Chương 27: Đóa hoa đào phát động
Editor: SamLeo
Ngày hôm sau rất sớm bên ngoài đã có người gõ cửa đông đông đông, Tả Uyên Thần bị đánh thức trước, mới nhớ tới hôm qua tất cả mọi người đã nói muốn đi vùng ngoại ô lân cận leo núi.
Động động muốn ngồi dậy, phát hiện còn một người nằm bên cạnh, mà cánh tay cậu, sớm đã bị đè không có cảm giác rồi.
Giật mình, ký ức tối qua thổi quét tới, Tả Uyên Thần nhất thời lờ mờ.
“Uy, anh Thần, nên rời giường rồi!” Bên ngoài là Tô Tú, cửa còn đang vang lên đông đông.
Trình Trạch Dương nhíu mày, shenyin một tiếng, cũng từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra đối diện ánh mắt khó xử của Tả Uyên Thần, Trình Trạch Dương khựng lại, mặt quét đỏ, ôm mền cứ lui về sau, thế nhưng “Đông” rớt xuống giường.
“A…” Trình Trạch Dương kêu đau một tiếng, cũng đã không còn tiếng động.
Tả Uyên Thần tức khắc căng thẳng một trận, vội vàng bò đến bên kia, chỉ thấy y vẫn đang uốn ở trong chăn, đầu cũng đã chôn xuống ngay cả không khí cũng không xuyên qua.
Tả Uyên Thần mới vừa định đi xuống ôm y lên, tiếng nói ong ong của y đã truyền tới, “Cậu Tả, tôi biết hôm qua chúng ta đều uống say, tôi sẽ xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
Giọng nói kia không biết là bởi vì tối qua gào thét quá nhiều hay vì cái gì, có phần hơi khàn khàn.
Tả Uyên Thần đã muốn quan tâm đến lập tức cứng đờ, ngoài cửa lại đông đông đông thúc giục, Tả Uyên Thần xuống giường nổi giận đùng đùng chạy tới mở cửa, “Sáng sớm quỷ gào gì a!”
Tay Tô Tú đang gõ cửa dừng ở giữa không trung, lúng túng cười cười, “Ách… em muốn nhắc nhở các anh, mọi người đều sắp chuẩn bị xong rồi.” Vừa nói còn vừa thò đầu vào bên trong.
“Đã biết!” Tả Uyên Thần oành một cái đóng cửa lại, không chút nể nang nào ngăn ánh mắt cô.
Đi trở về bên giường, Trình Trạch Dương vẫn ngồi ở nguyên tại chỗ, đầu chôn thật sâu ở trong chăn, Tả Uyên Thần thu dọn ra giường bị hai người giày vò lộn xộn ẩm ướt ném sang một bên, xoay người đi phòng tắm.
Rửa mặt chải đầu qua quýt một cái, lại mở nước đầy bồn tắm, mới đi ra ngoài, “Tôi gọi điện thoại cho quầy phục vụ, để bọn họ vào dọn dẹp một chút. Anh đi tắm rửa trước đi.”
“Ân…” Trình Trạch Dương nghe lời gật đầu, “hôm nay tôi sẽ không đi leo núi, anh giúp tôi nói một tiếng với mọi người.” Trình Trạch Dương choàng mền đứng dậy, không nghĩ tới một cái lảo đảo, lập tức sắp ngã nhào.
Tả Uyên Thần vội đỡ lấy y, mày khẽ nhăn lại, “Đau lắm hả?”
“Không có, ” Trình Trạch Dương vội vàng lắc đầu, “Anh thay quần áo trước đi, bằng không bọn họ lại phải chờ anh.”
Mặt nóng dán mông lạnh, Tả Uyên Thần trong lòng lại giận dữ, dứt khoác buông y ra, “Tôi đây thay quần áo.”
“Ân!” Trình Trạch Dương gật gật đầu, cứ nghiêng ngã lảo đảo vào phòng tắm.
Tả Uyên Thần ánh mắt phức tạp nhìn vào cửa phòng tắm bị y đóng chặt, lại nhìn giường chiếu lộn xộn, trong lòng không biết tràn ngập cảm thụ gì.
Ngọn núi nhỏ này của B thị vốn cũng không phải phong cảnh du lịch gì, thông thường đều là nơi vận động ngoài trời của thanh niên vùng lân cận trong lúc rãnh rỗi. Cho nên mười mấy người đi cùng nhau thật là có phần làm người khác chú ý.
