Chương 10

Ellie hy vọng đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng khi nàng mở mắt và nhìn thấy căn phòng lạ lẫm, nàng biết tất cả đều là hiện thực. Nàng không chỉ đã khiến bản thân cảm thấy xấu hổ vô cùng bởi nàng gần như đã gắn gá mình với Jack, nàng cũng đã khiến bà nội chàng cảm thấy xấu hổ trước mặt nhóm quý khách của bà.


Làm sao nàng có thể quên được một chuyện xấu hổ ngần này?


Nàng không thể. Điều duy nhất nàng có thể làm là nghe theo lời khuyên của Mama - quẳng nó sang một bên, không nghĩ đến nó nữa. Cứ vờ như là nó chưa hề xảy ra. Nhưng ý của Mama là nói đến những lỗi lầm trong nghi thức giao tế - như khi một phụ nữ lỡ tay làm ngã ly rượu hoặc dùng sai chiếc muỗng tại bàn ăn trang trọng. Bà sao có thể ngờ tới một tình huống như thế này.


Tiếng va chạm của thủy tinh khiến nàng tự kéo mình ngồi lên. Bụng nàng khó chịu, đầu nàng choáng váng. Một cô hầu gái với gương mặt phúc hậu mang một tấm tạp dề trắng to lớn bao phủ cả khung người núc ních của cô đang mỉm cười nhìn nàng.


“Chào buổi sáng, thưa cô,” cô nói. “Lịnh bà bảo tôi phải thuyết phục cô uống thức uống này trước khi cô xuống giường.”


Ellie tự động cầm lấy chiếc ly cô hầu gái đưa cho và đặt nó lên môi. Thuốc nước này nhìn có vẻ như sữa và có vị như là phấn [viết bảng]. Nàng dư biết đây là thứ gì. Mẹ nàng đã thường làm nó cho phu nhân của ông thợ rèn để bà cho ông uống những khi ông ấy say mèm mỗi tối thứ bảy.


available on google playdownload on app store


“Đay là thuốc nước của Mama”, nàng nói với cô hầu gái đang mỉm cười. “Tôi nghĩ rằng tôi đã có chút sai lầm với công thức.” Nàng cố trả lại cái ly cho cô hầu gái.


Cô hầu gái gật đầu nhưng từ chối không cầm lấy cái ly. “Uống hết đi đã,” cô nói với nụ cười cảm thông không được bằng mặt với câu nói của mình.
Ellie chấp nhận số phận một cách hiền lành, vì biết rằng điều này chỉ là điểm khởi đầu của công việc đền tội của nàng.


Khi cô hầu gái mở toang các màn cửa, Ellie chớp mắt lia lịa. Phải mất vài giây trước khi mắt nàng có thể làm quen với ánh sáng mặt trời. Cái đồng hồ nằm trên lò sưởi báo cho nàng rằng nàng đã ngủ hơn nửa ngày rồi.


“Đến lúc phải xuống giường rồi,” cô hầu gái vui vẻ nói. “Có một bồn tắm đầy nước đang chờ cô trong phòng thay y phục.”


Trước nay chưa có ai từng hầu hạ Ellie, ngay cả khi nàng sống với Cardvale. Nàng đã có hạ nhân mang trà hoặc mang thông điệp từ những người chủ cho nàng, nhưng không có ai chăm sóc cho nàng như thể nàng là một phụ nữ của tầng lớp thượng lưu. Nàng không dám chắc rằng nàng thích cái chuyện này, nhưng nàng đã làm theo không một chút hó hé. Nàng không muốn gây thêm bất kỳ rắc rối nào.


Nàng được biết tên của người hạ nhân là Webster. Ellie có thừa kinh nghiệm từ việc sinh sống tại các gia đình còn bề thế hơn để biết rõ điều đấy có nghĩa gì. Khi mà họ của hạ nhân được sử dụng thì người đó có thân phận khá cao trong bảng phân cấp. Cô hầu gái rữa chén, người đánh giày, và người giữ ngựa đều được gọi tên Thánh của họ.


Nếu là trong nhà nàng, Webster có thể đã được gọi bằng Cô Webster để chứng cô được tôn trọng. Vì đây không phải là nhà của nàng và nàng muốn rời khỏi mà không gây ra một gợn sóng nào để đánh dấu cho sự hiện diện của nàng, nàng cứ vẫn câm miệng một cách bất bình thường. Câm và khổ sở triệt để.


Khi nàng chà xà phòng vào mình một cách lơ đểnh, cô hầu gái đã thuật lại những gì đã xảy ra trong khi nàng còn ngủ. Ông chủ đã báo cáo vụ xâm nhập với chính quyền. Họ đã bắt đầu điều tra, nhưng không có nhiều hy vọng để tìm ra thủ phạm. Trong khi đó, hành lý với tất cả quần áo và đồ dùng cá nhân của nàng đã được đưa đến và nàng không phải lo lắng bất cứ việc gì.


