Chương 32: Ngũ cầm quy lai
Hương Loan mỉm cười nói:
" Ta tin ngươi. Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết ngươi định làm thế nào đi? "
.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia kiên định:
" Chúng ta lên tường thành quan sát tình hình đã đã "
.
" Hảo, ta sẽ theo ngươi đến cùng. Nếu thành công, ngươi chính là anh hùng của Mễ lan đế quốc. Nếu thất bại, chúng ta sẽ đều trở thành thiên thần "
.
Diệp Âm Trúc chợt phát hiện, bây giờ nụ cười của Hương Loan càng trở nên động lòng người.
Tô Lạp nói:
" Các ngươi cứ đi trước đi, ta đi xem có giúp được Áo Lợi Duy Lạp được gì không "
.
Hương Loan nói:
" Không, ngươi nên lưu lại. Ngươi là thích khách, trên chiến trường nếu trực diện đối mặt với địch nhân sẽ có tác dụng không lớn, chi bằng cứ lưu lại bên cạnh Diệp Âm Trúc, có lẽ sẽ trợ giúp được hắn nhiều việc đấy. Tại đỉnh núi tình huống không phải cũng thế này sao? "
.
Tô Lạp nhìn về phía Âm Trúc, chỉ thấy Diệp Âm Trúc hướng tới hắn gật đầu.
Bốn người lên đến tường thành của Khoa ni á thành phát hiện tất cả các ma pháp sư của học viện đều đã ở đây, xem ra Áo Lợi Duy Lạp đã chuẩn bị sẵn cho Diệp Âm Trúc. Áo Lợi Duy Lạp đã biết không cách nào ngăn cản ý định của vương tử và công chúa, chỉ còn cách toàn lực phối hợp vậy.
Đám ma pháp sư hình như cũng đã biết thân phận của Hương Loan, khi thấy nàng lên khom người hành lễ. Áo Lợi Duy Lạp cũng có mặt trong số đó, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói với Âm Trúc:
" Thẳng thắn mà nói, ta không biết ngươi là loại dũng cảm hay ngu ngốc nữa. Nhưng chuyện đã đến nước này, vô luận thế nào ngươi cũng không được phép thất bại. Sự an toàn của công chúa điện hạ giao cho ngươi "
. Nói xong, hắn quay người qua Hương Loan, nói:
" Công chúa điện hạ, ý người đã quyết, thần không dám ngăn cản, chỉ xin người ra lệnh cho vương tử điện hạ ở lại trong thành. Thần không dám đem tính mạng của vương tử ra mạo hiểm "
.
Hương Loan cũng biết đây là khả năng cực hạn của Áo Lợi Duy Lạp, gật đầu đáp ứng:
" Được rồi, ngươi bố trí hắn ở trong thành đi, nói đây là mệnh lệnh của ta. Ngoài ra những binh lính thủ thành ngươi cũng mang hết đi, chia ra mà bố trí phòng thủ "
.
Áo Lợi Duy Lạp lắc đầu, đáp:
" Không thể được, những binh lính thủ thành chỉ có thể lưu lại đây, nếu cho họ đi theo thần sẽ chỉ vướng chân vướng tay mà thôi. Công chúa hiện hạ, hy vọng còn có thể gặp lại "
.
Ánh mắt Hương Loan trở nên buồn bã:
" Ca ngợi Pháp lam, ngươi là một kỵ sĩ dũng cảm. Ta cầu chúc cho các ngươi có thể an toàn trở về "
.
Áo Lợi Duy Lạp không nói gì thêm, xoay người rời đi.
" Chờ chút, Áo Lợi DUy Lạp đại ca "
. Diệp Âm Trúc đột nhiên gọi hắn quay lại.
Áo Lợi Duy Lạp dừng bước, xoay người lại nhìn Âm Trúc. Diệp Âm Trúc lúc này cũng tiến đến cạnh hắn, nhỏ giọng nói đủ để hai người nghe được mà thôi:
" Áo Lợi Duy Lạp đại ca, ngươi từng nói với ta, vì thắng lợi trên chiến trường, bất luận mọi thủ đoạn nào đều có thể dùng được phải không? "
.
Áo Lợi Duy Lạp gật đầu, đáp:
" Đương nhiên, chỉ cần đạt đến mục đích cuối cùng là chiến thắng, mọi thủ đoạn đều có thể dùng, cho dù là hèn hạ, bỉ ổi cũng vẫn được "
.
" Vậy thì ta an tâm, xem ra sự lựa chọn của ta là không sai lầm. Áo Lợi Duy Lạp đại ca, nghe nói ngươi có một cự long phải không? Khi ra chiến trường, ngươi không nên gọi nó, cứ dùng Mã kỳ nặc thiết long tác chiến đi "
.
Áo Lợi Duy Lạp sửng sốt:
" Tại sao? "
.
Diệp Âm Trúc lắc đầu:
" Hiện tại không thể nói cho ngươi biết được. Nhưng xin ngươi cứ tin tưởng ta đi "
.
Áo Lợi Duy Lạp nhíu mày, nói:
" Nhưng mà lực chiến đấu cảu địa long không bằng thủy hệ cự long của ta. Mà thực lực của chúng ta và đối phương còn chênh lệch rất lớn nữa "
.
