Chương 12

Dưới la quần nguyệt sắc là giày thêu đỏ sậm mạ vàng, hướng lên trên một chút, tố vân cẩm tím nhạt buộc vòng quanh eo thon tinh tế, tay ngọc trong tay áo hoa mỹ khéo léo nắm nhẹ, chỉ lộ ra đầu ngón tay ánh màu xanh nhạt ngọc lưu ly nơi vạt áo, càng thêm tự phụ.


Dáng người đẹp như vậy, ý vị đẹp như vậy, có lẽ nên xứng với dung nhan khuynh quốc khuynh thành.


Chỉ tiếc, cứ việc cô gái trước mặt tóc đen như mực, da trắng như tuyết, lại chỉ có ngũ quan bình thường…… Khi ánh mắt Lưu Húc Nghĩa đảo qua khuôn mặt bình thản không gợn sóng của đối phương bỗng nhiên trở nên ảm đạm, thậm chí không hiểu sao còn có chút tiếc hận.


Cứ việc loại biểu tình này biến hóa giây lát lướt qua, nhưng vẫn thu hết vào đáy mắt Cẩm Dạ, khóe môi nhẹ dương, nàng lơ đễnh cúi thấp thân mình, nhẹ giọng nói:“Cẩm Dạ bái kiến Thái Thú đại nhân.”


Lưu Húc Nghĩa cười cười, khách khí nói:“Không cần đa lễ.” Nói xong quay đầu lại vỗ vỗ người đàn ông trung niên bên cạnh:“Tô viên ngoại thật có phúc, lệnh thiên kim tri thư đạt lễ như vậy, dịu dàng động lòng người, nói vậy bình thường giúp Tô viên ngoại chia sẻ không ít tâm sự đi.”


[tri thư đạt lễ: học rộng và cư xử đúng lễ nghi]
“Nào có nào có, nha đầu kia không có ưu điểm gì, chính là tính tình tốt, giống mẹ nàng.” Tô Khởi Vượng toét miệng, trên mặt ẩn hàm một chút đắc ý cùng vui mừng.


available on google playdownload on app store


Cẩm Dạ long long cổ tay áo, ở trong lòng không tiếng động thở dài, chẳng qua là người khác khách sáo mà thôi, cha còn cố tình coi như thật. Nhìn vẻ mặt Tô Khởi Vượng cười ngây ngô, nàng mím môi, từ trong tay nha hoàn phía sau lấy ra lễ vật, tiện đà nhỏ giọng nhắc nhở:“Cha, chớ chậm trễ nhiều thời gian của đại nhân.“


Tô Khởi Vượng phản ứng lại, vội vàng hai tay dâng:“Đây là tâm ý của hạ quan, cung chúc đại nhân năm mươi đại thọ, thăng quan tiến chức, tiền tài vô bờ.” Ngay sau đó nắp hộp bị xốc lên, bên trong là đồng tử chiêu tài bằng vàng, ước chừng cao một thước, hình thái đầy đặn, trông rất sống động, tay cầm một viên mã não màu đen to như nắm tay trẻ mới sinh, giá trị không cần nói cũng biết.


[đồng tử chiêu tài: đứa trẻ ôm hay cầm thoi vàng, ở đây là mã não]


Lưu Húc Nghĩa nhìn lên, ánh mắt sáng vài phần, đảo qua thái độ không nóng không lạnh lúc trước, cố ý nâng mặt quở trách nô bộc:“Các ngươi là một đám đầu gỗ, còn thất thần làm gì, nhanh chóng mang Tô viên ngoại vào phòng khách.” Quay đầu lại thay khuôn mặt tươi cười:“Tô viên ngoại, mời vào bên trong, đêm nay cần phải chơi thật tận hứng.”


“Nhất định nhất định.” Tô Khởi Vượng chắp tay, lập tức nâng chân bước vào, Cẩm Dạ cũng thế, theo sát phía sau phụ thân.


