Chương 59
"Ta muốn... Là hắn."
Lăng Duệ bất động thanh sắc mắt nhìn Từ Hạo lặng yên nhăn mày lại, sau đó quay đầu kéo nam nhân ngồi ở trên đùi,
"Không nói gạt ngươi, ta cùng hắn biết một thời gian ngắn, cảm giác cũng không tệ lắm, chính là không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở trong này. Vừa rồi ta đem hắn gọi đi ra ngoài, cũng là muốn biết nguyên nhân, hắn đã cùng ta giải thích qua, việc này chỉ là một hiểu lầm mà thôi, hắn thật không phải là MB. Hạo, nói như thế nào hôm nay cũng làm phiền ngươi, ta tại đây cùng ngươi nói một tiếng thật có lỗi, tiệc này ta trả, coi như là bồi thường."
Đợi trong chốc lát sau, Từ Hạo không trả lời, Lăng Duệ đưa tay nắm tay nam nhân, tiếp tục nói,
"Hạo, thật sự xin lỗi."
Từ Hạo là bằng hữu của hắn, hắn không nghĩ bởi vì nam nhân mà quan hệ bọn họ xảy ra vấn đề gì, cho nên hắn vẫn là trước tiên giải thích tốt, miễn cho Từ Hạo nghĩ hắn là cướp người.
"Duệ, ngươi cùng hắn? Tuyết Nhi biết sao?"
Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi cảm tình luôn luôn tốt lắm, gần đây không có nghe nói bọn họ cảm tình xuất hiện vấn đề gì, Lăng Duệ cũng luôn luôn đối với đàn ông không có hứng thú, như thế nào đột nhiên như vậy, hay chỉ là lí do thoái thác? Hắn rất ngạc nhiên.
"Ngươi cứ nói đi?"
Đối mặt Từ Hạo kia rõ ràng nghi ngờ, Lăng Duệ cười nhéo nhéo ngón tay nam nhân,
"Ngươi nói không phải sao? Thừa dịp còn chưa có kết hôn, nên chơi đùa, miễn cho về sau hối hận."
"Vâng. Ngươi đã suy nghĩ vậy không gì không tốt, về sau chúng ta đi chơi, ngươi cũng không thể lại chối từ."
Lăng Duệ nói rất hợp lý, không có gì sai, Từ Hạo cũng không có lại đi tr.a cứu. Không biết vì cái gì, bất quá mới gặp mặt một lần, nói vài câu mà thôi, hắn lại không muốn buông tha. Loại cảm giác này, rất kỳ quái. Bất quá nếu Lăng Duệ đã mở miệng, hắn nếu tỏ vẻ không đáp ứng, không khỏi có vẻ quá mức keo kiệt. Mỹ nhân lúc nào cũng đều có, nhưng bằng hữu có vẻ đáng quý, cho nên... Hắn không bằng hào phóng một chút.
"Nếu hắn là người của ngươi trước coi trọng, làm anh em, tự nhiên không thể chen vào."
"Cám ơn nhiều. Bất quá, Tuyết Nhi bên kia..."
Hắn không muốn làm cho Phương Tuyết Nhi nghe được cái tin đồn gì, miễn cho cô đi lo lắng không đáng.
"Còn Tuyết Nhi bên kia, ngươi yên tâm, chúng ta cũng sẽ không nói ra."
"Hạo, cám ơn."
Lăng Duệ buông nam nhân, chỉ chỉ Từ Hạo
"Tịch, đi rót rượu."
Cách xưng hô làm cho nam nhân trừng mắt nhìn, trên mặt hiện lên điểm mất tự nhiên. Dù biết rõ, Lăng Duệ bất quá là diễn trò cho Từ Hạo xem mà thôi. Mặc kệ Lăng Duệ không tình nguyện thừa nhận nhưng quan hệ từ trước tới nay sẽ không thay đổi. Cha con biến thành tình nhân? Lăng Tịch cười khổ.
"Còn không đi?!"
Lăng Duệ làm động tác này là cho Từ Hạo xem, lại thành một cử chỉ thân mật. Từ Hạo cầm ly rượu, lòng chua xót mắt hướng nam nhân cười nhạt
"Phiền phức "
"Không phiền."
Nam nhân sau đó lại rót cho Lăng Duệ một ly rượu.