Diệp Âm Trúc do dự một chút rồi nói:
" Vậy, trừ phi gặp tình huống bất đắc dĩ, nếu không ngươi đừng gọi nó ra, bảo cả Nội Tư Tháp cũng vậy "
.
Áo Lợi Duy Lạp mặc dù không rõ tại sao Diệp Âm Trúc lại nói như vậy nhưng hắn tin rằng những lời Diệp Âm Trúc nói đều là muốn tốt cho mình.
" Được rồi. Âm Trúc, trận đánh hôm nay vô cùng quan trọng, quyết định tổn thất của đế quốc, lại còn liên quan đến tương lai của đế quốc nữa. Tới lúc bất đắc dĩ, xin ngươi đáp ứng ta một việc "
.
" Chuyện gì? "
. Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi.
Áo Lợi Duy Lạp nói một cách trịnh trọng:
" Hãy mang vương tử và công chúa didejn hạ trốn đi, trong số các đệ tử, có muội muội ta và Nội Tư Tháp là có cự long, có thể mang theo bọn họ. Ta dặn ngươi chuyện này, nếu lúc đó công chúa và ddiejn hạ không đồng ý, ngươi phải dùng đến sức mạnh, hiểu không? Bọn họ không phải là đối thủ của ngươi đâu "
. Vừa nói, Áo Lợi Duy Lạp vừa nhìn thật sâu vào mắt Diệp Âm Trúc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Diệp Âm Trúc gật đầu:
" Ta hiểu "
.
Áo Lợi Duy Lạp xoay người rời đi, Diệp Âm Trúc cũng trở về vị trí cũ.
Hương Loan nói: " Các vị đồng học, chúng ta sắp phải đối mặt với đại quân thú nhân. Mặc dù không thể xác nhận rõ thân phận các ngươi, nhưng ta cũng biết gia tộc các ngươi trong đế quốc có một vị trí không nhỏ.Ta hy vọng, các ngươi có thể kế thừa sự tôn nghiêm của gia tộc mình, vì Mễ lan, và cũng vì gia tộc các ngươi, toàn lực ứng phó trong trận đánh này. Chúng ta chỉ cần cầm cự cho đến lúc có viện quân tới. Các ngươi chính là những người anh hùng của đế quốc ".
La Lan hí hửng nói:
" Rốt cuộc cũng được đánh nhau, nếu không cứ ở chỗ này mãi buồn ch.ết. Hương Loan học tả, a, ta còn có thể gọi người như thế được chăng? "
.
Hương Loan mỉm cười, đáp:
" Đương nhiên có thể "
.
La Lan nói tiếp:
" Ta đã sớm chờ đợi một ngày ta có thể chiến đấu trên chiến trường. Ngươi yên tâm, cho dù có phải hao phí hết ma lực, ta cũng sẽ ở lại bảo vệ lãnh thổ tổ quốc, duy trì sự tôn nghiêm của La lan gia tộc "
. Trong mắt nàng tỏa ra quang mang hưng phấn cực độ, thậm chí còn ẩn chứa vài tia huyết quang, quả là một nữ tử theo khuynh hướng bạo lực a!
Ánh mắt Hương Loan đảo qua nhìn lại các ma pháp sư, nàng kinh ngạc phát hiện bọn họ không sợ hãi, đa số đều có thái độ hưng phấn như La Lan. Thật ra nàng cũng biết họ chưa bao giờ trải qua chiến tranh, nghe nói có đánh nhau là thích thú thế thôi chứ khi trải qua sự tàn khốc của chiến tranh thì...
" Hảo, từ bây giờ mọi người đều nghe theo sự điều khiển của Diệp Âm Trúc, trong đó bao gồm cả ta. Tô Lạp, phiền ngươi hãy lên cắm lá cờ này, tỏ rõ cho thú nhân biết khí thế anh hùng của Mễ lan đế quốc chúng ta "
.
Trong thời khắc mấu chốt này, vẻ mặt của Hương Loa trở nên kiên nghị phi thường, cả người tỏa ra khí tức uy nghiêm, thánh khiết. Nàng lấy từ trong không gian giới chỉ của mình một lá cờ giao cho Tô Lạp.
Tô Lạp run run đón lấy lá cờ, sau đó thân ảnh như thiểm điện leo lên cột cờ, đôi tay thoăn thoắt hạ lá cờ cũ xuống, thay lá cờ Hương Loan mới đưa vào. Trên quốc kỳ có hình hai đại điểu một đen một hồng ở hai bên một tấm khiên, giữa tấm khiên có một hình chữ thập, nói chung là rất giống hình điêu khắc trên lệnh bài của Hương Loan. Lá cờ phấp phới tung bay dưới ánh mặt trời, hai đại điêu trở nên sống động như thật, khiến nhiệt huyết trong người các đệ tử như sôi trào, chỉ hận không thể lập tức xông vào đám thú nhân chém giết.
Bọn họ đương nhiên hiểu được lá cờ đại diện cho cái gì, tuy không phải là quốc kỳ của Mễ lan đế quốc nhưng là gia huy của hoàng thất, chỉ có huyết thống trực tiếp với hoàng đế mới được quyền sử dụng. Hương Loan dùng nó để thể hiện cho ý chí quyết tâm cùng mọi người ở lại của mình.