Hành lý của nàng đã được đưa đến? Nàng không thích cái phong thanh của chuyện này. Nàng không muốn nhận lòng từ thiện của bất kỳ ai, và nàng không nghĩ rằng bà thái hậu sẽ chào đón nàng với một vòng tay rộng mở, nhất là sau khi nàng đã biến mình thành trò cười tối hôm qua.


Nàng nhớ bà của Jack khá rõ. Một nhân vật, Papa đã gọi là lịnh bà, nhưng ông đã gọi với một nụ cười. Bà ấy rất thoải mái với ví tiền và phóng khoáng trong quan điểm của bà. Nhưng có lẽ bà ấy sẽ không quá phóng khoáng trong quan điểm của mình khi bà nhận ra bà đã rước lấy một người phụ nữ có danh tiếng hoen ố vào nhà bà.


“Lịnh bà,” Ellie nói: “Bà ấy có biết rằng hành lý của tôi đã được đưa đến không?”


“Tôi thật sự không biết.” Webster tạm dừng để đưa một tấm khăn ấm bọc quanh người Ellie: “Bà ấy không nói gì với tôi về hành lý của cô trước khi bà và Tiểu thư Caroline đi ra ngoài.” [Caro là tên gọi thân mật của Caroline]
“Lịnh bà đã ra ngoài?” Điều này nghe có vẻ đáng ngại.


Webster mỉm cười. “Đến các hàng vải để mua muslins và vải gai mịn cho mấy chiếc áo đầm mà một thiếu nữ sẽ cần đến cho mùa giải đầu tiên của mình. Chắc họ sẽ sớm trở về.” [ngày xưa các thiếu nữ khi đến tuổi cặp kê thì phải mang ra trình với xã hội, rồi mới được có người theo đuổi, đó là mùa đầu tiên]


“Và Lãnh chúa Raleigh? Ông ta có đi với họ không?”
“Không. Ngay sau khi cô chuẩn bị xong, cô sẽ phải gặp mặt ông ấy trong thư viện.”


Theo phong thanh thì hình như Phu nhân Raleigh đã mếch lòng hay là rời khỏi trong cơn thịnh nộ. Đó là một dấu hiệu tốt. Mặt khác, nàng đã bị bỏ lại một mình với Jack, mà không có ai đi kèm. Đây có nghĩa là lịnh bà nghĩ rằng danh tiếng của nàng đã không cách gì sửa chữa chăng?


Trong lối suy nghĩ của nàng hiện tại, không có gì khiến nàng hài lòng.
Khi Ellie mặc xong quần áo và nuốt vào một ít cháo lỏng để giải quyết dạ dày của nàng, cô hầu gái kéo giây chuông để gọi một bộ binh đưa nàng đến thư viện. Trong khi nàng chờ đợi, nàng quan sát môi trường xung quanh nàng.


Đây không chỉ là một căn phòng xinh xắn, được trang trí với màu vàng và xám, nhưng nó có được một quang cảnh lộng lẫy khi nhìn qua Công viên Hyde. Trong phòng có hai cửa sổ dài, và nàng đang đứng bên một trong hai khung cửa sổ ấy nhìn ra ngoài.


Phố Park đã nằm ngay phía dưới cánh cửa sổ của nàng. Con phố này, nàng biết, một trong những con phố sang trọng nhất ở Mayfair. Không có ngôi nhà nào phía bên kia đường để cản trở tầm nhìn của nàng nhìn đến công viên. Phong cảnh mùa đông với các cành cây trụi lá có vẻ đẹp riêng của nó. Nhưng ngoại trừ thiên nhiên, còn có nhiều thứ hơn để chiêm ngưỡng.


Có các cỗ xe ngựa đa dạng, người bộ hành, các anh chàng và cô nàng cưỡi ngựa - hầu hết đều là những người thời trang -những người đến để xem và để được xem. Đây là thời gian trong ngày mà nàng thường luôn tránh khi nàng đi dạo trong công viên. Nàng muốn tránh gặp mặt những ai quen biết nàng. Nàng muốn che chắn mình từ những ánh mắt liếc tội nghiệp hoặc là loại khác.


Khi người bộ binh đã đến, nàng ngắm hình ảnh mình lần cuối trong cái gương đứng. Nàng đang mặc chiếc áo choàng lông cừu tốt nhất nàng có, cái áo màu xanh được dệt chéo với những chiếc nút trên cổ và tay áo. Mái tóc bốc lửa của nàng là được thuần hóa vào một nút thắt và ghìm vào đỉnh đầu của nàng.


Nàng là hóa thân của đoan trang. Không ai nhìn vào nàng lại có thể lầm lẫn nàng với người phụ nữ hoang dại đêm qua, người mà đã phải được khiêng lên cầu thang.


Trong khi nàng theo bước chân của người bộ binh, nàng cứ lặp đi lặp lại lời kinh cầu của mẹ nàng. Đừng quan trọng hóa vấn đề. Đừng nghĩ đến nó. Cứ vờ như nó chưa từng xảy ra.


