Chương 17
Marion nằm yên trên giường, vẫn còn thượng y nguyên bộ y phục đi phố, lắng nghe tiếng mưa róc rách không ngớt đổ từ mái hiên và bắn tung tóe lên mái nhà ở cổng phía trước của khách sạn bên dưới cửa sổ mình. Nàng đang chờ cô hầu gái mang lại một vại nước nóng để tẩy trần và một ly rượu thuốc mạnh để làm tê dại các giác quan của mình.
Điều cuối cùng nàng muốn là săm soi vào những vấn đề khó khăn của mình, vì thế nàng hình dung quan cảnh bên ngoài- những mái nhà và cửa sổ sáng bóng dưới mưa; những mái hiên đang nhỏ giọt; những cỗ xe ngựa làm tung tóe các luồng nước khi chúng chạy ngang một vũng nước; những chú ngựa lắc lắc đầu qua lại và hí vang; Brand dùng những ngón tay của mình để vuốt xuyên mái tóc ẩm ướt-
Nàng rên rỉ. Giờ thì nàng đã thấy được sức cám dỗ của rượu. Lãng quên - đó là điều nàng muốn.
Bởi thủ đoạn nàng dùng để tránh phải suy nghĩ về những vấn đề phiền phức của mình đã không hữu hiệu, nàng lôi mình dậy và bước xuống giường. Lửa trong lò đã không được đốt lên bởi vì bây giờ là tháng Sáu, đầu mùa hè, và chỉ có người lớn tuổi hoặc yếu đuối mới không bị mất mặt khi đốt lò sưởi. Những người còn lại chỉ biết thầm lặng rùng mình. Người chàng thích nghĩ rằng họ là một dân tộc cứng cáp, tráng kiện.
Đấy là cách nàng thích nghĩ về bản thân: cứng cáp, có năng lực, luôn làm chủ mọi tình huống. Và nàng đúng thật là một kẻ gạt người gạt mình! Kỳ lạ thay, ý tưởng để kể cho Brand biết về chuyện của song thân nàng đã không khiến nàng cảm thấy bối rối nhiều như là kể với hai cô em nàng. Chàng đã phải chịu đựng mọi sỉ nhục cả cuộc đời bởi xuất thân của mình. Chàng chắc sẽ hiểu [được nàng]. Nhưng các em của nàng sẽ bị ảnh hưởng, cuộc sống an toàn và thoải mái của họ sẽ bị tan nát. Họ sẽ trở thành đối tượng của sự hiếu kỳ, đối tượng của những khinh khi và tiếng cười nhạo báng.
Nàng đã cố diễn tập trong đầu mình những điều mà nàng sẽ nói với họ, nhưng điều duy nhất nàng nghĩ ra cho đến bây giờ là bọn họ đã không làm gì sai trái nên không có gì phải xấu hổ cả. Nói thì dễ, nhưng khi những ngón tay bắt đầu chỉ chỏ-như chúng nhất đinh sẽ-các chị em nàng sẽ phải cùng nhau gánh chịu nỗi ô nhục của song thân mình.
Trời ạ, làm sao nàng lại cho phép bọn họ tham gia vào Mùa giải tại Luân Đôn chứ? Làm sao nàng lại tin tưởng David Kerr sẽ giữ lời? Làm sao nàng lại cho phép bản thân đính hôn với Brand? Trước kia, nàng và các em mình đã từng là những người nhà quê bình thường. Bây giờ thì cả thế giới biết đến họ. Danh tánh và mặt mũi của họ sẽ được nhận biết tại bất cứ nơi nào mà họ đến.
Và tất cả đều là lỗi của nàng.
Nàng lại bắt đầu run lên một lần nữa. Nhìn trừng trừng vào cái lò sưởi lạnh ngắt kia một lúc thật lâu, rồi đi đến một quyết định, cầm lấy chân nến từ bệ lò sưởi rồi thắp sáng nó từ một cây củi mồi. Khi ngọn lửa rực rỡ sống lại, nàng gật đầu một cách đầy bất phục. Thì ra nàng là một kẻ nhu nhược. Chẳng có ai đang hiện diện để nhìn thấy nàng.
Trên đường đến bàn trang điểm để tìm chiếc áo choàng ấm áp của mình, nàng vấp phải đôi giày cao gót sang trọng của mình và dừng lại để cầm chúng lên. Chúng không có đến một vết xước. Nàng sụt sịt đầy nước mắt, nhớ lại cái cảm giác của mình khi nàng mang chúng vào để đi chơi cùng với Brand. Rất nhiều điều đã có thể xảy ra trong khoảng không gian chỉ một vài giờ đồng hồ.
Một tiếng gõ dè dặt trên cánh cửa vang lên khiến nàng ngẩng đầu lên. Cuối cùng thì cô hầu gái đã trở lại. Ném đôi giày lên trên giường, nàng ra mở cửa cho cô hầu gái vào.
