Chương 83

Cảm giác được nụ hôn trên đầu của mình, Bạch Tiểu Hàn khóe miệng cong lên, tay cũng rất tự giác khoác lên thắt lưng nam nhân, đem thân mình gần sát lại. Hai người tựa gần sát, tâm cũng dựa vào nhau, nồng đậm ấm áp.
Trong chốc lát, Lăng Tịch buông Bạch Tiểu Hàn ra bình tĩnh trở lại nói:


"Tiểu Hàn, ba đi nấu cơm cho con."
"Con đi, tay người bị thương."
Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn lần trước làm đồ ăn khó nuốt, nam nhân sắc mặt cứng đờ, sau đó mau đi ra ngoài.
"Tiểu Hàn, vẫn là ba nên làm."
"Không cần!"


Bạch Tiểu Hàn rất kiên quyết cự tuyệt nam nhân, sau đó cầm lấy dao cắt. Nam nhân đành phải đứng ở một bên chỉ dẫn Bạch Tiểu Hàn nấu nướng, cũng nói cho hắn biết cần thêm những thứ gia vị gì, bỏ bao nhiêu.


Có người ở một bên chỉ đạo, bữa cơm này cũng không tốn nhiều thời giờ. Tuy rằng không bắt mắt, có nát, nhưng là coi như có thể ăn. Ít nhất, sẽ không đau dạ dày.


Ăn cơm chiều xong, Bạch Tiểu Hàn ép buộc không cho nam nhân tiến vào phòng bếp, tự mình dọn dẹp lau chùi, rửa sạch bát đĩa. Nam nhân đành phải canh giữ ở cửa phòng bếp nhìn Bạch Tiểu Hàn, đáy mắt hiện lên mấy phần xúc động. Có lẽ không bao lâu, người được bảo hộ thật sự trưởng thành. Nam nhân giờ phút này giống như là nhìn thấy đứa con mình nuôi dưỡng lớn dần, trên mặt có vui mừng cùng thỏa mãn.


"Ba. Về sau buổi tối không cần Trọng thúc ở với con."
"Hả? Làm sao vậy? Con không thích Trọng thúc ở cùng sao?"
"Không phải. Con đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, không cần lại phiền Trọng thúc. Tiểu Hàn không sợ, thật sự không sợ."


available on google playdownload on app store


Tuy rằng Trọng Thần chưa nói, nhưng cũng biết, mỗi ngày lại đây trông coi hắn, Trọng Thần rất vất vả. Hắn không muốn làm cho chính mình trở thành gánh nặng, hắn phải mạnh mẽ, hắn muốn tự chăm sóc bản thân.
"Thật sự không sợ sao?"


Lăng Tịch nghiêm túc hỏi một lần, nhưng nhìn đến Bạch Tiểu Hàn thận trọng gật gật đầu, nam nhân nhẹ hít một hơi, sau đó đồng ý thỉnh cầu của Bạch Tiểu Hàn.


Lúc sau, Lăng Tịch lấy điện thoại ra gọi cho Trọng Thần đem lời Bạch Tiểu Hàn truyền đạt cho Trọng Thần. Trọng Thần mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có tỏ vẻ phản đối.


Cúp điện thoại một lúc sau, nhớ tới Tần Tường dặn dò, nam nhân không có để điện thoại di động lại chỗ cũ, mà là nhét vào túi quần.


Ngồi với Bạch Tiểu Hàn chốc lát, nam nhân mới vuốt lại tóc có chút hỗn độn, nghiêm túc cùng Bạch Tiểu Hàn nói vài tiếng mới ra ngoài. Sợ lại bị trễ, cho nên nam nhân cố ý đi sớm hơn.


Hôm nay mọi thứ đều tốt, không có tắc đường, cho nên tới KTV sớm hơn nửa giờ. Tuy rằng mới đến, nhưng nam nhân cũng không có nhàn hạ, mà là dựa vào trí nhớ tìm được chỗ thay đồng phục, rồi đến phòng ngày hôm qua làm việc. Công việc cũng thuận lợi, cũng không có ai tới quấy rầy, nam nhân cũng vui vẻ vì được thanh tĩnh, công tác hiệu suất cũng tăng cao không ít. Đợi cho tan tầm, nam nhân liền đổi quần áo, vội vã trở về nhà.


Hôm nay là Bạch Tiểu Hàn ở nhà một mình, tuy rằng Bạch Tiểu Hàn cam đoan sẽ ổn, nhưng nam nhân vẫn có chút lo lắng, Bạch Tiểu Hàn sẽ sợ. Chờ về đến nhà, Bạch Tiểu Hàn đã ngủ, tay hắn gắt gao nắm lấy chăn trùm trên người. Rõ ràng là sợ, là vì không để cho ba mình thêm phiền toái, dám giả dạng làm một bộ dáng mạnh mẽ. Nam nhân ngồi vào bên giường nhìn nhìn Bạch Tiểu Hàn đang ngủ, sau đó giơ tay lên nhẹ vỗ về hắn.


"A..."
Bị nam nhân chạm vào, Bạch Tiểu Hàn giật giật thân mình, sau đó từ từ mở ra mắt. Khi thấy rõ người ngồi ở bên giường, Bạch Tiểu Hàn ngồi dậy kêu một tiếng,
"Ba."
"Ừ.Tiếp tục ngủ đi, ba sẽ cùng con ngủ."
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn miễn cưỡng ngáp một cái, tiếp tục khép mi mắt lại.


