Chương 3
Nhắc đến hoàng triều hiện tại, không thể không nói đến khai quốc Hoàng đế - Thuận An đế.
Vì nạn hồng thủy mà mất đi thê tử, vì ôn dịch mà mất đi nhi tử, cuối cùng bị buộc phải bước trên con đường tạo phản. Trải qua mười một năm, vị nam tử anh dũng, mưu trí này sau cùng tọa ủng thiên hạ, trở thành khai quốc chi quân của tân hoàng triều. Trong những năm chiến loạn không ngừng, nam nhân đã mất đi tất cả người thân đó ngẫu nhiên gặp một thiếu nữ tuy không phải là tuyệt sắc nhưng lại thông tuệ, mẫn tiệp, yêu nàng rồi lấy nàng làm vợ, mà nàng, sau này cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Đáng tiếc ngày vui chẳng được bao lâu, Thuận An đế xưng đế không quá nửa năm, liền vì vết thương lưu lại trong những năm tháng chiến tranh chuyển biến xấu mà băng hà, lưu lại một ấu tử chưa được sáu tuổi cùng hoàng hậu trẻ tuổi.
Thuận An đế băng hà, để lại cục diện rối loạn. Ngoại địch thường xuyên xâm lấn, gây chiến; mà trong triều đình, một số quan viên tướng lãnh cùng hắn chinh chiến giành thiên hạ cũng công cao chấn chủ, kiêu ngạo hoành hành, ấu đế cùng thái hậu trẻ tuổi như bị vây giữa một đám ác thú.
Cuối cùng Thái hậu đành tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đem thực quyền phân giao cho đám quan viên, đại tướng thèm khát ngai vị, làm điều kiện đổi lấy sự bình an cho mẫu tử hai người.
Từ đó về sau, hoàng triều liền đi theo một chế độ khác, quyền lực thống trị thiên hạ không thuộc về đế vương cao cao tại thượng, mà phân đều cho hai bên văn võ bốn vị phụ chính đại thần, còn Hoàng đế trở thành vật bài trí, thậm chí dần dần hủy bỏ việc thượng triều.
Sùng Trữ Hoàng đế ngày một trưởng thành cũng dần hiểu được sự thật bi ai này, ngày ngày âu sầu không vui, mười chín tuổi năm ấy liền uất ức ôm bệnh mà ch.ết.
Mẫu thân của hắn tức Hoàng Thái Hậu, ôm di thể của nhi tử khóc trọn một đêm, sau khi đi ra, cho gọi con dâu còn chưa kịp sắc phong hoàng hậu, ôm đứa cháu mới tròn một tuổi, cắn răng nói: “Thù này, lão thân, tất báo!”
Hai nữ nhân, một người mất đi nhi tử, một người mất đi trượng phu, dằn nén đau thương, đem tất thảy hy vọng gửi gắm vào hài tử nhỏ tuổi. Một năm sau khi tiên đế băng hà, hài tử gần hai tuổi được ôm lên ngôi vị Hoàng đế, đối mặt chúng đại thần giễu cợt nhìn mình, chỉ là lẳng lặng chuyển động đôi mắt đen láy, không khóc, không nháo.
Hoàng đế mới hai tuổi đã đăng cơ này, chính là đương kim Hoàng đế, Long Khánh đế, niên hiệu Khai Nguyên.
Dưới thời Long Khánh đế, là lúc hoàng triều bắt đầu bước vào thời kỳ phồn thịnh, hậu thế tán thưởng công tích của y, đồng thời, cũng lên án đủ loại thủ đoạn huyết tinh y thực hiện. Nhưng không cách nào phủ nhận, muốn đoạt lại thực quyền đế vương, thủ đoạn tàn nhẫn không chỉ là phương thức nhanh nhất mà còn trừ cỏ tận gốc.
Các sử gia đều thống nhất một điều, đó là hai nữ nhân đứng sau Long Khánh đế có ảnh hưởng rất lớn đến y. Các nàng không phải là một trong số hậu cung mỹ nhân của Long Khánh đế, mà một là tổ mẫu, một là mẫu thân của y. (tổ mẫu=bà nội)
Một đời Long Khánh đế, đối hai nữ nhân này vừa kính vừa yêu____lại vừa hận. Khi Long Khánh đế mười sáu tuổi liền dùng vô số thủ đoạn đoạt lại hoàng quyền bất khả xâm phạm, nhưng phải đến tận gần trung niên, y cuối cùng mới thực sự thoát khỏi sự khống chế của hai nữ nhân này.
Khi đã bước qua tuổi năm mươi, một lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, y ngồi dậy đối tùy thị bên cạnh thở dài: “Người sinh ta là Thái hậu, người dạy ta là Thái Hoàng Thái Hậu, thế gian này, không một ai có thể hiểu trẫm bằng các nàng.”
Bởi vì hiểu rõ, mới có thể vừa kính vừa hận, bởi vì hiểu rõ, nên cả đời này, vì đoạt lại hoàng quyền, vì sống sót qua tranh đoạt vô tình cùng đẫm máu, y bị hai người kia ép buộc phải từ bỏ rất nhiều thứ.