Hương Loan chuyển ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc:
" Còn không mau chỉ đạo mọi người đi, còn đứng đó nhìn làm gì "
.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
" Có thủy hệ ma pháp sư ở đây không? "
.
" Có ta "
. Một thanh niên bước ra, nhìn qua khoảng 20 tuổi, tướng mạo bình thường, hiển nhiên là đệ tử năm thứ năm của Mễ lan học viện.
Diệp Âm Trúc hỏi:
" Ngươi có thể tạo ra một khối băng đường kính chừng mười thước, cao một thước không? Cần khoảng thời gian bao lâu mới có thể hoàn thành? "
.
Thủy hệ ma pháp sư đắn đo suy nghĩ một lúc rồi đáp:
" Bây giờ trời lạnh, việc ngưng băng tương đối dễ dàng. Chừng một canh giờ ta có thể xong "
.
Diệp Âm Trúc gật đầu:
" Tốt lắm, bây giờ ngươi bắt đầu luôn đi. Ngươi ra phía sau mà làm, nhớ ký phải đảm bảo chính xác kích cỡ, hơn nữa mặt ngoài phải bóng loáng. Cũng nên chú ý một chút, không nên hao phí ma lực quá nhiều, để sức sau này còn chiến đấu "
.
Thủy hệ ma pháp sư không nói thêm gì nữa, ma pháp màu xanh biếc đã bắt đầu ngưng tụ quanh thân thể hắn, xem ra thực lực của hắn đã đạt đến lục cấp trung giai đại ma pháp sư. Kèm theo sự xuất hiện của quang mang xanh biếc, không khí chung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Diệp Âm Trúc lại tiếp tục ra lệnh:
" Những ai là không gian ma pháp sư đứng lên trước hết đi "
.
Từ trong đám ma pháp sư có ba người đi ra, trong đó có cả Thường Hạo.
" Các ngươi có thể thiết lập một ma pháp trận ngưng tụ không? Hiệu quả càng lớn càng tốt. Đồng thời ta cần một ma pháp trận khoách âm, các ngươi có làm được không? "
.
Một ma pháp sư có vẻ là lớn tuổi nhất trong số ba người nói:
" Nếu cho ta đủ ma tinh hạch hoặc ma hạch của ma thú, ta có thể hoàn thành pháp trận khoách âm. Còn về pháp trận ngưng tụ tương đối khó khăn bởi nó rất phức tạp, sợ rằng một thời gian ngắn không thể hoàn thành được, hơn nữa cấp bậc ma pháp của ta không đủ "
.
Hương Loan nói:
" Ma tinh thạch ta có đây, ngươi cầm lấy "
. Không hổ là công chúa của một quốc gia hùng mạnh nhất trên Long khi nỗ tư đại lục, từ không gian giới chỉ, nàng đã lấy ra một túi bảo thạch giao cho tên ma pháp sư kia.
Gã ma pháp sư mở túi ra nhìn, nhất thời ngây người ra. Bên trong đều là những cực phẩm tinh thạch không gian hệ, cực kỳ tinh khiết, không ngừng tỏa ra những quang mang lóe mắt, nguyên tố ma pháp ba động xung quanh mãnh liệt.
" Trời ạ! Là không ngân thạch. Chỉ cần một viên thôi cũng đã đủ hoàn thành khoách âm trận và cầm cự trong vòng một tháng rồi "
. Đôi mắt hắn tràn ngập sự khát khao thèm muốn, dù sao cả đời một không gian ma pháp sư may mắn lắm mới được sở hữu những viên ma tinh thạch như thế này. Tinh thạch mặc dù không thể thay thế cho ma lực của ma pháp sư, nhưng qua tinh thạch có thể thông qua ma pháp dẫn phát, khiến uy lực của ma pháp trở nên lớn hơn. Mà mỗi một viên không ngân thạch tinh khiết thế này trị giá ít nhất cũng khoảng 1000 kim tệ.
Hương Loan mỉm cười nói:
" Tất cả cho ngươi hết đấy, những thứ này ta không dùng đến. Hy vọng có chúng khoách âm trận sẽ tăng thêm hiệu quả "
.
" Điều đó là hiển nhiên. Nhưng sợ dùng vậy là quá lãng phí "
.
" Đừng nói nhiều nữa, cứ theo lời ta mà làm "
. Hương Loan đã hơi bực mình.
Gã không gian ma pháp sư vội vã cầm túi không ngân thạch đi bố trí trận pháp.
Diệp Âm Trúc nhìn Thường Hạo hỏi:
" Pháp trận ngưng tụ khó vậy sao? Ta không cần ngưng tụ ma pháp nguyên tố, chỉ cần có thể làm cho tinh thần lực ngưng tụ dễ dàng hơn là được "
.
Thường Hạo suy nghĩ một lúc rồi đáp:
" Để ta thử xem. Việc này cần thêm một người am hiểu về lĩnh vực tinh thần lực, nếu công chúa điện hạ không đưa túi không ngân thạch ra, ta cũng chỉ nắm chắc bảy phần thôi "
.