Chàng đang đứng bên khung cửa sổ, nhìn ra công viên. Chàng quay người lại khi nàng bước vào và ra hiệu cho nàng đến một chiếc ghế bành cạnh lò sưởi, sau đó ngồi trên chiếc ghế bên cạnh nàng.


Nàng cảm thấy cách giám sát tỉ mỉ của chàng thật không ổn, và biểu hiện không cởi mở của chàng khiến người nản lòng. Cái ý tưởng rằng chàng đã cố tình đe dọa nàng khiến cột xương sống nàng cứng đơ.
“Cảm ơn anh, vâng,” nàng nói: “Tôi ngủ rất ngon. Và anh?”


Một nụ cười nhanh chóng làm nhăn khóe mắt của chàng: “Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi cô ngủ ngon. Hãy nói tôi biết, Ellie, cô đã cho bao nhiêu chất á phiện vào lọ thuốc nước của mẹ cô?”


Lời kinh cầu của mẹ chẳng có ích gì [đang muốn quên đi thì anh chàng lại mang ra nói]. “Chỉ một vài giọt. Làm sao anh biết có á phiện trong đó?”
“Tôi thấy cái tách trà thuốc của cô khi tôi đến nhà cô sáng nay. Bộ cô không biết rằng rượu vang và á phiện không thể trộn chung sao?”


“Giờ thì tôi đã biết. Tôi không thể nghĩ tại sao mẹ lại chứa những thứ đó trong thuốc nước của mẹ. Đó là công thức dẫn đến thảm hoạ.” Không muốn phải giải thích lời nhận xét khinh xuất của nàng, nàng nhanh chóng tiếp tục: “Cô hầu gái nói với tôi rằng có rất ít cơ hội để bắt được kẻ xâm nhập vào nhà tôi.”


“Đó là những gì các nhà chức trách nghĩ.”
“Và cô? Cô nghĩ sao?”
Chàng dừng lại giây lát để duổi chân ra. “Tôi không tin,” chàng khẽ nói: “rằng cuộc tấn công vào cô là một vụ xâm nhập ngẩu nhiên mà đã bị trục trặc.”


Nàng chậm rãi nói, cố gắng nghĩ cho thông những lời chàng vừa nói. “Không phải ngẩu nhiên? Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Bởi một số lý do.” Vai của chàng hơi nhấc lên. “Hãy nói cho tôi biết, Ellie,” chàng nói tiếp: “sau khi nhà cô bị trộm cô nghĩ những gì sẽ bị lấy cắp?”


“Ừhm, tất cả mọi thứ có giá trị được nằm trong chiếc hộp gỗ óc chó tôi để trên đầu tủ trang điểm - những cái lược bạc của mẹ tôi, cái nhẫn chạm đá Ai Cập, một chiếc nhẫn ngọc trai với bông tai cùng kiểu. Oh có, và ví da của Cardvale với chín hoặc mười đồng tiền vàng vẫn còn nằm trong đó.”


“Cô đã quên chiếc vòng tay bằng bạc với một cuộn giấy viết "Annie."“
“Chiếc vòng tay của bà tôi.” Nàng ngồi tựa vào ghế. “Ý anh là anh đã thu hồi tất cả mọi thứ? Thật là quá tuyệt vời.”


Chàng lắc đầu. “Không có gì bị mất cắp. Chiếc hộp nằm tại trên giường của cô, với tất cả mọi thứ được bày biện trên giường.”


“Ồ.” Ý nghĩa của lời chàng kể có những sắc thái mà cái đầu đang đau nhức của nàng không thể thông suốt được. “Điều đó chỉ có nghĩa là một vài món báu vật của tôi không có đáng giá, phải không? Người đó muốn tìm thấy gì chứ - kim cương của gia tộc Cardvale chăng?”


Một cái gì đó thay đổi trong mắt chàng và nàng nói nhanh: “Đó là lời nói đùa! Anh biết tôi không thể đánh cắp nó vì hôm đó tôi đã ở cùng với anh!”


Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt của chàng: “Tôi không nghĩ đến những viên kim cương. Cũng như cô nói, cô đã ở chung với tôi khi chúng bị lấy cắp. Có thể có cái gì khác chăng?”
“Như là cái gì?”
“Có bất cứ vật gì có giá trị mà tôi chưa đề cập đến không?”


Nàng lắc đầu: “Không có gì hiện lên trong tâm trí tôi.”
“Có lẽ nó không có giá trị ngoại trừ đối với cô. Sao cũng vậy, chúng ta sẽ biết nhiều hơn khi chúng ta đến phòng của cô và cô có cơ hội để kiểm kê lại mọi thứ.”


Chàng ngắm nhìn nàng với một biểu hiện đầy tính toán kỳ quặc: “Anh có ngụ ý gì, Jack? Có điều gì mà anh không nói ra?”
Một lần nữa, cái nhún vai thật nhẹ huyền bí. “Tôi nghĩ có lẽ em trai của cô đã đưa cho cô một thứ gì đó để giữ hộ cậu ta.”


