lên trán cô.
Nhưng vào thời khắc này, thành phố đã được cơn mưa đêm qua rửa sạch, nó dường như rực rở hẳn lên, tràn đầy sức sống tươi mới.
Tô Diệu Ngôn nói “Ồ”, sau đó cũng không hỏi thêm gì nhiều nữa.


Hai người tạm biệt nhau ở lối ra vào phim trường.
Khóe miệng anh cong lên, cười vô cùng xấu xa.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng hồng lên vì mình, lại hôn thêm một cái nữa, nói: “Cứng miệng nên bị trừng phạt.”
“Anh… Anh…”
“Ừ, anh đây.”


Cô đẩy anh ra, anh lại ôm lấy cô, lại cúi đầu áp xuống một nụ hôn nồng nhiệt nữa.
Máy bay cất cánh lúc 11 rưỡi sáng.
Nam Chức khua tay, chân cũng không ngoan ngoãn mà đá mạnh, đá vào cái cà vạt trên bàn trà.
Bên cạnh cô, Quýt nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, khẽ thở khò khè.


Ngôn Trạm liếc nhìn, sợ cô đá như vậy sẽ bị thương, nên anh đã buông một tay xuống ôm lấy chân cô, dường như không cần phí chút sức lực nào mà ôm cô hoàn toàn vào trong lòng, không có cách nào để thoát ra được.


Không còn chút sức lực nào để chống cự, chỉ có thể duy trì hô hấp một cách khó khăn.
“Nói đi, có phải em lo cho anh đúng không?”
Anh vuốt ve cằm cô, hơi thở hừng hực hòa với hương thơm của gỗ lướt qua khắp khuôn mặt cô.


Mặt Nam Chức đỏ ửng như sắp chảy máu, đôi môi cũng ướt át, giống hệt một trái đào xinh đẹp, mọng nước.
“Ai cho anh… Lưu manh! Anh…”
“Em lo cho anh đúng không?”
Lại là một nụ hôn khác nữa.
Anh cố ý lướt nhẹ đầu lưỡi trên môi dưới của cô, khiến da đầu cô tê dại.


“Em lo cho anh đúng không?”
“Tôi… Anh làm sao…”
Ngôn Trạm dùng sức giữ chặt cằm cô, cô bị đau mà vô thức hé miệng ra.
Kết quả, lại là một cuộc tấn công khác nữa.
Nam Chức hoàn toàn tê liệt.
Không còn chút sức lực nào để chống cự, chỉ có thể duy trì hô hấp một cách khó khăn.


Ngôn Trạm bình tĩnh đẩy gọng kính lên, nói: “Có tôi ở đây, L.Z sẽ không có ngày hết thời đâu.”
Linh cảm chẳng lành.
Nam Chức vươn vai, nhấc chăn lên rồi rời khỏi giường.
“Có phải,” Người đàn ông ngoan cố hỏi: “Lo cho anh đúng không?”


Cô uất ức muốn khóc, vội vàng nói: “Đúng, tôi lo cho anh.”
Ngôn Trạm cười.
Nụ cười sung sướng, rất thiếu đánh.
Trưởng các bộ phận lần lượt bước ra với vẻ mặt táo bón, vỗ trán rời đi.
Ngôn Trạm nhấc chân rời đi.


“Anh biết.” Ngón tay cái của anh lướt qua môi cô: “Trong tim em có anh.”
Nam Chức hoàn toàn bất lực.
Máy bay hạ cánh đúng giờ.
Cô chỉ muốn chạy trốn, nếu không sẽ nổ tung mất!


“Anh có việc bận thì cứ đi trước đi.” Nam Chức nói xen vào: “Mọi chuyện đều đã ổn rồi, lát nữa tôi bắt taxi về cũng được.”
Chỉ là cô vừa rút tay của người đàn ông ra thì một nguồn năng lượng khác lại bùng lên.
Lần này, cô trực tiếp bị đè xuống ghế sofa.
“Ngôn Trạm!”


Ngôn Trạm ở phía trên nhìn cô không chớp mắt, hoàn toàn chiếm cứ tất cả ánh sáng trong mắt cô.
“Làm loạn nữa anh sẽ trói em lại.”
“Anh dám!”
Ngôn Trạm nghiêng người cầm chiếc cà vạt dưới đất lên, kéo nó ra hai lần.
Cô hoảng sợ, vội nói: “Không làm loạn! Không nhúc nhích.”


Anh lại “thưởng” cho cô một nụ hôn khác: “Ngoan.”
Hai người nhìn nhau trong tư thế ái muội.
Nam Chức định sẽ chịu thua và cầu xin được tha thứ.
“Bình thường đã không chịu ăn uống đúng giờ, hôm qua lại còn mắc mưa nữa.
Haizz!”