" Ngươi có khả năng hoàn thành pháp trận ngưng tụ tinh thần lực? "
. Gã không gian hệ ma pháp còn lại khinh thường nói.
Thường Hạo liếc mắt nhìn hắn:
" Tại sao lại không thể? Ta đối với không gian hệ rất tâm đắc, chỉ là ma lực không đủ để duy trì pháp trận thôi, cho nên mới phải cần đến không ngân thạch "
.
Hương Loan nói:
" Điều này không thành vấn đề, chỉ cần các ngươi cố hết sức là được, có như vậy mới tăng thêm cơ hội thành công cho chúng ta "
. Vừa nói, nàng vừa lấy ra một túi không ngân thạch nữa đưa cho Thường Hạo.
Thường Hạo cười hắc hắc, hướng tới Diệp Âm Trúc nháy mắt một cái, lập tức bắt đầu hành động. Đều là người của Đông long bát tông, hắn đã mơ hồ đoán được Diệp Âm Trúc muốn làm gì, chỉ là không nắm rõ cách làm cụ thể mà thôi.
Các ma pháp sư cũng rất thông minh, ý nghĩ cực kỳ linh hoạt, ngoài Thường Hạo ra cũng có một số người lờ mờ đoán được ý định của Diệp Âm Trúc. La Lan nhíu mày hỏi:
" Âm Trúc, chẳng lẽ ngươi định dùng ma pháp của thần âm hệ các ngươi đối phó với thú nhân? "
.
Diệp Âm Trúc nhìn nàng hỏi lại:
" Tại sao không được? "
.
La Lan bĩu môi khinh thường:
" Ma pháp của thần âm hệ các ngươi có khả năng công kích sao? "
.
Diệp Âm Trúc mỉm cười:
" Ai nói không có lực công kích thì không thể giải quyết được vấn đề? Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, trong tất cả các học hệ ma pháp, cùng cấp bậc như nhau thì học hệ nào có thể có phạm vi ma pháp công kích vượt qua thần âm hệ? "
.
" Cái này... "
. La Lan nhất thời không nói ra lời. Ma pháp thần âm hệ, chỉ cần nghe thanh âm là ma pháp đã phát huy hiệu quả, khoảng cách công kích là xa nhất trong tất cả các học hệ.
Hương Loan vỗ vỗ tay:
" Được rồi, các ngươi cứ nghe theo sự chỉ huy của Diệp Âm Trúc đi. Bất quá Âm Trúc, ngươi mới chỉ là hoàng cấp ma pháp sư, cho dù có thêm sự hỗ trợ của hai ma pháp trận, sợ rằng... "
.
Diệp Âm Trúc gật đầu thừa nhận:
" Mình ta đương nhiên không thể, còn cần sự trợ giúp của tất cả mọi người ở đây "
.
Khoa ni á thành!
Một tòa thành nhỏ bé, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng yên bình, nay cũng có giây phút huy hoàng, có thể một lần nghênh đón sự công kích của thú nhân. Cũng từ đây, trong lịch sử vĩnh viễn khắc ghi cái tên Khoa ni á thành, đánh dấu sự ra đời của một nhân vật vĩ đại.
Địch Tư đứng ở dưới chân núi, hắn lúc này cực kỳ nóng vội, hận không thể lập tức xông lan san phẳng tòa thành kia. Mất nửa ngày trôi qua, thú nhân mới vất vả tập hợp lại được đại quân, trận hỏa công đã làm tổn thất không nhỏ cho đám thú nhân.
" Mẹ kiếp, toàn lũ ăn hại. Như thế nào lại để ch.ết nhiều đến vậy? Còn có thể chiến đấu được nữa sao, còn xứng đáng với danh hiệu chiến sĩ của thú nhân quốc vĩ đại chăng? "
. Địch Tư phẫn nộ gào rít.
Đừng nói đến đám hổ nhân, báo nhân cùng viên nhân, bây giờ ngay cả đám bỉ mông cự thú cũng im như thóc, không dám ho he câu nào. Ai cũng biết lúc này Địch Tư thật sự phẫn nộ, giờ mà chọc giận hắn nữa hậu quả thế nào khỏi phải nói. Một cái nhấc tay của hoàng kim bỉ mông là đảm bảo kẻ đó nát như tương ngay.
Bất quá Địch Tư tựa hồ đã quên một chuyện, một quyền của hắn khi nãy khiến đám cuồng bạo bỉ mông lăn lông lốc xuống núi, đã đè ch.ết không ít thú nhân, số lượng thú nhân thảm tử so với trận hỏa công cũng không ít hơn bao nhiêu.
Mạt Kim Tư cũng rất phẫn nộ, bất quá hắn so với Địch Tư hắn còn tỉnh táo hơn một chút. Lần này ngoài số bỉ mông cự thú, hai người bọn hắn còn đem theo 4 vạn đại quân, qua trận hỏa công và tai nạn vừa rồi, tổn thất là 1/4, hơn nữa đại quân hắn là đã suy giảm ý chí chiến đấu, ngay bây giờ trên người một số thú nhân ở đây cũng loang lổ vết cháy. Chưa trực tiếp chiến đấu đã gặp phải tình huống thế này, ai mà không tức giận cơ chứ?
