Chương 13
Chuyện của Lạc Đông Hải cho tới giờ ầm ĩ lớn như vậy, nghiêm trọng đến như vậy, một ít tin đồn ngoài cung có muốn áp chế cũng không thể áp chế được, khi Trịnh Dung Trinh nghe được tin ‘Lạc Đông Hải tự tiện xông vào cung, đánh trọng thương hộ vệ’, thì không khỏi làm rơi bầu rượu trong tay.
Hắn nhớ rõ Tống Bình An chính là một trong những hộ vệ canh giữ cửa cung.
Nhưng sau đó hắn lại lắc đầu tự giễu, hộ vệ canh gác cửa cung nhiều như vậy, sao có thể dễ dàng trùng hợp là Tống Bình An được.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn đứng ngồi không yên, mí mắt không hiểu sao lại thường xuyên giật giật, hắn chỉ có thể tạm dừng uống rượu, đi đi lại lại vài vòng trong sân, rồi chạy ra ngoài nghe ngóng tình hình cụ thể.
Nhưng thật không ngờ, chuyện này đã truyền đến người người đều biết, có điều tên của hai hộ vệ như bị ai đó cố tình giấu diếm, tất nhiên, không có mấy người biết được.
Trịnh Dung Trinh cũng không phải nghèo túng như bề ngoài Tống Bình An vẫn tưởng, điểm này rất dễ nhận ra từ việc hắn không nhận Tống Bình An tiếp tế mà vẫn có thể sống tự tại thoải mái đến giờ, cho nên Trịnh Dung Trinh mất chút ít công sức nghe ngóng, rốt cục hắn cũng hỏi thăm được tên của hai hộ vệ kia, một người trong đó, thật sự chính là Tống Bình An.
Trịnh Dung Trinh cảm thấy trực giác của mình quả thực không phải chuẩn xác thường thường, trước đó lần đầu tiên xuất hiện cảm giác bồn chồn bất an này chính là khi Tiểu Cầm gặp chuyện không may….
Lại nghe được Tống Bình An tuy bị thương nặng nhưng chưa tới mức nguy hiểm đến tính mạng, còn được hưởng đãi ngộ đặc biệt dưới sự an bài ngấm ngầm của Hoàng đế thì tâm tình mới thả lỏng, thế nhưng theo đó, một việc lại làm hắn nghi hoặc khó hiểu.
Đích xác, việc Lạc Đông Hải tự tiện xông vào cung còn đánh trọng thương hộ vệ trực tiếp tổn hại đến thể diện của hoàng thất, quốc pháp không thể dung tha, nhưng chuyện đó so với những tội ác Lạc Đông Hải đã làm, căn bản không tính là gì, vì sao khi ấy Hoàng đế không trừng trị hắn, mà lại muốn dùng việc này để phát uy? Cuối cùng khiến cho trên dưới triều đình hiện tại người người cảm thấy bất an, hoàng cung cao thấp kêu cầu thảm thiết?
Ngòi nổ của vụ thanh trừng lần này quả thực không quá thu hút, nhưng nó lại thật sự đã xảy ra, là ngẫu nhiên hay cố ý?
Khi Trịnh Dung Trinh đang vì chuyện này mà nghĩ đến đau đầu thì cửa nhà hắn bị người gõ tìm, tiếng vang quá nhẹ quá nhỏ, tựa hồ như ảo giác, nhưng ảo giác sao lại vang lên liên tục.
Trịnh Dung Trinh mở cửa nhìn xem, sửng sốt.
Ngoài cửa đứng một thanh y nam tử, một tay chắp sau lưng, một tay tự nhiên duỗi để bên thân, khí vũ hiên ngang, mày rậm mũi cao, mắt như sao sáng, môi mỏng như khắc, nhân trung chi long, vượt trội hơn người, tuy nhiên, khiến Trịnh Dung Trinh kinh ngạc nhất chính vì, hắn đã từng nhìn thấy y.
Dù chỉ một mặt, lại khắc sâu tại đáy lòng.
Nam tử này, chẳng phải là người đã từng đi cùng Tống Bình An trên phố sao?
Chỉ có điều khi đó y lộ ra mỉm cười giảo hoạt như đứa trẻ, vài phần đáng yêu, vài phần tuấn tú, cách đã mấy năm, tướng mạo y giờ đã hoàn toàn thành hình, ổn trọng mà uy nghiêm, làm cho người ta e sợ, khó có thể thân cận.
Trịnh Dung Trinh khó hiểu, y vì sao lại đến tìm mình, suy nghĩ một lát, mới hỏi: “Xin hỏi công tử đây tìm ai, tìm Trịnh mỗ có việc gì cần ư?”
Người đối diện tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Tại hạ họ Thiệu, danh Diệp Hoa.”
Trịnh Dung Trịnh khựng tại chỗ chừng nửa chén trà, mới nhàn nhạt mở miệng: “Cửu ngưỡng đại danh, tam sinh hữu hạnh, không biết tìm ta có chuyện gì?”
Diệp Hoa thoáng nhướn mày, chợt ngẩng đầu cười to, thật sự là cảm thấy phản ứng của Trịnh Dung Trịnh thực thú vị.