Hôm nay vắng mặt trừ bỏ người đẹp Trình, còn có quả cam và Giang Tịnh Viễn, mặc dù lý do của bọn họ rất đầy đủ, một là ngủ không muốn dậy, một là sợ mục tiêu quá nổi bật, nhưng Tả Uyên Thần vẫn nhịn không được nghi ngờ bọn họ hôm qua ở một phòng rốt cuộc làm những gì. (- -|| làm trộm kêu bắt trộm)
Đương nhiên, nghi ngờ cũng không chỉ mình cậu, một đám hủ nữ đã sớm tiến hànhthảo luận nhiệt tình.
“Tôi nói Trữ Tịnh nhất định là thừa dịp Dạ Hắc Phong Cao (ban đêm gió lớn) ăn quả cam mất rồi, mới có thể hại quả cam nhỏ tới không được.” Tô Tú cười giống như bà đồng.
“Anh họ tôi còn rất tốt, không giống có người ăn không chịu trách nhiệm!” Quả đông nhi, cũng chính là Vương Nhẫm Sơ rất tự hào thay anh trai nhà mình, đương nhiên, người ta hoàn toàn không có ý ném đá dấu tay, nhưng người nghe sẽ không nghĩ như vậy.
Tả Uyên Thần đi giữa đám con gái này, tâm trạng không yên.
Bông tuyết lại gần bạn học dưa hấu vẻ mặt đau khổ bên cạnh, “Tôi nói sao cậu thất bại như vậy?”
Dưa hấu tức giận bất bình cáo trạng, “Tôi đây không phải thất bại! Tôi không phải sợ bà xã xong rồi phát sốt sao, phải làm tốt chuẩn bị chu đáo, phải không bà… A a, anh sai rồi, anh sai rồi bà xã!”
Còn chưa nói xong đã bị đuổi chạy xa.
Tả Uyên Thần hoàn toàn không chú ý tới cười vang của mọi người, chỉ bắt lấy mấy chữ trong đó —— “Làm xong sẽ phát sốt?”
Hèn chi sáng sớm hôm nay thấy sắc mặt y không bình thường, tối qua lại không biết khống chế như vậy… Tả Uyên Thần tâm trạng càng thêm không yên.
Tô Tú xoay tròn tròng mắt, “sao vậy? sao hỏi cái này?”
Ánh mắt Tả Uyên Thần né tránh một chút, kéo kéo balo đeo trên vai, “Không có gì…”
Tả Viện Viện lòng dạ biết rõ nhìn anh trai, “Anh, anh không phải ăn người ta rồi chứ?”
“Sao có thế! nhóc con hư, đừng nói bậy!” Tả Uyên Thần đột nhiên dừng lại, “Tôi nhớ còn có chút chuyện, mọi người tiếp tục chơi đi, tôi xuống núi tự đi nhờ xe trở về!”
Nói xong không đợi bọn họ trả lời, đã xoay người chạy xuống chân núi.
Đợi thật lâu, Quả đông nhi mới ấp úng nói, “Không phải là thực ăn đi?”
“Tôi nói các người còn không tin…” Tô Tú làm ra bộ dáng một chút cũng không giật mình.
“Cái gì? Anh ta thật sự làm anh Trạch Dương rồi?” Ngụy Hà tức giận cũng muốn đuổi theo, bị người liên can chờ kéo trở về.
Người ta vợ chồng son, có chuyện gì của cậu a!
Chờ Tả Uyên Thần đi mất bóng, Tô Tú mới hậu tri hậu giác nhớ tới, “A… Đồ ăn vặt của tôi! Tất cả trong balo anh Thần!”
Kỳ thật mới đi đến chân núi, Tả Uyên Thần đã chạy trở về, cho nên lúc trở lại khách sạn vừa vặn sắp đến thời gian ăn cơm trưa.
Dọc theo đường đi lòng như lửa đốt, thật sự tới rồi lại bắt đầu chần chừ.
Cũng không thể nói y mình rất lo lắng, cho nên nửa đường đã trở lại đi?
Ở ngoài khách sạn vòng vo hai vòng, vừa lúc thấy cửa hàng cháo, dứt khoát đi vào mua một ít tốt lắm, người kia hẳn là vẫn không thể ăn thứ quá dầu mỡ quá cứng đi.
Tả Uyên Thần vừa định bước vào, thì nhìn thấy một người đội mũ lưỡi trai đeo kính đen cũng từ bên trong đi ra.