" Đại ca, từ Khoa ni á thành có người đi ra "
. Mạt Kim Tư lạnh lùng nhắc nhở Địch Tư.
Ánh mắt đỏ ngầu của Địch Tư hướng đến Khoa ni á thành nhìn lại, tường thành bên đó so với thân hình của hắn còn thấp hơn rất nhiều. Cửa thành mở rộng, có những
" con kiến "
nhi nhí chui ra, nhìn có vẻ quen quen!
Mạt Kim Tư gầm nhẹ một tiếng:
" Là long kỵ binh, xem ra Mễ lan đế quốc quả là đã sớm chuẩn bị. Kế sách của Ai Mạc Sâm căn bản là lừa người ta mà, lần sau trở về ta nhất định sẽ hỏi tội hắn "
.
Đối thủ chủ yếu của bỉ mông quân đoàn chính là long kỵ binh. Nếu bỉ mông cự thú là con bài chủ chốt của thú nhân thì loài người cũng có long kỵ binh đối chọi lại, sự xuất hiện của những long kỵ binh này đã làm tan vỡ niềm tin dễ dàng san phẳng Khoa ni á thành của hai anh em Địch Tư.
Đúng vậy, từ Khoa ni á thành lao ra chính là những long kỵ binh, đi đầu là một thân hình cao lớn mặc khải giáp màu lam, ngồi trên lưng Mã kỳ nặc thiết long, tay cầm long thương bảy thước, toàn thân phóng thích khí tức bưu hãn. Đi sau hắn có tổng cộng 560 long kỵ binh, lấy Mã kỳ nặc thiết long làm trung ương, hai bên là Ai lý khắc mẫn long. Điều khiến Địch Tư phẫn nộ nhất chính là đối phương không sử dụng trận thế gì cả, dàn quân trải dọc theo tường thành của Khoa ni á thành.
Địch Tư dùng sức bóp chặt tay mình lại:
" Bọn chúng thật sự muốn ch.ết đây "
. Hắn vừa muốn lao ra thì đã bị Mạt Kim Tư dùng sức nắm bả vai giữ lại.
" Đại ca, bây giờ không thể công kích "
. Mạt Kim Tư lạnh lùng nói.
Địch Tư giận dữ hét:
" Tại sao? Chẳng lẽ để những tên hỗn đàn của Mễ lan sỉ nhục chúng ta sao? Ngươi hãy nhìn đội hình của chúng đi! "
.
Mạt Kim Tư nói:
" Đại ca, ngươi hãy bình tĩnh một chút, chẳng lẽ ngươi chưa nhìn ra sao? Đây là cái bẫy của bọn chúng. Chung quanh đây toàn là núi non, vạn nhất có mai phục, cho dù chúng ta không sợ nhưng cũng khiến đại quân tổn thất nặng nề "
.
Địch Tư hừ lạnh một tiếng:
" Đáng lẽ chúng ta không nên dẫn bọn chúng theo, có bỉ mông chúng ta là được rồi. Đám này đúng là rác rưởi mà "
.
" Hãy chờ một chút nữa đi. Để các huynh đệ nghỉ ngơi một lúc, ít nhất cũng có thể hồi phục lại nội lực. Đại ca, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được trong tòa thành kia có ma pháp ba động cực mạnh sao, trước khi bọn ta lên đỉnh núi, ta đã cảm giác được khí tức đáng ghét của ngân long "
.
Đồng tử của Địch Tư trở nên co rút lại một chút, hắn không sợ loài người, không sợ long kỵ binh. Nhưng cho dù có là hoàng kim bỉ mông hắn cũng rất ngại phải đối phó với cự long đích thực. Cự long so với bỉ mông cự thú có ưu thế ở điểm có thể phi hành, nhất là ma pháp long, chỉ cần nó bây cao lên rồi dùng ma pháp phóng xuống, hoàng kim bỉ mông cũng không có biện pháp đối phó. Cho dù là bỉ mông cường hãn nhất cũng không muốn trở thành mục tiêu luyện tập ma pháp của ma pháp long.
Áo Lợi Duy Lạp giơ cao long thương trên tay, tất cả long kỵ binh đồng thời dừng lại, các địa long đồng thanh rống gào ra uy. Trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ, xem ra hỏa công của Diệp Âm Trúc đã có hiệu quả rất lớn, chẳng những khiến đám thú nhân tổn hao lực lượng mà còn khiến sĩ khí của bọn chúng tiêu tan. Đáng tiếc bây giờ nhân lực trong tay mình không đủ, nếu không đã có thể xông lên tấn công, ít ra cũng tiêu diệt được phân nửa đám bỉ mông cự thú.
Oanh!
Dưới sự chỉ huy của Áo Lọi Duy Lạp, tất cả các long kỵ binh cho tọa kỵ tiến lên từng bước một, động tác cực kỳ đều đặn, khiến cho mặt đất rung động mãnh liệt.