Mặc dù thái độ của hắn khác xa với dự đoán, nhưng lại làm Diệp Hoa thập phần thưởng thức, ý niệm vừa chuyển, Diệp Hoa mỉm cười chắp tay nói: “Tại hạ tìm đến tiên sinh muốn luận bàn kỳ nghệ.”
Tục ngữ nói rất đúng, vô sự không đăng tam bảo điện. Hôm nay vị vua của một nước này đối một thư sinh vô danh vô quyền vô thế lễ ngộ như thế, không hề làm cho Trịnh Dung Trinh thụ sủng nhược kinh, ngược lại khiến hắn nảy ý đề phòng, nói là luận bàn kỳ nghệ, chỉ sợ lai giả bất thiện a. (vô sự không đăng tam bảo điện: không có việc thì không đến tìm; lai giả bất thiện: đến với ý đồ không tốt)
“Nhà của Trịnh mỗ không có bộ cờ.”
“Tại hạ có.” Không đếm xỉa đến thần sắc đạm mạc xa cách của Trịnh Dung Trinh, Diệp Hoa vung tay lên, lập tức có người nâng bộ cờ đi tới đứng bên cạnh y.
Diệp Hoa liếc nhìn Trịnh Dung Trinh, không đợi hắn nói lời cự tuyệt, đã cười nói: “Tiên sinh muốn chơi cờ gì, tại hạ đây có cờ vua, cờ vây, tiên sinh nếu muốn chơi xúc xắc, lục bác, tắc hí,.. tại hạ cũng có thể phụng bồi.” (lục bác, tắc hí: một loại cờ/trò chơi thời xưa)
Nói cách khác, chính là hôm nay, hắn không thể không hạ cờ.
Trịnh Dung Trinh lại im lặng trong chốc lát, mới lui về sau một bước, nhường lối, duỗi tay ra thản nhiên nói: “Mời.”
Diệp Hoa lược hành lễ, nhấc vạt áo bước vào.
Trịnh Dung Trinh nhượng bộ, cũng không phải vì sợ Diệp Hoa, mà là trong lòng hoài nghi, một là muốn biết ý đồ thực sự của y, hai là muốn tìm hiểu tình hình hiện nay của Bình An, ba là muốn xem xem, quan hệ giữa y và Tống Bình An rốt cuộc là gì.
Thế nhưng Diệp Hoa tựa hồ thực sự chỉ là tới đánh cờ, cờ vây chơi chán thì chuyển sang cờ vua, cờ vua chán rồi thì lại chuyển xúc xắc, từ cao nhã cho tới thông tục, thường xuyên qua lại, thời gian nhoáng cái đã qua nửa tháng, ngoại trừ chơi cờ, Diệp Hoa cũng không nói gì khác.
Trịnh Dung Trinh vốn đối Hoàng đế không mấy ấn tượng, ấn tượng sâu khắc nhất chính là lãnh khốc vô tình, người hắn yêu chỉ vì một câu của Hoàng đế mà nhà nát cửa tan, ch.ết không toàn thây. Đối với những việc làm của Hoàng đế, hắn có thể hiểu nhưng lại không thể cùng ý, nói kính không phải, nói hận lại không đến. Đời này kiếp này, hắn mặc dù chờ mong một ngày kia y sẽ thất bại, nhưng chưa bao giờ có ý định tự mình động thủ, tóm lại, chỉ coi mình như một kẻ bàng quan mắt lạnh nhìn vương triều này sụp đổ là đủ rồi, hắn căn bản không muốn cuốn vào.
Nhưng hôm đó, Diệp Hoa tìm đến hắn, tự mình tìm đến. Trịnh Dung Trinh trên mặt mặc dù không có biểu hiện, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng kinh ngạc, xem Diệp Hoa như thế, chắc hẳn đã biết sự tồn tại của hắn từ rất lâu, hơn nữa còn biết rất rõ những chuyện về hắn, y sao có thể biết đến một người vô danh vô thế như hắn? Hoặc là có người nói cho y, vậy người đó là ai? Chẳng lẽ….
Trịnh Dung Trinh nhớ tới hắn đã từng nói với Tống Bình An về việc miễn giảm lương thuế, không lâu sau đó, Hoàng đế đã ban bố pháp lệnh này; hắn nói với Tống Bình An mở rộng khoa cử chỉ giới hạn ở bề ngoài, muốn giải quyết tận gốc việc thiếu hiền tài, cách tốt nhất là mở thêm nhiều học đường, khuyến khích dân chúng đưa con em mình đến trường, cũng không lâu sau, Hoàng đế thật sự sử dụng cách đó.
Kế tiếp là hai năm trước, hắn đi trên đường mắt thấy Tống Bình An cùng người này thân mật tay trong tay, nói là một đôi cũng không đủ.
Trịnh Dung Trịnh chỉ cảm thấy đầu mình căng ra, quân cờ trên tay thất thủ rơi xuống, bàn cờ vốn ngang sức lập tức hiển lộ bại cục, Diệp Hoa khẽ nở nụ cười, chấp nâng một quân, không chút lưu tình sát tiến.