Hai người một trước một sau vào phòng, nhưng thấy bên trong tiếng người sôi trào, ăn uống linh đình, hơn mười bàn bát tiên phân biệt rõ rệt, trên tháp có thể thấy được các loại quan to hiển quý, quần áo hiển quý, vẻ mặt hoặc cao ngạo hoặc khiêm tốn, tốp năm tốp ba tụ lại, cao giọng đàm tiếu.


“Nghe nói Chung Thị Lang tháng trước lại cưới một mĩ thiếp vào cửa, nay ngồi hưởng tề nhân chi phúc, thực làm hạ quan hâm mộ không thôi.”
[tề nhân chi phúc: cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp]


“Lời này sai rồi, bên người ta cũng chỉ hai người, làm sao so được với Phương thống lĩnh ở những nơi phong lưu đều có hồng nhan tri kỷ, nghe nói hoa khôi ngàn vàng khó cầu ở Thiên Hương Lâu cũng cam nguyện đón ông thành nhập mạc chi tân, thật sự làm người ta bội phục.”
[nhập mạc chi tân: bạn tình mới]


Tùy ý có thể nghe mọi việc trắng trợn như thế, Cẩm Dạ cau mày, không khỏi có chút phản cảm, nghĩ lại thấy may mắn hôm nay phân phó Sơ Tình cẩn thận chú ý A Sở, cho nên mới để nàng ở nhà. Nếu Sơ Tình ở trước mắt, tất vì lời nói không sạch sẽ trắng trợn như vậy mà căm giận bất bình, không chừng còn ồn ào xảy ra chuyện gì đó.


Nhớ tới lúc Sơ Tình tức giận quai hàm bạnh ra, Cẩm Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, ý cười nhợt nhạt ánh vào đáy mắt.
“Hai vị ngồi ở chỗ này đi.” Thanh niên dẫn đường cẩn thận sửa sang chỗ ngồi, xoay người nói:“Nếu không có phân phó gì, tiểu nhân trước hết đi xuống .”


Cẩm Dạ không đáp lời, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Tô Khởi Vượng đang xấu hổ cùng một vị quan viên hàn huyên, xoa xoa tay vẻ mặt câu nệ, hiển nhiên là không thể ứng đối. Nàng tâm niệm vừa động, liền gọi người hầu đang muốn rời đi:“Chờ một chút.”


Thanh niên dừng lại bước chân, cung kính nói:“Tiểu thư còn có gì phân phó?”
Cẩm Dạ chỉa chỉa vị trí cách đó không xa:“Có thể phiền toái đổi chỗ khác cho chúng ta hay không?”


Thanh niên sửng sốt, tiện đà nói:“Mong tiểu thư thứ lỗi, vị trí kia là chủ nhân nhà ta giữ lại cho khách quý, nếu có thể xác định không đến, chỗ ngồi này đổi cho tiểu thư cũng không sao, có điều ngài ấy nay vẫn chưa đáp lời, cho nên……”


Cẩm Dạ nhăn mặt mày, người nào vô lễ như vậy, cư nhiên ngay cả thọ yến của người ta sắp mở màn còn chưa đáp ứng, cố tình Lưu Thái Thú kia còn phải hạ mình, không dám lung tung thu hồi vị trí thuộc về người nọ, điều này làm cho nàng có chút tò mò –


“Xin thứ cho ta vô lễ, xin hỏi vị khách quý kia là……”


Thanh niên do dự sau một lúc lâu, bất đắc dĩ nói:“Kỳ thật tiểu nhân cũng không quá rõ ràng, chủ nhân nhà ta vẫn chưa công khai, gã sai vặt đưa thiệp mời cũng không có can đảm mở ra nhìn kỹ, chỉ biết là nhân vật lớn hết sức quan trọng trong triều đình.”


Cẩm Dạ gật đầu, thấy đối phương thật không biết, liền mỉm cười nói:“Như vậy chúng ta ngồi ở tại chỗ đi, làm phiền tiểu ca .”


Thanh niên thụ sủng nhược kinh, cho tới bây giờ đều là nô tài chịu mắt lạnh chế ngạo, làm sao gặp được tiểu thư khuê các hiền hòa như người trước mắt, không khỏi có chút cảm động nói:“Nếu tiểu thư không ngại, tiểu nhân cũng có thể an bài một bàn khác gần chủ tọa.” Dừng một chút lại bổ sung:“So sánh với chỗ kia mà nói càng im lặng.”