Mễ lan đế quốc là một trong hai quốc gia lấy long kỵ binh làm lực lượng chủ chốt, có thể nói mỗi long kỵ binh cùng tọa kỵ được võ trang đến tận răng. Người có khải giáp, địa long có trọng giáp, tất cả đều được chế tạo từ tinh thiết, bảo vệ toàn thân, bao gồm cả phần đầu. Ai lý khắc mẫn long trên người chỉ dùng khinh khải ( áo giáp nhẹ), tuy lực phòng ngự có yếu hơn một chút nhưng khiến cho hành động của chúng không bị gò bó, có thể phát huy ưu điểm tốc độ đến tối đa. Mỗi một gã long kỵ binh thực lực đều đạt tới chanh cấp cao giai là ít nhất, được quốc gia phong đấu hàm kỵ sĩ, có thể coi là một dạng tiểu quý tộc, trong tay là long thương dài năm thước hoặc bảy thước. Mã kỳ nặc thiết long kỵ sĩ dùng long thương bảy thước, Ai lý khắc mẫn long kỵ sĩ dùng long thương năm thước, một khi đã áp sát đội hình đối phương, chỉ có thể dùng từ không thể chống đỡ để hình dung.
Giới quân sự trên đại lục từng có câu: có 500 long kỵ binh là đủ tiêu diệt một quân đoàn, qua đó có thể thấy được thực lực của đệ nhất binh chủng trên đại lục đến đâu. Đương nhiên nếu đối đầu với thú nhân, loại như hổ nhân, viên nhân, báo nhân có thể dễ dàng tiêu diệt, nhưng với bỉ mông cự thú thực lực cao hơn gấp mấy lần, việc đối đầu quả thực vô cùng nan giải.
" Bỉ mông cự thú, mười có thể tiêu diệt một quân đoàn, hơn trăm chắc là vô địch trên đại lục "
, câu nói ấy có vể hơi khoa trương nhưng phần nào chứng minh sự cường đại của bỉ mông cự thú.
Áo Lợi Duy Lạp cũng không tiến thêm lên nữa, ngồi trên lưng Mã kỳ nặc thiết long, lạnh lùng quan sát đối thủ. Lúc này thú nhân cũng bắt đầu từ trên đỉnh núi chậm chạp kéo xuống, bộ dáng chỉ có thể dùng hai từ
" thê thảm "
để miêu tả, ngoại trừ quân đoàn bỉ mông vẫn còn nguyên vẹn như trước, ba chủng loại thú nhân còn lại đều mất đi ý chí chiến đấu. Hắn bây giờ chỉ có thể cầu khấn cho kế hoạch của Diệp Âm Trúc thành công, đồng thời cầu cho thú nhân kéo dài thời gian chuẩn bị càng lâu càng tốt.
Lần đầu tiên Áo Lợi Duy Lạp phát hiện bản thân có tâm trạng khẩn trương đến mức này, sau này khi trở thành một danh tướng của Mễ lan đế quốc, trận đánh để đời của hắn chính là tại Khoa ni á thành.
Khi Áo Lợi Duy Lạp quan sát đối thủ, đám thú nhân cũng thầm đánh giá đội quân long kỵ binh trước mắt, thầm nghĩ một nhúm quân thế này sao lại ra trực diện nghênh chiến với bọn họ, có mưu kế gì chăng, hơn nữa sự có mặt của ma pháp sư tại Khoa ni á thành khiến bọn họ cảm thấy bất an. Ma pháp sư là chức nghiệp cao quý, chỉ có chủ lực quân đoàn mỗi quốc gia mới có thể có một đại đội ma pháp sư phối hợp, nay không ngờ một Khoa ni á thành nhỏ nhoi này cũng có. Nhớ tới trận hỏa công vừa rồi, ngay cả hoàng kim bỉ mông Địch Tư cũng cảm thấy ái ngại. Khi hắn ra lệnh cho toàn quân dừng lại, hai mặt chiến trường bây giờ yên tĩnh một cách đáng sợ, không có thanh âm nào phát ra.
Địch Tư nhìn về phía tường thành của Khoa ni á thành, với chiều cao của hắn, có thể dễ dàng quan sát thấy một ma pháp sư còn trẻ, mặc ma pháp bào màu trắng đang đứng chỉ huy, khuôn mặt anh tuần cùng khí chất hòa đạm của người đó như muốn thể hiện bản thân đã nắm chắc cục diện chiến trường, nhất là cặp mắt đen lay láy kia, càng nhìn càng khiến cho đối thủ có cảm giác lo ngại. Địch Tư mơ hồ cảm giác được chủ lực của đoàn quân tại Khoa ni á thành không phải là gã long kỵ binh mặc khải giáp màu lam kai mà chính là gã ma pháp sư trẻ tuổi này.
Mạt Kim Tư cũng nhìn thấy Âm Trúc, hắn sở dĩ chưa thúc dục đại ca mình phát lệnh tấn công cũng vì cảm thấy khí tức đặc thù toát ra từ người Âm Trúc.
Thời gian chậm chậm trôi qua, đối với mọi người ở Khoa ni á thành mà nói, mỗi phút giây trôi qua khiến cơ hội sống của mọi người trở nên cao hơn, bất kể là việc ma pháp sư chuẩn bị hay đế quốc cử viện binh đến đều cần phải có thời gian.