Cùng Diệp Hoa chơi cờ nửa tháng, lần đầu bị thảm bại như vậy, Trịnh Dung Trinh phù trán thở dài.
“Kỳ thuật của Thiệu công tử thật là cao cường.”
“Đâu có, là tiên sinh nương tay thôi.”
Trịnh Dung Trinh thu quân, liếc mắt nhìn người đối diện, vẫn một vẻ vân đạm phong khinh như trước, hoàn toàn nhìn không ra là kẻ thân trong loạn cục, bị quấy đến phiền lòng bực bội. Phải biết rằng, trong nửa tháng này, đại thần can gián từ quỳ gối cầu xin đã phát triển thành tử gián, cột đá hoa cương ngoài điện trở thành nơi đi của rất nhiều đại thần muốn đập đầu quyên sinh.
Hoàng Thái Hậu rốt cục không nhịn được nữa, khuyên bảo thêm uy hϊế͙p͙, tuyên bố nếu Hoàng đế không thu lại mệnh lệnh đã ban ra, nàng sẽ triệu tập tất cả chư hầu, tướng lĩnh trấn thủ biên cương trở về thỉnh cầu hoàng thượng thay đổi chủ ý. Nói thỉnh cầu chẳng qua chỉ là lời nói hoa mĩ, ý tứ ẩn giấu bên trong, ai lại không ngầm hiểu trong lòng.
Cục diện đã loạn đến mức này, nếu Hoàng đế vẫn khư khư cố chấp, hậu quả tất sẽ khôn lường. Dưới tình thế bốn phía thụ địch, từng bước khó khăn, Hoàng đế còn có thể nhàn hạ thoải mái tìm một người đồng dạng rảnh rỗi đến khùng điên đánh cờ, thật sự là ---khiến Trịnh Dung Trinh phải nhìn bằng con mắt khác.
Nếu nói từ trước Hoàng đế làm hắn lưu lại ấn tượng xấu, thì Hoàng đế hiện tại ngược lại làm hắn có chút thưởng thức, gặp nguy không loạn, làm việc quyết đoán, tài học uyên bác. Giả như y không phải Hoàng đế, Trịnh Dung Trinh khẳng định sẽ rất hy vọng có thể kết giao một bằng hữu như vậy.
Một lần nữa thu quân xong, chuẩn bị bắt đầu ván tiếp theo, thì Diệp Hoa đột nhiên nói: “Tại hạ muốn thỉnh giáo tiên sinh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trịnh Dung Trinh cầm quân cờ nhìn y.
“Một ván vừa rồi, tiên sinh còn có cách xoay ngược tình thế?”
Trịnh Dung Trinh không khỏi cười nói: “Nếu có, Trịnh mỗ sẽ không nhận thua.”
“Quả nhiên, gặp gỡ tử cục sẽ không thể nào tìm ra cách giải…” Diệp Hoa như có điều suy nghĩ.
“Vậy cũng chưa chắc.” Trịnh Dung Trinh hạ một nước, “Bàn cờ là vật ch.ết, người lại sống, trên bàn cờ tử cục không thể giải, nhưng nhân sinh không phải ván cờ, chỉ cần còn lại một hơi, thì còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.”
Diệp Hoa thần sắc kinh ngạc bừng tỉnh, tươi cười rạng rỡ: “Tiên sinh nói một lời như bằng mười năm đọc sách, tại hạ được lợi không nhỏ.”
Trước khi Trịnh Dung Trinh kịp nói gì, Diệp Hoa đã nói: “Tại hạ cần tiên sinh giúp một tay.”
“A?” Trịnh Dung Trinh không tỏ rõ ý, suy nghĩ nên như thế nào từ chối cho thỏa đáng.
“Trẫm muốn mời tiên sinh vào triều làm quan.”
Rốt cục chịu mở miệng? Trịnh Dung Trinh cười cười, thả quân cờ vào lọ.
“Tiên sinh học thức hơn người, không nên tiếp tục chìm lặng như thế, nếu tiên sinh đồng ý vào triều làm quan vì trẫm tận sức, bất luận tiên sinh có yêu cầu gì, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của đất nước, trẫm đều nguyện ý thực hiện.”
Trịnh Dung Trinh thật lâu không nói, cầm một quân cờ hạ xuống, Diệp Hoa cũng không nói, hai mắt sáng quắc nhìn hắn.
“Ngươi coi Tống Bình An là gì?”
Câu hỏi đột ngột của hắn làm Diệp Hoa ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nhìn thẳng Trịnh Dung Trinh chăm chú kiên định nói: “Hắn là người quan trọng nhất của trẫm.”
“Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Trong cung tĩnh dưỡng.”
Trịnh Dung Trinh nhìn thẳng y hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Trước khi trả lời ngươi, có thể cho ta gặp hắn không?”
Tống Bình An còn trẻ, thân thể lại khỏe mạnh, tĩnh dưỡng hơn mười ngày, chẳng những đã có thể xuống giường đi lại, mà còn có thể làm chút ít việc nặng. Từ trước đến nay hắn vốn là người không chịu ngồi yên, nằm trên giường mới mấy ngày đã khó chịu cực kỳ, thân thể vừa tốt lên một ít, đã từ chối sự giúp đỡ của mọi người, tắm rửa mặc quần áo đều muốn tự làm, nếu không phải không thể tự mình thay thuốc, hắn chắc chắn cũng sẽ từ chối y sĩ hỗ trợ.