Tuy nhiên, khi nàng mở cửa ra, người đứng trên ngưỡng cửa không phải là Doris, mà là Brand. Trong thời điểm rối tung này, nàng tưởng rằng chàng đã hiện ra từ trong trí tưởng tượng của mình. Mái tóc của chàng bị gió thổi tung và sáng lấp lánh dưới những hạt mưa. Áo khoác của chàng bị mở tung, chẳng có gài khuy, và khăn quàng cổ chàng lệch xéo xẹo. Nhưng chính đôi mắt của chàng đã giữ lại ánh mắt nàng, đôi mắt xanh thẩm đang rực cháy bởi một loại cảm xúc mạnh mẽ đã tóm chặt lấy chàng.
Chàng đã biết tất cả.
Nàng muốn có được tôn trọng và ngưỡng mộ của chàng chứ không phải là thương hại. Một ánh nhìn từ chàng, một câu nói, sẽ phá vỡ cái đập mà những cảm xúc của nàng đã được dồn nén. Nàng sẽ đối mặt với chàng vào ngày mai, chứ không phải đêm nay.
“Anh...” Nàng hắng giọng. “Anh không nên đến đây. Người ta sẽ chỉ nghĩ đến điều tồi tệ nhất.”
“Tối nay chàng đã gặp một người bạn cũ của em”, chàng nói: “David Kerr. Vì vậy, chàng đã biết điều tồi tệ nhất rồi.” Chàng tạm dừng, rồi tiếp tục với cùng cùng một giai điệu vui vẻ: “Anh đã gặp cô hầu của em trên cầu thang và cho cô ấy đi ngủ rồi.”
Thoáng mỉm cười, chàng bước vào phòng và đá cánh cửa đóng lại. “Anh sẽ phải làm gì với những thứ này?”
Chàng đang cầm một chiếc bình trong một tay, và một ly rượu brandy trong tay kia. Trong khi nghiên cứu chàng một cách thận trọng, nàng nhận ra rằng chàng đang kiếm chuyện gây gổ, và đấy là điều cuối cùng nàng trông mong. Chàng nhất định biết được những gì nàng đã phải chịu đựng trong một giờ vừa qua-những niềm hi vọng đã tiêu tan, những nỗi thống khổ, sợ hãi bởi chuyện bị vạch trần sắp xảy ra. Nàng hy vọng có được sự an ủi, cảm thông, hoặc bất cứ điều gì chứ không phải là kẻ xa lạ quyền uy này đang hỏi nàng hắn phải để ly rượu thuốc của nàng và bình nước nóng ở đâu.
Nàng không muốn sự thương hại, nhưng sự bất công trong kiểu cách vô tâm của chàng đã bắt đầu rang rát. “Em sẽ cầm lấy ly rượu,” nàng nói, lạnh lùng như băng đá: “và chàng có thể đặt cái bình vào bồn tắm.”
Chàng đưa cho nàng chiếc ly và để cái bình trên giá rửa mặt. Làm xong, chàng trở lại bên nàng. Chàng ói với một nụ cười trông không giống một nụ cười: “Uống rượu nào.”
Vẫn giữ ánh mất thận trọng nhìn về phía anh, nàng uống một ngụm nhỏ, rồi một ngụm nữa. Chất lỏng cay nồng khiến mũi nàng có một cảm giác say say dễ chịu và mang một làn nhiệt âm áp đến các xương khớp lạnh giá của mình. Nàng uống thêm một ngụm khác, rồi một ngụm nữa, mỗi ngụm lại nhỏ hơn ngụm trước, hi vọng trì hoãn được cái thời điểm không thể tránh né, khi nàng phải tự biện hộ cho bản thân.
Nàng không thể uống thêm nữa. Nàng không quen uống các loại rượu mạnh; một ngụm nữa sẽ làm nàng bị nghẹt thở.
Như thể đọc được tâm trí của nàng, chàng cầm lấy chiếc ly khỏi nàng và đặt nó trên bệ lò sưởi. “Trong lúc này, như thế cũng được rồi,” chàng nói. “Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Nàng gật đầu.
“Tốt.” Nụ cười trên môi chàng tan biến và giọng nói trở nên mạnh mẽ. “Em có biết những gì em làm đã khiến chàng phải đau đớn, không chỉ trong vài giờ qua, mà là mấy tuần nay rồi?”
Trong thực tế, chính là trong thời gian nửa giờ vừa qua, cảm xúc của chàng đã quay một trăm tám mươi độ, từ phẫn nộ bởi tính tự phụ của David Kerr đến cảm giác bị phản bội bởi Marion đã thể hiện sự thiếu tin tưởng [với chàng]. Chàng đã bỏ Kerr tại khách sạn của hắn, khi trời vừa bắt đầu mưa, và quyết định chuyến cuốc bộ trở về khách sạn Castle sẽ cho chàng thời gian để phản ảnh về những việc chàng nên làm tiếp theo. Dòng suy nghĩ của chàng có tầm xa và rộng, nhưng chúng vẫn luôn trở lại đến cho một kết luận không thể thay đổi: Marion đã không đủ tin tưởng chàng.
