Chương 54: 54: “em Có Muốn Anh Cởi Quần Áo Ra Để Em Cắn Được Sâu Hơn Không”
Editor: Yuu
Lễ Giáng sinh qua đi, tết Dương lịch đến như đã hẹn.
Lâm Thiên Vũ nhún vai: “Nhưng trái tim anh già cỗi lắm rồi.
Em biết không, anh bây giờ lồng tiếng cho mấy bộ phim truyền hình dành cho thanh niên đều cảm thấy nó cứ sến sẩm kiểu gì ý.
Chẳng phải hai chúng ta có cảnh thề thốt với nhau trong 《Tinh Ca Truyện》 sao, anh về nhà phải tìm rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn để đọc mới tìm được cảm hứng đó.”
Ngôn Trạm bận rộn bay khắp mọi nơi trên thế giới, hôm nay có lẽ sẽ lại được nếm thử món nấm Matsutake ở một khách sạn sáu sao khác ở Maldives, sau đó sẽ bay đến Hawaii vào ngày mai.
Anh kể với cô rằng đầu bếp nướng món nấm Matsutake không hợp khẩu vị của anh lắm.
“Thì ra đúng là cô sao.” Chàng trai kia mỉm cười: “Chúng ta khá có duyên đó.”
Tết Dương lịch qua đi.
Nam Chức cũng chẳng nhàn rỗi chút nào.
Nam Chức khẽ nói: “Sớm biết anh ta là loại người như vậy, chắc chắn lúc đầu em sẽ không bao giờ để anh Trần hẹn hò với anh ta.
Vì anh ta mà gần đây anh Trần sụt cân rất nhiều, bên ngoài tỏ vẻ không sao nhưng trong lòng thật ra rất đau khổ.
Cả em và Tây ngốc đều rất lo cho cô ấy.”
Trong phòng hóa trang kiêm phòng nghỉ riêng, Lâm Thiên Vũ đang trò chuyện với tổng đạo diễn.
Trước đó, vị đạo diễn thu âm đã giới thiệu cho cô một job lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình trong nước.
Đây là lần đầu tiên cô thử sức với lĩnh vực này, một thử thách không hề dễ dàng.
Cả hai đều có những công việc bận riêng, đã hơn hai mươi ngày bọn họ chưa được gặp nhau.
Thời điểm cuộc gọi video kết thúc, phòng khách như lâm vào khoảng trống tĩnh lặng.
“Xin lỗi tôi tới muộn.”
“…”
Đôi khi Nam Chức thấy mệt mỏi vì nghiên cứu kịch bản, cô đều có thói quen nhìn chằm chằm Nhị Cẩu, còn có thể tâm sự với nó nữa.
Ngôn Trạm thở dài, ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài của cô, chuyên tâm chơi với nó.
Nam Chức cũng chẳng nhàn rỗi chút nào.
Cô luôn có một loại ảo giác rằng, ba ngày bọn họ ở trên đảo Xoài đã xảy ra rất lâu, rất lâu trước đó rồi…
“…”
Mà khi nào anh quay về thì cô cũng không biết chính xác là bao giờ nữa.
Nam Chức sửng sốt một hồi, không biết phải nói gì.
Đêm trước khi trở về.
Hai cô gái ôm nhau.
“Về rồi sao?”
Nam Chức ngồi trên xích đu bên bờ biển, tựa lưng vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
Áo sơ mi trắng cởi hai cúc trên, vẻ cấm dục quý phái đã biến mất, yết hầu khẽ rung lên khi anh nói.
“Vậy là phải về rồi.”
Sắc mặt của Ngôn Trạm trở nên ảm đạm.
“Ừ.” Ngôn Trạm túm lấy cái khăn choàng rồi quấn lên người cô: “Nếu em thích, chúng ta sẽ quay lại đây khi có thời gian.”
“Em nói vậy là có ý gì?” Anh nhíu mày: “Rủa chúng ta sắp chia tay à?”
Nam Chức rũ đầu xuống, nhìn chằm chằm người ở trong màn hình, không nói lời nào.
Hai người họ hơn hai chục năm rồi không gặp nhau, tại sao lại có thể ăn ý với nhau như vậy chứ?
Cô mỉm cười, đút cả hai tay vào túi áo của người đàn ông để sưởi ấm: “Vậy thì anh phải để dành một kỳ nghỉ thật dài đó.
Còn nữa, đừng có tấn công bất ngờ nữa, em còn chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”
“…”
Tô Diệu Ngôn chọc chọc miếng bánh gato, lầm bầm: “Làm gì có bữa ăn trưa miễn phí nào rơi từ trên trời xuống chứ.”
Ngôn Trạm khẽ cười, hôn nhẹ lên trán cô: “Được rồi, đều nghe em cả.”
“Em đặt tên cho hòn đảo này đi.” Ngôn Trạm nói.
“Tôi đương nhiên biết anh ta chỉ đang chơi đùa với tôi thôi, tôi đâu có ngốc.”
Sóng biển trùng trùng điệp điệp thành từng lớp, xô vào bờ hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi.
Phương Bác nhờ tiếp viên mang cà phê tới, nhắc nhở anh: “Ngôn tổng, khoảng 10 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh.”
“… Lưu manh.”
Nam Chức liếc nhìn thời gian, đã gần 11 rưỡi rồi.
Ánh hoàng hôn cuốn lấy những đám mây đang trôi trên bầu trời, giống như một đám sương mù đang hòa quyện cùng với ngọn lửa mãnh liệt, không chịu rời khỏi vùng biển rộng lớn để nhường chỗ cho màn đêm.
Cuối cùng, cô đành phải trở thành cái bóng đèn mà lên xe của Phó Doanh Xuyên để về Vân Nặc.
“Em đặt tên cho hòn đảo này đi.” Ngôn Trạm nói.
Đôi mắt cáo của Tô Diệu Ngôn hơi nhếch lên: “Tại sao khi nghe lời này tớ lại ngửi thấy mùi giấm chua nhỉ? Chẳng lẽ có người nào đó đang đặc biệt nhớ tới người nào đó sao?”
Về cô nàng Mạnh Nguyễn, người đã khiến Nam Chức cảm thấy rất may mắn lúc ban đầu thì Thẩm Đoạt đã đích thân tới tận nơi đón cô ấy.
Vì biết Mạnh Nguyễn đã uống chút rượu, anh ấy còn mang theo nước mật ong ấm ủ trong bình giữ nhiệt cùng với sữa chua vị đào vàng mà Mạnh Nguyễn rất thích nữa.
Nam Chức nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên cô ngồi thẳng dậy, hỏi: “Anh thật sự muốn để em đặt tên sao?”
***
“Đã đặt xong rồi ạ.” Phương Bác nói: “Chuyến bay sẽ hạ cánh lúc 7 rưỡi tối và sẽ đến đài truyền hình vào lúc 8 giờ.
Sau đó máy bay sẽ bay đến Paris lúc 10 rưỡi sáng ngày hôm sau.”
Anh gật đầu.
Phương Bác thở dài, đã ba ngày boss của anh ta chỉ ngủ trung bình bốn tiếng, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng anh ta sẽ không còn boss để dựa vào nữa.
“Nhưng nhỡ đâu…” Cô hơi nhíu mày: “Sau này chúng ta chia tay, anh không thể dẫn cô bạn gái khác tới đây được, như vậy không phải sẽ lãng phí một nơi đầy ngọt ngào và lãng mạn như này sao?”