Giờ phút này Tống Bình An đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, để y sĩ mỗi ngày một lần đến giúp hắn thay băng đổi thuốc.
Miệng vết thương trên người hắn hầu như đều đã kết vảy, chỉ một số ít vết thương nặng còn cần băng bó trị liệu. Tống Bình An thành thật hàm hậu nên đương nhiên cũng làm cho y sĩ trẻ tuổi chừng 20 này rất có hảo cảm, vì thế trong quá trình băng bó thường xuyên cùng hắn trò chuyện vài câu.
Biết bản chức của đại phu chính là chữa bệnh cứu người, bởi vậy Tống Bình An trước giờ luôn đối người am hiểu y dược kính trọng vạn phần, cho nên dù y sĩ nhỏ hơn hắn vài tuổi, hắn vẫn tôn kính đáp lời.
Cứ như vậy một hỏi một đáp, vết thương trên người Tống Bình An cũng đã băng bó xong, y sĩ thu thập dụng cụ bỏ vào hòm thuốc, hỏi hắn thuốc còn lại nhiều ít, cũng lại cẩn thận dặn dò một số việc cần chú ý rồi mới xách hòm thuốc rời đi.
Tống Bình An cung kính tiễn hắn ra cửa, nhưng khi xoay người về phòng, khóe mắt thoáng thấy một người đang đi về phía bên này, đứng lại hướng qua đó nhìn kỹ, đợi người đấy đến gần, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
“Trịnh..Trịnh huynh?”
“Bình An.”
Trịnh Dung Trinh mỉm cười, cũng không chờ hắn hoàn hồn, đã nhấc chân bước vào nhà.
Tống Bình An vội vàng theo sau. “Ngươi như thế nào lại tiến cung?”
“Ngươi đoán thử xem.” Trịnh Dung Trinh xem xét gian phòng một lượt, rất đơn giản, so với phòng chung của binh lính thì tốt hơn, nhưng cũng không có gì đặc biệt.
“Ngươi mau nói thẳng đi a, đầu óc ta ngu ngốc làm sao đoán được.” Tống Bình An đâu thể nào ung dung như hắn, sốt ruột đi quanh Trịnh Dung Trinh, trước quan sát tường tận xem thân thể hắn có cái gì khác thường không, rồi lại lo lắng nhăn mày rậm sợ hắn không lẽ lại một mình lẻn vào cung, bị người ta phát hiện thì biết làm sao đây.
“Tự nhiên là có người dẫn ta vào. Thương thế của ngươi sao rồi, không có vấn đề gì chứ?”
“Hoàn toàn không có việc gì!” Tống Bình An nhếch miệng cười, dùng sức vỗ vỗ ngực tỏ vẻ mình đã khỏe.
Trịnh Dung Trinh cười chắp tay thả lỏng sau lưng: “Bình An, có khách đến nhà, ngươi sao còn chưa mời ta ngồi xuống a.”
Tống Bình An lập tức kéo hắn đến một bên ngồi, lấy chén, rót trà.
“Thật có lỗi a Trịnh huynh, ở đây chỉ có trà không có rượu.”
Trịnh Dung Trinh cầm chén trà nhấp một ngụm, đặt xuống: “Không sao, dù sao ở đây cũng không phải nhà của ta hay ngươi, không cần để ý.”
Hắn nói xong lời này, Tống Bình An chợt nhớ tới một chuyện, liền khẩn trương ngồi xuống đối diện hắn: “Trịnh huynh, là ai dẫn ngươi vào? Gần nhất nội cung xảy ra chuyện, đang còn giới nghiêm, nếu như bị tr.a ra một mình vào cung sẽ rất nguy hiểm.”
“Ngươi nói chính là việc Lạc Đông Hải tư nhập hoàng cung, còn đánh bị thương hộ vệ?”
“Ngươi biết?” Tống Bình An kinh ngạc.
“Ngoài cung đều truyền khắp, ta còn biết rõ một trong hai hộ vệ bị thương là ngươi, cho nên lần này đặc biệt đến thăm ngươi.”
“Ngươi tới thăm ta ta rất vui, nhưng mà, ở đây không phải ai cũng có thể tới, Trịnh huynh, ta không muốn ngươi gặp chuyện không may.”
Gương mặt Tống Bình An tràn đầy lo lắng, Trịnh Dung Trinh lại thản nhiên cười cười: “Ngươi không cần sợ, người cho ta vào, chính là vị ở trên kia.”
Tống Bình An không hiểu ra sao, “A?”
Trịnh Dung Trinh nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn, cũng không nhân cơ hội trêu chọc, nói thẳng: “Chính là đương kim thánh thượng.”
Tống Bình An trừng to hai mắt: “Hoàng….Hoàng…”
“Đúng, chính là hoàng thượng.”
“Hoàng thượng y…y sao lại sẽ….”