“Anh đã phải đau thương vì chuyện gì chứ? Đợi một chút đã-”
“David Kerr!” Tiếng của chàng đã lớn hơn một cách đáng kể. Chàng quay lưng lại với nàng và bắt đầu bước tới bước lui. “Khi em nói đến tên của hắn tại nhà hát, chàng đã nghĩ rằng em sợ hắn.”
“Em đã-”
“Nhưng sau đó, khi em không thể giãi bày tâm sự với anh, chàng thắc mắc phải chăng em vẫn còn yêu hắn.” chàng dừng chân và ghim ánh mắt chằm chằm vào nàng. “Em thậm chí đã nói với chàng như thế. Làm sao chàng có thể quên những lời của em? Em đã nói: ‘Em sẽ luôn dành một phần tình yêu của mình cho David’.”
Nàng khịt mũi chế giễu chỉ có vẻ khiến chàng bị trêu tức hơn.
“Anh làm sao mà phân biệt được?” chàng gặng hỏi. “Điều duy nhất chàng biết là mỗi lần chàng tiếp cận em thì em lại đẩy chàng ra.”
Sự tức giận của chàng cũng đang bắt đầu khuấy động những cảm xúc mạnh mẽ trong nàng. Nàng hét: “Là để tốt cho chính chàng mà thôi!”
Chàng ta bật cười bởi câu nói ấy, nhưng đấy là một tiếng cười chua chát. “Và chàng đã để em đẩy chàng ra, bởi vì chàng tưởng rằng Kerr đã cám dỗ được em, hoặc tệ hơn, hãm hϊế͙p͙ em.”
Nàng há hốc miệng nghẹn ngào.
Chàng tiếp tục như thể chàng không nghe thấy nàng. “Vì vậy, chàng đã kìm nén bản thân chỉ vì chàng lo ngại sẽ khiến em sợ hãi. chàng không muốn em nghĩ rằng chàng là một kẻ vũ phu, chỉ suy nghĩ cho niềm vui của riêng mình. chàng đã để cho em được tự do thoải mái. Và hãy xem kết quả mà chàng nhận được là gì? Một bờ vai ghẻ lạnh.
Điều đó khiến nàng phải ngập ngừng. Trong tâm trí mình, nàng đã đáp lại nụ hôn của chàng nồng nhiệt hơn nàng tưởng bản thân mình có thể.
Tự ái, nàng vặn lại: “Anh đã để cho em được tự do thoải mái? Đó đúng là cái ngày [trời sập]!”
“Hãy cho anh một ví dụ khi nào anh đã không làm như thế!” Chàng hít một hơi dài và bình tĩnh. “Anh nghĩ... Chỉ có trời mới biết anh đã nghĩ gì. Cũng rất có thể em đã có một đứa con bí mật mà em đã giấu tại một nơi hoang vắng của huyện Lake.”
Nàng há hốc miệng. “Một đứa con bí mật? Một ý nghĩ thật tốt đẹp anh có về em!”
“Ồ, anh đã sớm loại bỏ ý nghĩ ấy. Em là tiểu thư Marion Dane, với cái phong cách ỏnh ảnh kiêu kì của một tiểu thư mà em có được với thân phận của đứa con gái của một bá tước. Anh chắc răng phụ thân của em đã tặng một viên đạn vào não của Kerr nếu hắn ô nhục em.”
Nàng đã nghe được một sắc thái gì đó trong giọng nói của chàng khiến nàng dịu mềm lại. “Em không có tự ra vẻ ỏng ảnh kiêu kì. Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình tốt hơn anh hoặc bất cứ ai khác. Em đã dè dặt. Em đã không muốn hoặc cần một người bạn thân để chia sẽ tất cả bí mật của mình, và nếu anh đã nói chuyện với David, anh sẽ hiểu tại sao.”
“Anh đã không nên cần phải nói chuyện với David!”
Chàng tóm lấy ly rượu brandy của nàng từ bệ lò sưởi, uống cạn bằng một hơi, và đặt nó xuống một cái kịch.
Giọng chàng gay gắt. “Em và anh là bạn bè, còn thân thiết hơn là bạn bè. Và có ai biết tốt hơn là anh để cho em ý kiến? Em nghĩ rằng em là người duy nhất có song thân mà chưa từng kết hôn sao? Em cần phải tỏ rõ tâm sự với anh.”
Nếu chàng nói những lời đó với một giọng điệu khác, nàng sẽ dễ chấp nhận hơn. Nhưng chàng đã tấn công nàng, và theo bản năng nàng đã ngước cằm lên. “Em phải tỏ rõ tâm sự với anh sao?”
“Đúng là phải như thế.”
“ Giống như anh đã tâm sự với em?”
“Em nói cái quái gì vậy?”