Giữa bọn họ đã tẻ nhạt đến mức này rồi sao?
Sắc mặt của Ngôn Trạm trở nên ảm đạm.
“…”
Cô thì lại vô cùng thản nhiên, ngón tay còn chọc chọc vào cơ ngực rắn chắc của anh, tiếp tục nói: “Em như vậy cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh đừng có mà cảm kích quá đấy.”
Mạnh Nguyễn huých cô ấy, sẵng giọng: “Tình yêu của tớ với Đầu gỗ ngốc là như vậy đấy, thì làm sao? Anh ấy luôn nói, mỗi ngày nhìn thấy tớ, anh ấy càng thích tớ nhiều hơn.”
“Cho cắn.” Anh cười bất lực, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự cưng chiều: “Em có muốn anh cởi quần áo ra để em cắn được sâu hơn không?”
“Em nói vậy là có ý gì?” Anh nhíu mày: “Rủa chúng ta sắp chia tay à?”
Nam Chức vỗ vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Nguyễn.
“Nào có đâu? Đấy đâu phải là ý của em? Rõ ràng em…”
Trước đó, vị đạo diễn thu âm đã giới thiệu cho cô một job lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình trong nước.
Đây là lần đầu tiên cô thử sức với lĩnh vực này, một thử thách không hề dễ dàng.
Nhân một ngày rảnh rỗi, cô đã đi gặp Mạnh Nguyễn, cô bạn chơi cùng hồi nhỏ với cô và cô nàng Tô Diệu Ngôn vừa mới trở về sau khi quay phim xong.
Ngôn Trạm nắm lấy tay cô, kéo cô ôm chặt vào lòng, cúi đầu nói: “Anh biết em sẽ khó tránh khỏi sợ hãi.
Nhưng em phải biết rằng cuộc đời này còn rất dài, em phải cho anh thời gian để bù đắp cho em chứ.”
“Vâng, để em hỏi thử các cô ấy xem.”
“…”
Nam Chức lên xe, đến khách sạn cất vali rồi lập tức đến đài truyền hình để tham gia ghi hình chương trình.
“Gần đây cậu bận chuyện gì vậy, chẳng lúc nào anh gọi được cho cậu cả.” Khang Tuyền nói: “Chẳng lẽ đúng như người ta nói, cậu không có Ngôn Trạm ở cạnh nên bận trăm công ngàn việc hả.
Này? Đây là… Không giới thiệu gì à?”
“Nam Chức, tự tin lên em.”
Nhưng trong lòng cô lại thầm than, tên chó này quả thật không biết làm bạn trai gì cả.
Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong một chương trình, anh chẳng những không nói sẽ đến tận nơi cổ vũ cô, ngay cả một lời động viên cũng chẳng có.
Mà ở phía bên kia tủ TV chính là túi mua hàng mà cô vừa mới đặt xuống đó.
Nam Chức mím môi, quay mặt đi mà ôm lấy anh, còn cắn một cái lên cổ anh nữa.
“Cậu muốn mua quần áo cho anh Ngôn Trạm à?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Vậy thì chúng ta vào xem thử đi.”
“Anh đang làm gì vậy?” Cô ủ rũ nói: “Ngôn Trạm, nếu anh cứ như vậy, em sợ sau này mình không thể rời xa anh được đâu.”
“…”
Trong lúc rửa tay, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ —— Nốt ruồi trên xương quai xanh?
“Thật ra vị thiếu gia nhà họ Lăng này không phong lưu như người ta vẫn đồn thổi đâu, nói không chừng còn là gay đó.
Không phải công ty công nghệ của anh ta có vị giám đốc kỹ thuật nào đó sao? Nghe nói hai người họ như hình với bóng của nhau vậy.
Trong cái giới này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, miễn là có tiền thì người ta đều dám chịu chơi.”
Ngôn Trạm vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, nói: “Thế em nghĩ anh đang làm gì?”
“…”
“Nghiện cắn à?”
Chỉ còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu ghi hình, vậy mà đến một dấu chấm cũng không gửi cho cô…
Anh hôn lên đỉnh đầu cô: “Nếu không rời xa nổi thì em cứ ngoan ngoãn ở lại đi.”
“Tiền bối, anh cũng mới chỉ ngoài 30 thôi mà.” Cô nhìn điện thoại của mình, nói.
“Không đâu.”
Vừa định rẽ vào khúc ngoặt, cô nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau.
“Tên chó tâm cơ.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm rồi lại cắn anh.
***
“Cậu với anh Doanh Xuyên đang hẹn hò thì đương nhiên được ăn miễn phí rồi.”
“Nghiện cắn à?”
Lăng Hách đẩy cửa bước vào, sau lưng anh ta còn có một người đẹp chân dài đi cùng nữa.
“Đã đặt xong vé máy bay chưa?”
Nam Chức bùng nổ khí thế, cố tình cắn liên hoàn, còn khiêu khích anh: “Sao? Anh không cho em cắn à? Không cho cắn thì em…”
“Gọi nó là đảo Xoài đi.”
Mạnh Nguyễn nói: “Mang Mang, tớ đã rất sốc khi nghe anh tớ kể cậu và anh Ngôn Trạm đang hẹn hò đấy.”
“Alo? Bây giờ sao ạ? Em đang đi cùng Nhuyễn Nhuyễn với Nam Chức.”
“Cho cắn.” Anh cười bất lực, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự cưng chiều: “Em có muốn anh cởi quần áo ra để em cắn được sâu hơn không?”
Nam Chức: “Anh Doanh Xuyên không cung cấp tài nguyên cho cậu à?”
Lâm Thiên Vũ ở bên cạnh cười nói: “Trẻ tuổi thật thích.”
“… Lưu manh.”
Trong lúc chờ thang máy.
Bóng đêm ngày càng dày đặc hơn.
Hoàng hôn khuất dần, trả lại những con sóng biển dịu nhẹ và bình lặng hơn.
Lâm Thiên Vũ giới thiệu: “Lão Lý, đây chính là cô gái mà tôi đã nhắc đến với cậu.
Đừng thấy cô ấy còn trẻ mà coi thường, sau này khi cô ấy trở thành cao thủ trong ngành, cậu còn phải tới tìm cô ấy để xin hợp tác đó.”
Bởi vì lúc trước, cô cũng đã nói với cô ấy là lần này cô ấy chắc chắn sẽ bùng nổ.
“Nên đặt tên gì mới được nhỉ?” Nam Chức lẩm bẩm: “Chắc chắn sẽ phải là một cái tên cao sang quý phái nào đó.
Hay gọi nó là đảo Từ Ninh đi? Bởi vì anh đến từ Từ Ninh cung mà.”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Ngôn Trạm thở dài, ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài của cô, chuyên tâm chơi với nó.
“Gọi nó là đảo Xoài đi.”
Mạnh Nguyễn ôm lấy cánh tay Nam Chức, thở dài: “Thật tốt, cậu với anh Ngôn Trạm thật sự chính là duyên tiền định của nhau đấy.
Đại Tráng với anh tớ bây giờ cũng ngọt ngào không kém đâu.
Còn cả…”
“Đảo Xoài? Cái tên cũng quá tầm thường rồi.”
“Không đâu.”
