Chương 12

Sáng hôm sau, khi Marion đến buồng của Brand, nàng thấy chàng đang chệch choạng và chỉ đủ sức nhận ra sự hiện diện của nàng.
“Đấy có phải là giọng nói của vợ chưa cưới của anh mà anh nghe được chăng?” Chàng ngâm nga.


Chàng hỏi câu hỏi ấy mà không mở mắt, nhưng Marion nhận ra giọng điệu thích thú trong giọng nói của chàng, và nàng không khỏi mỉm cười. Chàng sẽ không khiến mọi việc khó khăn cho nàng.


Nàng ngồi với chàng một chút, nhưng họ không bao giờ một mình, và chàng đã quá chệnh choạng không đủ tỉnh táo, vì vậy họ đã không có cơ hội để có một cuộc nói chuyện chân tình. Mãi cho đến ngày hôm sau nàng mới có cơ hội nói chuyện riêng với chàng. Một cô hầu gái đã chuyển một bức thư ngắn thông báo cho nàng biết rằng Ông Hamilton đang ở trong nhà kính, liệu nàng có quan tâm đến gặp chàng?


Chàng đã đứng đợi nàng tại cửa vào nhà kính.


“Anh có chắc rằng anh được rời khỏi giường chăng?” Nàng hỏi ngay khi vừa bước tới bên cạnh chàng. Chàng đang phải chống gậy để đi lại và có những dấu hiệu của sự cố sức quanh miệng chàng. “Khá chắc chắn. Trên thực tế, anh đang tuân theo lệnh của bác sĩ. Đã từng phục vụ trong quân đội, ông Hardcastle không tin vào sự nuông chiều bệnh nhân của ông ta. Ông hy vọng mọi người đều hành xử như những cậu lính trẻ ngoan ngoãn, em biết đấy, phải trở lại với chiến trường trước khi thua trận.”


Khi nàng bật cười, chàng cũng mỉm cười. “Ngoài ra,” chàng nói tiếp: “trong phòng anh lại có quá nhiều người lui tới viếng thăm. Chúng ta có thể nói chuyện ở đây mà không bị gián đoạn.”


available on google playdownload on app store


Tuy nhiên, ngôi nhà kính cũng chẳng yên lặng hơn ngôi nhà là bao. Những người chăm sóc vườn tược cứ ra vô khi phải bứng hoa cỏ từ trong nhà kính để chuyển đến các luống hoa bên ngoài. Ngài Robert đang có mặt để hướng dẫn mọi người, nhưng Brand và Marion lẩn đi trước khi ông ấy có thể nhìn thấy họ.


Marion nói: “Em thật không biết rằng Ngài Robert lại có hứng thú đến chuyện chăm sóc vườn tược.”


Brand giọng khô khốc. “Em có thể nói rằng chú của anh rất đam mê tất cả các loại hoa xinh đẹp, em nên cẩn thận với ông ta.” Chàng cúi xuống nhìn nàng. “Anh thật không thích phải thách đấu tay đôi với ông ấy.”


Bởi chàng đang mỉm cười, nàng xem đó như một lời nói đùa. “Em bị bỏ rơi. Ông ấy chưa từng thử tán tỉnh em. Đề tài duy nhất giữa em và ông ta chính là anh và thời tiết.”
“Hãy nghĩ rằng em được may mắn vì nếu ông ấy tán tỉnh em, Theodora đã sớm giương vuốt với em rồi.”


“Cuộc hôn nhân của họ có phải là theo lệnh trưởng bối không?” Nàng hỏi.


“Không. Theo lời của người ba hoa trong nhà anh, Bà Cutter, gia đình của Theodora đã phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng tình yêu đã chiến thắng. Ngài Robert, em xem đấy, đã nổi tiếng như một gã Tây Môn Khánh [Lotherio: gã sở khanh kinh điển trong văn học phương Tây], nhưng hứa sẽ sửa đổi.” Chàng gượng cười. “Ông ấy đã không giữ lời hứa của mình lâu hơn ngày cưới, và Theodora không phải là một người biết cho người khác cơ hội thứ hai.”


Hai người họ nhìn ra vườn thảo mộc xa hơn ngôi nhà kính một chút, nhưng Bà Cutter đang đảo như chong chóng ở đó, vì vậy Brand chuyển hướng và đưa Marion đến một băng ghế đá được che khuất bởi một rặng cây. Xa xa phía dưới, một dòng sông lượn lờ qua các đồng cỏ. Tiết trời thật ấm áp và những chú ong bay ra từng đàn hút sạch tất cả mật ngọt trong những đóa hoa mơ trân châu trắng toát đang nở thành chùm tại vùng rìa đầy ánh nắng của những bụi cây hoang dại.