Mặc kệ như thế nào, có thể có Bạch Tiểu Hàn ở bên cạnh, Lăng Tịch cũng đã cảm thấy được rất thỏa mãn. Còn Lăng Gia An xuất hiện có thể ảnh hưởng cuộc sống nam nhân thêm phức tạp, nam nhân đã không có hứng thú nghĩ đến.


Mấy ngày kế tiếp, nam nhân cũng không có bị quấy nhiễu, vẫn là giống như trước. Kỳ quái chính là, Tần Tường không có tới tìm. Bất quá biến mất liền biến mất đi, nam nhân cũng không thèm để ý. Đối với nam nhân mà nói, không có Tần Tường quấy rầy, thật thư thái.


Mỗi ngày trôi qua thực nhẹ nhàng. Ban ngày đi giúp Trọng Thần, sau đó về nhà cùng Bạch Tiểu Hàn nấu cơm, ăn cơm chiều lúc sau đó tán gẫu, rồi lại đi làm. Nhưng là rất nhanh, những ngày hưởng thụ an nhàn liền bị Lăng Duệ xuất hiện phá vỡ.


Nam nhân đến chỗ làm, chưa vào cửa, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa -- là Lăng Duệ.
Hắn sao đến đây? Đang đợi bằng hữu sao? Nghĩ đến lần trước một đám người ăn chơi, nam nhân không tự giác nhíu mày.
Không đúng, Lăng Duệ đang đi về hướng này...


Rất nhanh, Lăng Duệ liền tới trước mặt Lăng Tịch. Lăng Duệ cũng không có lập tức mở miệng, mà là rất lạnh nhạt nhìn. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, nhịn không được nam nhân đã mở miệng,
"Tiểu Duệ, con là tới tìm ta sao?"
Lăng Duệ lạnh lùng lên tiếng,
"Vâng."
"Tìm ta có chuyện gì sao? Ta... Ta thật vui."


Vui sao? Có cái gì vui? Lăng Duệ hồ nghi nhìn nam nhân, nhưng nhìn đến nam nhân bởi vì khẩn trương mà không tự giác mím môi, Lăng Duệ đáy mắt hiện lên khinh thường. Nam nhân này không phải nghĩ hắn đã tha thứ nên mới cố ý tìm đến?! Thật sự là nghĩ thế! Dưới đáy lòng xem thường nam nhân. Lúc sau, Lăng Duệ lấy ra thiệp mời đưa đến trước mặt nam nhân, lạnh lùng mở miệng:


"Này! Cầm."
"A? Đây là?"
Nam nhân tiếp nhận thiệp mời, hồ nghi lật xem. Khi nhìn đến bên trong ghi tên Lăng Tịch, nam nhân không khỏi sửng sốt. Lăng lão gia mời mình đi tham gia tiệc mừng bảy mươi tuổi của ông. Một loại cảm xúc dâng trào cuồn cuộn trong lòng ngực nam nhân.


Trước kia khi vẫn là rể Lăng gia, nam nhân cũng chưa từng được tham dự tiệc lớn tiệc nhỏ nào. Mà lần này là lễ mừng thọ, khẳng định sẽ đến rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nếu với thân phận hiện tại liệu có thể thích hợp?
"Ngươi sẽ đi?"
"Ta có thể đi sao?"


"Cái gì không thể đi, thiệp mời là cho ngươi, sao không thể đi."
"Có tiện hay không?"
Nam nhân tự nói với bản thân, không có chú ý sắc mặt Lăng Duệ càng ngày càng lạnh.


Rất nhiều năm không đi Lăng gia, giờ phút này Lăng Gia An đang ở nơi đó, còn có Lăng gia Đại tiểu thư vẫn rất chán ghét mình, nam nhân không khỏi có chút chần chờ. Hay là không đi, dù sao cũng không có ai hoan nghênh, cần gì phải đi cho người khác tăng thêm phiền não mà mình cũng không thoải mái?!


Suy nghĩ trong chốc lát, nam nhân đem vật cầm trong tay đưa cho Lăng Duệ,
"Ta hay là không đi, phiền con thay ta chuyển lời cảm tạ ý tốt của Lăng lão gia."
"Không đi? Chính ngươi cùng ông nói đi, ta mặc kệ ngươi."


Lăng Duệ đẩy tay nam nhân ra, sau đó đánh giá nam nhân một hồi lâu, thẳng đến nam nhân mất tự nhiên, mới trêu tức lại


"Ngươi sợ nên không đi phải không? Đúng rồi, cậu đã trở lại. Ngươi không phải hẳn là muốn chạy tới gặp một lần sao? À, ta thiếu chút nữa đã quên, cùng hắn trở về còn có mợ cùng con gái. Ta cảm thấy được, ngươi vẫn nên đi gặp một lần, cũng tốt, cởi xuống nổi khổ tương tư của ngươi, không phải sao?"


Nghĩ đến người nam nhân này nhìn thấy cậu cùng mợ ân ái sẽ bi thương hoặc là ghen ghét, hắn đã cảm thấy rất hưng phấn.






Truyện liên quan