“Cậu với anh tớ đang hẹn hò thì đương nhiên được ăn miễn phí rồi.”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, trong mắt mang theo vẻ dịu dàng và thâm tình còn hơn cả những con sóng biển: “Ông trời đã tặng cho anh một người con gái tên Mang Mang, vậy nên chúng ta sẽ gọi đây là đảo Xoài.”
“Nam Chức, tự tin lên em.”
***
Sóng biển trùng trùng điệp điệp thành từng lớp, xô vào bờ hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi.
“Nhưng nhỡ đâu…” Cô hơi nhíu mày: “Sau này chúng ta chia tay, anh không thể dẫn cô bạn gái khác tới đây được, như vậy không phải sẽ lãng phí một nơi đầy ngọt ngào và lãng mạn như này sao?”
Tết Dương lịch qua đi.
Ba người tìm một nhà hàng tư nhân nhỏ để ăn đồ ngọt.
Sự nhiệt tình của mọi người đối với việc ăn mừng năm mới đã giảm bớt một chút, và công việc lồng tiếng cho bộ phim hoạt hình của Nam Chức cũng đang đi đúng hướng.
Nam Chức không có ý kiến gì, Mạnh Nguyễn cũng thấy ổn, vì vậy cả ba lại dắt tay nhau đến 1901.
Nhân một ngày rảnh rỗi, cô đã đi gặp Mạnh Nguyễn, cô bạn chơi cùng hồi nhỏ với cô và cô nàng Tô Diệu Ngôn vừa mới trở về sau khi quay phim xong.
Lão Lý khá mập, khi anh ta cười lên, các đường nét trên khuôn mặt gần như ép chặt vào nhau, khiến anh ta trông khá ngộ nghĩnh.
Ba ngày sau, Nam Chức bay đến thành phố L.
Nam Chức ngoan ngoãn ngồi yên để trang điểm.
“Hồi bé là búp bê, bây giờ vẫn là búp bê.”
Nam Chức nhìn hai người họ tay trong tay rời đi, nói lời tạm biệt một cách cứng nhắc.
Nam Chức xoay người rời đi.
Mạnh Nguyễn sụt sịt, đôi mắt nai nhỏ xinh đẹp long lanh nước, khẽ nói: “Mang Mang, cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Vương Thâm đột nhiên bước tới, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích và trêu chọc.
Hai cô gái ôm nhau.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô ủ rũ nói: “Ngôn Trạm, nếu anh cứ như vậy, em sợ sau này mình không thể rời xa anh được đâu.”
Nam Chức vỗ vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Nguyễn.
Đêm trước khi trở về.
“Thật ra tớ về từ lâu rồi, là cậu chạy đi theo tiếng gọi của tình yêu, bỏ tớ lại ở đây thì có.”
“Vậy là phải về rồi.”
Trợ lý của Lâm Thiên Vũ đã đợi sẵn bên ngoài sân bay.
Ba người tìm một nhà hàng tư nhân nhỏ để ăn đồ ngọt.
Nam Chức đi ra khỏi buồng vệ sinh sau khi cô ta rời đi.
“Không biết lúc nào 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 sẽ được phát sóng nữa, tớ lo quá.”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, trong mắt mang theo vẻ dịu dàng và thâm tình còn hơn cả những con sóng biển: “Ông trời đã tặng cho anh một người con gái tên Mang Mang, vậy nên chúng ta sẽ gọi đây là đảo Xoài.”
Tô Diệu Ngôn thật sự rất thích bộ phim này, liên tục tự nhủ rằng cô ấy chỉ muốn để lại dấu ấn chứ không cần phải quá bùng nổ.
Nhưng khi nhìn thấy Nam Chức thì cô ấy lại không thể kìm nén được.
Bởi vì lúc trước, cô cũng đã nói với cô ấy là lần này cô ấy chắc chắn sẽ bùng nổ.
Nam Chức cười nói: “Đừng lo lắng quá.
《Tinh Ca Truyện》 sẽ được phát sóng vào dịp tết âm, tớ nghĩ 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 sẽ được phát sóng một thời gian sau đó thôi.
Nếu không hai bộ phim cổ trang mà chiếu cùng lúc thì sẽ cạnh tranh khốc liệt lắm đó.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười: “Vậy thì anh thực sự phải đi làm quen với cô bạn thân đó của em rồi, dù sao thì anh cũng vẫn còn phải lồng tiếng cho rất nhiều diễn viên nữa lắm.
Còn phải… Em đang chờ tin nhắn của ai sao? Kiểm tr.a điện thoại mấy chục lần rồi đó.”
“Đúng rồi đó.” Mạnh Nguyễn nói: “Cậu cứ yên tâm đi Đại Tráng, đến lúc đó chị em sẽ cổ vũ cho cậu, sẽ ngày ngày ngồi canh TV trước giờ lên sóng.
Cậu bây giờ quá ổn rồi còn buồn rầu làm gì nữa, chi bằng nên nghĩ xem bộ phim tiếp theo nên diễn như nào cho tốt đi.”
Khang Tuyền chào hỏi cô gái đó, Phó Doanh Xuyên thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn, chỉ khẽ gật đầu, nhưng đó cũng được coi là dấu hiệu cho thấy cô gái đó có thể ngồi cùng bàn với bọn họ.
Cô luôn có một loại ảo giác rằng, ba ngày bọn họ ở trên đảo Xoài đã xảy ra rất lâu, rất lâu trước đó rồi…
“…”
Tiếp theo là cái gì?
“Anh làm việc tiếp đi.” Cô ngồi dậy: “Em đi tắm rồi đi ngủ đây.
Anh có bận cũng đừng làm việc muộn quá nhé.”
Nam Chức hừ một tiếng, mặc kệ anh.
Nam Chức và Mạnh Nguyễn tâm linh tương thông.JPG.
Nam Chức: “Anh Doanh Xuyên không cung cấp tài nguyên cho cậu à?”
Khóe miệng Nam Chức giật giật: Hóa ra tình địch của cô còn có cả đàn ông nữa à.
Mạnh Nguyễn: “Anh tớ không cung cấp tài nguyên cho cậu à?”
Ngôn Trạm bận rộn bay khắp mọi nơi trên thế giới, hôm nay có lẽ sẽ lại được nếm thử món nấm Matsutake ở một khách sạn sáu sao khác ở Maldives, sau đó sẽ bay đến Hawaii vào ngày mai.
Anh kể với cô rằng đầu bếp nướng món nấm Matsutake không hợp khẩu vị của anh lắm.
“…”
Nam Chức cười nói: “Đừng lo lắng quá.
《Tinh Ca Truyện》 sẽ được phát sóng vào dịp tết âm, tớ nghĩ 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 sẽ được phát sóng một thời gian sau đó thôi.
Nếu không hai bộ phim cổ trang mà chiếu cùng lúc thì sẽ cạnh tranh khốc liệt lắm đó.”
Hai người họ hơn hai chục năm rồi không gặp nhau, tại sao lại có thể ăn ý với nhau như vậy chứ?
Tô Diệu Ngôn chọc chọc miếng bánh gato, lầm bầm: “Làm gì có bữa ăn trưa miễn phí nào rơi từ trên trời xuống chứ.”
“Cậu với anh Doanh Xuyên đang hẹn hò thì đương nhiên được ăn miễn phí rồi.”
Trên màn hình, người đàn ông đang đeo kính gọng vàng.
“Cậu với anh tớ đang hẹn hò thì đương nhiên được ăn miễn phí rồi.”