“Robbie?” Đầu nàng giật mạnh nhìn lên. “Anh đang cáo buộc cậu ấy chuyện gì? Và dù sao, làm thế nào một tên trộm biết được rằng em trai của tôi đã đưa cho tôi một vật gì?”
“Cô tự suy nghĩ đi.”


Nàng chậm rãi nói: “Chắc phải là một người quen biết Robbie cũng như quen biết tôi. Không, tôi không thể tin được. Đó là một vụ xâm nhập ngẩu nhiên, không có gì hơn.”


“Có thể, nhưng tôi không thích quá nhiều chuyện cùng xảy ra trong một lúc.” Chàng chống tay trên đùi mình và nghiêng người về phía nàng. “Đầu tiên là Louise Daudet bị sát hại, sau đó những viên kim cương của Cardvale bị đánh cắp, và bây giờ một vụ cướp mà hóa ra không phải là một vụ cướp. Cô có thấy điều gì kết nối lại các sự kiện này chăng? Chính là hai chị em cô. Không có gì khác, hoặc là thứ chúng ta không hề biết đến.”


Nàng nuốt sự thắt chặt trong cổ họng. “Nếu anh đang cố khiến tôi lo sợ, Jack, anh đã thành công.”
“Tôi hy vọng cô thật sự có ý đó.”
“Ý tôi là lo sợ cho Robbie.”


“Rồi, điều đó tôi có thể tin. Có lẽ bây giờ cô mới hiểu tại sao tôi muốn cậu ấy đế ở đây, nơi tôi có thể canh chừng cậu ấy. Và tôi có thể hỏi việc với cậu ta càng sớm, thì cậu ta sẽ càng an toàn hơn. Đồng ý không?”


Nàng máy móc gật đầu, mà không chắc chắn nàng đã đồng ý chính xác những gì.
“Tuyệt vời.” Chàng đứng lên. “Và đã đến giờ để giải quyết dạ dày của cô và đuổi đám sương mù khỏi não của cô.”


Chàng đi đến bên cái tủ búp phê và trở lại với hai cái ly thiếc to. “Cái gì thế?” Nàng nghi ngờ hỏi, khi nàng nhận lấy một cái ly.
“Thuốc nước của Jack.” Chàng cười vô cùng toe toét. “Là giải dược cho thuốc nước của Mama.”


Dòng suy nghĩ của nàng đã quá hỗn loạn để tranh luận với chàng. Nàng hớp một ngụm và nhăn mũi: “Thật đắng.” Nàng uống thêm một ngụm, sau đó nói: “Tôi biết nó là gì rồi. Là rượu bia [ale]!”


Chàng vẫn còn cười toe toét. “Và cô sẽ cảm thấy đỡ hơn sau khi cô uống nó vào. Ellie, giữa đám nam nhân, đây biện pháp nổi tiếng cho những buổi sáng sau một đêm say bí tỉ. Uống nó đi.”


Nàng không muốn nói về những đêm say bí tỉ, vì vậy nàng dấu vẻ xấu hổ của mình bằng cách noi theo gương của chàng. Khi nàng đặt chiếc ly to đã cạn xuống, khuôn mặt của nàng nhăn nhó như thể nàng đã nuốt phải một trái chanh.
“Hài lòng chưa?” Nàng hỏi.


“Không. Nhưng tôi có ý định sẽ khiến mình hài lòng.” Với đôi tay lỏng lẻo siết vào nhau cách, chàng nói: “Cô nhớ được bao nhiêu chuyện về đêm hôm qua?”


Nàng nghĩ đến lời kinh cầu của Mẹ và nói một cách bình thản mà nàng có thể: “Tôi nhớ vụ xâm nhập và bước vào xe ngựa, nhưng mọi thứ khác thì... ah... mơ hồ.”


Đôi mắt chàng sáng ngời với ánh cười: “May mắn cho cô vì tôi là một người đàn ông lễ phép, vì vậy tôi sẽ không đề cập đến chuyện cô đã cố cám dỗ tôi thế nào. Đó là bí mật của chúng ta.”


Mặc dù má nàng đã đỏ ửng, nàng vẫn trừng mắt nhìn chàng. “Cảm ơn bạn.”
“Nhưng điều xảy ra kế tiếp đã khiến chúng ta bị hãm vào cát lầy đến tận cổ.”
Nàng có thể cảm giác được mình đang chìm vào cát lầy. “Hãy nói tiếp đi,” nàng nói một cách thận trọng.


“Cô giới thiệu bản thân với bà tôi và quý khách của bà và đã ngụ ý rằng cô là tình nhân của tôi.”
Nàng đầy kinh ngạc. “Tôi không có làm chuyện đó.”