Nét cau mày của chàng đã không dọa đươc nàng. Nàng vẫy ngón trỏ dưới mũi anh: “Nếu em kín đáo, thì anh giống như là một khối đá granit. Thu thập thông tin từ anh giống như vắt một hòn đá. Nếu em phải viết một quyền sách về anh, em có thể làm điều đó trong vài ba câu.” Nàng thay đổi giọng nói như thể nàng đang đọc từ cuốn tiểu sử của anh. “‘Ông Hamilton, con rơi của một công tước, được nuôi dưỡng bởi ông ngoại của mình ngay trước mắt của trang viện của vị công tước’- và ai biết được phải nghĩ gì về những thông tin này?” Nàng trở lại giọng nói líu lo của mình trước khi chàng có thể gián đoạn. “Phụ thân của ông ấy, vị công tước đã trả tiền cho nền giáo dục của con trai mình, để đảm bảo rằng ông Hamilton sẽ có một tương lai sáng lạn trong bất cứ lĩnh vực nào mà hắn muốn theo đuổi. Và đừng quên rằng ông ấy đã cố nài rằng con trai ông của ông phải mang họ FitzAlan. Nhưng hai phụ tử chưa bao giờ làm lành. Không ai biết tại sao.’”
Nàng dừng lại và dành cho chàng một nụ cười hiếm hoi. “Anh có hiểu ý của em không? Em biết một vài điều về anh, nhưng chàng không bảo giở kể tỉ mỉ.”
“Đó không phải là phong cách của anh.”
“Em hiểu. Điều em muốn nói là đấy cũng chẳng phải là phong cách của em.”
Đôi mắt của chàng chăm chú như sắp bốc lửa. “Bản năng của em đáng lý nên với em rằng em có thể tin tưởng anh. Lý ra em đã nên kể với anh về Kerr.”
Nàng phất tay thiếu kiên nhẫn. “Em không thấy nó cần thiết. Em tưởng rằng em đã thu xếp vấn đề ấy chu đáo và rằng em sẽ không bao giờ nghe từ hắn một lần nữa.”
Điều đó không hoàn toàn đúng sự thật. Nàng chỉ hy vọng nàng sẽ không bao giờ nghe từ hắn ta nữa.
Khuôn mặt chàng mang một vẻ bướng bỉnh, và nàng không hiểu tại sao nàng phải cố biện minh cho mình, ngoại trừ khi ý kiến của chàng lại quan trọng với nàng.
“Xem nào,” nàng nói: “Nếu như anh đã nói đúng về chuyện đứa con bí mật? Nếu như em đến nói với chàng rằng David đã tống tiền em vì chuyện đó. Thì anh sẽ nói gì hoặc làm gì?”
“Đó là một câu hỏi giả thuyết.”
Nàng đã dồn dập về điều đó. “Anh thấy không? Anh không biết anh sẽ nói hoặc làm gì. Anh có thể thắc cái lý do sao em lại e sợ khi phải tin tưởng bất cứ ai không?”
“Marion,” chàng nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ là em biết rõ anh hơn thế. Tất nhiên là anh biết những gì anh sẽ làm. Anh sẽ nhận đứa bé đó là con của anh. Chúng mình sẽ kết hôn và cho đứa trẻ một mái ấm gia đình.” Đôi tay chàng ôm lấy bờ vai nàng. “Chỉ là nếu em sẽ chịu lấy anh.” Đôi mắt chàng nhìn nàng thăm dò. “Có một đứa bé không, Marion? Có phải đó là điều em đang cố nói với anh?”
Hơi thở nàng nghẹn lại. Trong khi nàng nhìn vào mắt chàng, môi nàng hé mở, nhưng không nói được gì. Nàng không thể tìm thấy tiếng nói của mình. Tuy nhiên tâm trí nàng thì sáng suốt như thủy tinh. Từng lời nói của chàng là thành tâm thành ý.
Và nàng bị bao trùm trong hối hận. Ma quỷ nào đã xuôi khiến nàng nói bậy bạ gì về những năm thơ ấu của chàng chứ? Chàng hơn hẳn, hơn hẳn một đứa con trai cô đơn trưởng thành trong cái bóng của hai kẻ thù cay cú. Vì vậy, chàng đã không mở lòng của mình với cả những người gần gũi nhất với mình. Không có không cần thiết ấy. Chàng đã không để cho quá khứ đau đớn của mình kéo chàng xuống, nhưng nó đã định hình cho chàng trở thành người đàn ông của ngày hôm nay. Và nàng sẽ không chịu có chàng bất kì kiểu dáng nào khác.
Mặc dù cổ họng nàng như bị siết chặt, nàng vẫn buộc mình nói. “Cho đến khi em trút hơi thở cuối cùng, em cũng sẽ không quên rằng anh đã nói những những lời này với em. Brand ạ, không có đứa bé nào cả.” Nàng cười giòn trong nước mắt. “Anh đã đúng, em sai rồi. Em đã nên giãi bày tâm sự với anh.”
Khi chàng nhìn chằm chằm vào nàng với cùng một biểu hiện nghiêm trọng như thế, không một lời, nàng vươn tay lên và chạm vào má chàng. “Không có đứa bé bí mật nào”, nàng khẽ nói. “Em hứa.”
“Cảm ơn trời đất.”