Hai người đều có phần lúng túng, vẫn là Giang Tịnh Viễn mở miệng trước, “Anh cũng tới mua cháo? Không đi chơi cùng bọn họ sao?”
“Ân… Có chút việc, phải trở lại.” Tả Uyên Thần cũng ấp úng, hai người gật gật đầu, thực tự nhiên tách ra.
Mua xong cháo, Tả Uyên Thần rất nhanh trở về khách sạn đi lên lầu, cháo lạnh hẳn là sẽ không dễ ăn đi.
Rất trực tiếp mở cửa đi vào, nét mặt Tả Uyên Thần lại cứng lại rồi.
Vì sao cảm thấy quen thuộc như vậy?
Người mà mình lo lắng dọc đường đang nửa nằm ở trên giường, chẳng qua bên cạnh còn một người trẻ tuổi đẹp trai, hai người đang nói chuyện hăng say, trong tay cậu đẹp trai, còn bưng chén cháo.
Trừ bỏ đổi người đút ăn, thật giống y như cái lần đến nhà y trước đó!
Tả Uyên Thần đi vào nổi giận đùng đùng, “Hắn ta là ai vậy? sao đút anh ăn?”
Cậu đẹp trai kia khẽ cười đứng lên, ngẩng đầu nhìn cậu, “cậu chính là Tả Ngạn đi, tôi gọi là Đào Túy, là Mày rậm mắt hoa đào trong trò chơi, ” nói xong ánh mắt đột nhiên sắc bén, “Sẽ là tình địch của cậu.”
Tả Uyên Thần càng thêm tức giận, “vì sao các người cùng một chỗ? Trình Trạch Dương! Anh nói rõ ràng cho tôi!”
“Cái này có quan hệ với cậu sao?” Đào Túy đặt chén ở trên tủ đầu giường, cũng đứng thẳng người lên, vẻ mặt đã trở nên lạnh lẽo, “Tôi đã nói rồi, cậu nếu có ngày phụ lòng bà xã Thiển Miên, tôi sẽ nhất định sẽ đoạt em ấy về!”
“Uy, các người đừng cãi nhau!” Trình Trạch Dương kéo tay áo Đào Túy, “Anh đừng nói lung tung.”
Tả Uyên Thần thấy động tác của y, lửa giận càng tăng lên, một phen đi tới kéo Đào Túy ra, “Anh nói rõ ràng cho tôi, hắn ta rốt cuộc là chuyện gì!”
Rõ ràng tụ họp cũng chưa từng thông báo hắn ta, sao hắn ta có thể chạy tới?
Trình Trạch Dương há miệng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Đào Túy đã đánh qua một quyền, “Cậu TM còn dám dữ với em ấy, cậu có biết không, tôi nếu không đến, em ấy đã ch.ết trong bồn tắm rồi!”
Tả Uyên Thần bị hắn ta đánh cơn tức nặng hơn thoáng cái sửng sốt, ném cháo vào trong thùng rác bên giường, người đã bay nhanh tới bên cạnh Trình Trạch Dương, “Sao lại thế này? Anh phát sốt sao? Xem bác sĩ chưa?” Vừa nói còn vừa lấy tay sờ lung tung ở trên người Trình Trạch Dương.
Trình Trạch Dương thở nhẹ một tiếng, Tả Uyên Thần lập tức cứng đờ, “Làm đau anh rồi?”
“Không có việc gì.” Trình Trạch Dương cười cười với cậu, “Anh không cần áy náy, chuyện tối qua vốn là anh tình tôi nguyện, lại phát sốt cũng không phải lỗi của anh, dù sao bây giờ đã không sao rồi. Để Đào Túy chăm sóc tôi thì tốt rồi, không làm phiền anh.”
Đào Túy hừ lạnh một tiếng, một phen kéo cậu, “Nghe thấy không? Cậu có thể cút!”
Tả Uyên Thần dùng sức nắm chặt nắm tay, hận không thể đánh tên nhóc kiêu ngọa kia một trận, nhưng cậu cũng hiểu được, hôm nay vốn là lỗi của mình, chỉ có thể nén giận ở phía sau nhìn hắn ta tiếp tục đút Trình Trạch Dương ăn cháo.
“Còn có, ” Đào Túy lại xoay đầu sang, cười lạnh nhìn cậu, “Cậu có thể thu dọn hành lý của mình đi ra ngoài, đêm nay, tôi ngủ ở đây.”