“…”
“…”
***
Quả nhiên, tình bạn thời thơ ấu là son sắt nhất.
Phương Bác đáp lại rồi đi tới thu dọn lại tài liệu đã được phê duyệt, chuẩn bị đi ra căn phòng bên ngoài để tiếp tục công việc của mình.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, nhớ tới chuyện gì liền nói chuyện đó.
Nháy mắt trời đã sẩm tối.
Nam Chức nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên cô ngồi thẳng dậy, hỏi: “Anh thật sự muốn để em đặt tên sao?”
Mạnh Nguyễn đề nghị đi ăn tối ở một trung tâm thương mại gần đây, cả Nam Chức và Tô Diệu Ngôn đều không phản đối.
Mạnh Nguyễn đề nghị đi ăn tối ở một trung tâm thương mại gần đây, cả Nam Chức và Tô Diệu Ngôn đều không phản đối.
Có vẻ như bên ngoài tòa nhà đã được xây dựng xong nhưng việc chỉnh sửa bên trong thì vẫn chưa hoàn thành.
Khi đi thang cuốn lên tầng trên, Nam Chức nhìn chằm chằm vào một cửa hàng quần áo nam.
“Cậu muốn mua quần áo cho anh Ngôn Trạm à?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Vậy thì chúng ta vào xem thử đi.”
Nhưng mọi người đều đã là người trưởng thành, bọn họ đều hiểu rằng tình cảm là thứ không thể phỏng đoán và ép buộc được.
Trong căn phòng này có rất nhiều người, hơn nữa Lăng Hách còn là bạn của bọn họ, vì vậy Nam Chức đã phải rất kiềm chế mới giữ được thái độ và giọng nói bình thường.
Nam Chức lắc đầu: “Bỏ đi, có mua thì bây giờ anh ấy cũng không mặc được.”
Đôi mắt cáo của Tô Diệu Ngôn hơi nhếch lên: “Tại sao khi nghe lời này tớ lại ngửi thấy mùi giấm chua nhỉ? Chẳng lẽ có người nào đó đang đặc biệt nhớ tới người nào đó sao?”
Nhưng cuối cùng, Nam Chức vẫn đi xem mấy chiếc khăn cashmere và mua chúng.
“…”
Tô Diệu Ngôn thấy hai cô bạn đều tỏa ra khí chất của một người vợ hiền mẫu mực như vậy, sau khi kiểm tr.a lại ngân sách, cô ấy đã nghiến răng mua một đôi khuy măng sét…
Cô như vậy là không muốn tiêu tiền một cách lãng phí mà.
Nam Chức cười không ngớt, đường eyeliner suýt chút nữa thì bị kẻ lệch.
“Ừ, em ngủ ngon.”
Nhưng cuối cùng, Nam Chức vẫn đi xem mấy chiếc khăn cashmere và mua chúng.
“Tên chó tâm cơ.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm rồi lại cắn anh.
Ba người trêu đùa nhau trên đường tới nhà hàng trên tầng trên, định sẽ đi ăn đồ Nhật.
Mạnh Nguyễn thấy vậy cũng đi chọn cà vạt cho Thẩm Đoạt, còn nói rằng thời gian gần đây anh ấy đều phải đi gặp khách hàng mỗi ngày, hình ảnh của bản thân chính là một điểm cộng lớn, nhất định phải chú trọng đến cách ăn mặc mới được.
“Ừ.” Ngôn Trạm túm lấy cái khăn choàng rồi quấn lên người cô: “Nếu em thích, chúng ta sẽ quay lại đây khi có thời gian.”
Tô Diệu Ngôn thấy hai cô bạn đều tỏa ra khí chất của một người vợ hiền mẫu mực như vậy, sau khi kiểm tr.a lại ngân sách, cô ấy đã nghiến răng mua một đôi khuy măng sét…
Thẩm Đoạt này cũng… Khá đấy.
Trong lúc chờ thang máy.
Cùng lúc đó, “racing boyfriend” quẳng tập tài liệu xuống, xoa bóp trán.
Ngước mắt lên, cô gái trông vô cùng uể oải và buồn rầu, giống hệt như khi Quýt nhỏ tỏ vẻ tủi thân, trông vô cùng đáng thương.
Mạnh Nguyễn nói: “Mang Mang, tớ đã rất sốc khi nghe anh tớ kể cậu và anh Ngôn Trạm đang hẹn hò đấy.”
Thợ trang điểm tẩy trang cho cô, không ngớt lời khen ngợi da cô rất đẹp, tiết kiệm được rất nhiều kem nền dạng lỏng.
“…”
Lăng Hách ôm Celine bước lên chiếc Aston Martin đắt tiền của mình, Khang Tuyền bực bội nói rằng anh ta sẽ ở lại đây.
Nam Chức cười ngọt ngào: “Vâng, chú nhỏ.”
Không chỉ riêng cô ấy mà chính bản thân cô cũng thấy sốc.
“Trước đây anh Ngôn Trạm rất phản đối hôn ước của hai người.” Mạnh Nguyễn nhớ lại: “Nếu có cậu, anh ấy thậm chí còn chẳng muốn đến nhà tớ chơi.
Mỗi lần dì Tuyền nhắc tới chuyện đó với mẹ tớ, sắc mặt dì ấy đều tối sầm lại.”
Hắn ta muốn chạm tay vào người cô, nhưng Nam Chức đã lập tức lùi lại, vẻ mặt không chút khách sáo nào.
Mọi người quây quần lại nói cười rôm rả.
Ngôn Trạm thở dài, nói: “Thật ra Lăng Hách…”
Nam Chức cười không ngớt, gật gù đồng ý: “Cậu mô tả quá chính xác! Tớ nhớ có lần dì Tuyền vừa nói ra bốn chỗ ‘Thằng con xui xẻo’, dì ấy đã tự cắn vào lưỡi mình.
Dì Lam buồn cười đến mức nằm bò ra bàn cười một hồi lâu.”
Tô Diệu Ngôn bật cười khi nghe mấy câu chuyện hồi còn nhỏ của bọn họ.
Lễ Giáng sinh qua đi, tết Dương lịch đến như đã hẹn.
Mạnh Nguyễn ôm lấy cánh tay Nam Chức, thở dài: “Thật tốt, cậu với anh Ngôn Trạm thật sự chính là duyên tiền định của nhau đấy.
Đại Tráng với anh tớ bây giờ cũng ngọt ngào không kém đâu.
Còn cả…”
“Trước đây anh Ngôn Trạm rất phản đối hôn ước của hai người.” Mạnh Nguyễn nhớ lại: “Nếu có cậu, anh ấy thậm chí còn chẳng muốn đến nhà tớ chơi.
Mỗi lần dì Tuyền nhắc tới chuyện đó với mẹ tớ, sắc mặt dì ấy đều tối sầm lại.”
“Cậu với Thẩm Đoạt nhà cậu cũng nhanh gạo xay ra thành cám đi!” Tô Diệu Ngôn chớp mắt: “Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, còn ngượng ngùng cái gì nữa? Vẫn như lúc mới yêu như thế, làm sao duy trì nổi!”
Mạnh Nguyễn huých cô ấy, sẵng giọng: “Tình yêu của tớ với Đầu gỗ ngốc là như vậy đấy, thì làm sao? Anh ấy luôn nói, mỗi ngày nhìn thấy tớ, anh ấy càng thích tớ nhiều hơn.”
“Không biết lúc nào 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 sẽ được phát sóng nữa, tớ lo quá.”