Hậu nhân ca tụng Long Khánh đế văn võ song toàn, cơ trí quyết đoán, là vị đế vương oai hùng không thể bỏ qua trong chiều dài lịch sử. Vị Hoàng đế này cũng có rất nhiều tần phi như các Hoàng đế khác, thậm chí cũng không thiếu nam sủng, thoạt nhìn như phong lưu, lại vừa như vô tình, nhưng theo sách sử ghi lại, Hoàng Thái Hậu đã từng nói một câu bông đùa mà ẩn chứa bí mật kinh người.
“Thiên hạ bình an hay không, chỉ do một người, một người bình an hay không, còn phải xem còn phải đợi.”
Thiên hạ có bình an, phồn thịnh hay không, đều phải xem Hoàng đế có hay không cần tâm triều chính, muốn xem Hoàng đế có hay không cần tâm triều chính, lại phải xem một người khác.
Người kia là ai? Mà lại có thể chi phối được tâm tư của Hoàng đế? Chính là bất luận đời sau nghiên cứu sử sách kỹ lưỡng đến đâu, cũng không thể tìm được bất cứ một manh mối nào, chỉ có thể biết có một người, làm cho uy vũ Hoàng đế lưu danh thanh sử này ngày đêm bận lòng.
.
Thái Hoàng Thái Hậu là một nữ nhân đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, cũng là một trong những người được Long Khánh đế cả đời kính trọng.
Khi cô nhi quả phụ hai người trước sau thụ địch, nàng lựa chọn đem hoàng quyền phân giao cho bốn vị văn võ đại thần uy vọng cao nhất, dã tâm lớn nhất, quân quyền mạnh nhất lúc ấy, cũng không phải là hành động vô nghĩa.
Từ xưa, quan văn võ tướng thường không vừa ý nhau, quan văn khiển trách võ tướng là kẻ ít học, hành sự ngang ngược lỗ mãng, võ tướng lại mắng quan văn vô dụng, chỉ biết lý luận suông. Chọn cách đem hoàng quyền phân đều cho bốn vị văn võ đại thần, một trong những mục đích chính là muốn hai phái càng thêm đối địch.
Thứ hai, bốn người này đều có dã tâm cực lớn, ai cũng không cam lòng đứng dưới, dù cho bề ngoài nâng cốc nói cười, tường an thuận hòa, nhưng sau lưng lại âm thầm tìm cách triệt giảm thế lực của đối phương, để đạt được mục đích, nhất định sẽ dùng tất cả thủ đoạn nhằm đưa đối phương vào chỗ ch.ết. Bất luận cuối cùng ai là kẻ chiến thắng, đầu tiên đều sẽ phải đối đầu với một bên, sau, còn phải cùng một phe đại tướng hoặc quan văn khác tranh đoạt một trận cuối. Kết quả dù có thắng, cũng sẽ phải trả giá lớn về nhân lực tài lực, đến lúc đó tâm thần, sức lực đã kiệt quệ, lại phải kế tiếp đối mặt với hoàng thất đã sớm dưỡng sức chờ ngày quật khởi!
Thứ ba, sở dĩ lựa chọn đem hoàng quyền phân đều mà không phải cho một trong bốn người, quan trọng nhất chính là vì sợ ba người khác sẽ liên hợp để đối phó một người kia. Đây là vở kịch cần phải có bốn người mới có thể thành công, nếu thiếu dù chỉ một thôi thì khả năng đi đến bại cục cũng vô cùng lớn. Đối với Hoàng Thái Hậu khi đó đã không còn đường lui thỏa đáng mà nói, nàng chỉ có thể bước từng bước cẩn trọng hơn nữa.
Đương sau khi phân giao hoàng quyền, triều đình trên dưới quả nhiên phát triển theo như nữ nhân thông minh này sở liệu. Hai phái văn võ đối lập dần thêm gay gắt, bọn họ vắt óc nghĩ mưu tìm kế lật ngược đối phương, hoàn toàn không còn tinh lực chú ý tới hoàng thất, càng không nghĩ đến cô nhi quả phụ có thể làm nên được chuyện gì!
Đúng vậy, chỉ cần mẫu tử bọn họ có thể chờ, điệu thấp mà chờ, một ngày nào đó nhất định sẽ đi tới thành công.
Thế nhưng thân sinh cốt nhục duy nhất bị bệnh mà ch.ết khiến cho nữ nhân vốn tỉnh táo này trở nên điên cuồng, nàng thề với trời, nàng phải báo thù! Nàng rốt cuộc chờ đợi không được, mỗi một khắc thời gian trôi qua đều là thống khổ, dày vò, nàng muốn tận mắt nhìn thấy những kẻ bức tử con mình từng người từng người một ch.ết đi, nàng muốn cho tất thảy bọn hắn chôn cùng!
Nữ nhân này đem toàn bộ hy vọng đặt lên đứa cháu trai năm ấy mới vừa tròn một tuổi.
Ngày Long Khánh đế đăng cơ, quần thần đến triều bái chưa được mười người, những kẻ tới, phần nhiều chính là đến xem trò vui, xem Hoàng đế mới chập chững biết đi này có khóc nháo trên triều điện hay không____không ai đem hoàng thất đã mất đi thực quyền, giống như tượng gỗ bày trí để vào mắt.
Thái Hoàng Thái Hậu biết tin, chỉ lạnh lùng cười.
Sách sử hoàn toàn không có ghi lại, dã sử cũng chỉ có rải rác vài câu, ấu đế thưở tóc trái đào, đã tinh thông võ nghệ, đã am hiểu tứ thư.
