Chương 11: Tình cảm không thể cưỡng cầu

Ngày hôm đấy, tôi dẫn Tuệ Nhi về nhà mình, ở bên Tuệ Nhi. Chính Đông không ở nhà. Tôi cứ nghĩ rằng em chỉ ra ngoài một chút. Buổi sáng, Chính Đông cũng không có trở về. Tôi bắt đầu lo lắng.


Nhưng lo lắng cho Chính Đông chưa được bao lâu, tôi đã phải đi giải quyết chuyện hôn phu của Tuệ Nhi. Hắn đánh em và dọa sẽ kiện Tuệ Nhi ra tòa. Đó là lần tôi lại dùng chuyên môn luật sư của mình để giúp Tuệ Nhi, kết quả, tên đàn bà kia bị xấu mặt, còn Tuệ Nhi lại có thêm vài phần cảm tình với tôi.


Chuyện của Tuệ Nhi khiến tôi gần như kiệt sức.
Chính Đông không còn trở về ngôi nhà này, tôi càng không thể liên lạc với em. Lúc nào tôi gọi, điện thoại của em cũng là thuê bao không liên lạc được.
3 tháng sau, số điện thoại của Chính Đông trở thành số điện thoại của người khác.


– Ai đấy?
– Chính Đông phải không?
– Cậu nhầm máy rồi.
Hi vọng của tôi dường như sụp đổ. Tôi không biết em ở đâu để tìm kiếm. Ngay cả nhà của luật sư Đường Qúy Giác, em cũng không có trở về.


Em đi và mang theo tất cả những gì thuộc về mình. Không để lại bất cứ thứ gì, cứ như thể em chưa từng đến đây, chưa từng tranh dành với tôi nhà tắm, chưa từng đứng ở trong bếp hàng tiếng đồng hồ chỉ để hầm canh, cũng chưa từng nằm trên chiếc giường để đọc truyện tranh, thỉnh thoảng cười ra tiếng.


Và như thể chúng tôi chưa từng mang theo dục vọng của mình trên chiếc giường lớn.
4 tháng, tôi đã nhận thấy sự vắng bóng của em trong ngôi nhà của mình.


available on google playdownload on app store


5 tháng, tôi cảm thấy một sự trống trải đang lớn dần lên. Không biết vì đâu? Chẳng lẽ Hà Ngạo Quân đã quen sống với người khác lại chẳng chịu nổi sự cô đơn. Chẳng lẽ Hà Ngạo Quân kiếp này còn chưa kịp bù đắp cho Chính Đông, vẫn chưa kịp chuộc hết mọi tội lỗi nên vẫn còn áy náy khôn nguôi.


8 tháng, tôi vẫn đi tìm Chính Đông, đăng tin tìm kiếm, thậm chí báo cả cảnh sát. Nhưng tất cả đều không mang lại một chút thông tin gì về Chính Đông.


Đường Qúy Giác hạnh phúc bên người vợ mới cưới, tay trong tay ngọt ngào đi hưởng tuần trang mật. Nghe nói, vợ của Đường Qúy Giác mang thai con của ông ta. Luật sư Đường cứ thế quên mất đi một người con tên Đường Chính Đông.


Tháng thứ 9, tôi tỏ tình với Tuệ Nhi. Chúng tôi từ hiểu lầm trở thành bạn bè, rồi từ bạn bè trở thành người yêu của nhau.


Mùa hè năm ấy, Tuệ Nhi dọn tới nhà trọ của tôi. Tuệ Nhi đến, mang đi những lạnh lẽo của ngôi nhà, lấp đầy khoảng trống trong lòng của tôi. Cô ấy không biết nấu ăn nên tôi xuống bếp. Cô ấy không nhìn thấy nên tôi dắt cô ấy đi. Cô ấy yếu đuối, nên tôi cho cô ấy mượn bờ vai. Cô ấy hay khóc, tôi lau nước mắt cho cô ấy. Chúng tôi như những đôi tình nhân thực thụ: cùng xem phim, cùng đi dạo dưới cơn mưa, cùng lắng nghe một giai điệu vào mỗi buổi chiều tối. Chỉ có điều, chúng tôi chưa từng có lần nào vượt qua giới hạn. Dục vọng của tôi không biết vì lý do gì mà trở nên nguội lạnh dần. Tôi cũng không tự làm, cũng không nhờ bất cứ ai. Mỗi lần đặt lưng xuống giường là ngủ say tới sáng hôm sau. Có thể vì mệt quá mà không thể nghĩ đến. Cũng có thể vì Tuệ Nhi trong sáng và thuần khiết như hoa trong nước khiến tôi không thể xâm phạm, không muốn làm tổn thương. Người hạnh phúc vẫn cứ hạnh phúc.