“Ellie”, chàng từ tốn nói: “cô nói với họ tôi đã ở trong phòng của cô khi cô bị tấn công. Họ có thể nghĩ gì khác, nhất là sau những vụ trong quá khứ giữa chúng ta, ngoại trừ việc tôi đã lấy cô làʍ ȶìиɦ nhân của tôi?”


Tiếng nói của nàng đã tăng cao vài tông. “Anh có thể nói với họ sự thật.”


Chàng nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Nếu chúng ta cố biện hộ, nó sẽ chỉ khiến cho chúng ta nhìn càng có vẻ có tội. Nhưng cô có thấy rõ cái nùi đang vây chúng ta không? Bà tôi sẵn sàng đuổi tôi khỏi gia tộc và, tôi dám chắc, khi chuyện này được truyền đến tai của Cardvale, ông sẽ đòi đấu súng trong khoảng cách hai mươi bộ.”


Đầu của nàng nhức nhối. Bụng của nàng quay cuồng. Thuốc nước của chàng đã không hữu hiệu. “Anh không thể đấu với Cardvale”, nàng yếu ớt nói. “Ông ấy không phải là đối thủ của anh.”
“Sau đó còn có em trai của cô. Tôi chắc rằng cậu ta cũng sẽ thách đấu với tôi.”


Nàng chớp mắt. “Một lúc trước anh vừa nói đến việc giúp đỡ Robbie, không phải đấu tay đôi với cậu ta. Bên cạnh đó, tôi biết anh sẽ không đấu với con nít. Tôi đã nghe anh nói như vậy với tên lính Phổ trẻ kia trong quá Café Anh. Vậy tại sao anh lại cố khiến tôi hoảng hốt thế này?”


Chàng cười một tiếng ngắn ngủi. “Tôi hy vọng cô đang hoảng hốt, bởi vì sự hiểu lầm rắc rối mới nhất này sẽ không dễ dàng bị tung ra như là vụ ở tại Paris.”


Nhức đầu hay không, nàng đã bắt đầu ghét cái suy luận rằng nàng là người bị đổ lỗi hoàn toàn cho tình trạng rối ren khổng lồ của họ: “Tôi đã không yêu cầu được mang đến đây! Anh đã nên đưa tôi trở lại Windsor Arms hoặc tốt hơn nữa, không bao giờ để cho tôi rời khỏi đó.”


“Nhận thức trong muộn màng,” chàng vắn tắt đáp: “cũng sẽ không giúp ích chúng ta.”
“Vậy anh có đề nghị gì?”
Chân mày của chàng nhướng lên. “Không phải rất hiển nhiên sao? Chúng ta phải kết hôn, và càng sớm càng tốt.”


Đầu của nàng hết nhức, bụng của nàng hết quay cuồng, nhịp tim nàng chậm lại. Nàng lắt đầu khi nàng cố tóm lấy một vài chữ. Cuối cùng nàng cũng thốt lên được: “Đây có phải là một trò đùa?”
“Này, sao cô lại nghĩ như vậy?”


“Bởi vì,” nàng trả lời một cách gắt gỏng: “anh Rigg Jack tôi đã gặp tại Paris đã nói rằng anh ấy sẽ không cưới tôi với bất cứ giá nào. Anh đã gáy về những phụ nữ tốt hơn tôi và tôi là người đã cố bẫy anh và thất bại, đúng, anh còn gọi bằng một số tên thật kinh khủng. Anh nói rằng không có gì và không ai có thể có khả năng thuyết phục anh kết hôn với tôi. Chuyện này có khác biệt gì?”


Chàng dang đôi tay của mình ra: “Ở Paris, tôi không biết cô là con gái của gia sư dạy kèm của tôi. Tôi nghĩ cô đã cố tình làm tổn hại tôi. Lần này, tôi có lỗi, và tôi luôn trả những gì tôi nợ.” Chàng nghiêng người về phía nàng: “Ellie, chúng ta phải kết hôn. Cô tốt hơn hết hãy quyết tâm về việc này.”


Sự cầu hôn lạnh máu này khiến cột xương sống của nàng rung rẩy. Đây là một công thức dẫn đến thảm họa khác. Khi nàng đã có thể tự chủ giọng nói của nàng, nàng nói: “Và nếu như, sau khi chúng ta thành hôn, anh gặp phải chân ái của đời anh? Lúc ấy anh sẽ làm gì? Cảm ơn tôi vì đã làm hỏng cơ hội anh có một cuộc sống hạnh phúc chân chính?”


“"Yêu"?” Chàng nhìn có vẻ khó hiểu. “Tôi không tin vào tình yêu, và tôi sẽ không cảm ơn cô nếu cô mang nó cho tôi trên một cái đĩa bạc.” [silver platter: phẩm vật trân quý thường được mang đến bằng đĩa bạc]
Nàng nhìn chàng với ánh mắt hiếu kỳ.


“Đừng để trí tưởng tượng của cô chạy loạn.” Một ánh mắt thú vị đã chiếu sáng trong đôi mắt đen của chàng. “Tôi không nói từ kinh nghiệm cá nhân, mà là từ những thứ tôi đã quan sát trong nhân loại.”
“Vậy quan sát của anh”, nàng vặn lại, “thật khác với tôi.”