Nụ cười của chàng đã giải thoát cho nàng. Nàng cảm thấy những giọt nước mắt đau nhói và những mảnh ngọt ngào lan rộng xuyên qua mình. Không có điều gì mà người đàn ông này sẽ không làm để bảo vệ nàng. Bất chấp hậu quả, nàng kiễng chân lên và hôn chàng.
Nụ hôn của nàng là giải thoát của anh. Mặc dù áp lực của đôi môi nàng nhẹ nhàng như lời thì thầm, một làn sóng khát khao gầm lên qua toàn thân chàng, khiến chàng run rẩy. Chàng đã không biết phải làm gì với đôi tay của mình. Chàng không biết phải làm gì với phần hạ thân đang đâm chồi [há há, anh tìm từ nào khác dùm em, căng cứng?]. Nhưng chàng biết chàng muốn làm gì, và ý nghĩ đó khiến chàng kinh hoảng.
Chàng sẽ không bao giờ tự coi mình là một người yêu mãnh liệt mà là một mẫu người biết kiềm chế. Và chỉ khi chàng vô cùng cần phải kiềm chế, nó lại lượn lờ một cách trêu ngươi ngoài tầm với của chàng. Vài giây trôi qua khi chàng vật lộn với bản tính tốt hơn của mình. Chính là cái suy nghĩ về Marion đã trao cho chàng lại quyền kiểm soát mà chàng cần có. Nàng không được tỉnh táo. Sẽ là một việc sai lầm khi chiếm lấy nàng trong một thời khắc yếu mềm này.
Nàng ngửa người ra phía sau để có thể nhìn chàng rõ hơn.”Em nghĩ,” nàng nói: “một trong hai chúng ta ta nên đi khóa cửa lại.”
Nàng có biết mình đang nói gì không, nàng có ngụ ý gì chứ? Chàng nhìn sâu sắt vào mắt nàng, và những gì chàng nhìn thấy khiến chàng quên luôn cả hít thở. Nàng hoàn toàn, trọn vẹn là của chàng. Người thiếu nữ dũng cảm, đáng yêu này sẵn sàng dâng hiến cho chàng.
Đấy là khi chàng đã do dự, và cũng là lúc Marion biết rằng nàng không thể để đạo lý làm người của chàng đứng cản lối bước của mình tới điều nàng ao ước với cả trái tim mình. Nàng không biết những gì ngày mai có thể mang lại. Xấu hổ. Tang thương. Sự xỉ nhục của những cái nhìn thương cảm. Ngày mai nàng sẽ vượt qua bao bão táp. Nhưng đêm nay là thuộc về của Brand.
Nàng rùng mình khỏi đôi tay của chàng, đước ra cửa và khóa nó lại. Khi nàng trở lại, chàng ngắm nhìn nàng với một điều gì đó giống như ánh hài hước vui cười trong mắt chàng, đôi cánh tay được khoanh trước ngực.
Hài hước đã không còn hiệu quả với nàng nữa, bởi nàng biết hiện giờ chàng dùng nó như là hàng rào phòng thủ cuối cùng.
“Marion ạ,” chàng mỉm cười nói: “Anh thật lấy làm mãn ý. Trên thực tế thì còn là vinh hạnh, nhưng anh không nghĩ rằng em đã nghĩ thông điều này.”
“Em đã nghĩ thông và em đang thực hiện chính xác những gì anh đã bảo em, em luôn làm nghe theo anh.”
“Đó là?”
“Em sẽ dẫn đạo.”
Chậm rãi, ỏng ẹo, trong tiếng sột soạt của những lớp váy, nàng di chuyển về phía chàng và dừng lại khi nàng đến sát trước người chàng. “Em đã xong với phần trò chuyện,” nàng nói.
“Marion,” chàng khiển trách, và không thể nói tiếp gì thêm.
Với một âm thanh nhỏ thiếu kiên nhẫn, nàng vòng tay qua cổ chàng và bóp nghẻn lời nói của chàng bằng một nụ hôn nóng bỏng. Chàng yếu ớt giơ đôi tay lên để im lặng phản kháng, nhưng chàng đang trong bị tóm phải bởi những cảm xúc mạnh mẽ. Từ trước đến nay nàng là người phụ nữ duy nhất có tầm quan trọng với chàng, nàng dịu dàng và nữ tính và mềm mỏng. Chàng chẳng có một chút cơ hội nào để chống cự.
Hiện giờ nàng đang thực tập tất cả những gì nàng học được từ chàng. Dùng lòng bàn tay giữ vững đầu của chàng, nàng dùng đầu lưỡi của mình để tách mở đôi môi chàng. Những tiếng rên khẽ của khoái lạc từ trong cổ chàng khiến nhịp đập của nàng tăng vọt. Cảm hứng nhảy múa dọc theo làn da nàng.
Những nụ hôn dần trở nên nóng bỏng hơn, ẩm ướt hơn, mỗi lúc một phóng đãng hơn. Nàng xoắn chặt đôi cánh tay quanh cổ chàng. Chàng vòng tay ôm nàng và siết chặt nàng vào cơ thể săn cứng của mình.