Thật khó tin được rằng trong thiên đường nho nhỏ được bảo bọc, nâng niu như thế này lại có ai đó đột nhập vào nhà và chĩa súng vào đầu nàng.
Brand ân cần nhìn nàng. “Lạnh à?”


“Không, là sợ. Trong thời gian anh hồi phục lại, em có rất nhiều thời gian để suy nghĩ tường tận mọi việc, nhưng em không tài nào nghĩ ra được một câu trả lời. Hôm qua, em đã đi cùng với viên cảnh sát trở về nhà. Không có gì bị đánh cắp. Chỉ có phòng ăn sáng nơi Phoebe giữ các sách vở và thư từ là bị xáo trộn. Chiếc hộp chứa những bức thư của gia đình bị lật tung trên sàn nhưng, theo em có thể xác định, chẳng có bức thư nào bị lấy đi. Chuyện thật quá phi lý.”


“Kẻ trộm làm sao xâm nhập vào nhà được?”
“Hắn đã cạy một cánh cửa sổ tại tầng trệt.”
“Em đã làm gì với các bức thư?”


“Chúng đang ở tại Nhà dòng Priori. Em đã đọc lại tất cả chúng. Không có gì đặc biệt quan trọng trong bất cứ bức nào, và không có bức thư nào gửi cho dì Hannah hoặc do dì viết.”


Nàng chờ đợi chàng nói điều gì đó, nhưng khi chàng cứ mãi đăm chiêu nhìn vào không trung như thể chàng không còn biết đến sự hiện diện của nàng, lòng kiên nhẫn của nàng đã cạn kiệt.


“Anh nói rằng anh sẽ giải thích tất cả mọi việc với em! Nhưng xem ra em không phải là một người có thuật đọc tâm. Hãy bắt đầu giải thích đi. Anh biết được chuyện gì mà em chưa được biết?”


Chàng hơi chuyển người và dang một cánh tay dọc theo mặt sau của băng ghế. “Dì Edwina của em là cội nguồn của tất cả mọi thứ anh được biết, vì vậy anh sẽ bắt đầu với bức thư mà dì ấy đã viết cho anh ngay trước khi bà ấy qua đời.”


Bằng những câu ngắn ngủi, ngắc ngứ, và với nhiều lần gián đoạn bởi Marion khi nàng cố nắm bắt ý tứ của chàng, chàng kể với nàng về chuyện trì hoãn trong việc nhận tới tay bức thư của dì Edwina và sự lưỡng lự của mình để xem đấy là một chuyện nghiêm túc. Chàng mô tả nội dung của bức thư, và làm sao dì Edwina lại tự nhiên tin tưởng rằng dì Hannah chưa từng rời khỏi Longbury bởi có ai đó đã sát hại dì ấy. Cuối cùng, chàng giải thích rằng dì Edwina hy vọng Marion có thể kể với bà ấy chính xác những gì đã xảy ra trong đêm dì Hannah biến mất.


Thật sốc, Marion ngồi thừ ra. Nàng hầu như không thể nắm rõ những lời chàng vừa nói. “Làm sao em biết bất cứ chuyện gì chứ?”
Chàng từ tốn đáp: “Bởi vì dì Hannah đã biến mất khi em và mẹ đến viếng thăm nơi này. Tối hôm đó em đã chạy chơi rong trong khu nhà dòng Priori. Có ai đó đã nhìn thấy em.”


“Ai đã thấy em chứ?”


Chàng nắm lấy tay nàng trong một cái siết tay an ủi. “Anh không biết. Dì Edwina dự định sẽ giải thích mọi chuyện với anh khi anh đến gặp dì ấy. Anh thật ao ước rằng dì và anh đã có thể hàn huyên; vậy thì anh chắc có lẽ đã nghiêm túc với bức thư ấy. Thẳng thắn mà nói, dì ấy có vẻ bối rối, nhưng không thể nào quên đi cái việc dì Hannah đã mất tích từ hai mươi năm về trước mà không nói lại một lời gì với ai.”


“Và có ai đó đã nói với dì Edwina em đã thấy chuyện gì đã xảy ra với dì Hannah?”
“Là dì Edwina đã nói vậy trong thư của mình.” chàng chăm chú nhìn nàng. “Anh xin lỗi. Anh đã làm em hết hồn. Anh không biết cách để nói ra chuyện này một cách nhẹ nhàng hơn.”


“Không phải chuyện này.” Nàng dừng lại, rồi chậm rãi tiếp: “Em đang suy nghĩ về lần cuối cùng em gặp dì Hannah. Dì ấy thường thích cuốc bộ trong khu nhà dòng Priori với chú chó con của dì. Em thường đi cùng với dì ấy, nhưng hôm ấy dì đã không ra ngoài. Em đã không để tâm vì em biết em sẽ được ra ngoài cùng với Clarice tối hôm đó, để nằm chờ con ma của chúng em xuất hiện.”