“…”
“Hả? Cậu nói cái gì cơ? Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì.
Anh ta nhìn thấy trên xương quai xanh của tôi có nốt ruồi, sau đó liền hỏi tôi có muốn chơi đùa với anh ta không? Một tháng năm mươi nghìn tệ đó, anh ta nói chơi thế nào thì tôi chơi như vậy thôi! Ha ha ha!”
Thẩm Đoạt này cũng… Khá đấy.
Ba người trêu đùa nhau trên đường tới nhà hàng trên tầng trên, định sẽ đi ăn đồ Nhật.
Lúc vừa chọn được một nhà hàng thì điện thoại của Tô Diệu Ngôn đổ chuông.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, nhớ tới chuyện gì liền nói chuyện đó.
Nháy mắt trời đã sẩm tối.
“Alo? Bây giờ sao ạ? Em đang đi cùng Nhuyễn Nhuyễn với Nam Chức.”
“…”
“Vâng, để em hỏi thử các cô ấy xem.”
Nam Chức ngồi trên xích đu bên bờ biển, tựa lưng vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
Tô Diệu Ngôn cúp máy, nói: “Doanh Xuyên hỏi các cậu có muốn đến 1901 không? Bây giờ anh ấy đang định qua đó, chúng ta cũng có thể tới.
Nếu các cậu muốn ăn thì ở đó cũng có cả món Trung lẫn món Tây.”
Nam Chức không có ý kiến gì, Mạnh Nguyễn cũng thấy ổn, vì vậy cả ba lại dắt tay nhau đến 1901.
***
“Đúng là rất trùng hợp.” Cô nói: “Cậu tới đây để ghi hình sao?”
Nam Chức bùng nổ khí thế, cố tình cắn liên hoàn, còn khiêu khích anh: “Sao? Anh không cho em cắn à? Không cho cắn thì em…”
Tối nay Khang Tuyền mời khách.
Lăng Hách ôm lấy vai cô gái đó, giới thiệu: “Celine, một người mẫu tạp chí.”
Vì tâm trạng rất vui vẻ sau khi có được bộ sưu tập quý hiếm khó tìm được, anh ta đã mời anh em và bạn bè tới để chiêm ngưỡng bộ sưu tập cá nhân của mình.
“Nam Chức cũng tới sao.” Khang Tuyền cười nói: “Đúng lúc lắm, lát nữa cháu phải uống thêm vài ly nữa đấy nhé, tốt nhất là chụp thêm mấy tấm hình nữa gửi cho thằng nhóc thối Ngôn Trạm kia xem, để nó thèm ch.ết đi!”
Sự im lặng hồi lâu khiến Ngôn Trạm thấy có gì đó sai sai.
Nam Chức cười ngọt ngào: “Vâng, chú nhỏ.”
Lâm Thiên Vũ lại nói chuyện mấy câu với cô: “Em định trang điểm bây giờ sao? Để anh gọi người tới.”
Mọi người quây quần lại nói cười rôm rả.
“Ngày mai bảo người phụ trách chi nhánh Hawaii gửi văn bản báo cáo cho tôi.” Ngôn Trạm gạch bỏ những chỗ không phù hợp trên tài liệu, giọng nói lạnh lùng máy móc: “Nếu vấn đề lần này không thể giải quyết ổn thỏa, anh ta có thể xin nghỉ việc sớm.”
Nhưng bây giờ cô chưa thể tặng nó cho anh được.
Ngôn Trạm gật đầu: “Để ở đây đi.”
Vì có Phó Doanh Xuyên ở cạnh nên Tô Diệu Ngôn đương nhiên bị kìm chế hết lần này đến lần khác.
Cũng may là Nam Chức còn có Mạnh Nguyễn uống cùng, nếu không cô sẽ thấy….
“…”
“Cậu với Thẩm Đoạt nhà cậu cũng nhanh gạo xay ra thành cám đi!” Tô Diệu Ngôn chớp mắt: “Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, còn ngượng ngùng cái gì nữa? Vẫn như lúc mới yêu như thế, làm sao duy trì nổi!”
“Xin lỗi tôi tới muộn.”
Ngôn Trạm nắm lấy tay cô, kéo cô ôm chặt vào lòng, cúi đầu nói: “Anh biết em sẽ khó tránh khỏi sợ hãi.
Nhưng em phải biết rằng cuộc đời này còn rất dài, em phải cho anh thời gian để bù đắp cho em chứ.”
Vừa bước vào nhà, Ngôn Trạm đã gửi một lời mời gọi video tới.
Lăng Hách đẩy cửa bước vào, sau lưng anh ta còn có một người đẹp chân dài đi cùng nữa.
Kết quả, vừa mới đi tới cửa, anh ta lại nghe thấy ——
Nam Chức sửng sốt một hồi, không biết phải nói gì.
Nam Chức cười không ngớt, gật gù đồng ý: “Cậu mô tả quá chính xác! Tớ nhớ có lần dì Tuyền vừa nói ra bốn chỗ ‘Thằng con xui xẻo’, dì ấy đã tự cắn vào lưỡi mình.
Dì Lam buồn cười đến mức nằm bò ra bàn cười một hồi lâu.”
“Gần đây cậu bận chuyện gì vậy, chẳng lúc nào anh gọi được cho cậu cả.” Khang Tuyền nói: “Chẳng lẽ đúng như người ta nói, cậu không có Ngôn Trạm ở cạnh nên bận trăm công ngàn việc hả.
Này? Đây là… Không giới thiệu gì à?”
Hình như cô đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Lăng Hách ôm lấy vai cô gái đó, giới thiệu: “Celine, một người mẫu tạp chí.”
Mạnh Nguyễn thấy vậy cũng đi chọn cà vạt cho Thẩm Đoạt, còn nói rằng thời gian gần đây anh ấy đều phải đi gặp khách hàng mỗi ngày, hình ảnh của bản thân chính là một điểm cộng lớn, nhất định phải chú trọng đến cách ăn mặc mới được.
Khang Tuyền chào hỏi cô gái đó, Phó Doanh Xuyên thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn, chỉ khẽ gật đầu, nhưng đó cũng được coi là dấu hiệu cho thấy cô gái đó có thể ngồi cùng bàn với bọn họ.
Tất cả mọi người đều không quá quan tâm đến cô nàng tên Celine này, nhưng Nam Chức thì không như vậy.
“Ngôn tổng, cấp dưới vừa mới gửi bản xét duyệt tới.”
Trái tim cô đau nhói.
Nhưng mọi người đều đã là người trưởng thành, bọn họ đều hiểu rằng tình cảm là thứ không thể phỏng đoán và ép buộc được.
Trong căn phòng này có rất nhiều người, hơn nữa Lăng Hách còn là bạn của bọn họ, vì vậy Nam Chức đã phải rất kiềm chế mới giữ được thái độ và giọng nói bình thường.
“Đúng rồi đó.” Mạnh Nguyễn nói: “Cậu cứ yên tâm đi Đại Tráng, đến lúc đó chị em sẽ cổ vũ cho cậu, sẽ ngày ngày ngồi canh TV trước giờ lên sóng.
Cậu bây giờ quá ổn rồi còn buồn rầu làm gì nữa, chi bằng nên nghĩ xem bộ phim tiếp theo nên diễn như nào cho tốt đi.”