Một hài tử chưa đến tám tuổi, đã thông các loại võ thuật, đã thông tứ thư ngũ kinh mà ngay cả người có kiến thức sâu rộng cũng chưa hẳn thấu hiểu hết, là cần bao nhiêu kiên trì cùng nghị lực?
Nếu chiếu theo hiện tại, đứa nhỏ ấy khẳng định tiếp nhận phương thức giáo dục đặc biệt dành riêng cho thiên tài, quả thực quá tàn nhẫn, quá thống khổ.
Long Khánh đế chưa bao giờ ở trước mặt người khác nói ra những gì từng trải qua thời thơ ấu, nhưng trong sách sử có ghi lại, y có bệnh khó ngủ, thường xuyên trằn trọc suốt đêm không ngủ được, dù ngủ cũng sẽ nhíu mày nói mớ cả đêm không yên, nếu không có người bên cạnh thì sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Sau khi bốn vị đại thần, tướng lãnh dã tâm xưng vương kia từng người một bị Long Khánh đế sao trảm hoặc tru di cửu tộc, Thái Hoàng Thái Hậu từ đó về sau không hỏi chính sự, dốc lòng lễ Phật, đối với đứa cháu duy nhất của mình, nàng luôn không ngừng thở dài, cừu hận quá khứ, chẳng thể phân định đúng sai. (sao trảm: tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội)
Thù hận đã báo, song lựa chọn lúc đầu, là đúng, hay sai?
Những điều này đều là lịch sử lưu lại cho hậu nhân đủ loại nghi vấn, ngay lúc đó Tống Bình An tự nhiên cũng không biết, bởi vì hiện tại, hắn chính là một mực lâm vào ưu sầu.
Vì thế, khi hắn đi mao phòng (=WC) thì sụ mặt, lúc ăn cơm cũng sụ mặt, mà ngay cả lúc đang trực___cũng sụ mặt.
Đường Thanh – hộ vệ cùng đội và có quan hệ tương đối khá với hắn rốt cục nhìn không nổi, thừa dịp thay ca nghỉ ngơi, hắn đi tới lấy khuỷu tay huých vào eo Tống Bình An một cái, hỏi: “Tống Bình An ngươi cả ngày sầu mặt làm cái gì vậy? Mất bạc sao?”
Tống Bình An sờ sờ cái eo bị đụng đau, lắc đầu không nói, vẻ mặt vẫn cứ sầu não.
Thấy hắn như vậy, Đường Thanh bất chợt nhớ tới một chuyện, nhìn trước ngó sau xem có người hay không, mới ghé tai hắn hạ giọng nói: “Không lẽ nào hôm qua Cổ Tư Kỳ gọi một mình ngươi đi, là sai ngươi làm mấy chuyện không thể để người khác biết đi?”
Chuyện nói xấu sau lưng Tống Bình An gặp phải cũng không ít, vừa nghe hắn nói, lập tức vội vàng lắc đầu liên tục: “Không có không có, ngươi đừng đoán mò, đội trưởng là người rất tốt.”
“Vậy ngươi làm cái gì cả ngày đều sụ mặt như thế? Giống như ai nợ tiền ngươi vậy.” Đường Thanh khó hiểu, liếc hắn một cái, cho tay vào trong tay áo ấm áp.
Nhớ tới chuyện nào đó, sắc mặt Tống Bình An càng trầm trọng, khuôn mặt hắn vốn đã như ông cụ non, lại trầm mặt xuống như thế, liền có vẻ già hơn rất nhiều.
“Ngày hôm qua..ta…..Quên đi, không có việc gì.”
Vốn là chuyện không nên nói ra, hơn nữa đối phương cũng là người khó có thể tâm sự, mồm miệng ngu dốt như Tống Bình An chỉ cảm thấy có khổ không thể nói.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Đường Thanh càng thêm hiếu kỳ, đang định tỉ mỉ truy vấn, trên đường thông vào sâu trong hoàng cung đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, không lâu sau quả nhiên xuất hiện vài người. Đường Thanh vừa nhìn, vội kéo Tống Bình An sang một bên, xem cách ăn mặc của bọn họ có thể biết được phẩm hàm không thấp, vì thế công công cùng thị vệ đều xoay người thi lễ, đợi bọn họ đi qua mới dám hơi ngẩng đầu.
Chỉ thấy đám người này đi đến trước cửa thành, công công dẫn đầu giơ ra lệnh bài cao giọng nói: “Mở cửa cung, phụng chỉ xuất cung hành sự!”
Đợi đội trưởng hộ vệ tiến lên xác nhận lệnh bài, mới cho người mở cửa cung. Giống như một trận gió thổi qua, đám người này rất nhanh đã biến mất ngoài cửa cung, mà cửa cung rộng lớn cũng lập tức đóng lại.
Chuyện này vốn là chuyện bọn hộ vệ canh cửa quá quen thuộc, nhưng Đường Thanh lại đột nhiên khá hiếu kỳ.
“Vừa mới đến giờ Dần, Hoàng thượng là làm sao vậy, tự dưng cấp tốc phái người ra cung hành sự?” (giờ dần: 3-5 giờ sáng)
Đường Thanh đối việc này khá hiếu kỳ, nghĩ thầm có lẽ lại có chuyện lớn sắp phát sinh, bởi vì thảm án đoạt quyền trước đó cũng mở màn vào buổi sáng sớm như hôm nay.