Nàng nhìn chàng với vẻ không chắc chắn. “Nếu em có nhìn thấy chuyện gì vào đêm ấy, em chắc đã chạy về nhà để cầu cứu. Clarice cũng đã có mặt. Anh đã hỏi cô ấy xem cô ta có thấy được chuyện gì chưa?”


“Chưa. Edwina đã không đề cập đến Clarice, chỉ có em thôi. Chuyện gì đã xảy ra, Marion ạ? Em có nhớ ra bất cứ chuyện gì về đêm đó không? Trong bức thư của dì, dì Edwina đã viết rằng dì ấy đã cãi nhau với dì Hannah. Em có nghe họ tranh cãi không?”


“Có.” Nàng suy nghĩ một lúc. “Lúc đó mọi người đang có mặt trong phòng dì Hannah - có mẹ em, dì dì Edwina, và dì Hannah. Em có thể nghe thấy dì Hannah khóc. Em nghĩ lúc ấy em đang ở trên lầu chờ đợi mọi người đi ngủ để em có thể lẻn ra ngoài với Clarice. Em rất ghét cãi vã. Em thật đau buồn và ước sao Mẹ và dì Edwina sẽ để dì Hannah được yên. Rồi dì Hannah vội vã ra khỏi nhà và em nghe thấy tiếng cửa đóng sầm.”


“Và đấy là cái đêm em đi chơi với Clarice?”
“Em nghĩ là vậy, nhưng em không chắc chắn.”
Sau một khoảnh khắc trôi qua, chàng nói: “Clarice đã đề cập nghe một con thú nào đó tru. Em có nghe thấy không?”


Nàng cau mày tập trung suy nghĩ. “Em nghĩ là vậy. Phải. Em nhớ tiếng chó sủa, nhưng không thể chắc chắn. Em xin lỗi.”
“Đừng cố quá sức. Ký ức có thể sẽ trở lại với em. Hãy quên đi lúc ấy. Cho anh biết những chuyện đã xảy ra khi em đang còn ở trong bục giảng.”


Nàng nhìn xuống đôi tay của mình. “Nó y như là Clarice đã nói với anh. Chúng em đã thấy một thứ mà chúng em cho rằng là hồn ma của tu viện trưởng, và chạy về nhà.” Nàng lắc đầu. “Những ký ức của em rất là mơ hồ. Chuyện đã xảy ra một thời gian dài trước đây, và nếu dì Hannah bị sát hại, vậy thì thi thể của dì đã ra sao rồi?”


“Anh không biết. Dì ấy có thể đã bị đẩy xuống sông hoặc bị chôn vùi đâu đó.”
Ý tưởng ấy khiến nàng phải rùng mình.


Sau một thời gian im lặng trôi qua, nàng khẽ nói: “Em thật muốn nghĩ rằng dì Edwina đáng thương đã nhầm lẫn khi viết bức thư ấy, nhưng em không thể bỏ qua sự thực là anh đã bị bắn bởi một kẻ xâm nhập vào nhà em, truy tìm những bức thư không tồn tại.” Nàng nhìn lên chàng, đôi mắt thật lo lắng phiền muộn. “Nó khiến em thắc mắc về dì Edwina. Hãy nói cho em biết sự thật, Brand ạ. Anh nghĩ sao? Cái ch.ết của dì Edwina có phải là một tai nạn?”


Chàng nói một cách từ tốn nhất mà chàng có thể: “Anh muốn nghĩ đó là một tai nạn, nhưng hiện giờ thì “- chàng chống một tay lên đùi mình -”anh nghĩ hoàn toàn có thể là không phải.”


Chàng nhìn ra phía cánh đồng và đồng cỏ xa xa với dòng sông uốn khúc bên dưới. “Theo bà Ludlow cho biết thì dì Edwina đã bị chuyện của quá khứ khuấy nhiễu, về dì Hannah, và dì đã quyết tâm tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với dì Hannah. Anh nghĩ dì ấy bắt đầu đặt những câu hỏi mà ai đó không muốn trả lời.”


“Nhưng tại sao hai mươi năm sau khi dì Hannah mất tích? Chuyện gì đã khơi ngòi cho dì Edwina chứ?”


“Đầu mối duy nhất trong bức thư của dì là người nhân chứng đã nhìn thấy em vào đêm ấy. Anh đã nghĩ tới nhân chứng đó cho đến khi đầu óc đã tê liệt suy đoán. Ông hay bà ấy nhất định phải có lý do để giữ im lặng suốt những năm qua.”