Quang mang màu xanh biếc từ tên thủy hệ ma pháp sư càng lúc càng mở rộng, khối băng bây giờ đã đạt được hơn một nửa yêu cầu của Diệp Âm Trúc, không biết vì mệnh lênh của công chúa hay áp lực từ phía thú nhân mà hắn đã phát huy toàn bộ thực lực, tốc độ ngưng băng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng thứ khiến mọi người quan tâm nhất không phải là tảng băng của hắn cũng như pháp trận khuếch âm mà là Thường Hạo với pháp trận ngưng tụ tinh thần lực. Thường Hạo bố trí ma pháp trận trên một phạm vi rộng nhất từ trước đến nay mọi người được thấy, khối không ngân thạch được đặt cố định trên mặt đất. Thủ pháp của Thường Hạo tựa như là đánh cờ, mỗi một lần quỹ tích pháp trận biến đổi, hắn lại dùng tinh thần lực dẫn đắt khiến các nguyên tố ma pháp ba động ngày một mạnh. Ngoại trừ không ngân thạch, hắn còn lấy từ trong không gian giới chỉ của mình vô số những bảo thạch màu đen, sắp xếp la liệt khắp nơi như một bàn cờ, mà mỗi lần đặt một khối bảo thạch xuống, hắn đều suy nghĩ rất lâu.
" Thần tượng, hắn đang làm gì vậy? "
. Tư Thiết Lạp tò mò hỏi, vốn muốn cùng ra tham chiến với mọi người, hắn lại bị Áo Lợi Duy Lạp kéo trở lại, thêm mệnh lênh của tỷ tỷ nữa, hắn không dám ho he phản kháng. Hắn cũng biết với thân phận của mình mà tham chiến, long kỵ binh sẽ phải bảo vệ hắn, khiến năng lực chiến đấu giảm đi, rốt cuộc hắn đành chấp nhận ở trong thành vậy, lên chỗ của các ma pháp sư quan sát tình hình chiến sự.
Diệp Âm Trúc nói:
" Vương tử điện hạ, xin người đừng gọi ta là "
thần tượng
" nữa, cứ gọi ta là Âm Trúc đi "
.
Tư Thiết Lạp cười hắc hắc:
" Việc ta đã quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi đâu. Ngay từ lúc đầu, ta vì dũng khí chỉ vì muốn tán gái mà gia nhập thần âm hệ của ngươi mà kính nể. Sau ngươi lại thể hiện thực lực của mình trong đại hội so tài tân sinh, ta thấy ngươi quả là một đại thiên tài, ngay cả ma pháp gà mái của thần âm hệ dưới tay ngươi cũng biến thành phượng hoàng "
.
" Ngươi bảo ai là gà mái đấy? "
. Thanh âm bất thiện của Hương Loan đột ngột vang lên khiến Tư Thiết Lạp không dám nói nữa, vẻ mặt trở nên cứng ngắc, tràn đầy sự sợ hãi, khiến cho mọi người nhìn vào cảm thấy rất buồn cười.
" Không, tỷ tỷ, ta đương nhiên không nói tỷ, tỷ là phượng hoàng mà "
.
Hải Dương bên cạnh Hương Loan nói:
" Vậy hóa ra vương tử điện hạ đang nói đến ta? "
.
" Ách..., không, không phải, Hải Dương học tả. A, cá ngươi không phải đang minh tường duy trì ma pháp lực sao, mau tiếp tục đi "
.
Hương Loan tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay trở lại trạng thái minh tường giống các ma pháp sư khác.
Tư Thiết Lạp thở dài một hơi, thấp giọng nói với Âm Trúc:
" Tỷ tỷ ta a! Cái gì cũng tốt, chỉ có tình tình hơi tý là thay đổi, khiến người khác đau hết cả đầu. Thần tượng, hay là ngươi theo đuổi tỷ tỷ ta đi? Ta nhìn thấy tỷ ấy đối với ngươi rất tốt, khác hắn so với những người khác, nói không chứng là ngươi có cơ hội đấy "
.
Diệp Âm Trúc đỏ mặt:
" Vương tử điện hạ, ngươi không nên ăn nói lung tung. Ngươi đang buồn không có nhiệm vụ đúng không? Hảo, ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ "
. Vừa nói, hắn vừa dùng đấu khí vận dụng phương pháp bí truyền rót thanh âm vào tai Tư Thiết Lạp.
" Cái gì? Ngươi muốn ta làm vậy sao? Không được, tuyệt đối không được "
. Tư Thiết Lạp yếu ớt phản đối.
Diệp Âm Trúc mỉm cười hỏi:
" Tại sao không được? Vương tử điện hạ, ngươi phải biết rằng, nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, chúng ta ở đây đều là ma pháp sư, chỉ có người và Tô Lạp là chiến sĩ, nhưng mà hắn về phương diện này không bằng ngươi. Ngươi không hy vọng chúng ta có thể giảm bớt thương vong sao? "
.
Tư Thiết Lạp nghi hoặc nói:
" Quan trọng như vậy sao? "
.
Diệp Âm Trúc gật gật đầu:
" Đương nhiên "
.