Lúc ấy cũng là bọn họ canh cửa cung, hoàng thất tại sâu trong cung cấm ngầm bồi dưỡng mấy ngàn tinh binh cơ hồ là dốc hết lực lượng trong một đêm, đem vị khai quốc công thần – Hổ uy tướng quân nắm giữ hai mươi vạn binh lực cả nước kia chưa kịp ăn mừng đại thọ sáu mươi đã bị xét phủ niêm phong. Khi đó phủ tướng quân tụ tập không ít phụ tá của tướng quân, yến tiệc xa xỉ đến gọi người líu lưỡi, đại bộ phận đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự, bị trói lại cũng không hay biết.
Hoàng đế ra tay triệt để nhanh gọn, những kẻ bị giam trong đại lao còn mắng y không biết tự lượng sức, tự đào hố chôn mình, bởi vì thân tín bên ngoài dẫn đầu hai mươi vạn đại quân đóng ở biên cương khi biết được tin tức, nhất định sẽ tiến đánh hoàng thành, cho y nếm mùi khốn khổ! Mười sáu tuổi Hoàng đế chỉ là nhếch môi cười lạnh, gọi người đem đầu thân tín của tướng quân tới cho bọn họ xem, khiến bọn họ nghẹn họng không nói được lời nào.
Không ai biết y làm sao làm được như vậy, nhưng y đích xác làm được, khi tất cả mọi người xem thường y tuổi nhỏ, y đã đem hết thảy đều chôn sâu ở đáy lòng.
Kết quả, Hổ uy tướng quân bị lăng trì, lão nhân đã từng ở trước mặt thủ hạ bóp chặt cằm dưới của ấu đế tám tuổi nói y là tiểu nãi oa dễ khi dễ ấy còn bị tru di cửu tộc.
Một khi đã mở màn, trận tranh chiến này trừ phi ngươi ch.ết ta sống, nếu không sẽ không có ngày dừng lại. Cuối cùng, Hoàng đế sớm đã chuẩn bị, đã bố cục hết thảy đoạt được thắng lợi, lấy lại tất cả thực quyền vốn thuộc về đế vương, mà tại cổng chợ nơi hành quyết phạm nhân tất bị máu tươi nhuộm đỏ một tầng lại một tầng.
Khi ấy, dân chúng vô cùng kinh sợ lo lắng, người người cảm thấy bất an, mà bọn hộ vệ không tham gia vào chuyện đó, thì thỉnh thoảng lại lôi ra nhắc lại, lấy đó làm cảnh cáo, cũng càng kính sợ vị đế vương ngự trong nội cung kia.
Chuyện đã qua hơn một năm, mặt đất nhuộm máu dường như còn tràn ngập mùi tanh, hiện tại lại sáng sớm đã cấp tốc xuất cung, sao có thể không khiến người hiếu kỳ, lo lắng, sợ lại có chuyện lớn gì sắp xảy ra…..
Lời của Đường Thanh làm Tống Bình An suy nghĩ, nhưng hắn không giống Đường Thanh nghĩ quá nhiều như vậy, mà chỉ đơn thuần cho rằng, sáng sớm đã phái người xuất cung, nhất định là có chuyện quan trọng, mà nếu đã có chuyện quan trọng, như vậy liền đại biểu, ngày hôm nay hắn sẽ bình an?
Đúng vậy, Tống Bình An cả ngày phiền muộn chính là vì chuyện này!
Ngày hôm qua bị thiếu niên Hoàng đế ôm ngủ gần hai canh giờ, chờ hắn tỉnh lại thì trên giường chỉ còn một mình hắn.
Tần công công đi vào cái gì cũng không nói, bảo hắn mặc quần áo, tiếp đó lại bịt mắt hắn đưa hắn về gần doanh trại hộ vệ.
Lúc Tần công công sắp đi, hắn do do dự dự hỏi, Hoàng thượng sẽ còn cho gọi hắn hay không thì Tần công công chỉ là nhìn hắn, nở nụ cười thâm sâu khó dò, nói: “Ngươi nghĩ thử xem?” Nói xong, Tần công công liền đi, lưu lại Tống Bình An buồn rầu suy tư Hoàng đế có hay không lại cho gọi hắn.
Lần đầu tiên còn có thể tự nói với mình thời gian trôi qua sẽ dần quên đi, lần thứ hai còn nghĩ như vậy chính là lừa mình dối người, Hoàng thượng tại sao phải tìm hắn, kết cục cuối cùng của hắn sẽ như thế nào?
.
Thời gian trực đêm là ba ngày, hôm qua mới là ngày đầu tiên, biết rõ còn lại hai ngày, quả thực làm Tống Bình An lo sợ. Hắn cả ngày buồn rầu vừa nghe được tin hoàng thượng phái người cấp tốc xuất cung, nghĩ rằng hôm nay mình không còn phải trải qua chuyện sỉ nhục cùng thống khổ đó, thì đúng thật là thở dài một hơi.
Hắn là Tống Bình An, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, hắn sẽ không suy ngẫm quá sâu xa, chỉ cần trước mắt không có việc gì, có thể sống qua thêm một ngày là tốt rồi.