Câu đáp của chàng cũng sắt bén như nàng. “Triết lý của tôi là làm cho tốt nhất của sự việc và cố sửa chữa những lỗi lầm tôi gây ra cho được đúng đắn. Nếu có cách khác, cô không nghĩ tôi sẽ chọn nó sao?”


Nàng đã ngạc nhiên khi cảm giác được dòng nước mắt khiến mắt nàng cay cay, và chính là cái kết quả của đêm nàng say bí tỉ. Nàng không thể còn có khả năng để bị tổn thương bởi bất cứ điều gì mà kẻ hoài nghi chơi bời phóng đảng này có thể nói với nàng. Và một người đàn ông chơi bời phóng đảng từng trải là thứ chàng đã hóa thành. Đã đến lúc phải xếp sang một bên những mơ ước không thực tế của các cô con gái mới lớn mà nàng đã từng ấp ủ về một hình tượng lãng mạn của thuở nào. Cậu bé đó không còn tồn tại.


Để được công bằng, hoài nghi hay không, chàng không phải là người không có danh dự. Chàng đã cố làm đúng mọi thứ. Sai rồi lại sai không thể khiến nó trở thành một việc đúng. [như là số âm nhân với số âm kết quả là số dương]


Phấn đấu để có vẻ hợp lý, nàng nói: “Tôi nghĩ rằng anh đang phóng đại vấn đề. Tình hình của chúng ta đâu phải là vô vọng. Nếu bà của anh hỗ trợ câu chuyện của chúng ta và-”


Nàng dừng lại khi chàng đột nhiên đứng dậy và bước đến trước mặt nàng. Khi chàng bao vây nàng bằng cách để hai tay lên hai thành ghế của nàng, nàng cố đẩy người xa khỏi chàng. Đôi mắt chàng lấp lánh một tia liều lĩnh làm gợi nhớ lại trong nàng cậu bé mà nàng đã từng biết.


“Bây giờ cô nghe tôi nói đây,” chàng nói. “Sự mong muốn của chúng ta không còn quan trọng. Câu chuyện đã đi xa hơn thế. Tôi sẽ không để mọi người nói rằng tôi đã hủy hoại con gái của Tiến sĩ Brans-Hill. Tôi sẽ không để gia tộc của tôi bị tẩy chay bởi vì mọi người tin rằng tôi đã mang người tình của tôi về sống chung trong nhà mình. Tôi từ chối để khiến cuộc sống của tôi lâm nguy bởi phải đấu tay đôi với người bà con cũng như em trai của cô. Và tôi hoàn toàn từ chối không chịu trách nhiệm về chuyện quăng cô ra ngoài để cô tự lo liệu. À đúng, tôi biết cô không thể tìm được việc làm.”


Cái nhận xét cuối cùng khiến nàng bị tổn thương nhất. Nàng không muốn chàng nghĩ rằng nàng là một kẻ van xin bị lệ thuộc vào thiện chí của chàng. Nàng muốn... nàng không biết nàng muốn cái gì.
Với đôi má nóng cháy, nàng nói: “Anh đã được đọc thư riêng của tôi.”


Chàng lờ đi câu đối đáp của nàng. “Tôi còn chưa nói hết. Bộ cô không biết rằng cứ để thế thì cô sẽ phải chịu loại lăng mạ nào sao? Một người phụ nữ hư hỏng thì đàn ông nào cũng có thể [làm gì thì làm]. Nếu cô không nghĩ cho bản thân, thì hãy nghĩ dùm em trai cô. Cô sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ hội thành công [trong nghề nghiệp] của cậu ta trong tương lai. Có phải đó là những gì cô muốn?”


Nàng cảm thấy bị quá bầm dập bởi tràng đả kích của chàng đến nỗi nàng chỉ có thể trả lời lờ mờ trong tiêu cực.
“Vâng, vậy thì hãy tích cực làm tốt nhất mọi thứ trong hiện trạng.”


Nàng muốn tỏ vẻ bàng quan, nhưng chỉ thành công với cái vẻ như một con bé cứng đầu. “Tôi không muốn kết hôn với ai. Tôi thích tình trạng độc thân của mình.”


Chàng nhìn chằm vào nàng trong đôi lát, chân mày nhíu tít, sau đó giãn ra. “Nếu đó là phản đối duy nhất của cô, hãy để tôi khiến cô yên tâm. Tôi chưa bao giờ hành động lỗ mãng với một người phụ nữ không tự nguyện, như cô đã biết rất rõ.”


Mặc dù đôi gò má của nàng đỏ rực, nàng vẫn đối mắt với chàng. “Tôi đã quen với lối sống của tôi. Ý của tôi là vậy. Tôi không cần chịu trách nhiệm với ai ngoài bản thân.”


