Chương 72
Lăng Tịch cảm thấy khó chịu, buồn nôn. Trong xe lại chật chội, đủ loại mùi khó ngửi. Dù tận lực kềm nén không cho mình nhổ ra nhưng vẫn không được.
Đến trạm kế tiếp nam nhân đã lao xuống, tìm một thùng rác bắt đầu phun nhổ. Món ăn của Bạch Tiểu Hàn có lực sát thương thật lớn. Nam nhân mặc kệ ánh mắt những người đi đường nhìn mình, chỉ tập trung ói. Đợi đến khi không còn gì trong bụng nữa, nam nhân vô lực ngồi trên vĩ hè híp mắt nghỉ ngơi.
Khi thấy khoẻ hơn một chút nam nhân mới lên một chiếc xe khác đến chỗ làm.
Vừa vào sảnh KTV, nam nhân đã thấy có người chờ sẵn. Gương mặt hắn rất nghiêm túc
"Hiện tại là mấy giờ?"
Người mặc đồ tây khó chịu nhìn nam nhân.
" Lần sau nhớ đến sớm một chút, đừng đến muộn"
" Dạ"
"Nhanh lên đi"
Người kia bước rất nhanh làm nam nhân vất vả đuổi theo. Hôm nay nam nhân được dẫn đi phòng thay quần áo ngược lại đường hôm qua. Đồng phục cũng khác hoàn toàn, đúng là đồng phục nhân viên quét dọn. Nam nhân thấy thực vừa lòng.
"Chạy nhanh vào đổi đi"
Sau khi thay đồng phục xong, nam nhân muốn gọi, nhưng lại không biết người kia tên gì, đành có chút xấu hổ cười hỏi
"Còn không biết tên anh "
" Gọi ta Văn ca"
" Vâng Văn ca"
Văn ca không thiện cảm với mình khiến cho nam nhân bất đắc dĩ cười khổ.
Văn ca thấy nam nhân chậm chạp nên bắt lấy cánh tay lôi đi vào thang máy. Dù đau nhưng nam nhân không dám có phản ứng gì.
Rất nhanh, Văn ca đưa nam nhân đến phòng làm việc. Bước vào chỉ dẫn vài câu, phân phó xong liền đi ngay, giống như rủ bỏ được nợ.
Nam nhân chỉ còn lại một mình. Sau đó bắt tay vào công viêc. Một đống khăn cần được phân loại, sau đó mang đi giặt sạch. Mang khăn sạch xếp gọn để người ta có thể lấy dùng.
Nhìn những dấu vết trên khăn, nam nhân không muốn đoán cũng không muốn biết, điều đó có ý nghĩa gì đâu. Nam nhân chỉ muốn làm hoàn thành công việc của mình.
Trong suốt thời gian làm việc không ai đến quấy rầy, nam nhân cũng thấy an tâm. Bên ngoài thật im lặng, nam nhân khẽ thở ra.
Được một lúc, cửa phòng bỗng mở ra, bên ngoài hành lang âm u vắng tanh làm nam nhân có chút lo sợ. Đèn bỗng vụt tắt, một âm thanh quỷ dị vang lên. Đứng ở cửa không biết từ đâu một con ma hút máu mặt trắng bệch hiện ra. Tim nam nhân run lên, thật bối rối, nắm chặt khăn trong tay. Vẫn cảm thấy có chút không hợp lý.
Lúc ban đầu sợ hãi qua đi, nam nhân ổn định tâm thần, buông khăn đang nắm chặt ra. Nhìn thẳng vào con quỷ hút máu bình tĩnh hỏi
" Ngươi là ai? Đừng giả thần, giả quỷ"
"ch.ết tiệt, chơi không vui gì hết"
" Là Tần Tường, ngươi thật nhàm chán"
" Ngươi càng nhàm chán hơn"
Tần Tường gỡ bỏ đạo cụ xuống bất mãn nhìn Lăng Tịch. Hắn đã chuẩn bị đạo cụ này để hù doạ nam nhân ai ngờ lại không được như ý.
Nam nhân liếc Tần Tường một cái, rồi quay đi tiếp tục làm việc.
" Này, sao không để ý ta"
" Ta đang làm việc"
" Ta là ông chủ, ra lệnh cho ngươi dừng công việc này lại đi theo ta"
" Sao lại thế?"
" Hỏi nhiều vậy làm gì, đi theo sẽ biết"