Chương 6
"Tiểu Hàn, làm đi."
Đợi gân cốt thư giản hơn Lăng Tịch đè lại tay Bạch Tiểu Hàn khoát lên trên vai mình, đem Bạch Tiểu Hàn kéo ngồi ở bên cạnh.
"Hôm nay đi chơi vui sao?"
Bạch Tiểu Hàn hip mắt cười, vội không ngừng gật gật đầu,
"Rất vui."
Chỉ cần cùng ba cùng một chỗ, hắn liền rất vui vẻ.
"À, vậy là tốt rồi. Bất quá ngày mai vẫn phải ngoan ngoãn đi đến trường."
Nam nhân nhéo nhéo mặt buồn thiu của Bạch Tiểu Hàn, buồn cười nói:
"Mấy ngày nay ta sẽ bớt thời giờ đi giúp con tìm trường học khác, chờ tìm được nơi thích hợp, lại đi làm thủ tục chuyển trường."
Phỏng chừng nhất thời cũng khó tìm được trường thích hợp, bắt Bạch Tiểu Hàn ngày ngày đi theo nam nhân đi làm cũng không phải biện pháp, để Bạch Tiểu Hàn một mình ở nhà cũng lo lắng, cho nên vẫn là cho hắn đi học.
"Được thôi."
Bạch Tiểu Hàn rất không tình nguyện phải gật gật đầu.
"Ngoan, có đói bụng không?"
"Một chút."
"Vậy chơi một lát, ba đi nấu cơm cho ăn."
Nam nhân sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn rồi đứng lên đi vào phòng bếp. Nhìn nhìn bóng dáng Lăng Tịch, Bạch Tiểu Hàn cởi giầy nằm ở trên giường, mở TV xem phim hoạt hình.
Thật là một nơi không lớn. Nghe trong phòng truyền đến âm thanh, nam nhân lắc lắc đầu, đáy lòng có một nguyện vọng muốn kiếm chút tiền mang Bạch Tiểu Hàn đi kiểm tr.a cũng càng thêm mãnh liệt... không muốn làm cho Bạch Tiểu Hàn vẫn đã bị người khác thương hại hoặc là treo ghẹo, hy vọng Bạch Tiểu Hàn có thể sinh hoạt như người bình thường.
Đem đồ ăn tất cả đều bưng lên bàn, nam nhân gọi Bạch Tiểu Hàn ra ăn cơm.
Việc làm tại siêu thị tiền lương rất có hạn, bỏ ra học phí của Bạch Tiểu Hàn, tiền thuê nhà, điện nước cũng là một số rất lớn, vài tháng còn phải mua vài bộ quần áo cho Bạch Tiểu Hàn, hơn nữa Bạch Tiểu Hàn đang ở trường sữa cùng thịt để ăn ắt không thể thiếu... Nhẩm tính tổng cộng mỗi tháng tiền lương sẽ không có còn lại bao nhiêu. Lăng Tịch không có bằng hữu, không có đồng hương không có ai gọi đi tham gia tiệc tùng, bằng không sẽ thật đáng lo.
Dù việc gì cũng tiết kiệm, nhưng đối với Bạch Tiểu Hàn một chút cũng không keo kiệt, thậm chí mỗi ngày còn cho hắn một ít tiền lẻ.
Bản thân Lăng Tịch bình thường chỉ ăn một chút dưa muối, quanh năm suốt tháng cũng không có mua bộ quần áo mới. Tuy rằng khổ nhưng cũng vẫn kiên định, hơn nữa có Bạch Tiểu Hàn ở bên cạnh, nam nhân cảm thấy được rất vui vẻ, dù khổ hay mệt, cũng có giá trị...
Bạch Tiểu Hàn nhìn dưa muối trong chén Lăng Tịch, lại đem thịt cho hắn, Tiểu Hàn bỏ thịt vào bát nam nhân
"Ba, cũng ăn."
"Ba ăn rồi."
Hành động của Bạch Tiểu Hàn làm cho nam nhân có chút vui vẻ lại đem thịt bỏ lại bát Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn thân thể đang phát triển, hẳn là cần ăn nhiều một chút."
"Á."
Có lẽ là tin theo lời nam nhân, Bạch Tiểu Hàn cũng không có chối từ, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Thấy Bạch Tiểu Hàn nghe lời, nam nhân trên mặt có ý cười chậm rãi biến mất, thay bằng sự thản nhiên chua sót. Có lẽ, cần đi tìm thêm việc, tận lực kiếm thêm chút tiền...