Giữa chừng, Nam Chức đi tới phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, Celine đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi đương nhiên biết anh ta chỉ đang chơi đùa với tôi thôi, tôi đâu có ngốc.”
“…”
Nam Chức tìm nhân viên công tác để hỏi về vị trí của phòng vệ sinh.
“Thật ra vị thiếu gia nhà họ Lăng này không phong lưu như người ta vẫn đồn thổi đâu, nói không chừng còn là gay đó.
Không phải công ty công nghệ của anh ta có vị giám đốc kỹ thuật nào đó sao? Nghe nói hai người họ như hình với bóng của nhau vậy.
Trong cái giới này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, miễn là có tiền thì người ta đều dám chịu chơi.”
“Thật ra tớ về từ lâu rồi, là cậu chạy đi theo tiếng gọi của tình yêu, bỏ tớ lại ở đây thì có.”
Khóe miệng Nam Chức giật giật: Hóa ra tình địch của cô còn có cả đàn ông nữa à.
“Hả? Cậu nói cái gì cơ? Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì.
Anh ta nhìn thấy trên xương quai xanh của tôi có nốt ruồi, sau đó liền hỏi tôi có muốn chơi đùa với anh ta không? Một tháng năm mươi nghìn tệ đó, anh ta nói chơi thế nào thì tôi chơi như vậy thôi! Ha ha ha!”
Celine cười rất lớn, hoàn toàn không mang theo vẻ tiểu thư quyền quý cười không lộ răng trong phòng riêng vừa rồi.
Nam Chức đi ra khỏi buồng vệ sinh sau khi cô ta rời đi.
Trong lúc rửa tay, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ —— Nốt ruồi trên xương quai xanh?
Hình như cô đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.
***
Bữa tiệc kéo dài đến 10 giờ rưỡi thì bị Phó Doanh Xuyên bắt dừng lại.
“Nam Chức tới rồi sao.”
Khang Tuyền la hét là còn quá sớm, nhưng Phó Doanh Xuyên đã hạ lệnh, không ai trong số họ dám làm trái.
Tiếp theo là cái gì?
Lăng Hách ôm Celine bước lên chiếc Aston Martin đắt tiền của mình, Khang Tuyền bực bội nói rằng anh ta sẽ ở lại đây.
“Tiền bối Lâm, anh đừng trêu em thế.” Nam Chức bước tới, đưa tay ra: “Đạo diễn Lý, xin chào.”
Về cô nàng Mạnh Nguyễn, người đã khiến Nam Chức cảm thấy rất may mắn lúc ban đầu thì Thẩm Đoạt đã đích thân tới tận nơi đón cô ấy.
Vì biết Mạnh Nguyễn đã uống chút rượu, anh ấy còn mang theo nước mật ong ấm ủ trong bình giữ nhiệt cùng với sữa chua vị đào vàng mà Mạnh Nguyễn rất thích nữa.
“…”
Cô mỉm cười, đút cả hai tay vào túi áo của người đàn ông để sưởi ấm: “Vậy thì anh phải để dành một kỳ nghỉ thật dài đó.
Còn nữa, đừng có tấn công bất ngờ nữa, em còn chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”
Nam Chức nhìn hai người họ tay trong tay rời đi, nói lời tạm biệt một cách cứng nhắc.
Cuối cùng, cô đành phải trở thành cái bóng đèn mà lên xe của Phó Doanh Xuyên để về Vân Nặc.
Cô như vậy là không muốn tiêu tiền một cách lãng phí mà.
“Nếu sau này còn gặp chuyện như thế, em phải giới thiệu cô bạn thân của em cho anh mới được.” Cô nói: “Cô ấy là chuyên gia nghiên cứu tiểu thuyết tình cảm đó, đừng nói là mấy kiểu thề thốt trẻ con, ngay cả sinh ly biệt tử cô ấy cũng có thể chế thành truyện được.”
Không chỉ riêng cô ấy mà chính bản thân cô cũng thấy sốc.
Vừa bước vào nhà, Ngôn Trạm đã gửi một lời mời gọi video tới.
Nam Chức hừ một tiếng, mặc kệ anh.
Trước đây cô không cảm thấy vậy, nhưng giờ cô chợt nhận ra, cuộc sống của mình khi không có anh, thời gian trôi qua rất chậm, rất rất chậm…
Trước tiên, cô đi rửa tay rồi đi chuẩn bị đồ ăn cho Quýt nhỏ, sau đó mới ngã xuống ghế sofa và kết nối điện thoại.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.” Cô quát lớn: “Chỗ này đâu đâu cũng có camera, mong cậu đừng làm ảnh hưởng đến công việc của người khác.”
“Về rồi sao?”
Trên màn hình, người đàn ông đang đeo kính gọng vàng.
Áo sơ mi trắng cởi hai cúc trên, vẻ cấm dục quý phái đã biến mất, yết hầu khẽ rung lên khi anh nói.
“Biết rồi còn hỏi.” Cô túm lấy một cái gối ôm rồi đặt ở dưới cằm: “Hôm nay em thấy Lăng tổng dẫn theo một cô gái tới.”
Ngôn Trạm phát hiện ra dữ liệu có sai sót, khẽ nhíu mày, hai giây sau mới trả lời: “Ừ.”
“…”
Giữa bọn họ đã tẻ nhạt đến mức này rồi sao?
Bữa tiệc kéo dài đến 10 giờ rưỡi thì bị Phó Doanh Xuyên bắt dừng lại.
Nam Chức rũ đầu xuống, nhìn chằm chằm người ở trong màn hình, không nói lời nào.
Sự im lặng hồi lâu khiến Ngôn Trạm thấy có gì đó sai sai.
Ngước mắt lên, cô gái trông vô cùng uể oải và buồn rầu, giống hệt như khi Quýt nhỏ tỏ vẻ tủi thân, trông vô cùng đáng thương.
“Anh xin lỗi.” Anh nói: “Vừa rồi em nói Lăng Hách dẫn theo một cô gái tới sao? Cậu ta vẫn luôn như thế mà.”
Nam Chức khẽ nói: “Sớm biết anh ta là loại người như vậy, chắc chắn lúc đầu em sẽ không bao giờ để anh Trần hẹn hò với anh ta.
Vì anh ta mà gần đây anh Trần sụt cân rất nhiều, bên ngoài tỏ vẻ không sao nhưng trong lòng thật ra rất đau khổ.
Cả em và Tây ngốc đều rất lo cho cô ấy.”
Nam Chức mím môi, quay mặt đi mà ôm lấy anh, còn cắn một cái lên cổ anh nữa.
Ngôn Trạm thở dài, nói: “Thật ra Lăng Hách…”
“Ngôn tổng, cấp dưới vừa mới gửi bản xét duyệt tới.”
Ngôn Trạm gật đầu: “Để ở đây đi.”
Nam Chức liếc nhìn thời gian, đã gần 11 rưỡi rồi.
“Trông em xinh hơn cô gái em của em nhiều.” Hắn ta nói: “Lúc em mới tham gia vào đoàn làm phim, có rất nhiều người đã bí mật bàn tán về em.
Nhưng tôi thật sự không ngờ chúng ta còn có mối quan hệ sâu xa như vậy.”
“Anh làm việc tiếp đi.” Cô ngồi dậy: “Em đi tắm rồi đi ngủ đây.
Anh có bận cũng đừng làm việc muộn quá nhé.”
“Nào có đâu? Đấy đâu phải là ý của em? Rõ ràng em…”
“Ừ, em ngủ ngon.”