Người đang yêu vẫn cứ yêu.
Người đang sống vẫn phải sống.
Tôi cứ thế kết thúc năm thứ 5 ở trường đại học Y Bắc Kinh.


Tây An là thành phố tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Khác với Bắc Kinh tấp nập nhộn nhịn, Tây An là thành phố vừa mang vẻ đep cổ kính và yên bình. Nơi đây mang sắc nâu của những ngôi nhà đẹp như tranh vẽ, màu xanh trong của con sông Hoàng Hà chảy ngang qua phía đông, và dài bình phong Lũng Sơn vắt ngang qua phía Tây của thành phố Tây An.


Sinh viên năm thứ 6 đại học Y Bắc Kinh của chúng tôi được cử đi thực tập ở bệnh viện trên khắp các tỉnh thành cả nước. Theo lời của giáo sư, tôi cùng một vài sinh viên thực tập khác tới bệnh viện Xinhua ở Tây An để thực tập.


Sau khi làm xong thủ tục, tôi ngủ trên tàu một đêm tới Tây An. Vì không mua được vé giường nằm, nên một vài người trong chúng tôi phải mua ghế ngồi. Đường đi lắc lư, tiếng ồn của tàu vào ga khiến tôi không sao ngủ được. Cả đêm phải thức đến khi tới được Tây An thì mắt cũng thâm quầng như bị ai đánh.


Chúng tôi được trưởng khoa bệnh viện Xinhua sắp xếp vị trí trực ban, dặn dò cẩn thận và dẫn đi thăm khám bệnh nhân.
Tôi cũng không ngờ rằng, ngày hôm nay, ở chính bệnh viện Xinhua này, tôi lại gặp lại Chính Đông. Tôi biết là em.


Em đến khám bệnh và mua thuốc. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, dáng người hơi gầy. Chính Đông trong cảm nhận của tôi vẫn như vậy, toát lên khí chất cô độc và bất cần, cho dù em có thay đổi ngoại hình thế nào chăng nữa.
Tôi nghe thấy vị bác sĩ kia tranh luận với Chính Đông:


– Cậu trai à, cậu còn trẻ, cần phải biết quý trọng mạng sống. Nếu cứ dựa dẫm vào thuốc như vậy, không có tốt đâu.
– Tôi biết rồi.
Chính Đông lạnh nhạt đáp.
Mái tóc hơi dài của Chính Đông khẽ bị gió thổi, để lộ ra đôi mắt hơi u buồn.


Tôi đứng ở phía trái em, chỉ có thể nhìn em ở góc nghiêng. Chính Đông không thể nhìn ra tôi nên tôi lên tiếng gọi:
– Chính Đông!
Chính Đông theo tiếng gọi quay đầu lại. Lúc ánh mắt em bắt gặp tôi, có cái gì đó như vỡ òa ra, đọng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi rơi vào bình thản.


– Chính Đông, em khỏe chứ?
Chính Đông gật đầu, em cười. Nụ cười rất nhạt, không còn là nụ cười sáng lạng và hạnh phúc như năm ấy em nhìn tôi.
Vị bác sĩ trong phòng nhìn tôi, rồi tiếp tục ghi đơn thuốc cho Chính Đông:


– Nếu cậu đã quyết thì tôi cũng chịu. Đây là thuốc, cậu uống theo chỉ dẫn và liều lượng. Không được quá liều.
Chính Đông nhận đơn thuốc và gật đầu.


Lúc đi ngang qua chỗ tôi, tôi nắm lấy cánh tay của Chính Đông. Lúc đứng trước mặt tôi, tôi mới thấy rõ Chính Đông cao lên không ít, đã cao tới mang tai của tôi, nhưng em rất gầy. – Chính Đông, chúng ta nói chuyện một lát. Chờ anh xong việc.