Nàng rùng mình. “Nếu em là người đó, chắc hẳn hiện giờ em đang run lẩy bẩy. Gã đàn ông đã bắn anh sẽ không cần suy nghĩ nhiều về việc bịt miệng một kẻ biết quá nhiều [chuyện của hắn].”


Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, chàng thở dài và nói tiếp: “Anh tự trách bản thân đã chẳng quan tâm đến việc này, nhưng cái bí ẩn đã bị chôn vùi những hai mươi năm và anh đã không thấy cần thiết phải nhanh chóng giải quyết nó. Em vẫn được ổn định ở Huyện Lake, hoặc anh đã nghĩ vậy. Anh nghĩ rằng trước sau gì anh cũng sẽ lên phương bắc để nói chuyện với em, nhưng em đã giúp anh khỏi phải làm việc ấy. Khi anh nghe nói rằng em đã đến với Luân Đôn để qua mùa giải, anh nắm lấy cơ hội để tìm hiểu em, hy vọng rằng nếu em biết bất cứ điều gì, em sẽ kể lại hết với anh.” Chàng nhún vai. “Một là em chẳng biết gì, hoặc là em đã không muốn kể lại với anh. Theo thời gian trôi qua, và anh tin rằng chắc em không phải là mối đe dọa cho ai đó, anh đã thả lỏng sự cảnh giác của mình.”


“Tại sao anh không nói rõ mọi chuyện với em khi còn ở Luân Đôn về lá thư của dì Edwina? Tại sao lại che giấu mục đích thực sự của anh khi kết bạn với em và gia đình em?”


“Anh đã nói với em. Anh đã không chắc rằng anh có thể tin tưởng phán đoán của dì Edwina. Đôi khi những người lớn tuổi có những tưởng tượng kỳ cục. Anh đã thăm dò em xem em có thể làm sáng tỏ về chuyện đã xảy ra với dì Hannah chăng.”


Một mảnh vỡ thủy tinh chợt như xuyên thấu tim nàng, và nàng gần như không thể thở nổi. Nếu nàng không phải là cháu gái của dì Edwina, chàng đã chẳng thèm để ý đến nàng. Những chuyến viếng thăm đến nhà hát, các buổi đi chơi trong cỗ xe của chàng, nét duyên dáng của chàng, những nụ hôn của chàng-chúng đều là có cùng chung một mục đích, và đó là để tìm hiểu xem nàng nhớ được bao nhiêu về dì Hannah. Chàng đã không tán tỉnh nàng với hy vọng sẽ bẫy được con gái của một bá tước. Tư tưởng đó đã được đưa vào đầu nàng bởi bà Cô họ Fanny và Emily và Clarice, và những người đã gợi ý rằng hôn nhân với nàng sẽ gia tăng thanh thế của chàng. Chàng đã chẳng hề muốn cưới nàng bao giờ. Sao nàng lại có thể quá dại dột như thế.


Chuyện ấy đã gợi lại trong nàng về vụ hứa hôn giả tạo của họ. Tất nhiên, ý tưởng đã đến từ bản thân nàng. Chàng chưa bao giờ gợi ý rằng chàng đã nghĩ đến chuyện hôn nhân một lần nào cả, mà là do nàng. Nàng chính là người đã đề cập đến chuyện ấy.


Không còn cách để cứu vãn lòng kiêu hãnh của mình vì vậy nàng bất ngờ nói: “Em xin lỗi, em đã nói với gia đình anh rằng chúng ta đã đính hôn. Em đã hành động một cách bốc đồng, bởi vì em không thể tìm một cách khác để được phép đến gần anh, và em thật rất muốn biết lý do tại sao ai đó muốn đột nhập vào nhà mình.”


“Đừng xin lỗi. Đó là một ý tưởng tuyệt vời.”
“Vậy à?”
Chàng gật đầu. “Giờ đây, những bà ngồi lê đôi mách sẽ không còn gì để đồn đãi nữa. Chúng ta đã lấy đi cơn gió đang thổi thuận buồm của họ.” [ý là hết xăng để đốt, hết chuyện để 8]


“Chúng ta đã làm được sao?”


“Hãy thử nghĩ xem. Mọi người sẽ cho rằng chúng ta sẽ dành tất cả thời gian ở bên nhau. Đó là những gì các cặp đã đính hôn thường làm. Chúng ta lại có một bí ẩn để giải quyết. Không ai sẽ nghĩ có gì kỳ lạ khi họ nhìn thấy chúng ta ở bên nhau. Họ sẽ không biết chúng ta đang thực sự làm gì. Mặt khác”-chàng vuốt sống mũi mình-”một người đàn ông không thể quá cẩn thận.” Đôi mắt chàng rót nụ cười vào ánh mắt nàng. “Một bước sai lầm và anh có thể thấy bản thân mình đã kết hôn với em.”