" Vạy tại sao ngươi không nói cho bọn họ? "
.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
" Ngươi tưởng bọn họ sẽ dễ dàng nghe theo mệnh lệnh của ta sao? Chỉ có ngươi với thân phận là vương tử điện hạ mới có thể, khi chiến tranh chính thức bắt đầu, làm như vậy mới có hiệu quả "
.
Tư Thiết Lạp dứt khoát nói:
" Nếu ta có tác dụng như vậy, được rồi, ta sẽ nghe theo lời ngươi "
.
Khi Tư Thiết Lạp dời đi, Tô Lạp mới quay sang hỏi Âm Trúc:
" Ngươi rốt cuộc sai hắn làm gì vậy? "
.
Giọng Diệp Âm Trúc trở nên thần bí:
" Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi "
.
Tô Lạp thấp giọng hỏi:
" Âm Trúc, thẳng thắn mà nói, ngươi có nắm chắc khả năng có thể ngăn chặn đại quân thú nhân không? Mặc dù số lượng ma pháp sư không ít, nhưng ta sợ rằng ma pháp của các ngươi đối với bỉ mông cự thú không hiệu quả "
.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
" Ta chỉ nắm chắc có ba thành "
.
Tô Lạp mở to hai mắt nhìn Âm Trúc:
" Chỉ có ba thành mà ngươi dám mạo hiểm sao? Bây giờ ngươi phải biết trên đầu chúng ta chính là huyết mạch của hoàng đế Mễ lan đế quốc "
.
Diệp Âm Trúc nói:
" Nhưng Áo Lợi Duy Lạp đại ca đa từng nói với ta, dưới tình huống này chúng ta không thể lùi bước, cho dù có một cơ hội nhỏ nhoi cũng phải thử, nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn thất bại trước mắt mà thôi "
.
" Sợ rằng ngươi có chí mà không có lực, thôi quên đi, dù thế nào ta cũng quyết tâm sống ch.ết cùng ngươi "
.
Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng:
" Đáng tiếc mấy cây đàn của ta đã bị mất, nếu có khô mộc long ngâm cầm ở đây, việc ngăn chặn thú nhân ít nhất có thể tăng thêm một thành. Nếu cầm khúc có thể vận dụng cổ cầm thích hợp để đạn tấu, hiệu quả sẽ phát huy rất lớn "
.
Tô Lạp chần chừ một lúc rồi nói:
" Ngươi nói, nếu có khô mộc long ngâm cầm, hiệu quả ma pháp của ngươi sẽ gia tăng? "
.
Diệp Âm Trúc không chút do dự gật đầu.
Tô Lạp cúi đầu xuống, trong mắt tràn ngập những tia quang mang phức tạp, nội tâm kịch liệt đấu tranh. Hắn biết mình không nên làm như vậy, nhưng mà, hắn cũng rất sợ mất đi Âm Trúc.
" Tô Lạp, ngươi không sao chứ? Thú nhân bắt đầu chuyển động rồi kìa "
. Thanh âm Diệp Âm Trúc vang lên mang theo vài phần khẩn trương.
Tô Lạp ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía xa, quả nhiên đại quân thú nhân đã bắt đầu di chuyển, viên nhân và báo nhân ỏ hai cánh, hổ nhân ở trung ương, xếp thành một trận thế hình mũi tên, tựa hồ muốn công kích thẳng vào Khoa ni á thành. Tô lạp cắn chặt răng vào môi, hắn biết bây giờ bản thân không thể do dự được nữa, hữu thủ mò trong người, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Diệp Âm Trúc, thanh âm chưa vài phần run rẩy, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng:
" Bên trong có một vật của ngươi, ta thực sự không biết vật đó quan trọng với ngươi đến vậy, lúc biết rồi cũng không dám trả lại cho ngươi vì sợ ngươi giận ta. Nếu trận đánh này kết thúc mà chúng ta đều còn sống, ta sẽ đem mọi chuyện nói hết với ngươi "
. Dứt lời, hắn đã biến thành một tia chớp màu xám lao đi mất dạng.
Diệp Âm Trúc sửng sốt, cúi đầu nhìn lại cái hộp bên trong có chứa đồ vật Tô Lạp bảo là của mình, đưa tay chậm rãi mở ra. Khi mở nắp hộp ra, Âm Trúc sửng sốt đến ngây người, bên trong chính là một vật vô cùng quen thuộc với hắn, thứ mà hắn đã đánh mất trên đường tới Mễ lan học viện, đó chính là không gian giới chỉ đầu tiên của hắn. Lúc này đây, cả người Diệp Âm Trúc hoàn toàn ngốc trệ, mặc dù tâm địa hắn đan thuần, nhưng trí óc lại phi thường nhanh nhạy, trong phút chốc hắn đã hiểu ra rất nhiều điều.
" Đại gia, đại gia, van cầu ngài thưởng cho tiểu nhân ít tiền đi "
" Cho ngươi "
" Cám ơn, cám ơn đại gia "
" Nhanh đứng lên đi, mặt đất bẩn lắm "
Một thân ảnh hiện lên trong đầu Diệp Âm Trúc ngày càng rõ ràng, giờ phút này hắn đã hiểu được, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng mù mịt.
" Âm Trúc, thú nhân tiến tới kìa "
. Thanh âm của Tư Thiết Lạp vang lên cách đó không xa.