Lúc đó, tôi rất muốn biết những việc của Chính Đông. Thời gian qua, em đã sống như thế nào, em đi đâu, và tại sao lại bỏ đi.


Tôi thật nhanh báo cáo với trưởng khoa và chạy đi tìm Chính Đông. Tôi hoảng lên vì muốn tìm em, tưởng em cứ thế lại bỏ đi, rốt cuộc lại phát hiện em ở bên ngoài hút thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm tới thất thần.


Chính Đông thời niên thiếu rất hư hỏng, chơi bời nhưng em chưa bao giờ hút thuốc như vậy. Tôi càng không thể tin khi lúc này dưới đất là những mẩu thuốc lá rơi vương vãi.
Tôi nhớ tới lời của bác sĩ nọ.


” Cậu là bạn của thằng nhóc kia à? Vậy thì khuyên thằng nhóc kia làm chữa trị đi. Thời gian qua, nó toàn dựa vào thuốc giảm đau, thuốc tim mà sống. Uống thuốc đó, nhưng cứ hút thuốc lá nhiều như vậy không có ổn đâu.”
– Chính Đông. – Tôi lên tiếng gọi em.


Chính Đông quay lại, hỏi tôi muốn nói chuyện gì. Tôi nói về nhà em rồi nói chuyện. Chính Đông cứ ngần ngừ mãi rồi cũng chiều ý tôi.


Chúng tôi ngồi xe buýt mất gần một tiếng đồng hồ. Cả đoạn đường đi, chúng tôi luôn giữ một bầu không khí trầm lắng, không ai nói chuyện với ai. Ngay cả khi bước vào căn nhà đi thuê của em, lùm xụp, tạm bợ và chật hẹp, tôi cũng không lên tiếng.


Trong căn nhà chỉ có một chiếc đệm đã ngả màu được tùy tiện trải ra trên nền đất. Một chiếc bàn bằng gỗ chính giữa căn phòng và đống đồ đạc lộn xộn em để hết lên trên mặt bàn.
Chính Đông dọn dẹp một lượt đồ đạc trên bàn, kêu tôi ngồi xuống để em đi pha cà phê.


Chính Đông vào bếp và ra với một tách cà phê nóng
Em ngồi xuống đối diện với tôi, im lặng chờ tôi mở lời trước:
– Chính Đông vì sao hôm ấy em bỏ đi?
Chính Đông trả lời:


– Em nghĩ anh dẫn cô ấy về sẽ không tiện nếu em còn ở đó. Em có để lại lời nhắn trong điện thoại bàn, anh không nhận được sao?


Thời gian đó, tôi đều đi lo việc của Tuệ Nhi, cả ngày ở bên cô ấy, hoàn toàn không hề biết chuyện em để lại lời nhắn gì. Lúc sau, thì cũng quên luôn việc kiểm tr.a hộp thư thoại.
– Đâu cần thiết phải thế.
Tôi cảm thán.
– Em là giận tôi phải không?


Chính Đông ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt em như thể đó là điều lạ lùng nhất mà em nghe thấy.
– Tại sao em phải giận anh?
Có cái gì đó khiến tôi trở nên chột dạ, cũng không biết tại sao mình lại hụt hẫng, khi nghe em trả lời như vậy.
– Vậy tại sao em lại tới Thiên An?


– Là vì muốn về quê mẹ thôi. Đến rồi, lại đâm ra thích ở nơi này.
– Năm đó, tôi xin lỗi. Chính Đông cười mỉm.
– Tình cảm không thể cưỡng cầu.


Là cười, nhưng khuôn mặt em lại không thể hiện chút biểu cảm nào. Tôi không khỏi nhớ tới một Chính Đông với vô số biểu cảm trên mặt khi ở trước mặt tôi khi em giận dữ, khi em lo lắng, khi vui vẻ và khi ngượng ngùng.


Là “tình cảm không thể cưỡng cầu”, em nói như thế em đã bắt đầu coi đó như một hiển nhiên. Là em thích tôi, đó là chuyện của em. Là tôi không thể thích em như cách em muốn, đó là chuyện của tôi.
Chính Đông, em không hận và cũng không oán trách.