“Đa tạ.” Cẩm Dạ vui vẻ, kéo phụ thân,“Cha, con đau đầu.”


Nghe vậy Tô Khởi Vượng vội vàng nói:“Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Ai ai, cha sớm bảo con ở nhà tĩnh dưỡng, con lại muốn đi theo ra.” Vì lo lắng, giọng điệu hắn nói chuyện cũng thay đổi, ngay cả lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi nóng.


“Không có việc gì.” Cẩm Dạ cười dịu dàng, tiến đến bên tai Tô Khởi Vượng nhỏ giọng nói:“Chính là cảm thấy có chút choáng, không bằng chúng ta ngồi bên kia đi?” Chỉ ngón tay.
“Được được, đều theo con.” Tô Khởi Vượng cẩn thận nắm tay con gái.


Chỗ ngồi mới kỳ thật cách vị trí trên kia chỉ hai thước khoảng cách, bàn đối diện không người, bên cạnh lại ngồi Cẩm Dạ, Tô Khởi Vượng tự nhiên mừng rỡ thanh nhàn, vừa gắp thức ăn cho con gái vừa chỉ vào mấy vị công tử nói:“Con nhìn một cái, vài người này so với người trong lòng con như thế nào?”


Cẩm Dạ thiếu chút nữa ch.ết nghẹn, một hồi lâu sau mới thốt ra giọng nói phiến tình:“Cha – con gái không để ý tới người.”


“Con gái lớn không thể giữ trong nhà, con gái lớn không thể giữ trong nhà a.” Tô Khởi Vượng cười ha ha, sau một lúc lâu sắc mặt lại ảm trầm, thấp giọng nói:“Cẩm Dạ, ngày đó cha đánh mất chiếc nhấn phỉ thúy người trong lòng con đưa cho, con……”


“Mất rồi thì thôi, cũng không vội vàng, lần sau để hắn cho một cái nữa cũng được.” Cẩm Dạ cười có chút cương, nhớ tới ý nghĩa chân chính của chiếc nhẫn kia đối với mình đơn giản chỉ là dấu hiệu báo thù, lại nhìn biểu tình của cha bao hàm xin lỗi, không hiểu sao lại cảm thấy áy náy.


“Vậy khi nào con mới nói cho cha tên của hắn?” Tô Khởi Vượng tha thiết hỏi:“Tuy rằng cha rất muốn giữ con lại vài năm, nhưng kỳ thật tuổi con cũng không nhỏ, nam lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, việc này…… không thể chậm trễ.”


“Vâng, qua mấy ngày nữa con sẽ nói cùng cha nghe.” Cẩm Dạ hàm hồ qua loa tắc trách, kỳ thật ngay cả chính nàng cũng không biết tên của “ý trung nhân”, sao có thể nói cho cha.


Rượu quá ba tuần, Lưu Húc Nghĩa mới chậm rãi đến, một tay cầm chén vàng, một tay kia lấy bình ngọc rót đầy chén, cực hào khí một ngụm uống hết, cao giọng nói:“Các vị đại nhân hôm nay đến đây là vinh hạnh của Lưu mỗ, bản quan riêng an bài ca múa cùng hát kịch, đêm nay chư vị nhất định phải không say không về!”


Mọi người đều nâng chén phụ họa:“Không say không về! Không say không về!”


Cẩm Dạ nhìn bàn đối diện trống rỗng, lại nhìn mất mát thản nhiên trên mặt Lưu Húc Nghĩa, không khỏi đoán vừa rồi hắn chậm chạp không vào có phải là ở ngoài cửa đợi vị khách quý kia hay không…… có điều xem tình trạng trước mắt, hình như hắn mất hứng mà về.