Thời điểm cuộc gọi video kết thúc, phòng khách như lâm vào khoảng trống tĩnh lặng.
***
Nam Chức ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, nhìn Quýt nhỏ nhảy lên tủ để TV, nằm bên cạnh những món đồ thủ công bằng vỏ sò mà cô đã tự tay làm.
Khang Tuyền la hét là còn quá sớm, nhưng Phó Doanh Xuyên đã hạ lệnh, không ai trong số họ dám làm trái.
Bên trong là một chiếc khăn cashmere màu nâu nhạt.
Mà ở phía bên kia tủ TV chính là túi mua hàng mà cô vừa mới đặt xuống đó.
Bên trong là một chiếc khăn cashmere màu nâu nhạt.
Sự mềm mại và ấm áp của nó mà kết hợp với khí chất và dáng người của anh, chắc chắn anh sẽ là chàng trai nổi bật nhất trên phố khi đeo nó.
Tô Diệu Ngôn thật sự rất thích bộ phim này, liên tục tự nhủ rằng cô ấy chỉ muốn để lại dấu ấn chứ không cần phải quá bùng nổ.
Nhưng khi nhìn thấy Nam Chức thì cô ấy lại không thể kìm nén được.
Cô thì lại vô cùng thản nhiên, ngón tay còn chọc chọc vào cơ ngực rắn chắc của anh, tiếp tục nói: “Em như vậy cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh đừng có mà cảm kích quá đấy.”
Nhưng bây giờ cô chưa thể tặng nó cho anh được.
Nam Chức nhìn thấy bảng chỉ dẫn đến nhà vệ sinh.
Mà khi nào anh quay về thì cô cũng không biết chính xác là bao giờ nữa.
Trước đây cô không cảm thấy vậy, nhưng giờ cô chợt nhận ra, cuộc sống của mình khi không có anh, thời gian trôi qua rất chậm, rất rất chậm…
“Ngôn tổng, tối nay anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phương Bác thở dài, đã ba ngày boss của anh ta chỉ ngủ trung bình bốn tiếng, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng anh ta sẽ không còn boss để dựa vào nữa.
Hoàng hôn khuất dần, trả lại những con sóng biển dịu nhẹ và bình lặng hơn.
Mạnh Nguyễn: “Anh tớ không cung cấp tài nguyên cho cậu à?”
“Ngày mai bảo người phụ trách chi nhánh Hawaii gửi văn bản báo cáo cho tôi.” Ngôn Trạm gạch bỏ những chỗ không phù hợp trên tài liệu, giọng nói lạnh lùng máy móc: “Nếu vấn đề lần này không thể giải quyết ổn thỏa, anh ta có thể xin nghỉ việc sớm.”
“Lát nữa đừng căng thẳng quá, chúng ta chỉ thu âm thôi.” Anh ta nhìn đồng hồ: “Nếu có vấn đề gì thì chúng ta có thể bắt đầu lại, chỉ cần không sao thì mọi chuyện đều OK.”
Phương Bác đáp lại rồi đi tới thu dọn lại tài liệu đã được phê duyệt, chuẩn bị đi ra căn phòng bên ngoài để tiếp tục công việc của mình.
Kết quả, vừa mới đi tới cửa, anh ta lại nghe thấy ——
“…”
“Đã đặt xong vé máy bay chưa?”
“Đã đặt xong rồi ạ.” Phương Bác nói: “Chuyến bay sẽ hạ cánh lúc 7 rưỡi tối và sẽ đến đài truyền hình vào lúc 8 giờ.
Sau đó máy bay sẽ bay đến Paris lúc 10 rưỡi sáng ngày hôm sau.”
Anh hôn lên đỉnh đầu cô: “Nếu không rời xa nổi thì em cứ ngoan ngoãn ở lại đi.”
Ngôn Trạm gật đầu, tiếp tục xem xét tài liệu.
***
Nam Chức cũng không quá thân với hắn ta, cô nói: “Vậy thì tôi…”
Ba ngày sau, Nam Chức bay đến thành phố L.
Tất cả mọi người đều không quá quan tâm đến cô nàng tên Celine này, nhưng Nam Chức thì không như vậy.
Cô đã nhận lời mời của Lâm Thiên Vũ, trở thành khách mời hỗ trợ anh ấy trong show 《Tiếng Lòng 》.
Ngôn Trạm gật đầu, tiếp tục xem xét tài liệu.
Trợ lý của Lâm Thiên Vũ đã đợi sẵn bên ngoài sân bay.
Nam Chức lên xe, đến khách sạn cất vali rồi lập tức đến đài truyền hình để tham gia ghi hình chương trình.
“Đảo Xoài? Cái tên cũng quá tầm thường rồi.”
Đài truyền hình ở thành phố L mới được xây dựng cách đây không lâu, bên trong lẫn bên ngoài đều mang theo phong thái “Đài truyền hình của chúng tôi rất có tiền.”
Vương Thâm ở đằng sau nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: “Cô em gái của cô, tôi rất mong chờ xem khi nào cô ta chơi chán.”
Trong phòng hóa trang kiêm phòng nghỉ riêng, Lâm Thiên Vũ đang trò chuyện với tổng đạo diễn.
Trái tim cô đau nhói.
Tô Diệu Ngôn bật cười khi nghe mấy câu chuyện hồi còn nhỏ của bọn họ.
“Nam Chức tới rồi sao.”
Nam Chức quay lại phòng hóa trang.
Lâm Thiên Vũ giới thiệu: “Lão Lý, đây chính là cô gái mà tôi đã nhắc đến với cậu.
Đừng thấy cô ấy còn trẻ mà coi thường, sau này khi cô ấy trở thành cao thủ trong ngành, cậu còn phải tới tìm cô ấy để xin hợp tác đó.”
Nam Chức lắc đầu: “Bỏ đi, có mua thì bây giờ anh ấy cũng không mặc được.”
“Tiền bối Lâm, anh đừng trêu em thế.” Nam Chức bước tới, đưa tay ra: “Đạo diễn Lý, xin chào.”
Lão Lý khá mập, khi anh ta cười lên, các đường nét trên khuôn mặt gần như ép chặt vào nhau, khiến anh ta trông khá ngộ nghĩnh.
Giữa chừng, Nam Chức đi tới phòng vệ sinh.
“Lát nữa đừng căng thẳng quá, chúng ta chỉ thu âm thôi.” Anh ta nhìn đồng hồ: “Nếu có vấn đề gì thì chúng ta có thể bắt đầu lại, chỉ cần không sao thì mọi chuyện đều OK.”
Sự mềm mại và ấm áp của nó mà kết hợp với khí chất và dáng người của anh, chắc chắn anh sẽ là chàng trai nổi bật nhất trên phố khi đeo nó.
Ngay khi đạo diễn rời đi, Nam Chức thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Nên đặt tên gì mới được nhỉ?” Nam Chức lẩm bẩm: “Chắc chắn sẽ phải là một cái tên cao sang quý phái nào đó.
Hay gọi nó là đảo Từ Ninh đi? Bởi vì anh đến từ Từ Ninh cung mà.”
Lâm Thiên Vũ lại nói chuyện mấy câu với cô: “Em định trang điểm bây giờ sao? Để anh gọi người tới.”
“Hồi bé là búp bê, bây giờ vẫn là búp bê.”