Nàng bắn trả lại cho chàng một ánh nhìn coi thường. “Em không nghĩ đến chuyện kết hôn với anh nhiều hơn là chuyện em phải bơi qua eo biển Măng-sơ để sang Pháp.”


Chàng bật cười nhìn vào đôi mắt hiểm ác của nàng. “Nếu chúng ta phải thuyết phục cả thế giới rằng chúng ta đã đính hôn, em sẽ phải kiềm chế cái lưỡi sắc bén của mình.”


Nàng lục lọi trong tâm trí để tìm một lời đốp chát hoàn mỹ nhưng chỉ có thể lạnh lùng nói: “Bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta hãy nên cùng tham gia với những người khác chứ?”


Brand phải giảm tốc độ của nhịp bước đầy tức giận của nàng bằng cách yêu cầu nàng giúp chàng một tay. “Anh chưa bình phục hẳn,” chàng vừa nói vừa nhăn nhó chạm một tay vào cái chân bị thương của mình.


Nàng lập tức cảm thấy ăn năn. “Em xin lỗi! Em đã không suy nghĩ. Sao anh không quàng tay qua vai em để vịn.”


Chàng nhanh nhẩu chấp nhận đề nghị của nàng, không chỉ bởi vì chàng cần được giúp sức, mà còn là vì chàng muốn ôm nàng. Chàng cứ nghĩ mãi về những điều có thể đã xảy ra tại ngôi nhà của nàng nếu chàng đã không theo gót nàng, và một cơn sợ hãi không tên đọng lại tại đáy lòng của chàng. Chàng sẽ là người đầu tiên thừa nhận rằng nàng không thiếu can đảm, như nàng đã chứng minh khi nàng cố vật lộn với kẻ xâm nhập để giật đi khẩu súng. Nhưng nàng thật nhỏ người lại mỏng manh, và sức mạnh của một người phụ nữ không thể bì với một người đàn ông.


Vụ hứa hôn giả tạo của họ đã cho chàng cái lý do hoàn hảo buộc sợi dây dẫn lối vào người nàng [leading strings: dây giúp trẻ thơ tập đi]. Chàng không muốn nàng đi quá xa khỏi mình cho đến khi họ bắt được gã côn đồ đã đột nhập vào nhà nàng. Giờ đây, những vụ tai họa tại khu vườn Vauxhall và Nhà hát Đế Vương dường như có liên quan với cuộc tấn công của nàng tại nhà, nhưng chàng không muốn đề cập đến chúng. Nàng đã trải qua đủ chuyện rồi, và chàng không muốn tăng thêm vào gánh lo lắng của nàng.


“Marion,” chàng nói: “Anh không muốn em quay trở về căn nhà của em cho đến khi chúng ta được hài lòng rằng em không còn bị nguy hiểm gì nữa. Không ai nghĩ rằng chuyện có gì bất bình thường nếu em ở tại Nhà dòng Priori trong một vài tuần.”


Nàng bật một tiếng cười run rẩy. “Em chính xác cũng cảm thấy như vậy. Nên em cũng bảo Emily và Phoebe phải tránh xa ngôi nhà. Em cứ suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra nếu một trong hai người đã bắt gặp kẻ xâm nhập ấy và không có ai có mặt để giúp đỡ họ.”


Chàng rút cánh tay khỏi vai nàng và quay người nàng để đối mặt với chàng. “Nếu họ có chút gì giống như chị của họ, anh chắc chắn hắn đã rất vui mừng để có thể thoát khỏi hai đứa.”
“Hắn có một khẩu súng.”


“Hắn chỉ muốn những bức thư mà thôi. Hắn chỉ bắn vào anh bởi anh cũng có một khẩu súng, và hắn thừa biết rằng anh sẽ sử dụng nó.”
Chàng đã không tự thuyết phục bản thân bởi lời nói của mình, nhưng chàng muốn giảm bớt những nỗi sợ hãi của Marion.


Họ cứ tiến bước, nhưng chậm rãi, với Brand dựa vào cánh tay của Marion để được giúp đỡ. Sau một lúc, chàng nói: “Em không có bất kỳ bức thư nào từ dì Hannah sao?”


“Em chưa từng thấy qua một bức nào cả. Như em đã nói với anh, tất cả những bức thư mà em có là một vài bức mà dì Edwina đã viết cho mẹ em, và em đã mang những bức thư ấy theo cùng từ Keswick. Nội dung của chúng chẳng có nói gì nhiều.”
“Sao cũng được, anh muốn đọc chúng.”
“Được thôi.”


Họ nói chuyện qua lại, suy đoán về việc này việc kia, sau đó Marion nói: “Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu cuộc điều tr.a của mình với dì Hannah. Bạn bè của dì là những ai? Dì đã có những kế hoạch tương lai gì? Em biết dì ấy là một cô giáo bảo mẫu ở Brighton. Có lẽ người chủ sau cùng của dì sẽ biết-nếu chúng ta có thể tìm thấy được bà ấy.”