Trường hợp bắt đầu trở nên náo nhiệt, không ngừng có người đi lên kính rượu hàn huyên, thọ tinh ai đến cũng không cự tuyệt, thề cùng mọi người uống cho thống khoái.
[thọ tinh: người được mừng thọ]


Cẩm Dạ đang cầm ly trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, lẳng lặng chờ đợi, suy nghĩ duy nhất là mong mỏi những lời chúc mừng thao thao bất tuyệt này có thể nhanh chóng qua sớm một chút, mình chú ý, chẳng qua chỉ có gánh hát Kịch Võ kia mà thôi.


Đang lúc hết sức ầm ĩ, bên ngoài thình lình tiến vào một đội võ sĩ áo đen, huấn luyện có tố chất, ngay sau đó truyền đến tiếng hô thật dài:“Nghiêm tướng đến –”
Không khí đột nhiên ngưng lại.


Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, nơi đó sớm bị các võ sĩ dọn ra một vị trí rộng mở, mà nam tử đứng yên chính giữa dường như không để ý chút nào đến những ánh mắt dính trên người mình, vẫn như cũ nhàn tản, tươi cười băng lạnh.


Nhìn chung mà nói, thân là nam tử bộ dạng quá mức tinh xảo thật sự không coi là một chuyện tốt, sau lưng luôn bị người ta nói là quá mức son phấn do đó tổn hại khí khái nam nhi. Nhưng Nghiêm Tử Trạm cố tình chính là ngoại lệ, dáng người hắn cao to, nhìn người khác luôn ba phần bễ nghễ bảy phần xa cách, mặc dù cười cũng là có lệ, thêm vào mỹ mạo như vậy, luôn làm cho người ta không hiểu sao liền sinh ra lòng sợ hãi không dám tiết độc.


Thật giống như mọi người trước mắt, chỉ thoáng nhìn hắn liếc mắt một cái, lại lập tức rời đi tầm mắt, kinh sợ để lộ tươi cười. Có điều Lưu Húc Nghĩa lại mừng rỡ, vốn chỉ xét thấy lễ phép mới tặng thiệp mời, chưa bao giờ ôm hy vọng quá lớn, không ngờ Tể tướng đại nhân phá lệ đến đây, nay nói đến thật là làm cho mặt mũi hắn tăng nhiều.


“Nghiêm, Nghiêm tướng, hạ quan không tiếp đón từ xa, mong ngài chớ nên trách tội.” Hắn hơi gập thắt lưng, tự mình đem khách quý đón vào ghế trên, mặt mày không dấu được hư vinh đắc ý.


“Cũng là thọ yến của Lưu Thái Thú, bổn tướng sao có thể không đến.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói:“Người đâu, thay ta dâng hạ lễ.”


Ống tay áo vung lên, liền có một đại hán màu da ngăm đen đi nhanh đến, thể trạng cường tráng, thân hình so với thường nhân mà nói cao lớn vài phần, càng làm người ta ngạc nhiên là cánh tay phải hắn ngồi một cô gái tuổi thanh xuân, khăn che mặt màu vàng nhạt, mắt đẹp lưu chuyển, quyến rũ ngàn vạn.


“Bảo Hạnh nguyện chúc Lưu đại nhân phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn, tùng bách vĩnh thanh.” Nàng nói chuyện đồng thời nhảy xuống khỏi cánh tay tráng hán, thân hình nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, váy dài nửa trong suốt không che được xuân sắc, da thịt tuyết trắng phần eo lộ ra bên ngoài, một đám đàn ông nhìn thẳng mắt.


Sắc đẹp trước mặt, Lưu Húc Nghĩa cũng không miễn cưỡng, ánh mắt tham lam xẹt qua bóng dáng thướt tha của cô gái, còn không quên nịnh nọt nói:“Nghiêm tướng tâm tư cẩn trọng, hạ quan mới vừa rồi còn đang tự trách đã quên mời các vũ nữ lại đây vì chúng đại nhân nhảy mấy khúc trợ hứng, xem ra trước mắt không cần lại phát sầu ……”


Nghiêm Tử Trạm híp dài mắt, khẽ cười nói:“Sao Lưu Thái Thú lại nghĩ bổn tướng chính là mời nàng đến khiêu vũ?”
Nghe vậy trên mặt cô gái lướt qua thần sắc kinh hoảng, sau một lúc lâu lại kiệt lực dấu đi.