Mà người bình thường khác với cao nhân ở chỗ, bọn họ không có tài mưu tính thâm sâu, cao nhân giỏi về nhìn xa trông rộng, lo trước tính sau, còn người bình thường cũng chỉ có thể ứng phó những chuyện xảy ra trước mắt. Ông trời thích bày trò vui đùa, hay là tại mọi người cho rằng chuyện đáng sợ cuối cùng đã qua, kế tiếp là thời gian bình yên, vô âu vô lo, khiến cho kinh sợ lớn hơn ập xuống.
Cho rằng hôm nay mình sẽ được bình an, Tống Bình An mới giãn mặt, tâm tình chuyển tốt còn cùng Đường Thanh cười cười nói nói, hai người đi về phía trước, đột nhiên Tống Bình An bị một đạo hắc ảnh túm đi mất.
Đường Thanh vẫn không hề phát hiện, vừa nói chuyện vừa bước tiếp, đi một hồi mới phát giác Tống Bình An hoàn toàn không lên tiếng, kỳ quái quay đầu nhìn, a, người đâu?
Đường Thanh cũng là bị hoàng cung ba tầng trong ba tầng ngoài canh gác nghiêm ngặt làm cho chủ quan, hắn ngay từ đầu đã không nghĩ tới Tống Bình An bị người bắt đi, mà là vỗ trán, cười nói tiểu tử Tống Bình An này nhất định là quá mót không nhịn được mới vội vã đi tìm nơi giải quyết.
Nói xong, hắn lại xoay người tiếp tục đi về phía hộ vệ doanh.
Mà giờ khắc này, Tống Bình An đang bị Tần công công bịt chặt miệng, trừng to đôi mắt khiếp sợ, hoàn toàn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tần công công nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của Đường Thanh dần đi xa, mới thôi không bịt miệng Tống Bình An.
“Hoàng thượng muốn gặp ngươi.”
Tần công công cũng không nói quanh co, trực tiếp lấy trong tay áo miếng vải đen đã quá quen thuộc nhưng vẫn khiến Tống Bình An sợ hãi.
“Tần công công____” Tống Bình An vừa thấy động tác của hắn, lập tức luống cuống bất an muốn quỳ xuống cầu xin, lại bị Tần công công một phát giữ lấy bả vai chặn lại.
“Tống hộ vệ, ta vẫn chỉ có một câu kia, ngươi cầu ta cũng vô dụng, ngươi muốn cầu phải đi cầu người phía trên kìa.”
Chỉ chỉ lên trời, sau khi nói xong Tần công công cầm lấy mảnh vải bịt mắt hắn, buộc chặt thành nút sau đầu. Thấy Tống Bình An sợ hãi, Tần công công hảo tâm nhắc nhở, “Tống hộ vệ, đừng trách ta không nói trước cho ngươi, vị gia kia hôm nay tâm tình rất không tốt, lúc hầu hạ ngươi nên ngàn vạn lần chú ý.”
Tâm tình không tốt?
Những lời này mới tại trong đầu Tống Bình An luân chuyển một vòng, người cũng đã bị đặt trong cung điện, dây bịt mắt cũng được cởi ra.
“Vạn tuế gia, người dẫn tới.”
“Ngươi lui ra.”
“Tiểu nhân cáo lui.”
Tần công công lại khom người không một tiếng động bước rời đi, đương tiếng khép cửa vang lên, Tống Bình An mới sực tỉnh, mạnh quỳ xuống thảm.
“Tiểu nhân Tống Bình An khấu kiến Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế_____”
“Đứng dậy!”
Thanh âm chặn đứng lời nói của hắn âm lãnh tới tận xương tủy, làm Tống Bình An không kìm được run lên, không dám lại phát ra bất cứ lời nào. Sau một tiếng kia, trong điện yên tĩnh đến khiến người bất an, Tống Bình An chần chờ một lát, mới bắt đầu chầm chậm đứng lên.
“Tới!”
Tựa hồ người đợi không đủ kiên nhẫn chờ hắn đứng vững, thanh âm lãnh liệt lại vang lên. Tống Bình An nơm nớp lo sợ thoáng ngẩng đầu xem xét, lập tức hiểu được, lời Tần công công nói là thật, Hoàng thượng ngày hôm nay, tâm tình phi thường không tốt.
Nhìn qua thiếu niên Hoàng đế ngày hôm qua ỷ tại trên giường hưng trí giở sách, cho dù Tống Bình An có ngốc đến đâu, cũng có thể nhìn ra ngày hôm nay và ngày hôm qua có gì khác biệt.
Hôm nay nơi Tống Bình An bị đưa đến là đại điện dùng để xử lý chính sự, thiếu niên Hoàng đế ngồi sau thư án cao cao, trên người còn mặc triều phục chỉ dùng khi cùng các đại thần nghị sự, giờ phút này chính đang cau mày xanh mặt nhìn thẳng họa đồ trên bàn, liền liếc cũng không liếc nhìn hắn một cái, mặc dù vô thanh vô tức, nhưng quanh thân y tỏa ra hàn khí lạnh băng cũng đủ để người khác không dám lại gần…..
Bây giờ đi đến? Dù có trì độn thế nào thì vẫn sẽ có ý thức tự bảo vệ mình, cho nên Tống Bình An thực rất do dự, mà khi hắn do do dự dự lề mà lề mề, Hoàng đế cũng rất không kiên nhẫn lạnh lùng liếc mắt, không cần nói một câu cũng đủ làm cho Tống Bình An sợ tới mức không thể không đi nhanh qua, tới trước thư án thì dừng lại.