Trịnh Dung Trinh rung đùi đắc ý cười: “Y tới tìm ta, cùng ta chơi cờ nửa tháng, còn tặng ta không ít rượu ngon, tất cả đều là ngự tửu, nhân gian hiếm có nha!”
Tống Bình An cau mày suy nghĩ một hồi, cảm thấy khó hiểu: “Hoàng thượng làm sao có thể biết chuyện của ngươi?”
Lúc này đến phiên Trịnh Dung Trinh ngạc nhiên: “Không phải ngươi nói cho y?”
Tống Bình An sợ hắn hiểu lầm, lắc đầu liên tục: “Hoàng thượng khi đó luôn bận tâm quốc sự, những chuyện ngươi nói với ta, ta cảm thấy có lý nên nói với y, lúc ấy Hoàng thượng cũng hỏi tên của ngươi, ta biết rõ ngươi không thích dính líu đến triều đình nên vẫn gạt chưa nói.” Hắn vội vã giải thích, hoàn toàn không nghĩ tới mình lỡ lời nói ra chuyện cực kỳ bí mật gì, chuyện đó hắn một mực giữ kín như bưng, rất sợ nói ra sẽ liên lụy đến người khác.
Trịnh Dung Trinh đặt tay trên mặt bàn, gõ nhẹ mấy cái. Vốn tưởng rằng Hoàng đế biết hắn là do Tống Bình An nói cho y biết, không ngờ Tống Bình An vẫn luôn giấu kín không nói. Trước mặt hắn, Hoàng đế không chút giấu diếm chuyện của y và Tống Bình An, cho nên mới khiến hắn hiểu lầm, nếu vậy Hoàng đế làm cách nào mà biết được hắn?
Tự suy đoán sau một lát, Trịnh Dung Trinh mới ngẩng đầu hỏi: “Bình An, tại sao ngươi lại có quan hệ với Hoàng đế?”
“Di?” Tống Bình An cả kinh đứng bật dậy, lại luống cuống chân tay, bối rối ngồi xuống: “Trịnh huynh, ngươi đang nói gì vậy nha, ta với hoàng thượng sao có thể…..”
Trịnh Dung Trinh híp mắt cười nhìn hắn: “Bình An, vừa nãy ngươi đều nói ra thôi, còn muốn giấu sao?”
“Di, ta có nói sao?” Tống Bình An cầm mấy cọng tóc khẩn trương hồi tưởng, cuối cùng vẻ mặt ảo não vỗ mạnh vào đầu mình. Nếu không có quan hệ gì, thì tại sao một hộ vệ canh gác cửa cung như hắn lại có thể nói chuyện với Hoàng đế, cũng từ đó giật dây bắc cầu truyền lại lời của Trịnh Dung Trinh cho y?
Nhìn vẻ khổ tâm của hắn, Trịnh Dung Trinh liền mở miệng để hắn đỡ phải tự trách: “Kỳ thật, là Hoàng đế nói chuyện của các ngươi cho ta.”
“Hoàng thượng nói.” Tống Bình An lúng ta lúng túng lặp lại.
“Có một phần là ta đoán. Bình An, ta đã từng nhìn thấy ngươi đi cùng y trên đường.”
Đi cùng y trên đường cái. Tống Bình An nhớ rõ chỉ có một lần duy nhất, lại không ngờ trùng hợp bị Trịnh Dung Trinh bắt gặp.
“Bình An, ngươi có thể nói thật với ta, một hộ vệ nhỏ nhoi như ngươi sao lại có quan hệ đó với vua của một nước được chứ.”
Tống Bình An đờ ra không biểu tình, chờ hắn lấy lại tinh thần, lại bởi không biết nên mở miệng như thế nào, nên cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc ngồi yên.
Lần đầu tiên thấy hắn bối rối như thế, Trịnh Dung Trinh biết hắn thật sự rất khó có thể nói ra, bèn vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ta nói rồi, nếu ngươi không muốn nói, thì không cần nói, Trịnh mỗ sẽ không cưỡng cầu.”
“Thật xin lỗi.” Tống Bình An áy náy túm chặt góc gối.
Thu tay lại, Trịnh Dung Trinh cầm chén trà nhấp một ngụm trà lạnh, thản nhiên nói: “Y từng bắt buộc ngươi sao?”
Tống Bình An không nói.
Một lát sau, Trịnh Dung Trinh lại hỏi: “Ngươi hận y?”
Tống Bình An không hiểu: “Tại sao ta phải hận hoàng thượng?”
“Y ép buộc ngươi, không phải sao?”
“Thế nhưng nếu là hoàng thượng phân phó, thân là hạ nhân, bất luận chuyện gì, không phải đều phải tuân theo sao?”
Trịnh Dung Trinh không hiểu, Tống Bình An lại càng không hiểu.
“Mặc dù có một vài chuyện ta vẫn không muốn đối mặt, nhưng chỉ cần hoàng thượng ra lệnh, ta đều sẽ nhất nhất làm theo, bởi vì hoàng thượng chính là hoàng thượng, mà ta chẳng qua chỉ là hộ vệ phụng hầu y.”