Nghiêm Tử Trạm tựa vào bàn, ung dung đảo qua mọi người, dừng lại trên người cô gái một chút, cuối cùng chống lại ánh mắt Lưu Húc Nghĩa:“Vị cô nương Bảo Hạnh này giỏi ca múa, trăm hoa lộng lẫy một cành mẫu đơn, bổn tướng nghe nói Thái Thú tinh thông âm nhạc, giữ nàng tại bên người, nói vậy ngày sau cũng có thể cho ngươi không ít niềm vui.”


Mọi người ồ lên, văn bản luật pháp của Đại Trì rõ ràng cấm kỵ hoang ɖâʍ vô độ, tuy nói phu nhân Lưu Húc Nghĩa sớm ch.ết bệnh nhiều năm, nhưng công khai đưa đàn bà như vậy, trừ bỏ người luôn làm theo ý mình như Nghiêm Tử Trạm thật đúng là không vài người có thể làm ra.


Lưu Húc Nghĩa tự nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn không nên biểu lộ sắc mặt vui mừng vui vẻ nhận, nhưng về phương diện khác lại sợ đắc tội trọng thần triều đình, trong lúc bàng hoàng cư nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Như thế nào? Lưu Thái Thú không thích?” Nghiêm Tử Trạm lạnh lạnh hỏi.


Lưu Húc Nghĩa trắng mặt, đang muốn trả lời, cô gái kia trước hết quỳ xuống, nũng nịu nói:“Xin cho thiếp trước vì Lưu đại nhân dâng lên một điệu múa chúc thọ, nếu đại nhân không vừa lòng, lại để thiếp đi cũng không muộn.”


Nghiêm Tử Trạm nhếch môi, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh, người nọ nhìn chằm chằm Bảo Hạnh, lơ đãng lại lộ ra loại ánh mắt khát vọng đốt lòng, liên thanh nói:“Được được, ngươi có mang nhạc công đến không?”
Cô gái giơ tay chỉ một chút:“Hắn.”


Mọi người chăm chú nhìn lên, thấy đại hán đi theo phía sau như ảo thuật lấy ra từ sau lưng một nhạc khí tạo hình cổ quái, tiện đà khoanh chân ngồi xuống, ngón tay thô gẩy động cầm huyền, âm sắc lại ngoài ý muốn thanh thúy êm tai.
Mỹ nhân khinh vũ, một thoáng khuynh thành.


Tất cả mọi người không chuyển mắt nhìn chằm chằm giữa sân, duy chỉ có một người ngoại lệ.


Cẩm Dạ rạp người lên bàn, đầu ép tới cực thấp, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng ngược, tim đập như nổi trống, giờ phút này mặc dù đầu ngón tay dùng sức kháp lòng bàn tay cũng không thể đánh tan cảm xúc như đất rung núi lở trong lòng.


Người kia, người gọi là “Nghiêm đại nhân” kia sao lại ở chỗ này!


Cẩm Dạ cắn môi dưới, cuộc đời lần đầu tiên chân tay luống cuống. Mới vừa rồi khi hắn tiến vào nàng gần như nghĩ chính mình nhìn nhầm, dung nhan tuyệt đẹp không tỳ vết kia ở trong mắt nàng, không thể nghi ngờ là một liều thuốc mạnh, trình độ không thua mãnh thú hồng thủy. Mà nhìn tình hình trước mặt xem ra, hắn chính là khách quý mà Lưu Thái Thú vẫn chờ, thân ở địa vị cao, quyền khuynh hướng dã.


[Mãnh thú hồng thủy: thú dữ, lũ lớn -> ý chỉ những thứ rất nguy hiểm]
[Quyền khuynh hướng dã: nắm quyền cả trong dân chúng lẫn triều đình]


Vừa nghĩ đến, nàng liền cảm thấy uể oải, kể từ đó, cơ hội báo thù chẳng phải càng nhỏ bé sao? Bên cạnh người đàn ông như vậy nhất định cao thủ nhiều như mây, tướng phủ cũng tất nhiên là thủ vệ sâm nghiêm, sợ ngay cả ruồi bọ cũng không thể bay vào…… Bỗng nhiên ý chí mãnh liệt hơn nửa tháng qua vẫn tồn tại liền từ trong cơ thể rút đi, nàng không nhịn được thở một hơi thật dài.