"Hạo, đến uống."
Nói xong, Lăng Duệ đem nam nhân kéo ngồi trên đùi, cùng Từ Hạo chạm cốc. Chính là khi lấy tay về, rượu trong ly đổ ra, chảy xuống ngực Lăng Tịch. Sợi nước màu đỏ tươi của rượu chạy dọc theo ngực chậm rãi đi xuống dưới ánh đèn, nhìn có vẻ ái muội. Từ Hạo rút khăn tay đưa ra rồi dừng ở giữa không trung, tầm mắt chú mục vào vết dính rượu chỗ ngực.
"Tịch, ngại quá, tay của ta run không cầm chắc."
Lăng Duệ nhìn Từ Hạo kia động tác cứng ngắc, đáy mắt xẹt qua một tia tức giận không dễ phát hiện, giật giật khóe môi. Lập tức tiếp nhận khăn của Từ Hạo, một bên thay nam nhân chà lau rượu, một bên cùng Từ Hạo nói
"Hạo, làm phiền."
"Đừng khách khí."
Từ Hạo xấu hổ thấy hắn thất thố
"Ta tự mình làm."
Bị Lăng Duệ kia thô lỗ làm có chút đau, nam nhân đẩy ra, Lăng Duệ dời chân ngồi xuống một bên.
"Vậy ngươi cần phải lau cho sạch, đừng để bị cảm lạnh."
Nghe hai chữ " cảm lạnh" Lăng Tịch nhẹ giọng đáp
" Vâng "
Vừa rồi Lăng Duệ là cố ý cho nam nhân xấu hổ. Cẩn thận nhìn Từ Hạo tán gẫu rất vui vẻ cùng Lăng Duệ, nam nhân mím môi, động tác chà lau cũng càng ngày càng chậm.
Lúc này, truyền đến tiếng đập cửa, cửa phòng bị đẩy ra, quản lý cùng một người mặc đồ tây đi đến, nhìn kỹ, quản lý đôi mắt phiếm hồng, trên mặt cũng có dấu ấn bàn tay.
"Hạo thiếu gia. Thật ngại, cấp dưới của ta đã gây phiền phức cho cậu, ta ở trong này thay hắn hướng cậu nói lời xin lỗi."
"Ồ?"
Từ Hạo nghiền ngẫm nhìn về phía người cúi đầu ủ rũ chính là quản lý kia, có chút tò mò hỏi:
"Sao lại thế này?"
Người kia cũng không có đắc tội hắn, hoặc là gây cho hắn cái gì phiền toái.
"Là..."
Người đó hơi chút suy xét, sau đó đi đến bên cạnh Từ Hạo cúi đầu cùng hắn thì thầm. Từ Hạo nhìn nam nhân vài lần, sau đó cùng Lăng Duệ nói:
"Duệ, hắn nói Lăng Tịch được ông chủ tìm có việc, ngươi xem?"
"Ồ?"
Lăng Duệ liếc liếc mắt nhìn nam nhân dừng lại động tác,
"Nếu nói như vậy, cho hắn đi đi."
Nói xong, Lăng Duệ lấy khăn trên tay nam nhân chỉnh lại cổ áo nói
"Như thế này gặp xong ông chủ của ngươi, cũng không cần tới, sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi."
Hắn muốn người nam nhân này đi nhanh lên, miễn cho nhìn thấy phiền lòng. Đặc biệt nhìn ánh mắt Từ Hạo kia không tự giác liếc về phía nam nhân, hắn đã cảm thấy phiền hơn.
"Cám ơn hai vị thiếu gia."
Thấy Lăng Duệ không có phản đối, người mặc đồ tây, mở miệng nói:
"Lăng Tịch, ông chủ muốn gặp ngươi."
Không cần tiếp tục ở cùng Lăng Duệ và Từ Hạo Lăng Tịch cảm thấy được thư thái rất nhiều. Bất quá... bộ dáng này, Tần Tường sẽ giễu cợt đi.
Rất nhanh, thang máy liền ngừng lại, cửa thang máy đã ở từ từ mở ra...
"Tới rồi, theo ta đi đi."
Lăng Tịch đã tới nơi này...Nam nhân ngừng lại, đáy mắt có vài tia dao động.