Nụ cười nhanh chóng đã trở lại trong đôi mắt chàng, nhưng lần này nó vẫn còn nán lại: “Xem ra cả hai chúng ta đều phải có những hy sinh, phải không nào?”
Một tiếng gõ cửa vang lên và một người bộ binh tiến vào.
“Chuyện gì thế?” Jack hỏi, có một chút khó chịu len lỏi trong giọng nói của chàng.


Người bộ binh hắng giọng. “Lãnh chúa Cardvale muốn nói chuyện với ông, thưa ngài.”
Ellie hít vào một hơi.
“Xem”, Jack nói: “thật không có lâu gì, phải không?” Hướng về người bộ binh, chàng nói, “Mời ông ta vào, mời ông ta vào.”


Khi Cardvale bước vào, Jack đã ở bên cái tủ búp phê rót ra ba ly sherry. Cuộc chào hỏi của chàng với Cardvale thật là vồn vã. “Vào đây, vào đây. Tôi không thể nói cho ông biết tôi vui mừng như thế nào khi được gặp ông.”


Cardvale, ngược lại, thì nhợt nhạc. Ông chỉ ném Ellie một cái liếc mắt, sau đó tiến về phía Jack. Ellie biết chính xác những gì trong tâm trí của người họ hàng của nàng. Nó y như là Jack đã dự đoán. Ông sẽ thách thức Jack để đấu tay đôi.


Nàng nhảy dựng lên. “Cardvale”, nàng thốt: “ông đã đến vừa đúng lúc để chúc tôi hạnh phúc.” Nàng đến cạnh Jack bên cái tủ búp phê, trao cho chàng một nụ cười rực rỡ, và cầm lên hai ly. Người họ hàng của nàng có vẻ như bị đấm vào ngực đến nổi không thở được.


Nàng tiến đến phía ông và mời ông một ly. “Ông là người đầu tiên được biết. Lãnh chúa Raleigh và tôi sẽ kết hôn. Ông sẽ uống một ly rượu vì hạnh phúc tương lai của chúng tôi chứ?”


Jack tham gia cùng nàng và luồng một cánh tay sở hữu quanh eo nàng. “Phải đấy, Cardvale. Hãy chúc chúng tôi được hạnh phúc.”
Cardvale có vẻ không thuyết phục, do đó, Ellie vội vàng trấn an ông ta. “Ông và Dorothea phải đến dự đám cưới.”
“Và khi nào,” Cardvale yêu cầu: “thì sự kiện vui vẻ này sẽ diễn ra?”


Ellie có thể cảm thấy người Jack cứng đơ cạnh nàng. Thái độ thù địch giữa hai ông kêu lốp bốp như sắp bùng nổ.
“Sớm cỡ nào cũng được tùy ông,” Jack ném ra bằng một giọng đầy thách thức.


Ellie hầu như không biết phải nói gì cho không khí được dịu lại. Nó bắt đầu có vẻ như là, kết hôn hay không, một trận đấu là điều không thể tránh.


Ngay lúc đó cánh cửa mở ra và một phụ nữ mà Ellie nhận biết là bà nội của Jack bước vào. Theo sau bà là một cô gái trẻ mắt nâu đen với những lọn tóc đen bóng. Người phụ nữ lớn tuổi trông rạng rỡ; người trẻ thì ủ rũ.


“Sao rồi?” Lịnh bà nói, lơ đi tất cả mọi người ngoại trừ cháu trai của bà. “Đừng bắt bà phải hồi hộp.”
Jack cười. “Tất cả đã ổn thỏa,” chàng nói. “Ellie đã đồng ý làm phu nhân của cháu.”


Nửa giờ kế tiếp, nụ cười của Ellie đã đông cứng như thạch cao. Nếu nàng dừng mỉm cười, chắc quai hàm của nàng sẽ bị rạn nứt. Tất cả mọi người đều chúc mừng Jack và chúc nàng hạnh phúc. Cardvale dường như đã đổi ý và hơn thế nữa đã đề xuất uống một ly chúc mừng. Nhưng chính Lịnh bà là người mang đến bầu không khí nhộn nhịp hơn cho dịp này. Tối thiểu là bà được thực sự hài lòng với cách mọi việc đã diễn ra.


Khi nàng giả vờ nhâm nhi ly sherry của mình, Ellie nghiên cứu lần lượt từng người. Bà thái hậu đang tỏa sáng trong niềm hạnh phúc, Jack mang một gương mặt tươi tốt; Cardvale vẫn bảo lưu, và Tiểu thư Caroline đã làm cứng như tinh bột. Nàng tự hỏi về Robbie. Cậu ta đón chào tin tức về cuộc hôn nhân sắp tới của mình như thế nào?


Nàng chưa hề có ý để mọi việc tiến triển đến mức này. Có lẽ, khi nàng đã cảm thấy khỏe lại và làm lại bản thân mình, nàng sẽ tính ra một con đường để thoát khỏi tình trạng khó xử này. Trong khi đó, nàng vẫn mỉm cười và bật cười đúng lúc và gây ra ấn tượng rằng nàng đang rất vô tư lự, không có một chút lo lắng về bất cứ chuyện gì trên đời.