Tô Khởi Vượng nghe được động tĩnh, thân thiết sán lại đây:“Có phải cảm thấy không thú vị hay không? Bằng không lát nữa cha mang con rời đi trước.”


“Như vậy có thể sao? Có thể quá thất lễ hay không?” Cẩm Dạ đè thấp cổ họng nói, e sợ bị Nghiêm Tử Trạm phát hiện, đành phải tận lực bất động thanh sắc dùng tay áo che nửa bên mặt.


“Ta đi nói với Thái Thú đại nhân một tiếng, thuận tiện cũng cùng Nghiêm tướng……” Tô Khởi Vượng tạm dừng sau một lúc lâu, thanh âm không chịu khống chế run lên:“Nghiêm tướng kia nhìn qua là bộ dáng lạnh như băng bất cận nhân tình, thôi cha cứ thất lễ một lần đi.”


Cẩm Dạ gật đầu:“Vậy chúng ta đi trước, cánh cửa gã sai vặt dẫn đường vào ngay tại chỗ rẽ cách đó không xa, chúng ta đi ra ngoài từ nơi đó.”


Làn điệu càng ngày càng vui, cô gái cũng càng múa càng không bị cản trở, sa mỏng làn váy cũng bị vén đến bắp đùi. Thừa dịp đại bộ phận người khác thần hồn điên đảo, Cẩm Dạ vụng trộm kéo kéo tay áo Tô Khởi Vượng:“Cha, đi nhanh đi.”


“Được.” Tô Khởi Vượng nhanh chóng khởi động thân mình.


Vì cái bàn thấp, thân hình hắn lại béo, khi duỗi thẳng chân đứng lên bụng không khéo đỉnh vào góc bàn, hắn lại không hề phát hiện, vẫn như cũ định nhanh chóng đứng thẳng thân mình, dưới động tác mạnh tạo thành hậu quả không thể bù lại –


Bàn bát tiên đổ chỏng vó, chén bát ‘rầm rầm’ nát bét.
Trong giây lát, tiếng đàn im bặt đình chỉ.


Tô Khởi Vượng xấu hổ đứng tại chỗ, cười gượng nói:“Nếu làm chư vị mất hưng trí, thật sự ngượng ngùng, mời tiếp tục, mời tiếp tục.” Thật cẩn thận lướt qua mảnh nhỏ, khuôn mặt hắn bởi vì căng thẳng mà đỏ lên.
Đương nhiên, Cẩm Dạ cũng không tốt hơn chỗ nào.


Chân bước ra nửa bước chậm rãi thu hồi, nàng đứng ở nơi đó, lại lần nữa thay tư thái dịu dàng, mặt mày cúi thấp, môi đỏ mọng mân nhẹ. Nhưng ngầm bên trong lại là cảm xúc hoàn toàn bất đồng, tría tim đập không quy luật kia tiết lộ ra bối rối, nàng chỉ có thể mượn hô hấp dài hơi để điều chỉnh tâm tính, cố gắng báo cho mình không cần nghĩ đến hậu quả bị hắn phát giác.


Thật lâu sau, rốt cục có giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên:“Tiếp tục đi.”
Tất cả khôi phục như lúc ban đầu, nô bộc quỳ rạp trên mặt đất dọn dẹp đống hỗn độn.


Cẩm Dạ nhẹ nhàng thở ra, khi ngẩng đầu lại chống lại ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Nghiêm Tử Trạm, nàng chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, nhớ lại đêm đó hắn tàn nhẫn, còn có trong mắt gắn đầy máu me giết chóc, không khỏi có chút tuyệt vọng.


Khoảng cách gần như vậy, tầm mắt hoài nghi như vậy, quả thực trời muốn diệt nàng sao?






Truyện liên quan