Lần đầu tiên hơn bao giờ hết, Marion cảm nhận được minh chứng về sự khát khao của một người đàn ông tiếp xúc mật thiết với cơ thể mình. Nàng đã không cảm thấy sốc. Nàng là một cô gái đồng quê và cũng đã nhận thức được những thói quen giao phối của những động vật trong trang trại. Nhưng chuyện này thì khác. Nàng đã mất hết tinh thần. Mặc kệ những lời táo bạo về chuyện nàng dẫn đạo, nàng không biết phải làm gì tiếp theo.
Brand cảm thấy sự thay đổi trong nàng, nhưng chàng không biết liệu chàng có thể để nàng rời đi. Đã nhiều tuần qua, chàng đã ảo tưởng về việc đưa nàng lên giường và yêu thương nàng theo cách mình ao ước. Chàng đã kiềm chế những ảo tưởng của mình bởi Marion là một thiếu nữ tao nhã với học thức, người mà chàng nghĩ phải được cẩn thận đối xử thật mềm mỏng, nhẹ nhàng. Tất cả như nhau, chính là người phụ nữ đam mê chàng đã phát hiện phía sau vẻ bề ngoài của một người có học thức đã quyến rũ chàng.
Có nhiều điều hơn nữa để chàng say mê nàng hơn là niềm đam mê, nhưng chàng thật không biết nó là cái gì, ngoại trừ việc nàng đã lẻn vào cuộc sống của chàng để chàng không thể tưởng tượng không có nàng để cãi vả, tranh luận, cằn nhằn chàng những khi chàng lầm lỗi hoặc thu rút mình lại. Và chàng hoàn toàn chắc chắn rằng với nàng thì cũng vậy.
Họ là hai người cùng một loại, cả hai đều bị cuộc đời chao đảo một chút, nhưng vẫn còn có tinh thần đấu tranh cho dù là thế. Chỉ là, trong đoạn thời gian ngắn vừa qua, Marion đã phải chịu vài cú mạnh hơn là người ta đã nghĩ nàng có thể chịu được.
Có phải là nàng đang do dự? Chàng có thể dễ dàng dụ dỗ nàng, nhưng điều đó không hợp với bản chất của chàng, không phải tại đây, không phải trong một phòng khách sạn, trong một chiếc giường lạ lẩm, không có chiếc nhẫn trên ngón tay nàng. Khi tất cả những chi tiết này được giải quyết, lúc ấy chàng sẽ chiếm hữu nàng. Và chàng sẽ không phải chờ đợi lâu. Nếu chàng kiếm được một tờ giấy phép đặc biệt, họ sẽ có thể đã kết hôn xong vào cuối tuần.
Chàng giữ nàng ở khoảng cách của một cánh tay xa khỏi mình. “Anh sẽ thông cảm nếu em đổi ý.”
Có chút vết tích của sự bất ngờ trong giọng nói của nàng. “Em đâu có đổi ý đâu. Chỉ là đầu óc của em đang rỗng tuếch. Hôn hít là tất cả những gì em biết.” Nàng quay mắt đi và vân vê áo của chàng. “Nếu anh không dẫn đạo, em cho rằng em sẽ mãi là một xử nữ cho hết khoảng đời còn lại của em.”
Khóe môi nàng cong lên và nàng lén nhìn chàng.
Ý định tốt đẹp của chàng lặng lẽ tan biến. Dù gì đi nữa thì chàng cũng chỉ là một người đàn ông, không phải một thánh nhân. Chàng vòng tay qua đôi bờ vai nàng và đan những ngón tay của mình lại với nhau phía sau gáy nàng. “Một định mệnh bi thảm mà sẽ không bao xảy ra, nhất là khi anh có liên quan.”
Nàng cười khúc khích.
Chàng nói: “Nào hãy bắt đầu bằng việc tước bỏ những trang phục luộm thuộm này, được không nào? Chúng chỉ cản đường cản lối.”
Rồi chàng làm y theo lời của mình, có người thoát khỏi chiếc áo khoác của mình ra và ném nó lên trên ghế, sau đó cũng làm thế với khăn quàng cổ của mình. “Rồi, đến lượt em.”
Giờ nàng đang ao ước sao nàng đã để cô gái hầu giúp nàng cởi bỏ y phục để đi ngủ. Nó dường như thật phóng đãng khi phải cởi y phục nàng trong lúc chàng đang ngắm nhìn mình. Khi nàng nghĩ đến từng món trang phục mà nàng phải cởi, đôi má nàng nóng rực lên. Nàng xuýt nữa đã rên rỉ khi nàng nghĩ đến chiếc áo bó thân của mình. Làm sao nàng có thể cởi bỏ chúng xuống? Ngay cả cô gái hầu của nàng cũng cảm thấy chiếc áo bó thân ấy của nàng thật khó cởi.
Thật là biết chọn thời khắc để cảm thấy xấu hổ! Nàng phải dạn dĩ hơn thế chứ.