Cardvale đã không bị lừa, như nàng đã phát hiện khi ông ta bảo nàng tiển ông ấy sẽ ra ngoài. Sau ông đã khoác lên chiếc áo khoác của ông, và người gác cửa đã rút lui để cho họ một chút riêng tư, ông quay sang nhìn nàng với một nụ cười.


“Cô biết đấy, Ellie,” ông nói: “cô không phải cô đơn một mình trên thế giới. Cô và Robbie những người bà con cùng huyết thống duy nhất tôi còn lại. Tôi muốn cô biết rằng nếu bao giờ cô gặp rắc rối, cô có thể đến chỗ của tôi.”


Lời phát biểu nho nhỏ này khiến lòng ngực của nàng như bị thắt lại. Nàng biết ông ta nói thật lòng. Ông đã nói cùng một ý tứ khi cha nàng từ trần. Tuy nhiên, ông đã kết hôn với một mụ phù thủy. Dorothea không được rộng rãi hoặc hoan nghênh như Cardvale.


Nàng chạm vào tay ông trong giây lát, cố gắng truyền đạt tình cảm của nàng, mặc dù thật là khó khăn để biểu hiện tình cảm với một người đàn ông đã rất bảo lưu. “Tôi không bao giờ quên chuyện ông đã nói những lời ấy với tôi,” nàng nói, biết rằng nàng sẽ không bao giờ phải nhờ vả đến ông.


Trước khi nàng có thể rút tay của mình lại, ông giữ chặt nó lại khiến nàng rất đổi ngạc nhiên. “Tôi nói thật lòng đấy, Ellie,” ông nói. Và cũng như thể ông có thể đọc được ý nghĩ của nàng, ông tiếp tục nói: “Tôi biết cô sẽ không bao giờ chung sống với Dorothea dưới một mái nhà được, và tôi không trông mong cô phải làm như vậy. Nhưng mà ngôi nhà làng tại Hampstead vẫn còn bỏ trống. Nếu cô muốn, nó sẽ là của cô.”


Giờ nàng cảm thấy có tội. Nàng luôn cảm giác một chút khinh khi Cardvale vì ông không dám đứng lên kháng cự phu nhân ông. Nàng đã bắt đầu thấy rằng ông đã quá rộng rãi đến mức thật quá dễ dàng để lợi dụng ông.


Nàng đáp lại áp lực trên tay đang nắm chặt của ông. “Cảm ơn ông, Cardvale, nhưng ông đã có ấn tượng sai lầm về cuộc hôn nhân của tôi với Jack.” Nàng muốn xóa đi ánh mắt lo lắng từ đôi mắt của ông, vì vậy nàng đã nói quá sự thật. “Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu anh ta từ khi tôi là một cô gái dậy thì và anh ta là học sinh của cha tôi. Tôi không thể tin được tôi may mắn như thế nào.”


Trong lúc bốc đồng, nàng hôn lên má của ông. Ông nhìn có vẻ ngạc nhiên, nhưng không quá kinh ngạc. Ông vỗ nhẹ vai nàng, chúc mừng nàng thêm một lần nữa về vận tốt của nàng, và rời khỏi.


Nàng vẫn đứng trong hành lang chìm đắm trong suy nghĩ. Nàng nghĩ Cardvale nhìn không được khỏe lắm. Sống với Dorothea khiến ông bệ rạc hẳn đi. Trước khi ông kết hôn, ông được xem là một giải thưởng trên thị trường [hôn nhân]. Một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi và có phong tước nên được tha thứ vì bản chất yên tĩnh và bảo thủ của mình. Đã qua bao nhiêu năm rồi mà nàng chưa được nghe tiếng ông cười.


Nàng đã nên giữ liên lạc với ông ta, bỏ mặc Dorothea. Đó là những gì mẹ có lẽ đã làm được. Ông có vẻ... cô đơn.
Thở dài, nàng quay về phía cầu thang. Jack đang nhìn nàng từ băn công, bàn tay nắm thành lan can. Chàng không một chút nét cười.


“Cardvale đã muốn gì?” Chàng hỏi khi nàng đi đến gần chàng.
“Oh, chỉ quan tâm và lo lắng đến lợi ích của em.” Nàng mỉm cười để làm nhẹ bầu không khí.


Jack không mỉm cười. Chàng nắm lấy tay nàng quàng vào khủy tay của chàng: “Quá muộn rồi,” chàng nói. “Em đã có anh để quan tâm và lo lắng đến lợi ích của em, và không phải chỉ riêng của em mà còn của Robbie nữa. Đừng bao giờ quên điều ấy.”


Trong cùng một ngày lại có hai người đàn ông xung phong để gánh vác tất cả các gánh nặng dùm nàng. Mọi thứ trông không còn vẻ u ám như thế nữa.






Truyện liên quan