Quân là quân, dân là dân, quân là trời, mà dân chỉ có thể cúi đầu quỳ lạy. Nếu nói Tống Bình An ngu trung, thì vẻ mặt đương nhiên của hắn lại khiến người ta á khẩu không trả lời được. Tuy quan niệm của hắn và mình bất đồng, nhưng Trịnh Dung Trinh cũng không cảm thấy hắn như vậy là không tốt. Mỗi người cần có một niềm tin riêng, cho dù là không ràng không buộc, tự do tự tại, trong mắt một số người, cũng sẽ thành phóng túng bừa bãi.
“Vậy ngươi thấy y thế nào, trong lòng ngươi, Hoàng đế là một người như thế nào?”
Một câu của Trịnh Dung Trinh, làm Tống Bình An nhớ lại rất nhiều chuyện, từ khi bắt đầu cho tới tận bây giờ, từ sợ hãi khủng khoảng cho đến tin tưởng vô điều kiện, từ một đế vương cao cao tại thượng biến thành một người bình thường thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh hắn….
“Hoàng thượng y….” Tống Bình An chần chừ do dự, không biết nên nói thế nào cho thỏa đáng, nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: “Hoàng thượng….Y nói, y coi ta là người thân…Một hộ vệ nho nhỏ làm sao có thể làm người thân của hoàng thượng…Ta căn bản không dám có bất kỳ ý định trèo cao nào trong đầu, thế nhưng hoàng thượng….” Hoàng thượng tự mình ôm con của y đến trước mặt hắn, dạy Hoàng trưởng tử gọi hắn một tiếng cha.
Tống Bình An không thể nào quên ngày đó, đứa nhỏ một tuổi bi bô tập nói từng tiếng cha, cha, Hoàng đế ôm con mỉm cười nhìn hắn, cảnh tượng ấm áp khiến lồng ngực hắn vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Tống Bình An cúi đầu, chăm chú nắm chặt góc quần.
“Trịnh huynh, có lẽ ngươi sẽ xem thường ta…Nhưng ta đã hứa với hoàng thượng, sẽ vĩnh viễn ở bên y, bất kể là tư cách gì, địa vị gì, ta nghĩ cứ như vậy…mãi mãi….Cứ như vậy….Sẽ tốt hơn….”
Trịnh Dung Trinh không chớp mắt nhìn hắn, một lát sau trầm giọng nói: “Đây là lựa chọn của ngươi?”
“Phải.” Tống Bình An dùng sức gật gật đầu.
Trịnh Dung Trinh không nói nữa, từng ngụm từng ngụm uống cạn trà trong chén.
Cách một bức tường, trong gian phòng khác, Diệp Hoa ngồi trên ghế sát cạnh vách tường, nhiều năm tập võ, thính lực đặc biệt nhạy bén hơn xa người thường, nghe hết những gì Tống Bình An nói, khóe môi hơi hơi cong lên, trong lòng hạnh phúc không lời tả xiết.
Cho dù cuối cùng Trịnh Dung Trinh không đồng ý phò trợ y, nhưng có thể nghe được Tống Bình An giãi bày, cũng đã đủ để chống đỡ đến cùng.
Trịnh Dung Trinh không ngồi lâu, cũng không cần Tống Bình An đưa tiễn, theo đường đến lúc trước rời đi. Tống Bình An đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn, chờ hắn đi xa mới xoay người trở về phòng, nghĩ chắc hẳn sẽ không có ai tới nữa, liền đóng cửa lại. Nhưng lần này, căn phòng vốn nên chỉ có mình hắn lại nhiều thêm một người.
Tống Bình An sững sờ tại chỗ, chốc lát sau, mới bối rối hướng người nọ quỳ xuống: “Tiểu nhân Tống Bình An khấu kiến hoàng thượng….”
Người còn chưa quỳ hẳn xuống, đã bị người nào đó phi thân đến giữ chặt, không cho quỳ xuống.
“Trên người ngươi còn thương tích, đừng đa lễ như vậy nữa, đứng dậy.”
Diệp Hoa nửa uy hϊế͙p͙ nửa dịu dàng đỡ người cứng ngắc dậy, đợi hắn đứng vững sau thì nhìn kỹ hắn một hồi, nhịn không được vươn tay sờ sờ vết thương lộ bên ngoài. Động tác của y rất nhẹ, như sợ làm đau hắn, Tống Bình An ngây ngô cười nói: “Hoàng thượng, không có việc gì, tiểu nhân đã hết đau rồi.”
Diệp Hoa ngẩng đầu, nhìn hắn một cái thật sâu, dắt tay hắn dẫn hắn đi đến bên giường.
“Ngươi bị thương đã lâu, mà đến bây giờ trẫm mới đến thăm ngươi, ngươi có trách trẫm?”
Dù biết rõ người phía trước quay lưng lại với mình không nhìn thấy được, Tống Bình An vẫn vội vàng lắc đầu: “Không hề, hoàng thượng trăm công ngàn việc, sao có thể rảnh rỗi đến xem tiểu nhân. Hơn nữa nếu hoàng thượng muốn gặp tiểu nhân, cũng nên là tiểu nhân đến tìm hoàng thượng. Vả lại thân thể tiểu nhân từ trước đến nay rất mạnh khỏe, một chút vết thương nhỏ mà thôi, qua vài ngày đã tốt rồi!”