Chàng mỉm cười với nàng. “Có vẻ như chúng ta có cùng một dòng suy nghĩ. Anh biết ai là người chủ sau cùng của dì: Bà Love của phố Ship. Và bà ấy vẫn còn cư ngụ tại đấy.”
Nàng bất ngờ như bị sét đánh. “Làm sao anh lại biết điều này?”


“Anh có được mảnh thông tin này từ vị bác sĩ tốt bụng. Hóa ra là ông Hardcastle nhớ dì Hannah và tất cả những người gia tộc Gunn rất rõ. Ông nói với anh về bà Love khi đang chữa trị cho anh. Dì Hannah đã nhờ ông ta làm người chứng nhận nhân cách của dì, em biết đấy.”


“Và Bà Love vẫn còn ở cùng địa chỉ đó?”


“Hiển nhiên là vậy.” Chàng liếc ngang nhìn nàng. “Ông ấy cũng bảo với anh rằng dì Edwina đã quá nghiêm ngặt đến nổi dì Hannah đã không có cuộc sống gì cả. Ông đã chấp nhận cái tin đồn rằng dì Hannah đã bỏ trốn theo trai vì dì ấy đã quá quẫn bách để thoát khỏi bàn tay của dì Edwina.”


Nàng trút một tiếng thở dài nho nhỏ. “Em nghĩ dì Edwina và mẫu thân của em đã chia sẻ nhiều quan điểm chung. Cả hai đều là những phụ nữ cứng cỏi và kiên quyết.”
“Giống như em?” Chàng hỏi đùa.
Nàng nhìn chàng với vẻ mặt cứng đơ. “Đấy có phải là cách anh đánh giá em không?”


“Anh có ý nói đấy là một lời tán dương. Chỉ có một phụ nữ cứng cỏi và kiên quyết,” chàng tiếp tục: “mới tấn công một người đàn ông đang cầm súng và cố giật nó khỏi hắn. Em là một người phụ nữ đáng gờm, tiểu thư Marion Dane ạ.”


Mặc dù không đáp một lời nào, đôi má nàng đã đỏ rực. Chàng cảm thấy xúc động một cách kỳ quặc, ngạc nhiên rằng một nhận xét bất cẩn như thế lại gây nên ảnh hưởng với nàng như vậy. Nàng ấy là một người phụ nữ thông minh, đáng yêu, và đầy năng lực. Bây giờ, nếu duy nhất nàng có thể nhìn thấy chàng là một người đàn ông đẹp trai thông minh có năng lực, họ có thể thôi đấu khẩu và... và gì chứ?


Chàng không thể tưởng tượng đến hôn nhân, nhưng chàng có một hình ảnh rõ rệt về chuyện đưa nàng lên giường. Chàng cảm giác được thỏa mãn hoàn toàn một cách thật nam tính và nguyên thủy khi chàng nhớ lại nàng đã phản ứng thế nào với từng cái va chạm nhẹ nhàng của mình, chưa kể tới chàng ngày càng khó có thể giữ đôi tay mình cạnh bản thân [không động chạm đến nàng].


Vậy thì chàng còn lại gì nào?
Marion làm gián đoạn dòng tư tưởng của chàng. “Anh biết không, anh Brand, em thật thấy khó hiểu về chú chó con của dì Hannah. Cô giáo bảo mẫu thường không có chó, phải không nào?”
“Không có cô giáo bảo mẫu nào mà anh được biết.”


“Vậy thì chú chó ấy đã thuộc về ai và chuyện gì đã xảy ra với nó?”
“Có lẽ ông Hardcastle biết.”


“Hoặc có lẽ Bà Love. Anh sẽ đưa em đến Brighton để hỏi chuyện bà ấy chứ? Dù gì đi nữa, em cũng là cháu gái của dì Hannah. Bà ấy có thể sẽ nói cho em biết nhiều hơn là bà ấy sẽ nói với anh.”
“Anh sẽ suy nghĩ lại.”


Nàng thưởng cho chàng một cái nhìn phẫn nộ. Chàng luôn có ý định đưa nàng cùng tới Brighton. Đấy là cách sử dụng sợi dây tập đi. Nơi chàng đến, nàng phải đến, và ngược lại. Nhưng chàng đang tận hưởng cái thú đấu khẩu với nàng.


“Em mới là người với những ký ức!” Hơi thở của nàng phì phò. “Bà Love có thể nói điều gì đó mà có ý nghĩa với em mà chẳng là gì với anh. Em có thể giúp ích vô cùng trong việc điều tr.a của chúng ta.”