“Em tới phòng vệ sinh một chút.” Cô nói: “Em sẽ quay lại ngay.”
“Em tới phòng vệ sinh một chút.” Cô nói: “Em sẽ quay lại ngay.”
Nam Chức tìm nhân viên công tác để hỏi về vị trí của phòng vệ sinh.
Cô đi qua một hành lang dài.
Một bên hành lang vẫn còn đầy những mảnh vụn khác nhau, đặc biệt là các hộp các tông.
Nam Chức suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra chàng trai này là Vương Thâm, người đóng vai thị vệ hoàng cung trong 《Tinh Ca Truyện》.
Có vẻ như bên ngoài tòa nhà đã được xây dựng xong nhưng việc chỉnh sửa bên trong thì vẫn chưa hoàn thành.
Nam Chức nhìn thấy bảng chỉ dẫn đến nhà vệ sinh.
Tối nay Khang Tuyền mời khách.
Vừa định rẽ vào khúc ngoặt, cô nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau.
“Thì ra đúng là cô sao.” Chàng trai kia mỉm cười: “Chúng ta khá có duyên đó.”
Sự nhiệt tình của mọi người đối với việc ăn mừng năm mới đã giảm bớt một chút, và công việc lồng tiếng cho bộ phim hoạt hình của Nam Chức cũng đang đi đúng hướng.
Nam Chức suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra chàng trai này là Vương Thâm, người đóng vai thị vệ hoàng cung trong 《Tinh Ca Truyện》.
“Đúng là rất trùng hợp.” Cô nói: “Cậu tới đây để ghi hình sao?”
Trên người Vương Thâm toàn mùi khói, có lẽ hắn ta vừa mới hút thuốc ở khu vực được hút thuốc.
Anh chàng racing cái rắm ý.
“Tôi muốn có tài nguyên nhưng không ai chịu cung cấp tài nguyên, muốn có tiền nhưng cũng chẳng ai cho, làm sao có thể tới đây ghi hình được chứ.” Hắn ta cười khẩy: “Đến đây làm chút việc lặt vặt, kiếm thêm chút tiền thôi.”
Ánh hoàng hôn cuốn lấy những đám mây đang trôi trên bầu trời, giống như một đám sương mù đang hòa quyện cùng với ngọn lửa mãnh liệt, không chịu rời khỏi vùng biển rộng lớn để nhường chỗ cho màn đêm.
Nam Chức cũng không quá thân với hắn ta, cô nói: “Vậy thì tôi…”
Vương Thâm đột nhiên bước tới, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích và trêu chọc.
“Trông em xinh hơn cô gái em của em nhiều.” Hắn ta nói: “Lúc em mới tham gia vào đoàn làm phim, có rất nhiều người đã bí mật bàn tán về em.
Nhưng tôi thật sự không ngờ chúng ta còn có mối quan hệ sâu xa như vậy.”
Hắn ta muốn chạm tay vào người cô, nhưng Nam Chức đã lập tức lùi lại, vẻ mặt không chút khách sáo nào.
Đài truyền hình ở thành phố L mới được xây dựng cách đây không lâu, bên trong lẫn bên ngoài đều mang theo phong thái “Đài truyền hình của chúng tôi rất có tiền.”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.” Cô quát lớn: “Chỗ này đâu đâu cũng có camera, mong cậu đừng làm ảnh hưởng đến công việc của người khác.”
Nam Chức xoay người rời đi.
Vương Thâm ở đằng sau nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: “Cô em gái của cô, tôi rất mong chờ xem khi nào cô ta chơi chán.”
“Anh xin lỗi.” Anh nói: “Vừa rồi em nói Lăng Hách dẫn theo một cô gái tới sao? Cậu ta vẫn luôn như thế mà.”
***
Nam Chức ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, nhìn Quýt nhỏ nhảy lên tủ để TV, nằm bên cạnh những món đồ thủ công bằng vỏ sò mà cô đã tự tay làm.
Nam Chức quay lại phòng hóa trang.
Nam Chức đỏ mặt, lập tức đặt điện thoại xuống.
Thợ trang điểm tẩy trang cho cô, không ngớt lời khen ngợi da cô rất đẹp, tiết kiệm được rất nhiều kem nền dạng lỏng.
“Biết rồi còn hỏi.” Cô túm lấy một cái gối ôm rồi đặt ở dưới cằm: “Hôm nay em thấy Lăng tổng dẫn theo một cô gái tới.”
Lâm Thiên Vũ ở bên cạnh cười nói: “Trẻ tuổi thật thích.”
“Tiền bối, anh cũng mới chỉ ngoài 30 thôi mà.” Cô nhìn điện thoại của mình, nói.
Lâm Thiên Vũ nhún vai: “Nhưng trái tim anh già cỗi lắm rồi.
Em biết không, anh bây giờ lồng tiếng cho mấy bộ phim truyền hình dành cho thanh niên đều cảm thấy nó cứ sến sẩm kiểu gì ý.
Chẳng phải hai chúng ta có cảnh thề thốt với nhau trong 《Tinh Ca Truyện》 sao, anh về nhà phải tìm rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn để đọc mới tìm được cảm hứng đó.”
Nam Chức cười không ngớt, đường eyeliner suýt chút nữa thì bị kẻ lệch.
Ngôn Trạm khẽ cười, hôn nhẹ lên trán cô: “Được rồi, đều nghe em cả.”
“Nếu sau này còn gặp chuyện như thế, em phải giới thiệu cô bạn thân của em cho anh mới được.” Cô nói: “Cô ấy là chuyên gia nghiên cứu tiểu thuyết tình cảm đó, đừng nói là mấy kiểu thề thốt trẻ con, ngay cả sinh ly biệt tử cô ấy cũng có thể chế thành truyện được.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười: “Vậy thì anh thực sự phải đi làm quen với cô bạn thân đó của em rồi, dù sao thì anh cũng vẫn còn phải lồng tiếng cho rất nhiều diễn viên nữa lắm.
Còn phải… Em đang chờ tin nhắn của ai sao? Kiểm tr.a điện thoại mấy chục lần rồi đó.”
Nam Chức đỏ mặt, lập tức đặt điện thoại xuống.
Tô Diệu Ngôn cúp máy, nói: “Doanh Xuyên hỏi các cậu có muốn đến 1901 không? Bây giờ anh ấy đang định qua đó, chúng ta cũng có thể tới.
Nếu các cậu muốn ăn thì ở đó cũng có cả món Trung lẫn món Tây.”
“À, anh hiểu rồi.” Lâm Thiên Vũ nhíu mày: “Là bạn trai đúng không? Chính là anh chàng racing đó.”
“…”
Anh chàng racing cái rắm ý.
Nam Chức ngoan ngoãn ngồi yên để trang điểm.
Nhưng trong lòng cô lại thầm than, tên chó này quả thật không biết làm bạn trai gì cả.
Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong một chương trình, anh chẳng những không nói sẽ đến tận nơi cổ vũ cô, ngay cả một lời động viên cũng chẳng có.
Ngôn Trạm vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, nói: “Thế em nghĩ anh đang làm gì?”
Chỉ còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu ghi hình, vậy mà đến một dấu chấm cũng không gửi cho cô…
Cùng lúc đó, “racing boyfriend” quẳng tập tài liệu xuống, xoa bóp trán.
Phương Bác nhờ tiếp viên mang cà phê tới, nhắc nhở anh: “Ngôn tổng, khoảng 10 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh.”.