Nàng nhìn chàng với một ánh mắt trong suốt và bình thản. “Anh sẽ phải giúp em cởi mấy cái nút.” Và nàng quay người lại để cho chàng tiếp cận với hàng nút ấy sau lưng nàng.
Nàng thẹn thùng thật đáng yêu, chàng nghĩ, và khiến chàng càng thêm quyết tâm để dịu dàng với nàng hơn. Tuy nhiên khi mép vải của chiếc váy đầm của nàng tách rời,và trước là một bờ vai thon thả lộ ra, rồi một bờ vai khác, chàng không thể kháng cự việc lướt nhẹ các đầu ngón tay của mình trên làn da mềm mại của nàng. Chừng đó vẫn chưa đủ. Chàng phải nếm thử. Mùi nước hoa tràn ngập miệng, mũi, cổ họng, phổi, và dừng lại tại hạ bộ của mình. Chàng nghiến chặt răng, vật vả nhớ đến sự trong trắng thơ ngây của nàng.
Marion khó khăn hít hà thở. Những cái chạm nhẹ và những nụ hôn mơn trớn đã kích thích sự tò mò trong nàng trỗi dậy. Cơ thể nàng đã mềm nhũn, xương cốt nàng như tan chảy, nàng khó có thể giữ đầu mình ngẩng lên. Trong một phút, nàng sẽ bị hòa tan, và thứ duy nhất còn lại của nàng là một vũng nước nằm dưới chân chàng.
Hàm răng vẫn còn nghiến chặt, Brang mệt nhọc cởi từng chiết nút một ra cho đến cái cuối cùng. Khi chiếc váy của nàng được tụt xuống chân, chàng thật không vui khi nhìn thấy một lớp cản trở khác. Nàng vẫn còn được bó trong chiếc áo lót bó thân!
Ngay lập tức, nới lỏng mấy sợi dây, chàng kéo chiếc áo bó thân của nàng qua khỏi đầu nàng ra và ném chúng đi. Nàng chỉ còn lại chiếc áo lót sát thân và cái qυầи ɭót và đôi vớ lụa trắng của mình. Đày đọa!
Chàng hơi thoáng ngạc nhiên khi nàng đã nhích ra xa chàng, nhưng chỉ là để nhặt lên những món trang phục được cởi bỏ và khoác nó lên trên chiếc ghế.
Sau khi đã ổn định trên mép giường, nàng nói: “dường như em thấy anh không có lạ lẩm gì với đồ lót của phụ nữ.”
“Sao?”
Chàng vẫn còng đang thưởng thức ngon lành cái hình ảnh của Marion trong bộ đồ lót. Chiếc áo lót bằng lụa gần như là trong suốt, lộ ra những đường cong căng tràn của nàng và những nét cong huyền ảo.
Nàng hất cẳm lên và cử chỉ nhỏ ấy đã gây sự chú ý của chàng. “Em đã nói gì?” chàng thận trọng hỏi.
“Cô hầu gái của em đã gặp phải nhiều khó khăn hơn khi cởi chiếc áo bó thân của em hơn là anh.”
Chàng nghiêng đầu sang một bên. “Marion ạ, em đang hờn dỗi à?
Khi nàng trừng mắt nhìn chàng, chàng bật cười và đến ngồi cạnh nàng trên giường. Nâng tay nàng lên, chàng đưa nó đến môi mình và áp một nụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay nàng. “Một trong chúng ta cần phải có một chút ít kinh nghiệm chứ”, chàng chỉ ra: “hoặc nó sẽ trở thành tình huống người mù dẫn người mù.”
Nàng hạ cằm xuống một chú. “Chỉ có một ít kinh nghiệm?”
Đây là một cuộc thảo luận mà chàng không có ý định tham gia vào. Sát vào môi nàng, chàng thì thầm: “Còn it hơn là một chút, một chút tí, một chút nhỏ xíu, một chút xíu xìu xiu...”
Cả cơ thể chàng áp người nàng xuống tấm nệm. Chàng cảm thấy nàng mỉm cười khi môi chàng chạm môi nàng, nhưng nụ cười đã trở nên run rẩy khi chàng áp tay vào ngực nàng. Chàng khẽ chuyển nàng trong vòng tay mình để cơ thể nàng được cởi mở với chàng, một quyền tự do mà chàng chỉ có thể có được trong giấc mơ của mình. Chàng đã khát khao có nàng đã thật lâu rồi.
Chàng tựa mình trên một khuỷa tay và cúi xuống nhìn nàng. Làn da của nàng đã đỏ ửng trong rạo rực, đôi mắt nàng đờ đẫn. Một thứ gì đó di chuyển dữ dội trong chàng, một thứ gì đó hoàn toàn thô sơ trong bản chất của chàng.
Chàng che đậy cái nhìn ấy khi nàng nhìn lên chàng một cách tin tưởng. “Cởi đồ cho anh đi,”chàng nói.