“Đúng là vậy. Nhưng chúng ta không muốn tên côn đồ của chúng ta nghe phong thanh chuyện chúng ta đang thực hiện. Bất cứ chuyện gì chúng ta làm cũng phải có vẻ vô tư và không có vẻ đe dọa.”
“Em biết mà. Em không phải là một kẻ với đầu óc đơn giản!”
Chàng không thể tranh luận với điều ấy.


Brand đã chính thức thông báo việc đính hôn của họ khi dùng bữa trưa. Hai cô em nàng rất đỗi vui mừng. Gia đình của chàng, như đã dự kiến trước, đón nhận lời thông báo với sự điềm tĩnh như mọi thường, ngay cả bà công tước phu nhân, người mà Marion biết sẽ rất hài lòng với cái tin này.


Marion tự nhủ rằng mọi thứ đều là cho điều tốt nhất. Nàng không cần phải cảm thấy tội lỗi khi đến ngày phải báo rằng nàng và Brand đã đôi lứa đôi đường. Sẽ không có nước mắt, không có thất vọng. Nàng sẽ coi như là may mắn nếu, một tuần sau đó, họ còn nhớ đến tên mình.


Emily quay lại bên Andrew ngay sau khi họ được một mình. Hai người họ đang tiến đến khu chuồng ngựa để ngắm cỗ xe hai bánh mới toanh của cậu ta.


“Gia đình của cậu bị sao thế?” cô hỏi. “Chẳng nhẽ họ không có cảm xúc? Trong máu của họ có băng đá sao? Bọn họ không biết vui vẻ à? Rượu sâm banh để chúc mừng một cặp hạnh phúc ở đâu chứ?”


Cậu ấy có vẻ giật mình. “Bọn họ đã vui vẻ mà,” cậu ấy nói. “Chúng tôi chỉ không biểu lộ cảm xúc của mình dễ dàng như một số gia đình khác.”


“Tại sao lại không? Cậu đáng lý ra là một kỵ binh hoàng gia Cavaliers, phải không nào, và kỵ binh hoàng gia phải có nghĩa vụ phải hào hiệp và vui vẻ và... và như một thần thoại, phải không?”
Môi cậu ấy cong lên. “Cậu mới là kỵ binh hoàng gia đấy, Emily.”


Cô bật cười một cách ý thức. “Cậu không nghĩ rằng tôi luôn như thế này với mọi người chứ? Tôi cảm thấy tôi có thể nói những gì tôi thấy thích với cậu thôi, Andrew ạ. Và tôi nói rằng chúng ta đã nên làm một chuyện gì đó đặc biệt cho Marion và Brand.”


Khi họ đến khu chuồng ngựa, họ đã tìm thấy Manley đang trò chuyện với người quản lý công việc cho Theodora. Ông Forrest đang tự hào khoe chiến lợi phẩm mới nhất của mình, và ông Manley hiển nhiên là rất ấn tượng.
Manley ngước lên khi nhìn thấy Andrew và Emily.


Emily nói: “Ngài Andrew định chở tôi đi dạo trong cỗ xe hai bánh mới của cậu ấy, ông Manley.”
“Phải không nào? Vậy thì, hiện tại tôi cũng đang rảnh rỗi. Tôi sẽ thủ vai người chăm ngựa.”


“Điều đó sẽ không cần thiết,” Andrew đáp, không lạnh lùng, nhưng cũng không nồng nhiệt. “Tôi có thể tự xoay sở chuyện này khá tốt.”


Nụ cười của Manley rộng hơn. “Tôi chắc chắn rằng cậu có thể, Công tước đại nhân. Nhưng tôi có những mệnh lệnh phải tuân thủ. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cho cậu, được không?”


Khi Andrew cứng đơ ra, Emily lén huých khuỷu tay vào sườn cậu ấy. “Cảm ơn ông, ông Manley,” cô nói. “Chúng tôi sẽ chờ đợi bên ngoài.”


Trong khi họ đứng bên ngoài chờ đợi, Emily nói: “Không thể tranh cãi với Manley. Ông có bản năng của giống chó chăn cừu và, tôi sợ, ông ấy xem tôi như là một trong những con cừu của mình. Chúng ta sẽ phải ráng cười chịu đựng thôi.”
Andrew lắc đầu.
“Chuyện gì?” cô hỏi.


“Ông ta chỉ là một hạ nhân.”
“Càng là lý do để cậu phải đối xử với ông ấy như là một ông hoàng!”


Cỗ xe hai bánh và một đôi ngựa màu nâu đỏ rất đẹp đôi được đóng yên phía trước. Andrew nắm lấy dây cương, Manley giúp Emily lên cỗ xe, sau đó ngồi vào vị trí của mình ở phía sau. Chỉ một cái giật giây cương và họ đã ra ngoài.