“Đến chỗ này!”
Hoàng đế chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình. Tống Bình An nhìn nhìn, nhịn không được cứng lưỡi, nhưng cuối cùng vẫn là chịu thua dưới ánh mắt lạnh như băng của y, từng bước một đi đến, hai chân cũng lại run lên.
Tống Bình An mới tới gần, Hoàng đế bỗng dưng buông thứ gì đó trong tay, đương khi hắn lo sợ tim đập liên hồi thì chặn ngang kéo hắn ngồi xuống đùi mình. Tống Bình An sợ hãi không ngừng giãy dụa, thế nhưng hai tay ôm hắn lại giống như tường đồng vách sắt không gì sánh nổi, mặc kệ hắn cố gắng thế nào đều là phí công.
“Hoàng, Hoàng thượng…..Thỉnh buông ra tiểu nhân….Như thế, như thế không hợp lễ tiết…..” Ngồi trên đùi long tử, hắn sẽ bị trời phạt! Giờ khắc này, sợ đến đầu chỉ còn một mớ hỗn độn nên Tống Bình An hoàn toàn đã quên hắn ngay cả long sàng đều đã ngủ qua, thậm chí chuyện càng không hợp lễ nghi cũng đã bị ép làm rồi.
“Đi con mẹ nó hợp với không hợp!”
Một câu vô cùng chợ búa hóa đột nhiên phát ra từ miệng một người không thể tưởng được nhất, thật dọa Tống Bình An giật mình nhảy dựng, thậm chí có chút không thể tin muốn quay đầu nhìn người hắn vẫn một mực không dám nhìn thẳng kia.
“Đừng nhúc nhích, cho trẫm ôm một chút.”
Người phía sau ngăn lại động tác của hắn, hai tay hoàn ở eo càng dùng sức, giống như muốn đem hắn khảm nhập trong thân thể. Tống Bình An cảm giác y đem mặt vùi vào cổ mình, thanh âm trầm trầm vang lên không ngờ lại có thể làm cho nội tâm sợ hãi không yên của hắn bình ổn trở lại.
Tựa hồ trong nháy mắt, người phía sau không còn là một đế vương lãnh khốc cao cao tại thượng, mà chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi phải chịu đựng hết thảy ủy khuất.
Bởi vì yếu ớt trong khoảnh khắc vô tình toát ra từ thiếu niên khiến tính tình thiện lương, thành thật của hắn trỗi dậy, lại tại bất tri bất giác, dùng tay xoa lên___long trảo đặt ở eo hắn. (long trảo = tay)
Động tác không thể không nói là vô tâm, phải biết rằng, nếu Tống Bình An thành thật ngu ngốc, luôn luôn sợ ch.ết lúc này còn một điểm sáng suốt, cho hắn vạn cái hùng tâm gan báo hắn cũng không dám làm như vậy. Bởi vì đối với dân chúng, Hoàng thượng chính là thiên tử, là chân long hiện thế, là quân chủ nắm giữ đại quyền sinh sát thiên hạ, là người mà bọn phàm phu tục tử như họ không thể tùy tiện tới gần. Cho nên mới có câu gần vua như gần cọp, ai biết ngươi kiểm tr.a long thể, túm một túm long tu (râu =)))có hay không sẽ khiến long nhan giận dữ, mà hãm mình vào chỗ vạn kiếp bất phục?
Tống Bình An nói thế nào cũng chỉ là một hạ dân bình thường, đương nhiên cũng có quan niệm như vậy, về phần hành vi tự chui đầu vào rọ này của hắn, chỉ có thể nói, là do hắn hồ đồ rồi.
Bất quá, hắn chủ động sờ như vậy, tựa hồ làm cho người ôm hắn khẽ run một cái, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ có lực ôm hắn lại tăng thêm vài phần.
Người phía sau một mực yên lặng, bởi vì đối phương nhất thời toát ra yếu ớt mà dần dần giải trừ cảm giác nguy cơ của Tống Bình An, con mắt lơ đãng lướt qua họa đồ trên thư án.
Tống Bình An hoàn toàn không biết chữ, hắn chỉ thấy trên họa đồ là núi non trùng điệp, cùng một con sông thật dài.
“Bình An, ngươi biết đây là cái gì?”
“Không biết, ta ___ách, tiểu nhân không biết chữ.” Tại lúc quan trọng, Tống Bình An mới chợt nhớ tới địa vị người phía sau, tay đặt trên tay đối phương cũng lập tức kinh hoảng rụt về, giờ phút này, hắn hoàn toàn không chú ý tới Hoàng đế lại gọi thẳng tên của hắn.
“Đây là địa hình đồ.” (địa hình đồ = bản đồ địa hình.)
Hoàng đế gác cằm lên vai hắn, một tay cầm bàn tay vừa rụt về của hắn, nắm chặt, làm hắn không thể trốn cũng không dám lại trốn, sau đó Hoàng đế cầm một ngón tay của hắn đặt dưới hai chữ trên địa hình đồ, nói: “Hai chữ này đọc là Đồng Quan.”
Tống Bình An không khỏi sáng ngời hai mắt: “Tiểu nhân biết rõ, là đầu phía tây của nước ta.”