“Không phải!”
Đi đến bên giường, Hoàng đế đột nhiên xoay người nhìn thẳng hắn.
“A?” Tống Bình An ngơ ngẩn.
“Trẫm không đến gặp ngươi, là vì sợ hãi sau khi nhìn sẽ không nhịn được.”
“Không nhịn được?” Tống Bình An không hiểu ra sao.
“Đúng vậy.” Hoàng đế dịch ra phía sau một bước, ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn hắn, “Sợ hãi tận mắt thấy vết thương trên người ngươi sau, sẽ không nhịn được đại khai sát giới.”
Tống Bình An kinh ngạc nhìn Diệp Hoa, thấy trong mắt y lấp lánh vô số ánh sao.
“Trẫm đã hứa với ngươi, sẽ không giết người bừa bãi, trẫm sẽ cố gắng làm được.” Diệp Hoa chợt cười, nụ cười không có nửa điểm tạp chất, chỉ có thuần khiết, sáng ngời, Tống Bình An nhìn đến ngây ngốc ngơ ngác.
“Vừa rồi ngươi nói vết thương của ngươi đã tốt hơn rồi, có thể cho trẫm xem không?”
Đứng nguyên tại chỗ, nhìn ánh sáng trong mắt Diệp Hoa, trừ bỏ ôn nhu, còn có chút lo lắng, Tống Bình An im lặng một lát, sau đó không chút kháng cự chậm rãi cởi quần áo ra. Hiện tại đang là mùa hè nóng bức, trên người hắn chỉ mặc một áo khoác ngắn bằng vải bố, bên trong mặc một bộ áo lót chất vải tốt hơn một chút. Khi hắn cởi xong đứng trước mặt Diệp Hoa, thì người ngồi trên giường lại nói: “Trên đùi có thương tích?”
Tống Bình An khẽ gật đầu nhỏ giọng nói: “Có.”
“Vậy cởi cả quần nữa.”
Lần này Tống Bình An có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi cởi quần ra, cúi đầu trần truồng mặc người trên giường nhìn khắp một lượt.
Qua ước chừng một phút, Diệp Hoa mới mở miệng nói: “Bình An, xoay người lại quay lưng về phía trẫm.”
Tống Bình An ngoan ngoãn làm theo, đương cả lưng hiện ra trước mắt Diệp Hoa, Tống Bình An tựa hồ nghe thấy y thấp giọng gằn một câu: “Cho con chó kia ch.ết quá nhanh rồi!”
Thương tích trên lưng Tống Bình An so với vết thương trên ngực nặng hơn rất nhiều, mới đầu hắn căn bản không thể nằm được, chỉ hơi động đậy chỗ bị thương đã đau đến toàn thân run rẩy, nằm trên giường ngủ ly bì suốt bốn, năm ngày, tình huống mới đỡ hơn một chút. Hiện giờ trên lưng hắn phần lớn vết thương đã đóng vảy, chỉ có một ít là vẫn còn phải dùng băng vải băng bó, nhưng chỉ cần để lộ ra, mấy vết sẹo đó đều có thể khiến người nhìn thấy khiếp sợ hồi lâu.
Tống Bình An còn đang nghi hoặc Hoàng đế có phải là mắng chửi ai đó hay không, người ngồi phía sau đã nói.
“Bình An, đến.”
Tống Bình An không khỏi quay đầu lại, thấy Hoàng đế cau mày hướng mình duỗi tay, bộ dáng muốn ôm lấy.
“Hoàng thượng….” Tống Bình An do dự.
“Đến.” thấy hắn bất động, lông mày Hoàng đế lại nhăn thêm. “Đến cho trẫm một cái.”
Ôm….
Tống Bình An buồn cười. Hắn cũng đâu phải trẻ con, ôm cái gì nha. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng dưới sắc mặt dần dần thiếu kiên nhẫn của Hoàng đế, hai chân của hắn vẫn không chịu khống chế đi về phía Hoàng đế, cả người lọt vào trong lồng ngực y.
Diệp Hoa cẩn thận ôm eo hắn, sợ sẽ động đến miệng vết thương làm hắn đau thêm. Ôm lấy hắn sau, Diệp Hoa tỉ mỉ nhìn từng vết thương trên người hắn, quang âm trong mắt dần dần trở nên thâm trầm.
Bình An trần truồng cứng ngắc nằm trong lòng y không dám lộn xộn, thấy Hoàng đế thật lâu không nói lời nào, ý niệm vừa chuyển, không khỏi bổ sung: “Hoàng thượng, tiểu nhân giờ đã thật sự không còn đau nữa, không cần lo lắng.”
Người dù trì độn đến đâu cũng có vài phần mẫn cảm, lời này của hắn chuẩn xác đâm sâu vào lòng Diệp Hoa, làm y bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.
Đối diện hai mắt Diệp Hoa, Tống Bình An lại ngốc hồ hồ nghiêng đầu, con ngươi đen láy tràn đầy nghi vấn: Làm sao vậy, hoàng thượng?