Nàng bắt lấy những nút trên áo chàng và mở từng cái một, hơi thở của nàng trở nên cạn và lớn tiếng hơn. Nàng không hiểu vì sao chàng lại mỉm cười.
Chàng kéo áo qua đầu và ném nó xuống sàn nhà, sau lại dang mình nằm xuống cạnh nàng. Chàng thật cực ký thoả mãn khi ánh mắt nàng ko hề tỏ vẻ tránh né hoặc trở nên e thẹn, nàng xòe rộng những ngón tay và chạm vào lòng ngực chàng. Sự thỏa mãn của chàng đã hóa thành một thứ khác khi ngón tay nàng chạm chạy dọc theo làn da trần của chàng, từ thắt lưng lên đến vai và rồi xuống đến hai bên hông chàng.
Marion vừa mê hoặc vừa tò mò. Những cơ bắp nàng chưa từng thấy được che dấu bên dưới những lớp quần áo của chàng đang siết chặt và cuồn cuộn khi nàng chạm phải. Lòng ngực của chàng phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp. Chàng là một con dã thú giống đực mạnh mẽ mà nàng đã thần kỳ thuần hoá trong bàn tay mình. Kiến thức này khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
Nàng vươn đến chàng. “Hãy yêu em, Brand ơi, hãy yêu em.”
“Ồ, anh sẽ,” chàng thì thầm khàn khàn trước khi bao lấy đôi môi của nàng với môi chàng.
Xuyên qua làn vải của bộ quần áo lót, chàng đã hôn lên ngực nàng, rốn nàng, bụng nàng, lưu luyến tại khoảng trống giữa đùi nàng. Sự vuốt ve của chàng trở nên âu yếm và gấp gáp hơn, và nơi chàng dẫn đến, nàng theo ngay sau, đáp lại từng nụ hôn một, từ cái chạm một. Nàng đã quá chìm đắm trong cảm giác để quan tâm đến sự e lệ khi chàng cởi bỏ chiếc đôi vớ của mình trước, rồi chiếc áo lót, qυầи ɭót của mình, bản thân nàng đã quá bị thu hút vào khoảnh khắc này để nghĩ về sự táo bạo của mình khi nàng giúp chàng cởi bỏ y phục của chàng.
Với tiếng rên rỉ và thở dài khe khẽ, họ ôm sát vào nhau, hơi ấm da thịt quyện vào nhau. Chàng bảo nàng được tạo ra vì chuyện này, vì chàng. Nàng bảo chàng rằng chàng đang quá chậm chạp với nàng. Chàng làm theo gợi ý của nàng.
Hơi thở của chàng rít lên một cách đau đớn trong lồng ngực khi chàng dạng đùi nàng ra. Nhắc nhở chính mình cả trăm lần rằng nàng là một trinh nữ và chàng phải thật nhẹ nhàng, chàng chậm rãi tiến vào nàng, cho nàng thời gian để thích nghi với sự xâm nhập của mình.
Nàng thở hổn hển và căng cứng như dây cung. Sau một một vài khoảnh khắc, hơi thở của nàng trút ra trong một tiếng rên và nàng thả lỏng người bên dưới chàng. “Cũng không tệ như em tưởng,” nàng nói.
Trinh nữ duy nhất của mình, chàng tự hứa với lòng. Chàng không thể trải nghiệm qua chuyện này thêm một lần nữa. Chàng lui người lại và đẩy xuyên cái rào cản cuối cùng, hoàn toàn chìm mình vào nàng, và lưng của Marion đã bật khỏi mặt giường. Nước mắt đau đớn đọng trên mi nàng. Những giọt mồ hôi đính cườm trên trán chàng. Khi nàng nhút nhát bật cười, nút căng thẵng trong lồng ngực chàng lặng lẽ tan đi.
“Sẽ không còn đau đớn gì,” chàng áp sát môi nàng hứa hẹn.
“Anh đã nên báo trước với em.”
“Làm sao anh biết được? Em là trinh nữ duy nhất...” chàng dừng lại, hoảng sợ.
Nàng đã không cho đấy là lời xúc phạm, hoàn toàn ngược lại. Niềm vui nở rộ trên má nàng và nàng ôm lấy chàng trong vòng tay. “Và anh là người yêu duy nhất của em, hoặc anh sẽ là như vậy nếu anh có bao giờ hoàn tất chuyện này.”
Ánh mắt nhìn nhau, mỉm cười, họ hòa với nhau trong nhịp điệu hoàn hảo. Mắt đờ đẫn, nụ cười trôi qua, những chuyển động của họ trở nên nhanh hơn, rồi điên cuồng. Cơ thể nàng bắt đầu run lên. Chàng vùi mặt vào trong mái tóc của nàng. Cuối cùng, khi nàng đạt đến đỉnh cao khoái cảm và tan vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn, Brand chỉ là một nhịp sau gót nàng.
Choáng váng và yếu mềm như một chú mèo con, nàng khẽ gừ lên một tiếng và gục vào người chàng. Vào lúc này, Brand đã trùm chăn lên cả hai người họ, nàng thiếp đi.