Chỉ trong vài phút thì Emily đã biết Andrew là một người đánh ngựa tài giỏi, bởi vì khi cô liếc nhìn qua bờ vai mình, cô đã bắt gặp Manley đang mỉm cười. Sau đó, cô tựa người ra sau và tận hưởng. Cỗ xe hai bánh nhanh chóng lăn xuống con đường và sớm đã chạy theo con phố High.


“Hãy nhìn kìa, Andrew,” trong một lúc nào đó cô nói. “Victor Malvern ở bên kia.”
Cô vẫy tay với Victor khi đi ngang qua. Andrew nghiêng nón của mình chào. Khuôn mặt của Victor đỏ rực như lửa. Tuy nhiên, cũng có những người khác đang có mặt mà đã có phản ứng tương tự và hô to ra một lời chào.


Emily đã vui lòng vì cuối cùng Andrew cũng tự biết phép xã giao.
Andrew cảm thấy vui lòng bởi Emily đã được vui lòng.
***


Gần cả tuần đã trôi qua trước khi Brand đủ sức để thực hiện chuyến viễn trình đến Brighton. Trong thời gian đó, chàng và Marion đã thực hiện một chút chuyện thám tử kín đáo nho nhỏ. Nhiều người đã nhớ đến một con chó trắng, nhưng nó đã thuộc về Theodora và tên của nó là Snowball [Quả Cầu Tuyết]. Một số ít cư dân nhớ đến dì Hannah, nhưng không ai quen thân với dì ấy.


Tất cả bọn họ dường như cùng chia sẻ một quan điểm với Bác sĩ Hardcastle, rằng bà Edwina Gunn đã trông chừng cô em mình quá chặt chẽ nên dì Hannah đáng thương đã rất vui mừng khi có một chân việc tại Brighton và thoát khỏi cảnh kín cổng cao tường của dì Edwina.


Còn về Clarice, cô ấy chẳng nói thêm gì ngoài câu chuyện mà cô đã kể với Marion: là khi bóng ma của họ xuất hiện, và cô nghe một con vật tru lên, cô đã chạy lên đồi trở về Nhà dòng Priori, trong khi Marion đã chạy xuống đồi về lại căn nhà nông thôn của dì nàng.


“Anh ngày càng nghĩ rằng chỉ có một chú chó thôi,” Brand nói. “Chú chó của thím Theo.” [Theo: tên gọi thân mật của Theodora]


Marion gật đầu. “Khi em nghĩ về nó, em không có những ký ức về Scruff trong ngôi nhà của dì Edwina. Chưa nói đến,” nàng nhanh chóng nói tiếp: “rằng nó đã không có mặt. Như em luôn nói với anh, trong trạng thái tốt nhất thì những ký ức ấy cũng chỉ là mơ hồ mà thôi. Vậy còn các bức thư của dì Edwina? Chúng có báo cho anh biết bất cứ điều gì mới mẻ không?”


“Chỉ là phần được bỏ sót. Tên của dì Hannah chẳng bao giờ được đề cập đến. Anh thắc mắc lý do vì sao lại vậy.”
Marion thở dài. Hai người họ dường như đã chẳng đi đến đâu. Bà Love là đầu mối duy nhật mà họ có, và Marion đang sốt ruột để gặp bà ấy.


Nàng đã biết được rằng có nhiều lý do để thực hiện cuộc hành trình này hơn là nói chuyện với Bà Love. Brand đã được dự kiến sẽ phải xuất hiện tại một số buổi hội họp chính trị quan trọng sắp diễn ra trước ngày bầu cử và, với thân phận là hôn thê của chàng, nàng cũng bị yêu cầu phải xuất hiện.


Nàng đã không phản đối. Đầu tiên là một thông báo về cuộc đính hôn của họ đã xuất hiện trong một tờ báo địa phương. Thứ hai, đây là một phần trong kế hoạch của Brand để tung hỏa mù với tên côn đồ. Không ai biết mục đích thực sự của chuyến đi Brighton của họ. Mọi người đều nghĩ rằng họ đến đó vì cuộc bầu cử.


Đó là một sắp xếp khôn khéo và nàng đã quyết tâm không để Brand thất vọng.


Điều đó không có nghĩa là nàng đã không suy nghĩ đến hai em của nàng. Tuy nhiên, như Brand đã chỉ ra, hai cô em nàng không phải là mối đe dọa cho bất cứ ai, bởi khi dì Hannah mất tích thì họ thậm chí còn chưa được chào đời. Dầu sao đi nữa, Andrew đã đồng ý chăm sóc hai người họ, và những người canh gác đã được hướng dẫn để theo dõi căn nhà nàng thật sát trong trường hợp kẻ trộm lại xuất hiện.






Truyện liên quan