Một tia sáng xẹt qua mắt Diệp Hoa, hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng đột nhiên đứng lên ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
“Hoàng thượng?” Tống Bình An bối rối muốn ngồi dậy, lại bị người đè lại.
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Hoa chặn hắn lại, hai tay sườn nâng nửa người trên của hắn, chăm chú nhìn hắn: “Như vậy, có làm đau ngươi không?”
“Không đau.” Không có nửa điểm cảm giác nguy cơ, Tống Bình An thành thực lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Hoa không khỏi cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên trán hắn, rồi dời xuống mắt,….
“Hoàng thượng!” khi môi y lướt xuống ý đồ hôn lên môi hắn, Tống Bình An sợ tới mức quay mặt sang bên.
Diệp Hoa có chút mất hứng nằm cằm hắn ép quay thẳng lại.
“Đừng lộn xộn, vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi hẳn, trẫm sẽ không làm gì cả, chỉ hôn nhẹ ngươi thôi.” Dứt lời cũng không chờ Tống Bình An đáp lại, xem chuẩn nơi mình khát vọng đã lâu, thẳng hôn lên đi.
Tống Bình An cứng người mặc y ngậm lấy môi mình, vừa kiên quyết vừa cường thế xâm lấn khoang miệng hắn, sau cùng ôn nhu đoạt lấy, hết thảy đều giống như mọi lần, rồi lại như khác biệt, hợp tình hợp lý mà lại ngoài ý liệu. Tựa như Tống Bình An nghĩ rằng chuyện này rõ ràng không nên xảy ra, thế nhưng lại khiến hắn trầm mê đến thế, như trúng độc, như say nghiện, thanh tỉnh thì muốn chạy trốn, lạc vào thì cam nguyện tùy nó tiêu vong, vô oán vô hối.
Kỹ xảo của Diệp Hoa cực tốt, Tống Bình An chậm chạp rồi còn trúc trắc vẫn như trước theo y bài bố, bất tri bất giác, hai tay vốn nên rủ tại bên hông, không biết từ lúc nào đã tận tình hoàn lên cổ, duy trì liên tục làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, tại thời khắc này quên đi hết thảy rụt rè.
Bởi vì lo cho thương tích trên người Tống Bình An, lần này Diệp Hoa quả thực cái gì cũng không làm, nụ hôn dài qua đi, hôn nhẹ lên trán người bị y hôn đến nhuyễn ra, nghiêng người nằm xuống, đỡ lấy đầu hắn để hắn dựa vào vai mình, tay kia thì đặt bên eo hắn.
Chờ Tống Bình An khôi phục tỉnh táo mới phát hiện mình nằm trong lòng Hoàng đế, vừa động thoáng cái đã bị Hoàng đế đè lại: “Nằm yên, đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi đi, trẫm cùng ngươi.”
Tống Bình An ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy y mỉm cười, lập tức không dám tiếp tục nhìn thẳng, bối rối cúi đầu, tim đập như nổi trống. Bàn tay đặt trên eo hắn nóng đến mức phảng phất như muốn làm bỏng da, khoảng cách hai người gần sát đến nỗi Bình An thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm đặc biệt trên người Hoàng đế. Mặc dù không phải lần đầu tiên ôm ngủ như vậy, nhưng giờ này khắc này, mặt không hiểu sao lại nóng lên, ngực cũng nhảy dồn dập….
Nghĩ thầm rằng cách ra một chút có thể đỡ hơn, thế nhưng mới hơi dịch ra, đã bị cường ngạnh kéo sát lại, mà còn càng gần hơn nữa, gần đến cả hơi thở cũng giao hòa cùng nhau.
Biết rõ người trong lòng lại thẹn thùng, Diệp Hoa hiểu ý cười, càng vòng tay ôm chặt thêm. Cũng không biết tại sao, chỉ là thích trêu chọc hắn, thích nhìn hắn đỏ mặt ngượng ngùng, còn thích nhìn bộ dáng hắn khó xử. Tấm lưng đã từng thẳng tắp kia, thiếu niên chỉ biết ngốc ngếch cười cười ấy, vì y, mà lộ ra đủ loại biểu tình chỉ riêng mình y có thể nhìn thấy, chỉ cần nghĩ như vậy, tâm tình đã cực kỳ sung sướng như có thể bay lên vậy.
Diệp Hoa gác cằm lên đầu hắn, dịu dàng vuốt ve.
“Bình An, trẫm sẽ không để chuyện đó lập lại với ngươi lần nữa.”
Tống Bình An lập tức đã hiểu chuyện y nói là chuyện gì, nghĩ muốn nói điều gì đó, nhưng sau cùng, chỉ là đem đầu nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng mà vùi sâu vào ngực y.
Cứ như vậy yên lặng thật lâu, đương người trong lòng truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Diệp Hoa biết Bình An đã ngủ.
Cẩn thận buông hắn ra, lại chăm chú nhìn một lượt, cuối cùng mới rón ra rón rén xuống giường, dùng chăn mỏng đắp cho hắn, rồi mới lưu luyến không rời chậm từng bước rời đi.