“Đúng, Đồng Quan, người Tây Địch gọi nó là Cáp lan kỳ, ý tứ chính là nơi dễ thủ khó công. Chỗ này vốn do Hổ uy tướng quân – Đặng Khắc đích thân trấn giữ, hắn mặc dù là kẻ cuồng vọng ngạo mạn, thấy lợi quên nghĩa, nhưng không thể không thừa nhận, năng lực điều binh chinh chiến trên dưới triều đình thật đúng là không có người nào có thể vượt qua hắn, mà thân tín hắn bồi dưỡng năng lực cũng tương đối khá…..Chỉ tiếc dã tâm của hắn không nhỏ, hắn muốn không chỉ là nơi hai mươi vạn đại quân hắn nắm giữ trấn đóng, không chỉ là tước vị Hổ uy tướng quân, mà là ngôi vị Hoàng đế của trẫm, cho nên trẫm chỉ có thể diệt trừ hắn_____” (tây địch: dân tộc Địch (dân tộc thời cổ ở phía Bắc Trung Quốc)
Nói đến đây Hoàng đế bĩu môi cười tự giễu: “Trẫm thành công, nhưng người Tây Địch luôn luôn bị Đặng Khắc áp chế sau khi biết được tin tức này, chớp thời cơ xuất đại quân tiến công Đồng Quan. Mà những người được trẫm phái đi cầm binh đều là một lũ vô dụng, không có một điểm dùng được, ngươi biết không? Nửa canh giờ trước, trẫm vừa mới nhận được tin tức, Đồng Quan thất thủ.”
“Hoàng____” Tin tức này làm cho Tống Bình An kinh sợ thất thanh, hắn lại bất ngờ bị đau mà cau chặt mày, “Hoàng, Hoàng thượng____”
Thiếu niên Hoàng đế đột nhiên nắm chặt tay hắn, dùng sức như muốn tê toái xương cốt hắn, khiến Tống Bình An đau đến mức thiếu chút nữa nghẹn ngào kêu to.
“Đúng vậy, trẫm thắng, trẫm rốt cục đoạt lại hoàng quyền…..Nhưng bây giờ, trẫm sẽ hối hận? Sẽ hối hận sao?”
Tống Bình An đau đến toàn thân run rẩy, nhưng thoáng liếc nhìn thấy đôi mắt đen của thiếu niên chợt lóe lên thống khổ, lòng của hắn như bị ai xiết chặt, không suy nghĩ đã vội lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, kẻ nào dám khi dễ chúng ta, chúng ta sẽ đánh trả lại, không có gì đáng sợ, chỉ cần còn sống, sẽ còn có cơ hội!”
Bàn tay nắm chặt đột nhiên buông lỏng, Tống Bình An tranh thủ thời cơ thừa dịp rút tay về, chỉ kịp lược lược liếc nhìn chỗ tay bị nắm đến xanh tím, lại đem toàn bộ chú ý chuyển về hướng Hoàng đế tựa hồ đang thất thần.
Thiếu niên Hoàng đế nhìn như đang ngẩn người, nhưng mục quang vẫn chăm chú vào họa đồ trên thư án, chốc lát sau, y bỗng nhiên cười ha hả.
“Ha ha, kẻ dám khi dễ trẫm, sẽ đánh trả lại, đúng vậy, tuyệt đối sẽ không buông tha, tuyệt đối!”
Sau khi nói xong, Hoàng đế có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, y nhìn Tống Bình An thật sâu, sau đó vươn tay cầm lấy tay vừa bị nắm chặt kia của hắn, dịu dàng xoa xoa, nhẹ nhàng mà hỏi một câu: “Đau không?”
Tống Bình An khẽ giật mình, rồi lập tức lắc đầu: “Hồi Hoàng thượng, không đau.”
Hoàng đế bật cười: “Không đau? Tốt lắm, chốc nữa trẫm sẽ khiến ngươi toàn thân cao thấp đều đau.”
Dùng cái đầu ngu ngốc của Tống Bình An để nghĩ, nghe được câu này sau phản ứng chính là không hiểu hắn lại làm sai hay nói sai cái gì, cho nên hoàng thượng mới muốn trừng phạt hắn, bởi vậy hắn mới toàn thân cao thấp đều bị đau.
Kết quả là, thân thể của hắn so với đầu còn nhanh hơn, vội nhảy ra khỏi lòng Hoàng đế phác thông một tiếng quỳ xuống, kinh hoảng không ngừng cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng, tiểu nhân tay chân vụng về, đầu óc ngu ngốc, nói sai cái gì, làm sai chuyện gì kính xin ngài đừng nên trách, Hoàng thượng, van ngài tha cho tiểu nhân lần này, tiểu nhân lần sau cũng không dám nữa, Hoàng thượng…..”
Hoàng đế một chữ không nói, khiêu mi nhìn Bình An quỳ trên mặt đất dập đầu một cái khấu đầu một cái, vẻ mặt giống như cười mà không cười.
Hoàng thượng vẫn không lên tiếng, Tốn Bình An cho là lần này mình thật sự không thoát được một kiếp, đang lúc hắn tại đáy lòng khóc rống vì có thể sẽ không thể còn sống trở về gặp lại cha nương thì Hoàng đế đột nhiên đứng lên cầm lấy tay hắn, không nói một lời trực tiếp kéo ra hướng ngoài điện.