Chính Đông nghiêng đầu, cổ áo mỏng manh không thể che đi chiếc cổ thon gầy và xương quai xanh tinh tế của em.


Tôi có chút đau lòng, có chút muốn ôm lấy em. Nhưng tôi sợ chúng tôi lại một lần nữa đặt chân lên tảng băng mỏng giữa mặt hồ để rồi khi tảng băng cũng vỡ tan, chúng tôi sẽ lại là người ch.ết đuối.
Mối quan hệ đó, tôi không thể bước vào cùng Chính Đông.


Ngày hôm đó, tôi thuyết phục Chính Đông nấu bữa tối cho tôi, rồi lại thuyết phục Chính Đông cho tôi ngủ lại vì trời đổ mưa.
Tôi không biết vì sao mình phải làm vậy. Có lẽ, tôi có chút không nỡ rời đi, có chút thèm cơm của Chính Đông tự tay nấu.


Buổi tối, khi chúng tôi ăn cơm xong và tôi nhận phần rửa bát. Chưa rửa xong thì điện thoại của Tuệ Nhi gọi tới. Tôi không thể để cô ấy đợi vì cô ấy sẽ lo lắng và nghĩ ra nhiều thứ chuyện nên liền ra ngoài bắt máy.


Trong điện thoại, Tuệ Nhi nói những việc cô ấy làm hàng ngày, rồi hỏi tôi ăn cơm chưa, công việc thế nào, có ai làm khó dễ hay không.
– Em nhớ anh – Tuệ Nhi nhỏ nhẹ nói.
– Ừ, anh cũng nhớ em, Tuệ Nhi. – Tôi cười và cũng đáp lại.


Chúng tôi cúp máy. Khi vào trong nhà, tôi ngạc nhiên khi thấy chồng bát đã rửa xong, trên bàn là đĩa táo Chính Đông gọt cẩn thận. Chính Đông đặt con dao trên mặt bàn, quay lại nói với tôi.
– Nãy thấy anh nghe điện thoại, nên không tiện làm phiền. Anh ăn táo đi, em gọt xong rồi.


Giọng nói của Chính Đông vô cùng bình thản, hoàn toàn không gặng hỏi tôi vừa nói chuyện với ai, hay tỏ ra thất vọng chút nào.
Có lẽ, em cũng đã bỏ xuống tình cảm của mình với tôi.


Trời mưa không ngừng. Chúng tôi ngủ trên cùng một chiếc đệm, nhưng tựa như ở hai thế giới xa lạ. Cứ như thể, trước kia chưa từng có chuyện gì xảy ra, chưa từng có những đêm giúp nhau giải quyết dục vọng. Cũng chưa từng có cái đêm em nói với tôi: “Hà Ngạo Quân, em thích anh”.


Đêm đó, tôi đang ngủ bỗng tỉnh lại khi Chính Đông rón rén đứng dậy và bước ra ngoài.
Ngoài trời mưa rất to, em chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lại không mang theo áo mưa. Tôi định gọi nhưng em chạy ra ngoài rất nhanh khiến tôi không thể gọi. Chiếc ô ở gần cửa, em cũng quên cả mang theo.


Tôi đi theo em. Và tôi đã không thể tin vào mắt mình.
Trong đêm mưa, người Chính Đông ướt nhẹm, người đàn ông kia cũng vậy. Ngay khi em vừa tới, hắn đã ôm lấy em, đẩy em ép vào bức tường, ngấu nghiến hôn môi.
Đầu tôi ong lên một tiếng, không kịp tiếp nhận những gì mình nhìn thấy.


Người đàn ông đó hôn Chính Đông.
Trước đây chưa từng nghĩ bản thân khi chứng kiến nụ hôn đồng tính của hai người đàn ông lại mang tâm trạng phức tạp như vậy.
Nhưng tôi biết nó không phải ghét bỏ.
Cảm xúc ấy tôi không định nghĩa được.


Nó giống như thể người vừa mới qua nói thích tôi, người từng thất vọng khi tôi từ chối, ngày hôm nay, đang được người khác ôm hôn.
Tâm trạng của tôi lúc ấy cũng giống như cơn mưa này. Hoang mang và mơ hồ…






Truyện liên quan