Nhưng đầu óc cô như bị kẹt lại, không thể nghĩ được bất cứ suy nghĩ hoàn chỉnh nào cả.
Hai chân Lăng Hách gác lên bàn: “Xong rồi, mông đau muốn ch.ết.”
Đúng lúc đó, cô nghe thấy ——
“Đừng trốn tránh anh nữa.”


Áo sơ mi của người đàn ông mở hai cúc ở cổ áo, xương quai xanh lộ ra một nửa, cánh tay đặt trên trán, đôi chân dài duỗi ra khỏi ghế sô pha, đôi môi hé mở, hơi thở gấp gáp, không biết là do ngủ không được thoải mái hay vì cơ thể thấy khó chịu nữa.


Nam Chức lẩm bẩm: “Tại tôi, đều tại tôi cả.”
Cô thoáng giật mình, trái tim giống như bị thứ gì đó cứa vào.
Tên chó này thực sự quá mưu mô.
Ngôn Trạm vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô: “Trừ khi em nói em không có chút tình cảm nào với anh.”
“…”
“Em nói gì đi?”


Nam Chức nắm chặt mép ghế sofa.
*
Ngôn Trạm cúi người, nói nhỏ vào tai cô: “Không thể nói nên lời sao.”
“Anh ngồi dậy trước đi, chúng ta…”
Ngôn Trạm hôn lên trán cô.


Sau đó là lông mày, mắt, đầu mũi, má, mỗi nơi đều như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại mang theo sự dịu dàng, lưu luyến.
“Nam Chức, nhìn anh.”
Chiếc đèn ngủ nhỏ được bật ở chế độ sáng lờ mờ, chiếu lên cô gái đang nằm trong chăn ấm.


Lông mi của cô rung lên dữ dội, buộc cô phải mở mắt ra.
Đối diện với đôi mắt của người đàn ông, đôi đồng tử sâu thẳm của anh như một vòng xoáy khổng lồ cuốn lấy cô, như muốn dìm cô xuống.
Nếu anh đã muốn đưa cô lên nhà thì nhất quyết phải đưa bằng được.


“Anh là chồng chưa cưới của em.” Anh nói: “Nhớ kỹ, là chồng chưa cưới.”
Không phải anh trai, càng không phải là bạn trai, mà là chồng chưa cưới, là chồng tương lai của cô.
“Nhưng tôi…”
“Không có nhưng.”
Ngôn Trạm gạt đi sợi tóc mai vương trên cằm cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.


Khác với những lần mổ nhẹ và ʍút̼ lấy trước đó, lần này, nó mang theo sự yêu thương vô bờ bến.
Nam Chức như bị trúng tà, cơ thể cô trở nên rất nhẹ và bay bổng, gần như mất cân bằng.
Cô bất giác buông lỏng tay ra, lông mi cũng dần dần ngừng run rẩy.


Chủ nhân không được phép đi vào, Nam Chức chỉ có thể kiễng chân ở ngoài cửa kính mà chờ đợi.
Ngôn Trạm cảm nhận được cô đã thả lỏng một chút.


Không còn kiềm chế được nữa, anh bế cô đặt lên đùi mình, bàn tay to lớn luồn qua mái tóc dài ôm lấy gáy cô, nụ hôn cũng sâu hơn…
Cho đến khi chuông điện thoại reo lên, Nam Chức lập tức bừng tỉnh.
Lúc đầu Ngôn Trạm chỉ mổ nhẹ một cái.


Nhận thấy mình đang ngồi trên người anh trong một tư thế cực kỳ xấu hổ, còn hôn anh một cách cuồng nhiệt như vậy, ý định tự tử lại xuất hiện.
Nam Chức dùng sức đẩy anh ra, khó khăn lắm mới có thể dùng cánh tay tạo ra khoảng cách giữa mình và anh.
Cô run giọng nói: “Nghe, nghe điện thoại, điện thoại.”


Ngôn Trạm thậm chí còn không thèm nhìn, ánh mắt khóa chặt trên người cô mang theo sự thèm khát.
Cho đến khi chuông điện thoại reo lên, Nam Chức lập tức bừng tỉnh.
Nâng khuôn mặt của cô lên, anh hôn nhẹ lên cằm cô: “Không được, vẫn chưa đủ.”
~


Trần Diệp An vớ được một chai nước cam rồi quay lại ăn nốt bữa tối, sau đó vui vẻ rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Tiểu Chức: Tôi rất hoài nghi anh chỉ mượn bệnh để tìm đường ch.ết.
Nâng khuôn mặt của cô lên, anh hôn nhẹ lên cằm cô: “Không được, vẫn chưa đủ.”


Ngôn Nhị Cẩu: Tìm đường ch.ết, bất kể trường hợp nào, thời gian nào, muốn làm là làm.
Nhận thấy mình đang ngồi trên người anh trong một tư thế cực kỳ xấu hổ, còn hôn anh một cách cuồng nhiệt như vậy, ý định tự tử lại xuất hiện.
Nam Tiểu Chức: ….






Truyện liên quan