Tống Bình An bị y kéo đi, tưởng là bị ném đi chịu hình, sợ tới mức vô thức giãy dụa.
Khí lực của hắn từng một lần làm cho hàng xóm láng giềng cùng đồng liêu kinh ngạc, bởi vì hắn có thể dễ dàng nâng lên bao gạo chừng một trăm cân đi vài dặm cũng không suyễn khí. Nương hắn nói hắn giống cha, bởi vì cha hắn là phu kiệu, cả ngày phải nâng nâng hạ hạ cỗ kiệu, khí lực đương nhiên không nhỏ.
Bởi vì khí lực lớn, có thể làm được rất nhiều việc, cũng sẽ kiếm được kha khá ngân lượng, Tống Bình An vẫn luôn tự hào về khí lực của mình. Nhưng đối mặt với Hoàng đế nhìn bề ngoài có vẻ gầy yếu này, hắn lại sẽ thường thường hoài nghi khí lực của mình có phải là đã biến mất hay không, vì bất luận hắn dùng sức giãy dụa như thế nào đối phương cũng không mảy may suy chuyển, khiến hắn khóc không ra nước mắt.
Hiện tại, Hoàng đế khẩn trương đi ở đằng trước, một tay cầm cổ tay Tống Bình An, mà Tống Bình An vì lo lắng phải chịu hình nên bước thế nào cũng không bước nhanh được nên có thể xem như bị kéo đi tới. Tần công công vẫn luôn chầu chực ở bên ngoài liền thấy được một màn này, Hoàng đế nhà bọn họ nhìn như văn nhược thư sinh kéo một Tống Bình An khỏe mạnh tráng kiện mà vẫn bước đi nhanh nhẹn, thoải mái như kéo một túm bông, sắc mặt một chút cũng chưa từng biến đổi.
Tống Bình An nhờ nhãn lực tốt nên trong bóng đêm nhìn thoáng cái đã thấy được Tần công công đứng cách đó không xa, không khỏi hướng mắt về phía hắn cầu cứu.
Tần công công vờ như không thấy, chỉ chuyển vị trí phất trần, mắt miết sang hướng khác, Tống Bình An thấy thế ngay cả ý định khóc to lên cũng có rồi.
Đến khi bóng dáng Hoàng đế cùng Tống Bình An biến mất cuối góc hành lang, Tần công công mới phất tay gọi thuộc hạ, thấp giọng phân phó: “Theo sau chú ý ở ngoài điện hầu hạ, Hoàng thượng không gọi các ngươi, mặc kệ bên trong có động tĩnh gì cũng không được đi vào.”
“Tần công công, ngộ nhỡ người kia làm hoàng thượng bị thương thì sao?” tiểu thái giám bên cạnh Tần công công không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Mặc dù Tống Bình An cao gần bằng Hoàng đế, nhưng hắn rõ ràng to hơn Hoàng đế một chút, ai liếc nhìn qua, đều cảm thấy thư sinh Hoàng đế tại thời điểm làm chuyện đó nhất định sẽ có hại.
“Ngươi là nói, một thủ vệ nho nhỏ như hắn có lá gan làm hoàng thượng bị thương?” Tần công công cao giọng nói.
“Không, công công, ý tiểu nhân là, sợ người này tay thô chân vụng, lúc hầu hạ đương nhiên không thể so với các nương nương đã chịu qua dạy bảo trong hậu cung, sẽ khiến hoàng thượng không thoải mái.”
“Hừ.” Tần công công cười lạnh, “Nếu không thoải mái, sao Hoàng thượng lại nhiều lần cho gọi hắn? Hơn nữa, trong thiên hạ số kẻ có thể gây thương tổn cho Hoàng thượng của chúng ta, sợ là thật không được mấy người. Được rồi, mau mau làm việc đi thôi.”
“Dạ.”
Tiểu thái giám lĩnh mệnh, khom người lui ra làm việc.
Nhìn tiểu thái giám rời đi, Tần công công nhìn về phía Tống Bình An hai người vừa ly khai, hồi lâu sau, khẽ thở dài một cái.
“Hoàng thượng, giấy không gói được lửa, nếu để cho thái hậu biết có một người khiến người bận tâm như vậy, hậu quả thật không thể lường được.”
Còn nhớ rõ năm đó lần đầu gặp gỡ, hoàng thượng vẫn chỉ là một đứa trẻ mới hơn sáu tuổi, diện mạo phấn điêu ngọc mài, nhưng thần thái lại cực độ lãnh mạc khiến người tâm kinh.
“Ngươi là ai?”
“Hồi hoàng thượng, tiểu nhân kêu Tần Nghi, là thái hậu phái tới hầu hạ hoàng thượng.”
“A, vậy ngươi là người của mẫu hậu.”
“Không, từ hôm nay trở đi, tiểu nhân chính là người của hoàng thượng.”
“Vậy ngươi sẽ thuần phục trẫm?”
“Tiểu nhân xin thề sẽ tuyệt đối tận tâm tận lực vì hoàng thượng.”
“Hừ, trẫm chờ xem.”
Vậy hoàng thượng, ngày hôm nay người tin tưởng Tần Nghi một mảnh trung tâm sao?
Gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua, Tần công công giờ đã qua nửa đời người tự trong hồi ức tỉnh lại, xoay người rời đi.